Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Đọa Lạc - Chương 341

Thiên Tài Đọa Lạc
Trọn bộ 687 chương
Chương 341: Xâm nhập quan hệ đồng minh
0.00
(0 votes)


Chương (1-687)

Siêu sale Lazada


Lưu ý! Phần dưới đây chỉ là bản convert, nếu độc giả có nhã ý muốn edit phần này, xin liên lạc tới hòm thư truyenkiemhiep.com.vn@gmail.com!


Bạch Tượng Thành tạm thời trong vương cung một mảnh bận rộn cảnh tượng. Một chút cung nữ ở bố trí phòng ăn, một chút cung nữ thì tại thu xếp bữa ăn tối thức ăn. Bạch Tượng Thành mặc dù thức ăn khan hiếm, nhưng chiêu đãi Phó Thư Bảo ăn một bữa bữa ăn tối thức ăn nhưng vẫn phải có.

Tám vũ nương thị vệ thì hầu hạ Ba Mễ Na Vương Phi tắm rửa thay quần áo, vì bữa ăn tối tiến hành chuẩn bị.

Tám vũ nương thị vệ đội trưởng gọi Tán Nhị, nàng cùng Ba Mễ Na Vương Phi không chỉ có là thị vệ quan hệ, còn có vượt xa chủ tớ tỷ muội tình nghĩa. Giờ này khắc này, tâm tình của nàng càng phức tạp. Nàng tỉ mỉ địa dùng trắng noãn khăn lông lau chùi Ba Mễ Na trên người Thủy Châu, nhưng vẫn không có lên tiếng. Cùng nàng giống nhau, khác bảy vũ nương thị vệ cũng im lặng không lên tiếng địa hầu hạ Ba Mễ Na, không âm thanh âm.

Ba Mễ Na rửa chính là hoa hồng tắm, trên người Thủy Châu mặc dù bị lau đi rồi, nhưng trên người của nàng như cũ lưu lại một cổ nhàn nhạt hoa hồng hương. Bất quá, nàng đối với loại này mùi thơm nhẹ tựa hồ cũng không hài lòng, "Tán Nhị, ngươi đi đem ta trân quý hoa hồng lộ lấy ra, hướng trên người của ta sái một chút."

"Vương Phi, những thứ kia hoa hồng lộ, chính là tiên vương khi còn tại thế ngươi cũng không nỡ dùng, lần này lại muốn dùng, một ít Phó Thư Bảo. . . Đáng giá không?" Tán Nhị thản nhiên nói.

"Đáng giá không?" Ba Mễ Na cười khanh khách nói: "Ta cũng không biết a, bất quá, có biện pháp gì đây? Nếu như không lấy lòng cái này Phó Thư Bảo, chúng ta sẽ lâm vào tuyệt cảnh, khi đó không còn có cái gì nữa, bao gồm tánh mạng, còn giữ một ít chút hoa hồng lộ làm gì đó? Ta bây giờ nhìn đạm rất nhiều, cũng nhìn hiểu rất nhiều, có nhiều thứ a cũng là vật ngoại thân, nên bỏ vứt bỏ thời điểm hay là muốn bỏ qua ."

"Vương Phi. . . Cũng bao gồm chúng ta sao?" Tán Nhị sâu kín nói.

Ba Mễ Na một tiếng than nhẹ, "Ta cũng biết các ngươi tám trong lòng có không thư sướng chỗ, các ngươi không có nhìn thấy hôm nay ở đầy tớ doanh, cái kia Phó Thư Bảo sở ra vẻ khí khái, đó là làm đại sự người khí khái, ngoài mặt nhìn là một háo sắc người, nhưng ta biết, kia chỉ là hắn một lấy ra mê hoặc người giả tượng, tùy tiện câu nói đầu tiên để cho hơn một vạn đầy tớ khôi phục tự do thân phận, như vậy khí phách cho dù tiên vương cũng không cách nào làm được, các ngươi đi theo hắn, không phải là ta bỏ qua các ngươi, mà là thông qua các ngươi cùng hắn nhân vật như thế thành lập một loại hợp tác quan hệ, chúng ta mặc dù chiếm được một chút lương thực cùng vũ khí, còn có một chút tiền khoản, nhưng là, chúng ta còn cần nhiều hơn, chỉ có cùng hắn nhân vật như thế hợp tác, chúng ta mới có ngày mai, chúng ta Sa Bà Quốc bình dân mới có ngày mai, vì này một ngày đến, ta ngay cả thân thể của ta cũng có thể kính dâng, các ngươi tựu không rõ ràng của ta dụng tâm lương khổ sao?"

Một câu phát ra từ phế phủ lời mà nói..., một mảnh lương khổ dụng tâm, tám vũ nương thị vệ giờ mới hiểu được tới đây, rối rít gật đầu đẹp.

"Tốt lắm, chúng ta nhanh một chút sao, không làm cho hắn chờ quá lâu." Ba Mễ Na nói.

Tán Nhị rốt cục lộ ra nụ cười, "Tốt, ta đây tựu đi cầm hoa hồng lộ."

Bị cung nữ quét dọn được không nhiễm một hạt bụi trong nhà ăn, cánh tay thô cây nến lẳng lặng yên thiêu đốt lên, màn đêm mặc dù đã giáng xuống, nhưng cây nến quang mang nhưng đem chỗ này không gian chiếu sáng, giống như ban ngày. Một tờ con hình dạng trên bàn cơm cửa hàng tuyết trắng bữa ăn bố trí, phía trên bày đặt mười mấy dạng tinh mỹ thức ăn cùng bằng bạc bộ đồ ăn.

Một đoàn trần trụi chân ngọc cung nữ đứng ở bàn ăn chung quanh, không dám nhìn ngồi ở trên bàn ăn thiếu niên.

Thiếu niên này chính là đã trước một bước tới đi ăn cơm Phó Thư Bảo. Hắn tựu như vậy đại đại liệt liệt địa tùy tiện một ngọn, cong lên hai chân, lưng thoải mái mà tựa vào trên ghế dựa, một đôi mắt cũng không còn nhàn rỗi, ở một đoàn cung nữ trên người đi bộ tới đi bộ đi. Kia đặc biệt ánh mắt giống như là một cái rắn độc, rơi vào người cung nữ trên người, cái kia cung nữ trong lòng cũng sẽ một chút run sợ, sợ bị hắn cắn một ngụm dường như.

"Cô gái xấu hổ từ xưa tựu là một loại mỹ đức, ha ha, không biết trên cái thế giới này có bao nhiêu người cùng ta kiềm giữ đồng dạng quan điểm đây?" Phó Thư Bảo trong lòng mừng rỡ, một đôi ánh mắt gian tà canh tứ không kiêng sợ rồi.

Trong lòng của hắn thật ra thì không ngừng này một quan điểm.

Trong lòng của hắn còn có một người khác vô cùng đặc biệt quan điểm.

Đó chính là, từ xưa tới nay, nước cùng nước trong lúc có chánh trị đám hỏi, quân đoàn với quân đoàn trong lúc cũng có ích lợi đám hỏi, nói trắng ra là, tựu là thông qua nam nữ quan hệ để cho lẫn nhau lợi ích trở nên canh củng cố. Hắn sở dĩ muốn Ba Mễ Na theo hắn cùng đi ăn tối, muốn cũng là như vậy một loại hiệu quả, như vậy một loại quan hệ.

Bất quá, Ba Mễ Na thân phận hẳn là coi là là một đã chết nam nhân quả phụ, hắn là trăm triệu cưới không được , mà hắn có hay không nhi tử có thể thông đồng cái này quả phụ, cho nên, chỉ có thể là hắn tự mình lên. Loại này "Thượng" , nói trắng ra là, chính là hắn lúc ban đầu thoáng hiện cái kia một quan điểm, đó chính là "Chơi gái" .

Đi tới trên cái thế giới này, hắn mặc dù xá một khách làng chơi là, nhưng đối với với chơi gái, nhưng vẫn là chưa từng có quá một lần . Hiện bởi vì Hậu Thổ Thành tương lai, muốn chơi gái, vậy thì chơi gái Vương Phi cấp bậc chính là, những thứ kia xuân lâu kỹ viện hóa sắc hiển nhiên không có ở đây cảnh giới của hắn trong phạm vi.

Bất quá, chơi gái cũng có đồng chơi gái cùng vũ chơi gái chi phân.

Chân ướt chân ráo, lên giường đánh giết, đó là vũ chơi gái. Uống rượu nói gió trăng, đó chính là đồng chơi gái.

Hắn lần này, là người sau, là đồng chơi gái.

Hết phần convert!


- Gọi Vương phi tới, ta hàn huyên với nàng cái gì đây? Chính trị? Mẹ kiếp, từ trước đến giờ ta luôn cảm thấy vấn đề này đau đầu thì còn hàn huyên gì nữa? Không biết Vương phi có loại thú vui ác liệt này không nữa? Nếu nàng có nói thì ta đành phải ăn cắp thành quả của tiền nhân rồi. Thứ ta thấy hứng thú nhất chính là mỹ nữ. Nhưng ấn tượng của nàng đối với ta là đã rất háo sắc rồi, nếu lại hàn huyên chuyện như vậy thì không thể nghi ngờ gì là có tuyết lạnh còn thêm sương giá.... Mẹ kiếp, nói chuyện gì mới tốt đây?

Tĩnh tọa, suy nghĩ khổ sở, Phó Thư Bảo rơi vào trong tình thế khó xử.

Có lẽ bữa tiệc tối lần này chỉ là vẽ rắn thêm chân, là dư thừa.

Đang yên tĩnh thì có tiếng bước chân truyền tới. Phó Thư Bảo đưa mắt nhìn qua thì thấy vương phi Ba Mễ Na mặc bộ lễ phục hoa lệ đang được tám vũ nương thị vệ đưa vào trong phòng ăn.

Bộ váy màu đỏ dài trễ ngực dài khoảng năm thước, trên đường đi phải có hai vũ nương thị vệ đi sau giữ làn váy cho nàng. Làn váy không phải điểm nhấn, điểm nhấn chính là vị trí trễ ngực kia. Trễ đến trình độ này là không hề giữ lại chút nào nữa rồi, mà gần như mở ra hết. Theo bộ ngực trễ của Ba Mễ Na, cái khe tuyết trắng cũng không hề giữ lại mà lộ ra trong khoảng không. Hai ngọn núi to lớn cũng phải lộ ra ít nhất hai phần ba, mềm mại nhưng không kém phần săn chắc. Theo từng bước chân của nàng, bộ ngực cũng nhẹ nhàng rung động, cuộn sóng nhộn nhạo mê hoặc lòng người. Thậm chí nó còn khiến người ta có cảm giác chỉ cần không cẩn thận thì nó sẽ nhảy ra khỏi mảnh vải chật hẹp kia.

Thứ vải làm lễ phục màu đỏ là lụa mỏng tinh xảo. Nhưng cho dù lụa mỏng có tinh xảo cỡ nào thì nó vẫn là lụa mỏng, vẫn có đặc tính xuyên thấu. Ánh mắt của Phó Thư Bảo nhìn xuyên qua rất dễ dàng. Cũng ngay trong tích tắc đó, thân thể hắn liền cứng đờ tại chỗ.

Dưới ánh nến chiếu rọi, làn lụa mỏng màu đỏ căn bản là mặc lên cho có. Những đường cong trên thân thể Ba Mễ Na như không ngừng trôi nổi trong đám mây. Bộ ngực săn chắc, bụng bằng phẳng, đôi chân thon dài nhưng không mất đi vẻ đẫy đà, mông hương ưỡn lên ngạo nghễ. Tất cả đều mê hoặc lòng người.

Ánh mắt Phó Thư Bảo đột nhiên dừng lại giữa hai chân Ba Mễ Na. Một bóng dáng màu vàng bị hắn nhìn thấy. Bởi vậy, trái tim của hắn như ngừng đập, nhất thời kinh hô một tiếng:

- Mẹ nó! Quả nhiên là quả phụ cấp vương phi, chính là nhân vật cấp bậc tuyệt đỉnh, cái gì bên trong cũng xuyên thấu!

Nếu đã đoán được thiếu niên trước mắt có tâm tư bất lương về phương diện kia như vậy, vương phi quả phụ đã lớn mật hứa hẹn sao có thể lưu lại một chút đường sống nào chứ?

- Phó công tử, để ngươi đợi lâu rồi.

Ba Mễ Na cười thản nhiên, trực tiếp ngồi xuống đối diện với Phó Thư Bảo.

Bàn ăn hình thoi rất dài nhưng cũng chỉ rộng chừng bốn thước. Khoảng cách ngồi như vậy là rất gần. Nếu cố ý hô hấp sâu thì hơi thở từ trong miệng hoàn toàn có thể đập vào mặt đối phương.

- Có thể ăn tối cùng Vương phi, chờ lâu nữa cũng đáng giá mà.

Phó Thư Bảo thản nhiên cười cười. Hắn đã gửi thấy mùi thơm đặc biệt trên người Ba Mễ Na này. Mặc dù mùi thơm này không thể so sánh với hương thơm tự nhiên trên người Chi Ni Nhã nhưng cũng vô cùng dễ chịu.

- Tất cả các ngươi lui xuống hết đi.

Ba Mễ Na đột nhiên nói.

Tám vũ nương thị vệ lập tức lui xuống, những cung nữ đứng sau bàn ăn cũng lui xuống hết. Tán Nhị biết điều lui xuống cuối cùng, lúc đi ra còn tiện tay khép cửa phòng lại.

Không cần nhìn, chỉ cần phóng thích đặc tính của trường lực lượng ra, Phó Thư Bảo cũng biết tám vũ nương thị vệ không đi xa mà chỉ đứng bảo vệ trước cửa.

Y phục trên người của Ba Mễ Na, mệnh lênh vừa rồi, hơn nữa còn tám vũ nương thị vệ kia, Phó Thư Bảo là người có tâm tư linh hoạt khéo léo cỡ nào, sao có thể không nghĩ ra đạo lý Ba Mễ Na muốn làm gì chứ? Nhưng chính vì đã biết rõ nên trong lòng hắn vô cùng phiền muộn:

- Ai... rốt cục quả phụ này đã làm xong công tác chuẩn bị rồi nhưng lão tử chỉ có thể nhìn. Chơi văn thất bại, thất bại rồi!

Ba Mễ Na nào biết Phó Thư Bảo đang buồn rầu trong lòng. Nàng tự rót một ly rượu nho cho Phó Thư Bảo, sau đó nâng chén nói:

- Vì quan hệ đồng minh của chúng ta, cạn ly!

- Ha ha, chúng ta quả thật là đồng minh rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tối nay ta lại ngồi đây ăn tối với vương phi các hạ. Sau này việc hợp tác giữa chúng ta càng ngày càng được củng cố.

Cầm lấy chén rượu, Phó Thư Bảo liền một ngụm uống hết. Rượu cùng một loại nhưng người bồi rượu lại là cực phẩm.

- Nếu Phó công tử đã nói đến nước này thì ta đây cũng nói thẳng ra. Lần giao dịch này xem như chúng ta đã chiếm không ít lợi của công tử. Nếu có thể bồi thường thì ta có thể làm bất cứ thứ gì để bồi thường...

Vừa nói, Ba Mễ Na vừa dùng ánh mắt mập mờ nhìn Phó Thư Bảo. Khóe miệng của nàng còn có một nụ cười nhàn nhạt.

Lời nói như vậy, cộng thêm ánh mắt như vậy, nụ cười như vậy, đây không phải nói trắng ra là ám hiệu cái gì sao?

- Khụ khụ...

Phó Thư Bảo thầm mắng, mắng chính hắn. Bữa tối này là do hắn yêu cầu, hắn nghĩ muốn chơi văn với quả phụ một chút nhưng cuối cùng quả phụ không nghĩ như thế. Giờ người đã đến rồi, đây không phải là cầm đá đập vào chân hắn sao? Cho nên dưới hình thức ám hiệu lõa lồ trắng trợn và trêu đùa này, trừ ho khan ra thì hắn còn có thể làm cái gì đây?

- Có lương thực và vũ khí của công tử, chúng ta xem như đã vượt qua khốn cảnh trước mắt. Nhưng muốn thắng nội chiến thì đây còn chưa đủ, ta đành mặt dày van xin công tử một việc nữa vậy.

- Chuyện gì vậy? Nói nghe xem nào.

Phó Thư Bảo thản nhiên nói. Thực tế, hắn đã sớm tính được nàng đến đây là có thỉnh cầu. Nhưng đối phương lấy càng nhiều lợi ích từ chỗ hắn thì báo đáp mà hắn nhận được cũng càng nhiều. Thật ra đây cũng là nguyên nhân hắn muốn chơi văn với vương phi Ba Mễ Na này. Nói cách khác, sở dĩ hắn yêu cầu bữa cơm ái muội như vậy là vì muốn thành lập quan hệ thân thiết với Ba Mễ Na, chờ nàng nói ra càng nhiều yêu cầu.

- Ta biết công tử là một Luyện Lực Sĩ vô cùng xuất sắc, thủ hạ của ngươi cũng có một số người là Luyện Lực Sĩ. Không biết ngươi có thể luyện chế cho chúng ta một ít Luyện Lực Khí Nỗ, cho dù hai quân đối chiến hay công thành thì vẫn là lợi khí được không?

- Luyện Lực Khí Nỗ?

Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:

- Ta và người của ta quả thật có thể luyện chế ra được. Nhưng ngươi cũng biết đấy, luyện chế Lực Luyện Khí là một chuyện vô cùng phiền phức, linh tài giá trị xa xỉ ắt không thể thiếu, hơn nữa còn vô cùng tốn thời gian.

- Ta biết yêu cầu như vậy rất quá đáng nhưng những thứ này vô cùng quan trọng với chúng ta. Nếu công tử có thể cung cấp cho chúng ta, ta nguyện ý giao ra... cho dù là bất cứ thứ gì!

Trong mắt Ba Mễ Na lóe ra một tia sáng kỳ dị, không phải là sắc bén, cũng không phải tràn đầy trí tuệ mà là trực tiếp to gan khiêu khích!

Phó Thư Bảo né tránh ánh mắt nhiệt liệt kia của Ba Mễ Na, nói:

- Được rồi, ta đáp ứng với ngươi. Nhưng sản lượng Lực Luyện Khí Nỗ này nhất định vô cùng ít ỏi, không biết ngươi muốn bao nhiêu đây?

- Thứ như vậy khẳng định rất khó luyện chế. Ta chỉ cần một trăm Lực Luyện Khí Nỗ thôi.

Trầm ngâm một lát, Phó Thư Bảo mới lên tiếng:

- Được rồi, vậy thì một trăm chiếc. Nhưng ngoài cung cấp cho ngươi một trăm cái Lực Luyện Khí Nỗ này, ta còn có thể cung cấp cho ngươi một trăm bộ khôi giáp cho một trăm chiến sĩ tinh nhuệ được trang bị Lực Luyện Khí Nỗ kia, biến họ thành đội tinh nhuệ trăm người. Nhưng ta cũng muốn cái giá là một quân đội năm vạn người.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-687)