← Ch.210 | Ch.212 → |
- Chít chít... Chít chít!
Tiểu Mao Đầu không biết từ nơi này chạy ra, chui vào cổ áo Diệp Thiên, lộ ra một cái đầu nhỏ, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, thét chói tai hướng về Diệp Thiên.
Khả năng cảm ứng của động vật mạnh hơn người rất nhiều lần, khi Diệp Thiên mở ra Càn Khôn Tụ Linh Trận, ngay cả nơi mấy người ngồi đánh bài nói chuyện phiếm cũng không có cảm giác thay đổi, nhưng đã khiến con chồn sợ không ít.
Nhất là dòng khí âm hàn gần như ngưng tụ thành sát khí, khiến Mao Đầu vốn là động vật ưa thích rét lạnh cũng không chịu được, vừa rồi nó bị dòng khí này ép tới mức quỳ rạp trên mặt đất, cũng không dám động đậy.
Diệp Thiên vẻ mặt ngây ngất hít vào một hơi thật sâu, cười nói:
- Mao Đầu, sợ cái gì chứ, ngươi có cảm giác được không, không khí chỗ nầy đã tươi mát hơn so với Tuyết Sơn?
Mặc dù gợi lên hai dòng khí âm dương khiến nguyên khí của Diệp Thiên bị tổn thương, nhưng tinh thần hắn lại vô cùng phấn chấn, ở giờ này khắc này, Diệp Thiên không có cách nào khác đi tìm người khác cùng hưởng thụ cảm giác khoan khoái với mình, chỉ có thể nói với tiểu Mao Đầu.
- Chít chít... Chít chít...
Như nghe hiểu lời Diệp Thiên, tiểu Mao Đầu ngiêng cái đầu, cái mũi ra sức hít không khí vào, lần này trong tiếng kêu của nó cũng tràn ngập niềm vui.
Diệp Thiên cười xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Mao Đầu, nói:
- Tự đi chơi đi, đừng ra khỏi Tứ Hợp Viện này là được rồi...
Nghe được Diệp Thiên nói, "Phốc" một tiếng, Mao Đầu đã chạy trốn ra ngoài, linh khí thiên địa khiến nó hưng phấn không thôi, chỉ thấy bóng dáng trắng toát luồn qua tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng không có thời gian chơi cùng tiểu Mao Đầu, giờ phút này mặc dù thể trạng hắn cũng không được tốt, và trong không khí tràn ngập cảm giác tươi mát. Nhưng mỗi lần Diệp Thiên hít thở, vẫn mơ hồ cảm giác được từ ngực bụng chút đau.
Nguyên khí phân bố khắp Tứ Hợp Viện đều giống nhau, Diệp Thiên cũng lười đứng dậy, ngồi dưới đất vận chuyển công pháp, nhìn một chút thương thế của mình.
- Cũng may, không bị tổn thương nội tạng, tu dưỡng vài ngày liền khôi phục lại...
Qua năm sáu phút sau, trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ thoải mái, lần này gợi lên âm sát của thiên địa, Diệp Thiên làm chút dẫn đường cũng không suy giảm sức khỏe của hắn.
Với bệnh cũ của Diệp Thiên, nếu không phải một thời gian trước hành trình đến Tuyết Sơn, chỉ sợ thật đúng là hắn không thể khống chế nổi lượng nguyên khí thiên địa khổng lồ kia, nói không chừng Tứ Hợp Viện này cũng bị hủy hoại trong chốc lát.
Đứng lên, Diệp Thiên thư giãn một chút, cảm thụ được nguyên khí trong viện, thầm nghĩ trong lòng:
- Năm năm, nhiều nhất năm năm, long mạch và sát khí hoàng cung kưu lại ở đây sẽ bị tiêu hao hầu như không còn...
Sau triều Thanh, long mạch đã bị hủy hết. Hoàng trào suy thoái, nhưng vận khí mấy trăm năm của hoàng cung, nhất thời chưa tiêu tán hết, Diệp Thiên khéo léo nhìn ra Thiên Cơ, cũng kéo vận khí lại cho mình.
Nhưng sát khí và vận khí tích luỹ mấy trăm năm qua, tóm lại là cũng có hạn, với linh khí mạnh nhất mà hiện tại Diệp Thiên cảm nhận, phỏng chừng tối đa cũng đủ chỉ được năm năm.
Đừng thuyết năm năm, tựu là một năm. Cũng sẽ khiến Diệp Thiên nằm mơ đều nở nụ cười, ở nơi này tu luyện công pháp, chỉ sợ ngay cả các cao nhân thuật sĩ cổ đại cũng không cách nào làm được.
Phải biết rằng, lịch sử các triều đại trong hoàng cung, đều có cao nhân thuật sĩ xem Tinh Tượng, dự đoán vận mệnh quốc gia, nếu có người dám làm điều này. Đây tuyệt đối là hành vi phạm tội "chu di cửu tộc" (giết chết 9 đời), còn dám làm sao?
Chậm rãi đi trong sân, những sát khí nặng nề lúc trước, đều đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là những linh khí dễ chịu.
Nếu có ai khác ngoài Diệp Thiên ở chỗ nầy. Nhất định sẽ kinh ngạc không hiểu, bởi vì ở nơi này đang là ban đêm. Cả Tứ Hợp Viện, từ cả cái ao nhỏ bốc hơi lên, giống như tiên cảnh vậy.
Nhưng Diệp Thiên biết, đây chính là linh khí kết hợp giữa hai dòng khí âm dương khổng lồ làm thành, đợi cho trận pháp vận hành rồi, cường độ linh khí sẽ hơi giảm bớt, những cảnh tượng trong viện lúc đó, cũng sẽ không tái xuất hiện kỳ cảnh như thế này.
Đi đến phòng mình trong hậu viện, Diệp Thiên đem đèn Chu Tước ra, xé đi là bùa trên đó, đem đó đặt ở trên bàn, Diệp Thiên thực sự hy vọng trải qua vài năm nuôi dưỡng, nó cũng có thể trở thành "Vô Ngân" – một nhạc cụ của thầy tu.
Làm xong xuôi tất cả công việc đó, Diệp Thiên trở lại phòng đi say, lúc này hắn cảm giác giấc ngủ vô cùng ngọt ngào, giống như ngủ trong Mao Sơn lúc còn nhỏ, không có ô nhiễm, trên đầu là bầu trời xanh.
- Chít chít... Chít chít!
Đang ngủ, Diệp Thiên chợt cảm giác trên mặt có chút ngứa, bên tai đồng thời truyền lại tiếng kêu của Mao Đầu, mở to mắt nhìn, thấy tiểu Mao Đầu đang dùng hai chân trước cào lên đầu mình.
- Nhóc con, mi dậy sớm quá như vậy làm gì?
Diệp Thiên đã lâu không được ngủ thoải mái như vậy, thử hít một hơi thật sâu, cảm giác đau bụng khi vận hành trận pháp hôm qua đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
- Chít chít... Chít chít!"
Mao Đầu bất mãn với lời nói của Diệp Thiên, móng vuốt thêm chút sức, làm đầu Diệp Thiên thấy đau, vội vàng ngồi dậy, nói:
- Tao đứng dậy được chưa?
- Ôi trời, sao đã sắp 12 giờ rồi?
Diệp Thiên đảo mắt qua đồng hồ để bàn trong phòng mà Vệ Hồng Quân tặng, không khỏi lặng đi một chút, không ngờ mình đã ngủ mười hai giờ.
Phải biết rằng, sinh họat của Diệp Thiên vốn rất có quy luật, mỗi sáng sớm năm giờ, căn bản không cần đồng hồ báo thức sẽ tự dậy, ngoài lần nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ ra, có lẽ hắn không có ngày nào dậy muộn như hôm nay.
- Ôi, mi kéo tao đi đâu?
Diệp Thiên đang muốn đi rửa mặt, không ngờ Mao Đầu lại ra sức dùng móng vuốt kéo hắn ra bên ngoài.
- Chít chít!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, tiểu Mao Đầu cũng nhả Diệp Thiên ra, đứng thẳng người, dùng hai chân khoa tay múa chân trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng không học qua ngôn ngữ động vật, nghĩ rất lâu, bèn hỏi:
- Bên ngoài có người gọi cửa?
- Chít chít...
Tiểu Mao Đầu liên tục gật đầu, cũng chẳng quan tâm Diệp Thiên, trực tiếp lách người chui ra ngoài qua khe cửa.
- Con chồn này sắp thành tinh rồi sao? Mình có thể nuôi một yêu tinh hay không?
Nhìn thấy Mao Đầu biểu hiện thông minh như thế, Diệp Thiên không khỏi gãi gãi đầu, linh khí chỗ nầy đang sung túc, nói không chừng, qua vài năm, thật có thể khiến Mao Đầu trở nên rất linh lợi.
Trong lý luận của Đạo giáo, nói cỏ cây động vật đều có linh tính, cũng có nghĩa là, nếu nó có được linh trí, cũng xí thể trở thành một loại yêu tinh, nhưng thuyết pháp này chỉ thấy nhiều trong thần thoại, trong truyền thuyết, lại không có chứng cứ rõ ràng trong thực tế.
Biết bên ngoài có người đang đợi, Diệp Thiên cũng không đi rửa mặt, tùy tiện mặc vào bộ quần áo, đi đến cửa.
Cần nói rằng Tứ Hợp Viện này rất lớn, cảm giác duy nhất không tiện chính là, từ sau viện đi đến Tiền viện phải đi một lúc, đi qua hành lang gấp khúc, giống như là Cổ Phủ trong kịch truyền hình "Hồng Lâu Mộng".
- Bác, sao bác lại tới vậy?
Thông thường không phải Tứ Hợp Viện hỗn hợp nhiều hộ gianh đình ở, từ trước đến nay cửa chính đều là nơi không lối thoát, Diệp Thiên mở ra cửa hông rất nặng nề, liếc mắt một cái liền thấy bác cả và mấy người khá lớn tuổi đang đứng ở trước cửa trò chuyện phiếm.
- Chị Diệp, đây là cháu chị à, chàng trai thực có tinh thần nha, đã có vợ chưa?
Một vị lão bà thấy Diệp Thiên, cười đến nỗi mắt híp cả lên, nói ra một câu cũng khiến "Diệp đại sư" toát mồ hôi lạnh, mình vừa tỉnh ngủ, ngay cả dử mắt cũng không kịp rửa sạch, làm sao có thể dính dáng đến hai chữ rất có "tinh thần" đây?
- Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ không cần chúng mình quan tâm, hắn lên đại học đã có đối tượng!
Diệp Đông Lan cười cười, lại nói chuyện tào lao vài câu với mấy người kia, nhìn về phía Diệp Thiên khiển trách:
- Đã mấy giờ rồi, cháu còn không đi về nhà ăn cơm?
Diệp Thiên gãi gãi đầu, nói:
- Bác, bác vào ngồi một chút, cháu rửa mặt một chút liền sang...
- Hay là ... mọi người vào bên trong ngồi một chút?
Diệp Đông Lan quay sang bảo mấy người kia.
- Không... Không, chị Diệp, tôi phải về trước, hôm nào có thời gian tiếp tục tán gẫu.
Mấy vị lão bà không ngừng xua tay, nói đùa gì vậy chứ, Tứ Hợp Viện này của Diệp Thiên nổi danh là nơi ma quỷ, mặc dù đã mời Liễu Đạo sĩ tố pháp sự, nhưng người bình thường buổi tối vẫn không dám đi qua cửa nhà này.
- Hả?
Vừa vừa đi vào Tứ Hợp Viện, Diệp Đông Lan ngây ngẩn cả người, mặc dù bà không biết cái gì gọi là nguyên khí, nhưng lúc này không khí trong viện, cũng khiến bà thấy rât thư thái, lỗ chân lông giãn ra, cảm giác như được ăn nhân sâm vậy.
- Diệp Thiên, bác... sao bác cảm giác hôm nay Tứ Hợp Viện khác ngày hôm qua nhỉ?
Nhìn lại khu Tứ Hợp Viện đầy hoa nở rộ như tiên cảnh, Diệp Đông Lan thoáng như chìm vào trong mộng. Phải biết rằng, bên ngoài hiện tại đã là mùa thu, mà Diệp Thiên nơi nầy giống như mùa xuân vậy, đây chính là cách nói trong ngoài cửa một bước, khác biệt một trời một vực, là vì cái gì đây?
Diệp Đông Lan là người sống trong nền công nghiệp hoá chưa phát triển, bà vẫn có thể nhớ rõ cuộc sống mới trước đây, khi không có bất kỳ công nghiệp ô nhiễm, nhưng cho dù là không khí của ngày đó, dường như cũng không bằng không khí trước mắt, hít vào một hơi làm cho người ta cảm giác phi thường sảng khoái.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Bác, sau này mỗi tuần đều qua đây ở hai ngày đi, cam đoan bác sống trăm tuổi!
Cũng không phải Diệp Thiên không muốn làm cho người nhà họ Diệp qua đây ở hẳn, chủ yếu là nguyên khí hiện tại quá mức dày đặc, người bình thường chưa trải qua tu luyện, nhất thời không cách nào thích ứng được Vả lại nhiều người cũng thấy tốt, nhưng hít không khí ở đây quá nhiều lại không tốt.
Nhưng nếu mỗi tuần lại đây ở hai ngày, lại có thể điều dưỡng cơ năng cơ thể, khiến cho một số tạp chất trong cơ thể được bài trừ đi ra ngoài, có lẽ đến một hai năm sau, mật độ linh khí giảm một chút, Diệp Đông Lan mới có thể ở đây lâu.
- Tứ Hợp Viện này của cháu hiện tại không kém gì vương phủ trước kia.
Thấy Tứ Hợp Viện biến hóa như vậy, trong lòng Diệp Đông Lan tràn đầy vui mừng, trước kia bà là chủ nhiệm khu phố này, có Tứ Hợp Viện nào bà chưa từng đến đâu. Nhưng tuyệt đối không có một Tứ Hợp Viện nào có thể so sánh với nơi này.
- Hắc hắc, bác à, đừng nới vương phủ, ngay cả là Hoàng Cung cũng không sánh bằng chỗ nầy đâu ạ!
Diệp Thiên thật đúng là không nói mạnh miệng, cho dù lấy Tử Cấm Thành đổi cùng hắn, Diệp Thiên cũng chắc chắn sẽ không đổi.
← Ch. 210 | Ch. 212 → |