Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 024

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 024: Ly biệt!
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Người lớn đang uống rượu nói chuyện, tâm tư Diệp Thiên đã sớm không ở trong này, thừa dịp bọn họ thảo luận chuyện cổ phần linh tinh, nó lặng lẽ nháy mắt với Vu Thanh Nhã, hai đứa chạy ra khỏi cửa.

- Diệp Thiên, cậu thật sự làm thầy bói à?

Vốn dĩ quan hệ của Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã rất tốt, nhưng lớn lên lại không thân. Ngày mai đã phải rời khỏi nơi này, Vu Thanh Nhã không biết vì cái gì cũng chạy theo Diệp Thiên.

Nghe thấy Vu Thanh Nhã nói vậy, Diệp Thiên bĩu môi, bất mãn nói:

- Cái gì tiểu thầy bói chứ? Sư phụ nói, đó là truyền thống văn hóa Trung Quốc, là khoa học tự nhiên...

- Lừa ai vậy?

Vu Thanh Nhã cau cái mũi nhỏ xinh xắn, vẻ mặt bỗng nhiên trùng xuống.

- Diệp Thiên, ngày mai tớ phải đi, cậu sẽ nhớ tớ chứ?

Tâm tư con gái luôn luôn rất tinh tế, Vu Thanh Nhã biết, Diệp Thiên thường xuyên chọc ghẹo mình, kỳ thật cũng là để gây sự chú ý của mình, bây giờ phải rời khỏi Diệp Thiên, trong lòng cô bé có chút luyến tiếc.

- Mình đương nhiên sẽ nhớ cậu, ha ha, Thanh Nhã mình còn biết hôm nay bạn mặc quần nhỏ màu gì!

Diệp Thiên cười ha hả, lời nói còn chưa dứt, đã bị bàn tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã chặn lại, hai đắ trẻ đùa loạn lên ở đầu thôn, giống như thời năm sáu tuổi.

Vui đùa ầm ĩ một hồi, hai người ngồi trên bờ ruộng, Diệp Thiên theo trong bao móc ra ngoài tờ 10 tệ, nói:

- Bạn Thanh Nhã, vốn là mình muốn mua cho bạn một bộ quần áo, nhưng ngày mai bạn đã đi, số tiền này bạn hãy cầm đi, rồi tự mình đi mua nhé!

Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, nói:

- Không... Tớ không muốn cầm tiền của cậu!

- Cho bạn thì bạn cầm đi, bằng không sau này mình sẽ không nhớ bạn nữa.

Diệp Thiên cầm tiền nhét vào trong túi áo của Vu Thanh Nhã, đứng lên nói:

- Thanh Nhã à, sau này mình sẽ thi trường Thanh Hoa, nói không chừng chúng ta còn có thể là bạn học đấy...

Tuy rằng Diệp Thiên cũng chưa có ý niệm gì về trường Đại HọcThanh Hoa, nhưng khi biết cha từng ngồi học trường này, trong lòng nó đã có niềm tin, sau này mình cũng muốn học trường đại học này.

- Đại học Thanh Hoa?

Vu Thanh Nhã không nói gì, yên lặng ghi tạc cái tên này vào trong lòng.

- Diệp Thiên, Thanh Nhã, các con ở đâu?

Tiếng của Vu Hạo Nhiên từ xa truyền lại.

- Diệp Thiên, nói phải giữ lời nhé, hẹn gặp cậu ở trường Thanh Hoa!

Vu Thanh Nhã nắm chặt tiền trong túi, cười chạy đi, thân thể nho nhỏ như là một ngôi sao, nhấp nhô trên mặt đất như đom đóm ngoài đồng nhảy múa, nhìn cảnh tượng này, Diệp Thiên khắc sâu trong lòng.

- Tương lai của ta, ở ngọn núi lớn này sao?

Nhìn núi non sừng sững chập chùng phía xa, cậu bé Diệp Thiên mới10 tuổi, ngồi ở bờ ruộng thật lâu không thay đổi vị trí, lần đầu tiên tự hỏi chính mình về cuộc sống.

Về đến nhà, cha con Vu Hạo Nhiên và Liêu Hạo Đức muốn về, trong nhà vang lên tiếng lẩm bẩm của lão đạo sĩ, nhưng đêm nay Diệp Thiên chắc chắn không thế nào ngủ được, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh Vu Thanh Nhã.

Bạn nối khố sắp đi xa, nhưng cuộc sống... vẫn phải tiếp tục. Trẻ con hay quên, hơn một tháng sau, cả ngày bắt cá tôm, lên núi tìm trứng chim, Diệp Thiên có lẽ đã quên chuyện này.

Điện thờ trên núi bị sấm đánh xiêu vẹo không ra dáng hình gì, lúc này cũng được tu sửa rực rỡ hẳn lên.

Có Miêu lão ứng ra hơn bốn nghìn tệ, lại dùng một ít tiền mà Liêu Hạo Đức đưa cho Diệp Thiên, điện thờ vốn chỉ có một gian chính điện, hai phòng nhỏ, được xây dựng thêm thành bốn gian phòng.

Theo như lời Miêu lão, nếu rảnh anh ta muốn đến ở mấy ngày, cho lây một ít tiên khí trên người lão thần tiên.

Còn từ điện thờ đến chân núi, Miêu lão cũng gọi người làm một con đường lát đá.

Men theo con đường lát đá xanh mà lên núi, khe núi nước chảy xuống nghe róc rách, từng trận gió núi xuyên qua rừng trúc phát ra tiếng vi vu, tiếng gió, tiếng nước chảy hòa hợp lại, phảng phất như vang lên âm thanh của tự nhiên.

Trước khi Liêu Hạo Đức quay về Mĩ, mời Diệp Đông Bình cùng đi lên điện thờ một chuyến, khen không dứt miệng trước cảnh đẹp nơi này, nói thẳng đến khi tuổi cao hơn chút nữa, cũng muốn tới nơi này dưỡng già.

Cũng không biết Liêu Hạo Đức và lão đạo sĩ đã nói những gì, ông ta đi rồi, lão đạo sĩ liền quản Diệp Thiên nghiêm hơn, dạy cho Diệp Thiên rất nhiều kiến thức về giám định và thưởng thức đồ cổ, sắp đến ngày khai giảng, mới buông tha cho nó xuống núi.

Cả người đổ mồ hôi quần áo bẩn thỉu như con khỉ tắm bùn, Diệp Thiên đẩy cửa, ném một con chim trĩ mà nó bắt được khi xuống núi tới bên giếng nước, lớn tiếng hô:

- Cha, con bắt được chim trĩ, buổi tối cha nấu nhé!

- Cơm đã làm xong, gà núi này con hãy đem cho lão đạo sĩ đi!

Trong nhà truyền ra tiếng của Diệp Đông Bình thanh âm của từ trong nhà truyền ra.

- Sư phụ cũng không ăn mấy thứ này, hắc, giếng này nước mát thật, thoải mái quá!

Diệp Thiên cũng không cởi quần áo, múc nước giếng, trực tiếp dội xuống đầu, miệng kêu lên sảng khoái, cầm khăn mặt vắt bên cạnh giếng lau một hồi, cũng không để ý người vẫn đầy nước, đứng dậy đi vào trong nhà.

- Ấyi? Cha, cha làm cái gì vậy?

Đẩy cửa gian nhà giữa, Diệp Thiên nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì bình thường đập vào mắt là những cái bình hay chai lọ, giờ không thấy đâu, mà ở một góc phòng, có thêm hai cái rương.

- Tiểu Thiên, chúng ta cần chuyển nhà...

Diệp Đông Bình nói xong, Diệp Thiên há hốc mồm:

- Chuyển nhà? Dọn đi đâu ạ? Chúng ta không phải chỉ có cái nhà này sao?

- Nơi này, kỳ thật cũng không phải nhà chúng ta...

- Cha, ý cha là nói chúng ta đi Bắc Kinh? Chúng ta sẽ quay về Bắc Kinh?

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên hưng phấn lên, thật ra từ nhỏ nó thường hát to bài hát " Tôi yêu Bắc Kinh, nơi mặt trời mọc", khi nó còn nhỏ, vẫn luôn ao ước được tới Bắc Kinh.

- Bắc Kinh?

Diệp Đông Bình nghe được cái từ này từ miệng con trẻ, ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới lên tiếng:

- Chúng ta không quay về Bắc Kinh, có lẽ... sau này con có thể trở về đó...

Nghĩ lại bởi vì hôn nhân của mình, ông cùng hai người em gái còn cãi cọ nhiều lần, ngay cả cha mất cũng chưa trở về nhà chịu tang, Diệp Đông Bình cũng cảm giác đau xót trong lòng, ông còn mặt mũi nào mà trở lại Bắc Kinh đây?

Huống hồ, ở Bắc Kinh còn có một người mà ông không muốn đối mặt, tuy rằng trong mơ thường xuyên gặp lại, nhưng Diệp Đông Bình vĩnh viễn sẽ không quên, bởi vì mẹ của Diệp Thiên, năm đó ông đã phải chịu nhục nhã.

Diệp Thiên nhìn thấy sắc mặt cha lộ ra thần sắc thống khổ, chắp tay đấm nhẹ vào Diệp Đông Bình, nói:

- Cha, cha làm sao vậy? Chúng ta không trở về Bắc Kinh cũng không được sao?

- Cha, không sao đâu, có thể có một số việc, là cha làm sai...

Diệp Đông Bình có chút uể oải lắc lắc đầu, giờ phút này hồi tưởng chuyện cũ, ông cảm giác trước kia mình hành sự quá cảm tính, có lẽ còn rất nhiều hiểu lầm bên trong chưa được cởi bỏ.

- Cha, vậy chúng ta đi đâu?

Diệp Thiên cũng hiểu không nên tiếp tục hỏi chuyện cũ, nhưng nếu không trở lại Bắc Kinh, nó không biết mình còn có một cái nhà ở nơi nào?

Diệp Đông Bình nhìn con một cái, đáp:

- Lên huyện, con không cần học năm cuối cấp 1 nữa, lên cấp 2 được rồi!

- Cha, vậy trên huyện thì cha làm cái gì?

Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, tuy rằng ở trong thôn hai cha con không có đất canh tác, nhưng hàng năm khi ngày mùa giúp việc cho người ta, đổi được lương thực cũng đủ hai người ăn, nhưng... đến huyện, sau này bọn họ ăn cái gì?

*****

- Yên tâm đi, không để con đói đâu, cha đến cửa hàng của Phong Huống làm việc!

Khi trả lời con thì sắc mặt Diệp Đông Bình lộ ra một tia khó chịu nhưng khó có thể phát hiện.

Đường đường là sinh viên của trường Đại học Thanh Hoa trong những năm bảy mươi, năm đó Diệp Đông Bình cũng thấy đáng tự hào, bây giờ lại luân lạc tới mức phải đi làm kinh doanh, không biết những người bạn học năm đó mà biết, sẽ tỏ thái độ gì?

Kỳ thật lúc trước Vu Hạo Nhiên muốn mời Diệp Đông Bình mang theo Diệp Thiên cùng đi Thượng Hải, Diệp Đông Bình được học máy móc chuyên nghiệp, có thể dùng được trong công nghiệp dệt.

Nhưng Diệp Đông Bình không muốn mang tiếng ăn nhờ ở đậu, bèn nói chuyện với Liêu Hạo Đức và lão đạo sĩ, sau đành quyết định nhận lấy cổ phần trong cửa hàng đồ cổ của Liêu Hạo Đức, lên huyện hỗ trợ việc làm ăn ở cửa hàng.

Còn chuỵên Diệp Thiên trực tiếp nhảy lên truờng cấp II, đây là Vu Hạo Nhiên nói ra, hơn nữa quan hệ trong huyện thành, cũng là ông ta đi giúp.

Sở dĩ để Diệp Thiên nhảy lớp, chủ yếu là bởi vì giáo viên bậc tiểu học ở nông thôn, chủ yếu đều là giáo viên không chuyên, bằng cấp rất thấp, có một số người thậm chí chỉ mới tốt nghiệp trung cấp.

Với thành tích học tập và tri thức hiện tại mà Diệp Thiên nắm được, thật sự là không cần phải tiếp tục học tiểu học, nếu không muốn cho Diệp Thiên xuất ngoại, vậy cũng nên cho nó một môi truờng học tốt hơn.

Diệp Đông Bình không đồng ý đến Thượng Hải cùng Vu Hạo Nhiên, nhưng với ý tốt này, ông lại không từ chối, dù sao lên trường huyện học tập, cũng tốt hơn cho Diệp Thiên.

- Ôi, chẳng trách mấy ngày nay cha cũng chạy đến chỗ sư phụ học giám định đồ cổ và tranh chữ!

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên hiểu rõ tất cả, thấy mấy ngày hôm trước cha chịu khó đến chỗ sư phụ, thì ra cũng là có dụng ý.

- Được rồi, nói nhiều như vậy vô nghĩa, con đi lên núi cùng lão gia tử tố cáo hạ đừng đi, ngày mai... Chúng ta phải đi thị trấn..."

Diệp Đông Bình có chút thương cảm nhìn thoáng qua Từ Đường, nơi này ông đã ở hơn mười năm, trong lòng ông có chút luyến tiếc khi rời mảnh đất nông thôn này, tuy rằng cuộc sống trôi qua nghèo khó một chút, nhưng người dân tốt bụng, cuộc sống tĩnh lặng, ở trong thành thị không thể có được.

- Vâng, con phải đi đây!

Nghe nói sáng mai phải đi, Diệp Thiên sốt ruột, trong mười dặm, tám thôn này, nó được xưng là Nhi Đồng Vương, trước khi đi cần tạm biệt đám tiểu đệ, thời gian cũng gấp, lập tức vội vàng quay ra sân, xách con chim trĩ đi lên trên núi.

- Sư phụ, sư phụ!

Còn chưa vào đến điệnt thờ, Diệp Thiên liền lớn tiếng kêu lên.

- Nhóc con, biết phải đi rồi à?

Nghe được tiếng của Diệp Thiên, lão đạo sĩ lảo đảo đi ra, vẻ mặt cười cười nhìn Diệp Thiên, nói:

- Con còn nói xem được mệnh cho người khác, còn bản thân phải đi cũng không tính ra sao?

- Sư phụ, chắc mọi người đều biết, còn gạt con?

Diệp Thiên bất mãn hét lên:

- Con chưa xem quẻ nào cho mình, làm sao có thể biết việc này?

Nói tới đây, trong lòng Diệp Thiên bỗng giật mình, hơn một tháng qua, nó đã hiểu về " Mai rùa" trong đầu sâu sắc hơn, như chuyện hai chữ "phong thủy", một ngày chỉ có thể dùng một lần, dùng xong, mặt chữ liền xám đi, đến ngày hôm sau mới có thể khôi phục màu sáng.

Còn hai chữ " Tướng Thuật", một ngày có thể vận dụng ba lượt, có điều vẫn không thể suy tính lành dữ họa phúc cho chính mình, hoặc người có quan hệ với mình.

Diệp Thiên từng thử tính một chút tuổi thọ cho lão đạo sĩ, cũng lại bị nguyên khí phản lại, nằm ở trên giường liền hai ngày.

Hơn nữa, ngoài hai chữ "Phong thuỷ" và ""Tướng thuật" ra, chữ thứ nhất trong Thuật Tàng là " Xem bói" cũng có sánh lên, tuy nhiên chỉ có thể đơn giản đoán lành dữ, nhưng cũng có thể bị nguyên khí phản lại, hơn nữa mỗi ngày chỉ có thể bói ba quẻ.

Còn những chứ khác như là " Số mạng, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt", Diệp Thiên cũng chưa có thu hoạch, mấy chữ đó luôn luôn trong trạng thái xám xịt.

Diệp Thiên cũng hỏi bóng gió lão đạo sĩ về tổ sư gia, nhưng năm tháng trôi qua, rất nhiều điển cố sớm mất đi trong dòng sông lịch sử, lão đạo sĩ cũng nói không rõ, chỉ biết là tổ sư gia thiên phú kỳ tài, sáng chế Ma Y thần chính thống, có thể nói là lão tổ tông của các thầy tướng số khắp thiên hạ.

Nhìn thấy lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, trong lòng Diệp Thiên đột nhiên sinh ra một tia lưu luyến, tiến lên từng bước kéo ống tay áo lão đạo sĩ, nói:

- Sư phụ, cha con bảo ngày mai đã phải đi, người... người theo chúng con lên huyện nhé!

Phải biết rằng, Diệp Thiên lớn như vậy, trước mặt lão đạo sĩ thậm chí còn nịnh nọt hơn so với Diệp Đông Bình, ở trong lòng Diệp Thiên, lão đạo sĩ cũng không có gì khác ông nội nó.

Còn trước tính xem lão đạo sĩ sống bao lâu, mặc dù Diệp Thiên bị phản lại, cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả, nếu quẻ đó không nhầm, đoán chừng lão đạo sĩ chỉ có thể sống nhiều nhất mười năm nữa.

Sắp phải rời khỏi Mao Sơn đi lên huyện, để lão đạo sĩ một mình cô đơn ở nơi này, trong lòng Diệp Thiên có chút đau xót không nên lời, thầm muốn bổ nhào vào trong lòng lão đạo sĩ khóc lớn một hồi.

Nhìn thấy Diệp Thiên ửng đỏ đôi mắt, lão đạo sĩ vui mừng nở nụ cười, ở cổ đại, bất kể là cái gì nghề, thu nạp đồ đệ đều cần coi trọng nhân phẩm, nếu phẩm hạnh không tốt, cho dù thiên phú cao tới đâu, cũng không thể nhập môn.

Còn Diệp Thiên, mặc dù bình thường ham chơi, thường thường làm lão đạo sĩ tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng lúc này sắp ly biệt, lại hiển lộ ra bộ mặt thành tâm, điều này làm cho nghi ngờ trong lòng Lý Thiện Nguyên tan biến, vuốt ve cái đầu nhỏ của Diệp Thiên, cười nói:

- Đồ ngốc, sư phụ thật vất vả mới thoát ly hồng trần, sao lại tái nhập thế tục được? Hơn nữa, trên núi cũng yên tĩnh, sư phụ lại có thể luyện một chút tài nghệ của tổ sư, xem có thể khôi phục vài phần những bí quyết của Ma Y chúng ta hay không ...

Thời Đường Tống và kể cả thời nhà Minh, các đạo sĩ tương đối được tôn sùng, các loại học thuyết, thuật pháp lên đến giai đoạn cường thịnh. Nhưng đến triều Thanh, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long đều là đế vương quyền lực cao, bài trừ những đạo sĩ tương đối mạnh tay, khiến cho những tri thức của Ma Y chính thống, cũng trở nên không trọn vẹn.

Từ nhỏ Lý Thiện Nguyên đã thông minh, khi được kế thừa Ma Y chính thống, từng ấp ủ hoài bão lớn, muốn bồi đắp thuật pháp của tổ sư, sau lại đi dạy học, cũng là muốn tìm bộ sách tướng thuật của tiền bối, chỉ vì sau đó thời thế loạn lạc, bất đắc dĩ lỡ hết chuyện.

Hiện tại Lý Thiện Nguyên đã sống hơn một trăm tuổi, cũng tự biết đại nạn không còn, nên mới muốn tĩnh tâm nghiên cứu học tập thuật pháp, cố gắng khôi phục thuật pháp của tổ sư một cách đầy đủ.

- Đúng rồi, có chuyện con phải chú ý...

Lão đạo sĩ chợt nhớ tới một chuyện, nghiêm sắc mặt nói:

- Tiểu Diệp Tử, kiến thức của sư phụ tất cả đều dạy cho con rồi, con được thiên phú còn tốt hơn so với sư phụ, hiện tại con thiếu chính là kinh nghiệm hành nghề...

Nhưng con cần nhớ lấy, âm trạch phong thuỷ giết người vô hình, có chỗ hung hiểm cực kỳ thảm thiết, con còn nhỏ, trước mười tám tuổi, sư phụ không cho phép con làm "tầm long điểm huyệt" (tìm nơi phong thủy tốt) cho người ta, có thể làm được hay không?

Ở trong nghề phong thuỷ tướng thuật, từ trước đến nay đã có thuyết pháp: phong thủy không kiêng kị người lớn trẻ nhỏ, không biết bao nhiêu thầy tướng đã phải chết. Lão đạo sĩ lo Diệp Thiên còn trẻ, sẽ gây ra một số điều kiêng kị trong nghề.

- Sư phụ, con biết rồi, người yên tâm đi, không đủ mười tám tuổi, con sẽ không xem phong thủy âm trạch cho người ta!

Diệp Thiên liên tục gật đầu, ghi tạc lời của lão đạo sĩ vào trong lòng.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên mang vẻ nghiêm túc, lão đạo sĩ thấy không quen, chau mày, cười mắng:

- Được rồi, nhóc con, mau xuống núi đi, đừng làm như sinh ly tử biệt vậy!

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)