← Ch.314 | Ch.316 → |
Cuộc đối thoại giữa Diệp Thiên và Tinh Vân đại sư làm Cung Tiểu Tiểu và Đường Văn Viễn kinh ngạc vô cùng. Lời nói của Diệp Thiên lại có thể làm Tinh Vân đại sư phải công khai xin lỗi trước mặt bao nhiêu người. Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc chắn sẽ làm náo động đây.
- Lão hòa thượng, nhớ giữ gìn sức khỏe. Hai năm sau gặp lại, chúng ta sẽ tiếp tục tranh luận.
Cẩu Tâm Gia là người không câu nệ, ông vốn không muốn Tinh Vân đại sư xuống núi tiễn mình nhưng đại sư vẫn kiên quyết nên mới có cảnh tượng này.
Tinh Vân đại sư chắp hai tay vào nhau, hơi cúi người, nói nhẹ nhàng:
- Được, anh Nguyên Dương, lão hòa thượng sẽ chờ ngày gặp lại.
Tinh Vân đại sư quả thật không muốn rời xa người bạn đã quen hơn 60 năm nay. Nhưng ông biết Cẩu Tâm Gia xưa nay xem quẻ rất chuẩn, nói 2 năm sau gặp lại thì nhất định chuyện đó sẽ xảy ra.
Cẩu Tâm Gia quay lại nhìn một lượt ngọn núi hoang vu năm nào giờ đã trở thành thánh địa phật môn, trong lòng bỗng cảm thấy bồi hồi. Ông vừa đi ra phía ngoài vừa hát:
- Bạch vân tại thiên, khâu lăng tự xuất, đạo lý du viễn, sơn xuyên gian chi, tương tử vô tử, thượng năng phục lai...
Bóng dáng thong thả bước đi cùng bài hát "Bạch Vân Dao" của Cẩu Tâm Gia đã làm Diệp Thiên bất giác nhớ lại cảnh tượng sư phụ mọc cánh thành tiên. Cảnh tượng lúc đó không khác gì lúc này.
Lắc lắc đầu xua đi ký ức đó, Diệp Thiên giơ tay chào Tinh Vân đại sư rồi bước lên ngồi phía trước, nhường đại sư huynh ngồi vị trí trang trọng trong chiếc xe do A Đinh lái.
Sau khi xe của Diệp Thiên rời đi khoảng 10 mét, một chiếc xe nhỏ từ từ bám theo. Đây chính là đoàn người Maracay được Tống Vy Lan thuê để bảo vệ Diệp Thiên.
- Quả là thay đổi thật sự quá nhanh!
Nhìn cảnh vật qua ô cửa sổ, Cẩu Tâm Gia chợt cảm thấy xao động. Hơn chục năm nay, ông không hề rời khỏi Phật Quảng Sơn. Ngoài việc được nghe Tinh Vân đại sư kể lại, ông không biết gì về thế giới bên ngoài.
Khi xe về đến khách sạn, tâm trạng của Cẩu Tâm Gia đã trở lại bình thường. Lúc trẻ ông đã được hưởng hết vinh hoa phú quý trên đời, khi vào tuổi trung niên gặp bất trắc, phải sống thanh đạm hơn chục năm trời, nên ông có cái nhìn thoáng hơn đối với mọi thứ trong cuộc sống.
- Nguyên Dương chân nhân, không biết ngài có yêu cầu gì trong việc ăn uống không?
Ngồi trên xe, Đường Văn Viễn đã biết được thân phận của Cẩu Tâm Gia. Về đến khách sạn cũng gần trưa, ông phải tranh thủ xin ý kiến của Cẩu Tâm Gia trước khi chuẩn bị tiệc rượu.
Cẩu Tâm Gia phẩy phẩy tay ra hiệu:
- Tôi sống ở vùng núi hoang dã lâu rồi, ăn gì cũng vậy thôi, ăn thanh đạm một chút càng tốt.
- Được, tôi sẽ kêu người chuẩn bị.
Đường Văn Viễn gật đầu đồng ý. Trên thế giới này chắc chỉ còn 3 sư huynh đệ này mới có thể làm Đường Văn Viễn đích thân hỏi xem muốn ăn uống thế nào để chuẩn bị.
Bữa trưa được dọn ra với những thực đơn tuy không phong phú nhưng được làm rất kỳ công. Đường Văn Viễn đã đưa Diệp Thiên và mọi người tới phòng tổng thống. Họ ở đây nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng rồi ra sân bay để về Hồng Kong.
- Diệp Thiên, Trương Chi Hiên đã bị Hoa Thắng bắt giam ở Hồng Kong, ngài định xử lý hắn thế nào?
Đường Văn Viễn rất tức giận trước sự việc xảy ra với Diệp Thiên nên đã sử dụng hầu hết các mối quan hệ của mình. Hôm qua ông vừa nhận được điện thoại của Hoa Thắng nói đã bắt được Trương Chi Hiên và đang giữ hắn ở Hồng Kong.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Tôi không có hận thù gì với người này, chỉ là những sự oán trách tạm thời thôi. Hắn đã mướn sát thủ giết người, vậy cứ để Hoa Thắng xử lý hắn theo quy tắc giang hồ.
Rời khỏi Đại Lục lần này, có thể nói Diệp Thiên đã thoát khỏi bao nhiêu tai kiếp. Mặc dù các vết thương trên người không nặng, không để lại sẹo gì nhưng trong lòng Diệp Thiên đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
- Được, trước đây tên Trương Chi Hiên này cũng là người trong bang hội, vậy tôi sẽ nói Hoa Thắng dùng quy tắc bang hội xử lý hắn.
Đường Văn Viễn gật đầu đồng ý. Dù sao thì ông cũng không muốn nhìn thấy Diệp Thiên ra tay. Bởi cảnh tượng những tử thi lần trước bị Diệp Thiên giết đã khiến cho nhiều người không chịu được.
- Đúng rồi, ông Đường, sư huynh của tôi đã xuất gia nhiều năm về trước, hơn chục năm nay không quan hệ gì với bên ngoài, ông có thể làm giấy tờ tùy thân cho anh ấy không? Nếu làm được thân phận quy y đạo sỹ thì tốt quá.
- Được, không biết tên thật của ngài Nguyên Dương là gì?
Đường Văn Viễn lập tức đồng ý. Việc nhỏ này đối với Đường Văn Viễn cũng chỉ là tiện thể thôi.
Diệp Thiên quay ra hỏi Cẩu Tâm Gia còn đang mải miết xem tivi:
- Sư huynh, tên thật của huynh là gì?
Mặc dù những người biết về sự việc kho báu vàng đã chết rất lâu nhưng thân phận thật của Cẩu Tâm Gia cũng chết vào lúc đó, nên càng không thể xuất hiện được nữa.
- Xem ra ngài Nguyên Dương cũng là người cần kiệm.
Không nghe thấy Cẩu Tâm Gia trả lời mà chỉ nghe những lời Diệp Thiên nói, Đường Văn Viễn đã đoán được ra sự việc.
- Họ Lý, tên Gia Hâm. Làm phiền ông Đường rồi.
Cẩu Tâm Gia nói đại một cái tên cho Đường Văn Viễn nhưng mắt vẫn không rời khỏi chiếc tivi đang chiếu bộ phim " Chuột và mèo".
Diệp Thiên cười nói tiếp:
- Sư huynh tôi vẫn tính trẻ con lắm. Ông Đường, phiền ông giúp chuyện này rồi.
- Không có gì, việc nhỏ mà.
Đường Văn Viễn khoát khoát tay kêu A Đinh lấy ra 1 chiếc máy ảnh, chụp 2 bức ảnh Cẩu Tâm Gia. Sau đó, ông nói với A Đinh vài câu, căn dặn về việc liên hệ với cơ quan phụ trách vấn đề này của Hồng Kong.
A Đinh vừa bước ra khỏi xe thì Cung Tiểu Tiểu đã đi tới, gương mặt nhìn Diệp Thiên đấy cảm kích nói:
- Diệp đại sư, đáng lẽ tôi phải đưa ngài về Hồng Kong, nhưng việc của chồng tôi ở Đài Loan phải mất 7 ngày mới có thể di dời linh cốt đi nơi khác. Thành thật xin lỗi.
Vì chuyện tìm kiếm hài cốt của chồng, Cung Tiểu Tiểu đã mời rất nhiều pháp sư nổi tiếng nhưng đều không thể tìm được. Đến khi gặp được Diệp Thiên, sự việc này đã đi đến hồi kết thúc.
- Không có vấn đề gì đâu, cô Cung, cô cũng đừng đau buồn quá.
Diệp Thiên rất kính trọng người phụ nữ này. Sau khi chồng qua đời, bà một mình gánh các chuyện kinh doanh, tạo dựng ra cả một đế chế sản nghiệp. Việc này không phải người thường có thể làm được.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Cung Tiểu Tiểu đưa cho Diệp Thiên túi đang cầm trên tay rồi nói:
- Diệp đại sư, đây là chút tâm ý của tôi, ngài chỉ việc ký tên lên trên là được.
- Đây là gì vậy?
Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, mở túi tài liệu, bên trong chỉ toàn là tiếng anh, dầy tới 4-50 trang.
Cung Tiểu Tiểu cầm lấy tập tài liệu ngay trên cùng nói tiếp:
- Diệp đại sư, vài năm trước tôi có mua một căn biệt thự ở Vịnh Nước Cạn, chưa đến ở bao giờ. Ngài hiện giờ vẫn chưa có chỗ ở Hồng Kong, vậy tôi xin chuyển nhượng căn biệt thự này cho ngài.
- Đây là tài liệu sang tên nhà đất?
Hiện giờ, Diệp Thiên đã hiểu. Hài cốt của Phó Nghị đã tìm được, đây chính là lúc Cung Tiểu Tiểu trả công cho mình.
Diệp Thiên còn tưởng Cung Tiểu Tiểu sẽ viết cho mình một tấm chi phiếu, ai ngờ lại tặng cả căn biệt thự.
Để tìm kiếm hài cốt của Phó Nghị, Diệp Thiên đã bỏ rất nhiều công sức nên cảm thấy mình xứng đáng nhận được căn biệt thự này nên không khách sáo gì, anh cầm lại tấm tài liệu, quay sang nói với Cung Tiểu Tiểu:
- Cô Cung, căn biệt thự này bao nhiêu mét vuông thế?
- Diện tích mặt sàn 620 mét vuông. Tổng cộng có 3 tầng, nếu tính cả vườn tược thì khoảng 3000 mét vuông, chắc đủ cho ngài ở chứ ạ?
Cung Tiểu Tiểu vừa giải thích vừa rút ra 1 tờ giấy:
- Đây là sơ đồ căn biệt thự, Diệp đại sư có thể xem. Nếu ngài không thích, tôi còn 1 căn ở núi Thái Bình.
- Hơn 3000 mét vuông?
Diệp Thiên bị con số này làm kinh ngạc. Đã ở Hồng Kong vài ngày, Diệp Thiên cũng đã hiểu chút ít về giới đại gia ở đây. Một căn biệt thự 3000 mét vuông thì phải mất bao nhiêu tiền chứ?
Nghe Cung Tiểu Tiểu tặng nhà cho Diệp Thiên, Đường Văn Viễn ngồi bên cạnh nói:
- Tôi đã tới căn biệt thự đó rồi, rất đẹp, còn hơn cả căn tôi đang ở nữa cơ. Lúc đó, Tiểu Tiểu mua căn hộ đó cũng vào khoảng 120 ngàn vạn đó.
Nghe thấy vậy, Diệp Thiên lại càng ú ớ không biết nói gì. Không phải anh chưa từng gặp người giàu, nhưng có thể tặng nhà trị giá ngàn vạn thế này thì mới nhìn thấy lần đầu.
Đến ông chủ thích theo đuổi minh tinh như Đường Văn Viễn cũng chỉ tặng biệt thự chị giá 2-30 nghìn vạn thôi.
- Diệp đại sư còn chê chật ư?
Thấy Diệp Thiên không nói gì, Cung Tiểu Tiểu nhíu mày hỏi tiếp:
- Tôi và chồng có một căn biệt thự trên núi rộng hơn 1 chút, nhưng thủ tục hơi rắc rối.
- Không, không phải, cô Cung. Cô hiểu nhầm rồi, không phải biệt thự chật mà là to quá, trước đây tôi chưa từng được biết qua.
Diệp Thiên xua xua tay. Diệp Thiên vốn dĩ tưởng căn biệt thự này chỉ 10-20 nghìn vạn, ai ngờ người đàn bà này lại có thể ra tay hào phóng đến như vậy.
Cung Tiểu Tiểu lắc đầu nói rất thật:
- Diệp đại sư, nếu có dùng cả gia tài để đổi lấy hài cốt của chồng thì tôi cũng đồng ý. Vì vậy, dù thế nào ngài cũng phải lấy căn biệt thự này.
Đường Văn Viễn ngồi bên cạnh cũng nói vào:
- Diệp Thiên, Cung Tiểu Tiểu cũng làm về bất động sản, nếu người ta có lòng vậy thì ngài cứ nhận đi.
Sau khi tiếp nhận công ty của chồng, Cung Tiểu Tiểu đã điều chỉnh lại chiến lược, dốc toàn lực làm bất động sản. Hiện nay, đã trở thành một trong 4 công ty bất động sản lớn nhất Hồng Kong.
Bản thân Cung Tiểu Tiểu cũng là một tỷ phú giàu có ở Hồng Kong, tặng 1 căn biệt thự thì có xá gì chứ.
- Vậy được, cung kính chi bằng tuân lệnh.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Thiên nhận lại túi tài liệu. Trong lòng so sánh người dân Hồng Kong đúng là phóng khoáng hơn người Đài Loan. Trước đây giúp Liêu Hạo Đức tìm mộ mẹ cũng chỉ lấy có 1-2 vạn.
Thấy Diệp Thiên đã đồng ý, Cung Tiểu Tiểu lại lấy tiếp một túi tài liệu nữa:
- Diệp đại sư, đây là tài liệu chuyển nhượng cổ phần. Tôi muốn chuyển nhượng 1% số cổ phần của tôi ở công ty cho ngài.
- Cái gi, Tiểu Tiểu, cô muốn chuyển nhượng số cổ phần ở Hoa Mậu.
Vốn chỉ ngồi bên cạnh, nhưng khi nghe đến những lời Cung Tiểu Tiểu vừa nói, Đường Văn Viễn không nhịn nổi giật mình, trên gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột cùng.
*****
Tập đoàn Hoa Mậu là một trong 4 tập đoàn kinh doanh hỗn hợp lớn nhất Hồng Kong. Ngoài bất động sản, sản nghiệp của tập đoàn còn có trong các lĩnh vực như: Tài chính, quản lý tài sản, ẩm thực, giải trí...
Dựa vào sự tính toán của các cơ quan liên quan của Hồng Kong vào năm ngoái, tổng giá trị tài sản của tập đoàn Hoa Mậu khoảng tám mươi tỷ đô la, là cổ đông nắm giữ cổ phần lớn nhất trong tập đoàn, Cung Tiểu Tiểu đã chiếm đến 40% cổ phần.
40% cổ phần này tương đương khối tài sản khoảng 30 tỷ. Hay nói một cách khác, nếu Cung Tiểu Tiểu đã bỏ ra 1% mà thị trường vẫn tuột dốc, thì đã lãng phí 800 triệu đô la Hồng Kong.
Hơn nữa, Hoa Mậu phát triển vững mạnh, sản nghiệp luôn luôn tăng trưởng hàng năm. Hiện nay, 1% cũng tương đương với 800 triệu, có thể năm sau đã tăng lên mấy tỷ cũng không chừng.
Đối với những người siêu giàu có trong giới Hồng Kong như Đường Văn Viễn, giữa bọn họ luôn có thói quen trao đổi cổ phần cho nhau. Đường Văn Viễn từ trước tới giờ luôn muốn có cổ phần của Hoa Mậu nhưng vấp phải sự từ chối của Cung Tiểu Tiểu.
Nguyên nhân cũng là do Cung Tiểu Tiểu không có quyền hành tuyệt đối về cổ phần trong tập đoàn, đồng thời cũng do lo ngại sợ người khác thu mua nên cô không dám bán số cổ phần trong tay mình. Về việc này, Đường Văn Viễn cũng có thể hiểu được.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, khi thấy Cung Tiểu Tiểu lấy ra 1% cổ phần của tập đoàn để tặng cho Diệp Thiên, Đường Văn Viễn bất giác cảm thấy kinh ngạc, sự rộng lượng này đến chính ông cũng không làm được.
- Đúng, tôi muốn tặng Diệp đại sư 1% số cổ phần.
Cung Tiểu Tiểu nhắc lại một lần nữa lời nói của mình, ngữ khí chắc như đinh đóng cột.
Cung Tiểu Tiểu cũng đã gần 60 tuổi, chồng đã qua đời. Một mình bà chống chọi với sản nghiệp hàng trăm tỷ đồng, tiền với bà cũng chỉ là những con số thôi.
Lần này tìm được xác của chồng, tâm trạng của Cung Tiểu Tiểu đã thay đổi. Vốn có ý nghĩ phát triển tập đoàn lớn mạnh hơn nữa, nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nhiều nữa, vì vậy bà mới quyết định tặng 1% cổ phần cho Diệp Thiên.
- Đợi một chút, cô Cung, căn nhà này tôi có thể nhận, nhưng tôi lấy số cổ phần của cô làm gì chứ. Tôi không biết gì về kinh doanh, lại không hứng thú lắm với việc đó, tôi nghĩ, việc cổ phần thì thôi đi.
Diệp Thiên có chút ngạc nhiên không hiểu khi thấy tại sao Đường Văn Viễn lại kinh ngạc đến vậy. Không biết gì về danh tiếng tập đoàn Hoa Mậu, đối với DIệp Thiên, 1% cổ phần không hẳn là nhiều.
Mà nhận cổ phần thì cũng phải thực hiện một số nghĩa vụ, Diệp Thiên vốn rất ghét những trò tranh đấu trong thương trường, nên đã thẳng thừng cự tuyệt số cổ phần này.
Nhưng Diệp Thiên có điều không biết, đối với một công ty như tập đoàn Hoa Mậu, đừng nói là 1% cổ phần, chỉ cần nắm giữ 0. 0001% cổ phần thôi cũng đủ để ăn tiêu cả đời mà không hết.
Ở Hồng Kong có rất nhiều phú hộ tài sản trăm tỷ, họ không hẳn có tài đặc biệt gì, thực chất là đầu tư cổ phiếu giỏi, thế lực gia tộc hùng hậu, vừa ra đời thì đã có sản nghiệp gia tài tổ tiên để lại.
Tuy những cổ phần sở hữu chỉ là 0. 000% thôi, nhưng đó cũng là những con số người thường không thể tưởng tượng được. Những con số này đủ để con cháu họ ăn tiêu chơi bời sành điệu cả đời không hết.
- Không cần?
Nghe Diệp Thiên nói vậy, gương mặt Đường Văn Viễn lộ vẻ khó hiểu, ông quay qua nhìn Diệp Thiên nói:
- Diệp Thiên, hôm nay tôi mới thật sự khâm phục ngài.
- Cổ phần trị giá 800 triệu ngài cũng không cần. Nói thẳng ra, nếu ngài không cần, ngài bán lại cho tôi, tôi sẵn sàng trả ngay cho ngài 900 triệu.
- Tám trăm triệu sao?
Diệp Thiên đang uống dở tách trà, bị những lời nói của Đường Văn Viễn làm giật bắn mình, nhưng cũng may anh đã khống chế cơ thể mình rất tốt, tay cầm tách trà nhưng không biểu lộ bất kỳ sự run rẩy nào.
Cẩu Tâm Gia đang xem phim "Chó và mèo" nghe được con số Đường Văn Viễn nói cũng bất ngờ liếc mắt nhìn Diệp Thiên. Thấy Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như thường, Cẩu Tâm Gia không dò xét nữa mà gật gật đầu vừa ý.
- Ừm, Diệp Thiên, ông Đường nói không sai, 1% cổ phần của Hoa Mậu, khoảng chừng đó tiền.
Tả Gia Tuấn ở bên cạnh biết được Diệp Thiên còn chưa hiểu biết nhiều về cổ phần, mở miệng giải thích:
- Diệp Thiên, nếu đệ có cổ phần, sẽ được gọi là cổ đông của công ty, có thể tham gia hội nghị cổ đông, được đưa ra ý kiến và đề xuất. Tuy nhiên không được hỏi cặn kẽ về đường lối công việc kinh doanh của công ty. Mỗi năm công ty đều phân chia cổ tức cho cổ đông dựa theo tình hình kinh doanh. 1 năm được chia 1 triệu là điều bình thường.
Sau khi nghe Tả Gia Tuấn giải thích, trong bụng Diệp Thiên đã bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao mình lại không chịu học các kiến thức về tài chính kinh tế chứ? Sao có thể vứt đi một số tiền lớn như vậy?
Nhưng lời đã nói ra, Diệp Thiên cũng không có cách nào nói lại được. Hơn nữa, tự nhiên có được số tiền lớn như vậy, không biết là phước hay họa. Suy nghĩ một chút rồi Diệp Thiên nói:
- Cô Cung, vô công bất thụ lộc, căn nhà thì tôi sẽ nhận, số cổ phần thì thôi đi, không cần đâu.
Cung Tiểu Tiểu thấy thái độ kiên quyết của Diệp Thiên, không khuyên can nữa mà trả lời:
- Vậy được thôi, Diệp đại sư, ngài ký tên vào giấy chuyển nhượng ngôi nhà này, tôi sẽ tìm công ty công chứng làm nốt thủ tục.
Thấy Diệp Thiên vẫn quyết định không lấy số cổ phần, Cẩu Tâm Gia đang xem tivi cũng quay lại nói:
- Tiểu sư đệ, giỏi lắm, lợi bất cập hại, làm người phải biết tiến lui đúng lúc, ngươi mạnh hơn sư huynh nhiều đấy.
Khi còn trẻ, Cầu Tâm Gia là một người rất yêu tiền tài và quyền lực. Nếu không ông đã không đi theo Tưởng Giới Thạch tới Đài Loan khi mới 30 tuổi.
Những biến cố liên quan đến sinh tử sau này đã làm cho Cẩu Tâm Gia nhận thức được điều đáng quý với sinh mạng của mình. Cái gọi là anh hùng cái thế, giàu nhất thiên hạ, đến cuối cùng cũng là một nấm mồ thôi.
- Cảm ơn đại sư huynh dạy bảo.
Diệp Thiên đáp lại với vẻ mặt cung kính, nhưng trong lòng thì như đang đứt từng khúc ruột:
- 800 triệu, số tiền bị bỏ như vậy đó, trên đời này còn tìm được tên bại gia tử nào ngu ngốc như mình nữa không?
- Ha ha, tiểu sư đệ, ngươi cũng không cần hối hận, trưởng môn truyền nhân của Ma Y không phải rẻ đâu.
Cầu Tâm Gia dường như đoán biết tâm ý của Diệp Thiên nên cười nói ngay:
- Nếu sau này đệ có hứng thú, đến Myanma chơi đi. Đằng nào bên đó đều là vật vô chủ hết, lấy về dùng cũng không làm ông trời đố kỵ đâu.
Những lời Cẩu Tâm Gia nói khá mơ hồ nên Đường Văn Viễn và Cung Tiểu Tiểu lại không hiểu ý của ông muốn nói gì. Chỉ Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đều biết vị đại sư huynh mình đang nói đến số vàng 20 tấn đó, giá trị gấp bao nhiêu lần 800 triệu đây.
Trước đây Tả Gia Tuấn và Diệp Thiên đều kiêng dè, không dám nhắc đến số vàng đó.
Nhưng nay, Cẩu Tâm Gia đã tự nói ra điều đó chứng tỏ ông đã coi hai huynh đệ họ như người cùng một nhà. Điều này còn làm Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn cảm thấy vui hơn cả tìm được kho vàng đó.
Thấy giời gian dự kiến rời khỏi Đài Loan gần đến, Diệp Thiên đứng dậy nói:
- Được rồi, cô Cung, cô còn bận việc hậu sự của ông Phó, không cần ở với chúng tôi đâu. Sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại ở Hồng Kong.
Sau khi từ biệt Cung Tiểu Tiểu, Diệp Thiên và mọi người vào làm thủ tục tại sân bay rồi lên chiếc phi cơ riêng của Đường Văn Viễn.
Mặc dù Cẩu Tâm Gia không có giấy tờ gì, nhưng việc này đối với Đường Văn Viễn quá dễ dàng. Vốn dĩ không ai đi kiểm tra chiếc xe mà ông lái thẳng vào trong sân bay, làm sao mà triệu phú họ Đường này lại đi giúp người khác nhập cư trái phép bằng phi cơ riêng chứ.
Hơn một giờ sau, phi cơ đã về tới sân bay Hồng Kong, một chiếc xe hào nhoáng chạy tới đón mọi người về thẳng dinh cơ của Đường Văn Viễn.
Sau khi cùng 3 huynh đệ Diệp Thiên ăn cơm tối, Đường Văn Viễn cáo từ xin về. Liễu Định Định cũng bị Tả Gia Tuấn đuổi về nhà, trong biệt thự của Tả Gia giờ chỉ còn 3 người.
- Nơi này phong thủy không tồi, Long bàn Hổ cư, có thể bày thêm một Tụ Linh trận pháp nữa, sau khi ta tu luyện bày ra trận này chắc chắn sẽ thành công.
Cẩu Tâm Gia vốn tinh thông trận pháp, sau khi đi một vòng trong ngôi biệt thự đã rút ra kết luận giống hệt Diệp Thiên.
- Tụ Linh trận, ôi, đại sư huynh, sau này huynh với nhị sư huynh đến chỗ của đệ, nói không chừng không muốn rời đi nữa ý chứ.
Nghe được lời của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cười thầm trong bụng, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
- Nơi ở của đệ làm sao, cũng bố trí trận pháp rồi sao?
Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đều nhìn về phía Diệp Thiên, việc này Diệp Thiên đã nắm được điều cốt yếu. Chỉ là 2 vị sư huynh đều là người đã ẩn tích, không còn hỏi chuyện đời nữa. Điều này làm cho DIệp Thiên thấy như rất khó chịu đựng.
- Đúng rồi, Diệp Thiên, chúng ta đều là những người tu đạo. Đối với pháp, lữ, tài, địa đều không thể thiếu một thứ nào. Nếu muốn phát dương Ma Y, sau này phải tìm ra con đường đúng đắn giống như hòa thượng Tinh Vân vậy.
Sau khi ba huynh đệ nói chuyện một lúc, Cẩu Tâm Gia đột nhiên chuyển chủ đề sang kho báu vàng:
- Theo ta, nếu ngươi có thời gian thì đi đào 20 tấn vàng đó đi, ngươi là trưởng môn truyền nhân của Ma Y, số vàng đó nên do ngươi giữ.
- Phát dương đạo giáo? Sư huynh, người không biết tình hình ở Đại Lục rồi, họ quản lý rất chặt việc tôn giáo, căn bản là không có lối đâu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
- Theo đệ, số vàng đó cứ để cho nhị sư huynh. Sau đó tìm vài ngôi chùa để nhập vào Ma y cũng được đó chứ.
- Thôi, đại sư huynh nói cho đệ thì đệ cứ lấy, việc ta có thể làm, nhưng tiền do đệ bảo quản.
Tả Gia Tuấn vùa nói đã biểu lộ ý dứt khoát mọi chuyện, ông năm nay cũng gần 60 tuổi, đã là một triệu phú giàu có, nên càng không có lòng tham gì với số vàng đó.
Diệp Thiên không muốn tiếp tục vấn đề này nữa nên lắc đầu nói:
- Việc này để sau hẵng nói. Ai biết số vàng kia còn không chứ?
- Còn thì tất nhiên là còn. Những thứ mà sư huynh ta muốn giấu thì không ai trong thiên hạ này biết được.
Nghe được những lời của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia bất giác nở nụ cười. Lúc đó, ông vốn có ý định che giấu vị trí trôn giấu số vàng. Cho nên, tung tích của chúng có thể nói là quỷ không biết, thần không hay.
Hơn nữa, hơn 20 người đi theo ông ta lúc ấy đều đã tử vong, trên thế giới này chỉ còn có mình Cẩu Tâm Gia là biết tung tích thật sự của số vàng đó.
- Được rồi, có người đến, đệ đi mở cửa.
Khi ba huynh đệ họ đang tán gẫu vui vẻ, bất giác chuông cửa kêu lên, Diệp Thiên lập tức quay người bước ra phía ngoài.
← Ch. 314 | Ch. 316 → |