← Ch.532 | Ch.534 → |
Dãy sơn mạch dưới chân chậm rãi trôi qua. Ở trong dòng nước bơi xuyên qua một dãy sơn mạch, cái loại cảm giác này so với vận dụng Lực Lượng Chi Dực trên thiên không bay ngang qua một ngọn núi còn kỳ diệu hơn nhiều.
Dòng nước xung quanh thiết khuyết hết thảy những sinh vật phù du, những thực vật dưới nước đều không có. Thậm chí ngay cả những tôm cua cá nhỏ này nọ cũng không hề xuất hiện tại địa phương này. Cũng không hề có loại cá ăn thịt nào xuất hiện cả. Toàn bộ phiến sơn mạch này cũng đều yên tĩnh đến đáng sợ. Sơn mạch Vô Vọng, chính là có ý tứ không có sinh mệnh, không có hy vọng nào cả. Sự hoang vắng của nó có thể tưởng tượng.
Ước chừng thời gian một canh giờ trôi qua, một đạo vực sâu đen nhánh đã hoành ngang trước mắt của Phó Thư Bảo. Sự xuất hiện của nó, liền giống như là một vị Thần linh dùng một thanh chiến phủ khổng lồ, rõ ràng đem toàn bộ Sơn mạch Vô Vọng cắt ra làm đôi. Cái đạo vực sâu băng xuyên qua đại địa kia chính là Hải Để Thâm Uyên!
Từ xa nhìn lại, đầu đuôi của Hải Để Thâm Uyên cũng đều không thể nhìn thẩy, có thể thấy được, nó có một chiều dài lớn đến kinh người. Độ rộng của nó cũng rất bất quy tắc. Địa phương rộng nhất khoảng chừng năm trăm thước, mà địa phương hẹp nhất cũng rộng khoảng trên mười thước.
Còn chưa đi đến, liền có thể cảm thấy được dòng nước bên người bị cái gì đó hút mạnh, không ngừng cuốn thẳng vào bên trong Hải Để Thâm Uyên. Chúng nó hình thành nên một loại dòng nước chảy xiết cực mạnh. Ở bên trong cái dòng nước này mà tiếp cận Hải Để Thâm Uyên, không cần làm ra động tác gì, thân thể cũng sẽ giống như diều đứt dây, bị nước cuốn đi mất.
Cái loại lực lượng đánh mạnh cộng với lực hút cực mạnh từ phía Hải Để Thâm Uyên kia, theo khoảng cách càng ngày càng gần mà càng mạnh mẽ hơn. Lúc ban đầu Phó Thư Bảo cũng chỉ cần dùng Lực Lượng Chi Dực để khuấy động dòng nước, hình thành nên lực đẩy tiến tới, để cho hắn ở trong dòng nước có thể đi tới nhanh hơn. Nhưng mà hiện tại, hắn cũng không thể không thu hồi lại cặp Lực Lượng Chi Dực kia. Chẳng qua, cho dù là không có làm bất cứ động tác gì, thì thân thể của hắn cũng bị lực hút cực mạnh kia ảnh hưởng, khiến cho giống hệt như hòn đá bay thẳng về phía Hải Để Thâm Uyên.
- Cẩn thận! Nơi này rất hung hiểm, với tu vi lực lượng của ngươi cũng không thể chống lại được! Hay là để ta mang ngươi bơi qua đoạn đường này đi!
Thời điểm khi Phó Thư Bảo đang nghĩ có nên làm ra hành động đối kháng hay không, thì Hữu Nãi Ngư đột nhiên từ phía sau bơi tới, vươn đôi tay ra, từ phía sau gắt gao ôm chặt vòng eo của hắn.
Lực lượng của nhân loại cho dù lớn đến trình độ thông thiên đi chăng nữa, nhưng cũng không có khả năng chống cự cùng với thiên nhiên được. Cái đạo lý này, Phó Thư Bảo kỳ thật đã sớm hiểu rõ. Ở tại thế giới ban đầu của hắn, nhân loại có khả năng xây dựng nên những tòa nhà cao hàng trăm tầng, có thể mượn dùng lực lượng của khoa học kỹ thuật mà bay lên thiên không, vô cùng cường đại. Nhưng mà đối diện với các loại tai họa thiên nhiên như động đất, núi lửa, sóng thần này nọ, thì vẫn như cũ là yếu ớt đến cực điểm. Hải Để Thâm Uyên trước mắt này, kỳ thật chính là một lực lượng tự nhiên phi thường khủng bố. Với năng lực của hắn, cũng không cách nào chống lại được.
Thân thể ấm áp vừa mới tiếp xúc thân mật, thì cảm giác áp lực cùng với nguy cơ trong lòng nhất thời biến mất sạch sành sanh. Phó Thư Bảo cũng không nói gì, tùy tiện để cho Hữu Nãi Ngư ôm hắn. Những loại chuyện tình nói chuyện này nọ ở thời điểm này không thể nghi ngờ chính là dư thừa. Tinh tế thể nghiệm cảm giác thân thể phía sau lưng mình mới là quan trọng nhất. Hắn rõ ràng cảm giác được, hai cái khối thịt cực đại chính là đang ép chặt lên sau lưng hắn, theo mỗi một động tác di chuyển của Hữu Nãi Ngư, nhẹ nhàng rung động, ma sát lên lưng hắn, mang đến cho hắn từng luồng cảm giác tuyệt vời như là điện giật vậy!
- Tư thế ôm chặt như vậy, cặp ngực của nàng hẳn là sẽ bị đè ép thành hình hai ổ bánh mỳ mất!
Đối mặt với uy thế mạnh mẽ của thiên nhiên, không ngờ Phó Thư Bảo lại còn có tâm tình nghĩ đến chuyện này.
Hữu Nãi Ngư chính là Hải Dương Chi Nữ, trời sinh có được khả năng sinh tồn bên trong hải dương cùng với năng lực chiến đấu độc đáo. Cái đuôi cá xinh đẹp của nàng khẽ vẫy mấy cái, dòng nước chảy xiết từ phía sau đổ tới nhất thời theo hai bên người nàng tách ra, vòng quanh đến phía trước người của Phó Thư Bảo, hình thành nên một cái dòng nước phản chấn động. Như vậy mà nói, thì lực lượng trùng kích từ phía sau đánh tới cùng với lực hấp xả từ phía Hải Để Thâm Uyên phát ra nhất thời yếu bớt rất nhiều.
Thần thú Hải Quy cũng có được năng lực hoạt động độc đáo trong thủy vực nguy hiểm. Từ trên cái mai rùa của hắn đột nhiên sản sinh ra hai cái xoáy nước lớn, không mở rộng cũng không thu nhỏ, thủy chung vẫn vận chuyển cố định, tạo ra một dòng nước xoay chuyển, giúp hắn triệt tiêu đi lực hấp xả từ phía Hải Để Thâm Uyên cùng với lực trùng kích của dòng nước chảy xiết phía sau đánh tới.
Càng ngày càng gần, lực lượng hấp xả đến từ Hải Để Thâm Uyên cũng càng ngày càng lớn hơn. Loại lực lượng đến mức độ này, nhân lực căn bản không thể nào chống nổi.
- Theo sát ta, chúng ta sắp tới rồi!
Thanh âm Thiết Bát truyền đến. Bốn chân của hắn khẽ vẫy mạnh một cái, thân thể nhất thời hướng về phía một cái sơn cốc gần sát Hải Để Thâm Uyên mà bơi xuống.
Đuôi cá của Hữu Nãi Ngư xoay nhẹ một cái, ôm theo Phó Thư Bảo cũng bơi nhanh đi xuống theo.
Đây là một cái sơn cốc hình tròn, diện tích cũng không phải là quá lớn. Những ngọn núi cao bốn phía xung quanh ngăn cản lại lực hấp xả từ phía Hải Để Thâm Uyên, khiến cho dòng nước ở trong này lặng yên bất động. Nhưng mà ở bên trên, dòng nước cũng dùng tốc độ cả ngàn dặm một giờ mà hướng về phía Hải Để Thâm Uyên rót vào.
Với lực hấp xả cường đại của Hải Để Thâm Uyên mà nói, những ngọn núi bình thường, thời gian một hai ngày còn có thể tồn tại, nhưng thời gian một tháng, một năm trôi qua, một cái sơn mạch cho dù lớn đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ bị hút cùng với mài mòn sạch sẽ. Mang theo sự nghi vấn như vậy, Phó Thư Bảo nhất thời ngồi chồm hổm xuống, kiểm tra một chút mặt đất dưới chân mình. Rất nhanh hắn liền kinh ngạc phát hiện, mặt đất dưới chân là một loại kim chúc trước giờ hắn chưa từng gặp qua, tính chất phi thường cứng rắn, hoàn toàn không thua kém chút nào những loại kim chúc Phổ Linh Cấp đã trải qua luyện chê. s
Kim chúc Phổ Linh Cấp là loại kim chúc mà những Luyện Lực sĩ cấp thấp luyện chế ra, tính chất so với tinh thiết do thợ rèn thiên chuy bách luyện ra còn cứng rắn hơn nhiều. Nó ở trong số các loại kim chúc mà Luyện Lực sĩ sử dụng tuy rằng ở vị trí thấp nhất, nhưng tuyệt đối cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể có được. Hiện tại, cả một dãy sơn mạch liên miên cơ hồ toàn bộ đều do loại kim chúc tương đương với nó tạo thành, cái này làm sao không khiến người khác kinh ngạc được?
Cũng chỉ có loại kim chúc như vậy mới có thể chống chọi được lực hấp xả cường đại đến từ Hải Để Thâm Uyên mà thôi. Cũng chỉ có loại sơn mạch bằng kim chúc như thế này mới có thể ngăn cản được sự cọ rửa mấy ngàn vạn năm qua của dòng nước mà thôi, bằng không sớm cũng đã bị ăn mòn hết rồi.
- Cái này là loại kim chúc gì vậy?
Phó Thư Bảo vỗ vỗ mặt đất mấy cái, phát ra thanh âm choeng choeng. Lực phản chấn truyền lại thậm chí còn khiến tay hắn có chút run lên.
- Kim chúc của Sơn mạch Vô Vọng chính là một loại kim chúc cũng chỉ có ở Vô Căn Chi Hải mới có, Huyền Thiết!
- Huyền Thiết?
Phó Thư Bảo cũng là lần đầu tiên nghe cái tên này.
- Đúng! Thứ Huyền Thiết này ở thế giới bên ngoài cũng không có được! Đúng rồi...
Hữu Nãi Ngư còn nói thêm:
- Ở trong Ngư Nhân Tộc chúng ta có một cái truyền thuyết từ thời xa xưa. Nghe nói là ở chính giữa Sơn mạch Vô Vọng có một cái Linh mạch, gọi là Linh mạch Huyền Thiết. Nó có lực lượng phi thường khủng bố, có linh tính cực cao. Nếu như đạt được nó, có thể đạt được tân sinh!
- Linh mạch Huyền Thiết? Tân sinh?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Con người còn sống, như thế nào có thể gọi là tân sinh chứ? Chẳng lẽ những người tìm được Linh mạch Huyền Thiết, trước đó phải chết một lần hay sao?
Hữu Nãi Ngư lắc lắc đầu, nói:
- Cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Một cái sơn mạch rộng như vậy, ai có thể đi vào bên trong mà tìm một cái Linh mạch đâu chứ? Sơn mạch Vô Vọng kéo dài cả vạn dặm, có những khu vực vô cùng rộng lớn, muốn ở bên trong nó tìm một cái chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết, đó quả thật so với chuyện mò kim đáy biển còn khó hơn cả vạn lần.
Chuyện tình so với mò kim đáy biển còn khó hơn cả vạn lần, loại khó khăn như thế này, cho dù nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
- Trong này là một cái vực nhỏ, lão Tộc trưởng hắn...
Ở thời điểm này, Thiết Bát chợt thốt ra một câu. Nhưng mà hắn cũng không có nói trọn vẹn.
Thần sắc Hữu Nãi Ngư lâm vào buồn bả:
- Thiết Bát, ngươi dẫn đường đi!
- Đi theo ta!
Tứ chi của Thiết Bát nhẹ nhàng khuấy động, hướng chỗ sâu bên trong sơn cốc bơi đi.
Hành động kỳ quái của Hữu Nãi Ngư cùng với Thiết Bát khiến cho trong lòng Phó Thư Bảo sinh ra một mảnh hoang mang:
- Hai tên gia hỏa này tựa hồ có gì đó giấu ta! Đang làm trò gì vậy?
Dưới đáy của sơn cốc là một tòa Huyền Thiết Sơn khổng lồ. Chiều cao của ngọn núi lên tới mấy ngàn thước, dốc núi thẳng đứng trơn bóng như đẽo gọt, nhìn qua giống như là một thanh cự kiếm dựng thẳng trong hải dương vậy.
Dưới chân tòa Huyền Thiết Sơn khổng lồ này không ngờ còn có một cái sơn động thiên nhiên. Lối vào của sơn động cũng không phải quá lớn. Bên trong sơn động tựa hồ cũng không có cái loại sinh vật kỳ lạ Thủy Hạ Lượng Hỏa Trùng tồn tại, một mảnh tối tăm.
Trong này chính là địa phương mà Thiết Bát muốn dẫn hai người tới.
Phốc!
Một tiếng nhỏ vang lên, từ trong miệng Thiết Bát đột nhiên phun ra một viên hạt châu nhỏ cỡ nắm tay, hướng về phía bên trong sơn động bay vào. Trong phút chốc, quang mang trắng xóa oánh nhuận từ trên khỏa hạt châu kia bùng phát ra, chiếu sáng bên trong sơn động.
- Cái đó... là cái gì vậy?
Phó Thư Bảo kinh ngạc hỏi. Hắn khẳng định đó không phải là Lực đan Linh thú bên trong đại não Thiết Bát. Bởi vì Lực đan của Linh thú là không thể nào lấy ra, trừ phi là giết chết đầu Linh thú đó, xé đầu ra mới tìm được.
- Đây là Thú châu của ta!
Thiết Bát giải thích:
- Thủy Tộc tại Vô Căn Chi Hải chúng ta đều có năng lực hấp thu linh khí, khoáng vật trong hải dương, lâu ngày trong cơ thể chúng ta sẽ dựng dục ra một khỏa Thú châu như vậy. Nó không chỉ có thể giúp cho chúng ta sống lâu hơn, miễn trừ sự xâm hại của tật bệnh, còn có thể bang trợ chúng ta hấp thu linh khí tu luyện nữa.
Những giống loài bất đồng, thiên nhiên cũng đều cấp cho những năng lực bất đồng. Chỉ là không nghĩ tới, Thủy Tộc của Vô Căn Chi Hải không ngờ lại có năng lực độc đáo như vậy. Có thể nói là thượng thiên hậu ái a. Chẳng qua, bất cứ giống loài nào từ trong thiên nhiên nhận được một vài thứ, cũng sẽ mất đi một vài thứ. Thủy Tộc tại Vô Căn Chi Hải có thể đạt được Thú châu tu luyện, nhưng sẽ mất đi ánh dương quang. Hải dương ngầm trong lòng đất, bất luận là Thủy Tộc gì, vĩnh viễn cũng đều không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời. Đây chính là thứ mà bọn họ mất đi.
- Ngươi có Thú châu không?
Ánh mắt của Phó Thư Bảo đột nhiên nhìn sang Hữu Nãi Ngư bên cạnh. Thiết Bát có Thú châu, Hữu Nãi Ngư không có khả năng không có. Bởi vì theo cấp bậc giống loài mà nói, thì Hữu Nãi Ngư chính là tồn tại cấp bậc cao nhất của Thủy Tộc Vô Căn Chi Hải.
Hải Dương Chi Nữ, Công chúa Mỹ nhân ngư nhận được thiên sủng, trong toàn bộ Vô Căn Chi Hải cũng chỉ có một mình nàng ta. Đây cũng không phải là một cái danh hiệu gọi suông, mà chính là một sự tồn tại chân thật. Nàng ta trời sinh liền có được năng lực sinh tồn cùng với chiếu đấu cường đại bên trong hải dương.
- Ta hả...
Hữu Nãi Ngư đột nhiên nở nụ cười:
- Đương nhiên là có rồi!
- Mau phun ra cho ta xem đi!
Phó Thư Bảo nói.
Sắc mặt của Hữu Nãi Ngư khẽ đỏ lên, thần sắc cũng trở nên có chút kỳ quái, quanh co nói:
- Hay là... thôi đi! Thú châu của ta ở một địa phương đặc biệt, thời điểm này không tiện lấy ra!
Phó Thư Bảo:
- Hửm?
- Chúng ta đi vào thôi!
Thiết Bát cũng không có hứng thú cùng Phó Thư Bảo thảo luận chuyện tình Thú châu, xoay người bay vào trong sơn động. Hữu Nãi Ngư cũng bơi sát theo sau, từ đầu đến cuối cũng không hề có ý tứ sẽ lấy ra Thú châu của nàng.
Bơi theo phía sau của Hữu Nãi Ngư, trong lòng của Phó Thư Bảo cũng là một mảnh cười ha hả:
- Ta biết! Ta biết! Thú châu của nàng nhất định ở... ha ha ha... ở địa phương đó! Thật con mẹ nó thần kỳ a!
Có cái ý tưởng này mở đầu, sức tưởng tượng siêu phàm của Phó Thư Bảo nhất thời triển lộ hoàn hảo, càng nhiều những ảo tưởng cũng không ngừng sinh ra trong đầu hắn.
Những cái ý tưởng cùng với ảo tượng này có thể khẳng định chính là, tuyệt đối không có bất cứ cái nào tốt cả!
Tốc độ di chuyển trong sơn động của Thiết Bát cũng không phải là quá nhanh. Ở trước mặt hắn, viên Thú châu của hắn chậm rãi di động, giống như một cái công cụ chiếu sáng di động vậy, chiếu sáng đường vào cho người phía sau.
Vốn tưởng rằng cái sơn động này chỉ là một cái sơn động bình thường, cũng không phải quá lớn, nhưng mà cái ý tưởng này sai lầm rồi. Phó Thư Bảo rất nhanh phát hiện ra, cái sơn động nhìn qua kỳ thật không quá lớn này, có thể xem như là một cái hang động thật lớn trong sơn mạch dưới đáy biển.
Một đường tiến lên, dọc theo hai bên xuất hiện rất nhiều những lối rẽ. Có một vài cái chiều động gần bằng với chủ động, có một vài cái thì chỉ có thể đủ để cho một người rất gầy tiến vào mà thôi.
Hắn đồng thời cũng phát hiện, dọc theo con đường chủ động đi tới, hai bên cũng đều có những ký hiệu bông hoa màu bạc chỉ dẫn phương hướng. Nếu như không có những ký hiệu bông hoa bạc như vậy, ở bên trong cái hang động chằng chịt lối đi này mà đi lại lung tung, kỳ thật chính là chuyện tình vô cùng nguy hiểm.
Cứ cách một đoạn đường, lại có một đóa hoa bạc làm ký hiệu. Khi ba người vừa chuyển sang một đạo uốn cong trong sơn động, không gian trước mắt liền trở nên vô cùng rộng rãi.
← Ch. 532 | Ch. 534 → |