← Ch.136 | Ch.138 → |
Người Bắc kinh ưa thể dịên, cho dù túi chỉ còn lại có 10 đồng, ra ngoài nhất định cũng sẽ gọi xe dùng, cho nên Lưu Đại Chí hiện tại tuy rằng tài chính căng thẳng, nhưng người bên ngoài cũng không biết, vẫn là có xe Mercedes lái, nuôi được gái, giống như một nhân sĩ thành công.
Nhưng trong lòng ông chủ Lưu rất rõ ràng, nếu qua tháng này hắn tiếp tục không thu về được tiền hàng còn nợ, như vậy tiền của hắn liên sẽ thiếu hoàn, cũng không thể tiếp tục sống theo phong cảnh này.
- Lão Vệ, chúng ta giao tình cũng coi như không tồi, ngài... ngài đây không phải xem nhẹ huynh đệ sao?
Tuy rằng bị Diệp Thiên nói trúng quẫn cảnh trước mắt, nhưng Lưu Đại Chí cũng không cho rằng đây là Diệp Thiên nhìn ra thông qua tướng mạo, mà là đưa mắt nhìn sang Vệ Hồng Quân, hắn nghĩ, lời Diệp Thiên vừa nói, nhất định là Vệ Hồng Quân nói cho hắn biết trước.
- Đại Chí, chúng ta đã nửa năm không gặp rồi nhỉ?
Vệ Hồng Quân cười khổ một tiếng.
- Đứng vậy, thì làm sao vậy?
Lưu Đại Chí không hiểu lời nói của Vệ Hồng Quân.
- Trong khoảng thời gian này tôi phải lo đối đầu nguy cơ khủng hoảng tài chính, nào biết tình huống của anh đâu...
Lời nói của Vệ Hồng Quân khiến Lưu Đại Chí lặng đi một chút, nhìn hướng Diệp Thiên, chần chờ nói:
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ thật là cậu nhìn ra?
Nói chung, tính cách của những nhân sĩ thành công này, đều có chút cố chấp, có những chuyện rất khó bị người khác thay đổi.
Lưu Đại Chí ban đầu không tin Diệp Thiên, nhưng đã đến giờ khắc này, cũng không thể không tin, bởi vì cẩn thận suy nghĩ, chuyện công ty của hắn xảy ra biến cố, Vệ Hồng Quân cũng có lẽ không biết được, dù sao quan hệ hai người hiện tại đã không giống với lúc trước.
- Lưu Tổng, năm trước hẳn là ngài cũng bị tai nạn xe cộ một lần hả?
Diệp Thiên nhìn thấy má trái Lưu Đại Chí có sẹo. Nói tiếp:
- Tai nạn xe cộ tuy rằng không phải nghiêm trọng, nhưng đã phá hủy tướng mạo của ngài, xương gò má mang sẹo, sẽ ảnh hưởng đến vận trình sự nghiệp của ngài, hơn nữa chóp mũi ngài tơ máu ẩn hiện, đây cũng là dấu hiệu lậu tài, rủi ro, hao tổn tài...
Tướng mạo con người không phải truớc sau bất biến, nhân tố ngoại giới ảnh hưởng, cũng có thể khiến vận trình con người từ thịnh chuyển sang suy. Lưu Đại Chí chính là như thế, hắn hiện tại gặp khó khăn, cũng do tai nạn xe cộ làm mặt mày biến dạng.
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lưu Đại Chí lúc trước kiêu căng, sớm đã biến mất, vẻ mặt sợ hãi lắp bắp nói:
- Diệp... Diệp tổng, không... Không, Diệp đại sư, vậy... vậy ngài xem tôi... tôi phải làm như thế nào mới có thể hóa giải được?
Chuyện Lưu Đại Chí bị tai nạn năm ngoái, người trong giới căn bản sẽ không ai biết. Lúc ấy hắn mang theo bồ nhí đi nghỉ, ở trên đường va chạm cùng một chiếc xe ba bánh. Bởi vì phanh lại gấp, xương gò má đạp vào kính chiếu hậu gây chảy máu.
Lưu Đại Chí ở trong khu du lịch an dưỡng một tuần, khi trở lại Bắc Kinh vết thương cũng đã khỏi, nếu không phải Diệp Thiên nhắc tới. Ngay cả bản thân hắn cũng đã quên chuyện này.
Hiểu rõ nguyên nhân mình đen đủi, Lưu Tổng chẳng quan tâm thể diện, giọng điệu mang theo sự cầu xin cùng Diệp Thiên nói chuyện, thể diện cùng bản thân và gia đình người nào quan trọng hơn, ông chủ Lưu có thể lựa chọn ngay trong vài giây đồng hồ.
- Hóa giải?
Diệp Thiên cười cười nhìn Lưu Đại Chí,
- Thật cũng không quá khó khăn, nhưng Lưu Tổng, vừa rồi tôi chỉ nói miễn phí ba lượt xem tướng hỏi quẻ. Nhưng chưa nói đến phạm vi nghiệp vụ xu cát tị hung mà?
Giúp người ta xem tướng xem bói là một chuyện, nhưng giúp người hóa giải kiếp nạn lại là chuyện khác. Miễn phí giúp anh xem tướng mạo đã là rất nể tình, còn muốn tham lam đi hỏi xu cát tị hung. Không lẽ Diệp Thiên mở công ty là mở để làm việc thiện?
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lưu Đại Chí hơi há mồm, vội vàng nói:
- Vậy... vậy Diệp đại sư, xu cát tị hung, cần phí tổn thế nào? Ngài đưa ra cái giá đi ạ...
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cười nói:
- Lưu Tổng, chuyện này chúng ta lát nữa bàn lại đi...
Diệp Thiên nhìn kỹ mặt Lưu Đại Chí, người này những năm trước vận thế thật tốt, nhưng sau tuổi trung niên, lại gặp không ít khó khăn.
Diệp Thiên nhiều nhất có thể chỉ điểm cho hắn tránh được một chuyện, nhưng nói giúp hắn nghịch thiên cải mệnh, thay đổi vận trình, Diệp Thiên sẽ không làm, cho dù hắn trả nhiều tiền hơn nữa cũng không được, thật đúng là chuyện giảm thọ.
Thông thường thầy phong thuỷ, tướng thuật giúp người ta xu cát tị hung, phần lớn đều là căn cứ tình huống khách hàng thuận thì làm, nếu quá mức hung hiểm, rất nhiều người cũng không muốn ra tay, dựa theo tướng mạo vị Lưu Tổng trước mặt này, Diệp Thiên nhiều nhất chỉ có thể nói cho hắn để hắn không lo thiếu cơm thôi.
- Đúng, đúng, Lão Lưu, anh cũng đừng vội, trước hết để cho Diệp tổng giúp chúng tôi xem đã...
Lời của Diệp Thiên chưa dứt, đã có người trong hội trường đánh trống reo hò, chuyện vừa rồi phát sinh, khiến rất nhiều người cũng hứng thú với Diệp Thiên, xem ra lời nói của Vệ Hồng Quân không phải nói đùa?
- Đúng vậy, Diệp tổng, gần đây tôi luôn cảm giác tinh lực không được tốt, ngồi một lát liền đau lưng, ngay cả chuyện kinh doanh cũng không tâm trí xử lý, đây là do chuyện gì? Lão Lưu, anh ra sau ngồi trước đi, để Diệp tổng xem cho tôi...
Người ngồi gần Diệp Thiên nhất đứng lên, đi đến vị trí của Lưu Đại Chí, còn thiếu nước không đưa tay đuổi người, Lưu Đại Chí tuy rằng không chịu, nhưng thấy nhiều người mình tức giận là không nên, cũng chỉ có thể tránh chỗ.
Diệp Thiên giương mắt nhìn tướng mạo người đó, hắn tuổi hơn bốn mươi, diện mạo môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, bề ngoài rất nhã nhặn, nhìn nho nhã, nhưng khóe mắt nhiều nếp nhăn.
- Xưng hô với ngài như thế nào nhỉ?
Trong lòng Diệp Thiên đã rõ ràng vài phần, cười nói:
- Thân thể không tốt, khám bệnh thì thích hợp hơn chứ?
- Diệp tổng, tôi là Lôi Vụ, làm về thiết bị mở, ngài kêu tôi lão Lôi là được...
Người nọ cười khổ khoát tay, nói:
- Tôi cũng đi khám bác sĩ rồi, nhưng vô dụng, ở bệnh viện mất cả một ngày, bệnh gì cũng chưa kiểm tra ra, ngài xem qua, có phải tôi phạm vào cái gì hay không?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Lôi tổng, ngài không bệnh, nhưng... tật đào hoa, không nên quá...
- Lão Lôi, đây là anh bị đàn bà làm cho sinh bệnh à? Yêu nhiều thì yếu, uống một chút lục vị địa hoàng hoàn là được...
- Đúng rồi, hôm nay không thấy anh đưa phụ nữ tới, chúng tôi còn thấy kỳ quái đây, lão Lôi, chuyện này cũng đừng có phiền đến Diệp tổng...
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, người đã quen biết Lôi Vụ, nhất thời trêu ghẹo hắn, Lôi Vụ rất nổi danh chuyện gái gú, mặc kệ trường hợp nào, bên cạnh luôn vây đầy phụ nữ.
- Yên nào, đừng ồn ào, các anh ghen tị đây mà!
Lôi Vụ tức giận xua tay về phía đám người, xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiên,
- Diệp tổng, chuyện đào hoa không phải xấu mà? Hơn nữa... bình thường tôi cũng rất chú ý bồi dưỡng thân thể, cũng không quá... quá nhiều mà!
Ở trong xã hội hiện đại, rất nhiều người, nhất là đàn ông, đều hi vọng mình được đào hoa, khi nghe thầy bói nói cho hắn biết mạng đào hoa, thì không khỏi đắc chí, ngẫu nhiên bị người khác giới nhìn một cái, lập tức cho là lọt vào mắt xanh người ta, gợi ra vô vàn mơ mộng, ông chủ Lôi từ trước đến nay đều coi đây là vinh.
- Lôi tổng, đào hoa, không nhất định là một chuyện tốt. Nhiều khi "Đào hoa" sẽ biến thành "Kiếp Hoa đào", kết quả là vì sắc thương thân, mất hết danh dự, thậm chí nhà tan cửa nát cũng có...
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Tôi nói hoa đào, là một loại "Thần sát" trong số mệnh, có thể là may mắn, cũng có thể là hung.
Hoa đào thần sát vốn là phong lưu chi tinh, nam nữ yêu đương, người đã mang mệnh hoa đào, vô luận nam nữ, đều dễ dàng hấp dẫn người, cũng dễ dàng có hứng thú đối với người khác phái.
Tục ngữ nói: đào hoa không thể phạm, phạm vào tất thất vận, Lôi tổng, anh phạm phải chính là đào hoa bên ngoài, cái gọi là mạng nam khẳng khái, mạng nữ phong tình, không phải điềm lành...
Ở trong xã hội thường xuyên có chuyện giết người vì tình, theo số mạng trong tướng thuật mà nói, đây là số mệnh phạm đào hoa, hơn nữa đúng là " Kiếp hoa đào" mà Diệp Thiên nói.
Lôi Vụ phạm phải kiếp đào hoa, tuy rằng tạm thời không lo lắng tính mạng, nhưng về lâu dài, sắc thương thân đều là chuyện nhỏ, nếu vô ý, cũng có thể khiến cho hắn mất hết danh dự, thậm chí mang đến họa sát thân.
- Diệp... Diệp đại sư, vậy... vậy ngài xem tôi... tôi cần làm sao bây giờ?
Nghe thấy mình gặp phải chính là kiếp hoa đào, Lôi Vụ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nghĩ lại trong khoảng thời gian này mình đồng thời cùng bốn năm phụ nữ mây mưa không ngớt, đích xác ảnh hưởng đến thân thể và việc Lý Dương của chính mình.
Nhưng lại khó bởi mấy người phụ nữ này cũng không phải người bình thường, cũng có gia thế ở Khâu Bát này, ông chủ Lôi cũng không dám bội tình bạc nghĩa, nhất thời cũng không biết làm như thế nào cho phải.
Diệp Thiên dùng đưa mắt nhìn cổ tay Lôi Vụ, nói:
- Lôi tổng, trước tiên ngài bỏ cái Ô Nha Huyết Thạch trên tay đi, còn cái khác, đợi lát nữa chúng ta bàn lại...
- Thứ này còn phải coi trọng sao?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lôi Vụ đem chiếc vòng trên cổ tay xuống.
Diệp Thiên gật gật đầu, nhận cái vòng, nghịch một chút, nói:
- Ô Nha Huyết Thạch, còn gọi là hắc thủy tinh, này vật cố nhiên có thể tránh ma quỷ hóa sát, hấp thu bệnh khí, nhưng đồng dạng cũng sẽ tăng cường đào hoa cho người đàn ông, Lôi tổng, bản thân ngài vốn vận thế rất mạnh, mang theo thứ này...
Mặc dù Diệp Thiên còn chưa dứt lời, nhưng mọi người trong này đều hiểu được ý trong lời nói, Lôi Vụ nhận cái vòng từ tay hắn, liền nhét vào trong xách tay, nếu không phải ở bên trong, sợ rằng hắn sẽ làm rơi mất.
- Diệp tổng, có phải không mang theo thứ này là được?
Lôi Vụ thật cẩn thận nhìn Diệp Thiên.
- Đây chỉ là một nhân tố, vấn đề khác thì lát nữa chúng ta bàn lại...
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhìn về phía mấy người ngồi ở xung quanh, nói:
- Còn có vị nào còn nghi hoặc? Đây là cơ hội miễn phí cuối cùng!
Diệp Thiên biết, hôm nay hơi có vẻ khoe khoang, nhưng hắn thật sự là còn rất trẻ, nếu không dùng biện pháp như thế, coi như Vệ Hồng Quân nói lên trời, phỏng chừng cũng không ai tới tìm hắn xem bói hỏi quẻ.
Nhưng khi Diệp Thiên nói xong lời này, trong phòng lại rất yên lặng, vốn là có mấy người, nóng lòng muốn thử, đứng lên nhìn nhìn bốn phía, lại ngồi trở về.
← Ch. 136 | Ch. 138 → |