Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tài Đọa Lạc - Chương 413

Thiên Tài Đọa Lạc
Trọn bộ 687 chương
Chương 413: Chủ nghĩa anh hùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-687)

Siêu sale Shopee


Tiễn dày đặc như nghìn vạn con châu chấu bay xuống, nhưng khi mũi tên chưa tới gần người, hai chân Phó Thư Bảo nháy động, chuyển động như phong luân, trong nháy mắt chạy tới nơi rất xa. Tên phong tới hoàn toàn thất bại, cuối cùng cắm xuống mặt đất.

- Tiếp tục bắn! Tiếp tục bắn!

Mục Hãn Ba Da Vương Tử thẹn quá hóa giận.

Vù vù vù! Vù vù vù...

Tạo thành mưa tên giống như một cơn lốc cuốn sạch tất cả, nhưng Phó Thư Bảo cầm quả cầu tiễn giống như chiếc thuyền nhỏ trong sóng to gió lớn, bất luận sóng gió hung ác thế nào, rốt cuộc vẫn phiêu diêu, uốn lượn.

Lúc này đây không phải tránh né vũ tiễn, mà là biểu diễn.

Trêu chọc hai mươi vạn đại quân, chỉ có một mình Phó Thư Bảo mới có thể ung dung như vậy mà thôi.

Thu gom phần lớn tiễn nỏ, Phó Thư Bảo nháy động vài cái, thoáng chốc vọt tới dưới chân thành, hai tay gắng sức quăng quả cầu tiễn lên trên tường thành, quả cầu tiễn nặng nề bỗng chốc bay lên tường thành, rơi dưới chân chiến sĩ Hồ Tộc. Ngay lập tức, hắn nhúng người vài cái, không dùng tới đôi cánh lực lượng, chỉ dựa vào lực lượng đôi chân, liền đạp không trung, nhẹ nhàng nhảy lên tường thành.

Toàn bộ Bạch Tượng Thành hoan hô như sấm rung động thiên địa, Phó Thư Bảo tuy là người Tú Quốc, nhưng trong mắt rất nhiều người dân Tư Ba Quốc, hắn đã là anh hùng đội trời đạp đất.

Đến lúc này, Ảnh Đế Hậu Thổ Thành biểu diễn kết thúc.

o0o

Nhất cử đánh chết hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, tuy rằng vận dụng nhiều mặt lực lượng, nhưng chiến tích như vậy, đủ để Phó Thư Bảo dương danh thiên hạ. Đây cũng là nguyên nhân sau này tại Hậu Thổ Thành, Trư Hoàng không dám tùy ý xuất thủ. Không chỉ có Phó Thư Bảo danh chấn thiên hạ, còn có Hồ Nguyệt Thiền. Một cường giả xuất thân từ Hồ Tộc, là đại sư chiến phụ trợ chiến đấu độc nhất vô nhị, đây cũng là bước đầu tiên trên con đường phục hưng Hồ Tộc.

Bầu không khí trong Bạch Tượng Thành toát lên một mảnh vui vẻ náo nhiệt, tuy rằng chiến tranh chưa kết thúc, nhưng dưới đôi mắt quân dân tại Bạch Tượng Thành, chiến thắng cuộc chiến lần này chỉ là vấn đề thời gian. Hai dũng sĩ trấn quốc vừa chết, sĩ khí quân đội Mục Hãn Ba Da Vương Tử chịu đã kích thật lớn, về phương diện thực cũng chịu rất nhiều tổn hại. Chỉ cần tướng sĩ Bạch Tượng Thành phấn khỏi đánh một kích là có thể thu hoạch thắng lợi tại trận nội chiến lần này.

Trong cung điện tại Bạch Tượng Thành, một hồi tiệc rượu khánh công đang được tiến hành. Không chỉ có Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh được chiêu đãi nồng hậu, ngay cả một trăm chiến sĩ Hồ Tộc được Hồ Nguyệt Thiền dẫn theo cũng được tiếp đãi rất long trọng.

- Phó công tử, ngươi thực sự là quý nhân của chúng ta, nếu như không phải ngươi xuất hiện đúng lúc, mang viện binh tới, Bạch Tượng Thành chắc chắn đã bị Mục Hãn Ba Da Vương Tử công phá rồi.

Hồi tưởng lại tình cảnh Bạch Tượng Thành bị vây khốn, trong lòng Ba Mễ Na Vương Phi vẫn còn sợ hãi. Cảm giác và tâm tình như vậy càng khiến nàng cảm kích đối với Phó Thư Bảo.

Cấm chén rượu lưu ly, đảo ánh mắt nhìn vào thân thể thể Ba Mễ Na Vương Phi không để lại bất cứ dấu vết nào, trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi hồi tưởng lại thời gian lần đầu tiên tới Bạch Tượng Thành, tình cảnh Ba Mễ Na Vương Phi này dụ hoặc hắn. Thế nhưng lúc đó đang trên bàn tiệc, Ba Mễ Na Vương Phi dùng đôi chân ngọc dưới bàn tiệc duỗi thẳng khiêu khích đôi chân hắn... Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hoàng, tựa hồ lại phát sinh, khiến người ta cảm giác khó có thể quên.

Phó Thư Bảo cười cười nói:

- Ta nói rồi, chúng ta là minh hữu, là người trên một thuyền, ta hôm nay trợ giúp Vương Phi, hi vọng sau này ta gặp nạn, Vương Phi có thể trợ giúp ta một lần.

- Ha ha, nhất định, nhất định rồi.

Ba Mễ Na Vương Phi cười nói:

- Đối với tình hình Hậu Thổ Thành ta biết một chút, ở đây ta muốn nói chính là, cho dù toàn bộ quân đoàn uy vũ của Anh Thạch Thành tới đánh Hậu Thổ Thành, ta sẽ thống lĩnh quân đội trợ giúp công tử một tay.

Hứa hẹn này không phải lời hứa hẹn bình thường, nếu như nàng dẫn đại quân xuất bây giờ lãnh địa Tú Quốc, trợ giúp Phó Thư Bảo chiến đấu, chẳng khác nào tuyên chiến với Tú Quốc. Đối mặt với thiên triều Tú Quốc cường đại như vậy, lời hứa này, có gì đó quá nặng nề.

- Ha ha ha, vì quan hệ minh hữu của chúng ta, cạn chén!

- Cạn chén!

Trong phòng khách vang lên tiếng cười nói sang sảng.

Khóe miệng Hồ Nguyệt Thiền nhếch lên tia cười nhạt, nàng không đổi thanh sắc nhìn Phó Thư Bảo và Ba Mễ Na Vương Phi, trong lòng nàng âm thầm nói:

- Người này, nếu như ta không ở đây, hắn và ả Vương Phi kia khẳng định sẽ đàm phán trên giường? Hai người quan hệ minh hữu, trên giường càng sâu đâm hơn? Hừ, may mắn ta tới.

Hồ ly tinh tuy đối với phương diện tình cảm tương đối cởi mở, nhưng đôi khi nàng cảm thấy có chút chua chát.

Khi tiệc rượu mừng công kết thúc, Ba Mễ Na Vương Phi đột nhiên cầm chén rượu lưu ly trong tay, ném xuống mặt đất lớn tiếng nói:

- Mục Na và Tang Điền đã chết trong tay Phó công tử, đây là cơ hội hiếm có, đêm nay chúng ta sẽ ra khỏi thành, chém giết Mục Hãn Ba Da Vương Tử, kết thúc trận nội chiến này!

Trong phòng khách, các tướng sĩ làm theo Ba Mễ Na Vương Phi ném chén rượu trong tay xuống đất, một mảnh âm thanh hoan hô vang lên.

Phó Thư Bảo mỉm cười, hắn vốn định đưa ra đề nghị này, nhưng bây giờ Ba Mễ Na Vương Phi đã sớm nghĩ tới điểm ấy. Đả thiết sấn nhiệt, chiến tranh cũng cùng đạo lý như vậy, nhân dịp sĩ khí đối phương giảm sút, dốc sức đánh một trận, không nên trì hoãn, chờ tới khi sĩ khí quân đội Mục Hãn Ba Da Vương Tử chấn hưng trở lại, khi đó nàng sẽ gặp bất lợi.

- Vương Phi này không đơn giản a.

Hồ Nguyệt Thiền bên cạnh Phó Thư Bảo nhẹ giọng nói:

- Sau này nàng và chúng ta hợp tác, phải để mắt một chút.

Phó Thư Bảo gật đầu, cười nói:

- Trên lĩnh vực chính trị, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là mãi mãi, đạo lý này ta hiểu.

- Phó công tử, theo chúng ta xuất chiến chứ, trợ giúp kết thúc trận chiến này.

Ngay khi Hồ Nguyệt Thiền nhẹ giọng nói với Phó Thư Bảo, Ba Mễ Na Vương Phi đã đi tới.

- Chắc chắn rồi, ta không muốn vì Vương Tử gì đó mà chạy trốn, sau này tạo thành phiền toái đối với ta, chỉ là...

Phó Thư Bảo hỏi:

- Không biết Vương Phi có kế hoạch gì chưa.

- Mở cửa thành, xung phong liền chết xông ra ngoài, quyết một trận tử chiến!

- Lần này Mục Hãn Ba Da Vương Tử công kích Bạch Tượng Thành, hắn dẫn theo toàn bộ quân đội sao?

- Đương nhiên không phải vậy, bất quá, xem như là quân đội tinh nhuệ nhất của hắn, tại nơi khác còn có quân đội của hắn trấn giữ, tổng cộng lên tới khoảng năm mươi vạn.

Ba Mễ Na Vương Phi suy nghĩ một chút cười nói.

Phó Thư Bảo nói:

- Vì sao lúc nay đánh Bạch Tượng Thành, hắn không thống lĩnh toàn bộ quân đội?

Ba Mễ Na Vương Phi cười nói:

- Ta không chỉ có gần này người tại Bạch Tượng thành, tại nơi khác cũng có người của ta, tổng cộng lên tới ba mươi vạn, muốn muốn tập trung tại Bạch Tượng Thành, nhưng mà, bị Mục Hãn Ba Da Vương Tử chặt đứt lộ tuyến, người của hắn có rất nhiều bộ phận kiềm chế phong tỏa quân đội bên ngoài Bạch Tượng Thành của ta, bằng không, nếu như ta chỉ có từng ấy người, hắn khẳng định sẽ dốc toàn bộ lực lượng, toàn bộ bao vây diệt trừ Bạch Tượng Thành.

Trước kia chưa từng nghe nói Ba Mễ Na Vương Phi có quân đội đóng ở nơi khác, thực sự không ngờ nàng lại sở hữu hơn ba mươi vạn quân. Thoáng chốc, Phó Thư Bảo nghĩ tới một số nơi.

Nội chiến trong quốc gia, tướng lĩnh quân đội phải lựa chọn trận doanh được coi là thích hợp nhất với chính mình, không chỉ cần đạt được lợi ích của chính mình, ngay cả gia tộc cũng phải đạt được lợi ích từ đó. Tại nhân tố này, quân đội của Mục Hãn Ba Da Vương Tử và Ba Mễ Na Vương Phi khẳng định mỗi ngày đều biến hóa. Mà Ba Mễ Na Vương Phi sinh ra là thường dân, danh tiếng trong dân chúng cực cao tự nhiên càng dễ dàng được dân chúng ủng hộ, quân đội của nàng không ngừng lớn mạnh, đó là chuyện rất tự nhiên.

Như vậy xem ra, trận chiến đêm nay, chỉ cần chém chết hoặc bắt giữ Mục Hãn Ba Da Vương Tử, chẳng khác nào sớm thu được thắng lợi trong cuộc nội chiến lần này. Phía sau Mục Hãn Ba Da Vương Tử chính là Vương tộc và quý tộc Tư Ba Quốc, nhưng chỉ cần Mục Hãn Ba Da Vương Tử ngã xuống, trận doanh này mất đi thống soái tối cao, tan vỡ chỉ là vấn đề thời gian.

- Thế nào, lẽ nào công tử có biện pháp khác sao?

Thấy Phó Thư Bảo cúi đầu trầm tư, Ba Mễ Na Vương Phi có chút bất ngờ nói. Tình huống như vậy, đánh một trận quyết phân thắng bại, khẳng định, ngoài trừ việc mở cửa thành ồ đến quyết một trận tử chiến, chẳng lẽ còn có cách thu được thắng lợi sao?

Phó Thư Bảo nói:

- Mở cửa thành, giống như ong vỡ tổ lao ra chém giết quyết chiến, binh sĩ đối phương khẳng định sẽ liều mạng chiến đấu, trên phương diện nhân số Mục Hãn Ba Da Vương Tử vẫn còn chiếm ưu thế nhất định, giết một nghìn, tự tổn hại tám trăm, ta tin Vương Phi biết đạo lý này.

Ba Mễ Na Vương Phi nói:

- Người của ta bất cứ lúc nào cũng có thể dâng hiến sinh mệnh của bọn họ cho ta, đây chính là nguyên nhân ta có thể chuyển cho ngươi năm vạn quân, thắng lợi ngay trước mắt, cho nên, dù phải trả giá đắt, ta cũng muốn mở cửa thành quyết một trận tử chiến với Mục Hãn Ba Da Vương Tử.

Ngừng lại một chút, nàng tiếp tục nói:

- Nếu như Phó công tử muốn bỏ qua cơ hội đêm nay, bảo tồn thực lực, vậy miễn đi.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Ta không có ý đó, nếu như ta đã đồng ý xuất chiến, bất quá, trước hết để ta và người của ta xung phong xuất chiến, ngươi hãy tập kết quân đội của ngươi.

- Phó công tử, ngươi chỉ có một trăm ngươi, e là không được?

Ba Mễ Na Vương Phi không thể tin nổi Phó Thư Bảo có đề nghị như vậy. Trên thực tế, không chỉ có nàng không tin, trong phòng khách, hơn một trăm tướng sĩ đều mang theo ánh mắt nghi hoặc.

Những người này có phản ứng như vậy không hề khó hiểu, hai dũng sĩ trấn quốc cường hãn Mục Na và Tang Điền của Tư Ba Quốc, tùy tiện trùng kích đã bị giết chết. Trước mặt đại quân, một người lực lượng cường đại cũng không làm nên chuyện gì, số mệnh khó có thể thoát khỏi cái chết.

- Như vậy đi, các ngươi thấy quân doanh của Mục Hãn Ba Da Vương Tử bốc cháy, khi đó quân đội bọn họ hỗn loạn, các người hãy mở cửa thành xung phong liều chết đánh tới. Tiểu Thanh, Nguyệt Thiền chúng ta đi.

Phó Thư Bảo không giải thích nhiều.

Đi tới tường thành Bạch Tượng Thành, thời gian này không có ngoại nhân, Hồ Nguyệt Thiền có chút lo lắng nói:

- Lão công, ngươi có uống rượu say hay không? Một trăm linh ba người chúng ta xông vào quân doanh hai mươi vạn đại quân đốt quân doanh sao? Cho dù chúng ta có nỏ lực luyện khí cũng không làm nên chuyện gì a.

Chiến sĩ Hồ Tộc tinh nhuệ đều ở chỗ này, tử vong trên chiến trường có thể sẽ không có, nhưng phục hưng Hồ Tộc... Đều là phù du.

Lo lắng của Hồ Nguyệt Thiền Phó Thư Bảo hoàn toàn minh bạch, hắn nhẹ nhàng ôm vai nàng, cười nói:

- Nguyệt Thiên a, không phải thích nổi danh như vậy, mà là ta phải tạo nên thanh danh, trận chiến này kết thúc, Ba Mễ Na Vương Phi sẽ chuyển cho chúng ta năm vạn quân đội, đội quân này đều là người Tư Ba Quốc, dân phong bưu hãn, quân dân càng bưu hãn, bọn họ sùng bái anh hùng sở hữu thực lực cường đại, nghe lệnh cường giả, cho nên, ta phải cho bọn họ thấy một chút, ta tuyệt đối đủ tư cách thống lĩnh bọn họ, so với Ba Mễ Na Vương Phi bây giờ bọn họ đi theo còn cường đại hơn, có tư chất hơn.

- Thế nhưng, chúng ta không đủ lực lượng a...

Hồ Nguyệt Thiền cảm nhân được lời Phó Thư Bảo lý giải, đây là việc cần phải làm, hơn nữa, bỏ lỡ cơ hội đêm nay, sau đó rất khó có cơ hội như vậy nữa.

- Ta biết nàng đang lo lắng điều gì, ha ha, yên tâm đi, ta không để sinh mệnh huynh đệ tỷ muội Hồ Tộc gặp nguy hiểm, không phải chỉ là phóng hỏa đốt quân doanh thôi sao? Có một trăm Huyễn Hồ phân thân của nàng, cộng thêm lực lượng phân thân của ta, vậy là đủ rồi.

- Hóa ra là vậy, chuyện này ngươi sớm nói cho ta biết không được sao? Làm hại ta uổng công lo lắng một hồi.

Hồ Nguyệt Thiền yêu kiều liếc nhìn Phó Thư Bảo.

Phó Thư Bảo cười ha hả nói:

- Nàng không cần lên sân khấu, chỉ cần chỉ huy Huyễn Hồ phân thân của nàng là được, làm diễn viên chính, ta cũng muốn đích thân gặt hái thành quả, bằng không tướng sĩ Tư Ba Quốc sẽ không tôn sùng ta.

Một anh hùng vĩ đại, đó là dựa vào những lần chơi trội tích lũy thành.

Tiểu Thanh nói

- Chủ nhân, ta và ngươi cùng đi chứ.

Phó Thư Bảo lắc đầu:

- Tốc độ của ngươi không đủ, tùy ý xông vào hai mươi vạn đại quân, khó tránh khỏi sẽ cùng chung số phận với Tang Điền và Mục Na, ngươi hãy trên tường thành quan sát, bảo vệ Hồ chủ mẫu của ngươi, để ta tự mình giải quyết chuyện này.

Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền vẫn lo lắng, nhưng không có duy trì lâu, mặc khác, Phó Thư Bảo nói khiến nàng an tâm hơn một chút.

Nhìn quân doanh phía xa xa, nhìn hàng loạt tinh kỳ tung bay trong gió, nhìn đèn lồng lửa trại giống như sao sáng dày đặc trên trời, Phó Thư Bảo rít gào một tiếng, hai chân tại tường thành nhún một cái, thân thể nhất thời phóng lên cao. Đôi cánh ngũ sắc bay trên trời đi qua một mảnh hắc ám, giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời.

Ảnh Đế đến từ Hậu Thổ Thành, lại hóa trang lên sân khấu lần nữa.

Phó Thư Bảo khẽ động, một trăm Huyễn Hồ phân thân của Hồ Nguyệt Thiền lập tức bay lên không, từng người từng người đều trang điểm lộng lẫy. Bảo Thư Thuẫn trong tay các này tuy chỉ là ảo giác do năng lượng ngưng tụ thành, nhưng lại phản xạ ánh trăng chiếu vào. Thoáng chốc, trên bầu trời có điểu nhân sở hữu đôi cánh ngũ sắc, còn có một trăm Bảo Thư Thuẫn phát sáng, nhất thời tạo thành tràng cảnh kỳ quái, chấn động nhân tâm.

Tình huống trên bầu trời, chỉ cần con mắt không mù đều có thể nhìn thấy. Trong nháy mắt, quân doanh của Mục Hãn Ba Da Vương tử trở nên huyên náo, tiếng kèn tập kết ô ô thổi lên, thanh âm trống trận lôi động cũng theo đó truyền ra. Trong nháy mắt, đợi khi Phó Thư Bảo bay vào trận doanh, một mảnh tiễn vũ liền bắn về phía hắn.

Xoay tròn trên không trung, Phó Thư Bảo đơn giản thoát khỏi phạm vị vũ tiễn xạ kích.

Phó Thư Bảo bây giờ tuy không đánh thắng Tiểu Thanh, nhưng tốc độ bay của Tiểu Thanh còn kém xa hắn. Lần này tới trêu đùa hai mươi vạn đại quân, không phải chém giết với bọn họ, cho nên dù Tiểu Thanh cường đại hơn hắn, cũng không thích hợp. Duy nhất chỉ có hắn mà thôi.

Tốc độ, một khi đạt tới trình độ nhanh hơn tên bay, còn e ngại gì tên xạ kích?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-687)