← Ch.162 | Ch.164 → |
- Mình chưa nói qua sao, ôi, Quân à, không phải nói với cậu rồi à, Diệp huynh đệ cũng là cao nhân...
Cao Tiền Tiến bị Hồ Quân liếc một cái thật có chút không hiểu, đi vào khách sạn mới phản ứng lại được, tùy tiện nói chuyện riêng tư của người khác, trong hội chính là tối kỵ, tuy rằng cùng Hồ Quân quan hệ rất thân, Cao Tiền Tiến cũng phải giải thích một phen.
- Ồ, Diệp huynh đệ thật đúng là cao nhân, lúc nào rảnh, chúng ta nói chuyện nhé!
Hồ Quân ở sống Đông Bắc một thời gian, giọng nói mang chút khẩu âm Đông Bắc.
- Được, Hồ đại ca quả thật có chút chuyện cần phải tránh...
Diệp Thiên gật gật đầu, đối với việc tiền đưa tới cửa, hắn không thể cự tuyệt, Hồ Quân này tuy rằng ít tuổi vất vả, nhưng hiện tại cũng đã là lúc được thời vận, vận thế rất mạnh, thậm chí vượt qua cả Cao Tiền Tiến.
- Được, được, lần này coi như không có La đại sư, có thể quen Diệp huynh đệ, cũng không tính đến mất công!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Hồ Quân phá lên cười, kinh nghiệm xã hội của hắn phong phú hơn Cao Tiền Tiến nhiều, nói mấy câu ngắn ngủn, cũng cảm giác Diệp Thiên không phải bình thường.
- Anh Cao, anh cùng chị Long, sắp lo liệu việc vui hả?
Vào trong thang máy rồi, Diệp Thiên phát hiện lông mi Long Tuyết Liên vốn rất rậm, hiện tại nơi đậm nhất cũng đã thoáng ra, hơn nữa giữa lông mày mang vẻ phong tình, nhất định là cùng Cao Tiền Tiến phát sinh quan hệ thân mật.
- Ha ha, Diệp lão đệ, đều bị cậu nhìn ra rồi sao?
Đối với chuyện như vậy, đàn ông rất ít khi trốn trốn tránh, Cao Tiền Tiến liền ôm Long Tuyết Liên, nói:
- Tháng sau lo liệu rượu cưới, đến lúc đó tôi đưa thiếp, lão đệ nhất định phải cổ vũ nhé!
- Nhất định, nhất định...
Diệp Thiên cười đáp ứng, lo lắng trong lòng đối với tứ hợp viện đang xây dựng, cũng không còn để bụng.
Bởi vì Diệp Thiên đang tu luyện công pháp Ma Y, cũng là bởi vì thương thế, cần tu luyện tới một bước cuối cùng, làm cho cái bước ngọăt trong đời người đàn ông, hắn chưa thể phá vỡ.
Trong khoảng thời gian này Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã rất hay hẹn hò, mỗi ngày đương nhiên không thể thiếu cử chỉ ôm ấp thân mật, có nhiều lần Vu Thanh Nhã còn ám chỉ Diệp Thiên có thể tiến một bước.
Nhưng xuất phát từ nguyên nhân bản thân, Diệp Thiên cuối cùng vẫn phải nhịn, nhưng mùi vị khi phải cố nén, thật không dễ chịu chút nào.
Trong lúc nói chuyện, thang máy đi lên tầng sáu, sau khi tiếng chuông cửa vang lên, Cao Tiền Tiến thực lịch sự đứng thẳng người, ngay cả tay đang ôm Long Tuyết Liên cũng buông ra.
Cửa mở ra, một người trung niên 45-46 tuổi nhô đầu ra, đánh giá Diệp Thiên và Hồ Quân một chút, nhìn về phía Cao Tiền Tiến, hỏi:
- Cao công tử, hai vị này là?
- Chú Đinh, vị này chính là bạn tôi từ thuở nhỏ, đến bái kiến La đại sư một chút, vị này chính là Diệp Thiên, Đường lão gia muốn gặp cậu ấy!
Khi đối mặt cái người trung niên kia, mọi sự cợt nhả trên mặt Cao Tiền Tiến đều biến mất, thái độ có vẻ có chút câu nệ.
- Ồ? Vậy vào đi?
Ánh mắt như điện nhìn lướt qua Diệp Thiên, người nọ liền tránh đường.
- Chú Đinh này không đơn giản...
Khi đi qua người trung niên kia, chóp mũi Diệp Thiên mơ hồ ngửi thấy mùi huyết tinh, hắn biết, chú Đinh này, khẳng định đã từng lấy đi một cái mạng.
Trên thế giới này, người quyền cao chức trọng, trên người mang theo long khí, người phú quý thiên hạ, trên người tự nhiên là có Phú Quý khí, còn người tâm tính ác, giết người như ngóe, trên người sẽ mang theo sát khí.
Sát khí cũng có thể gọi là tà khí, loại người này sau mỗi lần giết người, không tự giác cũng hấp thu một ít âm sát trên thân người chết, thời gian dài, chính mình cũng mang sát khí bức người.
Nhưng sát khí người chết và Âm sát khí thiên Địa có chút bất đồng, thương tổn với con người không lớn như vậy, nhưng có thể khiến đương sự tạo nên một loại uy thế, đây cũng là thứ mà người cổ đại nói đến như là cái liếc mắt của tướng quân bách chiến vậy, có thể khiến cho trẻ con khóc đêm.
Đương nhiên, với khả năng của Diệp Thiên, cũng không e ngại người này, tuy rằng kỹ xảo giết người hắn có lẽ không bằng đối phương, nhưng thủ đoạn Thuật Pháp thì khác, Diệp Thiên ít nhất có 5 biện pháp, khiến chú Đinh này mất đi sức chống cự trong nháy mắt.
Gian phòng này hẳn là phòng Vip, sau khi vào cửa, liền là một phòng khách rất rộng, một bộ đồ pha trà hình thuyền ở Quảng Đông mới có thể nhìn thấy, bày tại giữa phòng khách.
Trong phòng khách lớn như vậy, chỉ có ba người, ngoài Đường lão gia mà Diệp Thiên quen, còn có một cô gái mười tám mười chín tuổi, bộ dáng thanh tú.
Khi Diệp Thiên nhìn về phía một người khác, không khỏi lặng đi một chút, hắn mới hiểu vì cái gì khi Cao Tiền Tiến thấy mình mặc quần áo thế này, sẽ phản ứng mạnh như vậy, bởi vì đối phương mặc cũng là quần áo luyện công.
- Tiểu Diệp, cậu... đầu cậu làm sao thế?
Diệp Thiên mới vừa vào trong phòng khách, còn chưa kịp đánh giá quá nhiều vị La đại sư kia, Đường lão gia liền đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên đầu đầy tóc bạc của Diệp Thiên.
- Ha ha, trong nhà có thân nhân qua đời, bi thương quá mà thành, thật lại khiến lão gia phải lo lắng...
Diệp Thiên cũng không còn giấu diếm, thực thản nhiên nói ra, cũng không phải hắn muốn ai khích lệ mình, chẳng qua là cái cớ nói láo thôi.
- À, là ta lỡ lời...
Đường Văn Viễn cũng là người kinh nghiệm lõi đời, mở miệng nói:
- Tiểu Diệp, ta giới thiệu cho cậu, vị này chính là La đại sư, ở Nam Mĩ, Châu Âu và Đông Nam Á đều rất nổi danh, hai người hẳn là đồng nghiệp nhỉ?
Bởi vì lần đó Diệp Thiên che dấu rất tốt, khi Đường Văn Viễn mua được khối Ngọc hồ lô từ tay Diệp Thiên, cũng không biết thân phận Diệp Thiên, nhưng thời gian trước Diệp Thiên kết bạn với Cao Tiền Tiến, thân phận không thể giấu diếm nữa.
- Vãn bối hiểu biết ít, vinh hạnh được biết La đại sư...
Diệp Thiên nghe xong lời giới thiệu của Đường Văn Viễn, hai tay ôm quyền, giơ trước mặt người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi này, hành một cái lễ trên giang hồ.
- Thôi, thôi, không cần đa lễ, La mỗ lần này tới vốn là không khách khí, cậu và Đường huynh có chút thâm tình, coi như là có duyên phận cùng La mỗ, ngồi xuống nói chuyện đi!
Điều Diệp Thiên không nghĩ tới chính là, vị La đại sư kia lại kiêu căng cực kỳ, khi mình thi lễ với đối phương rồi, thậm chí ngay cả đứng lên cũng không thèm, trong lòng không khỏi thấy khó ưa.
Trong những thầy phong thuỷ thầy tướng, đa phần chính là người kế thừa các nhà, bàn luận chính là bản lĩnh cao thấp, cái gọi là thân phận, cũng không quá coi trọng, Diệp Thiên hành lễ trước, chẳng qua là bởi vì đối phương hơn hắn mấy tuổi thôi.
Hơn nữa cho dù luận về vai vế, với tuổi thọ của Lý Thiện Nguyên, thậm chí là tìm trong các thầy phong thủy trong và ngoài nước, một người có vai vế cao hơn so với Diệp Thiên, chỉ sợ thật không dễ.
- La đại sư, đây là huynh đệ của tôi, mấy ngày hôm trước đã nhắc đến với ngài, lần này dẫn cậu ấy tới bái kiến ngài một chút...
Phía sau Diệp Thiên, Cao Tiền Tiến giới thiệu Hồ Quân với La đại sư, thái độ của hắn kính cẩn hơn so với Diệp Thiên, chỉ thiếu nước không xưng hô đối phương là La thần tiên.
La đại sư vẫn không đứng dậy, gật gật đầu với Hồ Quân, nói:
- Tiểu Cao, cậu cũng biết, một ngày tôi chỉ bói một quẻ, hơn sẽ tiết lộ Thiên Cơ gặp Thiên Khiển, tiểu Cao, hôm nay cậu mang người này đến gặp La mỗ, là muốn như thế nào?
Nghe được La đại sư nói vậy, Cao Tiền Tiến có chút khó xử nói:
- Chuyện này... vậy, la đại sư, ngài không thể ngoại lệ một lần sao?
La đại sư lắc lắc đầu, nói:
- Tiểu Cao, tuy rằng chúng tôi làm nghề này là có thể thấy được một tia Thiên Cơ, nhưng nguy hại cũng là thật lớn, việc này... không nên nhiều lời!
Cao Tiền Tiến nghĩ một chút, nói:
- Vậy... vậy thì, La đại sư, ngài xem như vậy được chưa, ngài đi muộn một ngày, sáng mai giúp huynh đệ của tôi bói một quẻ, còn về thù lao xin ngài yên tâm, tôi dựa theo quy định của ngài trả gấp đôi, như thế nào?
- Như vậy sao? Vậy có được không nhỉ?
Nghe được Cao Tiền Tiến nói vậy, La đại sư trầm ngâm một lúc lâu, mở miệng nói:
- Vậy đi muộn một ngày đi, Đường huynh, ngài cần phải tại đây chờ thêm một ngày.
- Không có việc gì, đúng lúc tôi có một số việc muốn tìm Tiểu Diệp nói chuyện, La đại sư ngài quyết định là được ...
Thái độ của Đường Văn Viễn đối với La đại sư, tuy rằng không đến mức kính cẩn như Cao Tiền Tiến, nhưng lại cũng rất lịch sự, trong lời nói đủ thể hiện rất nể mặt đối phương.
- Cám ơn, Đường huynh thông cảm, chuyện ông nhờ, La mỗ nhất định đem hết sức lực giúp!
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, La đại sư đứng dậy, vẫy vẫy tay với Cao Tiền Tiến, nói:
- Tiểu Cao, phòng khách đông người, không thể tĩnh tâm suy diễn, cậu theo tôi về phòng đi...
Ngồi ở trên ghế sa lon, bị mọi người coi như không khí, Diệp Thiên nhìn thấy Cao Tiền Tiến và La đại sư đi vào phòng trong, đột nhiên mở miệng nói:
- Anh Cao, em có một chuyện, không biết có thể hỏi một chút hay không?
- Ồ? Diệp lão đệ, chuyện gì vậy? Hôm nay anh tìm La đại sư xem bói, chuyện của em nếu không quan trọng, chờ lát nữa chúng ta hãy nói được không?
Nghe thấy Diệp Thiên gọi lại, Cao Tiền Tiến dừng bước, hiển nhiên hắn có chút bất mãn đối với việc Diệp Thiên kêu lại.
- Với em mà nói là rất quan trọng...
Lời nói của Diệp Thiên khiến mấy người trong phòng đều chú ý vào hắn,
- Em muốn hỏi một chút, La đại sư xem bói một quẻ, cần bao nhiêu tiền? Suy diễn số mạng bao nhiêu? Xu cát tị hung bao nhiêu? Nghịch thiên cải mệnh thì tính thế nào đây?!
- Chuyện này... chuyện này, Diệp lão đệ, chuyện này, tôi cũng không nắm rõ...
Cao Tiền Tiến bị Diệp Thiên hỏi liên hồi, nghe hỏi mà trợn mắt há hốc mồm, hắn nào biết rằng xem bói còn phân làm nhiều loại như vậy? Tựa hồ lần trước La đại sư xem tướng cho hắn, cũng chỉ mất ít tiền mà thôi.
- Ha ha, không nhìn ra, Diệp huynh đệ đúng là người trong nghề?
Khi Cao Tiền Tiến dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn sang La đại sư, La đại sư nở nụ cười, nói:
- La mỗ ở nước ngoài có nghe nói rất nhiều, thuật pháp quốc nội suy thoái, kẻ lừa đảo hoành hành, Tiểu Diệp bằng chừng ấy tuổi đã hiểu được nhiều như vậy, hiếm có, hiếm có!
La đại sư nói lời này, ánh mắt mọi người trong phòng đều nhìn vào Diệp Thiên, không khỏi trở nên có chút cổ quái, lời của La đại sư là đang khen thưởng Diệp Thiên, nhưng cũng là đang chỉ trích Diệp Thiên là kẻ lừa đảo đây.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |