← Ch.345 | Ch.347 → |
Sau khi đi ra khỏi lâm trường làm việc, Hồ Hồng Đức đưa Diệp Thiên cùng lao vào rừng già, cuối mùa thu lá rụng, thành tầng thật dày chất đầy đất, giẫm lên phát ra âm thanh "răng rắc", trong núi rừng yên tĩnh truyền đi thật xa.
Rừng rậm Đông Bắc cùng với rừng Tùng của Mao Sơn hoàn toàn khác nhau, những loại đại thụ che trời và núi non kéo dài không dứt ở Mao Sơn đều không có, làm cho người ta có cảm giác nguyên sơ mà thô kệch.
- Ông Hồ, không phải nói cấm súng sao? Sao còn có thể săn hươu ở đây?
Trên đường đi đến chỗ ở của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên thuận miệng cùng y tán gẫu.
- Cấm súng đó là nhằm vào người trong trấn, sống trong núi Trường Bạch, nhà ai không có hai súng săn? Có thể cấm người ở đây sao?
Hồ Hồng Đức lắc đầu, nói tiếp:
- Hươu trên núi nhiều, lại dễ săn, chúng ta sáng mai xem có thể đi săn hay không, tôi cho cậu nếm thử thịt hươu.
- Được, có thể gặp được lão hổ mới tốt chứ!
Trong đầu Diệp Thiên cũng không có khái niệm bảo vệ động vật hoang dã, hắn từ tám tuổi bắt đầu ở Mao Sơn bắt động vật, một số động vật nhỏ loại cáo vốn tùy ý ở bên ngoài Mao Sơn, bị Diệp Thiên đuổi vào tận sâu bên trong Mao Sơn.
- Lão hổ cũng không nhiều, cáo cũng không thiếu, chính là con vật kia giảo hoạt hơn, trên người tôi khoác da cáo lửa, là hơn mười năm trước săn được.
Nói đến chiếc áo da cáo trên người mình đang mặc, vẻ mặt Hồ Hồng Đức tự hào, từng có một thương nhân lông da sau khi thấy ra gia bốn trăm nghìn đô la, y không nỡ bán đi.
Cáo lửa trong giới tự nhiên là một động vật thần bí, rất ít người thấy được cả người nó, cho tới nay được cho là hóa thân thần bí quỷ dị.
Hơn nữa cáo lửa sức bật mạnh mẽ, có thể trong nháy mắt khởi động, trong thời gian nhất định có thể chạy tương đương cùng báo liệp – động vật chạy nhanh nhất thế giới.
Những hộ săn bắn xung quanh núi Trường Bạch ai cũng biết ngọn núi có cáo lửa, nhưng chưa từng có một người có thể săn được, Hồ Hồng Đức năm đó bắt được cáo lửa này tạo nên náo động rất lớn.
Diệp Thiên nửa nói giỡn nói:
- Ông Hồ, Nhật Nguyệt các người nói chính là thờ cáo tiên, săn chúng, chẳng thể trách ông mời không được cáo tiên.
- Sao? Bị tôi nói trúng rồi?
Sau khi Diệp Thiên nói ra những lời này, thấy Hồ Hồng Đức lập tức thay đổi sắc mặt, bản thân cũng sững sờ.
- Đúng là bị cậu nói hết!
Hồ Hồng Đức thở dài nói:
- Từ khi săn được con cáo này, tôi trước kia có thể dùng thuật pháp đơn giản, nhưng sau đều không dùng được, bằng không tôi già đi, cũng không trở thành...
Người tập võ phần lớn đều tâm tính phân biệt hạng người, Hồ Hồng Đức năm đó sau khi nhìn thấy con cáo lửa này, cũng không nghĩ sẽ quan hệ với việc mình mời đại tiên thần thông, tốn sức chín trâu hai hổ giết chết cáo.
Tuy rằng sau này không xuất hiện chuyện đại cáo tiên trách móc, nhưng y vốn biết một ít thuật pháp nông cạn, rốt cuộc cũng không thi triển được.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, vẫn là nhanh tìm được phản hồn thảo, tôi nói ông Hồ, thực vật trong núi đều khô héo hết, ông có thể tìm được phản hồn thảo sao?
Thấy bản thân nhắc lại chuyện thương tâm của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên vội thay đổi đề tài.
- Có thể, tôi nhớ được đi qua ngọn núi phía trước kia, dòng suối bên cạnh chân núi trong rừng cây có Lư giáp bản thái, sáng sớm ngày mai chúng ta qua đó sẽ biết!
Hồ Hồng Đức và Diệp Thiên đều là người biết đi đường rừng, ngoài miệng không nói, nhưng dưới chân không chậm chút nào, hơn nửa tiếng sau đã tiến vào lưng chừng núi, cũng chính là nhà Hồ Hồng Đức.
Nhà gỗ ba gian dùng đầu gỗ dựng thành hình tam giác, ở giữa có một sân lớn, bốn phía nhà gỗ, có một xây hàng rào, trên hàng rào lộ một ít Linh Đang nhỏ, đây cũng là dùng để đuổi dã thú.
- Gâu.... gâu!
Theo tiếng chó sủa một hồi, một con chó già lông vàng từ trong hàng rào nhày ra, đối với Hồ Hồng Đức vẫy đuôi, lập tức ánh mắt nhìn thẳng Diệp Thiên.
Khả năng biết trước của chó đối với nguy hiểm vượt qua con người rất xa, con chó vàng già đã tranh đấu cùng báo nhỏ sói hoang, đầu tiên đã phát hiện ra huyết khí mênh mông trên người Diệp Thiên.
Hồ Hồng Đức lấy tay vỗ đầu con chó vàng nói:
- Đại Hoàng, đây là người khách tôn quý nhất của chúng ta, bạn tốt!
- Ô ô...
Tựa hồ có thể nghe hiểu lời nói của Hồ Hồng Đức, từ mồm Đại Hoàng phát ra một hồi âm thanh nức nở, dùng cái mũi hít hà dưới chân Diệp Thiên, xoay người chạy đi.
- Đừng cho Đại Hoàng là một con chó ghẻ, rất nhiều sói hoang trên núi này đã cắn nó!
Hồ Hồng Đức cười đẩy hàng rào gỗ, nói:
- Diệp Thiên, vào đi, tôi dọn chút đồ ăn, chúng ta tiếp tục uống chút, lát nữa cậu vào nghỉ trong phòng Tiểu Tiên.
Nhà gỗ ba gian này theo thứ tự là chỗ ở Hồ Hồng Đức và cháu gái, còn một gian khác là phòng tạp vật, có đôi khi thợ săn qua đường cũng tá túc ở trong.
- Được, nơi này cũng thật nguyên sơ nha?
Mọi thứ trước mắt đối với Diệp Thiên mà nói, đều là thật mới mẻ, đầu gỗ nhà gỗ này thậm chí còn có vỏ cây khô quắt, tuyệt đối là kiến trúc nguyên vị nguyên sơ nhất.
Sống ở nơi này, Diệp Thiên thậm chí có cảm giác trở về xã hội nguyên thủy, ở mấy vạn năm trước tổ tiên mình có lẽ cũng như thế này, dùng điều kiện sơ hài nhất cùng thiên nhiên tranh đấu.
- Nhưng nguyên khí thật ra cũng không yếu, chẳng thể trách Hồ Hồng Đức có thể từ ngoài đến trong, đem công phu ngoại gia luyện tới mạnh mẽ như vậy.
Diệp Thiên hít sâu một hơi, nguyên khí tự do giữa trời đất tuy rằng không hùng hậu bằng tứ hợp viện, nhưng vô cùng tinh khiết, từng jtj từng đợt tràn đến trong cơ thể Diệp Thiên, nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Phải biết rằng, nguyên khí trời đất không chỉ hữu dụng với người tu đạo, chính người thường sống trong nơi có nguyên khí tinh khiết lâu, thân thể đều cũng được tẩm bổ vô bệnh vô tai họa.
Thân mình Hồ Hồng Đức chính là người luyện công, ở lâu nơi này, nội thương tích lũy trong cơ thể y vì luyện công phu ngoại môn, không hiểu được đều được nguyên khí chữa khỏi.
- Diệp Thiên, tới ăn cơm đi, hôm nay sắc trời đã muộn, bằng không tôi sẽ vào rừng săn cho cậu mấy con phi long ăn.
Trong phòng Hồ Hồng Đức treo đầy thịt heo rừng cùng một ít món ăn thôn quê, sau khi tự mình xuống bếp nấu vài món thức ăn, gọi Diệp Thiên ngồi xuống bên bàn.
Trong phòng đốt lửa, uống hơn sáu mươi độ Thiên Đao Tử, nghe Hồ Hồng Đức nói chuyện vài thập niên trước, thỉnh thoảng bên tai truyền đến tiếng kêu của sói hoang, những điều này trong thành phố không thể biết đến.
Công lực Diệp Thiên không có tác dụng khống chế tửu lượng, một hôm uống say khớt đặc biệt ngủ được, sáng sớm ngày hôm sau, rời giường đẩy cửa gỗ ra, gió lạnh thổi vào mặt, tinh thần phấn khởi lên.
Hồ Hồng Đức đang đứng trong sân chuẩn bị, nhìn thấy Diệp Thiên đi ra, chào:
- Diệp Thiên, đi thôi, đi sớm về sớm!
- Ông Hồ, ông cầm một đoạn dây thừng đỏ để làm gì?
Nhìn thấy súng săn trên lưng Hồ Hồng Đức, đang đem một đoạn dây thừng đỏ nhét vào túi sau lưng, Diệp Thiên không khỏi có chút kỳ quái.
Hồ Hồng Đức cười nói:
- Tôi trong núi trồng mấy gốc cây Bổng chùi già, lần này vào núi hái ra nhờ cậu mang cho ông chú bồi bổ thân mình.
- Bổng chùi? Đó là cây gì?
Diệp Thiên lặng đi.
- Chúng ta gọi cái này là pháp, chính là nhân sâm.
Vẻ mặt Hồ Hồng Đức tiếc nuối:
- Ai, tôi năm ngoái bán một gốc cây ba trăm năm tuổi, sớm biết sẽ để lại cho ông chú, trên núi này nhân sâm ngày càng ít đi.
- Cây ba trăm năm trong núi hoang?
Diệp Thiên hỏi"
- Ông Hồ, ông bán bao nhiêu tiền?
Hồ Hồng Đức tạc lưỡi nói:
- Ba triệu, là một ông cho thuê nhà đến mua, tôi không biết nói giá.
- Ba triệu?
Diệp Thiên không quản Hồ Hồng Đức là người hơn sáu chục tuổi, thẳng mở miệng mắng:
- Tôi nói ông Hồ, ông thế không phải phá sản sao? Sâm già trăm năm có thể bán được bảy tám triệu, sâm ba trăm năm ông bán có ba triệu?!
Lúc Diệp Thiên thời gian trước thông mạch cho Đường Tuyết Tuyết, Đường Văn Viễn gần như dược liệu thị trường sâm trong núi hoang ở Hà Bắc làm thành viên, ước chừng mấy chục triệu nhân dân tệ, chỉ là gốc sâm trăm năm, liền tiêu gần một chục triệu.
Trước mắt nghe thấy Hồ Hồng Đức đem sâm già ba trăm năm tuổi bán được ba triệu, Diệp Thiên kêu một tiếng đau lòng a, phải biết rằng, bây giờ đừng nói sâm già trên trăm năm, vài chục năm nay cũng không thấy nhiều nữa.
- Tôi cũng biết giá kia thấp, nhưng tôi cần tiền nhiều như vậy cũng vô dụng, hơn nữa đối phương là khách quen, thì bán cho y, Diệp Thiên, cậu muốn dùng làm gì?
Bây giờ Diệp Thiên trên thực tế so với Hồ Hồng Đức cao hơn một bậc, tuy nói năng lỗ mãng, nhưng ông Hồ một chút tức giận cũng không có, ai bảo sư huynh Diệp Thiên cùng cha y là anh em huyết tửu kết nghĩa chứ.
- Ông Hồ, lời này của ông thật mới mẻ nha, nhân sâm đối với người học võ có thể vô dụng sao?
Diệp Thiên tức giận hỏi.
- Vậy được, tôi để gốc Bổng chùy cũng hơn hai trăm năm tuổi, cậu mang cho ông chú, còn vài gốc khác hơn năm mươi năm, nếu cậu dùng được, tôi hái cho!
Người có kinh nghiệm hái, chắc sẽ không nhìn thấy nhân sâm liền hái, giống như Hồ Hồng Đức vậy, thường thường sau khi gặp được nhân sâm, sẽ đánh dấu bên cạnh ít ký hiệu, đợi đến lúc có thể dùng mới đi hái.
- Được, đến lúc đó tôi và ông sẽ biết.
Diệp Thiên ăn vào bụng ít nhất cũng trăm tám mươi gốc cây, nhưng chưa từng thấy quá trình hái sâm, nghe Hồ Hồng Đức nói thế, cũng có ý động.
Hai người nói chuyện ra khỏi nhà gỗ, chó Đại Hoàng phía trước phe phẩy đuôi dẫn đường, rất nhanh đi qua đỉnh núi.
Núi rừng phía sau cũng trở nên rậm rạp, đi qua những phiến hoa trắng trong rừng có thể tưởng tượng, nếu đổi thành mùa hạ cành lá sum xuê, chỉ sợ đỉnh đầu đều không thấy được một ti sáng mặt trời.
- Diệp Thiên, chậm một chút!
Vừa đi xuyên qua một mảng rừng rậm, Đại Hoàng đột nhiên dừng chân, mà Diệp Thiên phía sau cũng bị Hồ Hồng Đức gọi lại.
- Sao, có nhân sâm?
← Ch. 345 | Ch. 347 → |