← Ch.185 | Ch.187 → |
Trở về Thánh Đóa Lan Quốc Sử Quán, đã thấy Phương Tín chờ ở đó từ bao giờ, thì ra là hắn ra ngoài một chuyến, trong lúc Phó Thư Bảo tham gia khảo hạch Luyện Lực Sĩ, thì hắn đã tìm thấy một nơi thích hợp để mở Xuân Điếm.
Phó Thư Bảo cùng hắn tới chỗ đó, cả đoạn đường đi, Thanh Thủy bám theo sát gót để bảo vệ hắn. Có nàng ở bên cạnh Phó Thư Bảo, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cũng thấy yên tâm hơn nhiều, nên cứ để hắn tự do đi lại trong Kinh Thành.
Đến nơi đó rồi mới biết, Phương Tín đã mua một tòa nhà lớn, diện tích tòa nhà đó dễ cũng rộng đến mười mẫu. Từ xa nhìn lại, cả tòa nhà lợp toàn ngói xanh, đình đài lầu các, cây xanh rợp bóng, cảnh sắc cực đẹp. Trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi có chút vui mừng, một nơi như thế này dùng làm nhà ở cũng cực kỳ thích hợp, mà để mở Xuân Điếm thì lại càng thích hợp hơn.
- Thiếu gia, những cô nương đó đều đã sắp xếp ở bên trong rồi, giờ chỉ cần chờ quét dọn và mua thêm một số đồ dùng trong nhà và đồ trang trí nữa là có thể khai trương được rồi.
Vừa dẫn đường, Phương Tín vừa nói:
- Đúng rồi thiếu gia, tên của xuân điếm này sẽ do đích thân thiếu gia đặt nhé.
Nghĩ ngợi một lát, rồi Phó Thư Bảo thuận miệng nói:
- Gọi là Tố Nhân Phường đi.
- Tố Nhân Phường? Cái tên thật kỳ quái...
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Phương Tín vẫn nở một nụ cười nịnh bợ đáp:
- Thiếu gia, tên này rất tuyệt, cảnh giới cao!
Nhưng Phương Tín không biết rằng, thiếu gia trong mắt hắn có niềm yêu thích đặc biệt với chữ "Tố Nhân" này.
Đi tới trước cửa, ánh mắt Phó Thư Bảo chợt dừng lại trên cạnh cửa ra vào, và đọc thành tiếng mấy chữ viết trên đó:
- Chu Phủ?
Phương Tín đáp:
- Chủ nhân trước đây của đại viện này đúng là có họ Chu, nhưng người bán nó thì không phải người nhà Chu gia, mà là ông chủ của một tiệm cầm đồ. Khi cùng hắn ngồi chuyện phiếm, ta có nghe ông ta nói chủ nhân của tòa nhà này từng là một đại gia tộc, rất có tiếng trong kinh thành. Nhưng do bị sự chèn ép và hãm hãi của La gia, nên lão gia nhà họ Chu đã chết từ ba năm trước rồi, gia nô người nào người nấy bỏ đi hết, chỉ còn lại hai an hem nhà họ thôi.
Phó Thư Bảo thấy hơi ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ lại là Chu Di Mộng và Chu Uyển Nhi đó? Nếu đúng là vậy, thì quả là trùng hợp.
- Chẳng lẽ thiếu gia quen biết huynh muội nhà họ Chu đó sao?
- Cũng chưa chắc, mặc kệ huynh muội Chu gia gì gì đó, chúng ta cứ vào trong xem cái đã.
Đi qua cửa lớn là một dãy tiền viện rộng rãi, bốn phía trồng đầy cây cối hoa cỏ, ở giữa một cái sân được lát gạch, thoạt nhìn đây dường như là sân luyện võ dùng để tập luyện các kỹ năng chiến đấu.
- Phương Tín, tới đây cho người đào chỗ này thành một hồ bơi, để các cô nương ở đây tắm táp bơi lội gì đó.
- Ha... Thiếu gia có chủ ý thật cao siêu! Mỹ nhân tắm tiên, mấy tên háo sắc khốn kiếp không thèm chết đi được mới là lạ đó!
- Tới đây ta sẽ thiết kế thêm vài bộ đồ bơi hai mảnh, để mấy tiệm may tốt nhất ở kinh thành may cho các cô nương ở đây vài rương đồ bơi.
Phó Thư Bảo ra chiều suy nghĩ nói.
- Đồ bơi hai mảnh? Là thứ gì vậy thiếu gia?
Phương Tín nghe mà ngây cả người ra.
- Việc này ngươi không cần lo, ngươi chỉ cần cầm bản vẽ đi đặt làm là được rồi.
- Dạ, dạ, thiếu gia dặn dò thế nào thì ta sẽ làm đúng như thế.
Phương Tín sao có thể biết được, áo bơi hai mảnh mà Phó Thư Bảo vừa nói chính là trang phục hấp dẫn nhất của một thế giới khác chứ?
Đối diện với khu đất trống là phòng khách chính đường của Chu gia. Ở đó, đã có khoảng chín chục mỹ nữ mà Phương Tín đã tìm kiếm khắp nơi trên thế giới đang xếp thành hai hàng chỉnh tề chờ Phó Thư Bảo đến kiểm duyệt. Các cô gái này tuổi tác khác nhau, cô lớn nhất cũng không quá 20. Như vậy là, 90 nàng ngọc nữ đang tuổi thanh xuân tề tựu dưới một mái nhà, khiến cả nơi này tràn đầy hơi thở thanh xuân nóng bỏng, khiến người ta như muốn chết chìm trong đó.
Trong các cô gái này có những cô da trắng tóc vàng mắt xanh đến từ Tây Châu, cũng có những cô nàng da ngăm đen đến từ Phí Châu có làn da sáng bóng nõn nà, cũng có những cô da vàng đến từ bản thổ Tú Quốc, các cô này cũng có làn da trắng bóc, dung mạo thanh tú, vừa gặp đã khó quên.
- Còn sững sờ ra đó làm gì? Không mau gọi thiếu gia đi!
Phương Tín nhăn mày nói.
- Thiếu gia!
Lập tức, những tiếng gọi yểu điệu non nớt vang lên trong đại sảnh.
Trước nay chưa bao giờ có nhiều mỹ nữ như thế này gọi hắn, Phó Thư Bảo bỗng có cảm giác lâng lâng khó tả, thuận tay lấy túi tiền ra:
- Phương Tín, mau đi ban thưởng cho họ, ừm..., mỗi người một kim tệ!
Phương Tín sững người tại chỗ, thế cũng được thưởng ư?
- Còn đứng đó làm gì? Không nghe thấy ta nói gì sao?
Chín mươi mỹ nữ giống như chín mươi đóa hoa, tề tựu dưới một mái nhà, cảm giác lúc này của Phó Thư Bảo quả thật rất kì diệu.
- Được rồi, mỗi người một kim tệ.
Trong lòng Phương Tín thấy đau như cắt.
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Ngươi thì hiểu cái gì, sau này làm việc chăm chỉ ta sẽ còn thưởng nhiều hơn nữa, ta muốn họ hiểu rằng, họ làm việc này không phải để kiếm tiền cho thiếu gia, mà là để tìm các tin tức có lợi cho phe ta. Trong mắt ta, bọn họ là những nữ gián điệp xinh đẹp của chúng ta, chứ không phải là các cô gái bán thân nuôi miệng gì gì đó.
Chín mươi cô gái này vốn dĩ là các nữ nô ở đáy cùng của xã hội, trước khi được Phương Tín mua về đây, nguyện vọng lớn nhất của họ là gặp được một người chủ tốt một chút, có như vậy những ngày tháng làm nô lệ sau này cũng dễ sống hơn, họ chưa từng nghĩ tới có một ngày họ lại gặp được một người chủ xem họ như những con người, và còn được ủy thách nhiệm vụ quan trọng nữa chứ?
Lúc này, Phó Thư Bảo lại nói:
- Sau này ta không chỉ cho các ngươi những món tiền thưởng hậu hĩnh, mỗi tháng còn trả cho các ngươi một món tiền lương khả quan nữa, làm việc cho ta, các ngươi sẽ không phải lo chuyện tiền bạc, vì thế, nếu gặp phải những tên khách ham mê sắc đẹp, nhưng lại không coi trọng giá trị của các ngươi, thì các ngươi cứ bỡn cợt vài câu cho qua chuyện, không cần phải lên giường với bọn họ, đương nhiên, nếu các người thích, cũng có thể tự mình quyết định.
Việc này chẳng khác nào cho các nữ nô này quyền được tự do chọn lựa rồi.
Nhất thời, chín mươi nữ nô đó cảm động đến sững người, có vài cô mắt còn rơm rớm lệ.
- Nếu vậy thì, thu nhập của chúng ta...
Cái Phương Tín đang lo chính là vấn đề thực tế, không những tiền thưởng hẫu hĩnh, mà lương bổng còn khả qua, há chẳng phải đi buôn ngược sao?
Phó Thư Bảo lại cười đáp:
- Ngươi thì hiểu cái gì? "thu nhập" mà ngươi vừa nói chẳng qua là chút lợi cỏn con thôi, những khách hàng mà chúng ta nhắm tới là những người quyền cao chức trọng kìa. Các vương tôn công tử, và các nhân vật nổi tiếng trong xã hội thường sẽ không đến những xuân điếm mà bọn phàm phu tục tử cũng có thể lui tới, nhưng nếu có xuân điếm phù hợp với họ, thì họ sẽ chi tiền không tiếc tay. Tố Nhân Phường chúng ta đã không làm thì thôi, nếu làm thì phải làm một nơi tốt nhất thế giới. Nhớ cho kỹ, mỗi một cô nương của chúng ta phải trở thành một thiên kim tiểu thư, thế mới gọi là gái bao thượng hạng được chứ, hiểu chưa?
- Dạ hiểu, thiếu gia
← Ch. 185 | Ch. 187 → |