← Ch.188 | Ch.190 → |
Tinh thần đã ở trạng thái Không Minh, không hề có ý nghĩ gì, trong trạng thái tu luyện như vậy, nguồn năng lượng trong Hạch Thạch không ngừng tiến vào cơ thể Phó Thư Bảo, và tụ lại trong đan điền của hắn rồi chuyển thành năng lượng Luyện Nguyên Tố Lực, quá trình này cũng giống như đại dương dung nạp bách xuyên vậy.
Trong một thời khắc ngắn ngủi nào đó, Ngũ Sắc Huyền Quang như vỏ trứng bao trùm Phó Thư Bảo bỗng thu vào bên trong, giống như bọt biển hút nước vậy, ầm ào một lát rồi tan biến hoàn toàn vào trong cơ thể hắn. Đúng vào thời khắc đó, Phó Thư Bảo bừng mở mắt, trước đó hắn không hề hay biết lần tu luyện này trên cơ thể hắn lại xuất hiện Ngũ Sắc Huyền Quang, nhưng vào lúc kết thúc tu luyện và mở mắt ra, thì hắn biết đã có chuyện gì xảy ra.
Phó Thư Bảo kết thúc tu luyện với vẻ ngoài hoàn toàn điềm tĩnh, trên mặt hắn không hề biểu lộ sự vui mừng hay cảm giác gì khác, nhưng trong lòng hắn lại đang kích động đến khó lòng kìm chế.
Thật ra, hắn không chỉ biết rằng trong lần tu luyện này, trên thân thể hắn đã xuất hiện Ngũ Sắc Huyền Quang, mà hắn còn biết, Luyện Nguyên Tố Lực của hắn đã phá vỡ cảnh giới thứ nhất và đang nhanh chóng tiến vào cảnh giới cảnh giới thứ hai.
o0o
- Vẫn chưa có tin tức của Định Thiên Vương Tước sao?
Trong thư phòng, La Nghiêm lạnh nhạt hỏi. Trên mắt hắn không mảy may thể hiện chút dao động nào.
- Hồi bẩm lão gia, chưa có ạ.
Gia nôi quỳ trước mặt La Nghiêm ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Nhưng, người cả chúng ta tra ra được Định Thiên Vương Tước hình như cũng có qua lại với phân hội trưởng Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở Long Điền. Nhưng người của ta không dám động chạm đến Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở.
Cặp lông mày của La Nghiêm hơi nhăn lại, hắn nói:
- Đó là cây đại thụ ngàn năm đấy, động một cành là ảnh hưởng cả cây, bọn chúng không dám động đến việc nội bộ trong hội sở, nhưng chúng ta cũng không tiện ra tay. Trong hội sở đó cũng có người của Thanh Dật Vương Tước, ta viết cho ngài ấy bức thư, ngươi đích thân mang qua đó giao cho Thanh Dật Vương Tước, xem được thư của ta, ngài ấy sẽ phái người điều tra.
- Dạ, thưa lão gia.
Gia nô đó cung kính đáp lời, đợi La Nghiêm viết xong bức thư, cầm thư mật rồi mới rời khỏi thư phòng.
Sau khi gia nô rời đi, La Nghiêm mới đứng dậy khỏi chiếc ghế hắn vừa ngồi, đến trước giá sách, di chuyển một quyển sách khá dầy, giá sách đó bỗng chầm chậm mở ra, lộ ra một con cánh cửa đen kìn kịt.
Tiến vào cửa, giá sách lại từ từ khép lại, từ ngoài nhìn vào, khó lòng nhìn ra sau kệ sách này còn ẩn giấu một căn mật thất.
Vừa vào bên trong, hai mắt còn chưa thích ứng với vẻ u ám trong mật thất, đã có một cơ thể nữ nhân nóng bỏng chui vào trong vòng tay của La Nghiêm. Không hề có mảnh vải nào che đi bất kì bộ phận nào trên cơ thể, mỗi tấc trên làn da dường như được thoa một lớp mật ong, ngọt ngào mà nõn nà, sờ rất sướng tay.
La Nghiêm bỗng cứng cả người lại, nhưng rồi hắn lại nhanh chóng thả lỏng, nhỏ giọng cười đáp:
- Ngả Mễ Đại Na, ngươi đến kinh thành khi nào vậy?
Ngọc nữ trong vòng tay không nói một lời, chỉ dán chặt người vào khuôn ngực của La Nghiêm, chầm chậm quỳ xuống, đôi tay ngọc ngà mềm mại như không xương cũng ôm chặt lấy hai bên sườn của hắn, chầm chậm trượt xuống, rồi hợp lại ở giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng xoa bóp đầy kỹ thuật.
- Aaaaaaa...
Hơi thở của La Nghiêm bỗng trở nên trầm đục, lúc này hắn lại phát hiện ra, đôi tay "xấu xa" đó đã rời hai bên sườn hắn, và đang khiến cho bộ phận giữa hai chân hắn lộ ra, sau đó, cái miệng ấm nóng ngậm chặt lấy nó. Cảm giác ấm mềm sảng khoái chạy dọc khắp cơ thể, hắn hơi ngửa đầu ra sau, hai tay không còn giữ được tự chủ nữa mà đưa ra giữ lấy vầng trán ngọc ngà giữa hai chân...
- Chủ nhân, khoảng thời gian này không có ta ở bên, ngài có nhớ ta không?
Rất lâu sau, Ngả Mễ Đại Na mới từ giữa hai chân La Nghiêm ngẩng đầu dậy, giọng nói của ả cũng giống con người ả vậy, ngọt ngào và nồng ấm.
- Nhớ chứ!
Không chỉ nhớ, La Nghiêm còn đang muốn kết thúc cái việc mà Ngả Mễ Đại Na vừa mới khơi mào. Hắn kéo Ngả Mễ Đại Na đứng dậy, sau đó đi vòng sau lưng ả, một tay hơi ấn đầu ả xuống, khi Ngả Mễ Đại Na khom lưng xuống thì hắn nhanh chóng tiến vào vùng ẩm ướt mời gọi giữa hai chân ả. Hắn chôn mình hoàn toàn vào trong đó, không để chừa lấy một khoảng trống.
- A...
Đầu Ngả Mễ Đại Na hơi ngửa ra sau, một chuỗi những tiếng rên rỉ từ hai hàm rằng trắng ngọc ngà thoát ra.
Một cái, hai cái, ba cái, một tiếng hậm hực vang lên, La nghiêm thoạt nhìn như mãnh hổ lập tức chật vật thu dọn chiến trường. Trong bóng tối không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng chắc chắn giờ nó đang có màu như gan heo vậy, muốn dừng mà không được, muốn chinh chiến tiếp mà lại chẳng có năng lực để chiến đấu.
Ngả Mễ Đại Na đứng thẳng người dậy, phủi tay nhè nhẹ."Phù phù" mấy tiếng nho nhỏ, rồi hai ngọn đèn dầu trên tường trong mật thất được thắp sáng.
Dưới ánh đèn dầu mời ảo, màu sắc như gan heo trên mặt La Nghiêm càng trở nên rõ ràng hơn. Thân thể Ngả Mễ Đại Na thì tỏa ra thứ ánh sáng mê người khiến người ta say đắm, làn da nõn nà như được thoa thêm một lớp mật ong đang phơi bày vẻ đẹp căng tràn, nhìn mà ngây ngất. Bộ ngực vun cao, không hề có dấu hiệu chảy xệ, trông giống như chén ngọc treo ngược vậy, cặp nhũ hoa trên đỉnh cao nhất của chén ngọc cương cứng ngạo nghễ.
Vòng eo thon nhỏ vừa vặn vòng tay ôm, cái rốn tròn xinh đáng yêu. Cái khiến người ta càng khó rời mắt hơn là cặp đùi thon dài, như được trạm trổ bằng phấn bằng ngọc vậy, phần gốc của cặp đùi đó là nơi vùng cỏ rậm rạp sinh trưởng, lúc này vẫn còn lờ mờ thấy vết tích của sự hỗn loạn.
- Ài....
Dù không can tâm, nhưng La Nghiêm vẫn phải dời ánh mắt đi chỗ khác.
- Mỗi lần nhìn thấy cơ thể ngươi, ta đều khó lòng kiềm chế dục vọng của mình, nhưng, dù sao ta cũng già rồi, cũng đành lực bất tòng tâm.
- Chủ nhân, nếu không thì, ta lại giúp ngài sung sức một lần nữa nhé!
Ngả Mễ Đại Na cười nói.
La Nghiêm lắc đầu đáp:
- Thôi khỏi đi, nói cho ta biết, sao ngươi lại tới kinh thành vậy?
- Thời gian bế quan 1 tháng của lão tiện nhân Thanh Thủy đó đã hết lâu rồi, vậy mà chẳng thấy bà ta ra khỏi Tự Nhiên Tháp, chờ mấy ngày liền, các trưởng lão trong Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các không chờ được nữa, nên đã lên tháp xem và phát hiện lão tiện nhân Thanh Thủy đã mất tích rồi.
Nghe thấy thế, thần sắc La Nghiêm chợt thay đổi:
- Lực lượng tu vi của Thanh Thủy đã đạt tới cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực Lực, trong thiên hạ bây giờ, cũng chỉ có mình Thánh tộc trưởng của Độc Lang Tộc Độc Vô Song là có thể so sánh được, mà cũng chẳn ai muốn đụng tới bà ta, sao bà ta lại mất tích được chứ?
- Lão tiện nhân Thanh Thủy nhờ tự mình luyện chế nên từ một bà già đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, lực lượng của bà ta thực ra cũng đã giảm sút đi nhiều, mà việc tự mình luyện chế cũng sẽ mang đến một số tác dụng phụ khó tưởng tượng nổi, ta nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn khó mà khống chế, nên lão tiện nhân Thanh Thủy mới tự rời khỏi Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các.
- Ngươi nghĩ, bà ta có thể đã đi ra ngoài để tìm cách giải quyết sao?
La Nghiêm đưa ra phán đoán bước đầu.
Ngả Mễ Đại Na gật đầu đáp:
- Có thể lắm, nhưng, theo như ta thấy, việc lão tiện nhân Thanh Thủy đó mất tích có liên quan tới một người, giờ ta đang nghi ngờ, hắn vẫn chưa chết.
- Ai?
La Nghiêm thấy chột dạ. Theo hắn, người có thể có liên quan đến việc mất tích của người đứng đầu một tông phái như Thanh Thủy, chắc hẳn không phải người thường.
- Chỉ là tên lưu manh côn đồ thôi, hắn tên Phó Thư Bảo, nhưng, tư chất lực lượng của tên tiểu tử đó quả thực không bình thường.
Ngả Mễ Đại Na nghĩ lại cảnh đuổi bắt Phó Thư Bảo ngày hôm đó. Sự nhanh nhẹn và tốc độ của Phó Thư Bảo làm ả khó mà quên được. Thực ra, cho đến tận bây giờ ả vẫn ghen tức và Thanh Thủy không cho ả cơ hội thứ hai, mà chuyện được cùng một thiên tài hiếm có như Phó Thư Bảo cùng vượt biển tình, hấp thụ năng lượng tinh hoa của hắn vẫn là chuyện ả ngày đêm mong ước, khó mà quên được.
- Phó Thư Bảo? Lạ thật, sao trước giờ ta chưa bao giờ nghe thấy tên người này?
La Nghiêm cảm thấy có chút khó hiểu, nói:
- Còn nữa, nếu chỉ là một tên lưu manh côn đồ, thì chuyện mất tích của một Tông Chủ đứng đầu Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các sao lại có liên quan đến người này?
Ngả Mễ Đại Na đem chuyện xảy ra ở Tự Nhiên Tháp hôm đó kể lại cho La Nghiêm, rồi nói tiếp:
- Vì thế, Phó Thư Bảo chắc là người cuối cùng ở cùng lão tiện nhân Thanh Thủy đó, nếu hắn vẫn chưa chết, vậy thì việc mất tích của lão tiện nhân Thanh Thủy tất nhiên có liên quan tới hắn, lần này ta đến kinh thành, là để điều tra tung tích của lão tiện nhân Thanh Thủy.
Trầm ngâm môt lúc, rồi La Nghiêm đột nhiên cười nói:
- Hà tất phải đi tìm tung tích của Thanh Thủy, bà ta chết là tốt nhất, bà ta chết rồi, không phải ngươi sẽ nghiễm nhiên được kế thừa chức vị Tông Chủ của bà ta hay sao?
- Chúng ta thì hy vọng bà ta chết là tốt nhất, nhưng những trưởng lão trong Tĩnh Tâm Các thì không mong bà ta chết, hơn nữa, nếu chưa xác thực được là bà ta đã thực sự chết rồi, thì ai dám ngồi lên vị trí đó? Cho nên, việc này không thể vội vàng được.
- Vậy thì điều tra đi, ngươi cần gì cứ nói, hơn nữa Kiệt nhi nó thông thuộc mọi nơi ở kinh thành này, ta sẽ bảo nó giúp ả.
- Hì hì, chỉ cần đứa con trai bảo bối đó của chủ nhân không biết mối quan hệ giữa chúng ta thì thế nào cũng được hết...
Ngả Mễ Đại Na lại áp mình vào người hắn, nhiệt độ cơ thể ả vẫn không hề giảm bớt.
Kiệt Nhi mà La Nghiêm vừa nói chính là La Kiệt, lúc này hắn chưa hề hay biết, nữ nhân trong lòng hắn đang làm gì với "quả đậu" trên cơ thể hắn, mà khiến nó cứ muốn dục tiên dục tử như vậy....
Nhưng ngay khi Ngả Mễ Đại Na giúp cho La Nghiêm cương cứng trở lại để chiến đấu tiếp, thì một âm thanh sắc nhọn từ ngoài mật thất truyền vào, động tác của hắn nhanh chóng dừng ngay lại.
Ngả Mễ Đại Na cũng không còn quỳ nữa mà đứng dậy, mặt hoa có chút biến sắc:
- Chủ nhân, đó là tiếng gì vậy?
Mật thất này là nơi ả và La Nghiêm bí mật gặp gỡ, đó cũng là nơi La Nghiêm cất giấu một vài món vũ khí quan trọng, ngay cả La Kiệt cũng không biết. Một nơi quan trọng như vậy, việc cách âm là việc bắt buộc, nhưng lúc này âm thanh sắc nhọn ấy lại vang lên bên tai ả nghe rất rõ, khiến màng nhĩ ả cứ kêu ong ong, nghĩ là biết, thứ phát ra âm thanh đó phải khủng khiếp tới mức nào.
La Nghiêm sững ra một lúc rồi mới đáp:
- Đó là Xà Nhân Tộc Kim Dịch tộc trưởng, ông ta đến đây để giúp đỡ Thanh Dật Vương Tước, sau khi đến kinh thành thì ở luôn chỗ ta, phát ra âm thanh đó chắc là vì ông ta phát hiện có người đột nhập.
- Đột nhập? Để ta ra xem sao.
Ngả Mễ Đại Na nhặt y phục vương vãi trên đất, mặc vội vài cái, rồi nhanh chóng đi về phía cửa, sau lưng ả, La Nghiêm cũng đang kéo cạp quần, vừa chỉnh đốn lại trang phục, vừa nhanh chóng bước theo.
Trong đại viện La gia đã rối tung lên rồi, hàng trăm gia nô có vũ trang như đàn ong vỡ tổ đang chạy về phía phát ra âm thanh đó. Khi chạy đến thư phòng của La Nghiêm, họ chẳng nhìn thấy kẻ địch nào cả, thì chỉ nhìn thấy một xà nhân đầu người mình rắn đang đứng trước cửa thư phòng, đôi mắt vằn tia máu của hắn đang nhìn chăm chăm về một hướng.
Tuy là đầu người mình rắn, có hai cánh tay nhưng lại không có chân, dù là kéo theo một cái đuôi rắn vừa dài vừa to, nhưng chiều cao của hắn vẫn phải hơn 2 mét, nhìn vô cùng đáng sợ. Bỗng nhiên nhìn thấy một con quái vật như vậy, mấy gia nô có vũ trang xông tới trước tiên sợ đến vỡ mật, kêu thét lên một tiếng rồi lũ lượt lùi về phía sau.
- Lũ vô dụng! Người của La gia chỉ có thế này thôi ư?
Nam nhân của xà nhân tộc nói oang oang.
- Chúng ta không phải lũ vô dụng thì sao có thể dung nạp một tên quái vật như ngươi!
Trong đám gia nô cũng có người dũng cảm, nghe được mấy lời kiêu ngạo của xà nhân thì tức giận, chửi lại một câu. Hắn nhảy lên phía trước, vượt qua khoảng cách vài mét vung đao về phía nam nhân của xà nhân tộc.
Đao vung lên trong không trung, sức mạnh tỏa ra tứ phía, cây đao chém lên phía cổ của tên xà nhân đó.
Nhát đao đó nhanh chóng chém xuống, các gia nô khác của La gia liền reo vang ủng hộ.
Nhưng khi mọi người tưởng rằng tên xà nhân tộc sẽ bị nhát đao đó chém đứt đầu thì lại thấy tên xà nhân buông ra một câu:
- Một thằng vô dụng như ngươi mà cũng muốn giết Kim Dịch ta sao? Đao của ngươi, so với ta, chỉ như cái tăm sỉa răng thôi! Đi chết đi!
Vừa dứt lời, tay phải của hắn xuất chiêu, hút tên gia nô đang chuẩn bị phi thân thoái lui về phía hắn.
Oàng! Một tiếng nổ lớn vang lên, các kiến trúc xung quanh đều rúng động, nguồn năng lượng mãnh liệt tỏa ra, tên gia nô đáng thương trong phút chốc nổ thành trăm mảnh, cả người hắn, chẳng còn sót lại mảnh thịt nào gọi là nguyên vẹn.
- Kim Dịch tộc trưởng, đừng động thủ.
Lúc này, La Nghiêm và Ngả Mễ Đại Na mới vội vàng chạy tới.
- Ta chỉ thay ngài dạy dỗ lũ vô dụng đó chút thôi.
Kim Dịch thản nhiên đáp, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Ngả Mễ Đại Na, đôi mắt vằn máu phút chốc trở nên hưng phấn và tham lam.
Xà nhan bản tính háo dâm, là một xà nhân tộc tộc trưởng, Kim Dịch đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ngả Mễ Đại Na xinh đẹp như vậy dĩ nhiên phải khiến hắn động lòng rồi.
Dường như hiểu ra đôi chút hàm ý trong ánh mắt của Kim Dịch, nhưng Ngả Mễ Đại Na không hề có chút sợ hãi, mà còn lộ ra tia nhìn hưng phấn và tham lam như thế. Ở phương diện này, ả là người thích sưu tầm, sao phải sợ một tên Kim Dịch chứ?
La Nghiêm không hề hay biết sự thay đổi trong ánh mắt của hai người bên cạnh, chỉ vội vàng nói:
- Kim Dịch tộc trưởng, lúc nãy ta nghe thấy tiếng của ngài, chẳng lẽ có người xông vào đây sao?
Ánh mắt của Kim Dịch lại nhìn về chỗ cũ, lạnh lùng nói:
- Chẳng qua chỉ là một con chuột lén lút thôi, may cho nó là nó đã nhanh chân trốn thoát, nếu không nó có thể trở thành một món đồ nhắm cho ta rồi.
- Chuột?
Ngả Mễ Đại Na nghe mà không hiểu.
Kim Dịch cười đáp:
- Chẳng lẽ các người nghĩ rằng con chuột mà ta nói đến là một con chuột bình thường? Con chuột này là một thứ Lực Luyện Thú, lần này xem như nó gặp may, lần sau không dễ trốn vậy đâu.
Khi Kim Dịch đang nói mấy lời này, thì trong một cái cống đen bốc mùi hôi thối, có một bóng đen phóng vụt qua, như ma quỷ vậy.
Bóng đen này là Luyện Thiên Thử.
Lúc này, nó vẫn còn sợ hãi kinh hồn.
← Ch. 188 | Ch. 190 → |