← Ch.390 | Ch.392 → |
Ma xui quỷ khiến tiến vào không gian trong bàn sách bằng ngọc, lại vô tình được Đan Thư Thần Thú nhận làm cha, tao ngộ ly kỳ như vậy, cho dù viết thành sách, người ta cũng sẽ cho rằng tên viết sách là một kẻ khoác lác, nhưng chuyện này lại thực sự phát sinh trên người Phó Thư Bảo.
Đan Thư Thần Thú, mặc dù có danh hiệu "Thần Thú", nhưng lại không phải loại Thần Thú có võ lực hung hãn như Thải Vân Báo, sở dĩ gọi nó là Thần Thú, chẳng quả tại lĩnh vực tri thức, nó quả thật có năng lực như Thần Thú.
Thần Thú không thể đánh nhau, lại thành nhi tử của Phó Thư Bảo, muốn phụ thân hắn cung cấp thức ăn và nhiệt năng, đồng thời còn phải cẩn thận bảo hộ nó. Chuyện này, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng là chuyện cực kỳ hoang đường.
Từ trong miệng Thần Thú, Phó Thư Bảo quả thực cũng biết được rất nhiều thứ hữu dụng.
Không gian kỳ dị này gọi là Sinh Trữ Vật Không Gian, là một loại kỹ thuật Luyện Trữ Vật Giới của thời đại khởi nguyên. Chẳng qua, so với kỹ thuật Luyện Trữ Vật Giới của Phó Thư Bảo, kỹ thuật luyện chế này còn cao minh hơn gấp trăm lần. Chẳng qua, Sinh Trữ Vật Không Gian này quả thật tràn đầy linh khí dồi dào, nhưng thời gian cũng giống như ngoại giới, thời gian ngươi ở trong này uống hết một chén trà nhỏ cũng bằng thời gian ngươi ở ngoài uống một chén trà nhỏ, không có sự tương phản về thời gian. Bằng không, nếu ở trong này tu luyện một ngày bằng mười ngày ở bên ngoài thì quả thật là kẻ trộm thời gian, thiên hạ vô địch thủ rồi.
Người cha đời trước của Đan Thư Thần Thú quả thật là một thành viên trong Đai Chu tiền triều, gọi là Chu Hiển, thân phận Vương Tử Vương Tôn tôn quý, chẳng qua hắn sống khép kín, chỉ một lòng tu luyện lực lượng, rất ít người biết đến hắn, ngay cả sử thư Tú Quốc cũng chỉ có vài ghi chép rải rác, không có quá nhiều nội dung.
Khiến Phó Thư Bảo cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn chính là, người cha đời trước của Đan Thư Thần Thú, cũng tức là Chu Hiển, không ngờ tu vi lực lượng của hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Đại Vô Vũ Trụ Lực tầng thứ ba, đã đạt đến tối cao của cảnh giới này.
Sinh Trữ Vật Không Gian mỹ lệ trước mắt chính là hắn dựa theo bí pháp của Đan Thư Thần Thú mà luyện chế thành.
Ý định của Chu Hiển chính là trốn trong không gian này đột phá bình chướng sinh tử, đạt tới cảnh giới của Thần, tuổi sánh ngang với nhật nguyệt, nhưng cuối cùng không thành công, chết trong Sinh Trữ Vật Không Gian mà hắn luyện chế.
Đời người rất ngắn, cho dù là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, cũng sẽ có ngày sinh mạng khô kiệt. Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực còn không thể nào ngoại lệ, người bình thường lại càng không thể. Từ khi sinh ra, con người đã phải đối mặt với tử vong, giống như thuyền đi giữa đại hải, chỉ cần sóng vỗ mạnh thì sẽ dẫn đến thuyền hủy người vong. Cho nên, khi lực lượng của một người cường đại đến một trình độ nhất định, người đó sẽ khát vọng tính mạng vô hạn.
Lúc này, Phó Thư Bảo cũng nghĩ rất nhiều, quá khứ của hắn, hiện tại của hắn, tương lai của hắn.
- Ác Độc Chi Hoa chính là người cha trước của ta từ thế giới bên ngoài di dời vào đây, nhằm luyện chế linh đan kéo dài sinh mệnh, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, Ác Độc Chi Hoa vẫn tiếp tục được bảo tồn, bằng không thì cha cũng không đạt được nó, chẳng qua, lúc cha luyện chế Ác Độc Chi Hoa phải hết sức cẩn thận, độc tố ẩn chứa trong nó không có tên, cũng không có giải dược nào cứu được.
Cuối cùng, Đan Thư Thần Thú đã nói ra chuyện mà Phó Thư Bảo muốn biết nhất.
- Không có tên? Vậy gọi nó là Độc Vô Danh đi.
Phó Thư Bảo thu hồi suy nghĩ, nói:
- Ta sẽ không tùy tiện luyện hóa Ác Độc Chi Hoa này.
Ác Độc Chi Hoa gây nguy hiểm đến tính mạng, trước khi luyện chế, khẳng định phải làm một số công tác chuẩn bị, sau khi điều kiện đủ thì mới có thể động thủ.
- Đúng rồi, Tiểu Đan.
Nếu như đã là con trai của mình, Phó Thư Bảo cũng phải dùng một cách xưng hô thân thiết, hắn nói:
- Nếu ngươi biết rõ về Luyện Thiên Thần Quyển, hẳn ngươi cũng biết bí mật ẩn tàng trong Luyện Thiên Thần Quyển phải không?
- Luyện Thiên Thần Quyển chính là một trong bốn đại Thần Quyển của thời đại khởi nguyên, tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển sẽ hiểu được ý nghĩa lực lượng của năm loại nguyên tố bản nguyên, Nguyên Tố Hỏa cũng sẽ có năm màu, gọi là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, mặt khác, bên trong Luyện Thiên Thần Quyển còn ẩn tàng một phần tư bí mật có thể đột phá bình chướng sinh tử, đó là một ấn ký, bốn ấn hợp nhất, tự mình tôi luyện sẽ có thể đột phá được cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, thọ cùng nhật nguyệt.
- Sau cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực là cảnh giới gì?
Đây là một vấn đề luôn gây khó khăn cho Phó Thư Bảo, cũng là vấn đề phức tạp nhất của tất cả Lực Sĩ trong thiên hạ.
- Là Hỗn Nguyên Cảnh.
Đan Thư Thần Thú nói:
- Đó là một cảnh giới khó có thể đạt đến, gần như là trước chết sau sống, trải qua vô số đau khổ mới có thể đạt đến, một khi đạt đến sẽ siêu thoát, cho dù là tại thời đại khởi nguyên cũng chỉ có mười mấy người đạt đến mà thôi.
- Nếu như đạt đến cảnh giới đó, vậy những người đó hẳn phải còn sống, những người đó hiện đang ở đâu?
Phó Thư Bảo rất nhanh nghĩ đến điều này, những người đó đã là tồn tài không thể chiến thắng, tuổi thọ sánh ngang với nhật nguyệt, có sức hiệu triệu cực lớn trong giới Lực Sĩ, hơn nữa với lực lượng vô địch, bọn họ rất dễ dàng làm được điều này.
- Điều này thì ta cũng không rõ, có lẽ ở tại một nơi nào đó trong vũ trụ, có lẽ là một nơi nào đó trong nhân gian, những người này đã là tồn tại như Thần, hành tung không thể nắm được, tâm tư lại càng không thể nắm.
- Vậy thì, ngoại trừ Luyện Thiên Thần Quyển, ba đại Thần Quyển còn lại là gì?
- Nguyên Nhất chiến kỹ, Nguyên Tố Thần Quyển, Thái Vũ Thần Quyển.
Đan Thư Thần Thú một hơi nói ra tên của ba loại Thần Quyển khác.
Khi tên của Nguyên Nhất chiến kỹ lọt vào lỗ tai, trái tim Phó Thư Bảo dường như bị hàng ngàn viên cự thạch đè lên, cảm thấy hồi hộp. Thì ra, bốn đại Thần Quyển trong thời đại khởi nguyên, hắn đã có được một nửa, hơn nữa, hắn vẫn luôn một mực tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển. Mặc dù còn chưa đột phá được ấn ký bên trong, thậm chí chưa đạt được hoàn toàn, nhưng nội dung tu luyện bên trong thì đã có được. Nguyên Nhất chiến kỹ cũng vậy, bây giờ hắn đã luyện đến tầng Luyện Tâm rồi.
Một người trước sau tu luyện hai bộ Thần Quyển của thời đại khởi nguyên, đây chính là phúc duyên sâu dày như thế nào?
Ngay lúc "phụ tử" hai người đang một hỏi truy vấn ngọn nguồn, một đáp thao thao bất tuyệt, Hồ Nguyệt Thiền cũng đã kết thúc tu luyện của nàng. Tu luyện trong Sinh Trữ Vật Không Gian này, thiên địa linh khí dồi dào gấp mười lần bên ngoài, hiển nhiên hiệu quả hơn rất nhiều. Thời khắc này, tinh khí thần của nàng vô cùng sung mãn, thân thể nhẹ nhàng, giống như lột xác hoàn toàn.
Nhìn thấy Phó Thư Bảo ngồi xoay lưng về phía mình lẩm bẩm, lại không nhìn thấy người thứ ba, trong lòng Hồ Nguyệt Thiền cả kinh, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ hắn nhân lúc ta không chú ý, tự luyện chế Ác Độc Chi Hoa hay phá giải một bí ẩn một nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển, tẩu hỏa nhập ma, phát điên rồi?
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, nàng đi đến, thấy Phó Thư Bảo đang nói chuyện với bản thiết thư, hoàn toàn không biết nàng đến.
- Lão công, ngươi phát điên rồi ư, sao lại tự nói một mình vậy?
- Ách... Ai bảo ta đang tự nói một mình, ta đang nói chuyện với con của ta.
Phó Thư Bảo ngẩng đầu lên đáp. - Con?
Hồ Nguyệt Thiền nhất thời sửng sốt, lập tức hung hăng quát:
- Hay cho Phó Thư Bảo ngươi, ngươi còn có nữ nhân thứ tư ư, còn có con nữa! Đâu rồi?
- Lười nói với ngươi, con trai, gọi mẹ đi.
Phó Thư Bảo cười nói.
Đan Thư Thần Thú nghe lời gọi liền mấy tiếng:
- Mẹ mẹ mẹ...
Hồ Nguyệt Thiền đặt mông ngồi trên mặt đất, thấy trong tay Phó Thư Bảo cầm Đan Thư Thần Thú, một lúc sau mới thốt lên lời:
- Nó...
Lúc này Phó Thư Bảo mới đem chuyện đánh thức Đan Thư Thần Thú từ đầu đến cuối nói cho Hồ Nguyệt Thiền.
- Bây giờ ngươi đã trở thành người cha thứ 11 của nó, còn ta trở thành người mẹ thứ 11 của nó? Ha ha, thật thú vị.
Hồ Nguyệt Thiền ban đầu thì giật mình, bây giờ lại cảm thấy thú vị, bắt đầu cười khanh khách.
- Mẹ, ngươi sai rồi, những người cha trước kia của ta đều không thành thân, tất cả đều tu luyện điên cuồng, ngươi là người mẹ đầu tiên của ta.
Đan Thư Thần Thú chững chạc sửa lại cách nói của Hồ Nguyệt Thiền.
- Thối! Ta nói 11 là 11, cha của ngươi thứ 11, ta lại là đầu tiên, bối phận không phải sẽ loạn sao?
Hồ Nguyệt Thiền cũng có lý do của mình.
- Được rồi, dù sao đi nữa, ngươi cũng là mẹ ta, mẹ à, ngươi thật xinh đpẹ, ngươi là hồ ly tinh của Hồ tộc sao?
Mặc dù bị liếc mắt là nhìn rõ nội tình, nhưng trong lòng Hồ Nguyệt Thiền vẫn vui vẻ, nói:
- Miệng lưỡi ngọt lắm, thật giống cha ngươi, thật đúng là từ một cùng một khuôn mẫu.
Đan Thư Thần Thú cười nói:
- Mẹ nói cũng rất ngọt, người cũng đẹp, không bằng ta vẽ cho ngươi một bức tranh.
Hồ Nguyệt Thiền và Phó Thư Bảo đồng thời ngẩn ra, tên trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, bác học đa tài này còn có thể vẽ chân dung sao?
Chỉ thấy Đan Thư Thần Thú lóe lên một tia bạch quang, rực rõ vô cùng, ngay lập tức, một trang giấy tự động mở ra, bên trong rõ ràng vẽ hình dáng Hồ Nguyệt Thiền đang hé miệng cười nhạt, nụ cười thiên kiều bách mị, rất động lòng người.
Càng hiếm có hơn chính là bức chân dung này giống hệt Hồ Nguyệt Thiền đến từng sợi tóc, không khác gì nàng đứng soi trước gương.
- Đây... thật thần kỳ!
Hồ Nguyệt Thiền thất thanh hô lên.
- Cái này... ngươi làm thế nào vậy?
Phó Thư Bảo lại nghĩ càng xa hơn.
Đan Thư Thần Thú cười nói:
- Nếu như ta đã gọi là Thần Thú, mặc dù không thể đánh nhau, nhưng bổn sự thì không thể thiếu, ta chẳng những có thể vẽ chân dung trong nháy mắt mà còn có thể ăn sạch một quyển sách, nội dung bị ta ăn đều sẽ biến thành giấy trắng, thậm chí ta còn thể viết thư họa, chân dung, bí kíp, thư tịch, ... tất cả đều dễ dàng.
- Bà mẹ nó, vậy... ngươi không phải là IPAD sao?
Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ đến một loại máy tính của thế giới trước kia. Những năng lực mà Đan Thư Thần Thú kể ra hoàn toàn giống loại máy tính này, thậm chí mạnh hơn gấp mấy trăm lần.
- Ái Bát là cái gì?
Hồ Nguyệt Thiền chợt cảm thấy mơ hồ.
- Ách? Ta thuận miệng thôi, không có gì, đúng rồi, ngươi có thể trong nháy mắt vẽ ra chân dung, vậy thì giúp ta vẽ một vài bức ảnh, sau này trở về ta sẽ cho ngươi ăn giấy trắng, ngươi lại vẽ ra cho ta.
- Vẽ cho ngươi? Ngươi muốn làm gì?
Hồ Nguyệt Thiền chợt cảm thấy khó hiểu.
Đan Thư Thần Thú cũng lên tiếng:
- Đúng rồi cha, mẹ là vì xinh đẹp cho nên ta mới muốn vẽ một bức, ngươi cũng không phải anh tuấn, vẽ cho ngươi làm gì?
- Cha của ngươi muốn làm một quyển tập chân dung nghệ thuật, ảnh nude và tất cả những ảnh lão tử thu được!
Hồ Nguyệt Thiền: "...."
Đan Thư Thần Thú: "...."
Nếu như rời đi, lại nợ ân tình của Tú Ngọc quá nhiều, không có cách nào trả lại, trả nàng một tập chân dung nghệ thuật, cả ảnh nude nữa, kể lại những câu chuyện đơn giản, để nàng có cái mà tự an ủi bản thân.
Đây chính là ý tưởng của Phó Thư Bảo.
Tại thế giới mà lực lượng là chúa tể này, bản chân dung nghệ thuật nam giới đầu tiên sắp ra đời.
- Tách, tách, tách...
Cường quang lóe lên, nếu như không phải bản thân ở trong thế giới mà lực lượng là chúa tể này, Phó Thư Bảo chắc chắn sẽ hoài nghi mình đang ở trong một phòng chụp ảnh, được một nhiếp ảnh sư chuyên nghiệp bấm máy không ngừng, nhất là ảnh nude.
Bày ra tư thế, khom lưng cong chân, khoe cơ bắp, thể hiện sự nam tính, kể cả "vị trí kia" cũng được chụp kỹ. Tiếng "tách tách" vang lên liên tục, tốc độ vẽ chân dung của Đan Thư Thần Thú gần như là dùng từ mắt thấy là tay vẽ xong để hình dung. Là Thần Thú, năng lực của nó tại phương diện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cũng không biết vẽ bao nhiêu tấm, suốt cả buổi tối, Phó Thư Bảo mới đưa Đan Thư Thần Thú và Hồ Nguyệt Thiền rời khỏi Sinh Trữ Vật Không Gian, trở lại phòng khách. Vừa trở ra, hắn liền đem bàn sách bằng bạch ngọc cho vào trong Luyện Trữ Vật Giới.
Hỏi thăm Tiểu Thanh, sau khi xác định không có ai đến đây thì hắn mới thả lòng. Sau đó lại đem kế hoạch kể cho Tiểu Thanh, Tiểu Thanh lập tức gật đầu chấp hành. Ngày mai Tiểu Thanh sẽ nhân lúc Hoàng Kim Thành có loạn mà đem Hồ Nguyệt Thiền rời khỏi đây, trên đường sẽ hội hợp với Phó Thư Bảo.
Sau khi xử lý chuyện này, Phó Thư Bảo mới đem một chồng giấy lớn đến, cho Đan Thư Thần Thú ăn.
Chuyện hết sức quỷ dị, Đan Thư Thần Thú đột nhiên mọc ra một cái miệng rộng màu đen, chỉ trong chớp mắt đã ăn hết chồng giấy, sau khi ăn xong, lại thổ ra những bức họa tinh mỹ. Những bức họa này, trong mắt Phó Thư Bảo quả thật không có gì khác biệt với máy chụp ảnh. Thậm chí còn tinh chuẩn hơn, càng có hiệu quả nghệ thuật. Phần ánh sáng, góc độ đều được xử lý, còn có hiệu quả tự nhiên, khiến người nhìn không nhịn được mà kinh thán.
Thần Thú đúng là Thần Thú, mặc dù không có vũ lực chiến đấu, nhưng sau này mang nó theo, gặp được mỹ nữ vừa ý thì lấy Đan Thư Thần Thú ra, để nó chụp trộm một phen, đây cũng là chuyện vô cùng sảng khoái a.
Hoặc là, sau này, lúc cùng lão bà hồ ly tinh hoan hảo, lại để nó chụp ảnh hiện trường, làm một quyển tập hình vẽ tinh mỹ, sau này không có chuyện gì thì lấy ra lật xem, học tập, đây cũng là một chuyện khoái lạc a.
Phó Thư Bảo nghĩ rất hay, nhưng đều là những chuyện hết sức bẩn thỉu.
Đan Thư Thần Thú vẽ ra hơn 200 bức ảnh, đối với quyển tập chân dung nam giới mà nói, quả thật là hoàn hảo. Phó Thư Bảo đem tất cả đính lại, làm thành một quyển sách dày.
Sáng sớm hôm sau, Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh lưu lại trong phòng khách, Phó Thư Bảo thì đem theo quyển chân dung của hắn và Đan Thư Thần Thú đến tìm Tú Ngọc nữ hoàng.
Trong Hoàng Kim Điện trống trải, ánh nắng ban mai chiếu qua bậc cửa cao cao, rọi lên mặt đất hoàng kim, hoàng kim lại càng rực rỡ hơn. Chẳng qua, ánh mặt trời màu vàng không thể chiếu rọi đến chỗ Tú Ngọc nữ hoàng ở sâu trong đại điện, thân ảnh của nàng có vài phần cô độc. Vị trí của nàng, thủy chung có một cái bóng bao trùm, tràn đầy sự áp lực, nặng nề.
Trong Hoàng Kim Điện có vài cung nữ và thái giám đang quét dọn, dáng vẻ cẩn thận. Quan sát đám người này làm việc chính là Hoàng Thạch Công, nơi này là nơi đặc thù, bất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ đều do hắn lo liệu. Vệ sinh hàng ngày và những chuyện vụn vặt đều không ngoại lệ.
Còn chưa bước vào cửa đại điện thì Phó Thư Bảo đã bị ngăn lại.
Nghe thấy âm thanh Phó Thư Bảo, ý chí của Tú Ngọc rất nhanh thông qua Hoàng Thạch Công mà truyền đến. Sau khi Phó Thư Bảo tiến vào Hoàng Kim Điện, Hoàng Thạch Công và đám người hầu cũng bị đuổi đi.
- Thác Thiên, Lăng Tiêu, hai các ngươi cũng tạm lui đi, Phó ái khanh có chuyện bí mật muốn nói với trẫm.
Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản ẩn phục trong bóng tối cũng biến mất, Phó Thư Bảo lập tức cảm thấy hai cái gông xiềng vô hình trên vai biến mất
← Ch. 390 | Ch. 392 → |