Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 253

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 253: Phá võ quán
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Shopee


- Tiểu tử, cùng chú dọn dẹp giường bệnh rồi về đi.

Cảnh tượng náo nhiệt cũng đã xem rồi, Diệp Thiên sắp xếp giường bệnh nguyên như lúc ban đầu, một lúc thì Vệ Dung Dung và Từ Trấn Nam cũng quay lại.

- Cha, con cho cha biết vừa rồi ở dưới đã xảy ra chuyện lớn, hôm qua con thấy mấy người côn đồ, cũng đều chết hết rồi.

Vệ Dung Dung đi vào phòng bệnh nói to lên, cô và Từ Trấn Nam cũng mới quay lại, còn thấy một thi thể nằm ngay trước cổng bệnh viện, Vệ Dung Dung chỉ liếc mắt là đã nhận ra tên trúng đạn nằm ngửa mặt lên chính là Hoàng Mao. :

- Ai, da, ở đây cũng vừa mới xảy ra, mọi người không nhìn thấy quả thực rất đáng tiếc.

Vệ Dung Dung đúng là nha đầu không có tim phổi, chuyện như vậy mà một chút sợ hãi cũng không có lại còn khoa chân múa tay, còn vào phòng bệnh kéo rèm lên nữa.

- A, mọi người không thấy kì lạ sao? Hóa ra mọi người cũng biết.

Vệ Dung Dung nói cả nửa ngày mà không thấy Diệp Thiên tỏ vẻ hiếu kì liền hiểu ngay.

- Hây, vừa mới nhìn thấy mấy tên côn đồ đánh nhau.

Diệp Thiên đi ra phía cửa sổ nhìn xuống, trên mặt có tỏ vẻ hốt hoảng một chút:

- Chú Vệ, chú cứ dưỡng thương tốt đi, nhất định cháu sẽ giúp chú giải quyết tốt chuyện này, tuyệt đối không sơ xuất.

Hôn nay Diệp Thiên gặp bọn Hoàng Mao, nhưng cũng tìm ra nguyên nhân của chuyện giải phóng mặt bằng và cả chuyện đánh người của công ty, chẳng qua bọn chúng muốn kiếm thêm ít lời thôi.

- Diệp Thiên không phải cháu nói muốn chờ cảnh sát lên sao?

Sau khi nghe Diệp Thien nói, Vệ Hồng Quân lặng đi một chút.

- Chú Vệ, anh họ cháu ở dưới đấy.

Vốn dĩ Diệp Thiên muốn đợi cảnh sát đến nhưng vừa rồi nhìn xuống, phát hiện có anh họ hắn - Lục Sâm, tuy pháp y nhất định sẽ không lên nhưng bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.

- Được, vậy cháu và Tiểu Chu đi trước đi, có Vệ Dung Dung đi cùng ta là được, ngọn nguồn chuyện này ký sư Vương cũng biết, sau này để cậu ta liên liên lạc với cháu.

Vừa rồi lúc Diệp Thiên cho bọn họ xem cảnh náo nhiệt, cũng có kỹ sư Vương, chuyện này dù nói ra cũng không ai tin nhưng bớt đi một người biết thì càng tốt.

- Sư phụ, người thật xuất chúng, ngày xưa nghe ba con nói chỉ có ngày trước mới có người vẽ được bùa Hư Không, không ngờ sư phụ cũng vẽ được.

Sau khi ra viện, vẻ mặt Chu Khiếu Thiên phấn khởi mãi không thôi... dù tên tiểu lưu manh kia đã chết nhưng cũng không có cảm giác gì, trước khi đi làm Chu Khiếu Thiên cũng đã không sợ người chết.

- Ây, suýt nữa thì đã nói trước mặt người đó...

Diệp Thiên tức giận lườm Chu khiếu Thiên một cái, sau đó ngay lập tức ngậm miệng lại, nhưng dường như Chu Khiếu Thiên không có chút gì là tức giận, Chu Khiếu Thiên cẩn thận nói:

- Sư phụ, người có thể dạy chiêu đó cho con không?

Chu Thị Nhất Mạch thuật pháp phần lớn là dùng trong phong thủy, điểm huyệt Tầm long, không thể áp dụng sang mạng người được đối với việc đánh nhau lại càng không thực hiện được, Chu Khiếu Thiên chẳng qua mới là cậu bé choai choai, nên tự nhiên cảm thấy hứng thú.

- Khiếu Thiên, không phải ta không muốn dạy cậu, mà là cậu có muốn học cũng không học được.

Diệp Thiên lắc đầu:

- Muốn học Chế bùa. Điều tối tiểu đầu tiên là phải có nguyên khí Thông Thiên, thuật pháp này trong nhà cậu đã bị mất, không có công pháp này, cậu không thể học được.

Thấy vẻ mặt Chu Khiếu Thiên có vẻ thất vọng, Diệp Thiên nói tiếp:

- Cậu luyện chính là Nội gia quyền, Đả tọa thổ nạp thành công, và không liên quan đến thuật pháp của ta, đây cũng là nguyên nhân lúc trước mà ta chỉ có thể ghi tên thu nạp cậu làm đệ tử.

Nội gia công pháp này việc chính là Luyện Khí, chú ý nội tu. Ngoại quyền thì Luyện Lực là chính, chú ý đến ngoại hình, Nội công gia pháp và Ngoại quyền là khác nhau,

Ngoại quyền chú ý " Nội luyện hơi, ngoại luyện gân cốt". Tốc độ luyện thân thể, tốc độ, sức mạnh, kỹ xảo là việc chính, ở phương diện quyền thực hiệu quả khá nhanh.

Mà Nội gia công pháp không giống lúc trước, Nội gia công pháp không chú trọng tốc độ, kỹ xảo huấn luyện, mà điều quan trọng là phát hiện tiềm năng ở cơ thể con người, cái này là phương pháp đặc thù, cũng là bí mật của Nội gia quyền.

Chu Khiếu Thiên đã luyện tập Nội gia tâm pháp hơn 20 năm trời, còn không thể thay đổi được lề lối, căn bản là không có khả năng, kết quả hỏng rất có thể làm tổn thương kinh mạch, như trong truyền thuyết thì đó cũng là tẩu hỏa nhập ma.

Diệp Thiên không thể dạy cho Chu Khiếu Thiên còn một nguyên nhân quan trọng khác phải là truyền thừa.

Không hiểu sao Diệp Thiên lại có được công lực truyền thừa, tuy có lúc công lực của hắn còn kém, nhưng vẫn có khả năng làm được đạo sĩ pháp thuật, sở dĩ hắn có thể am hiểu linh khí của đất trời cũng là do lúc mười tuổi được ban tặng " Mai rùa".

Đương nhiên, cũng không phải chỉ có cách đấy mới cảm nhận được sự tồn tại được nguyên khí của trời đất, trong đầu Diệp Thiên cũng biết đạt được đến trình độ luyện khí Hóa Thần để đưa bọn họ vào Nhất Mạch Công Pháp thì cũng có thể nắm được nguyên khí trong tay.

Nói cách khác, Diệp Thiên cần có thể luyện được công pháp của Ma Y Nhất Mạch đến trình độ này, cũng giống như những thủ đoạn kia là Diệp Thiên đã xuất chúng rồi.

Nhưng bản thân Chu Khiếu Thiên học Nội tâm công pháp gia truyền cũng không được hoàn chỉnh, nếu không quay lại tìm công pháp gia truyền, chỉ sợ đến cả đời công lực của Chu Khiếu Thiên cũng chỉ đạt được đến trình độ như thế này.

Sau khi nghe Diệp Thiên giải thích xong, Chu Khiếu Thiên không khỏi buồn bã, truyền thừa của gia pháp họ đã thất truyền cả gần trăm năm nay, sao có thể tìm lại một cách dễ dàng được?

- Cậu cũng không cần phải thất vọng, chờ thêm một thời gian nữa, tôi muốn đi thăm dò người thuộc tầng lớp trung lưu, nói không chừng có thể tìm được tin tức truyền công của gia tộc nhà cậu.

Thấy bộ dạng thất vọng của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên an ủi mấy câu, nhưng những điều hắn nói thì chính hắn cũng không tin được.

Bí tịch công pháp ấy cũng như những tấm mồ kia đều đã có từ mấy trăm đời thậm chí là hơn cả một ngàn năm, trải qua thời cận đại loạn lạc, có thể đã bị chôn vùi sâu trong lòng đất, khả năng còn là rất thấp.

Khi Diệp Thiên về đến nhà, đám Thanh Nhã còn chưa về, một lúc sau hắn nhận được điện thoại của ký sư Vương, chính là Tứ Hợp Viện kia không thích hợp để tiếp khách, vì thế đã bảo kỹ sư Vương qua Tứ Hợp Viện cũ.

- Diệp Thiên, đây là tư liệu lường trước việc chủ công ty giải phóng mặt bằng Tam Gia.

Ngồi ở trong phòng đãi khách của nhà cũ, kỹ sư Vương đưa tư liệu ra trước mặt Diệp Thiên, chỉ vào đó nói:

- Phiền toái của Vệ Tổng chính là nhà này, đã gọi công ty phá bỏ và di dời An Thuận, ông chủ bọn họ tên gọi Phí Hạ Vĩ được gọi là đại ca, lần này Vệ tổng bị đánh chính là do y đã ra tay.

Diệp Thiên cũng không có thời gian đi làm khó dễ nhà người ta.

- Trong công ty Lợi Dân, ba nhà này có sức mạnh lớn, nghe nói ở Bắc Kinh, ông chủ họ là một ông chủ có tiếng, ở Tây Thành có mở công ty bảo vệ trị an và võ quán, nhưng....

Nói đến đây Vương Công chần chừ một chút:

- Nhưng, theo điều tra của chúng tôi, Lợi Dân giống như không có liên quan gì đến chuyện này, hẳn là Hạ Vĩ đã cùng với công ty khác đánh trúng Lợi Dân, xẻ da hổ làm ra vẻ ta đây.

- Oh? Thật là Lợi Dân rất nổi tiếng sao? Vị Vĩ ca kia đứng đầu à?

Nghe thấy nói đến Võ quán Diệp Thiên lặng người đi một lúc.

Bất kể là trước giải phóng hay bây giờ, người có thể lái được Võ quán đi lên thì phải khẳng định là người đó phải giao lưu rộng rãi trong giới giang hồ, hơn nữa nhất định cũng phải có được mấy phần thực lực.

Trước giải phóng Võ quán rất thịnh hành, bất kể là Bắc Kinh hay Thượng Hải, đều phải có mấy Võ Quán, Diệp Thiên đã nghe Lão Đạo sĩ nói cho hắn nghe không ít lần chuyện của những võ lâm nhân sĩ.

Chỉ là năm đó hắn và Lão Đạo hành tẩu giang hồ chỉ trong thời gian ngắn, trong nước không còn Võ Quán nữa, bây giờ lại nghe kỹ sư Vương nói đến chuyện ông chủ của công ty giải phóng mặt bằng cố nhiên lại còn mở cả Võ quán, Diệp Thiên không khỏi hứng thú.

- Công ty giải phóng mặt bằng Lợi Dân chính là rất có danh tiếng trong nghề này, ông chủ của họ - Khâu Văn Đông ở thành Bắc Kinh, danh thế đều rất lớn, nghe nói thuộc hạ cũng không ít những tên côn đồ liều mạng.

Sợ lời của mình làm cho Diệp Thiên suy nghĩ lệch lạc, kỹ sư Vương nói tiếp:

- Diệp Thiên, hẳn chuyện này cũng không liên quan gì đến Khâu Văn Đông, bởi vì ông chủ cũng biết tính tình ông ta vốn thẳng thắn, không giống như đâm người sau lưng, hơn nữa ông ta bắt phải phá bỏ và di dời công trình đi nơi khác, đúng là lúc trước Lão Bản có suy xét một chút.

Diệp Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói:

- An Thuận đã đánh trúng chiêu bài làm việc của Lợi Dân, nói như vậy nhưng công ty Lợi Dân cũng không tránh khỏi liên quan, được rồi, tôi biết chuyện này phải làm như thế nào rồi.

- Diệp Thiên, cậu...tốt nhất là cậu không nên trêu chọc vào Lợi Dân, cả Khâu Văn Đông cũng không thể làm gì, cứ coi như Lợi Dân có liên quan trong chuyện này thì ý của Vệ Tổng cũng là phải để cho bọn họ ra mặt.

Thấy Diệp Thiên có vẻ phản đối, kỹ sư Vương không nhị được phải nhắc nhở hắn một câu.

Dựa theo ý của Vương Công và Vệ Hồng Quân, chuyện này chỉ cần công ty An Thuận không buông tha là được rồi, không phải làm liên lụy đến Khâu Văn Đông, nếu không mà làm quá thì Vệ Hồng Quân cũng không phải nằm trên giường đơn giản như vậy.

Diệp Thiên nghe vậy cười nói:

- Tôi hiểu rồi, kỹ sư Vương nếu hai ngày công trường không được yên thì trước hết đừng khởi công, theo dõi kĩ hai ngày rồi hãy nói, đúng rồi, những tài liệu này cất ở chỗ tôi đi.

Diệp Thiên biết, kỹ sư Vương đã bị chuyện này làm cho sợ hãi mấy ngày, nói việc mình phải làm tiếp cũng không cần phải nói cho hắn biết người này thật sự đang rất lo lắng hãi hùng...

- Này, cậu đang ngây ra cái gì vậy?

Sau khi Vương Công đi, Diệp Thiên nhìn thấy Chu Khiếu Thiên cúi đầu ngồi trong sân, bộ dạng thì phờ phạc.

- Thế nào, còn muốn những chuyện gì nữa đây?

Diệp Thiên vỗ một cái lên đầu cậu ta, cười mắng:

- Tiểu tứ, không phải cậu đang muốn gia nhập giang hồ hay sao? Hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ cho cậu biết thế nào là giang hồ?

- Sư phụ, người nói thật chứ? Sáng sớm mai chúng ta đi làm thôi nhé?

Mắt Chu Khiếu Thiên sáng rực lên.

- Phá võ quán.

Diệp Thiên nhớ đến mấy chữ này.

*****

Phá võ Quán, danh từ này là đến từ Quảng Đông, bởi vì thời gian trước giải phóng, Quảng Đông, Hồng Kông rộng lớn nên có nhiều võ quán nhất lúc đó cũng dễ phát sinh mâu thuẫn.

Tục ngữ nói " Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị", người trong võ lâm tràn đầy huyết khí hiếu thắng, ban đầu chỉ luận bàn rồi thành khiêu khích, dần dần hình thành cách nói " phá võ quán".

Giống như tên ban đầu Diệp Thiên hỏi đồ đệ Lý Tiểu Long liền thường xuyên tới thỉnh giáo tiền bối Võ Lâm, đối với việc "Võ Quán" này của cậu ta chủ yếu là bàn về võ nghệ.

Thế nhưng sau khi Lý Tiểu Long thành danh mở võ quán, hằng ngày người đến Võ Quán nhiều không ngớt, những người đó vốn dĩ đều không có động cơ gì chỉ lấy tạp bãi làm mục đích.

Còn Khâu Văn Đông, công ty giải phóng mặt bằng và việc Vệ Hồng Quân bị đánh có liên quan, Diệp Thiên hô lên "phá võ quán" rồi tự nhiên lại đòi uống trà.

- Ừ, chính là việc sáng mai đi đập phá tiểu tử cậu là chủ lực, nên hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng có làm cho sư phụ ta mất mặt!

Cảm giác bây giờ của Diệp Thiên thu nạp đệ tử này là khá tốt, ít nhất thì không phải chuyện gì mình cũng phải tự làm.

Hơn nữa, sau khi Chu thị dời đến Hà Bắc và nơi đó có gần một vài môn phái võ thuật giống như là Chu Khiếu Thiên cũng được tự luyện tập, chính là lấy thực tế để đấu với Bát Cực Quyền.

Võ thuật của Trung Quốc trên Thế giới, từ trước tới nay đều là " Văn có Thái cực an thiên hạ, Võ có bát cực định càn khôn", thuyết pháp " Bát Cực" có thể đạt tới bốn phương tám hướng tới những chỗ cựu xa, động tác lại đơn giản, nhanh gọn, mạnh mẽ nhiều động tác quyền cước.

Bát Cực Quyền bắt nguồn từ huyện Vân Khánh tỉnh Sơn Đông, sau đó là Hà Bắc, Thương Châu, tổ tiên Chu Khiếu Thiên đã từng sống ở Thương Châu kết bạn bằng võ, Bát Cực Quyền công pháp đã truyền từ tổ tiên cậu ta, cũng coi như là cả nội và ngoại cùng tu.

Đừng coi Chu Khiếu Thiên tuổi còn nhỏ nhưng cậu ta đã được truyền nội tâm công pháp, hơn nữa Bát Cực Quyền của cả nội quyền, ngoại quyền của cậu ta đều cương mãnh vô địch, khó khăn lắm mới đạt được đến đẳng cấp đó.

Tục ngữ có nói: "Quyền sợ trẻ trung, côn sợ lão lang" lấy nội quyền, ngoại quyền dày công tôi luyện thì nếu vị thanh lão Quyền Sư thực sự động thủ thì chưa chắc Chu Khiếu Thiên đã là đối thủ.

Đương nhiên, luyện nội ngoại quyền, nội gia phát mạnh, nếu đem nội gia quyền luyện được thì công phu của Chu Khiếu Thiên sẽ không thường, chỉ là hiện nay võ thuật đã suy thoái, người được như vậy cũng càng ngày càng ít.

- Đúng vậy, sư phụ, người yên tâm, nhất định người sẽ không bị mất mặt đâu.

Mặc dù Chu Khiếu Thiên khá bình thản nhưng cũng là tính khí của thiếu niên, hận là không đánh ngay được.

Khu Đông Thành dựa vào đường bao quanh thành phố có một nóc nhà hai tầng bên ngoài cửa viện lộ đầy chỗ xiêu vẹo đang dỡ bỏ và di dời, 3, 4 chiếc xe dừng lại trong viện nhưng không thấy một bóng người.

Nhưng trong phòng ở tầng hai cũng có tiếng người ồn ào, 7, 8 người đang la lối om sòm giúp cùng đẩy cái bảng.

Người trong nhà 40 tuổi. Cạo trọc đầu, trên đầu có vết vết dài hơn hai tấc, vết sẹo giống như con giun, ở trên cổ ông ta còn treo một ngón út to bằng vàng.

- Mẹ kiếp, những người hôm nay đều giết anh Vĩ của tao phải không?

Mở quân bài cửu trên tay, cũng một bộ thập, Lão Đại tức giận ném một xấp tiền ra ngoài, tuy miệng có nói kháy nhưng chưa nháy mắt.

Bây giờ không giống với 10 năm trước, cái gì là bạn thân, nghĩa khí tất cả đều vô nghĩa, không có chút gì thực tế hết, gặp lại ai thì bán mạng, lúc không có chuyện gì làm Phí Lão Đại thường lôi các huynh đệ của mình ra bàn để tình cảm thêm sâu sắc.

Ba Phí Hạ Vĩ phải 50 tuổi mới đẻ anh ta, cha là một hạ sĩ quan tổng tham mưu ở đó trong mấy năm, cha Phí Hạ Vĩ lúc đó theo Phó Thống Soái tuy chức quan không lớn nhưng cũng có chút thực quyền.

Những năm tháng đó cái chú ý chính là "cha là người đàn ông hảo hán, cha là cẩu anh hùng", lúc Phí Hạ Vĩ 12 tuổi đã là vua những đứa trẻ trong Đại viện, thường xuyên đi cùng bọn con trai ra ngoài đánh nhau.

Nhưng tháng 9 năm 1971, ngày Đảng Cộng Sản Trung Quốc thành lập, Phó Thống soái trốn lên máy bay đi lánh nạn, ba Phí Hạ Vĩ trước kia là anh hùng thì trong vòng có một đêm đã trở thành cẩu hùng, sau 3 tháng thẩm tra đã bị tống giam vào ngục.

Mà cuộc đời Phí Hạ Vĩ cũng thay đổi long trời nở đất, vốn là vua trẻ con, đột nhiên lại biến thành đời sau phản cách mạng, cả nhà đều bị ra khỏi đại viện quân đội.

Cái này là tương phản lớn, làm cho lúc đó đã 15, 16 tuổi tâm lý Phí Hạ Vĩ xảy ra sự rối loạn, cả ngày chỉ ở cùng đám người trong xã hội.

Bởi vì, Phí Hạ Vĩ từng theo quân đội những người đó cũng được luyện võ thuật, rất nhanh liền trở lên nổi tiếng ở khu Đông Thành lúc anh ta được thỏa mãn thì cha lại vào tù mà bị người ta xem thường lòng hư vinh.

Sau khi cuộc náo loạn kia kết thúc, cha Phí Hạ Vĩ cũng được ra tù, bởi vì ông ta không liên qua nhiều đến vụ án, bù lại mấy năm sau đã lập nhiều công lao cho quốc gia sắp xếp công việc cho Phí Hạ Vĩ, phải đi thực tập khoa điện công ở một nhà máy công nghiệp Quân sự.

Chẳng qua lúc Hạ Vĩ đi xa đều được các an em ủng hộ tiền bạc cho nở mày nở mặt, làm sao cũng phải làm lễ tạ thần nhà xưởng nơi làm thực tập? Cho nên tuy được nắm giữ cửa ải, nhưng cũng bị một ngày không ăn không ngủ.

Nhưng vài ngày sau Tiêu Dao lại đánh nhau làm cho thành Tứ Cửu nổi tiếng, vì Phí Hạ Vĩ gây chuyện lưu manh làm chuyện có tội nên đã bị kết án 10 năm.

Trong ngục giam có hai loại người, một loại là hoàn toàn hối cải làm người, đổi lại loại kia là trong mắt toàn học một bụng những điều xấu. -

Đương nhiên Phí Hạ Vĩ là loại người thứ 2, sau khi ra khỏi ngục, nhất thời hắn phát hiện ra cả xã hội đều đã thay đổi.

Trước kia bạn thân đều còn là những đứa trẻ cũng không có đánh đánh giết giết, mấy tháng sau khi lăn lộn cùng mấy đứa bạn, Phí Hạ Vĩ có thể cảm nhận rõ ràng là những người đó không chịu nhịn bất cứ việc gì.

Người bạn trong tù đó chính là Khâu Văn Đông, lúc đó cũng cùng đường như Phí Hạ Vĩ, da mặt dày nhờ cậy vào Khâu Văn Đông, bắt đầu làm việc ở hàng của ông ta.

Nhưng con người Phí Hạ Vĩ này đúng là xấu bụng, hắn ngại lấy được tiền lương mà phải làm việc vất vả, cuối cùng đã bán hàng hóa cho người khác.

Lúc Khâu Văn Đông thu nhận những người đó, cũng không biết mấy người giống như Phí Hạ Vĩ, lúc đầu mấy người thông đồng với nhau ăn trộm hàng hóa.

Chỉ chưa đầy một năm, bọn họ đã giàu to vì ăn trộm hàng hóa, mà Khâu Văn Đông cũng vì nghĩa khí cho mấy người bạn thân mà để cho chuyện này lắng xuống, bị xử 3 năm cũng đáng vì vậy mà vỡ nợ.

Nhưng khi đó trong tay Phí Hạ Vĩ cũng dư tiền, hơn nữa còn bỏ ra một ít mời bạn bạn bè đi vui chơi, giải trí, Khâu Văn Đông có biết mọi chuyện thì cũng bị y lấy đi một nửa tài sản của công ty vận chuyển hàng hóa rồi.

Khâu Văn Đông xuất thân trong gia đình võ thuật, làm việc cũng đều chú ý tới những quy tắc trong giới giang hồ, ông ta trên đất nói lưu manh, du côn, cho dù mở công ty, cũng không bỏ qua bất cứ thủ đoạn tồi tệ, hãm hại hay lừa gạt nào.

Lúc việc vận chuyển hàng hóa vừa mới bắt đầu, thật ra Phí Hạ Vĩ cũng buôn bán có lời nhưng ít trụ không nổi nữa, những người khác đều không muốn mang hàng hóa giao cho ông ta nữa.

Đúng lúc đó, Phí Hạ Vĩ lại phát hiện ra Tài Lộ cũng có liên quan tới Khâu Văn Đông, năm đó sau khi theo anh Đông ra tù lại có thể khởi sinh phong thủy, không chỉ mở ra công ty bảo vệ trị an, mà còn mở công ty giải phóng mặt bằng.

Lúc đó sau khi Phí Hạ Vĩ nghe ngóng được cách thức của công ty giải phóng mặt bằng, mắt liền sáng lên, bức người để giải phóng mặt bằng thì không phải sở trường của bọn họ là kịch hay sao? Nghề nghiệp này quả thực là lượng sức mình mà làm.

Vì thế Phí Hạ Vĩ mặt dày tìm Khâu Văn Đông rồi, nhưng có thể cảm giác thấy Khâu Văn Đông cũng không muốn chấp nhận ý tứ của anh ta.

Phí Hạ Vĩ lấy hết vốn liếng đã lừa được của Khâu Văn Đông ra để thành lập công ty rêng, mặt khác lại bắt Khâu Văn Đông thành lập một công ty giải phóng mặt bằng nữa.

Thành công được mấy năm đâu phải đơn giản, đều đi thăm dò cách thức giải phóng mặt bằng của các công ty khác, sau đó Phí Hạ Vĩ đã ra lập công ty riêng, nhưng anh ta biết thanh danh của mình không tốt lắm, dù sao Khâu Văn Đông cũng không ưa khi giao việc cho anh ta.

Thể diện của Khâu Văn Đông tốt, hơn nữa Phí Hạ Vĩ luôn ở bên thổi phồng nhiệt huyết của mình là luôn vì lợi ích chung, mặc dù biết Phí Hạ Vĩ không nói người này nhưng cũng không trở mặt với cậu ta mà luôn một mắt nhắm một mắt mở.

Mấy tháng trước Phí Hạ Vĩ còn đe dọa Vệ Hồng Quân, quả thực hành vi đối với Vệ Hồng Quân đều do một người gây nên, cũng lừ bởi vì quân lính có tiếng có xẻ da hổ kiêu ngạo một chút.

Nhưng ở thành Bắc Kinh Vệ Hồng Quân cũng là ngươi có chút danh tiếng, đối phó với ông ta không dễ, cho nên mấy tháng nay mới tìm cách, đánh cho Vệ Hồng Quân một trận.

Phí Hạ Vĩ nghĩ, Vệ Hồng Quân cũng chỉ là người làm ăn, không dùng thủ đoạn lưu manh đánh cho chết mà tin tưởng Hoàng Mao triệu tập anh em trước, sau đó chờ Hoàng Mao trở về từ mừng công.

- Anh Vĩ, đã xảy ra chuyện lớn rồi!

Lúc đang say sưa với ván bài, cánh cửa đại bị một người đẩy mạnh đi vào, một tiểu huynh đệ hốt ha hốt hoảng chạy vào.

Phí Hạ Vĩ vừa mới thua một hồi, cầm trong tay quân cửu mắng:

- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này sao không gõ cửa? Có phải muốn chết không hả?

*****

- Anh Vĩ, thật sự đã xảy ra chuyện, Hoàng Mao bọn họ... Bọn họ...

Người nói chuyện này là một tiểu đện nằm ở phòng hồi sức trong bệnh viện sau "Khổ nhục kế" của họ, bởi vì nằm khác khu trong bệnh viện, ngay từ đầu hắn cũng không biết đám người Hoàng Mao xảy ra chuyện.

Nhưng đến giữa trưa hắn đi ra ăn cơm, cũng nghe có người nói ngay cổng bệnh viện xảy ra huyết án, vốn là nghe có người chém gục bốn người khác, hắn còn tại khen người nọ thật oách.

Nhưng sau khi nghe ngóng tướng mạo mấy người kia, người này nhất thời lo lắng, cũng chẳng quan tâm trong phòng bệnh còn có cơm chưa ăn, vô cùng lo lắng trực tiếp chạy tới hồi báo với Lão Đại.

- Ngươi không thể nói chuyện dễ hiểu chút à? Hoàng Mao làm sao? Tiểu tử đó ở bệnh viện lại gây chuyện rồi?

Phí lão đại thấy người nọ lắp bắp, nhất thời cũng tức giận, hắn phái Hoàng Mao đi với dụng ý là muốn cho hắn đi đe dọa Vệ Hồng Quân một chút, thật làm chuyện chết chóc cũng không có gì hay.

Nhưng trước khi chuyện phát sinh như vậy thì Hoàng Mao đã có tiền lệ đập phá trong bệnh viện, cho nên Phí Hạ Vĩ nghĩ Hoàng Mao lại đang gây chuyện trong bệnh viện.

- Anh Vĩ, Hoàng... Hoàng Mao không phải đánh người, là chém người...

Người kia chính là chạy từ bệnh viện về báo tình hình, hơi thở còn chưa bình thường lại.

- Chém người?

Phí Hạ Vĩ lặng đi một chút, tiện đà mắng:

- Mẹ nó, làm hư việc nhiều hơn là thành công, nhanh lên, gọi Hoàng Mao mấy tên khốn đó về cho ta, để cho hắn nếm khổ!

Người tới báo tin kia liên tục xua tay, thấy trên bàn có chai bia, xông tới uống một hơi, lúc này mới bình tĩnh trở lại, mở miệng nói:

- Anh Vĩ, không phải, là Hoàng Mao chém Sơn Kê và mấy anh em rồi, tất cả... Tất cả đều bị chém chết, Hoàng Mao cũng bị cảnh sát bắn chết rồi!

- Cái gì!

Nghe được người nọ nói vậy, Phí Hạ Vĩ mạnh mẽ đứng dậy, xoảng một tiếng hất cái bàn trước mặt, lá bài rơi lả tả.

- Hoàng Mao chém Sơn Kê? Còn bị cảnh sát bắn chết?

Dù Phí Hạ Vĩ to gan lớn mật, nghe tin tức đó cũng nhịn không được lông tóc dựng đứng, liền vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng cho ta, mẹ nó, Tứ Hỉ, đi chuẩn bị tiền, chúng ta chuẩn bị trốn!

Trực giác mách bảo Phí Hạ Vĩ, đầu tiên chính là trốn chạy, trong ý thức của hắn, chuyện này nói không chừng chính là Vệ Hồng Quân mua được cảnh sát rồi làm tới, đây chính là ép hắn chết đây!

Phí Hạ Vĩ dám tính hại Vệ Hồng Quân, cũng không dám đối kháng cùng chính phủ, người của quốc gia thực sự muốn tìm hắn xử lý, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, phải biết rằng, mấy năm nay hắn làm chuyện phá bỏ và di dời, chính là làm cho không ít người nhà tan cửa nát.

- Anh Vĩ, sao chúng ta lại phải trốn chạy?

Người tới báo tin cái kia có chút không hiểu ra sao cả, mở miệng nói:

- Em không chứng kiến chuyện đã xảy ra, hình như là Hoàng Mao định ra viện, đột nhiên rút đao chém chết Sơn Kê và mấy anh em, sau đó cảnh sát đến bắt hắn, cho nên bị bắn chết, chuyện này... hình như không liên quan đến chúng ta?

Những tên côn đồ này tuy rằng bình thường uống rượu ăn thịt đều là xưng huynh gọi đệ, nhưng kỳ thật cũng không có cảm tình thân thiết, vả lại còn chia làm mấy bè phái, quan hệ với Hoàng Mao không tốt, nơi này không có người nào thương hại bọn chúng.

Nghe được cảnh sát đến lúc sau, Phí Hạ Vĩ cũng trấn định lại, lấy tay vuốt râu, lẩm bẩm:

- Chuyện này có chút kỳ lạ, Hoàng Mao và Sơn Kê quan hệ tốt đến mức có thể cùng ngủ chung một con đàn bà, sao có thể giết chết Sơn Kê đây?

Lời nói của Phí Hạ Vĩ chưa dứt, bên cạnh có người tiếp lời, nói:

- Anh Vĩ, có cái gì kỳ quái? Tiểu tử đó hôm qua hút ma túy, cùng đàn bà hoan lạc một đêm, buổi sáng hôm nay khi hắn đi ra ngoài em nhìn hắn còn hít vài hơi, nhất định là bị bệnh rồi!

Nghe được người nọ nói vậy, Phí Hạ Vĩ như ở trong mộng sực tỉnh, một cước đá đổ cái bàn trước mặt, la lớn:

- Mẹ nó, nhất định là vậy, trời, Hoàng Mao đã chết cảnh sát nhất định sẽ tìm tới nơi này, mấy người các ngươi, mau ném hết thuốc phiện đi cho ta, Đại Long, ngươi đi theo ta!

Lời nói của Phí Hạ Vĩ khiến trong phòng hoảng loạn cả lên, tất cả mọi người vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình, cơ hồ nơi này kẻ nào cũng đã nghiện, trong phòng ít nhiều đều cất giấu thuốc phiện.

Phí Hạ Vĩ cũng không hút, nhưng phòng hắn cũng là nhiều ma túy nhất, bởi vì hắn chính là dựa vào thuốc phiện và tiền tài khống chế các tiểu đệ, nếu những độc phẩm kia bị lục soát ra, bắn chết hắn mười lần mới đủ.

Phí Hạ Vĩ nhanh trí, khiến cho hắn tạm thời tránh được một kiếp nạn, bởi vì ngay khi bọn hắn vừa mới ném thuốc phiện vào trong bồn cầu xong, mấy chiếc xe cảnh sát liền đi vào công ty phá bỏ và di dời của hắn.

Đối với vụ án giết người nghiêm trọng như thế này, tốc độ cảnh sát phá án và bắt giam cũng rất nhanh, sau khi tiến hành phân tích giải phẫu và xét nghiệm máu, cảnh sát phát hiện, hơn hai giờ trước, Hoàng Mao từng hút lượng thuốc phiện quá lớn.

Phải biết rằng, hít thuốc phiện gây ra cản trở cho tinh thần, chính là ảo giác và có lối suy nghĩ không bình thường, lúc này cảnh sát suy đoán Hoàng Mao có dấu hiệu đột nhiên phát điên.

Như vậy, cảnh sát đoán rằng sẽ có liên quan đến Phí Hạ Vĩ, lại đột kích thẩm vấn tên côn đồ bị chặt đứt tay, lập tức huy động cảnh sát bao vây công ty này.

Mặc dù không có điều tra ra thuốc phiện, nhưng mấy người trong này đều bị cảnh sát bắt đi, bởi vì chỉ mải lo vội vàng thu thập thuốc phiện, bộ bài và tiền mặt trong phòng cũng không kịp thu lại, tụ tập đánh bạc cũng đủ để giam bọn hắn mười ngày, nửa tháng ——

- Sư phụ, lúc này đi luôn sao?

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên vừa tới Tứ Hợp Viện cũ, Chu Khiếu Thiên liền cực kỳ hứng thú ra đón, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo thể thao, đã sớm là lau quyền mài chưởng chờ Diệp Thiên.

- Đi ngay bây giờ, ta nói ngươi này, sao lại giống tên cuồng bạo lực vậy!

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười.

Nhìn thấy con trai lại muốn đem Chu Khiếu Thiên đi ra ngoài, Diệp Đông Bình không vui, đi tới hỏi:

- Ông chủ, cháu đi cùng sư phụ...

Diệp Thiên sợ Chu Khiếu Thiên nói lỡ miệng, vội vàng cắt đứt lời của hắn, nói:

- Ba, con mang Khiếu Thiên đi ra ngoài có việc, ba làm ông chủ cũng không thể cả ngày ngồi uống trà, không có việc gì cũng đi trông cửa hàng đi...

- Ai nói ta không đi trông cửa hàng? Ai, ngươi đứng lại, tiểu tử, dám giáo huấn cả ba đây phải không?

Diệp Đông Bình bị con nói làm sửng sốt, khi phục hồi tinh thần lại, Diệp Thiên đã lôi Chu Khiếu Thiên ra khỏi tứ hợp viện.

- Sư phụ, chính là chỗ này sao?

Hai người tới trước cửa một Tứ Hợp Viện khu Tây Thành, Chu Khiếu Thiên nhìn thấy biển hiệu nơi cửa, không khỏi bĩu môi, nói:

- Võ quán An Đức, đức cái rắm, đều là tiểu nhân đâm sau lưng, đả thương người!

Cha của Khâu Văn Đông là Khâu An Đức, thế hệ trước, ở thành Bắc Kinh cũng là Quyền Sư khá nổi danh, có chút giao tình với các đại hiệp nam bắc thời đó.

Khâu Văn Đông đặt tên võ quán theo tên cha, thứ nhất là vì tưởng nhớ cha của mình, thứ hai cũng là muốn dùng lực ảnh hưởng của cha hắn năm đó, kết giao với giới võ thuật Phương Bắc, làm cho Khâu gia có chỗ đứng trong võ lâm ở phương bắc.

- Làm gì đây? Các ngươi mở võ quán, ông đây tới phá võ quán!

Trên đường đi Diệp Thiên liền nói cho hắn biết, tận lực làm lớn chuyện, chỉ cần không tai nạn chết người, thiếu cánh tay gãy cẳng chân cũng không sao.

- Oắt con, không có mắt à? Bát gia mà ngươi cũng dám gây chuyện? TruyệnYY -

Năm nay Khâu Văn Đông cũng sắp năm mươi, huynh đệ đi theo hắn năm đó đều gọi hắn là anh Đông, nhưng sau này đệ tử ít tuổi, lại dùng Bát gia để gọi hắn.

Tuy rằng sớm cải tà quy chính, nhưng danh khí của Khâu Văn Đông năm đó vẫn còn, những người cùng hắn tập võ, cả đám đều ngạo nghễ đi đường.

Hiện tại nghe thấy có người đến phá võ quán, hai người trẻ tuổi kia cũng không hỏi cho rõ mọi việc, một tả một hữu nâng chưởng đánh tới Chu Khiếu Thiên.

- Bát Quái Chưởng? Chẳng lẽ là hậu nhân của Đổng Hải Xuyên?

Diệp Thiên liếc mắt vừa nhìn, liền nhận ra thế võ của đối phương.

Căn cứ khảo chứng, Bát Quái Chưởng bắt nguồn từ trung và cuối thời kì nhà Thanh, do Đổng Hải Xuyên sáng lập, bởi vì Đổng Hải Xuyên từng là Quyền Sư phủ Túc Vương ở triều Thanh, cho nên Bát Quái Chưởng được lưu truyền đầu tiên ở Bắc Kinh, gần trăm năm nay lan đến cả nước, cũng truyền bá ra nước ngoài.

Ở Bắc Kinh luyện tập Bát Quái Chưởng, đa phần đều là hậu nhân của Đổng Hải Xuyên, hơn nữa Bát Quái Chưởng cũng là một trong tam đại danh quyền của Nội Gia Quyền, tuy rằng trước mặt hai người này chưởng pháp kém cỏi, nhưng trong mắt Diệp Thiên cũng có chút ý nghĩa.

- Tới đúng lúc lắm!

Diệp Thiên ở bên cạnh quan sát đường quyền hai người kia, Chu Khiếu Thiên thì trực tiếp nghênh đón.

Bát Cực Quyền vốn là quyền pháp đánh gần, động tác cực kỳ cương mãnh, coi trọng chính là nắm bắt, đánh chắc thắng chắc, đón nắm tay hai người, Chu Khiếu Thiên lùi chân phải một chút và phát lực, thân thể uốn éo, thân thể cũng giống như cái cung được căng lớn, chuẩn bị bắn ra ngoài.

Chu Khiếu Thiên động tác thật nhanh, hai người trẻ tuổi kia quyền chưa đánh tới hắn, hắn đã tiến công hai người.

Hai bả vai Chu Khiếu Thiên run lên, hai người kia nhất thời trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, chân không vững, liên tục lui về sau, không ngờ cánh cửa tứ hợp viện vốn đã cao, hai người này vô ý, cũng bị vấp ngửa mặt lên trời té xuống cửa.

- Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?

Trong viện không ít người, nghe động tĩnh bên ngoài liền đi ra, bốn năm người chạy đến cửa, vừa lúc nhìn thấy hai người kia từ trên đất đứng lên, nhưng cánh tay phải cũng mềm rũ xuống bên người, trên mặt tràn đầy mồ hôi lạnh to như hạt đậu.

- Khiếu Thiên, Thiếp Sơn Kháo của ngươi không tồi, trước đây hẳn là huỷ hoại không ít đại thụ nhỉ?

Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên ra tay, Diệp Thiên gật gật đầu.

Các đệ tử Bát Cực Quyền tập luyện "Thiếp sơn kháo" thì thường thường sẽ dùng thân thể của mình dựa vào tường, dựa vào cây, dựa vào cái cọc, Chu Khiếu Thiên hiển nhiên không ngoại lệ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-798)