Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Đọa Lạc - Chương 384

Thiên Tài Đọa Lạc
Trọn bộ 687 chương
Chương 384: hoàng gia sâm nghiêm
0.00
(0 votes)


Chương (1-687)

Siêu sale Lazada


Đèn lên rực rỡ, trên đường cái kinh đô, người đi đường lui tới tấp nập, các loại mua bán không có dấu hiệu đình trệ. Trong âm thanh rao hàng gọi mua còn có tiếng nhạc đan xen vào, tạo nên một cảnh tượng tạp loạn mà phồn hoa....

Hoàng Kim Thành nằm lờ mờ phía xa, là trung tâm quyền lực tối cao của Tú Quốc, nó nằm vắt ngang giữa bầu trời đêm, giống hệt một cự thú thưởng cổ. Từ xa nhìn lại đã có thể cảm nhận được sự uy nghiêm, hùng vĩ và không thể mạo phạm của nó.

- Ta đưa đến đây thôi, Phó công tử, mọi chuyện phải cẩn thận.

Đứng cùng một trận doanh, Long Điền hiển nhiên cũng biết rõ thực lực kẻ thù của Phó Thư Bảo, bởi vậy cũng không khỏi lo lắng. Sau khi nói, hắn cũng trả lại đao thuẫn Lực Luyện Khí cho Hồ Nguyệt Thiền. Trên đường ngồi chung xe ngựa, cuối cùng hắn cũng có cơ hội cầm xem đao thuẫn Lực Luyện Khí mà Phó Thư Bảo luyện chế. Nhưng kết quả vẫn khiến hắn cảm thấy phiền muộn, không ngờ ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra Phó Thư Bảo làm sao làm được.

Phó Thư Bảo gật đầu đáp:

- Ta biết rồi, cũng chúc Long Điền hội trưởng lên đường thuận buồm xuôi gió.

Hồ Nguyệt Thiền cất đao thuẫn Lực Luyện Khí của mình vào trong bao. Bao này cũng có cùng tính chất như Luyện Trữ Vật Giới của Phó Thư Bảo, cũng là một Lực Luyện Khí trữ vật. Từ ngoại hình của Lực Luyện Khí trữ vật này mà xét thì nhất định người luyện chế ra nó là một người rất nữ tính. Tài liệu của nó thoạt nhìn giống vải, nhưng thực chất không phải bất kỳ loại vải vóc nào, mà là một loại tài liệu thực vật vô cùng kỳ lạ.

Có bao Lực Luyện Khí này, Hồ Nguyệt Thiền cũng có thể giống như Phó Thư Bảo, lúc bình thường cất đi, lúc chiến đấu lấy ra, vô cùng thuận tiện.

Sau khi từ giã Long Điền, Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh tiếp tục đi đến cửa thành Hoàng Kim Thành. Lúc bình thường, Phó Thư Bảo ngay cả tư cách tiến vào Hoàng Kim Thành cũng không có, nhưng có văn thư của Tú Lý, mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hoàng Kim vệ thủ thành sau khi nhìn văn thư của Phó Thư Bảo, lại để ba người chờ một lúc. Không lâu sau, một tên thái giám từ trong Hoàng Kim Thành đi ra, dẫn ba người Phó Thư Bảo tiến nhập Hoàng Kim Thành.

Cảnh tượng nơi này vẫn xa hoa như cũ, lần trước vào Hoàng Kim Thành, loại sâm nghiêm và tâm thần bất định này vẫn còn lưu lại trong máu, lúc này dường như muốn dấy lên hết sức mãnh liệt. Tú Lực hoàng đế đã chết, Tả Hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ lại phục thị hoàng đế mới, cũng chính là Tú Ngọc nữ hoàng, hai người này vẫn luôn khiến Phó Thư Bảo cảm thấy nặng nề.

Còn chưa đến gần Tú Ngọc nữ hoàng thì hắn đã cảm nhận được áp lực cường đại. Áp lực này đến từ hai người bất đồng, hiển nhiên chính là Tả Hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ, Lăng Tiêu và Thác Thiên.

Ngoại trừ hai vị Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực là Tả Hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ ra, trong Hoàng Kim Thành, khắp nơi đều có thể nhìn thấy Hoàng Kim Vệ tuần canh, một số người thực lực tương đối cường hãn. Còn có những ảnh tử thị vệ tiềm ẩn trong bóng tối giống như độc xà mãnh thú, tùy thời đều có thể lấy mạng người. Lực tràng lực lượng của những người này đan xen cùng một chỗ giống như một căn phòng không lọt gió, ngay cả gió còn không thể tiến vào, huống chi là thích khách?

Phó Thư Bảo trở lại chốn cũ, cảm giác còn có chút tự nhiên, nhưng Hồ Nguyệt Thiền là lần đầu tiên đến hoàng gia sâm nghiêm như vậy, trong lòng tâm thần bất định và sợ hãi lại càng mãnh liệt hơn.

- Không cần sợ, có ta đây.

Phó Thư Bảo nhìn ra phiền muộn trong lòng Hồ Nguyệt Thiền, đứng bên cạnh nàng lên tiếng an ủi.

Hồ Nguyệt Thiền gật gật đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng quan tâm của Phó Thư Bảo, trong lòng nàng có chút ấm áp, thầm nghĩ:

- Tên này nếu không phải háo sắc một chút thì quả thật là một nam nhân hiếm có, chẳng qua, hắn háo sắc như vậy cũng rất có mùi vị, nam nhân thàn thật không thú vị, mặc dù hắn háo sắc và xấu xa, nhưng... vẫn khiến người khác cảm thấy thoái mái.

Có câu nói, nam không xấu thì nữ nhân không thích. Phó Thư Bảo chính là một trong số ít loại người như vậy, hắn xấu xa, nhưng hắn có thể khiến ngươi thoải mái, ngươi còn lý do gì mà không thích chứ?

Thân thể trải qua nhiều loại linh tài cực phẩm và Linh vẫn thạch cải tạo, năng lực tại phương diện chuyện nam nữ nếu không cường đại mới là chuyện lạ. Thật ra, Huyễn Hồ chi thể của Hồ tộc, nếu là nam nhân bình thường, chỉ e một tháng cũng không chịu nổi mà mất mạng, cũng chỉ có nam nhân độc nhất như Phó Thư Bảo mới có năng lực ăn bữa tiệc lớn này.

Từ xa nhìn thấy Hoàng Kim Điện hùng vĩ, dưới ánh trăng, mái ngói và cột trụ kim bích huy hoàng chiếu xạ ánh trăng mông lung, khí tức sâm nghiêm lan tỏa. Chỉ huy hoàng bộ quân đội Tú Quốc, nắm giữ cuộc sống của ngàn vạn dân chúng Tú Quốc, tòa Hoàng Kim Điện này là nơi tập trung trách nhiệm toàn thiên hạ, không có tạo hình và khí thế uy nghiêm thì không được. Cho nên, bất kỳ nước nào, cho dù quốc lực yếu thì vua của nước đó cũng phải xây dựng Vương cung hùng vĩ tráng lệ, như vậy càng khiến người trong thiên hạ thần phục khí thế sâm nghiêm này.

Tên thái giám dẫn đường đến đây liền lui xuống, một gương mặt quen thuộc tiến vào tầm mắt, là tổng quản thái giảm Hoàng Thạch Công của Tú Lực hoàng đế lúc trước. Lúc Tú Lực hoàng đế giá băng, hắn đã ngồi trên vị trí tổng quản thái giám, chẳng qua lần này đối tượng phục thị đã biến thành nữ hoàng Tú Ngọc mà thôi.

- Phó công tử, đã lâu không gặp, lão thân quả thật có chút nhớ ngươi.

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Hoàng Thạch Công hiện lên vẻ tươi cười nhưng trong lòng không cười, giọng nói âm dương quái khí, cũng không biết suy nghĩ thật sự trong lòng hắn lúc này là gì.

Người trong tòa Hoàng Kim Thành này đều có trận doanh của riêng mình, tuyệt đối không có khả năng một thân một mình. Theo tình báo của Phương Tín, Hoàng Thạch Công này là người của Hoàng thất, cũng có nghĩa là bất kỳ ai ngồi lên Vương vị thì hắn sẽ theo người đó. Tại thế cục trước mắt, hắn sẽ không đứng ở trận doanh Thanh Dật vương tước và Thái Bình vương tước. Biết rõ điều này cho nên Phó Thư Bảo cũng không đặc biệt đề phòng hắn.

- Hoàng tổng quản, ta cũng rất nhớ ngươi, sau lần gặp trước, nếu không phải không thể tiến vào, bằng không thì nhất định ta sẽ đến tìm ngươi uống rượu nói chuyện phiếm rồi.

Phó Thư Bảo cười ha hả nói. Luận về giả ngốc thì hắn cũng là một tuyệt thế cao thủ.

Khách sáo vài câu, Hoàng Thạch Công lại nói:

- Phó công tử, ngươi đi theo ta, đồng bạn của ngươi chỉ có thể lưu lại khách phòng đợi thôi.

Hồ Nguyệt Thiền liếc nhìn Phó Thư Bảo, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Phó Thư Bảo nói bên tai nàng:

- Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu, sau khi gặp nữ hoàng, ta sẽ đến tìm ngươi, ngoài ra, trên người Tiểu Thanh có Liên Thể linh đang, chỉ rung khẽ là ta biết vị trí của các ngươi, các ngươi cũng có thể biết vị trí của ta.

Có lời này của Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền mới thả lỏng một chút, gật đầu nói:

- Vậy ngươi cẩn thận một chút.

Phó Thư Bảo khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Hồ Nguyệt Thiền một chút, sau đó đi theo Hoàng Thạch Công đến Hoàng Kim Điện. Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh thì đi theo hai cung nữ khác.

Cho đến lúc này, Phó Thư Bảo vẫn không nghĩ ra linh tài cực phẩm mộc nguyên tố - Ác Độc Chi Hoa tại sao lại ở trong hoàng gia sâm nghiêm này. Dựa theo đặc tính của nó, hẳn nó phải sỉnh trưởng trong rừng rậm nguyên thủy rộng mênh mông mới đúng. Hoàng gia khí tức sâm nghiêm, là biểu tượng cho quyền lực và bá đạo, hiển nhiên tương đối không phù hợp với mộc nguyên tố tự nhiên.

Trên quãng đường từ Hậu Thổ Thành đến kinh đô, Phó Thư Bảo đã từng nghe Hồ Nguyệt Thiền nói qua, Ác Độc Chi Hoa cũng không phải sinh ra trong Hoàng Kim Thành, mà là do người khác dùng thủ đoạn thông thiên dời từ vùng đất nguyên sinh đến trồng ở đây. Tình huống cụ thể như thế nào thì nàng cũng không rõ lắm, tộc trưởng Hồ tộc Hoàng Hồ Minh cũng không rõ. Chuyện này giống như một câu đố khó có thể phá giải. Nhưng mặc kệ nguyên nhân tại sao Ác Độc Chi Hoa xuất hiện tại nơi này, Phó Thư Bảo nhất định phải lấy được nó, cũng là mục đích duy nhất mà hắn đến Hoàng Kim Thành lần này, cho dù Tả Hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ cũng không thể ngăn cản hắn.

Trong lòng lướt qua những suy nghĩ này, bước chân của Phó Thư Bảo đã tiến vào trong Hoàng Kim Điện. Trong đại điện trống trải, kim bích huy hoàng, không có thái giám và cung nữ hầu đợi, chỉ có thiếu nữ mặc một thân hoàng bào nữ hoàng đang ưu tư phê duyệt tấu chương, văn thư từ các nơi gửi về.

Không nhìn thấy người nào khác, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là trong tòa Hoàng Kim Điện này không có ai. Trên thực tế, lúc Phó Thư Bảo bước chân vào Hoàng Kim Điện, không gian hai bên tả hữu nhất thời ập đến một luồng khí lực cường kình, hai luồng khí lực này đến từ hai người bất đồng, giống như hai cái gông xiềng xích vô hình, vững vàng khóa chặt lấy Phó Thư Bảo, trói buộc hắn.

- Là Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản Thác Thiên và Lăng Tiêu.

Trong lòng Phó Thư Bảo máy động, đã có kết luận.

- Nữ hoàng bệ hạ, người đã đến rồi.

Âm thanh the thé của Hoàng Thạch Công vang lên.

Tú Ngọc đang cau mày nhìn đống văn thư tấu chương thoáng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Thư Bảo, nhất thời ánh mắt sáng ngời, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên nụ cười vui vẻ, chẳng qua, thần sắc này trong nháy mắt liền biết mất, sau đó thu liễm hoàn toàn.

Phó Thư Bảo quỳ xuống, cao giọng hô:

- Thảo dân Phó Thư Bảo, khấu kiến nữ hoàng bệ hạ.

Không có một quan chức, càng không có danh hiệu thư sinh Tú Quốc, mặc dù Phó Thư Bảo là một thổ bá vương khống chế tất cả tại Hậu Thổ Thành, nhưng trước mặt Tú Ngọc nữ hoàng, hắn chỉ là một thảo dân mà thôi.

Tú Ngọc phất phất tay, nói:

- Đứng lên đứng lên đi, không cần khách sáo, trẫm vừa vặn có một số việc muốn hỏi người.

Hơi ngừng lại một chút, nàng lại nói với Hoàng Thạch Công:

- Hoàng Thạch Công, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống đi, đứng ngoài cửa, không để ai tiến vào.

- Tuân mệnh, nữ hoàng bệ hạ.

Hoàng Thạch Công nhanh nhẹn thối lui ra khỏi Hoàng Kim Điện.

Cửa điện đóng lại, vì ánh sáng không tiết ra ngoài cho nên khủng cảnh có vẻ sáng sủa hơn nhiều. Trong Hoàng Kim Điện chỉ còn lại hai người Phó Thư Bảo và Tú Ngọc, nhưng Phó Thư Bảo biết, trong bóng tối vẫn có hai ánh mắt lăng lệ đang quan sát nhất cử nhất động của hắn. Chỉ cần hắn có bất kỳ dấu hiệu không tốt nào thì sẽ ngay lập tức rơi vào công kích trí mạng.

- Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, con mẹ nó, các ngươi giám thị lão tử như vậy, toàn thân lão tử đều cảm thấy không tự nhiên! xem tại

Trong lòng Phó Thư Bảo chợt cảm thấy khó chịu. Bất kỳ người nào bị người khác giám thị cũng cảm thấy khó chịu.

Lúc này, Phó Thư Bảo có chút đồng tình với Tú Ngọc nữ hoàng, một thiếu nữ như hoa như ngọc, đã đến tuổi yêu đương, nhưng lúc nào cũng chịu sự giám thị, không có chút riêng tư, mặc dù nắm giữ thiên hạ Tú Quốc, thế nhưng có chút vui thú gì đâu?

Bởi vì đồng tình cho nên ánh mắt của Phó Thư Bảo cũng trở nên nhu hòa. Sau khi đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn khung đỉnh Hoàng Kim Điện, nhìn hai con rùa đen trốn trong bóng tối, cũng không biết đến cùng đang ở vị trí nào?

Tú Ngọc đột nhiên lên tiếng:

- Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, Phó công tử không phải là người ngoài, là bằng hữu của trẫm, các ngươi cũng đi xuống đi, đứng bên ngoài thủ là được rồi.

Một âm thanh hùng hồn đột nhiên truyền đến:

- Nữ hoàng bệ hạ, chuyện này...

- Chẳng lẽ lời của trẫm, các ngươi không nghe hay sao? Lui ra!

Trên mặt Tú Ngọc chợt hiện vẻ tức giận.

Trong lòng Phó Thư Bảo máy động, một thời gian không gặp, không ngờ Tú Ngọc đã trưởng thành hơn không ít, trong xương cốt đã dưỡng thành một loại uy nghiêm đế vương.

- Tuân lệnh.

Hai âm thanh đáp ứng, sau đó không còn bất kỳ thanh âm nào khác.

Phó Thư Bảo cũng cảm thấy gông tỏa vô hình trên người mình biến mất, hiển nhiên, Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản đã rời khỏi Hoàng Kim Điện rồi.

Lực tràng lực lượng vô thanh vô tức khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, ngay cả một con kiến trong góc tường cũng không thể trốn khỏi dò xét của Phó Thư Bảo, rất nhanh, hắn liền xác định trong tòa Hoàng Kim Điện chỉ còn lại hai người hắn và Tú Ngọc nữ hoàng.

- Bây giờ không còn ai nữa rồi.

Tú Ngọc cười nói:

- Còn đứng đó làm gì? Nhanh lại đây với trẫm... Không, xoa bóp cổ cho ta, ngồi ở đây cả ngày, mệt chết đi được.

Ngồi lâu đau lưng là chuyện bình thường. Phó Thư Bảo mỉm cười đi lại, nói:

- Bây giờ không có người ngoài ở đây, ta cũng không cần khách sáo với ngươi rồi.

Một thiếu nữ, vốn còn rất ngây thơ, hoạt bát, thế nhưng lại phải ngồi ở nơi này xử lý vô hạn quốc gia đại sự. Trong lòng Tú Ngọc rất không thoải mái, muốn thư giãn, nhưng bình thường lại không có đối tượng để nói ra những lời trong lòng, cứ như vậy đè nén trong lòng, trở thành tâm kết, bây giờ Phó Thư Bảo đến, Tú Ngọc thoáng cái tìm được đối tượng để nói chuyện, trước mặt Phó Thư Bảo, nàng cuối cùng cũng có thể quay về bản tính thiếu nữ thích lãng mạn trời sinh của mình. Cho nên, không khí sâm nghiêm trong Hoàng Kim Điện đã biến mất đi không ít, bắt đầu trở nên nhẹ nhàng.

Đi đến phía sau Tú Ngọc, Phó Thư Bảo thật sự không khách khí chút nào, đưa tay đặt lên bờ vai thơm của Tú Ngọc, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp đầu vai.

- Oa, thật là thoải mái...

Tú Ngọc thoải mái rên hừ hừ, một bên hàm hồ nói:

- Những tên cung nữ và thái giám kia, lúc xoa bóp, sợ bóp làm ta đau, thật mất hứng, xoa bóp cũng như không, làm được như ngươi thì tốt rồi.

Thoáng ngừng lại một chút, nàng hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Bọn hắn càng sợ hãi, ta lại càng muốn thu thập bọn hắn!

Hoàn cảnh vô cùng tạo nên nhân cách vô cùng, một thời gian dài, thiếu nữ Tú Ngọc ngây thơ cũng đã thay đổi bản tính của mình, biến thành lãnh huyết vô tình, đế vương hỉ nộ thất thường, động một cái là muốn mạng người.

- Da của nữ hoàng thật đẹp, dùng cái gì dưỡng vậy?

Phó Thư Bảo cũng bắt đầu nói nhảm. Làn da của thiếu nữ chính là thứ tốt nhất, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, lại khiến người khác đặc biệt vui vẻ.

- Miệng của ngươi vẫn như trước, đúng rồi, tỷ muội tốt Chi Ni Nhã của ta thế nào rồi? Ta biết nàng đã thành vị hôn thê của ngươi, thật không biết ngươi có chỗ gì tốt, không ngờ nàng lại một mực theo sát ngươi.

- Nàng ư? Rất tốt, lúc chúng ta nói chuyện phiếm, nàng thường kể chuyện của ngươi, ngươi và nàng từng có một đoạn thời gian tốt đẹp, nàng còn nói, ngươi chính là tỷ muội tốt nhất cả đời của nàng.

Phó Thư Bảo đối với chuyện vỗ mông ngựa vẫn tương đối am hiểu. Ý của hắn rất rõ ràng, lão bà của ta là tỷ muội tốt của ngươi, ta là phu quân tỷ muội tốt của ngươi, ngươi có nên chiếu cố một chút hay không?

- Ài...

Tú Ngọc thở dài một tiếng, nói:

- Có lúc ta thật sự muốn trốn đi, đi không trở lại, không bao giờ trở lại nơi này nữa, nơi này giống như một cái lao tù vậy.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi...

Phó Thư Bảo an ủi, đồng thời cánh tay cũng tăng thêm vài phần lực đạo.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-687)