Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Đọa Lạc - Chương 180

Thiên Tài Đọa Lạc
Trọn bộ 687 chương
Chương 180: Quý công tử nghèo túng
0.00
(0 votes)


Chương (1-687)

Siêu sale Shopee


Bước vào cửa là một dãy hành lang dài, dưới đất là những viên gạch cổ xưa in hằn dấu vết thời gian, hai bên tường treo đầy áo giáp và vũ khí, khiến cho người khác có cảm giác thật trang nghiêm.

Ra khỏi hành lang là đại sảnh Luyện Lực Sĩ trải rộng, trên mái vòm cách mặt đất ít nhất 10 mét, treo một chiếc đèn chùm bằng thủy tinh cực lớn, hàng trăm ngọn đèn dầu cùng tỏa sáng, chiếu rọi khắp không gian rộng lớn này. Trên bốn bức tường là những bức họa về Luyện Lực Sĩ, trông giống như một cuốn sách lịch sử được trải phẳng vậy.

Hai bên đại sảnh đều có một dãy hành lang, có lẽ đó chính là thông đạo để tiến vào bên trong tòa thành cổ xưa này. Trước cửa hai thông đạo là các Lực Sĩ thị vệ có thực lực cao cường canh gác, mỗi thông đạo có bốn cửa, tổng cộng là 8 thị vệ. Trên khuôn mặt của cả 8 thị vệ đó đều không lộ nét cười, thần thái nghiêm túc.

Trong đại sảnh Phó Thư Bảo còn thấy mấy người đang chụm đầu lại bàn luận gì đó, lúc hắn nhìn quanh bốn phía để tìm sư phụ khách làng chơi có mái tóc bóng loáng của mình thì thấy một nam nhân trung niên đi về phía hắn.

- Ta là Lưu Chuẩn, là người trông coi phân hội ở kinh thành Tú Quốc của hội Đế Quốc Luyện Lực Sĩ, chắc hắn ngươi là Luyện Lực Sĩ muốn đến đây để khảo hạch đó phải không?

Trên khuôn mặt nam nhân tự xưng là Lưu Chuẩn nở một nụ cười thân mật, giọng nói của hắn cũng nhẹ nhàng nho nhã.

- Đúng vậy.

Phó Thư Bảo không nhìn về phía mấy người đang bàn luận nữa, điều khiến hắn thất vọng là hắn vẫn không phát hiện tung tích của A Lí sư phụ.

- Vậy, xin hỏi quý tính đại danh của công tử là gì?

Ánh mắt Lưu Chuẩn vẫn dán vào Phó Thư Bảo, trong đôi mắt hắn chứa đầy sự kinh ngạc. Theo hắn đoán, Phó Thư Bảo cũng chỉ trạc mười bảy mười tám tuổi, mà hắn đã có thể phát ra Nguyên Tố Hỏa thì chắc hẳn phải có tư chất thượng thừa! Thật ra, đó cũng chính là lý do khiến hắn ăn nói lễ phép lịch sự như thế.

- Ta... Phó Thư Bảo.

- Phó công tử, mời ngươi đi theo ta, hôm nay cùng tham gia Luyện Lực Sĩ Khảo Hạch với ngươi còn có hai người khác nữa.

Lưu Chuẩn dẫn Phó Thư Bảo đến chỗ đám người đang bàn luận.

Tổng cộng có bốn người đang ngồi bàn bạc, trong đó 1 người có dáng cao gầy, tuổi chừng 60, ông ta cũng đeo một chiếc huy hiệu của hội sở Đế Quốc Luyện Lực Sĩ giống như Lưu Chuẩn, hiển nhiên là một thành viên ở đây.

Trong 3 người còn lại thì có một là nữ, tuổi khoảng mười mấy, khuôn mặt thanh tú đoan trang, khí chất bất phàm, ánh mắt trong trẻo khác thường, tạo cho người ta cảm giác cổ quái. Hai người còn lại đều là nam thanh niên, tuổi chừng hai mươi, một người thì mặc cẩm y hoa phục, khuôn mặt toát lên khí chất tôn quý, còn người kia thì quần áo thô kệch, cốt cách thô lỗ, lông mày đen rậm không dấu nổi vẻ hung hãn trong ánh mắt.

Nhìn qua một lượt, trong lòng Phó Thư Bảo đã có những phán đoán sơ bộ, nam nhân trạc 60 đeo huy hiệu giống Lưu Chuẩn có lẽ là khảo quan phụ trách khảo hạch các Luyện Lực Sĩ. Hai nam thanh niên chắc là hai Luyện Lực Sĩ mà Lưu Chuẩn vừa nhắc tới cũng đến tham gia khảo hạch như hắn

Còn về cô bé khoảng mười mấy tuổi kia, hắn không nghĩ rằng trên thế gian này còn có ai mới chừng ấy tuổi đã trở thành Luyện Lực Sĩ, còn cô bé ấy, chắc chắn là đứa trẻ ham vui có quan hệ gì đặc biệt nên mới vào đây được.

Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, Phó Thư Bảo đã hình thành một thói quen, đến bất kì chỗ nào hắn cũng phải quan sát mọi thứ, từ địa hình đến lối thoát có thể, và quan trọng nhất là những người ở đó.

- Khà khà, để ta giới thiệu mọi người với nhau.

Lưu Chuẩn cười nói:

- Vị này là Phó Thư Bảo Phó công tử, đến tham gia khảo hạch, còn vị này là khảo quan Sử Trụ, là Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực, ngài ấy phụ trách buổi khảo hạch hôm nay. Vị này là Chu gia công tử Chu Di Mộng Chu công tử từ kinh thành đến, vị còn lại là Nguyệt Thanh Nguyệt công tử của Tắc Tộc, đến từ thảo nguyên Mục Mã.

Ngừng một chút, rồi ánh mắt của Lưu Chuẩn mới dừng lại ở cô bé ngây thơ nọ và tiếp:

- Đây là em gái của Chu công tử Chu Uyển Nhi tiểu thư, nhưng cô ấy không đến đây để tham gia khảo hạch.

- Sớm muộn gì cũng có ngày ta đến đây để tham gia khảo hạch thôi.

Quản sự Lưu Chuẩn vừa dứt lời, Chu Uyển Nhi đã buông ra một câu đầy khẩu khí. Trong đại sảnh bỗng chốc rộn vang tiếng cười.

Chu Di Mộng cười nói:

- Để Phó công tử chê cười rồi, vốn dĩ muội muội không nên tới những nơi thế này, nhưng nó cứ quấn lấy ta cả ngày đòi đi theo, hết cách đành phải để nó tới đây.

- Chu công tử không cần phải ngại, thường ngày ta cũng rất thích trẻ con.

Phó Thư Bảo tươi cười đáp, đang lúc cười nói, ánh mắt Phó Thư Bảo chợt dừng lại trên ống tay áo của Chu Di Mộng, một miếng mảnh vá không có gì nổi bật đột nhiên lọt vào tầm mắt hắn.

Vừa rồi nghe Quản Sự Lưu Chuẩn giới thiệu về Chu Di Mộng, thì hắn là con cái Chu gia ở kinh thành, những lời hắn nói cũng đầy lễ phép, cung kính, nhưng tại sao một công tử con nhà thế gia lại mặc y phục có miếng vá được?

Quan sát kỹ lưỡng hơn, nhìn bên ngoài, y phục Chu Di Mộng mặc đều là cẩm y hoa phục, nhưng thực chất nó đã phai màu vì giặt nhiều, thậm chí phần vải ở cổ áo còn sứt cả chỉ. Vì đây là lần đầu gặp mặt nên Phó Thư Bảo cũng không tiện nhìn lâu, chỉ quan sát qua loa rồi xem như chẳng có việc gì và rời ánh mắt đi chỗ khác, trong bụng nghĩ thầm:

- Vị Chu Di Mộng này khí chất bất phàm, so với mấy tên quý tộc như Tú Cát hay La Kiệt thì còn hơn gấp mấy chục lần, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gia cảnh sa sút rồi cũng nên.

Lúc này Chu Uyển Nhi lại xen vào một câu, câu này rõ ràng là nhằm vào Phó Thư Bảo:

- Hừ, ai nói ta trẻ con? Bây giờ ta đã tự giặt quần áo, tự nấu cơm rồi đấy.

Đại sảnh lại rộn vang tiếng cười, Phó Thư Bảo vội vàng lên tiếng xin lỗi. Cô bé này cũng thật ghê gớm, lanh trí không thua gì người lớn. Ngay lúc nhận lỗi với Chu Uyển Nhi bướng bỉnh mà lanh lợi, Phó Thư Bảo lại phát hiện ra, y phục Chu Uyển Nhi mặc cũng chẳng khá hơn Chu Di Mộng là mấy. Vải may y phục tuy là loại tơ lụa thượng hạng, nhưng màu áo cũng đã phai đi nhiều, nhiều chỗ còn bị sờn chỉ.

Thật ra, khi nhìn thấy những thứ đó, Phó Thư Bảo cũng thấy hiếu kỳ về huynh muội nhà họ Chu này, người có thể khiến Quản Sự Lưu Chuẩn tôn kính như vậy, thân thế chắc chắn không tầm thường, tại sao gia cảnh lại sa sút đến như vậy?

Trái lại, tên thanh niên tên Nguyệt Thanh gì đó lại cứ im lặng suốt, đứng cùng mọi người mà mặt hắn vẫn lạnh tanh, ở hắn toát ra vẻ lão luyện, già dặn hơn nhiều so với tuổi của hắn.

Tiếng cười vừa dứt, khảo quan Sử Trụ bỗng lên tiếng:

- Ba vị công tử theo ta nào, giờ chúng ta cùng đến đại sảnh Thí Luyện để tiến hành khảo hạch.

Nói xong, Sử Trụ đi về phía hành lang bên phải.

- Ta cũng muốn đi.

Chu Uyển Nhi nhanh nhảu nói.

Chu Di Mộng nghiêm mặt đáp:

- Muội muội, muội đến được chỗ này là Lưu Chuẩn thúc thúc đã ưu ái muội lắm rồi, đừng gây chuyện nữa, nghe lời ca ca, ở lại đây, ca ca sẽ nhanh chóng quay lại thôi.

Chu Uyển Nhi đáp:

- Ca ca đã tham gia khảo hạch ba lần rồi, lần này nhất định sẽ được, tối qua muội nằm mơ, muội mơ thấy ca ca trở thành hội viên của hội sở Đế Quốc Luyện Lực Sĩ đó.

Đôi mắt Chu Di Mộng thoáng ẩn hiện nét trầm tư, hắn vỗ vỗ lên đầu Chu Uyển Nhi đầy yêu thương, sau đó mới đi theo Sử Trụ vào hành lang bên phải, Nguyệt Thanh thì theo sát ngay sau Sử Trụ, hắn là người đầu tiên trong ba người tham gia khảo hạch, Chu Di Mộng ở vị trí thứ hai, Phó Thư Bảo là người theo sau cùng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-687)