Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 275

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 275: ân oán
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Shopee


Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

Buổi chiều ở Hồng Kong, lúc này là đêm khuya ở Mĩ, trong một tòa nhà cao tầng thương mại đèn vẫn còn sáng.

Phê duyệt xong đống văn bản dày cộp trên bàn, Tống Hiểu Long ngẩng đầu lên dùng tay xoa nắn hai huyệt thái dương. Trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ mỏi mệt.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Tống Hiểu Long rất xứng đáng với chức vụ quản lí. Ở nước Mỹ không có lệ tăng giờ làm, nhưng mỗi ngày hắn đều bận đến đêm khuya, giải quyết xong công việc trên tay mới nghỉ ngơi.

Có điều quá mỏi mệt, Tống Hiểu Long lúc này lại có chút hưng phấn. Vì thu thập được thông tin rồi, Diệp Thiên đã rời Bắc Kinh, giờ ở Hồng Kong.

Phải biết, cách đó không lâu, lúc đi Thái Lan, Đài Đà đã từng nói với Tống Hiểu Long, sư phụ của hắn, Cát Vượng Tố Tây đại sư, không cho phép mình đi Trung Quốc thần bí, lúc đó liền chủ ý đoạn tuyệt với Tống Hiểu Long, rồi bảo Đài Đà xuống núi.

Không chỉ như vậy, Tống Hiểu Long cũng tìm một số tên sát thủ trên thế giới, nhưng nghe nói mục tiêu ở Bắc Kinh, những sát thủ này đều đánh trống rút lui.

Giết người thì dễ, nhưng giết xong rồi tẩu thoát khỏi Bắc Kinh lại gặp chút rắc rối. Mục đích sát thủ làm chính là vì đô la, nhưng không còn sống để hưởng thụ, bọn hắn cũng không dám tùy tiện hành sự.

Nhưng trong lúc Tống Hiểu Long rời khỏi Thái Lan, Đài Đà đồng ý ông rồi. Nếu địa giới Diệp Thiên rời khỏi Trung Quốc mà Tống Hiểu Long lại có thể chi trả đủ thù lao, hắn sẽ ra tay trợ giúp Tống Hiểu Long một lần.

Còn giờ Diệp Thiên đã rời khỏi Bắc Kinh, Tống Hiểu Long nhìn ra, hắn thực sự muốn tìm đến cái chết.

Nhấc điện thoại trên bàn lên, vừa ấn được hai số, Tống Hiểu Long đã lại cúp điện thoại xuống. Sau khi nghĩ ngợi một hồi, từ trong bàn làm việc lấy ra một bộ điện thoại vệ tinh thông tin.

Rất nhiều người Mỹ đều không biết, nhất cử nhất động của bọn họ mỗi ngày thực ra đều bị quốc gia giám sát, nhưng Tống Hiểu Long lại biết những chuyện này.

- Tôi tìm Đài Đà đại sư.

Điện thoại nối máy xong, Tống Hiểu Long lại bắn một tràng tiếng Thái lưu loát với đối phương.

Lúc Tống Hiểu Long mười hai tuổi đã được bác của Phật Đốc Tin gửi đến miếu tự làm hòa thượng ba năm. Tiếng Thái của hắn ta chính là trong thời gian này học được.

Hiện tại quan hệ với Đài Đà có liên quan rất lớn với cuộc sống hòa thượng ba năm. Tống Hiểu Long đã tận mắt thấy sự thần kì của trận đầu mộc, nên mới nghĩ tới dùng cách này đối phó với Diệp Thiên.

- Hiểu Long, tìm ta?

Nghe thấy Đài Đà nhận điện thoại, Tống Hiểu Long vội vàng ngồi thẳng người, kính cẩn nói:

- Đại sư, Diệp Thiên hôm nay đến Hồng Kong rồi!

Hồng Kong được trả về Trung Quốc vừa tròn một năm. Trong mắt nhiều người ngoại quốc thậm chí cả một số Hoa kiều thì Hồng Kong thực chất vẫn thuộc Anh quốc, mối quan hệ với Trung Quốc không lớn.

- Tôi đã xem ảnh rồi. Cho tôi địa chỉ nơi ở hiện nay của anh ta. Hai hôm nữa, tôi sẽ đến Hồng Kong!

Điện thoại vừa im ắng một lúc, một chuỗi âm thanh tru tréo vọng ra, khó nghe đến nối Tống Hiểu Long phải vội vàng đặt điện thoại ra xa một chút.

- Cám ơn đại sư, một trăm vạn đôla lát nữa tôi sẽ gửi qua!

Tống Hiểu Long cũng không vừa, sau khi cúp điện thoại trên mặt liền lộ rõ vẻ tươi cười.

Vùng địa phương nghèo nàn này làm gì cũng rẻ mạt, giết người chẳng qua cũng chỉ một trăm vạn đô la. Nếu mời những tay sát thủ đẳng cấp thế giới, e rằng chưa đủ mười triệu đô la, hắn ta cũng không buồn nhìn đến một cái.

- Ngộ nhỡ Đài Đà thất thủ thì làm sao?

Trên gương mặt anh tuấn của Tống Hiểu Long lộ ra một tia dữ tợn

- Diệp Thiên nhất định phải chết!

Mở máy tính trên bàn lên, Tống Hiểu Long đăng nhập một trang giống như là công ty săn đầu. Sau khi nhập vào một chuỗi mật mã, một sát thủ hiện ra trên màn hình.

Tống Hiểu Long không ít lần giao du với người trong Hồng Môn, đối với thế giới ngầm này cực kì am hiểu.

Sau khi đăng tải ảnh và các thông tin về Diệp Thiên lên trang, Hiểu Long dùng số tài khoản trong một ngân hàng Thụy Sĩ của mình rút ra một nghìn vạn gửi đến trang mạng này.

Sau khi tin này phát đi, chỉ cần có người nhận thông tin sẽ tự động ẩn. Sau khi tên sát thủ nhận nhiệm vụ thất bại mới lại tiếp tục xuất hiện.

Còn về thời gian truy sát, Tống Hiểu Long ra hạn trong vòng một tháng. Vì theo tin mà ông có được đây chính là thời gian Diệp Thiên dừng lại ở Hồng Kong.

Một tháng sau nếu như không có người hoàn thành được nhiệm vụ này, đồng nghĩa với việc Diệp Thiên còn sống, một nghìn vạn sẽ phải chuyển lại vào tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ của hắn.

Cam kết bảo đảm của trang web này đối với người đưa tin cực kì nghiêm khắc. chỉ có những tên sát thủ xứng đẳng cấp mới được biết tới thông tin đó, còn với những người khác thì một chút cũng không hé lộ.

Tống Hiểu Long có lí do để tin, cho dù là sát thủ đỉnh cấp quốc tế cũng sẽ động lòng với mười triệu đô này. Hơn nữa lại chẳng phải giết một nhân vật chính trị hay đại gia hào phú gì mà chỉ là một thằng nhãi ranh tuổi hơn hai mươi.

Thực ra chủ ý của Tống Hiểu Long không muốn tìm sát thủ đi thanh toán Diệp Thiên. Vì Diệp Thiên mà chết vì bị mưu sát thì kiểu gì cũng có người sờ đến hắn, thậm chí ngay cả người cô trước giờ đều yêu thương hắn.

Nhưng Tống Hiểu Long chờ không nổi rồi. Vì sau khi đường huynh Tống Hiểu Triết tai nạn chết, Tống Hiểu Long đã ngấm ngầm cho tay chân của mình gây ra một số sự cố bất ngờ cho Diệp Thiên.

Có điều Tống Hiểu Long không ngờ, Tống Vi Lan mấy năm nay không quản tài chính kinh tế tập đoàn đã phái một vị phó chủ tịch đến Trung Quốc.

Mà vị phó chủ tịch này lại là chi trưởng của Tống Vi Lan, theo Tống Vi Lan nhiều năm nay, trước giờ chỉ vì Tống Vi Lan cúc cung tận tụy. Tống Hiểu Long nhiều lần ngầm ý muốn mua chuộc cậu ta mà không được.

Biến cố này khiến trong lòng Tống Hiểu Long xuất hiện một tia xám xịt. Cậu âm thầm cảm nhận được, lòng tin của cô đối với mình không còn như trước nữa. Vì vậy nhân cơ hội Diệp Thiên ở Hồng Kong, bất luận thế nào cũng phải xử lí sạch sẽ em họ của mình.

Trước có Đài Đà đại sư, sau có sát thủ đẳng cấp thế giới, Tống Hiểu Long không tin Diệp Thiên có thể rời khỏi Hồng Kong. Sau khi lau sạch mọi dấu vết, Tống Hiểu Long mới rời khỏi Hồng Kong.

*****

- Diệp Thiên, đây là cá hai đầu, loại cá này thực là thượng hạng. không biết tên tiểu tử A Đinh này mua được ở đâu!

Ở nhà ăn xa hoa trong khu nhà bao bọc quanh lưng chừng núi, Tả Gia Tuấn đang giới thiệu cho Diệp Thiên mấy món mỹ vị của Hồng Kong. A Đinh tuy chỉ là người giúp việc nhưng những đồ vật mang đến hôm nay lại rất hợp khẩu vị với Tả Gia Tuấn.

- Cảm ơn sư huynh, đệ tự lấy được...

Trước mặt người nhà của mình, Diệp Thiên đương nhiên không khách sáo. Những món này đều cực kì dinh dưỡng, ăn xong ba năm miếng, một cái đầu cá và nửa con lợn sữa nướng đã trôi tuột xuống bụng.

- Được, người luyện công chúng ta quan trọng chính là việc ăn. Diệp Thiên đệ, thật không biết công phu này luyện ra kiểu gì?

Thấy tướng ăn của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn tán thưởng.

- Ha ha, Tả sư huynh, sư phụ yêu thương đệ, không ít lần cho đệ thuốc tắm. Căn phòng đó ông sửa lại một chút, hiệu quả càng bất ngờ!

Diệp Thiên nghe vậy mỉm cười. Sở dĩ cậu công lực phi phàm mà không chút trở ngại thực ra vẫn là công phu được truyền thừa lại trong đầu. Có điều việc này không thể nói với Tả Gia Tuấn, chỉ có thể đổ hết lên người Lão Đạo sĩ mà thôi.

- Phải rồi, sư huynh, mấy năm nay huynh sống thế nào? Ta thấy công phu này của huynh, chắc chỉ thiếu bước nữa là có thể tiến vào tuyệt đỉnh rồi?

Giải thích một chút, Diệp Thiên liền chuyển đề tài sang Tả Gia Tuấn. Nói thật, ở chỗ thiên địa linh khí nhợt nhạt, Tả Gia Tuấn có thể nhiều lần tu vị, thật là một chuyện không thể tin được.

- Lúc huynh rời sư phụ, công phu đã tiến vào ám kình rồi, nhưng hai mươi năm liền sau đó thì không thêm được bước nào nữa. Cho đến năm hơn bốn mươi tuổi gặp phải một số chuyện, trong họa có phúc mới đạt được cảnh giới như bây giờ.

Tả Gia Tuấn không giấu giếm gì với Diệp Thiên, ngay cả chuyện cũng cho cháu gái mình biết hết.

Hóa ra, vì lo thuật pháp của Ma Y Nhất Mạch bị thất truyền, Tả Gia Tuấn chỉ quen với thuật gieo quẻ và phong thủy mà Lý Thiện Nguyên truyền cho, còn với thuật pháp tranh đấu trong kì môn thì hiểu biết không nhiều lắm.

Lúc Tả Gia Tuấn đang sung mãn ở tuổi bốn mươi đã từng du lịch Đong Nam á, mục đích tìm lại những người còn sót lại trong kỳ môn để bù đắp nốt chỗ thuật pháp còn thiếu hụt của mình.

Nhưng ai biết khi ông đến Thái Lan, lúc qua đêm ở một ngôi miếu tự lại ngẫu nhiên gặp phải một lão hòa thượng thích khiêu khích, muốn cùng ông tỉ thí so tài thuật pháp cao thấp.

Tả Gia Tuấn lúc đó đã là một cao thủ ấm kình rồi, cũng đã từng đấu rất nhiều võ sư danh giá. Đứng lên so tài không bao giờ ở thế dưới. Tuy về mặt thuật pháp công lực chưa sâu nhưng cũng không hề tỏ ra yếu thế, cùng vị hòa thượng đó tỉ thí.

Có điều Tả Gia Tuấn không ngờ, lão hòa thượng đó cũng tinh thông thuật pháp không kém. Lại được cái thủ pháp âm hiểm. Ngoài miệng hô hào "tỉ thí", nhưng thực chất đánh không thương tiếc, toàn nhân lúc Tả Gia Tuấn không chú ý ra đòn đánh lén.

Tả Gia Tuấn lúc đó bị sâu độc cắn, phong tỏa hết mạch trên hai tay, cố gắng thoát khỏi miếu tự. Nhờ sự giúp đỡ của một võ thuật gia Hoa kiều chạy về Hồng Kong ngay trong đêm.

Sau khi trở về Hồng Kong, Tả Gia Tuấn nằm liệt giường ba năm, không ngừng tẩm bổ các loại thuốc tễ mới tiêu được hết chất độc ở hai cánh tay ra ngoài.

Trong thời gian đó, TẢ Gia Tuấn không hề luyện tập một chút công phu nào nhưng kì thực lại chính là một bước tiến dài, một đường đột phá hai bước ngọăt, đến giờ chỉ thiếu chút công phu là có thể tiến vào cảnh giới rồi.

- Lại là Thái Lan? Diệp Thiên nghe thế sững sờ kinh ngạc, cắn chặt răng hỏi:

- Sư huynh, lão hòa thượng đánh lén kia tên gì?

- Sao, đệ cũng có ân oán với hòa thượng hàng đầu Thái lan?

Tả Gia Tuấn hơi chút khó hiểu nhìn Diệp Thiên, bảo:

- Người đó tên Nã Tha Tín, Cát Vượng Tố Tây. Rất nổi tiếng ở Thái Lan. Người Thái có thể không biết quốc vương là ai, nhưng cái tên này thì ai cũng từng nghe qua rồi.

Sau khi vết thương lành lặn, Tả Gia Tuấn rất nhanh chóng tìm kiếm tên họ của vị hòa thượng kia.

ông cũng từng nghĩ tới việc đi Thái báo thù rửa hận, nhưng suy đi tính lại, thuật pháp của mình quả thực không đọ nổi với lão hòa thượng đó, giờ đi thì chẳng khác gì tự dâng mạng sống... đến thế Tả Gia Tuấn đành tạm giấu hận trong lòng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-798)