← Ch.191 | Ch.193 → |
- Con mẹ nó, nói thật đi, ngươi là thần y ở đâu chui ra hả? Ngươi phải biết rằng kẻ dám đặt điều cho vương tử sẽ phải chết rất thảm đó!
La Kiệt cũng không khách sáo. Chẳng qua hắn đúng là có nghe tin đồn rằng Định Thiên Vương Tước mời một vị thần ý tới xem bệnh cho hoàng đế Tú Lực thật.
Ngay lúc nói xong mấy lời này, trong lòng hắn đã hơi nghi ngờ, chẳng lẽ kẻ mặt mũi gian xảo trước mặt mình lại là thần y do Định Thiên Vương Tước Tú Lý mới tới sao?
Thần y lui tới y quán là chuyện rất bình thường. Nhưng thần y lại tới xuân điếm, vậy thì có thể coi là chuyện bình thường không?
Ngay lúc La Kiệt vẫn đang còn miệng cứng nhưng trong lòng hoài nghi thì Phó Thư Bảo lại than thở một câu:
- Ài, kể cả Định Thiên Vương Tước ở trước mặt ta cũng phải khách sáo, không ngờ ở chỗ này lại có một đệ tử thế gia đối xử với ta như vậy. Xem ra vài ngày nữa tới bái kiến hoàng đế bệ hạ, ta cũng phải nói với hắn, kinh đô chỗ của thiên tử, gia giáo đi xuống tới mức nào rồi.
- Mẹ kiếp, giả mạo thần y, vào kỹ viện mở trái phép, lão tử lại còn phải khách khí với ngươi à? Đập phá cho ta, bắt hết nữ tử về Hoa Điền Cư của chúng ta!
La Kiệt vừa quát, trong lòng lại cười lạnh nói:
- Ngươi không phải là thần y mà Định Thiên Vương Tước Tú Lý mời tới thì còn may, ngươi tự báo thân phận, lão tử nhất định phải tìm ngươi gây chuyện, đánh chết mới thôi!
Mười mấy tên gia nô khỏe mạnh nghe chủ nhân ra lệnh, lập tức tiến thẳng vào. Bốn nữ vốn ngăn phía trước bị dọa kinh hãi, lập tức mặt mũi tái mét, lùi lại phía sau đám người Phó Thư Bảo
Phương Tín đứng cạnh Phó Thư Bảo đã nhấc tay lên. Chỉ cần hắn vung xuống một cái thì Lực Sĩ mai phục hai bên sẽ lao ra chém giết.
Thanh Thủy nhíu mày, dáng vẻ như sắp không nhịn được mà ra tay. Chẳng qua khiến Phương Tín và Thanh Thủy thất vọng đó là không ngờ Phó Thư Bảo lại đưa tay ngăn bọn họ lại.
- Khoan đã!
Phó Thư Bảo đột nhiên rống lớn một tiếng, ngăn cản Phương Tín và Thanh Thủy lại.
Ngoài Thanh Thủy ra, Phó Thư Bảo chính là người có tu vi cao nhất ở đây. Một tiếng rống này của hắn hiển nhiên đã truyền Luyện Nguyên Tố Lực vào. Tiếng rống đó giống như một tiếng sấm to đột nhiên bùng nổ trong Tố Nhân Phường vậy, ngay cả nước trong bể bơi cũng chấn động! Mấy gia nô tu vi hơi yếu bên cạnh La Kiệt đang vọt tới, lập tức bị dọa cho tái mặt, hai tai ong ong!
- Không nhận ra là ngươi thật sự có tài đó. Nhưng như thế cũng không cứu được ngươi đâu!
- Vị công tử này, ngươi sao lại vội vàng thế? Ngươi nghe thần y ta nói hết rồi hay ra tay có được không?
Phó Thư Bảo cười nói.
- Có lời rắm chó gì thì phóng nhanh đi!
- Bổn thần y chu du các nơi trên thế giới, nhưng nơi như Tố Nhân Phường này lại là lần đầu được thấy. Ngươi có từng thấy kỹ viện nào lại có bể bơi không? Ngươi có thấy kỹ viện nào có cô nương trang phục đẹp mắt thế này không?
- Vớ vẩn! lão tử tất nhiên là biết điều này. Nếu như không thế thì còn có gì đặc sắc chứ? Thế càng tốt, lão tử thấy không thích là đánh thôi, hiểu chưa?
La Kiệt hung hăng nói.
Phó Thư Bảo cười lạnh nói:
- Ta hiểu rồi, hóa ra là ngươi ghen tức phải không? Muốn đập thì cứ tiến vào. Nhưng ta có lời muốn nói trước, nếu như đã ra tay rồi, các ngươi mà có ai mất đi một cánh tay hay một cái chân, hoặc là đầu rơi xuống đất vậy thì đừng có oán bổn thần y là không nhắc nhở các ngươi!
- Lại dám dọa nạt cả lão tử à? Lên!
La Kiệt chẳng thèm coi lời này vào đâu.
Một đám gia nô hung thần ác sát liền lao lên đập phá. Theo ánh mắt ra hiệu của La Kiệt, có hai tên gia nô cầm đao lao thẳng về phía Phó Thư Bảo!
Đối mặt với hai gia nô đang lao tới, Phó Thư Bảo lại hành động khiến mọi người bất ngờ.
- Các ngươi không ai được hành động!
Phó Thư Bảo lại rống giận một tiếng, quát Thanh Thủy và Phương Tín. Tự hắn nghênh đón hai gia nô đang cầm trường đao vọt tới kia.
Trùng Quyền trong Thiết Sa Quyền.
Chẳng qua Trùng Quyền này giờ không phải là đơn quyền như bình thường nữa mà là song quyền!
Loảng xoảng! Hai gia nô được ra lệnh chuyên tìm tới Phó Thư Bảo mà chém, gần như đồng thời chém lên hai nắm quyền của hắn.
Lập tức, tiếng vang như sắt thép va chạm truyền ra, hoa lửa bắn tung tóe. Ngay khi mọi người đều tưởng là bàn tay của Phó Thư Bảo chắc chắn sẽ bị chặt đứt thì hai gia nô kia ngược lại kêu hự một tiếng, bị lực phản chấn mạnh mẽ đẩy bay về phía sau! Mà hai thanh đao trông như sắc bén kia trực tiếp bị cong đi, chỗ va chạm với nắm quyền cũng xuất hiện mười lỗ hổng rõ ràng!
Nắm quyền thế nào mà lại có được cường độ tới vậy chứ?
Phó Thư Bảo cũng không có ý định bỏ qua cho hai gia nô kia. Ngay lúc hai kẻ này bị ném về phía sau, cơ thể còn chưa rơi xuống đất, hai bàn tay của hắn đột nhiên chụp về phía trước một cái.
Hai luồng nước lập tức bị hắn hút từ bể bơi lên, ào một tiếng liền ngưng tụ thành hai mũi lao trong suốt, vù một tiếng đã cắm vào bắp đùi hai kẻ này. Máu tươi bắn ra, hai gia nô kêu thảm một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất, không thể bò dậy được nữa, hóa ra đã bất tỉnh nhân sự rồi!
Luyện Lực Sĩ có thể khống chế lực lượng siêu phàm của năm loại Nguyên Tố, ngưng tụ nước trong bể bơi thành mũi ngọn để công kích, đối với Phó Thư Bảo đã đạt tới cảnh giới Luyện Nguyên Tố Lực tầng hai mà nói thật ra là một chuyện quá đơn giản.
- Ngươi... Không ngờ lại là Luyện Lực Sĩ Nguyên Tố!
Trong sự kinh hãi, La Kiệt vô thức lui về phía sau từng bước một. Hắn tất nhiên biết mình biết người. Tu vi lực lượng của vị thần y này hắn không thể đối phó được. Lúc này hắn đã hối hận vì không mang theo trợ thủ lợi hại rồi.
Phó Thư Bảo dùng một tiếng hừ lạnh để trả lời La Kiệt. Hắn chụp một nắm Bạch Lân Phấn, vung ra một cái. Một luồng Nguyên Tố Hỏa màu trắng bắn ra từ bàn tay hắn, đánh nhanh như điện vào một tên gia nô đang tiếp cận nữ nô của Tố Nhân Phường.
- Á...
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ họng tên gia nô kia. Cương đao của liền rơi xuống đất, bàn tay hắn không ngừng vỗ lên hai đùi. Vỗ không có tác dụng, hắn liền mang theo da thịt bị thiêu đốt lao xuống bể bơi.
Chẳng qua Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa bị Phó Thư Bảo che dấu màu sắc thực kia cho dù là linh vương Lý cũng không đỡ nổi, một gia nô làm sao có thể dập tắt được chứ? Sự thật là dù có nhảy vào nước thì cũng vô dụng mà thôi!
Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết không ngừng truyền ra từ miệng gia nô này. Mặc dù hắn nhảy vào nước nhưng vẫn có thể nhìn xuyên qua làn nước, ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt hai đùi hắn. Tiếng gào khóc đau đớn của hắn khiến những mặt gia nô còn lại không còn tí máu, kinh hãi vô cùng.
Nếu như bị ngọn lửa quỷ dị kia làm bỏng thì bọn họ cũng không sợ hãi. Nhưng là nam nhân mà cả thằng nhỏ bị thiêu sống, vậy thì còn khiến bọn họ khó chịu hơn là bị giết!
Một đòn tấn công bằng Nguyên Tố Hỏa "răn đe" liền trấn áp toàn trường, Phó Thư Bảo cũng không tiếp tục ra tay mà đứng khoanh tay tại chỗ, cười nói:
- Bổn thần y đã lâu chưa ra tay rồi. Các ngươi có ai muốn thử thịt nướng một chút không? Như vậy thì xông lên đi.
Mặt đám gia nô La gia sợ hãi nhìn chủ nhân, không dám động đậy.
Sắc mặt La Kiệt âm trầm, oán hận nhìn Phó Thư Bảo, nói:
- Ra mặt vì một kỹ viện, lại trở thành kẻ địch của La gia chúng ta, ngươi sẽ phải hối hận!
- Bổn thần y chính là thích những cô nương ở nơi này, ra mặt vì bọn họ thì có làm sao?
- Tốt lắm. Hy vọng lần sau ta tới, ngươi vẫn còn ở chỗ này. Chúng ta đi!
La Kiệt cũng không phải là người lỗ mãng, không mang theo cao thủ, đánh tiếp thì chỉ có mình thiệt.
Đến tận lúc này, mục đích của Phó Thư Bảo xem như đạt được rồi. Sở dĩ không cho Thanh Thủy ra tay bởi sợ nàng bị lộ, để Ngả Mễ Đại Na biết. Mà hắn cũng đã thương lượng với sư phụ khách làng chơi rất kỹ rồi, cần phải làm thần y nổi danh. Như thế thì chuyện hắn một mình đánh bại đệ nhất ác La Kiệt của kinh thành mới nhất định truyền đi khắp các nẻo đường của kinh đô, còn hơn hắn và Độc Âm Nhi cứu cả trăm người. Vậy thì việc gì mà lại không làm chứ?
Ngay khi các cô nương của Tố Nhân Phường hoan hô và nhảy cẫng lên, đám người La Kiệt đã lùi lại tới cửa lớn thì bên ngoài lại xuất hiện một đám người. Kỳ quái chính là đám người kia không chỉ có ngựa, có xe mà trên đường còn gõ thanh la ầm ĩ, hấp dẫn rất nhiều người tới xem náo nhiệt.
Nhìn người đi đầu, lông mày Phó Thư Bảo liền nhíu lại.
Người đi đầu chính là Định Thiên Vương Tước Tú Lý toàn thân mặc áo gấm.
- Ha ha ha! Thần y ngươi, ngươi làm bổn vương tước tìm khó quá đó. Một mình ngươi lại chạy tới nơi này chơi đùa, thế mà không gọi ta!
Người còn ở bên ngoài cửa lớn, tiếng cười nói của Định Thiên Vương Tước đã truyền vào rồi.
- Tên này uống nhầm thuốc rồi à?
Trong lòng Phó Thư Bảo mắng một tiếng, lập tức cũng phải chạy ra nghênh đón, vừa đáp lời:
- Ha ha, hóa ra là Định Thiên Vương Tước ngươi. Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?
Tú Lý cao giọng nói:
- Ồ, ta với mấy vị bằng hữu đang săn bắn trên núi, hai người không may lại bị độc xà cắn, kể cả Thái y viên cũng không dám nhận cứu. Cho nên ta vội vã mang người đi tìm thần y ngươi, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.
- Mẹ kiếp. Ngươi diễn kịch cho chuyên nghiệp một chút có được không. Mang người bệnh chết tới nơi đi tìm thần y, nơi nào không đi lại chạy tới kỹ viện à...
Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy rất buồn cười nhưng vẫn vui mừng vì sự sắp xếp này của Tú Lý. Rèn sắt phải rèn khi còn nóng. Hắn liền nói vuốt đuôi.
- Ôi, Định Thiên Vương Tước ngươi cho người tới gọi là được rồi. Ta lần đầu mới tới kinh đô, vất vả lắm mới tìm được nơi chơi vui như Tố Nhân Phường này, thế mà lại có vị công tử này mà gia nô tới đập quán, ngươi xử lý hộ nhé.
Mặc dù đã nhìn thấy La Kiệt từ trước, Tú Lý vẫn ra vẻ kinh ngạc nói:
- Ôi chao, công tử La Kiệt, ngươi sao lại ở đây thế? Chẳng lẽ người tới đập quán mà thần y nói lại là ngươi sao?
- Là ta đó Định Thiên Vương Tước. Ngươi ở lại chơi từ từ nhé, ta không tiếp nữa.
La Kiệt vung tay, mang gia nô rời đi.
La Kiệt này chính là công tử của thế gia đệ nhất Tú Quốc, thân tự cho là người có quyền thế, lại được Nhị Vương tử Thanh Dật Vương Tước coi trọng, tất nhiên không coi Định Thiên Vương Tước không có thế lực này vào đâu.
- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Thần y ngươi, ngươi mau xem bệnh cho người ta mang tới nhé.
Tú Lý cười ha hả, cũng không thèm để ý tới sự bất kính của La Kiệt.
- Ôi.
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm thở dài một hơi.
- Sư phụ như vậy, dù cuối cùng hắn trở thành hoàng đế Tú Quốc thì Tú Quốc hơn phân nữa là xong đời rồi. Mà làm đệ tử của hắn, ta hơn phân nữa là sẽ bị ghi thành hình tượng gian thần, tiếng thối vạn năm rồi.
Mang gia nô rời đi, La Kiệt cũng không đi xa mà dừng lại bên ngoài đám người đang vây quán.
Lúc này Tú Lý cho mấy gia nô khiêng hai người từ trên xe ngựa xuống. Mấy người nọ mặt đều vàng ệch, hô hấp yếu ớt, dù là người không học y cũng nhận ra là tính mạng bọn họ đã nguy kịch rồi.
Nhìn mấy gia nô đặt người bệnh trước mặt mình, Phó Thư Bảo cảm thấy đau đầu, nói nhỏ với Tú Lý.
- Sư phụ, sao ngươi lại làm chuyện này mà không báo trước thế. Âm Nhi muội muội không ở bên cạnh, ta cứu người kiểu gì đây?
Tú Lý ho khan một tiếng:
- Ngươi cho rằng làm sao ta tìm được chỗ này hả? Còn không phải là Độc Âm Nhi chỉ cho sao? Ngươi đúng là hay thật. Chúng ta đã thương lượng rõ là dùng phương thức này tạo hiệu ứng dư luận rồi, ngươi lại len lén chuồn tới đây chơi bời. Hừ, ngươi cũng không hay lắm đâu nhé. Sớm biết thế thì chúng ta cùng nhau đi, sau đó rồi hãy diễn trò có phải là hoàn mỹ không?
Phó Thư Bảo: "...."
- Sư phụ, hòm thuốc đây rồi.
Giọng nói quen thuộc truyền tới. Phó Thư Bảo quay đầu lại liền thấy Độc Âm Nhi hóa trang thành một thiếu niên anh tuấn, mang hòm thuốc cho hắn. Trên mặt mặc dù nàng là nụ cười vui vẻ khả ái nhưng điều này lại khiến lưng hắn phát lạnh.
- Âm Nhi, sao ngươi lại biết chỗ này chứ?
- Ngươi tưởng rằng cái mùi như trâu động đực trên người ngươi ta còn không biết sao?
-....
- Sư phụ, đây là hòm thuốc của người.
Mở hòm ra, đưa tới trước mặt Phó Thư Bảo, Độc Âm Nhi còn thò tay xuống, véo mông Phó Thư Bảo một cái thật mạnh.
Phó Thư Bảo không dám kêu, mày chỉ nhíu chặt lại. Chẳng qua người từ xa nhìn lại thì lại tưởng là thần y vì người bệnh mới cảm thấy đau đầu. Nếu không thì sao phải nhíu mày tới mức độ đó chứ? Bệnh tình chắc là nặng lắm ấy nhỉ?
Thần y trị bệnh nhưng trên thực tế lại do Độc Âm Nhi ra tay. Hai người bệnh này vốn là bị nàng đầu độc thành nửa sống nửa chết, muốn cứu thì chỉ cần giải độc cho bọn họ thôi, rất đơn giản.
Hai người này vừa mới sắp sang thế giới bên kia tới nay, trong nháy mắt liền đã đứng dậy được, sinh long hoạt hổ, không chỉ được cứu sống mà còn khỏe mạnh như thường. Biến hóa lớn như vậy lập tức được mọi người hoan hô ầm ĩ. Ngay lúc hai người bệnh đang khóc rống lên, chảy nước mắt cảm tạ thuật diệu thủ hồi xuân của thần y, Độc Âm Nhi giả làm học trò của thần y liền hô to:
- Sư phụ ta có trái tim nhân hậu, quyết định hành y tế thế, các ngươi ai có bệnh tật hay nghi nan tạp chứng gì đều có thể tới xin chữa! Sư phụ ta sẽ không lấy một xu!
Òa. Vốn mọi người chỉ đứng vây xem náo nhiệt, bởi một câu của Độc Âm Nhi liền lao ào vào vào cửa Tố Nhân Phường.
- Thần y, mặt ta rỗ thế này có thể chữa không?
- Thần y, kinh nguyệt ta không đều, ngươi có thể xem thử xem...
- Thần y, ta khụ, rất khụ khụ khụ...
Mẹ nó, thế này là chơi kiểu gì? Phó Thư Bảo nhíu chặt đôi mày. Hiện giờ điều hắn muốn nhất không phải là để ý tới mặt rỗ hay kinh nguyệt của ai mà muốn hành hung Độc Âm Nhi một trận.
- Xem ra tên thần y này có tài thật. Nhưng cho dù y thuật của ngươi có cao tới bao nhiêu thì ngươi cũng đi sai đường rồi. Đứng về phía kẻ phế tài nhưng Định Thiên Vương Tước nọ, ngươi chết chắc rồi! Chúng ta đi.
La Kiệt cũng không hứng thú xem náo nhiệt nữa, lần này mang người rời đi thật.
← Ch. 191 | Ch. 193 → |