← Ch.328 | Ch.330 → |
- Này... này, 3 bình rượu Laff, là ... là 15 vạn?
Nhìn thất những con số trong biên lai, Diệp Thiên há hốc mồm, hắn không ngờ chỉ thuận tay lấy chút rượu đỏ mà hôm nay đúng là phá của rồi.
- Vị tiên sinh này, ngài lấy rượu đỏ là 825, đây chính là loại rượu đỏ được sản xuất tốt nhất trong 1 năm qua, khi mưa xuống cộng với nhiệt độ không khí bất thường sẽ thích hợp cho việc gieo trồng cây nho, rượu nho này sản xuất trong vòng một năm nên rất quý. Hơn nữa, rượu đỏ Laffey một năm chỉ sản xuất được 24000 bình, trong số đó chỉ có 2000 bình được nhập vào Trung Quốc, cho nên mức giá của nó so với Thế giới cũng cao hơn một chút, mong ngài thông cảm.
Thành thật mà nói, vị Tổng giám đốc này đang có phần hoài nghi thân phận của Diệp Thiên, bởi vì những người có gia thế đến đây ăn cơm đều lấy hóa đơn về cho công ty thanh toán, căn bản là bọn họ không đi truy vấn chuyện này.
Nhưng lúc trước thật sự đã thấy Diệp Thiên tát Hoàng Tư Chí, thậm chí ông ta đã xem qua camera, chưa có ai dám làm như thế. Bây giờ vị Tổng giám đốc này vẫn còn đang bất ngờ vể những hiểu biết của Diệp Thiên về rượu vang.
- Lão Đường à Lão Đường, lần này ông đã hại tôi thảm rồi, ai bảo tủ rượu nhà ông để để những loại rượu đắt như vậy làm chi? Nhưng đúng là hương vị của loại rượu này không tồi, lần sau sang Hồng Kông nhất định phải mua về một ít.
Diệp Thiên thầm oán trách trong lòng. Ở Hồng Kông xa xôi, Đường Văn Viễn không nhịn được hắt hơi, liền vội vàng giảm độ điều hòa, ở cái tuổi này cũng không chịu được lạnh nữa.
- Bạn bè cũng bớt đi, phần lớn rượu này cũng là tôi uống.
Diệp Thiên liền an ủi mình, 3 bình rượu vang kia nhưng thực ra hơn 2 bình đã vào bụng hắn.
Nhìn tiếp xuống biên lai, Diệp Thiên lấy lại bình tĩnh, bởi vì hắn phát hiện, tiền cơm là 26 vạn, ít nhất mỗi người ăn hết 2 đến 3 vạn.
Kỳ thực bào ngư, vây cá này ăn cũng không tiện lắm nhưng nói bình thường thì Diệp Thiên và 6 người bọn họ ăn như vậy cũng là đủ rồi.
- Được rồi, quẹt thẻ đi...
Khai vị bằng tổ yến, bào ngư ăn với cơm, hôm nay Diệp Thiên đúng là xa xỉ bỏ chi phiếu ra tiêu một cái mà mất 26 vạn.
Nhưng Diệp Thiên cũng để người phục vụ gói lại phần bào ngư và cơm lại, Mao Đầu thích ăn cá nhất, hôm nay đi chơi thoải mái cùng bạn bè thì cũng phải an ủi tên tiểu tử này chứ.
Đến nỗi mà người phục vụ cũng phải tỏ ánh mắt khinh bỉ, chỉ là Diệp Thiên không phát hiện ra, cần cù tiết kiệm là phẩm chất tốt đẹp của người Trung Quốc, có được tiền lãi thì cũng không được quên đồng vốn, bạn bè ta cũng đều xuất thân từ những người nghèo cả.
Ra khỏi nhà ăn đi vào thang máy, Hồ Tiểu Tiên hơi tò mò nhìn Diệp Thiên hỏi:
- Diệp Thiên, anh gói cơm thừa ở khách sạn về không sợ mất mặt sao?
Hồ Tiểu Tiên vừa nói ra câu này, Thanh Nhã cũng nhìn thẳng vào Diệp Thiên, hành động của hắn khiến cô cũng có chút khó hiểu, hơn 20 vạn cũng đã trả rồi lại còn gói cơm thừa về sao?
Phải biết rằng 8, 9 năm nay, mọi người ăn cơm xong không thường gói lại, Diệp Thiên cũng là học được từ Hồng Kông, lúc hắn và Đường Văn Viễn đi ăn sáng thì còn lại thịt bò thừa lão kia cũng đều gọi người phục vụ gói lại cho mình.
- Tôi bỏ tiền ra mua cái gì đó, không dùng hết thì tại sao lại không được mang về.
Diệp Thiên có lý nói:
- Học sinh tiểu học còn biết tiết kiệm là vinh quang, lãng phí là xấu hổ, tinh thần giác ngộ của mọi người còn thấp lắm, hàng vạn triệu phú ở Hồng Kông khi đi ăn cơm lúc về còn gói lại, tôi đây đã tính gì hả?
Khi Diệp Thiên nói đám người Thanh Nhã đưa mắt nhìn nhau, vốn dĩ chuyện này lại bị Diệp Thiên nói ra giống như vinh quang là tối cao rồi.
Nhưng nghĩ lại một chút, quả thực Diệp Thiên nói cũng có lý, đúng là không thể mang chuyện gói cơm ăn không hết ra để mà đánh giá một con người có hào phóng hay không, đây là một quan niệm còn mang nhiều vấn đề tranh cãi.
Dĩ nhiên trước mắt mà nói, việc gói đó chưa phổ biến, nhưng người tỉ phú làm việc đó thì được gọi là tiết kiệm nhưng nếu là người khác thì nhất định sẽ bị nói là keo kiệt.
- Mấy vị, xin hãy chờ một chút, tôi sẽ lái xe đến.
Mấy người vừa ra khỏi thang máy vừa nói vừa cười, để cho Thanh Nhã và mấy người nữa chờ ở cửa hàng rượu, Diệp Thiên ra bãi đỗ xe.
- Hây, mấy người đang làm gì vậy?
Diệp Thiên vừa đi xa được khoảng 10m, thì phát hiện có khoảng 3, 4 người đàn ông đi sau mình. Diệp Thiên cũng không biết phải làm thế nào với đám bạn, đúng vào giữa trưa như thế này.
- Lễ nào là Hoàng Tư Chí đi tìm sát thủ?
Trong đầu Diệp Thiên vừa thoáng có ý ngĩ này thì cũng liền gạt đi, đừng nói là mấy người kia không có chút sát khí, chứ ngay đến cả Hoàng Tư Chí cũng chưa chắc có gan như vậy, thuê sát thủ giết người ở Kinh Thành, Hoàng Tư Chí kia không phải là đã đủ quần lụa áo là rồi mà làm càn chứ.
Nhưng rất nhanh chóng Diệp Thiên sẽ biết được thân phận của mất người này, lúc hắn vừa mới mở cửa xe ra thì 3, 4 người đàn ông kia cũng bước nhanh hơn, sau khi chạy đến trước mặt Diệp Thiên, một người cầm trong tay một tờ giấy, nói:
- Cậu chính là Diệp Thiên? Chúng tôi có một cái đơn tố cáo cậu cố ý gây thương tích, cần cậu đi ngay để hợp tác điều tra.
- Cảnh sát?
Diệp Thiên nhíu mày cầm lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua cái tên nói:
- Dương Cảnh Quan, tôi là Diệp Thiên, không biết tôi đã làm ai bị thương mà các người lại đến tìm tôi?
Diệp Thiên đã biết nhưng cố tình hỏi, cắn vào mông cũng biết đây là Hoàng Tư Chí, mẹ kiếp, hắn đã nói ra chuyện đó, nhưng hắn lớn như vậy rồi mà còn đi tìm cảnh sát, dù không muốn thì cũng phải theo bọn họ về.
- Người bị cậu làm bị thương chính là Hoàng Tư Chí tiên sinh, vì vậy mà cậu hãy theo chúng tôi một chuyến đế đối chứng!
Thấy Diệp Thiên vẫn giữ được bình tĩnh, người đứng đầu đội cảnh sát lấy chứng minh từ trong túi ra.
3 tên cảnh sát tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên đi ra từ khách sạn, hơn nữa đi bên cạnh còn có những cô gái rất xinh đẹp, đi xe xịn mà bọn họ đều gọi không ra tên.
Đủ các lời giải thích, người thanh niên này tuyệt đối không phải là chém giết vu vơ, mình vô ý phá án cũng sẽ bị đối phương cho ăn đòn.
Nhưng trường hợp này nhất định cũng phải lo liệu, bởi vì đây là lệnh của Cục trưởng chỉ đạo xuống.
Hơn nữa, lúc bọn Hoàng Tư Chí tố cáo bọn hắn cũng có ở hiện trường, không ngờ Cục trưởng đã ghi chép lập án với tốc độ cực nhanh, chuyện phá án từ trước đến nay đều từ bản ghi chép.
Vả lại bọn người Dương Cảnh Quan trong đội cảnh sát hình sự, như chuyện đánh nhau này chỉ là chuyện nhỏ thì sao đến lượt bọn họ quản? CÓn không phải là Cục trưởng Trương lên tiếng, khiến mấy người này đồ cảnh sát cũng chưa kịp mặc mà đã vội chạy đến.
Nhưng sau khi gặp Diệp Thiên, mấy người cảnh sát này mới biết sự tình thực sự không phải đơn giản như vậy, rất có thể trêu chọc không nổi người khác nên mới phải khác sáo như thế.
Nếu trước mặt người này quần áo không chỉnh tề mà cứ tiếp tục lôi thôi cái người vừa đi xe đạp vừa nói không chừng mấy người đó đã sớm cho Diệp Thiên về rồi.
- Diệp tiên sinh, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng lúc Diệp Thiên nói chuyện với mấy người cảnh sát thì đám người Maracay chạy tới, 2 người trong đó đã đẩy 3 tên cảnh sát ra, ngoài ra còn có 2 người khác chắn trước mặt Diệp Thiên.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Bất ngờ bị 4 người chắn trước mặt, 3 tên cảnh sát kia thấy hoảng sợ.
Tục ngữ có câu: Ngoại giao không có chuyện nhỏ, nhất là ở kinh thành, người nước ngoài tuy tài trí không hơn người, nhưng chuyện quan hệ với người nước ngoài thường làm cho người khác đau đầu.
- Chúng tôi là cảnh sát, có chuyện cần Diệp thiên hỗ trợ điều tra, xin hỏi các anh có quan hệ gì với Diệp Thiên?
Người dẫn đầu là Dương Cảnh Quan đã tốt nghiệp Đại học Công an, Anh ngữ ở cấp 6, nói chuyện với người nước ngoài không có bất cứ chướng ngại gì.
Nghe thất đối phương là cảnh sát, Maracay và mấy người bạn liếc nhìn nhau, nói:
- Diệp Thiên chúng tôi phải bảo vệ anh ta, xin hỏi anh ta đã phạm phải điều gì trong pháp luật của quý quốc? Nếu có chúng tôi sẽ mời luật sư tốt nhất trên thế giới cho anh ấy.
Maracay chính là người bảo vệ, mà người hắn cần phụ trách chính là bảo vệ sự an toàn cho Diệp Thiên, nhưng nếu Diệp Thiên phạm pháp thì cậu ta cũng không có cách nào, nên đương nhiên trước mặt cảnh sát Maracay chỉ muốn gây áp lực.
- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này rốt cục là ai? Mà thậm chí còn có đến 4 bảo vệ.
Sau khi nghe Maracay nói, đội Dương Cảnh Quan nhức hết cả đầu.
Hắn theo nghề cảnh sát đã hơn 10 năm, cũng từng nhận nhiều nhiệm vụ khuyên giải liên quan đến người nước ngoài, cũng gặp qua không ít người nước ngoài có bảo vệ, nhưng từ trước tới giờ cũng chưa hề nghe thấy trong kinh thành có người nào là bảo vệ mà mang quốc tịch nước ngoài cả.
- Mấy vị tiên sinh, bây giờ Diệp Thiên vẫn đang trong giai đoạn điều tra, chúng tôi vẫn chưa xác định được cậu ấy có tội hay không, nhưng nhất định phải đưa về điều tra, hi vọng các anh không cản trở người thi hành công vụ!
Tuy trong lòng Dương Cảnh Quan biết trường hợp này có chút sai lệch nhưng là lệnh của cục trưởng nên nhất định phải mang Diệp Thiên về, cho nên thái độ của anh ta tương đối cứng rắn.
- Các người có thể mang đương sự của tôi đi, nhưng để tránh các người sẽ tra tấn bức cung, chúng tôi cũng cần đi theo một lúc.
Đám Maracay có nhiệm vụ là bảo vệ cho Diệp Thiên không bị thương tổn, nếu Diệp Thiên bị đánh ở cục cảnh sát thì bọn họ cũng bất lực.
- Maracay, việc này cậu đừng xen vào, tôi tự giải quyết là được rồi.
Diệp Thiên cũng biết hôm nay phải đi một chuyến, liền nói với mấy tên cảnh sát:
- Tôi cần giao xe cho bạn, đợi tôi đến cửa khách sạn rồi tôi sẽ lên xe của các anh.
- Được, không vấn đề gì!
Thấy Diệp Thiên đồng ý, Dương Cảnh Quan thở phào, dù sao Cục trưởng cũng giao yêu cầu phải mang hắn về, khi về Cục cảnh sát mình cũng muốn xin nghỉ, kẻ ngu độn mới đi chuyến này.
Sau khi chạy xe đến cửa tiệm rượu, Diệp Thiên đưa chìa khóa choThanh Nhã rồi nhìn xuống xe của cảnh sát nói:
- Thanh Nhã, em lái xe về đi, Hoàng Tư Chí tố cáo anh cố tình gây thương tích, anh phải đi cũng mấy vị cảnh sát này một chuyến.
← Ch. 328 | Ch. 330 → |