Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Đọa Lạc - Chương 681

Thiên Tài Đọa Lạc
Trọn bộ 687 chương
Chương 681: Kỹ năng của lão cha
0.00
(0 votes)


Chương (1-687)

Siêu sale Lazada


Tử Vong Hắc Vụ dần dần tán đi, tràng chiến tranh huyết tinh cũng trở thành quá khứ. Luyện Vũ Thiên Tôn vừa chết, Hắc Ám Quyền Trượng cùng với Tử Chi Tạo Vụ Khí liền rơi vào trong tay của Phó Thư Bảo. Còn ba gã Đại tướng còn lại thì lập tức rơi vào sự vây công của năm mươi mấy thị vệ Luyện nô còn lại của Phó Thư Bảo. Luyện Huyết Trì và Ma Long chết trận, Hắc Ma Nguyệt thì bị bắt sống!

Một đêm chiến đấu, ba trăm vạn đại quân của Luyện Vũ Thiên Tôn hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ còn thừa lại không tới hai mươi vạn Luyện nô cương thi, bị tiêu diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Phó Thư Bảo đem khói độc bao phủ bên trên thiên không cùng với mặt đất hoàn toàn khu trừ, để cho ánh sáng mặt trời bình minh chiếu rọi xuống khắp nơi. Khi tia dương quang đầu tiên chiếu xuống, Huyền Thiết Yếu Tắc liền phản quang, phát ra một mảnh ánh sang long lanh. Đám chiến sĩ bên trên tường thành vung tay hoan hô. Thời gian mấy ngày vừa qua mãi vẫn luôn vượt qua trong bóng tối cùng với không khí khẩn trương, lại nhìn thấy ánh dương quang, trong lòng ai nấy cũng đều vô cùng hưng phấn.

Ánh dương quang xuất hiện cũng có ý nghĩa là chiến tranh đã chấm dứt. Dưới ánh dương quang, sức chiến đấu của Luyện nô cương thi liền giảm xuống cực thấp, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, tiêu diệt đám Luyện nô cương thi còn lại liền vô cùng nhẹ nhàng.

Chẳng qua, cho dù đã mất đi tướng lãnh chỉ huy, không ngừng chạy trốn tứ tán khắp nơi, nhưng đám Luyện nô cương thi vẫn tạo ra không ít phiền toái. Tiêu diệt hết bọn chúng cũng phải mất thời gian cả nửa ngày trời. Sau giờ ngọ, Phó Thư Bảo mang theo đám chiến sĩ chiến thắng trở về. Hơn hai mươi vạn dân chúng đổ ra khắp đầu đường ngõ hẻm mà nghênh đón.

Lại nhìn xuống cả chiến trường, vẫn như trước là cảnh tượng kinh tâm động phách. Hơn một vạn cái hố to do các Luyện Lực Khí Yếu Tắc Đại Pháo oanh kích ra, vô số những cái khe chằng chịt không chút quy tắc nằm đầy khắp nơi bên trên mặt đất, giống hệt như những đường mạng nhện vậy. Mặt đất thuần một mảnh cháy đen, bùn đất cùng với cát đá bên trên đều bị hòa tan hoặc là hất bay, nằm rãi rác khắp nơi.

Mảnh nông trường ngày xưa sum xuê, lúc này đã bị cày nát không còn, những cây nông nghiệp cùng với cây ăn quả toàn bộ bị héo rũ, bị khói độc cướp sạch sinh mệnh lực, hoặc là bị đạn pháo năng lượng của Luyện Lực Khí Yếu Tắc Đại Pháo chấn cho bay sạch, ngã đổ tứ tung.

Hậu Thổ Thành ở phía xa xa cũng tràn ngập những vết thương, các tòa kiến trúc bị khói độc ăn mòn trơ trọi trên các con đường. Một phận lớn của ba trăm vạn đại quân đã băng xuyên qua khu vực này, đám Luyện nô cương thi này đã đem thành thị phá nát một mảnh lớn. Nếu như muốn khôi phục lại cảnh tượng phồn vinh trước kia, cần phải có thời gian rất dài. Nông trường cũng là loại tình huống này, trên cơ bản là phải làm lại từ đầu.

- Thiếu gia, tuy rằng chúng ta đã đạt được thắng lợi, nhưng mà... Ngươi xem toàn bộ đã bị phá hư đến mức độ như vậy rồi, chúng ta muốn khôi phục lại bộ dáng như trước kia, cần phải mất một khoảng thời gian a!

Lưu Chuẩn là người khai thác cùng với phát triển nông trường, đối với những thứ bị hủy hoạt tự nhiên càng đau xót rất nhiều. Thời điểm ở bên trên tường thành của Huyền Thiết Yếu Tắc, cùng với đám người Phó Thư Bảo quan sát chiến trường, hắn thở dài nói.

- Cái cũ mất đi cái mới sẽ đến, tuy rằng trùng kiến lại sẽ rất phiền toái, cần có thời gian rất dài, nhưng mà chỉ cần chúng ta vẫn còn sống, hai tay chúng ta vẫn còn, chúng ta có thể kiến thiết ra một thành thị còn phồn hoa hơn trước kia rất nhiều, những nông trường càng phì nhiêu hơn! Lưu Chuẩn đại ca, ngươi cũng đừng có thở dài nữa, hay là nghĩ cần phải trùng kiến lại như thế nào đi!

Phó Thư Bảo cười cười nói.

Lưu Chuẩn đã biết, Phó Thư Bảo đã đem nhiệm vụ trùng kiến lại giao xuống đầu hắn rồi. Chẳng qua, hắn thích công tác như vậy! Hắn thích đem những phế tích biến thành những ruộng vườn phì nhiêu cùng với nông trường sum xuê. Đương nhiên, hắn càng thích hai nàng lão bà sát thủ mà Phó Thư Bảo đã tác hợp cho hắn hơn. Các nàng hiện tại đã mang thai, vào mùa thu hoạch sắp tới, sẽ sinh cho hắn những đứa nhỏ a!

Sau khi xem qua chiến trường một vòng, Phó Thư Bảo quay trở về trong Thành bảo Hắc Thạch. Mở ra cánh cửa khổng lồ ở trên đỉnh của Huyền Thiết Yếu Tắc, một mảnh thiên không xanh thẳm liền xuất hiện, ánh dương quang sáng lạn giống như hằng ngày vậy, chiếu rọi thẳng xuống, một chút cũng không ảnh hưởng đến ánh sáng của tòa thành.

Sau khi tiêu diệt xong Luyện Vũ Thiên Tôn và ba trăm vạn đại quân của hắn, chuyện tình kế tiếp phải làm chính là nghênh chiến Đại đế Hắc Mạc Thiên. Nguy hiểm sắp sửa phải đối đầu, chỉ sợ sẽ còn gấp mười lần nguy hiểm khi đối mặt với Luyện Vũ Thiên Tôn! Trước khi điều đó xảy ra, hắn phải chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, thu thập càng nhiều tin tức tình báo, cùng với đem lực lượng tiến hóa, nắm giữ lực lượng của thời gian.

o0o

Tù binh duy nhất trong trận chiến đã bị giam giữ vào bên trong địa lao chắc chắn nhất của Thành bảo Hắc Thạch. Thủy Vô Thường dùng Phong Ấn Luyện Lực Khí cường đại nhất tiến hành phong ấn lại lực lượng của Hắc Ma Nguyệt, để nàng biến thành một nữ nhân Hắc Ma Nhân bình thường không có khả năng uy hiếp đến ai. Ngay cả Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần của Luyện Quốc cũng từng bị hắn phong ấn qua, bây giờ làm lại tự nhiên có kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Phó Thư Bảo, Thủy Vô Thường cùng với hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long lẳng lặng đứng trước mặt Hắc Ma Nguyệt, quan sát nàng. Lúc này hai tay nàng bị trói ngược ra sau lưng, hai chân cũng bị gông xiềng Luyện Lực Khí khóa lại. Hắc Ma Nguyệt thì dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bốn người, không chút che giấu sát ý dày đặc trong ánh mắt. Năm ánh mắt liền cứ như vậy tiến hành đối thị với nhau, khiến cho không khí trở nên vô cùng xấu hổ, cũng vô cùng ngưng trọng.

- Ha ha ha...

Rốt cuộc cũng không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, Phó Thư Bảo dùng tiếng cười đánh vỡ sự trầm mặc:

- Hắc Ma Nguyệt, chúng ta giao dịch với nhau đi! Ngươi nói cho ta biết tình huống của Thế giới Tử Vong, còn có tình huống của Hắc Mạc Thiên, ta sẽ thả ngươi trở về!

- Ngươi nằm mơ!

Hắc Ma Nguyệt phẫn nộ nói:

- Ngươi dùng thủ đoạn đê tiện mà giành thắng lợi, lại dùng thủ đoạn đê tiện đem ta giam cầm, ngươi còn trông cậy ta sẽ nói cho ngươi biết sự tình hay sao? Khốn kiếp! Giết ta đi! Để cho ta chết trong tôn nghiêm!

Phó Thư Bảo không chút tức giận, vẫn như trước cười cười nói:

- Đừng nói những lời vô nghĩa đó! Ta quả thật có dùng một chút mưu kế, nhưng cái này có gì sai chứ? Nếu như các ngươi giành thắng lợi, tất cả mọi người trong này đều sẽ bị các ngươi giết hại, các ngươi sẽ đối xử với ta như thế nào đây? Chém đầu của ta xuống, sau đó đem thi thể của ta trở về Thế giới Tử Vong, để Đại đế Hắc Mạc Thiên rút ra một hạt Thời Chi Sa cuối cùng trong thân thể ta? Sau đó các ngươi sẽ hủy diệt toàn bộ thế giới, thậm chí là các nền văn minh khác nữa sao?

- Đó là đương nhiên! Các ngươi chẳng qua là loại sinh vật hạ đẳng, không xứng đáng sống ở cái thế giới này!

Hắc Ma Nguyệt đem loại chuyện tình tà ác này nói ra một cách vô cùng quang minh chính đại, nàng một chút cũng không che giấu sự miệt thị đối với nhân loại như Phó Thư Bảo vậy.

- Con mẹ nó! Ta vốn muốn đối xử nhân từ với ngươi một chút, ngươi được thể liền lên mặt à? Được rồi! Ngươi khát vọng muốn được chết đi có tôn nghiêm, tìm được tôn nghiêm nên có, như vậy lão tử quyết không cho ngươi có những thứ đó! Lão tử cấp cho ngươi một cái chết xấu xa nhất, đê tiện nhất!

Ý cười trên mặt Phó Thư Bảo biến mất, ánh mắt của hắn so với Hắc Ma Nguyệt còn bừng bừng sát khí hơn, so với Hắc Ma Nguyệt còn khinh miệt hơn.

Thân thể mềm mại của Hắc Ma Nguyệt nhất thời run rẩy một trận:

- Ngươi... dám!

- Ái thê, các nàng ra gọi đám chiến sĩ của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa canh gác bên ngoài gọi vào đây đi! Ta ước chừng khoảng năm mươi người hẳn là đủ rồi!

Phó Thư Bảo nhàn nhạt nói. Thời điểm khi nói chuyện cùng với hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long, ngữ khí của hắn vô cùng ôn hòa, tràn ngập tình yêu, liền giống như một người hoàn toàn khác vậy.

- Phu quân, kêu đám chiến sĩ kia tiến vào làm gì?

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long không rõ ràng dụng ý của Phó Thư Bảo.

- Đương nhiên là để bọn họ xếp hàng, lần lượt làm nhục nàng ta, để nàng ta chịu không nổi, một phen đem tất cả những chuyện tình mình biết nói ra hết cho chúng ta!

Phó Thư Bảo nói.

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long nhất thời phun ra một ngụm:

- Loại sự tình này mà ngươi cũng nghĩ ra được a! Chẳng qua, đối với chủng tộc tà ác Hắc Ma Nhân này, cách làm của ngươi quả thật không chút quá đáng nào. Chẳng qua loại cảnh tượng này, chúng ta cũng không tiện ở lại trong này nữa, sau khi chúng ta gọi người vào đây, sẽ không trở vào nữa đâu!

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long xoay người rời đi.

Vừa đi, trong lòng hai tỷ muội thầm truyền âm, nói.

<Thật sự là kỳ quái! Phu quân chúng ta nghĩ ra chuyện tình như vậy, ta không ngờ cũng không chút tức giận nào a!>

Long Ngọc Nhất thầm truyền âm.

<Ta cũng vậy! Có lẽ, chúng ta đã yêu thương hắn quá sâu a! Hắn làm bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng không thấy phản cảm!>

Trong lòng Long Ngọc Nhị thầm nói.

Trong mắt kẻ đang yêu, tình nhân là đẹp nhất, là chính nghĩa nhất, nhưng mà ở trong mắt của hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long của Thần Long Tộc, thì đó chính là đại anh hùng, đại cường giả. Một khi đã là tình nhân, tinh thần trọng nghĩa này nọ của các nàng sẽ biến thành đui mù, chính là như thế!

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long rời đi, nhưng Thủy Vô Thường thì lại đi tới:

- Con trai à, đám chiến sĩ của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa căn bản không có biện pháp nào làm loại sự tình đó đâu!

Phó Thư Bảo có chút sửng sốt:

- Ách! Vì sao vậy?

Thủy Vô Thường thần thần bí bí nói:

- Ngươi không biết rồi! Hắc Ma Nhân chính là chủng tộc sinh tồn bên trong Tử Vong Hắc Vụ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn sống cùng với độc tốc, thân thể các nàng chính là một tồn tại kịch độc. Các chiến sĩ bình thường như thế nào có thể hoàn thành được cái nhiệm vụ này chứ? Cái công cụ kia một khu vừa tiến vào thân thể của nữ nhân Hắc Ma Nhân, sẽ ngay lập tức bị thối rữa, độc phát thân vong!

Phó Thư Bảo nhìn nhìn Thủy Vô Thường một chút, đột nhiên nói:

- Lão cha, không bằng ngươi ủy khuất một chút, đi làm chuyện tình này đi! Ta biết ngươi có năng lực này, cũng có loại tâm tư này! Ta thân là con sẽ tránh đi chỗ khác, để cho ngươi tận tình phát huy a!

- Tiểu tử vô liêm sỉ! Ta là loại người như thế hay sao? Ngươi xem ta là loại người nào vậy? Ta chính là Thần Quan của Luyện Quốc, chính là hóa thân của quang minh cùng chính nghĩa a! Từ từ... vừa rồi ngươi gọi ta cái gì?

- Lão cha!

Phó Thư Bảo cười cười. Kỳ thật, đây là lần đầu tiên hắn gọi Thủy Vô Thường là lão cha.

- Được rồi!

Thủy Vô Thường nói:

- Liền bằng vào việc ngươi gọi lão tử là lão cha, ta liền dứt bỏ thân phận quang minh cùng chính nghĩa của mình, làm một lần hy sinh vĩ đại, dùng cái khí cụ vĩ đại của ta, hung hăng trừng phạt một chút ả nữ nhân Hắc Ma Nhân không biết tốt xấu này đi! Ngươi còn đứng đây làm gì nữa? Còn không nhanh mau cút đi?

Phó Thư Bảo khẽ nhún nhún vai, cười dài liếc mắt nhìn Hắc Ma Nguyệt một cái, sau đó hướng nàng làm ra một cái thủ thế hạ lưu, cuối cùng xoay người rời đi.

- Phó Thư Bảo! Ngươi là một tên ác ma! Ngươi khốn kiếp! Ngươi không được lưu ta lại ở nơi này! Cấp cho ta một cái chết tôn nghiêm đi!

Thanh âm của Hắc Ma Nguyệt vang vọng khắp nơi trong địa lao, nhưng cũng không thể gọi trở lại tên nam nhân tâm địa sắt đá, nội tâm gian xảo kia.

- Ngươi cứ kêu đi! Ngươi có kêu rách cổ họng cũng không ai để ý đến ngươi đâu!

Từ trong cái miệng hóa thân của chính nghĩa cùng với quang minh không ngờ lại thốt ra câu nói kinh điển nhất trong các bộ tiểu thuyết tam lưu, thời điểm khi những tên dâm tặc đối diện với nữ nhân yếu nhược bình thường chính là nói câu nói này.

- Ngươi, ngươi... đừng đến đây!

- Ha ha... Cặp ngực này của ngươi bộ dáng thật ra cũng đủ vĩ đại a! Không biết bên dưới kích thước có phù hợp hay không đây? Nếu như vậy mà dùng thêm chút lực thì sao nhỉ? Lại thêm một chút nữa...

- A a a...

Bên trong gian địa lao âm u mà ẩm ướt không ngừng quanh quẩn thanh âm kêu la thê thảm của Hắc Ma Nguyệt. Sự tôn nghiêm cùng với thể diện mà nàng khao khát đã hoàn toàn rời xa nàng, nàng đang thừa nhận sự công kích điên cuồng của một lão nhân háo sắc...

Lão nhân háo sắc này ở phương diện này lại thể hiện ra một loại kỹ năng mạnh mẽ kinh người, chẳng những bỏ qua luôn vấn đề ngăn cách của Thời Chi Chiến Giáp, còn vượt qua luôn vấn đề của độc tố này nọ. Không chỉ có như thế, những kỹ năng mà hắn nắm giữ tựa hồ là những kỹ năng vĩ đại đến từ Thời đại Khởi Nguyên, liền thậm chí ngay cả Phó Thư Bảo đang lén nấp ở một bên nhìn lén cũng phải trừng mắt há hốc miệng, tự nhận không bằng nổi...

Phó Thư Bảo không ngờ đến được, lão cha của hắn lại là người như thế!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-687)