Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Đọa Lạc - Chương 202

Thiên Tài Đọa Lạc
Trọn bộ 687 chương
Chương 202: Hoàng Kim Thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-687)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thập Thất vốn dĩ đã hấp hối, chẳng còn chút sức lực nào để mà phản kháng, chẳng mấy chốc đã bị lột sạch. Giọt nước mắt uất ức chảy ra từ khóe mắt nàng, bọn họ là những sát thủ tinh anh của Tử Đảo Mật Nhân Xã, tất cả mọi thủ đoạn tra tấn họ đều được huẩn luyện qua, và cũng có năng lực chống cự phi phàm, thêm vào việc chẳng hề sợ chết, muốn biết tin tức gì từ miệng họ, dường như còn khó hơn cả lên trời nữa.

Nhưng, với hình thức tra tấn hoàn toàn mới trước mặt, thì không phải là hình thức tra tấn mà họ có thể chịu đựng được.

- Thiếu gia, ta làm trước tiên!

Một tên có bộ mặt khá bỉ ổi lên tiếng xin bắt đầu trước. Những việc khác, như ra trận giết địch thì hắn có thể lui lại phía sau, để người khác lên trước, nhưng chuyện chơi gái, cho dù có phải tranh đến vỡ đầu thì hắn vẫn tranh làm trước.

Phó Thư Bảo thầm mắng một câu, gật đầu nói:

- Làm đi.

Năm tên nam nhân, bốn người lần lượt giữ chặt tay chân, để cho tên nam nhân khuôn mặt bỉ ổi vào giữa hai đùi Thập Thất. Cho dù là một con hổ mẹ cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này, huống hồ là một nữ nhân đang hấp hối.

Mắt thấy vật xấu xí kia sắp tiến vào trong, Thập Tứ đột ngột thét lớn:

- Các ngươi dừng tay lại hết đi! Ta nói... Là Thái Bình Vương Tước!

Phó Thư Bảo vội hỏi:

- Các ngươi còn có đồng bọn nào khác?

- Thủ lĩnh nhóm chúng ta là Hắc Y Sứ.

- Tên hắn là gì? Trông hắn thế nào?

- Chúng ta không biết tên của hắn, cũng chưa từng nhìn thấy trông hắn thế nào, hắn liên hệ trực tiếp với Thái Bình Vương Tước, từ lúc chúng ta ở Hổ Thành đã nhận được nhiệm vụ thích sát ngươi, nhưng tiếc là tối đó không tìm thấy ngươi, sau đó tỷ muội ta mới nghĩ ra cách trà trộn vào bên cạnh, tìm cơ hội để ám sát ngươi.

Phó Thư Bảo nghĩ một lát rồi nói:

- Thập Thất, muội muội của ngươi được ta mua về từ Hoa Điền Cư của La gia, các ngươi và La gia có quan hệ gì?

- Bọn ta chẳng có quan hệ gì với La gia cả, chỉ dùng tiền mua chuộc một tên trong Hoa Điền Cư, sở dĩ chọn Hoa Điền Cư của La gia, là vì muốn làm nhiễu loạn tin tức, để sau khi hoàn thành mọi việc có thể dễ dàng trốn thoát, không bị liên lụy.

Đến lúc này, quá trình thích sát của cặp tỷ muội song sinh xem như đã được phơi bày ra hết.

- Thiếu gia, có làm nữa hay không?

Tên Lực Sĩ "tên đã lên cung" kia đang ở vào tình cảnh cực kì ngượng ngùng và căng thẳng, hắn chỉ còn cách cái nơi mềm mại kia một chút nữa thôi, nhưng không có lệnh của thiếu gia, hắn có muốn đến mấy cũng không dám nếm thử mùi vị bên trong.

- Thả nàng, Phương Tín, mang cho tỷ muội họ chút đồ ăn và nước uống.

Nói xong, Phó Thư Bảo đi ra khỏi tù thất, hắn là một người giữ chữ tín, cặp sát thủ song sinh kia đã cung cấp thông tin cho hắn, hắn không thể bội tín tàn ác như vậy được.

Vậy là, giờ chỉ còn lại một mình Ngả Mễ Đại Na nữa thôi.

Bình tĩnh bước về phía tù thất đang giam giữ Ngả Mễ Đại Na, trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi nhớ tới việc xảy ra ở Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các ngày hôm đó. Lúc đó, Ngả Mễ Đại Na đã nóng lòng muốn hút hết tinh khí của hắn, nếu không phải hắn có bảo pháp giữ mạng là Bào Khốc Thân Pháp, e rằng khó thoát khỏi ma chưởng của nàng.

Vừa tới cửa tù thất, một tiếng rên rỉ quái lạ từ bên trong vang ra.

- Ha ha, đan điền bị khống chế, Ngả Mễ Đại Na, ngươi cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi, còn không phải để đại gia đây tùy ý xử lý sao, hì hì...

Là giọng của Tú Lý.

- A... ô...ưm...a....

Là tiếng của Ngả Mễ Đại Na. Ả dường như đang rất sung sướng hưởng thu, nhưng phảng phất cũng rất thống khổ.

Phó Thư Bảo vốn định đưa tay ra gõ cửa, nhưng nghe thấy những âm thanh này thì cánh tay đã nâng lên bỗng khựng lại, lúc này lại có tiếng nói truyền tới tai hắn.

- Lưu Chuẩn, tới ngươi rồi.

- Hì hì... Định Thiên Vương Tước, ngài quả là người trọng tình trọng nghĩa! Ta đến ngay đây!

Trên trán Phó Thư Bảo bỗng xuất hiện một giọt mồ hôi đen to bằng hạt đậu. Hắn vẫn luôn cho rằng Lưu Chuẩn là một chính nhân quân tử ôn hòa nho nhã, lúc nào cũng giữ lễ nghi phép tắc, nhưng không ngờ là, vẻ nho nhã bên ngoài kia lại ẩn giấu một con dã thú hung ác!

Tưởng tượng lại tình cảnh lúc trước, hắn bỗng thấy lạnh cả sống lưng, những người ở bên cạnh hắn cùng làm việc với hắn là những người thế nào đây?

- Không cần phải xếp hàng làm gì, hai người các ngươi cùng tới một lúc đi, chỉ cần ta vui, chuyện gì cũng sẽ nói với các ngươi!

Trong tù thất, Ngả Mễ Đại Na dường như đã không thể khống chế nổi khát vọng và nhu cầu được tiếp xúc thân mật, giọng nói của ả run rẩy, hơi thở cũng trở nên nặng nề và gấp gáp vô cùng, từ ra cũng có thể nghe thấy.

- Ta không tin hai người bọn ta không xử lý nổi tiện nhân ngươi!

Tú Lý dường như đã bị chọc giận.

Ngay sau đó, trong tù thất bắt dầu phát ra những âm thanh kì quái, lúc thì là tiếng rên rỉ như người bị bệnh lâu không chữa, lúc lại nghe thấy tiếng kêu thống thiết, như lại bị đạp phải chân đau vậy, rồi lại có cả tiếng suối chảy nước tung tóe, đôi khi lại vang lên tiếng nhóp nhép nho nhỏ như là chân trần đạp vào bùn đất sau mưa vậy....

- Tiện nhân, ngươi nói không?

- Ngươi mạnh thêm chút nữa ta sẽ nói...

- ....

Kiểu bức cung hỗn loạn vô cùng, thương phong bại tục nhất lịch sử đang diễn ra.

Thiếu gia đáng thương cô độc đứng bên ngoài cửa tù thất, thật lâu mà vẫn chưa hồi thần lại được.

o0o

Phương thức thẩm vấn bức cung tuy có chút không nhập lưu, thậm chí còn có thể coi là bỉ ổi, nhưng dù thế nào thì cuối cùng Phó Thư Bảo cũng có được những thông tin mà hắn mong muốn.

Cặp tỷ muội sát thủ song sinh kia không cần phải bận tâm nữa, vì hắn là người đích thân thẩm vấn, Tú Lý và Lưu Chuẩn thì có được một thông tin bất ngờ. Vốn dĩ gia chủ La gia là La Nghiêm đang chuẩn bị cầm hóa thạch hổ phách và địa đồ da thú tới Xà Nhân Tộc, vị trí của bộ tộc đó cũng giống với điều tra trước đó của hắn, bộ tộc đó ở tại Tử Vong Uyên trên Linh Tú sơn mạch, mà lúc Linh Sơn Quốc vẫn còn tồn tại thì nơi đó đã bị gọi là Linh Cốt sơn mạch và Di Vong Uyên (khe núi bị lãng quên).

Tên gọi của một địa đanh không quan trọng, quan trọng là La Nghiêm vì chuyện bệnh tình của Tú Lực hoàng đế trở nặng mà phải trì hoãn việc của mình, đành phải mạo hiểm đưa Tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịch đến kinh thành. Theo kế hoạch của hắn, chỉ cần Thanh Dật Vương Tước ngồi lên ngôi vị hoàng đế Tú Quốc thì La gia không chỉ có thể bảo vệ được địa vị thế gia số một Tú Quốc bây giờ, mà còn có thể nhận được sự phát triển lớn, khi Thanh Dật Vương Tước ngồi lên vương vị, đó mới là lúc hắn và Kim Dịch tiến hành trao đổi, hắn muốn nhờ vào bí pháp Xà tộc để cải lão hoàn đồng.

Thực ra, hiện giờ thông tin đáng giá nhất có được từ Ngả Mễ Đại Na chính là sau 3 ngày nữa Thanh Dật Vương Tước sẽ dẫn Kim Dịch vào Hoàng Kim Thành.

Độc Âm Nhi cũng tra ra được những thông tin như thế từ La Kiệt. Thế nhưng, bí mật mà Phó Thư Bảo muốn biết nhất có liên quan tới bản địa đồ da thú thì lại chẳng có được chút thông tin nào, việc này cũng rất bình thường, là một nữ nô bị thuần hóa và khống chế, Ngả Mễ Đại Na không thể biết được những bí mất trọng yếu như thế.

La Kiệt tuy là ái tử của La Nghiêm, nhưng việc mà bản thân La Nghiêm còn không rõ lắm thì hắn làm sao biết được? Người duy nhất biết được tất cả bí mật chính là Tộc trưởng Kim Dịch của Xà Nhân Tộc.

Thế nhưng, việc đối phó với Kim Dịch buộc phải giải quyết sau chuyện Hoàng Kim Thành, nếu để Thanh Dật Vương Tước thực hiện được kế hoạch, vậy thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Chuyện Thanh Dật Vương Tước sẽ dẫn Kim Dịch vào Hoàng Kim Thành sau 3 ngày nữa, sau khi thương lượng một hồi, Phó Thư Bảo và Tú Lý quyết định vào Hoàng Kim Thành sớm hơn.

*****

Ngày thứ hai sau khi bắt cóc La Kiệt, dưới sự dẫn dắt của Tú Lý, Phó Thư Bảo cải trang thành Thần y dẫn theo đồ đệ của hắn là Độc Âm Nhi đi đến thông đạo duy nhất để tiến vào hoàng kim thành: Nhật Xuất Môn.

Cánh cửa lớn màu vàng nguy nga lộng lẫy bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi nên càng trở nên lấp lánh, hai bên lầu tháp và thông đạo trên cửa thành là các thị vệ mặc giáp đứng dầy đặc, trường thương như rừng, sát khí đằng đằng.

Nhảy xuống xe ngựa, Tú Lý lấy thẻ bài thông hành đeo bên hông, chẳng mấy chốc, một thái giám bên trong Hoàng Kim Thành dẫn một đám người ra nghênh đón, rồi dẫn Tú Lý, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi vào trong Hoàng Kim Thành.

Đi về phía trước, cứ cách 3 bước là một trạm gác, cách 5 bước lại một đồn canh. Nhìn ra phía xa, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy thị vệ trong Hoàng Kim Thành vũ trang đầy mình, mặt lạnh như tiền, hơn nữa từ lực tràng lực lượng phát ra trên người họ có thể thấy, người yếu nhất trong số họ cũng phải là một Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực.

Bao nhiêu thị vệ Lực Sĩ như vậy cùng bảo vệ một tòa thành, lực tràng lực lượng trên người họ đan vào nhau như một tấm lưới, e rằng chỉ cần một con chuột từ dưới cống trốn vào Hoàng Kim Thành thì cũng khó trốn khỏi vận mệnh bị tra ra và bị một thương đâm chết.

Thế nhưng, những Lực Sĩ đứng ở ngoài sáng này không phải là người mạnh nhất, ở nhiều nơi, Phó Thư Bảo cảm thấy rõ ràng còn có lực tràng lực lượng mạnh hơn, chẳng thua kém gì Tông Chủ Quy Vân Tông - Mạc Khinh Vân! Vậy cũng có nghĩa là, trong tòa Hoàng Kim Thành này, ít nhất cũng có vài Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Mạc Khinh Vân trấn trủ, bảo vệ, không chừng còn có Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực ẩn mình trong đó, thêm vào các thị vệ Lực Sĩ đếm không xuể kia nữa thì cả tòa Hoàng Kim Thành này giống hệt như một tòa thành cực kì kiên cố vậy!

Quả thực, một nơi nắm giữ tất cả tài nguyên của Tú Quốc, bao gồm hầu hết tài nguyên Lực Sĩ trong Tú Quốc, là trung tâm quyền lực tối cao của một nước, nếu không có những biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt khiến cho những cường giả trong thiên hạ phải sợ thì há chẳng phải những kẻ có mưu đồ bất chính sẽ tùy tiện vào được trong thành mà thích sát đương kim hoàng thượng hay sao?

Đương kim hoàng đế Tú Lực nắm mọi quyền lực trong lòng bàn tay, ngay cả ba con trai của ông ta là Thái Bình Vương Tước, Thanh Dật Vương Tước và Định Thiên Vương Tước cũng chỉ cho một phong hiệu mà chẳng có chút thực quyền nào.

Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước còn đỡ, khổ tâm kinh daonh ngần ấy năm, một kẻ thì cắm rễ trong hệ thống các quan văn, kéo bè kết đảng tạo vây tạo cánh, hình thành mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Kẻ còn lại cũng tận tâm hoạt động bao nhiêu năm, cắm rễ trong quân giới, cũng hình thành mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Kém cỏi nhất phải kể tới Tú Lý, lăn lộn ngần ấy năm, ngoài chuyện giỏi phất quạt đùa bỡn, chơi gái thành thần ra thì chẳng còn được cái gì khác, tuy được sự ủng hộ của Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở, nhưng cũng chẳng khá lên được, ở vào vị thế yếu kém nhất.

Thực ra, đi vào Hoàng Kim Thành cảnh giới nghiêm ngặt này, tức cảnh sinh tình, Phó Thư Bảo bỗng nghĩ tới một vấn đề, đường đường là hoàng đế Tú Quốc, nắm giữ mọi tài nguyên của Tú Quốc, muốn ai chết thì chỉ cần một câu nói là xong, ông ta cần gì phải đối xử cay nghiệt như thế với ba người con của mình?

Biết rõ một khi tin ông ta bị bệnh nặng truyền ra ngoài, ba người con của ông ta sẽ vì ngai vàng mà tàn sát lẫn nhau, tranh giành đến ngươi sống ta chết mà lại chẳng thèm ra mặt ngăn cản như vậy?

Thực ra, Tú Lực hoàng đế muốn ngăn chặn cuộc tàn sát lẫn nhau giữa các vương tử thì quả là chuyện rất đơn giản, chỉ cần lập ra một Vương trữ, làm yên lòng hai người còn lại, chỉ cần vậy mà thôi. Nếu có ai to gan dám kéo bè kết cánh âm mưu tạo phản, vậy thì càng đơn giản hơn, khởi động binh lực quốc gia, muốn tiêu diệt ai, không phải chỉ cần một câu nói của ông ta là xong sao?

Hoàng Kim Thành chia ra làm Nội thành và Ngoại thành, dưới sự dẫn dắt của tên thái giám đó, Tú Lý, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi đi đến dưới cửa thành Nội thành.

- Định Thiên Vương Tước điện hạ, xin dừng bước chờ đợi, lão nô vào trong truyền báo, sau khi được cho phép thì các ngài có thể vào trong.

Tên tổng quản thái giám đó vừa nói xong tiền tiến thẳng vào trong Nội thành.

Nhìn qua cửa thành vừa mở, có thể nhìn thấy rõ ràng tòa đại điện màu vàng hùng vĩ trải rộng, khí thế bất phàm, kiến trúc xung quanh cũng cực kỳ hoa lệ, tường xanh ngói lưu li, cảnh sắc thật diễm lệ.

- Sư phụ, cha ngài sống ở trong tòa đại điện màu vàng đó sao?

Phó Thư Bảo lên tiếng hỏi.

Tú Lý ra chiều suy nghĩ rồi nói:

- Có lẽ là thỉnh thoảng, ta cũng không biết rõ, nhưng, tòa đại điện màu vàng đó là Hoàng Kim Điện, là nơi hoàng đế các triều đại của Tú Lý xử lý chính vụ và quân vụ, ở đó, lúc nào cũng có hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực trông chừng bảo vệ, các Lực Sĩ thị vệ của cả tòa Hoàng Kim Thành này đều là Hoàng Kim Vệ, hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực đó chính là Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, nhưng chưa một ai từng nhìn thấy khuôn mặt thật của họ, bọn họ chỉ nhận mệnh lệnh của hoàng đế các triều của Tú Quốc mà thôi.

Trong lòng Phó Thư Bảo đã cảm thấy mình đang gặp phải tình cảnh khó khăn, hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, há chẳng phải tương đương với bà mẹ tiện nghi Độc Vô Song của hắn và Thanh Thủy đang cùng bảo vệ một nơi hay sao? Thế thì, trong thiên hạ này còn có ai dám phá vỡ sự phòng ngự của toà Hoàng Kim Điện này, đụng vào một sợi tóc trên đầu của Tú Lực nữa đây?

Lúc này Tú Lý cười nhẹ rồi nói:

- Ha ha, nếu ta ngồi lên vị trí Hoàng đế Tú Quốc, quân mã thiên hạ do ta quản lý, tất cả Hoàng Kim Vệ các cấp cũng nằm trong tay ta, đến lúc đó, tiểu tử ngươi sẽ là công thần của ta, ta sẽ chọn mấy cô nương cho ngươi, tùy ngươi thích làm gì thì làm.

- E hèm!

Độc Âm Nhi đứng bên cạnh bất mãn ho khan một tiếng.

Tú Lý thấy hơi ngại ngùng, cười nói:

- Xem như ta nhiều chuyện.

- Sư phụ, chuyện này chờ ngài sống được tới ngày đó hẵng hay.

Nhìn Hoàng Kim Thành được canh phòng nghiêm ngặt như vậy, Phó Thư Bảo luôn có cảm giác có gì đó không ổn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết không ổn ở chỗ nào, tóm lại, thứ áp lực mà hắn cảm nhận được khiến hắn có cảm giác như sắp có nguy hiểm vậy.

- Tiểu tử ngươi nói vậy là có ý gì?

- Sư phụ, ngài nói thật cho ta biết, đã bao lâu rồi ngài chưa gặp hoàng đế cha ngài?

Tú Lý suy nghĩ một lát rồi đáp:

- Đại khái... cũng năm năm rồi.

- Năm năm? Thế Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước thì sao?

- Bọn họ cũng như vậy, tuy họ giỏi lăn lộn hơn ta, nhưng trong mắt của phụ hoàng, ba người bọn ta thật ra đều như nhau, cha ta không thiên vị ai, cũng chẳng ghẻ lạnh ai, trong bất kì việc gì cũng đều xem bọn ta như nhau.

Năm năm, làm gì có người cha nào năm năm liền không gặp con mình chứ?

Tú Lực hoàng đế rốt cuộc đang nghĩ gì đây?

Khi Phó Thư Bảo đang thắc mắc thì tên thái giám tổng quản lúc trước đã quay trở lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-687)