← Ch.386 | Ch.388 → |
Hai ngày tiếp theo, Phó Thư Bảo vắt hết óc tìm tin tức liên quan đến Ác Độc Chi Hoa, nhưng khiến hắn thất vọng chính là, hắn đã làm đủ mọi cách, thậm chí tìm vài chỗ, nhưng vẫn không có chút đầu mối gì.
Hắn bên này đang tìm Ác Độc Chi Hoa thì Tú Ngọc nữ hoàng lại giống như nữ hài lần đầu nếm kẹo ngọt, hai ngày qua đã một mình đến tìm hắn hai lần, mỗi lần đều đề xuất yêu cầu quá đáng. Không ở trong Hoàng Kim Điện, nữ hoàng bệ hạ lại đem địa điểm vụng trộm chuyển đến hồ nhân tạo trong lương đình, bụi hoa trong ngự hoa viên. Tóm lại, thiếu nữ ngây thơ này cảm thấy vô cùng thư thái, nhưng Phó Thư Bảo thì lại mệt đến đổ mồ hôi đầy người.
Ngày thứ ba, vẫn không có chút tiến triển. Tú Ngọc nữ hoàng lại mang hắn đến thư phòng ngự dụng, ở trong thư phòng trộm hoan một phen.
- Nếu còn lần nữa, nữ hoàng nghịch ngợm này có đem lão tử vào nhà xí để vụng trộm hay không đây?
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Phó Thư Bảo toàn thân đầy mồ hôi suy nghĩ vấn đề này. Chuyện Ác Độc Chi Hoa còn chưa có tiến triển, nhưng lại bị nữ hoàng này mạnh mẽ yêu cầu nhiều lần, sau khi trở về còn phải ứng phó với Hồ Nguyệt Thiền, nộp bài tập về nhà là bổn phận gia đình của hắn, cứ tiếp tục như vậy, hắn thậm chí hoài nghi, xương cốt trong người mình sẽ mục hết.
Chẳng qua, đây chỉ là cảm giác mệt mỏi tâm lý, thân thể của hắn trải qua Linh vẫn thạch và các loại linh tài cực phẩm cải tạo, gột rửa và tịnh hóa, thân thể hắn hoàn toàn có thể ứng phó được, cho dù Hồ Nguyệt Thiền, nữ hoàng Tú Ngọc, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã, thậm chí cả bốn nữ bộc thì hắn vẫn có thể chinh chiến mỗi ngày, hắn cũng không có chuyện, mà thân thể cũng không có khả năng xuất hiện hiện tượng kiệt sức.
Chuyện nam nữ này, chỉ cần một suy nghĩ là có thể khiến thân thể tràn trề tinh lực, chiến đấu không ngừng, hắn có gì phải sợ?
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Phó Thư Bảo đột nhiên từ trên đất nhảy dựng dậy, thần sắc biến đổi, quát:
- Có người đến.
- Nhanh, nhanh giúp ta mặc quần áo.
Tú Ngọc cũng vội vàng nhảy dậy.
Nhanh chóng mặc xong quần áo, Phó Thư Bảo nhanh chóng thu thập đống sách vở rơi vãi dưới đất. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau khi dừng trước cửa, âm thanh Hoàng Thạch Công truyền đến:
- Nữ hoàng bệ hạ, Thái Bình vương tước cầu kiến, còn có cả Tông Chủ Mạc Khinh Vân của Quy Vân Tông nữa.
- Trong di chiếu của tiên đế, không phải không cho bọn họ tiến vào Hoàng Kim Thành sao?
Vẻ mặt Tú Ngọc có phần tức giận.
- Di chiếu có nói, không cho phép mang theo quân đội đến Hoàng Kim Thành, nếu như nhân số dưới 20 người, bọn họ vẫn có thể vào, lần này, tùy tùng của Thái Bình vương tước, thêm cả Mạc Khinh Vân cũng không quá 18 người, không đạt đến số lượng hạn chế, cho nên không có biện pháp ngăn cản.
Thanh âm của Hoàng Thạch Công không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
- Đại hoàng huynh đến đây làm gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, lão nô không biết, chẳng qua nghe Thái Bình vương tước nói, đây là chuyện vô cùng quan trọng, xin gặp nữ hoàng bệ hạ khẩn cấp.
Hoàng Thạch Công đáp.
- Được rồi, trẫm sẽ gặp hắn.
Dứt lời, Tú Ngọc duỗi tay ra, hung hăng nhéo lên đùi Phó Thư Bảo một cái, mắng:
- Lần này còn chưa đã ghiền, ngươi ở đây chờ ta, lát nữa ta trở về, chúng ta sẽ làm tiếp.
Trên trán Phó Thư Bảo nhất thời xuất ra giọt mồ hôi to như hạt đầu. Năng lực của hắn ở phương diện này là độc bộ thiên hạ, tuyệt đối không phải là khoác lác, không ngờ rằng Tú Ngọc vẫn không thỏa mãn. Nhìn Tú Ngọc rời đi, bước chân có chút run rẩy, ngay cả đi đường cũng lộ vẻ gắng sức, trong lòng hắn liền có một loại cảm giác phức tạp và hoang đường cực độ.
Đã đến mức không chịu nổi rồi, biểu hiện ăn không tiêu như vậy, tại sao nàng còn tham ăn?
Chẳng lẽ, bị nhốt trong lao tù quyền lợi trường kỳ, tâm niệm và thân thể đều bị áp chế, tích lũy một cỗ oán khí, một khi có cơ hội phóng thích sẽ liều mạng hồi vốn?
Tâm tư của Tú Ngọc nhất định là như vậy, thế nhưng, Phó Thư Bảo lại không có cách nào cự tuyệt. Hắn thấy, bây giờ hắn đã biến thành món đồ chơi yêu thích của Tú Ngọc nữ hoàng rồi, dù sao cũng phải chơi cho đủ vốn mới được.
- Con mẹ nó, vì Ác Độc Chi Hoa, lão tử nhịn.
Phó Thư Bảo mắng khẽ một tiếng, không nghĩ đến chuyện Tú Ngọc nữa, đem tâm tư chuyển đến Thái Bình vương tước và Mạc Khinh Vân.
Có chuyện quan trọng gì mà Thái Bình vương tước và Mạc Khinh Vân đều xuất hiện tại Hoàng Kim Thành, đến cùng là vì chuyện gì?
- Hừ! Nhất định là tai mắt Thái Bình vương tước xếp vào Hoàng Kim Thành đã nắm được hành tung của ta, đem chuyện này báo cáo cho Thái Bình vương tước, thân là đồng minh lớn nhất của Thái Bình vương tước, Mạc Khinh Vân hiển nhiên cũng đến. Nguyên nhân Thái Bình vương tước tiến vào Hoàng Kim Thành thì ta còn chưa rõ, nhưng mục đích của Mạc Khinh Vân thì ta lại biết rất rõ. Tên này nhất định là vì nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển trên người ta mà đến, cũng tốt, ngươi đã nghĩ đến ta, ta cũng nghĩ đến nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển trên người ngươi đây!
Cẩn thận suy nghĩ một phen, Phó Thư Bảo đã hiểu rõ bảy tám phần.
Lúc này, chủ động xuất hiện trước tai mắt của Mạc Khinh Vân thì tuyệt đối là một hành vi liều lĩnh, dục tốc bất đạt, Phó Thư Bảo nhanh chóng dời tâm tư khỏi Mạc Khinh Vân, chuyển đến việc tìm kiếm đầu mối liên quan tới Ác Độc Chi Hoa.
- Thư phòng ngự dụng này bình thường cũng chỉ có Tú Ngọc nữ hoàng mới có thể tiến vào, cho dù là Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, nếu không được sự đồng ý của Tú Ngọc cũng không thể tiến vào, nơi này có thể xem như nơi được giới bị sâm nghiêm như Hoàng Kim Điện, nếu không có thứ gì giá trị kinh người, hoàng thất Tú Quốc cần gì phải làm vậy?
Đột nhiên, Phó Thư Bảo nghĩ đến một câu nói quen thuộc, đó là: giấu đầu lòi đuôi.
Nếu như không có thứ gì giá trị kinh người, Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản nhất định có thể tùy tiện đi vào, nếu như ngay cả bọn họ cũng không thể đi vào, vậy thì nhất định có vấn đề.
Cũng may Tú Ngọc nữ hoàng có sở thích lãng mạn, ngay cả địa điểm vụng trộm cũng thay đổi, truy cầu cảm thụ khoái cảm kích thích, bằng không thì hắn khẳng định không thể tiến vào thư phòng ngự dụng này. Hắn lần này xem như chuyển vận rồi.
Sau khi tiến vào, Phó Thư Bảo liền quan sát đại khái hoàn cảnh trong thư phòng ngự dụng một phen. Phần lớn trong thư phòng đều là thư tịch, kệ sách dày đặc, thoáng nhìn một lượt cũng phải trên trăm kệ, số lượng thư tịch ít nhất có trên một vạn. Dùng từ núi sách biển sách để hình dung cũng tuyệt đối không quá.
Số lượng cực lớn như vậy, nếu lật xem từng bản, e rằng mất cả đời cũng chưa chắc xem hết toàn bộ. Chẳng qua, Phó Thư Bảo cũng đã có kinh nghiệm, trước hết bắt đầu phân loại kệ sách. Chậm rãi đi bộ giữa hàng kệ sách, chỉ thấy trên những dãy kệ sách đều có phân loại, như Kinh Thư loại, Địa Lý loại, Tư Nguyên loại, Hoàng Thất loại, Quân Chính loại, ...
Hoàng đế khống chế thiên hạ, tất nhiên muốn hiểu rõ tất cả mọi thứ, tình huống các nơi trong thiên hạ, một vài đại gia tộc đại thế gia cũng cần phải biết, cả quân đội, tư nguyên, ... Ghi chép tất cả mọi thứ, số lượng dĩ nhiễn phải khổng lồ rồi.
Chẳng qua, Phó Thư Bảo hoài nghi, nữ hoàng đế háo sắc Tú Ngọc kia khẳng định rất ít khi lật xem những thư tịch này. Nếu đổi làm xuân cung họa sách, hay sách Hoàng sắc thì nàng sẽ rất thích lật xem.
- Không ngờ, trong thư phòng ngự dụng của hoàng thất lại có nhiều bí kíp tu luyện lực lượng như vậy, còn có cả bí kíp cách đấu kỹ nữa!
Đứng trước hai hàng kệ sách, Phó Thư Bảo dừng lại. Trong tầm mắt hắn, toàn bộ hai hàng kệ sách chứa đầy các loại bí kíp, từ màu sắc bí kíp mà xét, có cận đại, cũng có cổ đại, thậm chí còn có một số cổ xưa đến mức không thể nào phán đoán được niên đại.
- Xem lão tử như Ngưu Lang mà chơi, chơi thì chơi, còn không trả tiền, cũng được, xem như những bí kíp này là phí chơi của Tú Ngọc nữ hoàng vậy.
Phó Thư Bảo cũng không ngại đem bản thân tưởng tượng thành loại nghề nghiệp trai bao của thế giới trước kia, những bí kíp cổ xưa trước mắt đều có giá trị liên thành, ở ngoài ngay cả có tiền cũng không mua được, ngu hay sao mà không cầm. Nói là phí chơi của nữ hoàng, chẳng qua chỉ là lấy cớ để trộm mà thôi.
Tình huống này, giống như một nam nhân cường bạo đùa giỡn một nữ nhân, sau khi xong chuyện lại giải thích: ai bảo nàng xinh đẹp như vậy? Ta bị dụ dỗ, bị ép buộc.
← Ch. 386 | Ch. 388 → |