Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 259

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 259: Vu thuật
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Lazada


Nhìn thấy người ngồi trên ghế trước mặt mình là Diệp Thiên, đồng tử trong mắt Mã lão tam mở càng ngày càng lớn, vết sẹo trong mu bàn tay cũng bất giác nhói đau.

Tuy rằng sự việc đã qua hơn 3 năm nay rồi, nhưng cứ mỗi khi Mã lão tam ngủ mơ thấy ác mộng, ông ta lại bắt gặp nụ cười thẹn thùng của cậu sinh viên đại học đó.

Đương nhiên, gương mặt hung thần tàn ác của Diệp Thiên lại càng được Mã lão tam nhớ và tưởng tượng thêm phần hung ác.

- Lão tam, cậu nhận ra ông Diệp ư?

Khâu Văn Đông nghe được câu nói của Mã lao tam, lập tức quay lại nhìn hắn, nếu 2 người đã quen nhau trước, sao Diệp Thiên còn đến phá đám mình nữa chứ?

- Khụ, khụ, anh Đông...là vài năm trước em có gặp mặt anh Diệp Thiên 1 lần.

Mã lão tam không dám nói ra sự việc hơn 2 năm trước đây mình từng làm tay đánh thuê. Mã lão tam vừa nói vừa quay lại nhìn Diệp Thiên với ánh mắt cầu xin.

Khâu Văn Đông là người rất ghét ỷ thế hiếp người, Mã lão tam hiện nay dù gì cũng là chủ quản của công ty bảo an. 2 năm nay cũng đã mua được xe, mua được nhà; càng không muốn vì chuyện này mà bị Khâu Văn Đông đuổi đi và lấy hết tất cả.

- Cái gì mà anh, phải gọi ông Diệp.

Khâu Văn Đông trừng mắt quát:

- Phùng Hằng Vũ gọi Diệp Thiên là tiểu sư thúc, ngươi gọi là anh chẳng hóa ra quá lời sao.

- Cứ gọi tôi là Diệp Thiên thôi, không cần câu nệ vậy đâu.

Diệp Thiên lắc lắc đầu ngắt lời của Khâu Văn Đông, nhìn Mã lão tam rồi nói:

- Anh Mã, việc Phí Hạ Vỹ là như thế nào, anh nói cho tôi nghe xem.

Mã lão tam bị cách gọi của Diệp Thiên làm giật nẩy mình, lập tức xua tay nói:

- Ông Diệp, con không dám xưng hô như vậy với ông, ông cứ gọi con là Tiểu Mã hoặc Tam Nhi đều được ạ.

Mã lão tam trong lòng đã nhận ra Diệp Thiên chính là tên đệ tử giang hồ thủa nào, nhưng lại thấy Khâu Văn Đông luôn tỏ ra cung kính lễ phép với Diệp Thiên.

Thấy Diệp Thiên không hề đả động gì tới chuyện xưa, Mã lão tam cũng cảm thấy yên tâm hơn.

- Bớt nói mấy chuyện linh tinh đi, lão tam, chuyện Phí Hạ Vỹ không liên quan đến cậu chứ?

Khâu Văn Đông nhìn Mã lão tam với vẻ mặt hoài nghi. Hắn thừa biết mấy người anh em của hắn có lúc cũng kiếm chác tý bên ngoài, nếu quả thực việc Vệ Hồng Quân có liên quan đến Mã lão tam thì hắn cũng không biết nói thế nào nữa.

- Anh Đông, tên Phí Hạ Vỹ là loại không nghĩa khí gì, Mã lão tam tôi có thế nào thì cũng không thể cùng một ruộc với hắn được.

Nghe được những lời nói của Khâu Văn Đông, Mã lão tam lập tức kêu oan, rồi thận trọng liếc nhìn sắc mặt của Khâu Văn Đông và nói tiếp:

- Ông Diệp, lúc nãy con vừa đến công ty phá dỡ của Phí Hạ Vỹ, dường như đàn em của hắn đã xảy ra án mạng trong bệnh viện, hiện nay công ty đã bị niêm phong, toàn bộ người trong công ty đều bị bắt vào đồn, nhưng là bị bắt dưới danh nghĩa tụ tập bài bạc.

Công ty bảo an vẫn có mối quan hệ với cảnh sát, thường xuyên mời họ đến giảng dạy, vì vây, Mã lão tam cũng quen biết một số người ở cục cảnh sát Đông Thành, lúc nãy vừa dò hỏi, sự việc đã lập tức rõ ràng.

- Mẹ nó, sớm biết thằng khốn này không phải loại tốt đẹp gì, đến thuốc phiện cũng dính vào.

Nghe đến Mã lão tam nói về nguyên nhân Hoàng Mao vì hút chích quá liều dẫn đến giết người, Khâu Văn Đông bất giác sợ ngồi tù vì thuốc phiện sẽ mang lại tổn hại cực lớn. Đây cũng là thứ mà người trong giới giang hồ sợ nhất.

- Hút thuốc phiện? Thế thì bớt được sự nghi ngờ của bọn cảnh sát đa nghi.

Nghe được kết luận của cảnh sát, trong lòng Diệp Thiên bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Diệp Thiên vốn đã cảm thấy rất kỳ quái, hành vi của Hoàng Mao trong bệnh viện sao lại kịch liệt đến vậy? Hiện nay, xem ra ngoài pháp thuật của hắn, thuốc phiện cũng là 1 yếu tố rất quan trọng.

Nhưng việc Phí Hạ Vỹ bị cảnh sát bắt dường như vượt quá sự tính toán của mình, Diệp Thiên bỗng cảm thấy có chút đau đầu vì việc đó.

Đối với Phí Hạ Vỹ, hiện nay nơi an toàn nhất với hắn chính là cục cảnh sát. Diệp Thiên có bản lĩnh mấy cũng không thể vào cục cảnh sát gây họa cho người khác được.

- Ông Diệp, tên khốn Phí Hạ Vỹ đúng là mượn danh nghĩa của tôi để làm việc, Khâu Văn Đồng sẽ có trách nhiệm với việc này, ông không cần lo nữa. Đợi khi nào hắn xuất hiện, tôi sẽ cắt đứt chân hắn rồi đuổi ra khỏi Bắc Kinh, ông thấy có được không?

Diệp Thiên đang suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng của nói rất giận giữ của Khâu Văn Đông. Lúc trước thì bị tên khốn Phí Hạ Vỹ liên lụy phải ngồi tù, nay lại giúp mình mời tới một vị "ông nội" không động được đến một sợi lông chân.

Thanh danh của họ Khâu tại Bắc Kinh vốn rất tốt, nhất là với bách tính dân lành. Đối với người trong giang hồ, Khâu bát gia cũng là một tay ngoan cố đáng gờm. Vài năm nay, những tên trộm vặt không biết phép tắc quy củ đã bị hắn trừ khử đi không phải ít.

- Việc này cũng không dám nhọc công của ông Khâu đây. Tôi đã hứa sẽ đòi lại công bằng cho Vệ Hồng Quân, đợi tên Phí Hạ Vỹ ra ngoài, tôi sẽ quay lại hỏi tội hắn.

Diệp Thiên lắc đầu từ chối lời đề nghị của Khâu Văn Đông, sau đó nói với vẻ mặt xin lỗi:

- Ông Khâu, hôm nay tôi mạo muội tới đây, thật là có lỗi, xin ông đừng để bụng.

- Ông Diệp nói gì vậy chứ, việc này tôi vốn phải có trách nhiệm rồi. Chúng ta quả đúng là không đánh không quen biết, việc này cứ làm theo lời ông Diệp đây. Nếu ngài có việc gì cần tôi giúp đỡ, chỉ một cú điện thoại thôi là ok hết.

Khâu Văn Đông vừa cười vừa đứng lên nói:

- Cũng sắp đến trưa rồi, đi thôi, trong ngõ có một cửa hàng ăn rất ngon, tôi sẽ làm chủ, chiêu đãi cậu Phùng từ phương xa đến và cũng là để tạ lỗi với ông Diệp.

Khâu Văn Đông là người trong giang hồ, một lời nói ra mọi người đều nghe theo răm rắp, Diệp Thiên cũng gật đầu đồng ý. Nhà mình trong thành Bắc Kinh, có thể kết giao với bọn người giang hồ này cũng không phải tồi.

Những người luyện võ đều tính khí thẳng thắn hào sảng, Diệp Thiên mặc dù đến đây phá đám nhưng mọi người ở đây đều rất phục võ công của Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên. Khi đến bàn rượu, mọi người thay phiên nhau nâng ly chúc mừng 2 người.

- Khiếu Thiên, đừng uống rượu nữa, ăn nhiều vào.

Diệp Thiên biết đồ đệ của mình tửu lượng rất khá, nhưng cứ uống say là không luyện được võ công nữa, bèn cầm cốc rượu trước mặt Khiếu Thiên bỏ ra ngoài.

Diệp Thiên không để Khiếu Thiên uống rượu nhưng bản thân mình lại uống hết chén này đến chén khác, bàn ăn có 20 người thì cũng phải uống đến 20 cân rượu vào bụng. Ngoài vẻ mặt có đỏ lên một chút, biểu hiện của Diệp Thiên vẫn không có gì khác thường.

Võ công thâm hậu khó đoán, tửu lượng lại tốt như vậy, hình tượng của Diệp Thiên trong mắt những người này bỗng trở nên thật cao lớn.

Không ngờ, khi Phùng Hằng Vũ từ trong nhà vệ sinh đi ra, phát hiện thấy toàn bộ áo đằng sau của Diệp Thiên đều ướt hết, lại bốc lên đầy mùi rượu.

Phùng Hằng Vũ thất kinh nghĩ, không ngờ công phu của Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới vô biên, có thể đưa rượu từ trong cơ thể đẩy ra ngoài. Việc này chỉ những người võ công luyện đến cảnh giới vô biên trong truyền thuyết mới làm được.

Bữa tiệc rượu kéo dài đến tận 4-5 giờ chiều, hôm đó hiểu lầm của đôi bên không những được hóa giải mà Diệp Thiên còn vui vẻ đồng ý cho Chu Khiếu Thiên khi nào rảnh có thể đến võ quán cùng giúp Phùng Hằng Vũ dạy võ cho đám đệ tử.

Khi Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên về đến nhà, trời đã tối đen như mực. Diệp Thiên chào cha xong để Chu Khiếu Thiên tự về phòng của mình. Mẹ của Khiếu Thiên đã có Diệp Đông Mai chăm sóc nên Khiếu Thiên không phải lo gì.

Chu Khiếu Thiên chuyển đến ở trong khu Tứ Hợp Viện mới, người vui nhất là Đường Tuyết Tuyết. Bình thường cô ở đây có 1 mình, buổi tối cũng chỉ xem tivi. Hiện nay có thêm người mới tới, cô liên tục kéo Chu Khiếu Thiên ra ngoài nói chuyện, đến tivi cũng không thèm xem nữa.

- Sư phụ, muộn rồi người còn đi ra ngoài sao?

Chu Khiếu Thiên đang bị Đường Tuyết Tuyết kéo lại nói chuyện, nhìn thấy Diệp Thiên đi vào trung viện, lập tức đứng ngay dậy.

- Ừm, ta ra ngoài một chút, con trước khi đi ngủ nhớ đi tập 1 vòng, không được lười đấy.

Diệp Thiên gật gật đầu bước đi với chiếc áo mới đã thay cho chiếc áo ngấm đầy rượu buổi chiều.

Sau khi dặn dò Chu Khiếu Thiên vài câu, Diệp Thiên bước ra hướng cửa Tứ hợp viện, bước lên 1 chiếc taxi. Nửa tiếng sau đã đến công ty phá dỡ của Phí Hạ Vỹ.

Diệp Thiên đã hứa sẽ đòi lại công bằng cho Vệ Hồng Quân, tự nhiên sẽ không thể đánh mấy người kia rồi xong. Tục ngữ nói, oan có đầu, nợ có chủ, gốc rễ vẫn là ở tên Phí Hạ Vỹ này.

Mặc dù mấy anh em bị cảnh sát bắt vào đồn, nhưng Diệp Thiên cũng không phải hoàn toàn không có cách. Từ khi võ công đạt đến trình độ vô biên, các thủ đoạn của anh cũng tăng không ít.

Đáng lẽ công ty phá dỡ này hàng đêm đều rất nhộn nhịp, nhưng hiện nay chỉ như một vùng hoang vắng, cả 2 tầng lầu đều không một bóng đèn, đến người trông cổng cũng bị cảnh sát bắt về cục.

Vòng theo đằng sau tầng dưới, Diệp Thiên nhìn thấy cánh cửa sổ ở tầng 2 đang mở, cẩn thận nhìn quanh 4 phía đều đen như mực, Diệp Thiên lùi về sau vài bước, sau đó giẫm lên những mảnh vỡ đi về phía tầng hai.

Khi còn cách vách tường 3-4 mét, Diệp Thiên tăng tốc, hai chân bước nhanh vài bước trên nền bức tường bị phá, một tay bám lên tường, 2 tay dùng lực, thân thể Diệp Thiên như một con báo nhẹ nhàng chui vào trong phòng.

- Mẹ nó, mùi gì thế không biết?

Vừa bước vào phòng, Diệp Thiên nhíu nhíu mày, ngoài mùi hôi thối ẩm mốc, trong phòng còn có một mùi kinh khủng đến buồn nôn.

- Đúng là... mẹ nó, biết vậy chờ thêm vài ngày nữa.

Bước đi trong phòng, đột nhiên Diệp Thiên bị trượt chân, sau khi đứng vững lại, nhìn xuống dưới chân, Diệp Thiên bất giác phát ra 1 tiếng chửi thề, ngay dưới đất là 1 bao cao su đã sử dụng.

Sau khi chạy từ phòng ra ngoài hành lang, Diệp Thiên mới từ từ thở hắt ra, đây mà là công ty gì, là ổ dâm thì đúng hơn.

Còn may, Phí Hạ Vỹ treo bảng tổng giám đốc ngoài phòng làm việc của mình, Diệp Thiên tìm một thanh sắt, dùng sức cậy nhẹ, cánh cửa lập tức bung ra. Chiêu này là Diệp Thiên học được từ một ông trùm trộm cắp ở Hà Nam.

Bình thường có thể phải tiếp khách nên phòng của Phí Hạ Vỹ còn khá sạch sẽ, Diệp Thiên không bật đèn, dùng ánh sáng của mặt trăng để tìm kiếm phía sau cái bàn to lớn.

- Hàng này đúng là hàng khủng.

Trên đất rơi vãi những sợi tóc ngắn và cả những sợi tóc dài của phụ nữa, Diệp Thiên dùng tờ báo trên bàn bọc mấy sợi tóc đó lại, rồi nhẹ nhàng từ từ rời khỏi công ty.

*****

Trở về Tứ hợp viện cũng đã hơn 10 giờ, Chu Khiếu Thiên và Đường Tuyết Tuyết đã về phòng ngủ từ sớm, mừng Diệp Thiên về chỉ có con Mao Đầu đang chạy quanh sân.

- Đi, chúng ta đi chơi thôi, ngày mai ta sẽ mua cho ngươi 200 cân cá.

Diệp Thiên đặt Mao Đầu đang đứng trên vai mình xuống đất, con chồn này tuy cả ngày chỉ trực ăn trộm chó gà nhưng cũng có tác dụng không nhỏ.

Trước đó chuột ở đầy trên nóc nhà, nhưng từ khi có con Mao Đầu, không một con chuột nào dám bén mảng đến nữa. Chỉ khổ những nhà xung quanh lại gặp tai họa từ những con chuột chạy khỏi nhà của Diệp Thiên.

- Chít chít.

Thấy Diệp Thiên không để ý gì đến mình, Mao Đầu lấy móng vuốt ở chân khều khều vào tóc, làm tóc Diệp Thiên trông như cái tổ quạ mới vừa ý rồi nhảy phắt xuống, chui vào hiên nhà trong trung viện để ngủ.

Từ khi Diệp Thiên đem Yến Nguyệt Đao bày ở đó, con Mao Đầu ngày nào cũng ngủ dưới cây đao. Nếu không phải có vài lần ôm cây đao ngủ rồi cả 2 cùng rơi xuống, nó nhất định sẽ ngủ luôn bên trên cây đao.

Đuổi Mao Đầu đi rồi, Diệp Thiên trở về phòng của mình, vứt túi báo đựng mấy sợi tóc vừa lấy được lên bàn rồi tìm kiếm khắp căn phòng.

Diệp Thiên tay lấy 1 khối ngọc dưới giường, miệng nói nhỏ:

- Thật quá lãi cho ngươi, còn làm ta phí thêm 1 viên đá quý nữa chứ.

Từ khi đầu óc được mở mang, Diệp Thiên lúc nào cũng thích dạo vòng quanh khu Phan Gia Viên. Tuy nhiên, không phải vì Diệp Thiên có hứng thú gì với mấy thứ cổ vật đó, mục tiêu của anh chính là ngọc quý nguyên thạch chưa qua rèn rũa.

Phần lớn ngọc ở khu Phan Gia Viên này đều là thành phẩm, rất hiếm có đá nguyên thạch. Mấy viên đá trong phòng là do Diệp Thiên mua được từ một tiệm ngọc quý với giá không hề rẻ.

- Viên ngọc đẹp như vậy, sao không chuyển kiếp lên làm người đi nhỉ?

Sau khi tìm được đá quý, Diệp Thiên lại lấy ra 1 gọng kính nhỏ đặt lên bàn, cái lược chải đầu của nam giới đích thị là của Phí Hạ Vỹ. Thứ này là do Diệp Thiên tiện tay cầm về từ trên bàn làm việc của Phí Hạ Vỹ.

Tướng mạo của Phí Hạ Vỹ không tồi, nhưng hai hàng lông mày thẳng đứng lại phá hỏng hết gương mặt hắn. Theo "Đại Thống Phú", lông mày thẳng lại nhiều chỉ có giết chủ; tính tình nóng vội hung hãn, hiếu chiến tham chém giết, không biết tính toán, rất tàn nhẫn.

Hơn nữa, hai mắt Phí Hạ Vỹ nổi tia sáng như hai bánh xe xẹt ra lửa. Theo sách tướng số, đôi mắt như vậy là người rất ung ác, gian giảo tham lam, tâm địa trộm cắp.

Người như vậy đường hoan lộ rất thành công khi 30 đến 35 tuổi, nhưng từ 37 đến 40 tuổi sẽ gặp 1 kiếp nạn, nếu có thể vượt qua được thì nửa đời sau sống yên ổn, nếu không qua được, đây sẽ là lúc mất mạng.

Nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Phí Hạ Vỹ một hồi, Diệp Thiên lại lắc lắc đầu, tay trái với lên bàn cầm viên đá lớn hơn bàn tay một chút, cổ tay phải quay một vòng làm nó rơi vào trong lòng bàn tay.

Trong phòng Diệp Thiên có hơn 10 con dao chuyên dùng để điêu khắc ngọc, khi sử dụng rất thuận tay, nhưng khi dùng cũng khó có cách nào đem một luồng sát khí đưa vào trong vật đang điêu khắc.

Từng lớp từng lớp bụi phấn theo từng động tác của Diệp Thiên rơi xuống bàn, hơn 10 phút sau, 1 viên ngọc điêu khắc hình người hiện dần lên trong tay Diệp Thiên.

Viên ngọc hình người này có điểm khác với viên ngọc trước đây dùng để cải mệnh cho Thanh Nhã. Trong quá trình khắc nó, từng luồng từng luồng sát khí đã bị Diệp Thiên cố ý đưa vào bên trong. Viên ngọc nhìn có vẻ trong sáng nhưng dường như bên trong chứa đựng một luồng hắc khí.

Sau khi khắc xong hình người, Diệp Thiên lấy ra giấy dáp vàng, nghiền nát thành 1 khối, dùng bút lông chấm thành tấm bùa. Khác với tấm bùa trước đây từng làm, điểm đầu tiên bên trên của tấm bùa là dùng chữ triện viết 3 chữ: Phí Hạ Vỹ.

Làm xong tấm bùa, Diệp Thiên lấy mấy sợi tóc bọc trong báo rắc lên tấm bùa. Sau đó, để viên ngọc khắc hình người có khuôn mặt giống với Phí Hạ Vỹ bao lấy tấm bùa. Đến đây, công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất.

Cầm bức tượng người xoay xoay nghịch trên tay, trong lòng Diệp Thiên bỗng cân nhắc:

- Không biết Vu thuật đầu thai bên trong Kỳ môn bí thuật công hiệu được bao nhiêu phần trăm.

Phép thuật Diệp Thiên sắp dùng gần giống như thuật đánh tiểu nhân, tuy nhiên thuật đánh tiểu nhân của người đời chỉ là một loại giúp họ phát tiết bực dọc về tiểu nhân đó. Còn bí thuật này có thể cướp đi tính mạng con người ở cách xa mình đến hàng nghìn dặm.

- Thiên địa đồng sinh, vạn khí bản căn, động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng...

Sau khi đặt bức tượng người hình Phí Hạ Vỹ lên bàn, Diệp Thiên lẳng lặng đọc thần chú ma thuật, một luồng khí dương hàn theo lời đọc của Diệp Thiên ngập tràn trong phòng.

- Thái thượng thai tinh, ứng biến vô đình, hợp cho ta.

Diệp Thiên thét to một tiếng, hai ngón tay cái chắp lại vào nhau, hướng về phía bức tượng, hai luồng khí âm dương giao nhau, giống như đá trong lửa, bất giác làm tấm bùa trên người bức tượng tự bốc cháy phừng phực.

Cách này của Diệp Thiên khác với cách của Vân Dương lão đạo ở Bạch Vân Quan. Bùa của Vân Dương lão đạo là dùng hóa học điều chế ra, gặp gió là cháy. Còn bùa của Diệp Thiên mới chính là dùng pháp thuật đốt cháy.

Theo tấm bùa đang cháy, một luồng khí kỳ lạ từ trong tấm bùa bay ra, chui vào trong viên ngọc, ánh sáng của viên ngọc bất giác cũng mờ đi vài phần.

- Không biết loại đồ chơi này rồi có dùng được không?

Khuôn mặt mệt mỏi của Diệp Thiên cảm nhận được luồng khí từ trong viên ngọc hình người truyền đến nên lập tức hưng phấn lại ngay.

Pháp thuật đầu thai mà Diệp Thiên dùng là Vu thuật đầu thai sớm nhất của Trung Quốc. Thực ra nói một cách nghiêm túc, Pháp thuật trong Kỳ môn đã bao gồm pháp thuật cổ Miêu Cương, cũng là một loại chuyển biến của Vu thuật.

Vu đã xuất hiện rất sớm ở Trung Quốc.

Ở xã hội nguyên thủy, vì nhận thức của con người còn hạn chế, coi các hiện tượng tự nhiên như sét đánh, phát lửa là do một vị thần tiên nào đó phẫn nộ gây ra, vì vậy suốt ngày cầu khẩn các vị thần đừng phẫn nộ mà giáng họa xuống nhân gian.

Vì thế người nguyên thủy đã đem những thứ đó đi thờ. Bởi họ cho rằng những thứ đó là hóa thân của các vị thần, thần là do những thứ đó biến thành, do vậy mà sinh ra "Đồ Đằng sùng bái".

Trong quá trình sùng bái này, có rất ít người vô tình có được sức mạnh tín ngưỡng, bản thân có thể sản sinh ra một ít năng lực kỳ quái. Vì thế, những người này đã trở thành trưởng lão hoặc người lãnh đạo của một bộ tộc.

Trải qua nhiều năm nghiên cứu và thực nghiệm, các năng lực này dần dần được quy phạm hóa trở thành Vu thuật, Vu thuật thời kỳ chớm phát sinh là dùng để trị bệnh.

Mãi đến thời kỳ Chu Hán, Vu thuật và y thuật mới được tách ra. Cho đến ngày nay, một số dân ở vùng ven xa xôi vẫn tin rằng Vu thuật có thể trị khỏi bệnh cho họ.

Trong 6 thuật đoán trước điều hung xuất hiện sớm nhất như: bói thẻ, phong thủy, mạng lý, tướng thuật, giải mộng, chọn ngày; không phải cũng bắt đầu từ Vu thuật sao. Tuy nhiên, đến thời kỳ Tần Hán, đã được đổi tên gọi là Pháp thuật.

Bí thuật mà Diệp Thiên vừa làm cũng được bắt nguồn từ Vu thuật. Đầu tiên là tìm được sợi tóc của Phí Hạ Vỹ, sau đó dùng pháp thuật tách luồng khí trong đó ra, đưa vào trong bức tượng người.

Bức tượng người này bỗng trở thành "tiểu nhân" trong tay của Diệp Thiên. Tính chất của nó cũng giống với thuật hóa vàng mã ở Miêu Cương hay trát tiểu nhân của những oan hồn trong cung cấm ngày xưa, đều là thông qua nguyền rủa, đem đến vận hạn cho người bị nguyền rủa.

Trong một gian phòng giam tạm giam, giam giữ hơn 20 người, những người này đều bị tạm giam hành chính, sau 15 ngày sẽ được thả ra nên quản lý khá lỏng lẻo.

Lúc này, ngồi sát cạnh cửa sổ chính là Phí Hạ Vỹ. Bên cạnh bọn chúng có 5-6 bình rượu trắng cùng một ít đồ nhắm, vài người ngồi uống một cách bất đắc dĩ.

Vì thời gian tạm giam ngắn, chỉ cần có tiền; muốn ăn, muốn uống gì trong trại tạm giam này đều được. Đương nhiên, giá cả phải đắt cắt cổ rồi. Một bao thuốc Trung Nam Hải cũng bán được bán với giá 100 tệ.

- Mẹ nó chứ, tên Hoàng Mao thật đáng chết, mới sáng sớm đã hút chích, làm cho mấy đại ca ta phải bị giam giữ chỗ này.

Đại Long - tên thuộc hạ của Phí Hạ Vỹ sau khi ngẩng cổ tu hết nửa chai rượu, thuận tay ném ngay bình rượu ra cho bọn người ngồi trong góc phòng giam, lầm bầm:

- Nhìn gì mà nhìn, đến đây liếm chân cho ta, ta thưởng cho 1 hớp rượu.

Những người bị tạm giam ở đây, không nhất thiết là thành phần phạm pháp. Nếu vi phạm trị an cũng có thể bị giam giữ ở đây, vì vậy, những nhóm bị tạm giam khác chỉ có thể giận giữ mà không dám nói gì với đám người hung hãn bị giam cạnh mình.

- Đại Long, đừng gây chuyện nữa, yên lặng ở đây vài ngày, khi nào được thả ra thì tha hồ lấy lại oai phong cho ta.

Suốt ngày buồn bực chỉ biết uống rượu, Phí Hạ Vỹ phải chế áp Đại Long. Từ khi bị cảnh sát bắt, hắn đã cảm thấy chuyện này có gì không ổn nhưng không nghĩ ra đó là vấn đề cụ thể gì, trong lòng luôn ám ảnh điều gì đó.

- Anh Vỹ, nếu không tìm được gì vui vui, thì hơn chục ngày trong này làm sao mà qua nổi đây.

Đại Long lắc đầu một cách bất mãn, đây cũng không phải lần đầu tiên vào trại tạm giam, dạy bảo bọn người thật thà kia chút thì có sao? Chỉ cần không đánh cho chết hoặc tàn phế, thì đến người quản giáo của trại tạm giam này cũng không muốn quản lý.

- Ngươi hãy yên lặng cho ta.

Sau khi dùng hết những luồng khí ám ảnh trong người, quát Đại Long một tiếng, hắn nhìn sang vài người xung quanh nói:

- Mấy hôm nay, mấy con nghiện các ngươi, nếu không phải do đã làm việc từ trước, mấy người các ngươi đã bị đưa đến trại cai nghiện lâu rồi...

Trừ Phí Hạ Vỹ và Đại Long, bọn đàn em của hắn ở đây đều là bọn nghiện, nếu ở bên ngoài còn dễ làm việc, nhưng ở trong trại tạm giam này, nếu làm ầm lên, nhất định sẽ bị cảnh sát hỏi tới.

- Đại ca, không việc gì đâu, em có thể nhịn được, hay là đại ca dùng cái chăn đơn trói chặt em lại.

Một tên đàn em nói chắc như đinh mà quên mất khi cơn nghiện đã lên, đến họ hàng thân thích bọn chúng cũng không nhận.

- Anh em tốt, đợi khi nào ra ngoài anh Vỹ sẽ dẵn các người đến đảo Hải Nam chơi. Mẹ nó, ta nghe nói nơi đó, buổi đêm có đầy gái ngoài đường.

Phí Hạ Vỹ vỗ vào vai tên đàn em, lập tức khiến cơ thể tên đàn em đó nhẹ đi vài phần.

- Ai da!

Phí Hạ Vỹ chưa dứt lời thì cánh tay phải đột nhiên vung mạnh ra ngoài, đánh thật mạnh vào mặt tên đệ tử kia.

*****

Tên đệ tử đang trong cơn mơ mộng ở Đảo Hải Nam thì đột nhiên bị ngay một cái tát vào mặt, lại là cái tát cực kỳ mạnh làm cả người hắn lăn một vòng từ trên chăn xuống thẳng dưới đất.

- Đại ca, sao lại đánh em ạ?

Tên đệ tử vừa bị cái tát làm hoa cả mắt từ từ bò dậy, nhổ từ trong miệng ra hai cái răng bị gãy, gương mặt phẫn nộ hét lên hỏi Phí Hạ Vỹ.

- Ta...tay của ta, tay phải của ta không động đậy được.

Tên đệ tử kia thật không thể tưởng tượng nổi, lời nói chưa dứt thì Phí Hạ Vỹ đã lớn tiếng thét lên, nghe còn thê thảm hơn cả hắn.

- Anh Vỹ, anh làm sao thế?

Ngồi gần Phí Đại Vỹ nhất lúc đó là Đại Long, lập tức đứng lên trước ôm lấy hắn.

- Tay của ta, tay của ta như vừa bị chặt đứt, đau chết mất.

Phí Hạ Vỹ sắc mặt vàng vọt, từng hạt mồ hôi to như hạt đỗ túa ra như tắm từ trên đầu xuống, tay phải của hắn vừa đánh tên đệ tử giờ mềm nhũn ra buông thõng xuống theo cơ thể, muốn động tay cũng không thể được nữa.

- Anh Vỹ, đang bình thường sao lại như vậy được?

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của đại ca, mấy tên đàn em xung quanh hắn đều lộ vẻ kỳ quái khó hiểu, rượu này uống vẫn bình thường, sao tay của đại ca lại gãy ra vậy chứ? Trừ phi lúc nãy tát tên đàn em mạnh tay quá.

Tên đàn em vừa bị tát lúc nãy không nhịn được lấy tay xoa xoa lên chỗ sưng phồng trên mặt, mặt mình cũng chỉ là thịt bình thường thôi, tay của đại ca không thể nào gãy được.

- Đau quá, mẹ nó chứ, gọi người đến đưa ta đi bệnh viện, đau chết mất.

Lúc này, Phí Hạ Vỹ cảm thấy vai của mình như có ai cầm dao chém vào vậy, đau tới nỗi làm hắn cảm thấy như muốn ngất đi, không nhịn được hét lớn lên, âm thanh đau đớn lại vang vọng lại khắp quanh phòng giam.

Đại Long lấy chân đá mấy tên đàn em đang đứng ngẩn ra ở bên cạnh ngã xuống đất rồi nói:

- Nhanh lên, mau gọi quản giáo đi.

- Ta chịu không nổi nữa rồi.

Đúng lúc tên đàn em đang hướng ra ngoài gọi quản giáo, cánh tay trái của Phí Hạ Vỹ đang ôm lấy cánh tay phải bỗng dưng đấm thật mạnh vào mặt của Đại Long. Trước đây, khi còn lăn lộn với Khâu Văn Đông, cơ thể của Phí Hạ Vỹ thường được rèn luyện với các khóa đá. Mặc dù đã hơn 40 tuổi rồi nhưng trong phòng giam này, không ai xứng là đối thủ của hắn cả.

Cú đấm vừa đánh ra, lập tức nghe thấy tiếng kêu răng rắc, mũi của Đại Long đã bị đánh gãy, máu tươi từ hai lỗ mũi của Đại Long ồ ạt chảy ra làm chiếc áo sơ mi trắng hắn mặc bên ngoài bị nhuộm thành một màu đỏ.

- Đại ca, đại ca, anh làm cái gì thế?

Cú đấm của Phí Hạ Vỹ làm Đại Long ngây ra, phải một lúc sau hắn mới vừa ôm mũi vừa hét lên hỏi.

- Ôi đau quá, đau chết mất.

Phí Hạ Vỹ dường như không nghe thấy lời nói của Đại Long, hai vai của hắn đau tới nỗi không thể chịu được nữa. Những tên đàn em xung quanh đều cảm nhận được, sự đau đớn này sắp vượt quá ranh giới chịu đựng của đại ca mình.

- Việc gì vậy, làm cái gì thế hả, có phải muốn sang phòng giam bên cạnh không hả?

Tiếng thét của Phí Hạ Vỹ quá lớn, không cần đợi tên đàn em chạy ra đến cửa, quản giáo đã đến. Trong phòng giam có rất nhiều người, thể loại nào cũng có, những kẻ nghiện ngập bị nhốt trong này lúc lên cơn trông cực kỳ hung dữ.

- Mở cửa, mau đưa ta đi bệnh viện, nhanh lên.

Nghe thấy giọng nói của quản giáo, Phí Hạ Vỹ cùng hai bàn tay đang buông thõng xuống lấy hết sức lực chạy ra cửa, dùng đầu đập vào cánh cửa sắt.

Quản giáo thấy thái độ Phí Hạ Vỹ điên cuồng như vậy, lập tức lùi lại vài bước rồi hỏi:

- Ngươi định làm gì vậy hả? Ở đây đủ 15 ngày các ngươi sẽ tự động được thả ra, định giở trò vượt ngục à?

- Vượt ngục cái mẹ gì, đau chết mất thôi, mau đưa tôi đi bệnh viện, gọi người tiêm cho tôi với.

Hai tay Phí Hạ Vỹ giờ vô dụng, chỉ đành dùng đầu đập đập vào cánh cửa sắt, máu từ trên đầu chảy tràn xuống mặt, bộ dạng giống hệt quỷ.

- Ngươi chịu đựng chút đi, ta đi gọi người với tiêm cho ngươi.

Nhìn thấy ngũ quan của Phí Hạ Vỹ đang chảy rất nhiều máu, quản giáo cũng hoảng hốt không kém.

Phí Hạ Vỹ hết dùng đầu lại dùng chân đạp lên cánh cửa sát rồi quát lớn:

- Nhịn cái mẹ gì, mau mở cửa, ta đau chết mất.

- Mấy người các ngươi, mau giữ chặt lấy hắn, đây là do lên cơn nghiện đấy.

Quản giáo nghe được những lời của Phí Hạ Vỹ lại không vội vàng nữa, những con nghiện khi lên cơn đều như vậy, chỉ cần nhịn cho qua cơn là xong chuyện thôi.

- Anh Vỹ, anh hãy chịu đựng một chút.

Đại Long và mấy tên khác nhảy lên dùng tay giữ rồi ấn chặt Phí Hạ Vỹ xuống đất, trong lòng cảm thấy rất bực bội. Đại ca vừa nói khi lên cơn nghiện, bọn đàn em phải cố nhịn. Vậy mà bây giờ, chính đại ca lại đòi sống đòi chết muốn ra ngoài.

- Mẹ mày, buông tao ra nhanh lên, tao đau chết mất.

Phí Hạ Vỹ bị ấn chặt xuống dưới đất dường như hết sức lực để gào thét nữa, đột nhiên chân bên phải dội lên một cơn đau, cơn đau như thấu tim làm hắn không biết lấy sức lực từ đâu mà đẩy hết mọi người ra, lăn lộn ở trên đất.

- Thật là đáng thương, đây chính là hậu quả của hút thuốc phiện đây. Có lẽ phải chụp laị cảnh tưởng này để đưa cho trung tâm cai nghiện, thế này tha hồ làm đề tài cho người ta bàn tán.

Viên quản giáo đứng ngoài song sắt tặc lưỡi, ông ta làm ở đây đã hơn 20 năm mà chưa gặp cảnh tượng tên nghiện nào lên cơn lại quằn quại như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên.

- Mở cửa ra mau, đồ chó, đại ca ta không nghiện, không hút thuốc phiện.

Phí Hạ Vỹ đau đớn vật vã trên nền đất, Đại Long thấy vậy chạy ngay ra cánh cửa và hét lớn. Hắn biết đại ca mình từ trước đến giờ không bao giờ động đến thuốc phiện. Tình cảnh như thế này, nhất định là có nguyên nhân khác.

- Tên kia, ngươi gọi ai đấy hả? Tên đó sùi bọt mép trắng, không phải lên cơn nghiện thì là gì?

Viên quản giáo trả lời một cách khó chịu. Nếu không phải mấy tên này ở đây tiêu tiền như nước thì mình đã lôi ra cho một trận rồi.

- Đau chết mất, ta không muốn sống nữa.

Trong lúc Đại Long và viên quản giáo đôi co, Phí Hạ Vỹ bỗng dưng thét lên một tiếng. Sau đó, hắn dùng một chân còn lại đứng lên, dùng hết sức lực lao lên đâm đầu thẳng vào bức tường phòng giam.

- Phịch...

Đầu của Phí Hạ Vỹ vừa đập vào bức tường, một tiếng bịch phát ra, máu bắn tung khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết của Phí Hạ Vỹ cũng tắt ngay, cả tấm thân của hắn mềm nhũn ra và ngã nhào xuống đất.

Để tránh phạm nhân bỏ trốn, tường của phòng giam trong sở tạm giam và trong trại đều giống nhau, bề mặt làm được đổ xi măng bê tông rất chắc chắn, Phí Hạ Vỹ đập đầu vào tường chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Phí Hạ Vỹ rơi bịch xuống đất, cả đầu vỡ tung ra, máu đỏ và mảnh vỡ não của hắn hòa vào nhau chảy khắp đất. Cơ thể của hắn dường như vẫn còn cảm nhận được, đang run lên bần bật dưới đất.

- Ôi, tự sát.

Viên quản giáo ở bên ngoài ngây người ra, ông ta không thể nghĩ lại có kết cục thế này, nên liên tục ấn nút cảnh báo, cả khu tạm giam này sáng bừng các loại đèn, đội võ cảnh ở đây hôm nay cũng lần lượt kéo vào.

- Khỉ thật, phí cả công của ta, không biết loại pháp thuật này có tác dụng không đây.

Cách đó hơn vài chục dặm trong khu Tứ hợp viện, Diệp Thiên người đầy mồ hôi đang ngồi trên đất, bức tượng hình người để trên bàn bỗng dưng biến thành tàn phế, đến não cũng bị văng ra ngoài một nửa.

Làm ra bức tượng người này cũng không quá mất công sức đối với Diệp Thiên, tuy vậy, quá trình sử dụng pháp thuật này dường như làm Diệp Thiên phải dùng hết tất cả sức lực của mình.

- Chắc là thành công rồi, nếu không sao lại tốn sức lực vậy chứ?

Ngồi nghỉ dưới đất một lúc Diệp Thiên mới hồi phục lại một chút. Giơ tay cầm lấy bức tượng chỉ còn lại nửa hình người để cảm ứng, Diệp Thiên bỗng thấy luồng sinh khí của bức tượng dường như đã biến mất.

Tất cả mọi bước đều làm theo pháp thật bí truyền đó, thành công hay không, Diệp Thiên cũng khó mà đoán được, chỉ đành dọn dẹp chỗ vụn ngọc lúc khắc bức tượng hình người rơi ra rồi đi ngủ.

- Ông ơi, tôi đến đưa đồ cho người ta.

Đến ngày hôm sau, Diệp Thiên lấy từ trong nhà ra 1 túi bưu phẩm, bên trên có ghi gửi sở tạm giam rồi lao ra phía cổng, đến cạnh cánh cổng canh gác của sở tạm giam.

Hôm đó thật mất nhiều công sức như vậy, Diệp Thiên cũng rất tò mò thấp thỏm, cả đêm không ngủ được, mới hơn 8h sáng đã lao đến sở tạm giam.

- Đưa đồ cho ai, ra đây đăng ký.

Ông lão gác cổng ngáp dài một cái, ông vốn là nhân viên về hưu của sở được giữ lại làm thêm. Đáng lẽ, ngày nào của ông trôi qua đều êm đẹp, thế nhưng hôm qua đã xảy ra một chuyện làm ông cả đêm không ngủ được.

Diệp Thiên đầu đội mũ, cúi xuống nói:

- Ông ơi, đó là Phí Hạ Vỹ, người nhà anh ta nhờ cháu mang chăn đến.

- Hả, Phí Hạ Vỹ.

Ông lão nghe vậy lặng người, buột miệng nói:

- Tên đó mới tự tử hôm qua, xác được đưa đến bệnh viện Thái Bình rồi.

Ông lão chưa nói hết câu thì có 1 người tiến vào phòng trực, rất không vừa ý nhìn lão nói:

- Ông Vương, ông đang lảm nhảm gì thế. Không được nói linh tinh ở đây, ông cũng là cảnh sát về hưu, không biết việc này ư?

Trong sở tạm giam mà có người tự sát thì trách nhiệm không nhỏ đâu, ít nhất cũng bị lãnh đạo truy cứu trách nhiệm đồng thời còn bị mất thưởng tăng lương 1 năm.

- Ôi dào, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, đằng nào rồi người nhà của hắn cũng biết mà.

Ông lão có vẻ dựa vào tư cách của mình, không coi người kia ra gì, quay lại nói:

- Này cậu, Phí Hạ Vỹ hôm qua lên cơn nghiện tự sát rồi. Ớ, cậu ta đâu mất rồi.

Ông lão nói chưa hết nửa câu thì phát hiện Diệp Thiên đã không còn đứng ở đó nữa, lập tức chạy ra ngoài nhìn theo, cổng của sở tạm giam cũng không một bóng người.

- Mẹ nó, sao kỳ lạ thế nhỉ, chẳng nhẽ sở tạm giam này lại có ma ám?

Mặc dù đã gặp rất nhiều thứ kỳ lạ nhưng chuyện lần này cũng bất giác làm ông lão nổi da gà. Người hôm qua chết đã kỳ quặc, tên vừa xuất hiện lại càng quái dị hơn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-798)