← Ch.276 | Ch.278 → |
Phòng khách biệt thự của Đường Văn Viễn giờ đã đổi thành phòng thờ. Bức họa của tổ sư Ma Y và Lí Thiện Nguyên được treo ở trên tường. Diệp Thiên cùng với Tả Gia Tuấn chia nhau ngồi hai bên tượng tranh còn Liễu Định Định thì qùy gối trước mặt hai người..
- Liễu định Định, quy tắc xưa nay của Ma Y chúng ta không rườm rà. Một là cấm khinh sư diệt tổ. Hai là sử dụng thuật pháp tàn hại sinh linh. Ba cấm.. quan trọng nhất là hai điều này, ngươi làm được chứ?
Tuy Tả Gia Tuấn là sư huynh nhưng Diệp Thiên lại là truyền nhân chính thống của Ma Y đời thứ 51, cũng chính là môn chủ. Những lời giáo huấn đệ tử nhập môn sẽ do cậu tiến hành.
Tổ sư Ma Y vốn xuất thân Đạo gia nên rất coi trọng vô vi, lấy vô vi để trị. Đó là lí do ông ấy tạo ra môn phái này không có cái gì gọi là tam qui lục giới. Nguyên bản còn có 1 điều cấm là không được háo sắc nhưng Liễu Định Định là con gái nên tự nhiên đã bỏ đi rồi.
- Sư tổ, tôi có thể làm được.
Điều cấm thứ nhất: khinh sư diệt tổ
Điều cấm thứ hai: sử dụng thuật pháp sát hại sinh linh.
Liễu Định Định nhắc lại một lượt lời giáo huấn của Diệp Thiên với vẻ mặt kiên định.
- Được rồi, cúi lạy sư tổ đi!
Diệp Thiên gật đầu. ; tuy Liễu Định Định là con gái nhưng thiên bẩm thật tốt, lại được Tả Gia Tuấn nuôi nấng dạy dỗ từ nhỏ. Sau này tiếp xúc với thuật pháp, công lực tất nhiên sẽ tăng lên bội phần.
Sau khi quì lạy tranh tổ sư Ma Y và Lý Thiện Nguyên xong Liễu Định Định lạy Diêp Thiên ba lạy. Nghi thức coi như đã xong. Diệp Thiên đưa tay đỡ Liễu Định Định dậy, cười ha ha bảo:
- Quà gặp mặt của ta đã đưa rồi! Còn nữa thì phải tìm Tả sư huynh!
- Diệp sư đệ, đệ cho quà gặp mặt gì vậy?
Tả Gia Tuấn không biết chuyện này, vẻ mặt dò xét nhìn cháu ngoại.
- ông ngoại, đây là quà sư tổ cho. Sư tổ nói đây là pháp cụ của thầy tướng!
Liễu Định Định giơ miếng ngọc thạch con giáp ra.
- Đây...đây chính là khí pháp. Diệp sư đệ, đệ...đệ từ đâu có thứ này?
Sau khi nhận ra miếng ngọc con giáp đó, sắc mặt Tả Gia Tuấn thay đổi. Dựa vào sự tu luyện của ông có thể dễ dàng cảm giác được sinh khí may mắn chứa đựng bên trong miếng ngọc này.
Tả Gia Tuấn biết, sư phụ có hai pháp khí, là một đồng tiền cổ cùng một cái la bàn.
Nhưng những đồ này chỉ có thể truyền cho môn chủ sau này. Trừ hai thứ này ra, cái còn lại chính là để cho mình, và bây giờ nó đang được đeo trên cổ cháu ngoại mình.
Cũng chính là nói, khí pháp này của Diệp Thiên là do cậu ấy tự đạt được, nhưng Tả Gia Tuấn đã nhiều năm tìm kiếm khắp nơi cũng không thể tìm ra được một thứ. Đó chính là lí do vì sao ông ấy kinh ngạc như vậy.
Tả Gia Tuấn nghĩ một chút rồi đưa cho Diệp Thiên miếng ngọc con giáp đó và nói:
- Diệp đệ, món quà này quí quá, hơn nữa Định Định đã có khí pháp rồi, đệ hãy giữ lại sau này truyền cho đệ tử đi!
Tả Gia Tuấn biết pháp khí rất hiếm tìm, thông thường đều là sư phụ truyền cho đồ đệ, cứ thế hệ này truyền cho thế hệ khác. Diệp Thiên tặng miếng ngọc này rồi, đến khi thu nhận đồ đệ không có pháp khí tặng, vậy là làm sư huynh không đúng rồi.
- Sư huynh, pháp khí Định Định đeo là sư phụ tặng huynh đó, để Định Định trả cho huynh, sau thì để nó đeo chiếc pháp khí này.
Diệp Thiên mỉm cười nói tiếp:
- Còn về phần đệ cũng không phải lo. Sư huynh, thanh Yển Nguyệt đao đó chính là một chiếc khí pháp công kích, sau này có thể truyền cho đệ tử của đệ!
- Cái gì? Kia là khí pháp công kích của thầy tướng?
Tả Gia Tuấn nghe vậy sửng sốt, bất chấp cháu ngoại ở đó vội vàng quỳ trước thanh đao Yển Nguyệt ngắm kĩ một hồi lâu, rồi nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt hoài nghi hỏi:
- Cái này không giống pháp khí lắm?
Tả Gia Tuấn công phu đạt rồi, tu luyện cũng đủ, nhưng sở dĩ ông ấy kìm nén hơn 20 năm không dám qua Thái Lan tìm NãI THA TíN - Cát Vượng Tố Tây giải quyết ân oán chính là vì thiếu thủ pháp tiến đánh sát hại.
Bây giờ nghe được Diệp Thiên nói đây là pháp khí công kích, Tả Gia Tuấn không phải là cảm kích bình thường nữa. Với sự tu luyện của ông, cho dù không hiểu thuật pháp, cầm chiếc pháp khí công kích này cũng có thể phát huy được 3 đến 5 phần tác dụng.
Chỉ có điều sau khi quan sát thanh đao Yển Nguyệt một hồi lâu Tả Gia Tuấn hơi chút thất vọng. Trong Thanh đao này tuy chứa đựng nhiều sát khí nhưng không có những đặc trưng của pháp khí công kích như trong truyền thuyết nói.
- Thế nào, sư huynh, muốn hiểu biết một chút về pháp khí này không?
Diệp Thiên nghe thấy thế cười. Sát khí trong thanh đao Yển Nguyệt đã bị cậu giữ lại rồi, trừ phi Diệp Thiên dùng bí pháp khai tỏa, nếu không thì thanh đao này trong mắt người khác chẳng qua chỉ là một binh khí hơi nặng một chút mà thôi.
Hiểu được ẩn ý của Diệp Thiên, mắt Tả Gia Tuấn lập tức sáng lên.
- Đương nhiên muốn mở mang tầm mắt rồi. Diệp sư đệ, sư phụ năm đó cũng không có loại pháp khí này!
- Được, sư huynh, huynh lùi lại phía sau vài bước!
Diệp Thiên đi đến cách trước thanh đao 3m, tay phải bấm bí quyết, miệng hô:
- Khải!
Cùng với tiếng hô của Diệp Thiên, một làn khí âm u tràn ra, sức nóng trong phòng khách 100 m2 dường như giảm xuống vài phần.
- Giết!
Diệp Thiên lại hô to một tiếng. Thanh Yển Nguyệt đao phát ra một tiếng rắc rắc, khí thế thay đổi. Liễu Định Định và Tả Gia Tuấn hoa mắt, quanh người đột nhiên vang lên âm thanh sát phạt.
Tả Gia Tuấn lúc này như đang đưa thân vào trong chiến trường cổ xưa, kị binh từng đôi chém giết, dao bầu chặt bỏ, máu phun tứ tung, vó ngựa phi qua hài cốt khắp nơi trên đất, khiến ông thấy rùng mình.
- Ảo ảnh thật đáng sợ!
Tả Gia Tuấn công phu thâm hậu, sau khi hơi sững sờ, từ trong ảo ảnh đó thoát ra nhưng toàn thân đều đã ướt sũng mồ hôi.
- Diệp sư đệ, dừng, dừng lại!
Đưa mắt nhìn đi, biểu hiện của Liễu Định Định so với mình càng khủng khiếp. Hai tay đang mua kiếm trong không trung, miệng không ngớt hô hào giết, thần kinh hoàn toàn toàn đã chìm trong ảo giác rồi.
- Định, thu cho ta!
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, giống như cao tăng hát thiền, sát khì đầy nhà tiêu tan trong nháy mắt, thu lại toàn bộ trong Yển Nguyệt đao.
- Giết! Giết chết bọn chúng!
Liễu Định Định như chưa tỉnh hẳn, nhắm mắt lại nhìn công kích tứ phía.
- Định Định, tỉnh lại đi!
Tả Gia Tuấn hét to bên tai cháu ngoại, Liễu Định Định lúc này mới dừng lại, từ từ mở mắt.
- ông ngoại, cháu...cháu nằm mơ, thấy rất nhiều ma, nhưng cháu lại có thể giết bọn chúng!
Phải nói Liễu Định Định thật là thích tu tập kì môn thuật pháp. Sau khi hoàn hồn, biểu hiện không còn là sợ hãi nữa mà thay vào đó là vẻ hưng phấn.
Loại biểu hiện này so với Diệp Thiên lúc nhỏ mạnh hơn nhiều, lúc đó Diệp Thiên bị Lão Đạo sĩ buộc ngủ ở mộ phần, nửa đêm giả ma giả quỷ đi dọa nạt Diệp Thiên, thiếu chút nữa thì khiến ba hồn bảy vía của Diệp Thiên bạt mất.
- Diệp sư đệ, pháp cụ này thật lợi hại, đệ lấy được ở đâu vậy?
Tả Gia Tuấn không để ý gì đến cháu ngoại mà dồn hết ánh mắt lên Yển Nguyệt đao. Sau khi lĩnh giáo được uy lực của pháp cụ này, Tả Gia Tuấn mới thực sự ý thức được chỗ sắc bén của khí cụ thầy tướng.
Phải biết, tuy thời gian Yển Nguyệt Đao ảnh hưởng đến tinh thần Tả Gia Tuấn chỉ vẻn vẹn có bốn năm giây nhưng cao thủ đấu pháp, bốn năm giây này người khác giết chết ông lâu rồi.
Hơn nữa Yển Nguyệt đao ban nãy cũng không nhằm hắn mà phóng ra sát khí, không thì Tả Gia Tuấn cũng sẽ không dễ dàng thoát khỏi ảo giác như vậy.
- Vật này được thật khéo, cũng xem như là may mắn đi.
Đối với sư huynh của mình không giấu giếm gì, Diệp Thiên cười đem kinh nghiệm đào mộ lần đó của mình kể hết ra.
- Woa, hay quá!
Nghe xong Diệp Thiên giảng giải, Liễu Định Định há to miệng gọi:
- Sư tố, sau này đào mộ người nhất định phải gọi con, lí thú quá!
- Định Định, gọi chú đi, xưng hô sư tổ trước mặt người ngoài không thích hợp.
Diệp Thiên nghe thế mếu máo cười. Thật không ngờ truyền nhân của Ma y Nhất Mạch này lại là một bạo nữ?
Thấy Tả Gia Tuấn có chút xúc động với dáng vẻ Liễu Định Định, Diệp Thiên vội vàng lạnh băng bảo:
- Lần đó ta chẳng qua là vì trừ khử kiếp nạn. Đào mồ động chạm đến thiên hòa, các ngươi sau này tuyệt đối không thể làm.
Nếu vị nhị sư huynh này của mình vì tìm pháp cụ mà đi đào mộ, vậy thì Diệp Thiên sau này thật khó mà ăn nói khi xuống gặp mặt các vị tiên tổ.
- Đúng, Diệp sư đệ, ta sẽ không đi làm chuyện đó đâu!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Tả Gia Tuấn sững sờ kinh ngạc. Lòng tham đối với pháp cụ thức tỉnh, trình độ bói toán của hắn cao siêu, đương nhiên hiểu được đạo lí vô đạo vô tình.
- Phải rồi, Diệp sư đệ. Ta nghe Định Định nói lần này đệ đến Hồng Kong là có chuyện muốn làm, là chuyện gì vậy? sư huynh ở Hồng Kong cũng xem như ó chút tiếng tăm, có lẽ có thể giúp được đệ.
Sau cái lắc đầu thoát khỏi sự mê hoặc của pháp cụ đối với mình, Tả Gia tuấn chuyển hướng đề tài, sư đệ đến Hồng Kong có chuyện, sư huynh đương nhiên là phải dốc sức tương trợ rồi.
- Sư huynh, chuyện này nói ra có liên quan đến Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây. Đệ lần này đến chính là để gặp mặt đệ tử của hắn.
Diệp Thiên nghĩ một lát, đem hết chuyện của mình kể lại cho hắn, bao gồm cả chuyện Tống Hiểu Long xem mình là cái gai trong mắt cũng không giấu Tả Gia Tuấn.
- Cậu... cậu chính là cháu của Vi Lan nữ sĩ?
Tả Gia tuấn vẻ mặt sững sờ:
- Mười năm trước huynh đã gặp mặt mẹ của đệ, bà từng để huynh đoán vận mệnh đệ ngày sau, thật không ngờ kết quả lại là một mớ hỗn độn, hóa ra là như vậy?
Muốn suy đoán vận mệnh của một người biết thuật pháp khó gấp trăm lần so với một người bình thường. Đừng nói là Tả Gia Tuấn, ngay đến Lý Thiện Nguyên, lúc đó cũng không thể nhìn ra được tương lai của Diệp Thiên sau này.
- Lại là ân oán nhà giàu à.
Tả Gia Tuấn ở Hồng Kong nhiều năm, đã nhìn quen những chuyện con cháu đệ tử nhà giàu tranh giành gia sản rồi. Nhưng một điều mà ông không ngờ là tiểu sư đệ của mình cũng sa vào cơn lốc xoáy này.
- Diệp sư đệ, chuyện này đệ làm có chút nóng vội rồi. Đài Đà con người này ta biết, hắn là đệ tử nổi tiếng nhất dưới trướng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây.
Tả Gia Tuấn lo lắng bảo:
- Thuật pháp công phá của Nhất Mạch chúng ta mất hết rồi, chỉ dựa vào pháp cụ này, e rằng không đối phó nổi hắn!
Thuật pháp và nội gia là hai việc khác nhau. Tuy Diệp Thiên công lực thâm hậu nhưng thiếu thủ pháp công phá. Vì vậy theo Tả Gia Tuấn nhìn nhận, Diệp Thiên đối đầu với Đài Địch, sợ rằng bại nhiều thắng ít.
← Ch. 276 | Ch. 278 → |