Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 349

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 349: Chiêu hồn
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong lòng vướng bận chuyện cháu gái, tuy rằng mỗi bước chận đi trong tuyết cao đến đầu gối, nhưng Hồ Hồng Đức vẫn đi rất nhanh, mỗi bước mang theo một mảng tuyết lớn, mạnh mẽ từ trong tuyết tạo ra một con đường.

Vốn cho là Diệp Thiên sẽ không theo kịp bước chân của mình, nhưng nhìn sang bên cạnh, trên mặt Hồ Hồng Đức lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ, trongg lòng chịu đả kích.

Diệp Thiên không biết từ nơi nào nhặt được hai nhanh cây dài hơn một mét, mỗi tay nắm một cây, nhánh cây thò ra phía trước, đẩy nhẹ trên mặt đất một chút, thân thể cũng nhẹ nhàng được đẩy về phía trước.

Hồ Hồng Đức quay đầu nhìn lại, từng bước của Diệp Thiên đi qua tầng tuyết, chỉ có dấu vết bề sâu khoảng một tấc, tuy rằng không bằng Đạp tuyết vô ngân, nhưng cũng không khác bao nhiêu.

Tốc độ hai người đi đều là cực nhanh, hơn nửa tiếng sau, đã tới nông trường ngày hôm qua.

Đẩy cửa gỗ văn phòng làm việc của lâm trường, lập tức nhiệt độ ấm áp phả vào mặt, trong phòng đang đốt lò, bên ngoài là tuyết rơi, bên trong cũng hòa thuận vui vẻ.

Hồ Hồng Đức đem hai chân heo rừng sấy trên vai ném lên bàn, nói:

- Tiểu Tống, hôm nay có xe vào trấn không? Tôi đáp một cái!

Bình thường có thể mượn xe ngựa làm việc trên lâm trường, nhưng lúc này tuyết lớn ngập đường, cần phải có xe jeep chuyên dụng làm việc của lâm trường mới được, bánh xe của xe là đặc chế, có thể đi lại được trên tuyết.

Nghe được lời Hồ Hồng Đức, Tống Tràng Trường cười nói:

- Hồ gia, ngài tới đúng lúc, tôi đây đang chuẩn bị đi thị trấn, chúng ta cùng đi thôi!

Hồ Hồng Đức vỗ bông tuyết trên người, nói:

- Vậy tốt quá, quay về thị trấn tôi mời cậu uống dương canh!

- Hồ gia, uống dương canh không bằng ông mấy ngày nữa săn mấy con Phi Long để ăn, hương vị kia thật tuyệt nha!

Tống Tràng Trường vừa cùng Hồ Hồng Đức nói chuyện, vừa cầm cặp công văn đi ra ngoài cửa, tuyết lớn ngập núi, công việc trên lâm trường cũng dừng lại, y cũng muốn vào thị trấn báo cáo.

- Muốn ăn Phi Long không thành vấn đề, nhưng cậu trông nom tốt cái miệng của cậu, lần trước mới săn ba con, đã bị anh cả cậu nhắc nhở vài ngày.

Con vật gọi là Phi Long, thật ra chính là gà hoa vĩ trăn, là một loại chim không di trú trong rừng rậm có duy nhất trong rừng rậm Đông Bắc của ba tỉnh, thịt Phi Long trắng mềm, dinh dưỡng rất phong phú, là món ăn có "hương vị tuyệt hảo" quý và lạ, trên thế giới hiếm thấy.

Câu cửa miệng nói "trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa", "thịt rồng" này chính là chỉ thịt gà trăn.

Nhưng hiên tại Phi Long đã bị liệt vào động vật được quốc gia bảo vệ, các ngành liên quan thường xuyên tuyên truyền với nhóm các hộ săn bắn trong núi, anh cả Tống Tràng Trường chính là sở trưởng đồn công an lâm nghiệp, lần trước biết Hồ Hồng Đức săn mấy con, thiếu chút nữa nổi giận với y.

Tống Tràng Trường cười nói:

- Y chính là ngoài miệng nói, còn lại kêu tôi bảo chị dâu nấu canh cách thủy, y ăn không biết là bao nhiêu nữa.

Đang lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến trước một chiếc xe jeep, xe này trải qua lắp lại, trông rất cao, trên lốp xe có cuốn một vòng xích, để phòng ngừa xe bị trượt trong tuyết.

Làm việc trên lâm trường Tràng Trường cũng không phải là quan lớn, Tống Tràng Trường hiển nhiên không có lái xe, mở chiếc xe jeep không biết sản xuất từ năm bao nhiêu, đưa hai người Diệp Thiên đi vào trong thị trấn.

Từ trên người lấy ra một tẩu thuốc, Hồ Hồng Đức ở trên cửa kính xe châm đầu tẩu, chợt nhớ ra một chuyện, mở miệng nói:

- Đúng rồi, Tiểu Tống, gần đây có thấy người lạ nào lên núi không? Tôi ở núi bắc thấy một số cạm bẫy, đúng là để săn hổ Đông Bắc và gấu đen!

Đến chỗ ở của Hồ Hồng Đức trong rừng rậm trên núi cao, nhất định phải đi qua lâm trường đang làm việc, mà trong núi cấm vào, mọi người hầu hết đều biết nhau, xuất hiện người lạ mặt, Tống Tràng Trường nhất định sẽ nhớ rõ.

Tống Tràng Trường lắc đầu nói:

- Không có, năm nay trời lạnh sớm, làm việc trên lâm trường chưa từng thấy người lạ.

Ánh mắt Hồ Hồng Đức lộ ra một tia âm lãnh, tự nhủ:

- Thế thì sẽ đi từ chỗ Mạnh Hạt Tử bên kia đi lên sao? Chờ Tiểu Tiên khỏe lên, tôi đi qua bên kia một chuyến!

Lỗ hổng của Hồ Hồng Đức chính là Mạnh Hạt Tử, chẳng qua lòng trắng trong mắt hơi nhiều thôi, kỳ thật ánh mắt sáng vô cùng, thuật bắn súng tại khu núi Trường Bạch này phải là hạng nhất hạng nhì, tuổi tác so với Hồ Hồng Đức nhỏ hơn mười tuổi, bình thường với Hồ Hồng Đức có chút đối phó.

Nhưng cha Mạnh Hạt Tử, lại là Ngũ trại chủ thủ hạ của Hồ Vân Báo trước kia, hai người coi như có giao tình thế hệ trước, tuy rằng Mạnh Hạt Tử có vài chuyện làm không đúng, nhưng Hồ Hồng Đức cũng không chấp nhặt y.

Chẳng qua lần này Mạnh Hạt Tử phạm vào kiêng kị của Hồ Hồng Đức, săn trộm chưa nói đến, nhưng những cạm bẫy đó không có ký hiệu rõ ràng, rành rành chính là nhắm tới y, cho tới bây giờ chưa từng vượt qua được Hồ Hồng Đức, đương nhiên nuốt không trôi cơn tức này.

Đây là chuyện riêng của Hồ Hồng Đức, lập tức y cũng không có nhiều lời, đem đề tài chuyển sang chuyện khác, cùng Tống Tràng Trường tán gẫu qua chuyện.

Lúc ra khỏi thị trấn hôm qua ngồi xe ngựa, chạy mất khoảng hai giờ, hôm nay đi ô tô, nhưng trái lại trên đường xóc nảy hơn ba tiếng mới tới nội thành.

Đã là hai giờ chiều, Tống Tràng Trường vội vã đi đến chỗ lãnh đạo báo cáo công tác, sau khi đưa Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức đến cửa bệnh viện liền lái xe rời đi.

Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức lại ngồi vào quán trước mặt hôm qua, nhưng lần này bọn họ tán gẫu không nhiều, mỗi người ăn hai bát liền vào bệnh viện.

- Thằng nhóc này cũng tới, Diệp Thiên, lúc nữa cậu đừng nói chuyện, tôi đuổi bọn họ đi!

Sau khi Hồ Hồng Đức thấy một chiếc xe đỗ lại trong bệnh viện, sắc mặt liền thay đổi.

- Ông Hồ, làm sao vậy?

Diệp Thiên nghe Hồ Hồng Đức nói có chút không hiểu.

- Cha của Tiểu Tiên y đến đây, cái đồ khốn khiếp cững nhắc, không nghe theo lời tôi.

Hồ Hồng Đức tính tình táo bạo, hai mắt trừng lớn, nói:

- Diệp Thiên, cậu không cần xen vào, tôi cam đoan trong thời gian cậu làm phép không có ai trong phòng, lão tử không phát uy, thật đúng là nợ bọn chúng?

- Đừng nóng, ông Hồ, thuật chiêu hồn của tôi ban ngày không thi triển được, cần đến tối mới làm phép được, ông đừng đi vào liền cứng rắn bắt rời đi, hai người có thù gì, mà đến nỗi phải như vậy?

Diệp Thiên thấy Hồ Hồng Đức nói dở khóc dở cười, người đã đến sau bảy mươi tuổi, cùng con cái có cái gì vướng mắc đây? Thấy sức mạnh của Hồ Hồng Đức, tựa hồ không loại bỏ khả năng dùng vũ lực uy hiếp.

- Vậy đi thôi, tôi sẽ nói buổi tối trông nom, cho bọn chúng cút hết đi!

Hồ Hồng Đức gật đầu, kỳ thật y đối với con cái vẫn có một tia áy náy, năm đó không phải mình cố tình không cho vợ đi bệnh viện, có lẽ bà ấy vẫn có thể sống đến bây giờ.

- Con ông đã làm cái gì?

Diệp Thiên thuận miệng hỏi, chiếc xe dừng bên ngoài kia là một chiếc Toyota đẹp, không chắc chắn chính là xe của lãnh đạo cấp cao.

- Đồ hỗn trướng kia trước làm thầy giáo, luồn lách mà đi lên, hiện tại trong sở giáo dục, hình như đã là phó cục trưởng?

Tuy trong miệng Hồ Hồng Đức kêu đồ khốn này nọ, nhưng Diệp Thiên nhìn ra, y vẫn thật để ý người con này.

Sau khi đẩy cửa phòng bệnh ra, Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đều ở bên trong, ngoại trừ bà Hồ cùng hộ lý, còn có một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn.

- Diệp Thiên, ngày hôm qua tuyết rơi lớn, điện thoại di động của anh lại không liên lạc được, làm em lo lắng chết!

Thấy Diệp Thiên tiến vào, Thanh Nhã vội chạy lại, hôm qua tuyết rơi lớn như vậy, làm cô cả đêm ngủ không ngon.

Diệp Thiên cầm tay Thanh Nhã, nhỏ giọng nói:

- Không có việc gì, anh ở trong núi rất tốt.

- Cha, cha đã đến?

Hồ Hồng Đức đi vào phòng bệnh, người đàn ông trung niên kia cũng đứng lên, nói:

- Cha, năm nay tuyết đặc biệt lớn, con xem người vẫn nên trở về nhà đi...

Nét mặt già nua của Hồ Hồng Đức nhất thời đóng băng, tức giận nói:

- Trở về nhà làm gì? Bị các người làm cho tức chết sao? Ta thế nào cũng không về, ở trong núi rất tốt!

Kỳ thật quan hệ của Hồ Hồng Đức và con cái cũng không còn bết bát nữa, chính là y mạnh mẽ cả đời như thế, đến nhà con ở, thì phải hướng con cúi đầu, việc này y ngàn vạn lần không làm được.

- Cha, người...

Giọng của người đàn ông trung niên cũng đề cao vài phần, chỉ nhìn những người khác trong phòng bệnh, rốt cuộc thở dài, quay sang nhìn Diệp Thiên, nói:

- Cậu là Tiểu Diệp phải không? Cảm ơn cậu tới xem Tiểu Tiên, tôi tên là Hồ Đại Quân, là cha của Tiểu Tiên!

- Xin chào, tôi tên là Diệp Thiên!

Diệp Thiên gật đầu cùng Hồ Đại Quân bắt tay, nếu không có quan hệ với Hồ Hồng Đức, hắn có lẽ sẽ gọi chú Hồ, nhưng lúc này dù thế nào cũng không nói.

- Ha ha, Tiểu Diệp là từ kinh thành tới, khí độ này chính là không giống ai!

Hồ Đại Quân là người đã quen làm lãnh đạo, y có thể cảm giác trên người Diệp Thiên có loại khí thế không giận mà uy, lập tức còn nghĩ rằng Diệp Thiên là công tử nhà ai.

Theo lý thuyết thái độ của Hồ Đại Quân đã đủ thấp, nhưng Hồ Hồng Đức cũng không hài lòng, đứng bên cạnh mở miệng khiển trách:

- Tiểu Diệp là ngươi có thể gọi sao? Ta, cha ta so với cậu ấy còn thấp hơn một bậc đấy!

Hồ Đại Quân bị lời nói của cha làm dở khóc dở cười, trước mặt mọi người y cũng không muốn cùng Hồ Hồng Đức cãi nhau, lập tức nói:

- Cha, người muốn làm thế nào mới vừa lòng đây? Tiểu Diệp từ Bắc Kinh tới, cùng người có quan hệ gì đây?

Hồ Hồng Đức tức giận nói:

- Từ Bắc Kinh tới sao lại không thể có quan hệ? Diệp Thiên sư huynh của cậu ấy cùng ông nội ngươi uống huyết tửu lạy thề, ngươi nói ngươi nên gọi cậu ấy là gì?

- Ông nội... anh em kết nghĩa của ông nội?

Sau khi nghe thấy lời nói của cha, Hồ Đại Quân nhất thời ngây ngẩn cả người, y thật sự không nghĩ tới Diệp Thiên lại có thể cùng Hồ gia bọn họ có quan hệ này.

Hồ Đại Quân đã gặp ông nội, hơn nữa mới trước đây còn đi theo Hồ Vân Báo ở trong núi hai năm, cũng biết Hồ Vân Báo khi còn sống rung chuyển trời đất, hơn nữa Hồ Đại Quân có ngày hôm nay, trên trình độ cao, vẫn là dựa vào ánh sáng của ông nội.

Năm đó Hồ Vân Báo quy ẩn núi rừng, cấp dưới y cũng có một bộ phận huynh đệ đi tham gia cách mạng, sau khi ba tỉnh Đông Bắc giải phóng, những người đó đều chuyển đến nơi này, hơn nữa đảm nhiệm chức vụ nhất định.

Sau khi đợi kết thúc mười năm hỗn loạn, một số người đã ngồi trên chức vị lãnh đạo tương đối cao, cho dù sau đó nghỉ hưu, ở vùng Đông Bắc vẫn còn có năng lực rất lớn.

Hồ Đại Quân có thể từ một người giáo viên bình thường đi đến bước chân hiện tại, y cũng biết, trong chuyện này có sự nâng đỡ chính mình của những bộ hạ cũ của ông nội, sâu trong nội tâm đối với ông nội vô cùng kính trọng.

*****

- Được, chúng ta bên nào bên đấy tự nói đi, đúng rồi, Diệp Thiên, sư huynh của cậu tên gì đây?

Hồ Đại Quân cũng là người trên 40 rồi, nhưng vẫn sợ cha mình mắng khiến cho ông phải gọi là ông Diệp Thiên, sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, vội vàng thuận theo, mới nói câu này ra.

- Đồ ranh con, trưởng bối là trưởng bối, chẳng hiểu quy tắc gì cả!

Hồ Hồng Đức đứng bên cạnh không hài lòng than thở 1 câu, rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Diệp Thiên cười nói:

- Sư huynh tôi tên là Câu Tâm Gia, không biết chú nghe qua bao giờ chưa?

- Kim Nhãn Điêu?

Hồ Đại Quân kinh hãi thốt lên.

- Chú cũng biết à?

Diệp Thiên hơi ngạc nhiên liếc mắt nhìn Hồ Đại Quân 1 cái, biệt hiệu này của sư huynh nổi tiếng ra phết, cả 2 đời nhà Hồ Hồng Đức đều biết cả.

- Tôi từng nghe ông nội nhắc qua, ông tôi nói công phu của vị đó còn hơn nội tôi gấp trăm lần.

Hồ Đại Quân từ nhỏ đã theo ông nội vào trong núi ở vài năm, trẻ con thường thích nghe kể chuyện, Hồ Đại Quân cũng không ngoại lệ, mỗi buổi tối đến thường quấn lấy Hồ Vân Báo nghe kể chuyện.

Hồ Vân Báo lúc còn tung hoàng khắp vùng núi Trường Bạch, truyện như tiểu thuyết của ông nhiều không kể xiết, thế nhưng Hồ Vân Báo ấn tượng sâu nhất vẫn là vị huynh đệ kết nghĩa kia của ông.

Cho nên năm đó chuyện 1 mình Kim Nhãn Điêu xông vào sơn trại, Hồ Đại Quân không biết là được nghe bao nhiêu lần rồi. Mà cũng do họ Cẩu rất ít nên ông mới nhớ cái tên Cẩu Tâm Gia như vậy.

- Diệp Thiên, ông nội tôi cũng ca ngợi rằng võ công của sư suynh cậu là vô địch thiên hạ, đợi đến khi sức khỏe Tiểu Tiên tốt hơn 1 chút, 2 chúng ta thử đấu 1 chút đi.

Gia đình Hồ Đại Quân vốn có tiếng là ham học hỏi, từ nhỏ đã luyện võ, bình thường 7, 8 người cũng không đến gần được ông, lúc này nghe thấy Diệp Thiên là sư đệ của Kim Nhãn Điêu, lập tức cảm thấy hứng thú, muốn so tài với Diệp Thiên 1 chút.

- Thôi, đừng có ở đây mà mất thể diện nữa, Diệp Thiên chỉ cần 1 đầu ngón tay thôi cũng đủ để đánh ngã ngươi rồi.

Hồ Hồng Đức thực sự là không chịu được nữa, tức giận nói:

- Cha ngươi còn không phải là đối thủ của Diệp Thiên, dựa vào cái công phu gà mờ của ngươi, mà cũng định so tài à?

- Cái gì? Cha, đến cha cũng đánh không lại Diệp Thiên à?

Hồ Đại Quân nghe vậy sửng sốt, ông biết võ công của cha mình, thân cây to bằng cái bát ô tô mà Hồ Hồng Đức dùng 1 trảo có thể đốn ngã được, công phu ngoại môn luyện đến đỉnh cao, ngay cả những nhà võ thuật nổi tiếng mà Hồ Đại Quân biết cũng chưa có ai là đối thủ của cha mình.

Thế nhưng Hồ Đại Quân cũng biết, cha mình cả đời chưa bao giờ nói dối 1 lời, nếu như cha nói đánh không lại Diệp Thiên thì công phu tên Diệp Thiên đó tuyệt đối là cao hơn mình.

Nghe thấy 2 cha con Hồ Hồng Đức nói về Diệp Thiên, Vệ Dung Dung ở 1 bên cũng chen miệng vào:

- Công phu Diệp Thiên thực sự rất lợi hại, trước kia cậu ta chỉ dùng 1 chiêu thôi mà đánh bại được cả lũ Nhật Bản đấy.

- Được rồi, không nói vấn đề này nữa, tình hình Tiểu Tiên thế nào rồi?

Diệp Thiên khoát tay, cậu không phải đến đây để khoe khoang, lập tức đổi để tài về cô Tiểu Tiên đang nằm trên giường bệnh kia.

Hồ Đại Quân lắc lắc đầu, nói:

- Hôm qua còn tốt, nhưng hôm nay hình như lại xấu đi rồi, tôi đến Bắc Kinh mời chuyên gia, chắc ngày mai có thể hội chẩn cho Tiểu Tiên.

- Chuyên gia gì chứ, Tiểu Tiên bị người ta bắt mất hồn phách đi rồi, tìm chuyên gia cũng vô dụng thôi!

Hồ Hồng Đức tức giận hừ lên 1 tiếng.

- Cha, cha đừng có nhắc đến cái đó nữa có được không? Tiểu Tiên đây là mắc bệnh, chúng ta phải tin vào khoa học chứ!

Nhắc tới việc này, Hồ Đại Quân lại không bằng lòng với cha mình, năm đó Hồ Hồng Đức giả thần giả quỷ xem bệnh cho mẹ, ai ngờ lại khiến cho bà qua đời trong đau đớn, cái cảnh đó đến tận ngày hôm nay Hồ Đại Quân vẫn còn nhớ như in.

Hồ Hồng Đức trừng mắt lên, mắng:

- Khoa học cái con khỉ, hôm nay các ngươi về hết đi, để ta ở trong này trông cho.

- Không được đâu, lão Hồ nói như vậy, bọn họ mà đi được mới là lạ!

Sau khi Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên thầm nghĩ thấy không ổn, ông lão này cũng là người 60, 70 tuổi rồi, sao lại là người thiếu kiên nhẫn như thế được chứ?

- Cha, có phải cha lại định mời thần đến chữa bệnh cho Tiểu Tiên à?

Quả nhiên, Hồ Đại Quân liếc mắt 1 cái là có thể hiểu rõ ý đồ của cha mình rồi, nói như đinh đóng cột:

- Con không đồng ý, Tiểu Tiên là con gái của con, con không cho cha làm bậy đâu.

Hồ Hồng Đức sắn tay áo lên, tức giận nói:

- Tiểu Tiên cũng là cháu gái của ta, tiểu tử thối, có phải ngươi muốn chống đối hay không?

- Này, này, tôi nói này lão Hồ, ông tức giận cái gì hả? Có gì thì từ từ nói được không?

Diệp Thiên đặt 1 bàn tay lên vai Hồ Hồng Đức, Hồ Hồng Đức vốn đang định lao vào đánh con trai, lập tức cảm thấy 1 cỗ lực mạnh như ngọn núi đè lên người, chân cũng không bước đi được.

- Diệp Thiên, để cậu cười rồi, cha tôi tính tình nóng nảy, nói không được thì lại muốn động thủ.

Nhìn thấy bộ dạng mặt đỏ phừng phừng của cha mình, Hồ Đại Quân cũng thấy hơi nghi ngờ, nhìn về Diệp Thiên, nói:

- Ngày mai chuyên gia tới rồi, cậu nói, có thể để cho cha tôi làm bậy được không?

Diệp Thiên trầm ngâm 1 chút, nói:

- Lão Hồ cũng không phải là nói bậy đâu, có thể chú không biết, tôi tu luyện công phu nội gia, có thể châm kim bấm huyệt cho người khác được, tôi muốn chữa trị cho Tiểu Tiên 1 chút, không biết các vị xem có được không?

Lúc đến bệnh viện Diệp Thiên đi guốc trong bụng Hồ Hồng Đức rồi, để ông đến nói với con trai, nhưng tình hình bây giờ, nếu Diệp Thiên không nói vào, sợ là cái phòng bệnh này sẽ là nơi đấu võ của 2 cha con họ mất.

- Châm kim bấm huyệt à? Diệp Thiên, thế được sao?

Hồ Đại Quân có chút hồ nghi nhìn qua Diệp Thiên, tuy rằng ông không tin mấy cái thể loại mê tín mời thần kia, thế nhưng vẫn luôn trung thành với Đông Y, dù sao hồi còn nhỏ bị bệnh, cũng uống không ít thuốc Đông Y của cha mình.

- Giám đốc Hồ.

Diệp Thiên không tiện trực tiếp gọi tên Hồ Đại Quân, nghĩ 1 lát rồi gọi chức danh của ông, nói:

- Ngài cũng biết đây, theo lý luận của Đông Y thì thân thể là 1 khối khí chất, hình thể, tinh thần thống nhất, tôi nghi là khí huyết Tiểu Tiên không thông nên dẫn đến tình trạng như bây giờ, cho nên tôi vuốt kinh mạch của cô ấy, cho dù không được thì cũng không gây thương tổn đâu.

- Không phải mời đại thần à?

Hồ Đại Quân thế nào cũng không yên tâm về cha mình, hơn nữa Diệp Thiên thực sự là quá trẻ tuổi, đối với lời nói của Diệp Thiên, 10 phần ông chỉ tin 3 phần thôi.

- Giám đốc Hồ, mời đại thần là kỹ năng độc dáo của đạo Tát Mãn Đông Bắc, tôi không biết cái này.

Diệp Thiên hiểu tâm tư của Hồ Đại Quân, lập tức tay phải đánh 1 trảo hư không trúng Hồ Đại Quân cách đó hơn 3 mét, 1 cỗ kình lực nhập vào cơ thể, nắm chặt lấy bả vai Hồ Đại Quân.

Hồ Đại Quân vốn không ngờ Diệp Thiên có thể xuất ra chiêu này, không có bất kỳ phản ứng nào, đã bị Diệp Thiên kẹp lấy bả vai, chỗ bả vai ấy giống như bị kẹp sắt kẹp chặt vậy, không thể động đậy được.

Sau khi kéo Hồ Đại Quân đến bên cạnh mình, Diệp Thiên mới buông tay ra, cười nói:

- Giám đốc Hồ, tôi tu luyện công phu Đạo gia, chú trọng vào âm dương cân bằng, khí huyết giao hòa, ông thấy công phu này thế nào?

- Đây... đây là công phu gì chứ?

Hồ Đại Quân giống như đang nằm mơ, mãi đến khi Diệp Thiên mở miệng nói chuyện, ông mới giật mình tỉnh lại.

Lúc này Hồ Đại Quân mới biết được, vì lẽ đó mà cha mình mới đánh giá Diệp Thiên như vậy, tuyệt đối không phải là nói suông, cái khác không nói, chính chiêu Diệp Thiên mới xuất thủ này, đúng là giám đốc Hồ mới nghe đến lần đầu.

- Công phu nội gia mà luyện đến cực đỉnh, có thể phóng chân khí ra ngoài, tôi đây còn kém xa lắm.

Diệp Thiên cười cười, nói:

- Thế nhưng đủ để vuốt kinh mạch cho Tiểu Tiên, giám đốc Hồ ông thấy thế nào?

- Được, thế thì thử xem!

Diệp Thiên xuất 1 chiêu này, cảm giác của Hồ Đại Quân với Diệp Thiên hoàn toàn thay đổi, vừa rồi trong mắt ông còn là 1 tên Diệp Thiên non nớt, lúc này thì lại giống như hình tượng 1 cao nhân đắc đạo.

Còn về mẹ Hồ Tiểu Tiên trong phòng bệnh, căn bản là không hiểu đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng Hồ Đại Quân đồng ý cho Diệp Thiên chữa bệnh cho Tiểu Tiên, mấy người ngoài cũng không thể nói nhiều được.

- Tầm nhìn của người này đúng là không khác quá.

Nhìn thấy Hồ Đại Quân cuối cùng cũng đồng ý, Diệp Thiên cười khổ 1 tiếng, nếu đổi lại là Đường Văn Viễn nghe nói mình làm phép cho ông ta, còn không mừng đến rơi nước mắt sao? Đến chỗ này, lại phải giả vờ châm kim bấm huyệt để làm bình phong.

- Ấy, sao lại nhiều người thế này? Thế này không có lợi cho người bệnh đâu, ra ngoài hết đi, chỉ để 1 người ở lại thôi!

Lúc đang nói chuyện, 1 vị bác sĩ đi vào trong phòng bệnh, thấy phòng bệnh đầy người, không khỏi nhíu mày, cũng không khách khí đuổi hết mấy người ra bên ngoài.

Hồ Đại Quân cũng biết nhiều người làm cho không khí trong phòng kém lưu thông, lập tức hô:

- Đi, chúng ta ra ngoài tìm chỗ ngồi trước đi, tiểu Vu, tiểu Vệ, buổi tối chú Hồ mời các cháu ăn bữa cơm.

Tuy rằng lo lắng cho con gái, nhưng bạn học của Tiểu Tiên từ ngàn dặm xa xôi đến đây thăm hỏi, bậc làm cha mẹ cũng nên tiếp đãi 1 chút, lạp tức để bà Hồ ở lại phòng bệnh, còn những người khác thì rút lui hết.

Hồ Hồng Đức đi sau kéo Diệp Thiên, nhỏ giọng hỏi:

- Diệp Thiên, cậu biết châm kim, ấn huyệt thật à?

Diệp Thiên tức giận nói:

- Tôi không nói như vậy, thì con trai ông đồng ý cho tôi sao?

- Khụ khụ, cái tên thối tha này, đến lời của cha nó cũng không nghe.

Hồ Hồng Đức mặt đỏ lên, lúc vào bệnh viện ông dám quả quyết, ai ngờ cuối cùng vẫn phải Diệp Thiên ra mặt thuyết phục con trai.

Diệp Thiên suy nghĩ 1 chút, nói:

- Lão Hồ, kim châm ông phải đi mua 1 bộ đi, lúc định hồn phách phải dùng đến đấy.

- Được, lát nữa tôi sẽ mua, nếu cậu nói sớm hơn chút, trong nhà tôi có mấy bộ kim châm đấy.

Hồ Hồng Đức gật gật đầu.

Lúc 2 người Diệp Thiên đến bệnh viện, đã là tầm khoảng 3 giờ chiều rồi, lúc ra khỏi bệnh viện thì cũng gần đến 5 giờ, Hồ Đại Quân tìm 1 khách sạn gần đấy, cùng mấy người Diệp Thiên ăn 1 bữa cơm.

Mà Hồ Hồng Đức nhân lúc ăn cơm này, đi ra ngoài mua 1 bộ kim châm, hơn nữa còn 1 thêm 1 cái lư hương nhỏ, cái này dùng để đốt cỏ phản hồn.

Sau khi trở lại phòng bệnh, Diệp Thiên chặn mấy người Hồ Đại Quân lại, mở miệng nói:

- Được rồi, Giám đốc Hồ, vào lúc tôi châm kim thì không thể bị quấy rầy được, để lão Hồ vào, còn mấy người các ông ở bên ngoài chờ đi.

- Thế... thế được rồi, Diệp Thiên, vạn sự nhờ cậu vậy.

Hồ Đại Quân do dự dừng chân lại. Mặc dù có nghi ngờ Diệp Thiên 1 chút, nhưng tình trạng con gái như vậy, ông chỉ có thể thử bừa thôi.

*****

Sau khi đi vào phòng, Diệp Thiên quay đầu lại nhìn Hồ Hồng Đức, nói:

- Lão Hồ, canh cửa đấy, không được để bất kỳ ai vào đâu!

Diệp Thiên đối với bí pháp được truyền thừa trong đầu, phần lớn đều biết nguyên do nguồn gốc, nhưng chỉ duy nhất chiêu thuật gọi hồn này, Diệp Thiên vẫn không biết nguyên lý do đâu, nên trong lòng càng phải cẩn thận hơn.

- Được rồi, cậu cứ yên tâm đi, ngay cả ông trời đến tôi cũng không cho vào đâu!

Hồ Hồng Đức đáp lại, nhìn trái nhìn phải, lập tức đi đến đầu giường, đem cái tủ ở đầu giường kia bịt kín cửa lại, sau đó ngồi lên trên đó.

- Lão Hồ, nếu ông sinh sớm hơn 30 năm, nhất định còn tiếng tăm hơn cả cha ông đấy!

Nhìn thấy hành động của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đúng là dở khóc dở cười, lão già này quả không hổ danh được sinh ra trong thổ phỉ, đến 60, 70 tuổi rồi mà hành động vẫn có mùi thổ phỉ.

Cười lắc lắc đầu, Diệp Thiên cầm lấy cái bao của Hồ Hồng Đức, đem cái đèn dầu và bộ kim châm ra.

Sau khi đốt đèn dầu để khử trùng, Diệp Thiên đứng trước người Hồ Tiểu Tiên, ngón cái và ngón trỏ tay phải cầm chặt 1 cây kim, nhanh như chớp cắm vào chỗ kinh mạch ở ngực bụng Hồ Tiểu Tiên.

Sau khi cắm kim xong, tay phải Diệp Thiên không ngừng, liên tiếp đem 5 cây kim cắm xuyên qua quần áo lên người Hồ Tiểu Tiên, Hồ Hồng Đức ngồi chỗ cửa nhìn lặng cả người, cả đời ông làm Trung Y, hôm nay mới biết còn có kiểu châm cứu như vậy.

Sau khi châm 5 cây kim, Diệp Thiên cũng hơi thở dốc, trong 5 cây kim này, mỗi cây đều có chứa sinh lực, đều lần lượt cắm vào trong 5 chỗ tâm kinh, tỳ kinh, phế kinh, thận kinh, can kinh Hồ Tiểu Tiên.

Tâm kinh, tỳ kinh, phế kinh, thận kinh, can kinh là ngũ tạng bên trong con người, ứng với mộc, hỏa, thổ, kim, thủy trong ngũ hành.

Diệp Thiên đây là dùng lực của kim bạc làm chấn động khí ngũ tạng của Hồ Tiểu Tiên, khiến cho cơ thể cô trong 1 khoảng thời gian ngắn, có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.

Đâm 5 cây kim này vào, Diệp Thiên lại rút ra 1 cây kim bạc nữa, cắm ở chỗ huyệt ấn đường của Hồ Tiểu Tiên, cây kim này dùng để định hồn phách.

Thân người có 3 hồn 7 vía, là chỗ sinh lực tính mạng của con người, linh hồn con người bình thường đi với cơ thể, người sau khi gặp phải điều gì bất ngờ hay kinh ngạc thì hồn sẽ rời thân, khó mà quay lại được.

Mất đi 1 hồn 1 phách, có thể khiến cho người ta uể oải buồn bã, tinh thần hoảng hốt, mất đi 2 hồn có thể khiến cho người ta nằm liệt giường, 3 hồn 7 vía mà mất hết thì cũng là lúc con người ta sẽ chết.

Hồ Tiểu Tiên đến nay vẫn còn hơi thở sinh mệnh, chứng minh rằng không phải 3 hồn 7 vía bị hút đi hết, cây kim này của Diệp Thiên có thể ổn định lại hồn phách trong người cô, tăng cường ý thức bản thân của Hồ Tiểu Tiên.

Sau khi làm xong, Hồ Tiểu Tiên sắc mặt vốn trắng bệch, lúc này lộ ra vẻ hồng hào, ngực phập phồng cũng dần dần ổn định hẳn lên, Diệp Thiên biết, 1 phen công phu này quả không uổng phí.

Cầm cái lư hương đó ra, Diệp Thiên nghiền nát cây cỏ phản hồn thành bột rồi đặt vào trong đó, lấy tay chà thành từng sợi nhang vòng, sau đó dùng bật lửa đốt từng sợi.

Có lẽ là tác dụng của hương tự nhiên, 1 làn khói từ lư hương bay vào không trung, chỉ có điều tốc độ cháy nhanh hơn nhiều so với tốc độ hương bay, chẳng bao lâu sau, toàn bộ căn phòng đều bị làn khói cay xè đó bao phủ.

Hồ Tiểu Tiên đã nằm 3 ngày rồi, sau khi ngửi thấy mùi hương này, thân thể bỗng nhiên run lên 1 chút, 1 làm khí mắt thường không nhìn thấy được tràn ra ngoài thân, ngưng tụ trên thân thể.

- Cái gọi là hồn phách, kỳ thực chính là tinh khí cơ thể ngưng tụ mà tạo thành, Tiểu Tiên bị hôn mê bất tỉnh sở dĩ chính là bị người ta rút tinh khí đi!

Nhìn thấy tinh khí thoát ra trên người Hồ Tiểu Tiên, trong lòng Diệp Thiên ngay lập tức có thể hiểu được, tinh khí chính là gốc rễ của cơ thể, tinh khí mất đi, con người tự nhiên sẽ chết.

Thế nhưng lúc này lại không phải là thời cơ tốt để suy xét thuật pháp, 2 tay Diệp Thiên giơ lên, vẽ trong hư không 2 cái trận pháp, trong miệng quát 1 tiếng:

- Đi!

Sau khi Diệp Thiên quát lên 1 tiếng, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm hẳn xuống, gió bên cửa sổ nổi lên, mà người Hồ Tiểu Tiên hình như phát ra ánh sáng, sau đó lại biến mất.

Diệp Thiên nhắm 2 mắt lại, ngồi khoanh chân trên mặt đất cách giường Hồ Tiểu Tiên 3 mét, tay bấm huyệt, không ngừng đánh lên người Hồ Tiểu Tiên, đồng thời trong miệng phát ra tiếng quát trầm thấp:

- Nhà họ Hồ có cô con gái, tên viết là Tiểu Tiên, hồn quay về đi!

Cùng lúc với Diệp Thiên không ngừng tụng những lời giống như tụng kinh này, nguyên khí trong phòng bệnh trở nên hỗn loạn, trận pháp hư không của Diệp Thiên trên người Hồ Tiểu Tiên sinh ra 1 lực dẫn, khiến cho nguyên khí trong phòng điên cuồng nhập vào người Hồ Tiểu Tiên.

Chỉ có điều sau khi chỗ nguyên khí này chạm đến chỗ tinh khí bao quanh Hồ Tiểu Tiên đó, thì lại tản ra tứ phía, 2 khí hoàn toàn không thể dung hòa được.

Thế nhưng giọng tụng kinh trầm thấp của Diệp Thiên, như là có ma lực, dẫn chỗ tinh khí của Hồ Tiểu Tiên xuyên qua cửa sổ, lẩn vào trong bóng đêm, hình như đang đi tìm hồn phách tiêu tán của mình.

- Đây rốt cuộc là gọi hồn hay là dẫn hồn đây?

Diệp Thiên ngồi trên mặt đất cố gắng thi triển thuật pháp, Hồ Hồng Đức ở cạnh cửa không chịu nổi, giọng nói của Diệp Thiên như ma chú, khiến cho não ông cảm thấy đau nhức, ý thức có vẻ như thoát ra khỏi cơ thể.

Hít sâu 1 hơi vào, Hồ Hòng Đức vội vã bảo vệ tinh thần, cả người lúc này mới tỉnh lại, vội vàng kéo 2 mảnh vải trên người xuống, bịt chặt lỗ tai lại.

Tuyết rơi suốt 1 ngày 1 đêm, bao phú toàn bộ núi Trường Bạch trong rét mướt, ở chỗ núi Bắc Lộc cách chỗ ở của Hồ Hồng Đức hơn 60km, có 1 thôn nhỏ có hơn 10 hộ dân sinh sống.

Nông thôn mùa đông lại càng yên tĩnh dị thường, đến ngay cả chó săn cũng được đưa về nhà, thế nhưng ở đầu thôn dựa vào sườn núi có 1 căn nhà gỗ nhỏ, được đèn đuốc chiếu sáng trưng, thỉnh thoảng lại vọng lại tiếng dô ầm ĩ.

Ngôi nhà này trước sau đều trống rỗng, cách rất xa những ngồi nhà khác trong thôn, trơ trọi đến gai mắt, ở cửa trái trong phòng, cắm 1 cây trúc dài, ở trên đỉnh cây trúc, buộc chặt 1 miếng vải đỏ dài hơn 3 thước.

Trên tấm vải đỏ còn treo 1 miếng vải đen hình tam giá bị xé thành 3 mảnh, mảnh giữa rộng, mảnh bên cạnh hẹp và ngắn, mảnh phía dưới màu đen như năm ngón tay, như những chiếc răng nanh đen nhánh.

Nếu là Diệp Thiên hoặc là Hồ Hồng Đức ở đây liếc mắt 1 cái có thể nhận ra đây là thứ để dẫn hồn độc đáo của dân tộc Mãn, hơn nữa miếng vải ở giữa tấm vải này còn viết tên Hồ Tiểu Tiên trên đó.

5 người đang ngồi trong phòng, đang uống rượu, trên bàn bày các món ăn dân dã, cái bát ở giữa kia có thể nhìn thấy là đựng canh, đúng là canh Phi Long.

- Mạnh gia, nào, tôi kính ngài 1 bát!

1 người đàn ông 30 tuổi bộ dạng xấu xí sau khi uống 1 bát rượu, lau miệng nói:

- Mạnh gia, mấy cái bẫy chúng ta làm đó, đều bị lão Hồ Hán Tam làm hỏng hết, nếu không giao được đợt hàng này, thì chỗ tiền đó cũng không lấy được đâu!

Người này tên là Quách Tử Sâm, vốn là 1 tên vô lại trong thôn, vào những năm 90, 1 mình đến Nga, 3 năm sau trở về, thì lưng giắt bạc triệu.

Mới đầu người ta nghĩ hắn làm kinh doanh rồi phát tài, nhưng thực ra hắn săn bắn trộm động vật quý hiếm trong núi Trường Bạch rồi buôn ra nước ngoài, từ đó kiếm chác được rất nhiều lợi nhuận.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, vào 1 lần giết hổ Đông Bắc, Quách Tử Sâm gặp phải Hồ Hồng Đức, bị ông bắt vào đồn công an, phạt hạn 3 năm tù.

Những tên tội phạm này đều có 1 bệnh chung, chính là muốn không làm mà hưởng, Quách Tử Sâm sau khi mãn hạn tù về nhà làm ăn 2 năm, rồi rốt cục cũng không kiềm chế được, lại quay trời về với nghề cũ.

Chỉ có điều trong lòng hắn rất sợ Hồ Hồng Đức, lần này săn bắn trộm ngoài việc liên hệ với mấy tên đã từng giống hắn, đều bị Hồ Hồng Đức bắt cải tạo ra, còn tìm được Mạnh Hạt Tử ở trong thôn.

Mạnh Hạt Tử không phải là người gốc trong thôn, ông nội hắn nghe nói thừa lệnh vưa đã từng làm quan, chỉ có điều sau khi hoàng đế cuối cùng bị bắt, cả nhà Mạnh Hạt Tử mới đến nơi này.

Thế nhưng cha của Mạnh Hạt Tử khí vận không tốt lắm, năm đó sau khi Hồ Vân Báo quy ẩn, ông ta gia nhập Quốc đảng, đến năm 49 không có tư cách đi Đài Loan, sau thời kỳ giải phóng bị người ta tố giác, cuối cùng thì bị xử bắn.

Lúc đó Mạnh Hạt Tử tuy rằng mới 12, 13 tuổi, nhưng đã sống dựa vào núi Trường Bạch, nên không bị chết đói, đến năm 90, Mạnh Hạt Tử đã nối tiếng ở vùng núi Trường Bạch.

Chỉ có điều cha bị bắn chết, tính tình Mạnh Hạt Tử liền trở nên kỳ quái, hơn nữa hắn không biết học được chiêu mời thần ở đâu, ngày thường có vẻ lầm lầm lì lì khiến cho người dân trong thôn đều sợ hãi tránh xa hắn.

Thế nhưng Quách Tử Sâm biết trình độ bắn súng của Mạnh Hạt Tử rất siêu, nhắc tới trong phạm vị mấy trăm dặm người có thể chống đỡ lại Hồ Hồng Đức chỉ có mỗi 1 mình tên Mạnh Hạt Tử này, cho nên lúc này mới đến nhập hội cùng hắn.

- Chỗ bẫy đó vốn không phải là cái để bẫy hổ Đông Bắc rồi.

Mạnh Hạt Tử sau khi uống 1 bát rượu, thì xem thường, lòng trắng mắt hắn vốn nhiều, lúc này còn không nhìn thấy lòng đen đâu nữa.

- Mạnh gia, Hồ Hán Tam ở ngọn núi này cũng mấy chục năm rồi, hạ bẫy sợ là không làm khó được hắn ta đâu?

Lúc Quách Tử Sâm nhắc đến Hồ Hồng Đức, trong mắt tràn đầy thù hận, trong núi Trường Bạch này không phải có mỗi mình hắn, dựa vào cái gì mà không cho bọn ta săn bắn động vật kiếm tiền chứ?

- Không làm khó được hắn, ta có thể làm khó được cháu gái hắn, 7 ngày nữa, Hồ Tiểu Tiên chắc chắn chết, nhân dịp này, thì giải quyết xong việc này đi, lát nữa tôi đi thu chỗ đồ cũ!

Mạnh Hạt Tử xé 1 chân lợn rừng nướng vàng ươm, cắn mạnh 1 miếng, oán hận của hắn với Hồ Hồng Đức, không thua mấy người đấy chút nào đâu.

Tục ngữ nói "1 bát gạo có thể tạo nên ân tình, 1 đấu gạo cũng có thể gây ra thù hận", sau khi cha Mạnh Hạt Tử bị bắn chết, Hồ Vân Báo cũng lo lắng cho gia đình hắn nhiều, mỗi tháng đều mang gạo đến cho 2 mẹ con hắn.

Chỉ có điều sau này Hồ Vân Báo phải trốn vào trong núi Trường Bạch, hơn nữa mấy năm liền thiên tai lũ lụt nghiêm trọng, cả nhà Hồ Hồng Đức còn bữa đực bữa cái, cho nên cũng không lo cho nhà Mạnh Hạt Tử được nữa.

Nhưng Mạnh Hạt Tử lòng dạ hẹp hòi, lại vì vậy lại ghen ghét với nhà Hồ Vân Báo, sau khi hắn trưởng thành thì chuyện gì cũng đối nghịch với Hồ Hồng Đức, cả núi Trường Bạch lớn như vậy không ai là không biết 2 người này bất hòa.

- Keng keng keng, keng keng keng!

Đang lúc mấy người đang bàn bạc trao đổi chuyện săn bắn hổ Đông Bắc, thì cái chuông ở 1 góc phòng đột nhiên không gió mà vang lên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)