← Ch.416 | Ch.418 → |
Ngay cả hồ ly tinh còn có thể bị lừa tới tay, mấy nam nhân Sắc Mộc Tộc làm sao chống lại được thủ đoạn của hắn?
Trước hết điều chỉnh quan hệ từ cấp trên và thuộc hạ trở thành huynh đệ, sau đó tặng chỗ tốt, không ngừng tặng chỗ tốt, tiền tài mỹ nữ... Mật ngọt chết ruồi, ai có thể chịu đựng được mê hoặc như vậy?
Vừa đi về phía năm vạn tù binh, vừa nói chuyện phiếm với Tư Ba Đạt Khắc Lạc, Phó Thư Bảo lý giải được chút ít đối với Sắc Mộc Tộc.
Sắc Mộc Tộc là chủng tộc Tư Ba Quốc chinh phục cách đây năm mươi năm trước. Chiến sĩ Sắc Mộc Tộc dũng mãnh thiện chiến, trên chiến trường cũng không mặc áo giác, am hiểu sử dụng viên thuẫn, trường mâu và chiến kiếm, phi thường khó chơi. Chiến sĩ Sắc Mộc Tộc lại rất coi trọng danh dự, cuộc nội chiến Tư Ba Quốc lần này, chiến sĩ Sắc Mộc Tộc bị cuỗm đi chiến đấu giúp Ba Mễ Na Vương Phi. Trước kia bọn họ có mười vạn người, bây giờ chỉ còn lại năm vạn. Khoảng thời gian trước, Ba Mễ Na Vương Phi liên tục gặp bất lợi, chiến sĩ Sắc Mộc Tộc có nhiều ý kiến đối với năng lực lãnh đạo của nàng, trong quân biểu hiện tâm tình bất an, nhưng may mắn Phó Thư Bảo tại trận đánh then chốt phát huy tác dụng thật lớn, xoay chuyển toàn bộ thế cục, bằng không, số phận chiến sĩ Sắc Mộc Tộc thực sự đã khác.
Nghe kiến giải như vậy, trong lòng Phó Thư Bảo thông suốt, xem ra quân đoàn Bạch Cốt này hẳn là quân đội thiện chiến nhất của Ba Mễ Na Vương Phi, nhưng trong đợt giao dịch lần này lại trực tiếp chuyển cho Phó Thư Bảo. Hóa ra quân đoàn Bạch Cốt có kiến nghị không tốt và tâm tình bất mãn đối với nàng, cho nên nàng trực tiếp gạt bỏ nỗi phiền muộn trong lòng, coi bọn họ như thương phẩm chuyển tay giao cho Phó Thư Bảo.
Trong lòng tuy rằng hiểu rõ thông tin trong cuộc giao dịch lần này, nhưng Phó Thư Bảo không thừa nhận chính mình bây giờ đã tuyệt đối khống chế những người Sắc Mộc Tộc này. Tâm tình con người rất phức tạp và khó có thể thỏa mãn, nếu muốn hoàn toàn khống chế bọn họ, để bọn họ bán mạng vì chính mình, nhất định phải để bọn họ bán mạng vào chỗ tốt nhất. Chẳng qua, phải trải qua quan sát tìm hiểu, sau đó mới có thể làm được, tình huống bây giờ, dựa vào uy danh của hắn tạo lên tại Bạch Tượng Thành, vẫn duy gì được một thời gian, vì vậy không cần quá nóng vội.
- Những tù binh này rất thành thật, chỉ có điều, thiếu gia dự định xử lý bọn họ như thế nào?
Tư Ba Đạt Khắc Lạc hỏi. Nói chuyện với Phó Thư Bảo, hắn cảm giác giống như chính mình đang nói chuyện với bằng hữu lâu năm, dần dần mất đi cảm giác thiếu tự nhiên.
Phó Thư Bảo nói:
- Mấy trăm thậm chí mấy nghìn người có thể dễ dàng xử lý, nhưng lúc này đội tù binh lên tới năm vạn người, xử lý không tốt rất dễ xảy ra chuyện, cho nên...
Suy nghĩ một chút, hắn mới nói thêm:
- Có lẽ trước hết phải nhìn nhận một chút rồi giải quyết, được rồi, các ngươi trông coi tại Sinh Trữ Vật Không Gian lâu như vậy, biết thủ lĩnh bọn họ là ai không? Ta muốn nói chuyện với hắn.
- Biết.
Tư Ba Đạt Khắc Lạc nói:
- Năm vạn tù binh đều đến từ các quân đoàn, nhưng bên trong có một người uy danh tối cao, chức vị tối cao chính là quân đoàn trưởng tên là La Mễ La, trước đây hắn thống lĩnh Thiết Chùy Bộ Binh đoàn dưới trước Mục Hãn Ba Da Vương Tử, tất cả tù binh đều nghe lệnh hắn.
- Một quân đoàn trưởng, lực lượng tu vi của hắn đạt tới cảnh giới gì?
Phó Thư Bảo thuận miệng hỏi.
Tư Ba Đạt Khắc Lạc nói:
- Gã kia sở hữu tu vi Vĩnh Hằng Lực, bất qua, đơn đả độc đấu với ta, ta cũng không sợ hắn.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Chiến sĩ Sắc Mộc Tộc vang danh thiên hạ, điều này ta tin, ha ha, dẫn hắn tới trúc xá trên núi gặp ta, ta muốn nói chuyện riêng với hắn.
Vừa dứt lời, Phó Thư Bảo từ nơi đãi ngộ tù binh, trực tiếp triển khai đôi cánh ngũ sắc, vù vù bắn lên không trung, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Tốc độ thật nhanh!
Trong lòng Tư Ba Đạt Khắc Lạc chợt hiện lên một mảnh cực kỳ ngưỡng mộ.
Tràng cảnh này đối với tù binh mà nói, ngoài việc cảm thụ một phen kinh hoàng, tốc độ Phó Thư Bảo lúc này thi triển khiến bọn hồi tưởng lại tràng cảnh đêm hỏa thiêu quân doanh. Hai mươi vạn đại quân vây bắn, nhưng hắn giống như con lươn giảo hoạt, ẩn nấp trong bùn lầy, không thể nào bắt được.
Tư Ba Đạt Khắc Lạc đi tới đội ngũ tù bình, điểm tên La Mễ La, mang hắn tới trúc xa trên đỉnh núi gặp Phó Thư Bảo.
- Quân đoàn trưởng, gã họ Phó kia gọi ngươi đi làm gì?
Một thuộc hạ thân tín của La Mễ La lo lắng hỏi.
- Không biết, đến rồi mới biết được.
Niên kỷ La Mễ La chỉ mới đầu năm mươi, nhưng lúc này, niên kỷ của hắn dường như tăng thêm hai mươi tuổi, đạt tới bảy mươi.
Thân thể La Mễ La phi thường to lớn, so với người thường phải cao hơn hai cái đầu, cơ thể khổ luyện trải qua chiến đấu giống như tòa tháp sắt, bất khả chiến bại, bất khả khuất phục.
- Quân đoàn trưởng, dò xét ý tứ của gã họ Phó kia, xem ra hắn muốn xử lý chúng ta như thế nào.
Gã tướng quân kia nói.
La Mễ La gật đầu, trong miệng thở dài một hơi, triển khai đôi cánh lực lương, bay về phía đỉnh núi. Lực lượng đôi cánh của hắn có thuộc tính kim, quang mang màu xám, cảm giác giống như kim chúc.
- Một số thuộc hạ trong thời gian này gửi gắm hi vọng vào ta, tại hoàn cảnh này, ta có thể làm gì được đây? Tuy gã họ Phó kia không cấm chế lực lượng của chúng ta, nhưng hắn nhốt chúng ta trong Sinh Trữ Vật Không Gian quỷ quái này... Được rồi, bảo vật Lực Luyện Khí như vậy, cho dù trong vương thất Tư Ba Quốc, thậm chí vương thất Tú Quốc cũng không có, hắn tại sao có thể nắm giữ? Có bảo vật như vậy, mang theo mười vạn đại quân bên người mà không ai hay biết, khi đó thâm nhập lòng địch công thành chiếm đất, quả thực mọi việc điều thuận lợi a! Thế nhưng, ta bây giờ không cách nào đoán được dự định của hắn, không nhìn được dã tâm của hắn sâu thâm tới đâu, bằng không, cũng có đối sách tốt... Ài!
Sau một tiếng thở dài, La Mễ La rơi vào trúc xa phía trước.
Vào lúc này, trong phòng khách trúc xa truyền ra một đạo âm thanh.
- Phụ thân, Kim Môn Thập Nhị Sát, thực sự là bí kíp Thiên Cấp, tại thời kỳ khởi nguyên không biết nó đã lấy đi tính mạng của bao nhiêu người, nó đối với Luyện Lực Sĩ sở hữu lực lượng nguyên tố kim mà nói, quả thự như hổ thêm cánh a, được rồi, người hẳn là không lạ gì cái bí kíp này, người làm gì đi chứ?
Thanh âm Đan Thư Thần Thú phi thường đặc sắc, khiến người ta có một loại cảm giác cực kỳ đặc biệt.
Thanh âm Phó Thư Bảo truyền tới:
- Ài, ta đương nhiên không lạ gì thứ rác rưởi này, ta muốn luyện, chí ít cũng phải là tâm pháp bí kíp Vũ Cấp, Luyện Thiên Thần Quyển... Về phần Thập Yêu Kim Môn Thập Nhị Sát này, ngươi mang tới, ta tùy ý tặng ngươi.
Dừng lại một chút, hắn còn nói thêm:
- Ta là vua hào phóng, ngươi biết không, ta không thể để người ta nói ta tham lam không biết chừng mực.
- Phụ thân, ta biết người hào phóng, nhưng người đừng quá hào phóng, bí kíp Thiên Cấp thời đại khởi nguyên, khẳng định có tiền cũng không mua được, đây là vật báu vô giá a, người muốn tặng, cũng phải tặng người đáng tặng, làm sao có thể tùy tiện tặng chứ?
- Như vậy a... Ngươi thấy gia nô nhóm lửa thổi cơm cho gia môn chúng ta thế nào? Ta nghĩ người này thành thật, lại có tâm tiến tới, ta biết hắn chuyên tâm tu luyện lực lượng, ta thấy nên tặng cho hắn.
- Oạch... Phụ thân không ngờ muốn tặng vật quý trọng như vậy cho một gia nô gia nhóm lửa thổi cơm?
- Vậy cũng có ý kiến? Ta kháo! Người đó cũng không tặng, lão tử ném nó đi!
Hô! Xoạch một tiếng, quyển bí kíp liền rơi dưới chân La Mễ La.
← Ch. 416 | Ch. 418 → |