← Ch.197 | Ch.199 → |
- Ta hiểu rất rõ người như Tú Cát. Hắn phân nửa chỉ chơi đùa với Băng Oánh mà thôi, hoặc là có chơi quá mức một chút, hắn trốn một trận là xong. Hiện giờ chắc mưa gió qua rồi, hắn lại không kiềm chế được, muốn thò mặt ra đùa chơi tiếp.
Ngả Mễ Đại Na quyến rũ lườm hắn một cái nói:
- Đám nam nhân các ngươi đúng là không có kẻ nào tốt cả.
Mặc dù cũng là một câu mắng người nhưng La Kiệt lại không hề có cảm giác khó chịu, dưới ánh mắt quyến rũ của Ngả Mễ Đại Na, ngược lại trong lòng còn vui mừng, thầm nói:
- Chẳng lẽ vưu vật tóc vàng này đang ám chỉ ta chăng? Ha ha, chờ xử lý xong cuộc thi nội y của Tố Nhân Phường, ta nhất định sẽ hẹn nàng ra, dù gì cũng phải xơi cho được.
Rất nhanh, hai người đã đi tới chỗ tổ chức cuộc thi nội y. Chỉ thấy trên bờ suối nước nóng có dựng một cái sân khấu bằng gỗ cao bằng nửa người, đại khái tạo thành hình chữ nhất. Trên mặt sân khấu bằng gỗ có tạo một đường đi, lúc này có hai cô nương mặc một loại nội y kỳ lạ đang đi tới đi lui.
Tư thế bước đi của bọn họ rất kỳ quái, giống như đang đi trên một đường kẻ thẳng. Mà mỗi bước đi của bọn họ, đôi chân dài và bờ mông lại lắc lư động lòng người, giống như những cơn sóng cuộn tới tầng tầng lớp lớp vậy.
Mặc dù là trí giả có học vấn nhất thế giới thì hắn cũng sẽ không thể biết, bước đi như thế gọi là catwalk.
Vì để đi được trên sàn catwalk như thế, các cô nương của Tố Nhân Phường đã phải khổ luyện một ngày một đêm, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ chuyên nghiệp như trong tưởng tượng nhưng cũng đã được bảy tám phần rồi.
Những người xem cuộc thi nội y của Tố Nhân Phường cũng chia theo địa vị, thân phận cao thấp từ trong ra ngoài. Hàng đầu tiên tất nhiên là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã và Ngọc Chân Công Chúa Tú Ngọc, những nữ nhân có thân phận hiển hách.
Vòng sau đó mới tới các quý tộc, sau nữa mới là những nhân vật có mặt mũi tại kinh đô. Chẳng qua nhìn đại khái mà nói thì những người khách tham quan cuộc thi nội y lần này đa số đều là nữ nhân, nhìn mà khiến bọn họ động lòng.
Người xem phía dưới sân khấu bằng gỗ bình luận líu ríu không ngớt, có người khen đẹp, có người nói là đẹp mà thấp hèn, có ba bốn người miệt thị các cô nương của Tố Nhân Phường là làm thương phong bại tục, vô cùng bất nhất.
- Ha ha, đúng là thú vị thật. Ta chưa bao giờ ngờ là nội y lại có thể mặc như vậy đâu.
Ngả Mễ Đại Na cũng là nữ nhân. Các loại nội y kỳ lạ được biểu diễn trên đài đều lộ ra vẻ gợi cảm khiến nàng không khỏi động lòng.
- Không phải chỉ là nội y thôi sao? Ta cũng không thể hiểu nữ nhân các ngươi, cái này có đáng gì mà các ngươi lại vui sướng tới vậy chứ?
Trong lời nói của La Kiệt có một tia khinh thường, nhưng ngay lúc nói câu này thì ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào cô nương mặc nội y đi trên sân khấu bằng gỗ, nhìn ngực người ta, nhìn mông người ta, còn quan trọng hơn là nhìn giữa hai đùi, đúng là lời nói và việc làm bất nhất.
- Chi Ni Nhã và Tú Ngọc ở kia, có muốn tới thăm hỏi không? Hoặc là bọn họ biết Tú Cát ở đâu đó.
Ngả Mễ Đại Na nhìn người xem của cuộc thi nội y này, cũng không thấy thân ảnh của Tú Cát nhưng ngay lúc nàng nói lại đột nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc, trong lòng máy động:
- Nông Vệ Ba Sơn của chủ nhân sao lại cũng tới nơi này chứ?
Nông Vệ Ba Sơn chỉ nhoáng lên một chút liền biến mất trong đám người.
- Tốt, ta đi hỏi thăm một chút.
La Kiệt cũng không phát hiện ra Nông Vệ Ba Sơn, nghe thấy kiến nghị của Ngả Mễ Đại Na liền đi thẳng về hướng Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã và Chân Ngọc Công Chúa Tú Ngọc.
Trong đám người xem, Tú Ngọc vui vẻ hoa chân múa tay nói. Từ ánh mắt hưng phấn của nàng mà nhìn lại thì nàng thậm chí muốn đi lên đài, học theo bước đi của mấy cô nương mặc nội y này mà đi một vòng.
Lực chú ý của Chi Ni Nhã cũng không ở trên đài gỗ, nghiêng mắt nhìn La Kiệt đang đi về hướng này, khóe miệng không khỏi hiện lên một tia cười nhẹ như tơ.
- Chi Ni Nhã, bộ này ta thích, sau này ngươi nhất định phải bảo cái người gọi là gì... Suất Phu Tư Cơ cho ta đó!
Một bộ chữ T phát sáng lọt vào mắt khiến Tú Ngọc như sắp phát cuồng.
Chi Ni Nhã lúc này mới thu hồi ánh mắt trên người La Kiệt, cười khanh khách nói:
- Được rồi, khó khăn lắm ngươi mới nhớ được tên người ta, để sau vụ này ta sẽ bảo hắn tặng ngươi tất cả nội y biểu diễn hôm nay, mỗi thứ một bộ nhé.
- Một lời đã định.
Tú Ngọc ôm cổ Chi Ni Nhã, chợt đẩy nàng ra.
- Đáng giận. Hương thơm trên người ngươi khiến người khác rất đố kỵ đó.
Chi Ni Nhã cười khẽ:
- Người ngươi cũng rất thơm mà.
Ngay lúc hai công chúa đang cười đùa thì La Kiệt đã đi tới bên cạnh bọn họ:
- Khụ khụ... Xin chào hai vị công chúa.
- Ngươi là...
Chi Ni Nhã lộ vẻ không nhận ra hắn.
Tú Ngọc liếc La Kiệt một cái, có vẻ không thích thú:
- Vị này là hoa hoa công tử nổi danh nhất kinh đô chúng ta, công tử La Kiệt của thế gia đệ nhất Tú Quốc.
Chi Ni Nhã không thay đổi sắc mặt, lắc lắc đầu:
- Xin lỗi, ta không có ấn tượng gì rồi.
Bị bắt nạt như thế, trong lòng La Kiệt cũng hơi không hài lòng nhưng không dám phát tác, chỉ cười ha ha. Nếu như người khác mà có gan đó thì hắn khẳng định sẽ tung chân đá ngay. Nhưng trước mặt là Chi Ni Nhã và Tú Ngọc, mặc dù hắn có không thích cũng phải giữ tác phong quân tử.
Tú Ngọc lại liếc La Kiệt một cái, nói:
- La Kiệt, ngươi tới chỗ này làm gì? Có lời gì thì nói nhanh đi, không có chuyện thì đừng có phá ta và Chi Ni Nhã xem cuộc thi nội y nữa.
La Kiệt vẫn không tức giận, ôn hòa nói:
- Là thế này. Ta với công tử tu vi hôm nay hẹn gặp ở đây. Nhưng ta tìm mãi không thấy người, không biết nhị vị công chúa có thấy hắn không?
- Ngươi tìm thằng cháu hư hỏng của ta sao?
Tuổi tuy ít nhưng bối phận lại hơi cao. Tú Ngọc tất nhiên có một tia khí độ của người bề trên.
- Đúng đúng.
La Kiệt nói.
- Đúng là Tú Cát, có thấy hắn không?
Lông mày Tú Ngọc cau lại:
- Ta không phải là người hầu của hắn, làm sao biết được hắn ở đâu chứ?
Chi Ni Nhã lúc này mới nói.
- Công tử Tú Cát của các ngươi thì ta đã gặp mặt rồi, nhớ kỹ dáng vẻ của hắn. Vừa rồi ta mới thấy hắn ở cửa Động Lý Mỹ Nhân Tuyền. Hắn hình như đi với một cô nương nào đó tắm suối nước nóng thì phải.
- Một cô nương sao?
La Kiệt hơi mê hoặc. Tú Cát hẹn hắn tới phá phách mà, chẳng lẽ lại còn đi tán gái với tắm suối nước nóng.
Chi Ni Nhã lắc lắc đầu:
- Cô nương đó thì ta không nhận ra, tự ngươi đi xem đi.
- La Kiệt, Chi Ni Nhã cũng cho ngươi biết rồi, ngươi còn ở đây làm gì chứ?
Tú Ngọc đã hạ lệnh đuổi khách.
La Kiệt lại cười ha ha:
- Không làm phiền hai vị công chúa nữa.
Xoay người rời đi, trong lòng hắn hung hăng nói:
- Mẹ kiếp, để tìm được Tú Cát, đập tan cái cuộc thi nội y này, ta xem các ngươi có thể làm gì ông!
Ngay lúc La Kiệt rời đi, Tú Ngọc tựa như nhớ ra cái gì đó, tò mò nói:
- Chi Ni Nhã, sao ngươi lại biết cháu ta ở chỗ nào thế?
Đôi mắt Chi Ni Nhã lóe lên thần quang rồi ẩn dấu đi ngay, cười ha ha đáp:
- Ta thuận miệng nói loạn thôi. Gần như ngày nào cũng có người tự xưng là thanh niên tài tuấn của Tú Quốc tới sứ quán cầu kiến, không phải là khoe tài hoa thì là lộ tiền tài của gia tộc. Ta cũng thấy phiền chết đi được. Cái tên Tú Cát đó ta cũng gặp rồi nhưng đã quên từ sớm, cả tướng mạo thế nào cũng quên rồi. Chẳng qua là ta muốn đuổi cái tên đáng ghét đó đi thôi.
- Hì hì, ta biết ngay là ngươi lừa tên đáng ghét đó mà.
Tú Ngọc đột nhiên ghé đầu tới, thấp giọng nói.
- Chi Ni Nhã, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi thấy dạng thanh niên tài tuấn thế nào mới khiến ngươi thích đây?
- Cái gì chứ?
Chi Ni Nhã phát vào mông Tú Ngọc một cái.
- Đúng rồi, cái tên Suất Phu Tư Cơ kia thì sao? Trông hắn thế nào? Người tài hoa như thế, khẳng định là ngươi thích rồi hả? Đúng, lâu như thế mà sao không thấy hắn vậy?
Đối mặt với những câu hỏi như súng liên thanh của Tú Ngọc, Chi Ni Nhã cũng chỉ cười cười. Nàng không nhớ tới Suất Phu Tư Cơ mà là nhớ người cứu mạng nàng hai lần, cũng có tiếp xúc thân mật với nàng.
Thật ra so với kẻ như La Kiệt, hình như hắn còn hư hỏng hơn một chút thì phải?
o0o
Những tiếng thét chói tai của mấy nữ nhân, tiếng cười và tiếng vỗ tay đều bị ném lại phía sau, La Kiệt đi vào trong Động Lý Mỹ Nhân Tuyền.
Vừa lách qua cửa động rất bé, tiến vào trong một hành lang thiên nhiên không quá sâu, một động quật thiên nhiên rất lớn lập tức tiến vào trong tầm mắt hắn. Chẳng qua ba suối nước nóng đều trống không, cũng không thấy ai tắm cả.
Hơi nước ẩm ướt ập vào mắt, khiến sắc mặt La Kiệt trở nên rất khó coi:
- Mẹ kiếp, con tiện nhân Chi Ni Nhã đó lại dám lừa ta!
Thật ra mọi người cũng đang xem cuộc thi áo lót cả. Đây là một thịnh hội rất khó gặp được, còn suối nước nóng thì lúc nào cũng có thể đến. Phải nói cuộc thi áo lót của Tố Nhân Phường này đúng là vô cùng đặc sắc, chẳng ai lại muốn bỏ qua mà đi ngâm suối nước nóng làm gì.
Tiếng bước chân đột nhiên truyền từ phía sau tới. Trong lòng La Kiệt hơi cả kinh, vội vàng xoay người, quát khẽ:
- Ai?
- Là ta.
Trong hơi nước mông lung, Ngả Mễ Đại Na đi ra từ trong hành lang.
- Con tiện nhân Chi Ni Nhã kia lừa ta rồi. Ả bảo thấy La Kiệt vào đây, nhưng nơi này lại không có người. Đúng rồi, sao ngươi cũng vào đây thế? Chẳng lẽ ngươi cũng bị con tiện nhân đó lừa rồi?
La Kiệt oán hận nói.
- Ta không đi hỏi nàng. Ta thấy ngươi đi vào đây nên vào theo thôi. Nếu không thấy thì thôi, chúng ta đi ra ngoài tìm là được.
Ngả Mễ Đại Na ngước đôi mi thanh tú nhìn hoàn cảnh bốn phía. Nếu có người mai phục ở đây hạ độc thủ thì đúng là việc quá nguy hiểm rồi.
- Được rồi.
Ngay lúc La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na chuẩn bị rời khỏi Động Lý Mỹ Nhân Tuyền thì một tiếng cười trong trẻo của phụ nữ đột nhiên truyền ra từ sâu bên trong.
- Ha ha... Cát công tử, cái đó của ngươi đáng sợ thế. Sợ là người ta ăn không tiêu đâu, đừng tới nữa...
- Không tới cũng phải tới. Xong việc ta còn phải đi gặp mặt tên La Kiệt nữa.
Trong lòng La Kiệt máy động:
- Cái tên Tú Cát này đúng là hay lắm. Hắn trốn ở chỗ này phong lưu sung sướng, hại lão tử tìm hắn bốn bề. Hiện giờ lão tử phải đi bắt gian ngươi!
Trong lòng nghĩ vậy, hừ lạnh một tiếng, La Kiệt liền vọt tới nguồn phát ra âm thanh.
- Chờ một chút...
Ngả Mễ Đại Na cần thận nói:
- Kiệt công tử, ngươi đi đâu đó?
La Kiệt cũng chẳng thèm quay đầu:
- Ta muốn tận mắt thấy là nữ nhân dâm đãng nào lại khiến hắn quên cả việc chính của chúng ta!
- Ta đi với ngươi nhé.
Ngả Mễ Đại Na lắc lắc đầu, cũng nhanh chân đuổi theo La Kiệt.
Ngả Mễ Đại Na là một người rất cẩn thận, nếu không lấy thân phận một nữ nô của La Nghiêm, ẩn mình tiến vào Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, trở thành đệ tử quan môn của Thanh Thủy, phương diện này mà không có năng lực thì sợ đã đầu rơi xuống đất rồi.
Hoàn cảnh trước mặt khiến nàng vô cùng cảnh giác. Nhưng nàng có can đảm đi với La Kiệt vào, không phải là bởi bảo vệ thiếu chủ La Kiệt này mà bởi phát hiện ra Nông Vệ Ba Sơn cũng đã tiến vào trong Động Lý Mỹ Nhân Tuyền rồi. Có hắn ở đây, hơn nữa lại có nàng, theo nàng thấy thì dù ở đây có bẫy rập mai phục gì thì cũng không đáng bận tâm.
Ba Sơn đúng là đã tiến vào trong Động Lý Mỹ Nhân Tuyền rồi. Chẳng qua hắn không hiện thân mà đi xa xa phía sau La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na.
Đi một chút nữa, tiếng nữ nhân lại truyền ra từ trong màn hơi nước mông lung.
- Tú Cát ca ca, không được rồi, người ta hành động còn ngươi lại nằm im. Sao lại có đạo lý như thế chứ... Ta cũng mệt chết rồi, không cách nào cử động được nữa đâu...
Tâm trạng La Kiệt lại càng tức giận:
- Con mẹ nó, lão tử cũng không lười như ngươi, làm chuyện này còn bắt nữ nhân ra sức. Không biết Băng Oánh tự cho là đúng kia mà thấy Tú Cát ca ca của nàng làm chuyện này thì nàng sẽ có cảm thụ gì đây?
Lại đi thêm khoảng ba mươi thước, một suối nước nóng lớn tiến vào trong tầm mắt. Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn dầu quanh suối có thể nhìn thấy một thiếu niên đang nằm thẳng cẳng trong suối nước nóng, thoải mái ăn nho. Ở trên bờ suối, một nữ nhân đội nón rộng vành đang không ngại phiền hà mà bóc nho cho hắn, còn đút cho hắn ăn.
Thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên kia, La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na đều kinh ngạc sững người ra tại chỗ.
Thiếu niên kia không phải là Tú Cát mà là Phó Thư Bảo.
- Ha ha, hai vị bằng hữu cũ, mau lại đây cùng tắm suối nước nóng đi. Các ngươi đứng ở đó nhìn ta tắm thì cũng không tiện lắm đâu.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Phó Thư Bảo? Ngươi... Tại sao lại có thể ở đây?
Kinh ngạc nhất chính là Ngả Mễ Đại Na. Trước kia nàng chắc chắn là Phó Thư Bảo sẽ chết trong tay Thanh Thủy hoặc là có liên quan tới việc Thanh Thủy biến mất. Nhưng theo dự đoán của nàng thì khả năng trước là lớn hơn.
Nhưng hiện tại Phó Thư Bảo lại vẫn sống tốt trước mặt nàng, còn huênh hoang gọi nàng vào cùng tắm suối nước nóng, làm sao không khiến nàng kinh ngạc được?
Đối với người đã giao chiến với mình một lần, cũng khiến mình phải chịu thiệt thòi lớn, dù Phó Thư Bảo có hóa thành tro bụi thì La Kiệt vẫn nhận ra.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy Phó Thư Bảo, suy nghĩ đầu tiên của hắn không phải là vọt tới hành hung một trận mà chuyện này khiến hắn cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó lạnh lùng nói:
- Phó Thư Bảo, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Tú Cát đâu?
Phó Thư Bảo nằm trong suối nước nóng, duỗi thẳng thắt lưng nói:
- Hóa ra các ngươi không phải tới tìm ta. Nếu như vậy thì lão tử cũng không thích nói lời thừa với các ngươi nữa. Cút ra khỏi tầm mắt ta đi.
La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na đều không động đậy.
Ánh mắt của Ngả Mễ Đại Na lại đảo quanh bốn phía một lần, lập tức cười lạnh một tiếng:
- Phó Thư Bảo, ngươi chơi trò gì đây? Gọi những người đang ẩn nấp ra đi.
Phó Thư Bảo cười cười, vỗ tay một cái:
- Tư Ti, ra mặt đi. Ngươi dọa mấy người bạn cũ của ta sợ hãi rồi.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sâu trong động. Rất nhanh, Tư Ti mặc y phục nhẹn nhàng không nhanh không chậm đi ra. Trên tay nàng là một đĩa hoa quả, trên đó còn có nàng con dao gọt hoa quả rất đẹp.
Đi tới cạnh suối nước nóng, Tư Ti cũng không nói gì, rất cung kính quỳ gối xuống cạnh thành phố Bắc Nghiễm, cầm dao gọt hoa quả cho hắn.
- Phó Thư Bảo, sư phụ của ta đâu? Ta nhớ kỹ là ngươi ở cùng với người mà.
Ngả Mễ Đại Na dò hỏi.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Sư phụ ngươi là người trưởng thành, nàng muốn đi tới đâu thì ta sao biết được chứ? Ngươi phải đi hỏi nàng, hỏi ta làm gì.
- Ngươi...
Vốn còn có nhiều chuyện chưa rõ muốn hỏi nhưng thấy thái độ của Phó Thư Bảo như vậy, Ngả Mễ Đại Na bị chọc tới muốn bùng nổ, làm sao mà hỏi ra lời được nữa.
- Phó Thư Bảo, con mẹ ngươi cuối cùng muốn chơi trò gì đây? Ngươi cố ý dụ ta vào đây phải không? Hôm nay ngươi không nói rõ cho lão tử thì lão tử cho ngươi tắm ở cái suối này cả đời!
Nhìn Phó Thư Bảo đang được hai người hầu hạ tỉ mỉ, La Kiệt tức tới muốn xông lên. Đầu tiên là bị Chi Ni Nhã lừa, hiện giờ lại gặp cảnh này, làm sao mà hắn chịu được?
Phó Thư Bảo vẫn là có vẻ dửng dưng như có lửa rơi vào chân cũng không bối rối.
- Kiệt công tử, muốn chết cũng không cần gấp thế chứ? Ngươi muốn giết ta sao? Ngươi thử cái xem.
← Ch. 197 | Ch. 199 → |