Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 032

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 032: Cướp chỗ
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Shopee


Khi vào rạp chiếu phim, bên ngoài còn rất nhiều người chưa mua vé hoặc là muốn tìm cơ hội chen vào, trong ánh mắt hâm mộ, đám người Diệp Thiên đi vào rạp chiếu phim.

- Anh Phong ơi, sao tối thế!

Xuyên qua một đoạn đường, Phong Huống đi ở phía trước vén lên một cái rèm vải thật dày, Diệp Thiên nhất thời cảm giác trước mắt đen thui, đưa tay không thấy được năm ngón, và ngay cả người mặt người bên cạnh đều thấy không rõ.

- Không sao, em nhắm mắt lại rồi tiếp tục mở là thấy, không phải màn hình đang lóe lên sao...

Phong không thấy ngạc nhiên vì Diệp Thiên, cũng đã quên lần đầu tiên mình đến rạp chiếu phim, còn lớn giọng hơn so với nó, khiến cho nhân viên công tác bên trong phải soi đèn pin vào hắn.

- Ôi, đúng vậy...

Diệp Thiên nghe theo lừoi Phong Huống, nhắm hai mắt lại, tiếp tục mở ra, quả nhiên cảm giác được trước mắt không có đen như vậy, hơn nữa đứng nguyên tại chỗ, có thể thấy rõ ràng màn hình lớn phía trước phát ra ánh sáng, thấy từng dãy chỗ ngồi đầy đầu người.

Chỗ ngồi trong rạp chiếu phim xếp thành hình cầu thang, nơi cửa vào cao nhất, sau đó từng tầng thấp xuống dần, ngay cách Diệp Thiên bên 10m, một chùm tia sáng chiếu ra, chiếu lên trên màn hình lớn ở phía trước.

Cái màn ảnh này lớn hơn nhiều so với những cái Diệp Thiên thấy ở nông thôn, dù sao còn cách xa như vậy, nhưng nó cúng có thể nhìn rõ hình ảnh trên màn hình, cái này cũng khác với cảnh tượng mờ nhạt khi xem ở nông thôn.

Hiện tại, trên màn hình lớn đang chiếu phim khoa học giáo dục, thông thường buổi tối, trước khi chính thức chiếu phim, đều chiếu khoảng 10 phút về phim khoa học giáo dục, cũng là để chờ người xem vào đủ.

- Diệp Thiên, đi thôi, đừng chắn ở cửa a...

Cảnh mới lạ này, khiến Diệp Thiên thấy hứng thú, ngay cả khi Phong Huống nhắc nó đi xuống tìm chỗ, cũng chưa nghe được.

- Diệp Thiên, đưa tay cho chị, chị tìm chỗ cho em...

Diệp Thiên còn chưa định thần lại, bỗng nhiên cảm giác tay phải của mình bị người kéo lại, quay đầu nhìn, thì ra là chị Doanh Doanh.

- Chị Doanh Doanh, em có thể tự đi, đã muốn không tối nữa rồi...

Tuy rằng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, nhưng Diệp thiên đã biết thẹn thùng, hơn nữa từ nhỏ sống trong hoàn cảnh không có đàn bà con gái, thấy chị Doanh Doanh tỏ ra thân thiết, nó cảm thấy thực không quen.

- Không có việc gì, nơi này em không quen, phía dưới có bậc thang, cẩn thận nhé...

Vương Doanh nhìn không ra sắc mặt Diệp Thiên, còn tưởng rằng nhóc này cậy mạnh, lập tức tay lại dùng thêm chút lực, lôi Diệp Thiên đi xuống.

Không có giãy giụa một chút, Diệp Thiên cũng không rụt tay lại, bị bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của chị Doanh Doanh cầm lấy, không biết vì cái gì, trong lòng Diệp Thiên có cảm giác được che chở, đây là thể nghiệm nó chưa từng có.

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Diệp Thiên không có người con gái nào tuổi lớn hơn nó, nó sống cùng cha, lúc còn rất nhỏ nó đã học phải kiên cường.

Lúc ba tuổi ngã sấp xuống, đều tự đứng lên, bây giờ đột nhiên cảm nhận được người che chở ấm áp, khiến Diệp Thiên gia tăng rất nhiều cảm tình với người này.

Người với người là có duyên phận, có những người cả ngày gặp mặt, nhưng cả đời bên nhau, cũng chỉ là bạn bè bình thường, nhưng có những người ngẫu nhiên quen biết, lại kết tình thâm hậu.

Diệp Thiên cũng không biết vì sao sau này nó vẫn cứ thích người chị này.

- Cám ơn chị Doanh Doanh!

Bị Vương Doanh nắm tay, đi theo phía sau đám người Phong Huống, khom người đi về phía trước, Diệp Thiên chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, tiếng cảm ơn "chị Doanh Doanh" cũng là được phát ra từ nội tâm.

- Phong Huống, là hàng ghế mười ba sao?

Đi đến trước một hàng ghế ngồi, Vương Doanh ngừng lại.

Nghe được tiếng của Vương Doanh, Phong Huống dựa vào ngọn đèn trên màn hình lớn nhìn lên vé, nói:

- Ừ, chính là hằng mười ba, số mười tám, hai mươi, hai mươi hai và hai mươi bốn là chỗ của chúng ta!

Chỗ ngồi trong rạp chiếu phim, là phân hai số chẵn hay lẻ liền nhau, mấy sỗ này tuy rằng cách nhau, kỳ thật chỗ ngồi là liền cùng một chỗ, hơn nữa Phong Huống cũng rất may mắn, vé của bọn họ là chỗ phía trong.

- Ôi, đay là chỗ ngồi của chúng tôi...

Đi đến mấy chỗ ngồi đó, Phong Huống lặng đi một chút, ở chỗ ngồi của bọn họ, đã có vài người ngồi, đang thì thầm nói chuyện với nhau.

Chỗ ngồi bị người khác chiếm, Phong Huống đương nhiên không bỏ qua, cầm trong tay vé xem phim, vỗ vỗ bả vai người ngồi ở phía ngoài cùng, nói:

- Ồ, anh bạn, anh ngồi sai vị trí rồi, đây là chỗ ngồi của chúng tôi...

Nhưng Phong Huống không ngờ, những người chiếm chỗ người khác này còn rất hung hăng, hắn nói chưa dứt, người nọ liền hét vang lên:

- Nhóc con, nói gì đó, cái gì mà chỗ của ngươi? Nhiều chỗ ngồi như vậy, ngươi tự tìm chỗ không xong sao?

Kỳ thật ở trong rạp chiếu phim, chiếm chỗ trước là bình thường, hơn nữa phần lớn đều là người trẻ tuổi, thông thường tình nhân hoặc là người một mình đến xem phim, đều ngậm bồ hòn, đi tìm chỗ ngồi khác.

Nhưng Phong Huống nào biết chuyện này? Hắn tổng cộng cũng mới đến rạp chiếu phim hai lần, hơn nữa hai lần trước đều là hắn tới trước tiên, người khác muốn cướp chỗ cũng không có cơ hội.

Hơn nữa bên cạnh đang có người mình thích, Phong Huống càng không nhường, lập tức lớn tiếng hét lên:

- Tôi có vé, đây là chỗ của tôi, phiền anh nhường một chút!

Giọng của Phong Huống, khiến người chung quanh đều nhìn lại đây, người tuổi trẻ đang ngồi kia, cũng không ngờ Phong Huống lại làm căng đến vậy, lập tức trên mặt cũng tức nghẹn mà đỏ bừng.

- Nhóc con, muốn chết phải không?

Người ngồi ở hàng trên, đột nhiên đứng lên, một người lại đưa tay đẩy Phong Huống, thực hiển nhiên, mấy người này là cùng đi.

- Phong Huống, nhường cho bọn họ đi, chúng ta đi ra sau ngồi vậy...

Chị Hồng đứng bên cạnh Phong Huống kéo hắn, là người lớn lên trong thị trấn, chị Hồng cũng biết, thanh niên ở rạp chiếu phim và sân trượt băng, tốt nhất là không trêu chọc.

Tuy rằng một đám trẻ ranh, nhưng nhiều năm không có người dậy dỗ, không có cha mẹ bảo ban, cả ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng, kéo bè kéo cánh, người bình thường đều không muốn trêu chọc bọn hắn.

- Chị Hồng, là bọn hắn đang gây sự, vé của chúng ta là chỗ này. Này, các anh chiếm chỗ ngồi của người ta còn lý sự?

Vốn dĩ Phong Huống là người thông minh, gặp chuyện cũng rất tỉnh táo, nhưng tục ngữ nói người đang yêu đương, chỉ số thông minh đều giảm xuống n lần, lúc này Phong Huống chính là như thế, trong đầu óc căn bản không có sự sợ hãi.

- Đúng rồi, cậu ấy nói không sai, chiếm chỗ ngồi người khác còn nói à?

- Mấy người này vừa nhìn cũng không phải là người tốt, để tóc dài như vậy, chắc hạng lưu manh?

- Trả chỗ đi chứ, phim sắp chiếu rồi, tiếp tục như thế thì đưa các ngươi đi đồn công an luôn...

Những năm tám mươi, tinh thần trọng nghĩa của mọi người vẫn là rất mạnh, khi Phong Huống đôi co cùng bọn chúng, những người ngồi ở bên cạnh sôi nổi chỉ trích mấy người trẻ tuổi kia.

- Ai là lưu manh? Chúng tôi vẫn chưa nói không nhường mà...

Trong những năm này, bị người khác nói là lưu manh, vậy là lỗi rất lớn, mọi người chỉ trích, cũng làm cho sắc mặt mấy người kia thay đổi, khẩu khí cũng mềm xuống.

- Mấy người các anh, vé đâu, lấy ra tôi xem xem...

Một nhân viên công tác cầm đèn pin cũng đã đi tới, trong rạp chiếu bóng mỗi ngày đều có nhiều chuyện phát sinh như vậy, kinh nghiệm xử lý vô cùng nhiều.

*****

Tuy rằng các bộ phim hành động mạnh của Hồng Kông lúc này đã truyền vào đến nội địa, khiến một đám thanh niên nóng máu, nhưng vì thể chế xã hội lúc ấy, cùng lắm cũng cũng chỉ khiến hormone bên trong cơ thể của bọn họ lên cao, còn không đến mức sinh ra cái gọi là xã hội đen.

Mấy người trẻ tuổi này cũng là như thế, tuy rằng uống rượu kết bè phái, nhưng cũng không dám tranh chấp cùng nhân viên công tác trong rạp chiếu phim, lập tức đưa vé ra.

Nhân viên công tác kiểm vé xong, dùng đèn pin chiếu sang hàng ghế bên cạnh, nói:

- Chỗ ngồi của các anh ở bên kia, nhường lại chỗ cho người ta, phim lập tức bắt đầu rồi, tiếp tục gây chuyện thì đều đi ra ngoài cho tôi...

- Được, được thôi, chúng ta nhường, chúng ta nhường chỗ bên này...

Mấy người kia cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, nghe nói không cho xem phim, nhất thời cả đám đều hiền lành, đứng lên về chỗ ngồi của mình.

Nhưng khi mấy người đi qua bên người Phong Huống, trong ánh mắt đều đã tràn ngập oán hận, thanh niên đều thích thể diện, hành động của Phong Huống hôm nay làm cho bọn họ mất hết thể diện, trong lòng không chút thoải mái.

- Người ở đâu ra vậy? Không có chút lễ độ gì!

Phong Huống cũng không chú ý tới ánh mắt mấy người kia, bởi vì sự chú ý của hắn, luôn luôn đặt ở Vương Doanh, nhìn thấy mấy người tránh chỗ, vội vàng đưa Vương Doanh và chị Hồng vào ngồi xuống.

- Chị Hồng, Vương Doanh, uống nước giải khát...

Chờ hai cái cô gái ngồi xuống, Phong Huống ân cần mở nắp bình nước có ga đưa tới, mí mắt hắn còn rất linh họat, biết nếu muốn tiếp cận Vương Doanh, đầu tiên phải được chị Hồng cho phép.

Chị Hồng nhận lon nước có ga sau, nhìn thấy mấy người kia rời đi, chần chờ một chút, mới lên tiếng nói:

- Tiểu Phong, một mình em ở thị trấn, đừng đắc tội những người này, không tốt đâu...

Chị Hồng và Vương Doanh là đồng nghiệp, hai cái cô đều là nhân viên của cục công thương huyện, quen Phong Huống là bởi vì tháng trước lo công việc nhận thầu trạm thu mua thủ phế phẩm.

Mặc dù Phong Huống lớn lên ở nông thôn, nhưng ánh mắt cũng không tệ, lúc ấy vừa nhìn một cái liền thích người giúp hắn lo thủ tục là Vương Doanh. Sau đó, mỗi khi rảnh rỗi, đều nghĩ cách đến cục công thương, chính là để thấy cô gái này.

Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, sau 1-2 tuần lễ, cũng đã quen nhau, nhưng con gái trong huyện thành tìm người yêu, đều phải nói môn đăng hậu đối, các cô tìm người yêu ở nông thôn, truyền đi sẽ bị người ta cười chê.

Cho nên mặc dù Vương Doanh cũng rất có cảm tình với người thanh niên thông minh, chăm chỉ này, nhưng cũng không dám mạo muội nói thương yêu hắn, mỗi lần nhận lời mời của Phong Huống, cũng đều gọi chị Hồng, người cùng văn phòng đi cùng.

Là người đã kết hôn, chị Hồng biết nhìn người hơn nếu so với Vương Doanh, cô thầm nghe ngóng, biết được Phong Huống có ông ngoại đang ở Mỹ. Trong những năm này, người có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, nổi tiếng vô cùng, cho nên cô ta cũng không ngăn cản hai người kết giao, thường thường còn có thể giúp bọn họ, tạo ra vài cơ hội.

Phong Huống cũng rất hiểu chuyện, bình thường cũng gọi chị Hồng, đồ lặt vạt như kẹp tóc linh tinh, thầm cho chị Hồng không ít, cho nên vừa rồi chị Hồng mới nhắc nhở Phong Huống vài câu.

- Chị Hồng, không có chuyện gì, cũng không phải em gây chuyện với bọn hắn, ôi, mọi người ăn hạt dưa đi, khát thì uống nước giải khát, không đủ em lại đi mua...

Nghe được chị Hồng nói vậy, Phong Huống cũng không để tâm, chỉ là đôi co với người ta vài câu, ở đây nhiều người như vậy, bọn hắn có thể dọa mình sao?

Thấy Phong Huống như vậy, chị Hồng lắc lắc đầu cũng không còn nói thêm cái gì, có đôi khi người ta cần bị thiệt, mới có thể hiểu được một vài đạo lý.

Diệp Thiên ngồi ở gần Phong Huống nhất, nghe được hai người đối thoại, há miệng thở dốc, nghĩ một chút rồi nhắm lại, vừa rồi xảy ra xung đột, Diệp Thiên liền đã nhìn, tai ương đổ máu của Phong Huống, liền ứng ở mấy người này.

Nhưng nếu biết chuyện gì xảy ra, Diệp Thiên đương nhiên có cách hóa giải, biện pháp này kỳ thật cũng đơn giản, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chỉ cần đến cuối buổi đi trước vài phút, tránh mấy người này sẽ tốt.

Hiện tại phim còn chưa bắt đầu, nói lời này có chút sớm, cho nên Diệp Thiên cũng không nói cho Phong Huống, tránh việc hắn xem phim mà lo lắng, đề phòng.

Vừa rồi xung đột rất nhẹ nhàng, đoạn phim khoa học kết thúc, tất cả bóng đèn trong rạp chiếu bóng, đột nhiên tối xuống, lúc này mới đúng là đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

- Ô...

- Nhanh bắt đầu đi chứ!

- Sao tối vậy?

Trong phút chốc, các âm thanh kêu la và tiếng huýt gió, vang lên ở trong rạp chiếu phim, kỳ thật mỗi người cũng biết đây là đang đổi phim, nhưng bóng tối làm bản năng mọi người muốn phản ứng, một số người liền kêu lên.

Còn tiếng huýt gió, huýt sáo, thì phần lớn đều là từ những người thanh niên kia, bọn hắn thích nhất thời khắc này, có thể dùng huýt gió, huýt sáo bộc lộ rõ ràng sự hiện hữu của mình. Những tiếng huýt gió hết đợt này đến đợt khác vang lên trong rạp chiếu phim, như là rất náo nhiệt.

Cuối cùng, khi mọi người đang chờ mong, một dải ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi, từ sau rạp chiếu phim phát ra, một cảnh tượng xuất hiện trên màn hình lớn, nhất thời, các âm thanh ầm ỹ đều ngừng lại.

Chế độ nhập và chiếu phim điện ảnh Trung Quốc lúc này rất chặt chẽ, nhất là các bộ phim từ Mĩ, còn đây là bộ phim khoa học viễn tưởng trong năm 1980, cũng không để cho mọi người thất vọng, gần một cảnh đầu tiên, đã khiến cho tiếng kinh hô trong rạp chiếu bóng nổi lên bốn phía.

Mà khi siêu nhân chạy đua với tàu hỏa, càng làm cho mọi người kích động, những người nhiều nhất chỉ xem qua một bộ phim đánh nhau ầm ĩ của Hồng Kông, lúc này đều bị kiểu lướt gió như thần làm cho say mê.

Tất cả mọi người đắm chìm trong cảnh tượng điện ảnh, Diệp Thiên càng xem, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng, khi siêu nhân bắt được nhân vật phản diện nó trầm trồ khen ngợi, nhưng tiếng của nó thật non nớt, cực hạn cũng chỉ có thể nghe bên tai của mình, bởi vì lúc này, trong rạp chiếu phim, nơi nơi đều là tiếng hò hét.

- Ơ? Ai đang nhìn ta?

Ngay khi Diệp Thiên đang kích động, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt dừng lại ở trên người mình, tu luyện thuật dẫn đường nhiều năm, thân thể Diệp Thiên nhạy bén hơn so với người bình thường, lập tức tỉnh hẳn.

- Là mấy người kia?

Diệp Thiên nhìn lại, tỉnh cả người, chính là mấy người phải nhường chỗ, bọn họ cũng không phải đang nhìn chăm chú chính mình, mà là nhìn về phía Phong Huống, ánh mắt quét qua Diệp Thiên mà thôi.

- Không được, phải đi...

Trong đầu Diệp Thiên toát ra ý niệm như vậy, vội vàng dùng sức chọc vào người bên cạnh nó là Phong Huống.

- Diệp Thiên, làm chi vậy?

Vì tình tiết bộ phim hấp dẫn như vậy, ngay cả Vương Doanh cũng chẳng quan tâm đến Phong Huống, eo hắn bị Diệp Thiên chọc rất đau.

Diệp Thiên thì thầm bên tai Phong Huống, nói:

- Anh Phong, phải đi rồi, nếu anh không đi, sẽ có tai ương chảu máu...

- Cái gì?!

Phong Huống vốn đã quên việc này, lúc này nghe Diệp Thiên nói vậy, nhất thời cảm giác như là một chậu nước lạnh đổ xuống từ trên đầu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-798)