← Ch.194 | Ch.196 → |
- Ý tưởng gì?
Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã đồng thanh hỏi.
- Các ngươi tới đây.
Phó Thư Bảo vẫy vẫy tay.
Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã liếc nhau một cái, dù trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn tới gần Phó Thư Bảo, nghé đầu tới.
- Kế hoạch của ta chính là...
Ngửi mùi hương mê người trên thân thể Chi Ni Nhã, hai mắt lại nhìn mông Độc Âm Nhi, não hải đang nghĩ tới cảnh nàng cởi khố, một tâm dùng làm tám việc, vậy mà hắn vẫn làm được.
- Thối!
Nghe kế hoạch của Phó Thư Bảo, mặt Độc Âm Nhi đột nhiên đỏ bừng, đạp lên chân hắn một cái.
Chi Ni Nhã dù không có hàng động bạo lực như vậy nhưng nàng còn xấu hổ hơn cả Độc Âm Nhi, cúi đầu xuống, cổ cũng cúi, cất tiếng lí nhí:
- Bảo ca ca, ngươi có thể nghĩ ra ý đó, vậy thì linh cảm tới từ việc ngươi nhìn trộm ta và Âm Nhi tỷ tắm phải không?
- Cái gì chứ? Ta là loại người đó sao?
Phó Thư Bảo nghiêm túc nói.
Khóe miệng Độc Âm Nhi lộ nụ cười giảo hoạt, đột nhiên chu môi hôn lên mặt Phó Thư Bảo một cái. Bởi vốn đang đưa tai tới sát, tư thế thân mật cho nên trong nháy mắt này, Phó Thư Bảo muốn trốn cũng chẳng trốn được. Kết quả là nam nhân này biến sắc, gào một tiếng như quỷ kêu, nhảy xa vài thước.
Bị hôn một chút mà đã có phản ứng nghiêm trọng rồi. Quan trọng là Độc Âm Nhi còn dùng tới đầu lưỡi...
- Cần gì phải nhìn trộm chứ? Bổn cô nương tự coi mình là một bàn thức ăn, tặng hết cho ngươi ăn có được không? Có muốn không nào?
Độc Âm Nhi cười hì hì nói.
Phó Thư Bảo cười cười, trong lòng lại thầm mắng:
- Chờ đấy. Đợi tu vi lực lượng của ông mà đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực rồi thì cả bàn thức ăn của ngươi nhất định bị ta ăn!
- Đáng giận, vừa rồi sao ta không biết làm thế chứ... Bị nàng cướp trước rồi...
Đây chính là suy nghĩ trong đầu Dật Hương Công Chúa lúc này.
Nàng hối, hối, hối, hối, hối hận lắm...
o0o
- Cuộc thi nội y sao?
La Kiệt lần đầu tiên nghe được những từ như vậy, không cách nào tưởng tượng ra đó là kiểu tụ hội như thế nào.
- Công tử, người quản lý Tố Nhân Phường sắp tới cử hành cuộc thi nội y kia tại Vạn Tuyền Sơn, con cháu quý tộc, các gia đình phú thương đều được mời, là một lần tụ hội long trọng đó.
Gia nô báo tin nói tới nước bọt tung bay.
- Lại là người của Tố Nhân Phường sao?
Sắc mặt La Kiệt lập tức âm trầm lại:
- Một cái kỹ viện mới mở, không ngờ cũng có mặt mũi mời quý tộc tới. Dù có thần y và tam vương tử râu xanh Tú Lý kia cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi! Ném thiệp mời vào trong hố xí đi!
Gia nô nọ sửng sốt một chút rồi nói:
- Công tử... Chúng ta chưa nhận được thiệp mời.
- Như thế thì càng là mắt không thấy, tâm không phiền.
La Kiệt lộ vẻ khinh thường, đúng là không ăn nho được thì chê nho chua.
- Nhưng nghe nói Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã của Thánh Đóa Lan Quốc cũng nhận lời mời rồi.
- Hả? Cái vị công chúa mà toàn thân có hương thơm khác thường đó à?
La Kiệt lắc lắc đầu.
- Đừng đùa. Dật Hương Công Chúa là tồn tại như thánh nữ trong mắt quốc dân Thánh Đóa Lan Quốc, làm sao có thể tham gia cuộc thi nội y do một kỹ việc tổ chức chứ? Thế không phải là tự vác đá đập vào chân mình, làm trò cười cho người khác sao?
- Công tử, sự thật là... Không chỉ có Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã muốn tham gia, nàng còn mời cả người bạn tốt của mình là Ngọc Chân Công Chúa của Tú Quốc chúng ta, Tú Ngọc Điện Hạ cùng đi đó.
- Ngọc Chân Công Chúa... Cũng đi sao?
- Đúng vậy. Ngọc Chân Công Chúa từng đi tới Thánh Đóa Lan Quốc. Nàng và Chi Ni Nhã đã quen biết từ khi đó. Chi Ni Nhã công chúa mời nàng đi, tất nhiên theo lý nàng sẽ đồng ý. Không chỉ bản thân nàng đi, nàng lại còn mời rất nhiều bạn tốt của mình. Cứ như vậy, gần như hơn phân nửa nữ nhân trong giới quý tộc vương thất Tú Quốc chúng ta đi rồi. Còn các danh môn quý viện tại kinh đô, tài nữ các giới nữa...
- Đủ rồi!
La Kiệt thẹn quá hóa giận cầm chén trà đập vào đầu gia nô kia, cũng xác thực tất cả đều đúng. Bởi gia nô này báo cáo tin tức này rất đầy đủ!
Gia nô nọ sợ hãi nói:
- Công tử, còn một tin tức nữa...
-!!!
La Kiệt thầm quyết định, nếu còn là tin tức gì có liên quan tới cuộc thi nội y của Tố Nhân Phường thì hắn nhất định sẽ hành hung gia nô này một trận, tuyệt đối một nương tay.
- Một gia nô của Cát công tử mang tin truyền miệng của hắn tới, mời ngươi tới Vạn Tuyền Sơn xem cuộc thi nội y.
- Tú Cát sao?
La Kiệt vốn đã quyết định, chỉ cần gia nô này nói thêm một câu tới cuộc thi nội y thì sẽ đánh hắn rơi hết cả hàm răng nhưng vừa nghe thấy cái tên Tú Cát thì vẫn nhịn xuống, hơi nghi hoặc hỏi:
- Ngươi không nhìn nhầm chứ? Đúng là gia nô của Tú Cát à?
- Người gia nô đó tới nhà chúng ta truyền tin vài lần rồi, tuyệt đối không nhìn nhầm được đâu. Còn nữa, gia nô của Cát công tử còn nói là bề ngoài thì đi xem cuộc thi nội y nhưng thực tế là phải đi xem Dật Hương Công Chúa tắm suối nước nóng, thuận tiện phá hoại cuộc thi nội y thương phong bại tục của Tố Nhân Phường.
- Tốt, ngươi ra trả lời với gia nô kia là chúng ta sẽ gặp mặt tại Vạn Tuyền Sơn. Có Tú Cát dẫn đầu, lão tử cũng muốn đập phá gì đó trong cuộc thi nội y kia. Nhất là đầu của gã thần y kia!
Sự không hài lòng được quét sạch, La Kiệt cười ha hả nói.
Gia nô nọ vâng một tiếng, vội vã lui ra ngoài.
Không bao lâu, dưới sự hộ tống của một đoàn gia nô có võ trang, La Kiệt phấn khởi tinh thần ra khỏi cửa lớn La gia.
Nhìn nhi tử của mình ra khỏi cửa, chậm rãi biến mất trong tầm mắt, La Nghiêm mới thở dài cảm thán một câu:
- Ba Sơn, ngươi âm thầm đi xem một chút, ngàn vạn lần đừng để hắn gây chuyện gì. Bảo vệ cho hắn.
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Một trong Nông Tiều Song Vệ, Nông Vệ Ba Sơn nghe lệnh mà đi.
Nông Tiều Song Vệ Ba Sơn là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực thuộc tính thổ, là huynh đệ của Loan Sinh, cũng là thị vệ cận thân mà La Nghiêm tin tưởng nhất. Lần này hắn để Ba Sơn âm thầm bảo vệ La Kiệt cũng đã nói rõ sự tín nhiệm và coi trọng của hắn đối với Nông Tiều Song Vệ.
Ngay khi Nông Vệ Ba Sơn vừa rời đi, trên ngã tư đường đối diện cửa lớn La gia có một nữ nhân đội nón rộng vành cũng chuyển thân, tự mình đi về hướng Vạn Tuyền Sơn phía tây kinh đô.
La Kiệt không phát hiện ra nữ nhân này chính là Ngả Mễ Đại Na tóc vàng vừa rồi còn cùng phụ thân hắn một lần phong lưu, điên loan đảo phượng trong mật thất.
- Thú vị. Tại thời khắc này lại đột nhiên mọc ra một kỹ viện Tố Nhân Phường gì đó, không ngờ có thể lôi kéo được cả Dật Hương Công Chúa của Thánh Đóa Lan Quốc chứ? Chỗ này nhất định là có một con cá lớn mà mọi người không biết đây. Ha ha, ta cũng muốn đi tới xem náo nhiệt.
Rẽ vào một góc phố, một nữ tử dắt tuấn mã của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các đã chờ sẵn ở đó. Nàng nhận lấy dây cương, thúc ngựa lên đường.
Cuộc thi nội y do Tố Nhân Phường tổ chức này muốn không náo nhiệt cũng không được.
o0o
Vạn Tuyền Sơn nằm ở phía chính Tây của kinh đô, núi cũng không cao lắm, nhiều nhất chỉ khoảng một ngàn năm trăm thước nhưng xung quanh lại không có ngọn núi nào cao bằng nó, cho nên nhìn nó có vẻ nguy nga phi thường. Chẳng qua khiến Vạn Tuyền Sơn nổi tiếng lại phải là độ cao của nó mà là trên núi có tới cả chục suối nước nóng.
← Ch. 194 | Ch. 196 → |