← Ch.228 | Ch.230 → |
Lấy đi nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển, Phó Thư Bảo tìm một khối đá dẹt kê lại ở dưới chân bàn, sau đó bước ra ngoài cửa như không có chuyện gì.
Chậm rãi bước đi, ra khỏi bộ tộc, hắn thấy được cách đó không xa, trên mảnh đất phía trước khu rừng, một đội thị vệ thuộc Hồng giáp thị vệ đoàn đang bận rộn. Các cô nương đốn hạ cây cối, sau đó dùng vũ khí trong tay tách rời thân cây thành tài liệu gỗ cần thiết, một vài người khác thì đang dùng dụng cụ san lấp lại địa hình. Độc Lang tộc cũng không có đủ phòng ốc cung cấp cho các nàng. Dưới sự dẫn dắt của Hổ Linh, các nàng đang tự mình xây dựng phòng ốc của chính các nàng.
Với thân phận là bốn đại trợ lý của đoàn trưởng Hồng giáp thị vệ đoàn, đám người Đông Mai cũng không có rảnh rỗi. Chẳng qua, các nàng cũng không có đích thân xuất lực, chỉ cầm trong tay roi da và gậy gỗ đốc thúc đám người La Kiệt, Ngả Mễ Đại Na cùng hai tỷ muội Thập Tứ, Thập Thất làm việc.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Ngả Mễ Đại Na cùng hai tỷ muội Thập Tứ, Thập Thất ngược lại nhẫn nhục chịu đựng, thành thật làm việc. Nhưng đại thiếu gia La Kiệt từ trước đến giờ đã quen theo kiểu sinh hoạt cơm bưng tận miệng, nước rót dâng tận tay thì làm sao có thể chịu được khổ cực như vậy. Bởi vậy, Đông Mai cũng không ít lần tặng cho hắn vài nhát roi da.
Từ xa nhìn lại, Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện, La Kiệt từng phong quang vô hạn, phong lưu kiệt xuất, chỉ trong một đêm dường như là đã già đi rất nhiều. Chẳng qua đối với loại thiếu niên hư hỏng chỉ biết "khi nam bá nữ" như hắn, Phó Thư Bảo không có một chút thương hại nào! Đáng đời.
Trên khoảnh đất ngập tràn mỹ nữ đó, Phó Thư Bảo cũng thấy được bóng dáng Tú Lý. Với thân phận là một trong ba vị Vương Tước của Tú Quốc, hắn tuyệt đối không có nửa điểm tự cao tự đại, mà là luôn ân cần với các vị cô nương, mang cho cô nương này chén nước, mang cho cô nương kia chiếc khăn lông lau mồ hôi... Hắn giống như là một con ong mật cần cù. Tâm địa xấu xa của hắn ngay cả người đi đường cũng nhìn ra được. Chẳng qua, dường như các cô nương Hồng giáp thị vệ đoàn cũng không để ý đến việc tiếp xúc thân mật cùng tên sắc lang số một Tú Quốc này.
Liếc mắt một cái, Phó Thư Bảo cũng không có qua đó, chỉ lặng lẽ tìm một con đường, chậm rãi đi về phía khu rừng rậm kia. Cùng lúc hắn bước vào trong khu rừng, đồng thời từ bên trong lãnh địa của Độc Lang tộc có một bóng hình xinh đẹp bay lên, trong chớp mắt cũng tiến vào cánh rừng đó. Không phải ai khác, bóng hình đó chính là Tiểu Thanh, bất cứ thời điểm nào, điều duy nhất khiến nàng chú tâm chính là việc bảo vệ an toàn cho chủ nhân của nàng.
Chẳng qua, nàng luôn bảo trì khoảng cách nhất định cùng Phó Thư Bảo, cũng không quá kề cận hắn, nhưng mà một khi cần thiết, nàng tuyệt đối sẽ là người đầu tiên ra tay bảo vệ hắn.
Bên trong khu rừng rậm, bóng cây che lấp mặt đất, Phó Thư Bảo ngồi xếp bằng, lấy ra nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển, sau đó vỗ vỗ vào túi áo, lập tức, Luyện Thiên Thử từ trong túi của hắn nhảy ra ngoài.
Nhìn nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển Phó Thư Bảo đặt ở trước mặt mình, Luyện Thiên Thử sửng sốt nửa ngày mới thở dài một tiếng.
- Hơn một nghìn năm rồi, cuối cùng ta lại thấy được nó.
Thoáng dừng lại một chút, nó mới nói tiếp:
- Tiểu chủ nhân, tại sao lại chỉ có nửa khối thôi vậy?
Phó Thư Bảo thuật lại chuyện ở Hổ Thành, sau đó lại nói.
- Tình huống lúc đó hoàn toàn là vì bảo trụ cái mạng nhỏ, làm sao ta có thể ngăn cản. Vì vậy lúc đó ta mới bất đắc dĩ tách Luyện Thiên Thần Quyển thành hai nửa. Chỉ là nửa khối còn lại đã rơi vào trong tay Mạc Khinh Vân. Nếu muốn đoạt trở lại, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Luyện Thiên Thử trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Nói như vậy hôn ước không thể hủy bỏ?
Phó Thư Bảo cười khổ, nói:
- Như thế nào, chẳng lẽ Luyện lão ngươi cũng muốn để cho ta đi chịu chết? Mục tiêu của Mạc Khinh Vân chính là Luyện Thiên Thần Quyển. Hắn căn bản không có ý định gả Băng Oánh cho ta, một khi hắn chiếm được toàn bộ Luyện Thiên Thần Quyển, việc đầu tiên hắn muốn làm e rằng chính là giết chết ta. Mà bên trong địa bàn của mình, Quy Vân Tông có đến một vạn đệ tử, hắn tuyệt đối có thể giết ta một cách dễ dàng, cho dù ta có Tiểu Thanh cùng Độc Vô Song bảo hộ.
Luyện Thiên Thử cười nói.
- Tiểu chủ nhân ngài là người trong cuộc cho nên mất sáng suốt. Ta nói không thể hủy bỏ hôn ước cũng không đại biểu cho việc bắt ngài quay lại Quy Vân Tông lấy Băng Oánh. Đại khái ngài có thể chuyển lời cho Mạc Khinh Vân, bởi vì tu luyện hoặc vì một vài nguyên nhân khác, ngài muốn lùi lại ngày cưới Băng Oánh, trì hoãn được bao lâu thì cứ trì hoãn. Đợi cho đến khi chúng ta có đủ thực lực đối phó với hắn, chúng ta sẽ quay lại. Như vậy, chẳng phải là có thể thu hồi nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển còn lại rồi hay sao?
Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút mới cười nói.
- Đây đúng là một biện pháp không tệ. Đáng tiếc, ta là người trong cuộc cho nên không nghĩ ra được. Như vậy, ta sẽ lập tức để cho Tiểu Thanh đi chuyển lời cho Phương Tín, để Phương Tín đem tin tức lùi ngày cưới lại đưa về Quy Vân Tông.
Hắn hơi dừng lại một chút sau đó nói tiếp:
- Kỳ thật, để cho Mạc Khinh Vân mang theo Băng Oánh cùng nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển đến nơi này mới là biện pháp đơn giản nhất. Chẳng qua, loại người xảo quyệt như hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện này. Nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đợi cho đến khi chúng ta có đủ thực lực đối phó với hắn rồi tính sau.
Mọi việc đều là bởi vì Độc Vô Song thích con dâu nữ tính cùng muốn nhanh có cháu bế, bằng không cũng sẽ không xảy ra lắm chuyện phiền toái đến như vậy.
- Tiểu chủ nhân lấy được tinh thần lạc ấn của chủ nhân bên trong Luyện Thiên Thần Quyển liền có được nội dung tu luyện. Chẳng qua...
Dùng móng vuốt nắm lấy nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển, Luyện Thiên Thử chợt lâm vào trong trầm tư, lời của nó cũng chưa nói hết.
Phó Thư Bảo nội tâm khẽ động, mở miệng hỏi:
- Luyện lão ý của ngươi là... Ta cũng không có được toàn bộ nội dung của Luyện Thiên Thần Quyển hay sao?
Theo suy nghĩ của hắn, tinh thần lạc ấn cùng nội dung liên quan đến việc tu luyện lực lượng của Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong chính là nội dung đầy đủ của Luyện Thiên Thần Quyển rồi. Nhưng từ phản ứng của Luyện Thiên Thử xem ra, việc này cũng không có đơn giản như vậy.
Trầm mặc một hồi, Luyện Thiên Thử mới nói.
- Tiểu chủ nhân, ta muốn nói cho ngài biết một việc, ngay cả chủ nhân Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong lúc trước cũng không thể tìm hiểu thấu triệt toàn bộ các phần của Luyện Thiên Thần Quyển.
- Cái gì?
Phó Thư Bảo cả kinh đến sững sờ tại chỗ.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng Luyện Thiên Thần Quyển có nguồn gốc xuất phát từ trong tay Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong. Sau này hắn mới phát hiện phán đoán này có lẽ là sai lầm. Luyện Thiên Thần Quyển cũng không phải là do Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong sáng tạo ra, mà là kỳ vật hắn vô tình tìm được.
Nhưng với năng lực của Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong, khẳng định hắn đã tìm hiểu thấu triệt tất cả các bộ phận của Luyện Thiên Thần Quyển mới đúng. Nhưng bây giờ, Luyện Thiên Thử lại nói cho hắn biết, ngay cả Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong cũng không thể tìm hiểu thấu triệt Luyện Thiên Thần Quyển. Rốt cục chuyện này là như thế nào?
← Ch. 228 | Ch. 230 → |