← Ch.186 | Ch.188 → |
Nghe lời dặn dò của Địch Vượng, lão Sáu liền đo thử độ dày của tầng băng, sau đó lấy ra cái máy khoan điện nối liền với bình acquy. Bốn phía xung quanh cái thi thể đó đều đục mấy lỗ lớn nhỏ khác nhau.
Lão Lục trước khi gia nhập vào hội Địch Vượng là bộ đội giải ngũ. Về quê nhà không được hưởng chế độ đãi ngộ của phân phối công tác nên đành làm ruộng.
Địch Vượng trong một lần cướp mộ, đóng giả làm nhân viên khảo cổ, nhờ một số nông dân giúp hắn đào bới mộ cổ. Đang lúc gặp phải một hòn đá lớn chắn ngang, không có cách nào đào tiếp, lão Lục thể hiện ra là một tay phá đá có nghề.
Sau khi đào xong mộ cổ đó suôn sẻ, Địch Vượng cũng rủ rê lão Lục gia nhập hội. Có thể nói, đám người bọn họ tuy số lượng không nhiều nhưng mỗi người đều là một tay tuyệt sát, mỗi người đều không dễ gì khinh thường.
Từ trong ba lô lấy ra mấy quả bom đặt vào trong lỗ. Sau khi cài kíp nổ, lão Lục quay lại bảo Địch Vượng:
- Lão đại, lên trước đi!
Dù không biết tầng băng kiên cố của nơi này đã tồn tại bao nhiêu năm nhưng độ mạnh của thuốc nổ nói không chừng sẽ làm đứt gãy tầng băng, nói như thế nghĩa là rất có thể sẽ chôn sống luôn mấy người dưới lớp băng đó.
Mấy người nối đuôi nhau chui ra khỏi khe băng, lão Lục dùng điều khiển áp chế bom. Cách làm của ông ta khá sáng suốt, mọi người đều không thấy có gì rung chuyển, chỉ thấy một làn khói dày đặc từ trong hầm băng xộc ra.
Sau khi vào lại khe băng, bọn họ phát hiện tầng băng trước mặt thi thể đó đã bị nổ thành một tầng rất dày, cái thi thể đáng giá hàng triệu đô đó lại bị đẩy lùi đi xa hơn khiến bọn họ không thể chạm tay tới.
Sau khi Địch Vượng vây quanh tầng băng quan sát, liền bảo:
- Lão Ngũ, Lão Lục, hai người các ngươi dùng cái đục cẩn thận gọt sạch tầng băng, đừng làm xước xát đến thi thể, Bưu Tử. Đồ này lấy ra mà hỏng thì coi như xong!
Tất cả đồ khai quật mộ lần này, kể cả cỗ xe việt dã mà bọn họ đi đều là do người Anh cung cấp.
Vì giữ cho thi thể hoàn hảo, người Anh thậm chí còn trang bị sẵn trên xe một thùng ướp lạnh, đảm bảo thi thể không bị thối rữa, có thể nói là không tiếc công của đầu tư.
Ngay lúc đám người Địch Vượng mở tầng bang, Diệp Thiên cũng trèo lên đỉnh Borg nổi tiếng này. Có điều Diệp Thiên lúc này tình hình không ổn. Một mình trèo lên đỉnh núi này, khó khăn hơn nhiều so với đi cả đoàn người.
Lúc leo lên được hơn bốn nghìn mét, Diệp Thiên cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nhưng càng leo càng cao, bước đi càng nặng nề. Cho dù Diệp Thiên dốc sức thế nào, tốc lực cũng không thể như trước.
Còn một khó khăn nữa là càng lên cao sức gió càng lớn, xuất hiện những trận cuồng phong đẩy lùi người leo về phía sau tới mười bước. Phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể leo được về chỗ cũ.
Tốn mất thời gian một ngày, Diệp Thiên mới lên được đỉnh núi. Nhưng lúc này cậu không có thời gian đi thưởng ngoạn cảnh đẹp núi cao vì hoàng hôn sắp xuống, cậu phải nhanh chóng xuống núi, tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Với nhiêt độ âm mười mấy độ C của núi này, cho dù Diệp Thiên có mang túi ngủ và lều bạt cũng không thể qua đêm được. Ở đây ngủ một giấc, ngày hôm sau chắc không cần nghĩ tới chuyện tỉnh lại.
- Ồ? Đây ... đây là long mạch khai quốc lập địa?!
Diệp Thiên nhìn ra xa một đoạn, không khỏi sững người.
Quan sát địa khí là kĩ năng cơ bản của những thầy phong thủy. Dãy núi Thiên Sơn này chập chùng uốn lượn, nhiệt độ phân vùng, sương khói bốc lên nghi ngút, thế như rồng lượn.
Trong giới phong thủy Trung Quốc, tranh chấp đối với số lượng long mạch luôn luôn không ngớt, có người cho là ba đường đại long mạch, chính là phát ra từ Tây Bắc, đi hướng Đông Nam cấn Long phát mạch, chấn Long phát mạch và tốn Long phát mạch. Cũng có thuyết pháp: "Thiên bất túc tây bắc, địa bất mãn đông nam" (trời không chiếu hết Tây Bắc, đất không phủ kín vùng Đông Nam).
Nhưng vẫn có người cho rằng Trung Quốc trải qua 24 triều đại, nếu mỗi triều đại đều có một long mạch vậy ít nhất cũng có 24 long mạch.
Những người này thậm chí còn liệt kê hết 24 long mạch này ra, ví như long mạch hoàng đế ở lưu vực sông Hoàng Hà, long mạch đại vũ ở vùng trung nhạc tung sơn, long mạch Trung Sơn ở vùng Kỳ Sơn, triều Tần long mạch ở Hàm Dương, triều Minh long mạch ở Phượng Dương, An Huy, triều Thanh long mạch ở Đông Bắc...
Nhưng trong đầu Diệp Thiên, cách nói này cũng hơi chút gượng ép, chỉ là long mạch của các vị đế vương gia thế, cực kì không ổn. Thủy tổ của long mạch Trung Quốc chính là bắt đầu từ dãy Côn Lôn.
Vì vậy Diệp Thiên thấy trong truyền thống phong thủy, nếu nơi, Nhược Thủy chia ba, núi non kéo dài cũng có thể xưng là long mạch. Đại long mạch chỉ có ba đường, nhưng chi nhánh long mạch cũng có vô cùng nhiều.
Nhưng chỗ long mạch này xuất hiện trước mắt Diệp Thiên, đỉnh Borg trước mắt còn cao hơn cả là đỉnh chính, những núi con xung quanh, nối nhau liên tiếp, dân thưa người quý. Đây đúng là chỗ chân rồng trú ngụ.
Nhìn thấy âm dương tụ đầy chân long mạch tướng, Diệp Thiên thở dài:
- Thật đáng tiếc, long mạch các nơi đều bị đánh động. Thế phong thủy đẹp là thế cũng mất, muốn dựa vào long mạch này xưng đế không còn khả năng nữa rồi!
Một thời đại chỉ có thể đánh thức một cái long mạch, giống như là năm đó Hậu Kim Đại Tát Mãn thanh Ba Đồ giúp Nỗ Nhi Cáp Xích đánh thức quan ngoại Hỏa Long, lập nên vương triều nhà Thanh.
Nhưng thành cũng do long mạch, bại cũng long mạch. Cuối đời nhà Thanh, đế vương cũng trở thành lịch sử Trung Quốc.
Đứng trên đỉnh núi quan sát một lát, Diệp Thiên vội vã xuống núi. Loại long mạch này tuy hiếm thấy nhưng nếu ngừng một lúc, chờ mặt trời xuống núi thì sẽ đông cứng người lại mất.
Thế núi phía sau bằng phẳng. Đi được hơn nửa giờ, mắt Diệp Thiên bỗng sáng lên. Cậu đã nhìn thấy chỗ bảo tháp sông băng.
Lúc này mặt trời chưa xuống núi, ánh chiều tà đỏ rực chiếu trên song băng cổ kính lâu đời, phát ra ánh sáng rực rỡ sắc màu, lung linh như cảnh thần tiên.
Nhưng duy nhất một chỗ xấu xí, đó là rác rưởi la liệt trên mặt đất. Từ thế kỉ 17 đã có người leo lên núi này. Hàng tram năm nay, cũng không biết đã có bao nhiêu người đến đây, các loại dụng cụ leo núi ở đây đều đủ cả.
- Bọn họ tối qua quả nhiên là dựng trại ở đây!
Cẩn thận tránh những khe hở trên sông băng, Diệp Thiên sau khi trông thấy hình ảnh mình trên những mặt gương của tòa tháp băng đã phát hiện ra dấu vết của đám người Địch Vượng.
- Ồ? Đây là thế nào? Chẳng lẽ lại thật sự có cuộc nội chiến?
Đứng bên lều bạt của Vương Thuận, Diệp Thiên cảm nhận được một luồng sát khí. Nhưng chỉ cần nhìn vết đạn ở cột trụ băng đối diện cũng đoán được tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến nguyên khí mình lưu lại bốn góc giờ chỉ còn lại một. Diệp Thiên lặng lẽ gật đầu như hiểu ra điều gì, xem ra ông chủ Cổ phen này dữ nhiều lành ít rồi.
- Thôi vậy, có thể chết ở chỗ long mạch xoay quanh này cũng là vận mệnh của các ngươi!
Đặt thắt lưng leo núi xuống đất, Diệp Thiên đi xung quanh tháp băng. Được một lúc, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười. Nơi này chắn gió ngăn nước, khéo sắp xếp một chút có thể trở thành vùng phong thủy tuyệt sát.
Ở trên núi tuyết đã hai ngày, con thảo lộc săn được hôm trước sớm đã hết, Diệp thiên quyết định ở chỗ này trú tạm, chờ đám người Địch Vượng sa lưới.
Nơi hoang vu hẻo lánh này cũng không thiếu động vật. Chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, Diệp Thiên đã săn được con gà rừng béo tốt. Sau khi ăn uống no say, cậu dựng lều rồi chui vào ngủ.
Nhưng hơn 5h sáng hôm sau, Diệp Thiên đã bò dậy, thu dọn lều bạt, dọn dẹp sạch sẽ chỗ nấu nướng tối qua, sau đó lấy ra một miếng ngọc thạch, đặt xuống chỗ tháp băng.
Sau khi sắp xếp xong pháp cụ, Diệp Thiên cầm thanh Vô Ngân Đoản Kiếm khắc lên tháp băng những ký hiệu kì quái.
- Công lực vẫn còn kém lắm! Ba pháp trận đã tiêu hao sạch nguyên khí rồi!
Hơn hai tiếng sau Diệp Thiên mới khắc xong những ký hiệu pháp trận. Nguyên khí trong người đã tiêu tán hết sạch, mồ hôi vã ra trên trán lấm tấm.
Ngồi vật trên đất nghỉ ngơi một hồi, Diệp Thiên mới đứng dậy, hai tay không ngừng pháp quyết, miệng hô lớn:
- Mở!
Theo tiếng hô của Diệp Thiên, cả tòa tháp băng tối sầm lại, gió nổi lên gào thét bên tai không ngớt, phải mất ba đến năm giây sau mới trở lại yên bình.
Từ ngoài nhìn vào, tòa tháp băng vẫn y như trước. Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra nhiều điểm khác lạ.
Ngoài những chú gà tuyết vịt tuyết biết bay ở vùng núi tuyết này, quanh tháp băng còn có một số loài động vật nhỏ, lúc này cũng đều tránh xa cả, thình thoảng chỉ có một vài con vô tình lạc vào, vừa mới chạm vào đã rớt cánh rơi uỵch xuống mặt đất.
- Trận pháp này quả thật là hung sát!
Diệp Thiên sau khi thử bước mấy bước vào trận pháp đột nhiên cảm thấy bên tai gió rít ầm ầm. Tính chất của trận pháp này chính là gây cho con người ảo giác.
Trận pháp này chính là Diệp Thiên thay đổi, lợi dụng bản thân mình có thể nhìn thấy đặc điểm của hai khí âm dương mà cắt đứt toàn bộ nguồn khí dương ở khu tháp băng, khiến cho nơi này trở thành một vùng tuyệt sát.
Vì thời gian bố trí trận pháp quá ngắn, Diệp Thiên sợ sát khí không đủ, liền tập trung toàn bộ sát khí ở những vùng xung quanh lại. Khu tháp băng lúc này đã thành nhà ma tới hơn nửa rồi.
← Ch. 186 | Ch. 188 → |