← Ch.352 | Ch.354 → |
Chuyện xảy ra với Hồ Tiểu Tiên, mặc dù Hồ Hồng Đức muốn làm rõ chân tướng sự việc, nhưng vì tôn trọng Diệp Thiên, chuyện vừa rồi để tự Hồ Tiểu Tiên nói là thích hợp hơn.
Sau khi đi vào phòng, Hồ Hồng Đức mời Diệp Thiên ngồi xuống ghế, rồi đóng cửa vào, nói:
- Tiểu Tiên, nói chuyện mấy ngày hôm trước cho Diệp Thiên nghe đi.
Hồ Tiểu Tiên suy nghĩ 1 chút, nói:
- Cháu cũng không biết xảy ra chuyện gì, tự dưng bị hôn mê, thế nhưng trước đó, cháu đến núi Bắc Lộc.
Theo lời Hồ Tiểu Tiên kể, chuyện trong đầu Diệp Thiên đang dần dần sáng tỏ.
Nguyên do là đài truyền hình đang chuẩn bị cho Hồ Tiểu Tiên làm 1 phóng sự, thế nhưng tính tình Hồ Tiểu Tiên khá là hoạt bát, yêu cầu tự mình làm phóng viên.
Thế nhưng chỗ núi Trường Bạch, hàng năm ngoài mua bán nhân sâm ra, rất ít có tin tức gì có giá trị cả, mà Hồ Tiểu Tiên cũng là 1 cô gái bướng bỉnh, luôn muốn tạo chút thành tích.
Vào ngày hôm trước, Hồ Tiểu Tiên nhìn thấy 1 người quen của ông nội ở đó, nghe nói gần đây tình hình săn bắn, buôn lậu động vật quý hiếm được quốc gia bảo vệ khá là nghiêm trọng, vì thế Hồ đại tiểu thư mới có ý định này.
Từ nhỏ sống cùng Hồ Hồng Đức, Hồ Tiểu Tiên tuy rằng không học Ưng trảo công gia truyền, nhưng 1 ít kỹ năng phòng thân thì cũng có, hơn nữa lại vô cùng quen thuộc vùng núi Trường Bạch, Hồ Tiểu Tiên nói với đài truyền hình 1 cái, 1 mình đến núi Bắc Lộc.
Thế nhưng săn bắn trộm cũng là kẻ trộm, đương nhiên ban ngày ban mặt không thể để bị người khác nhìn thấy, lần mò 1 buổi chiều ở 1 thôn nhỏ trong núi Trường Bạch, Hồ Tiểu Tiên cũng không nghe được tin tức gì có giá trị.
Chán nản đang định quay về, thì Hồ Tiểu Tiên gặp "bạn cũ" của ông nội, sau khi chào hỏi vài câu, người đó nói ông ta biết chuyện săn bắn trộm, vì thế Hồ Tiểu Tiên không 1 chút chuẩn bị phòng thân đã đi theo hắn ta.
Cái tên "bạn cũ" đó chính là Mạnh Hạt Tử, Hồ Hồng Đức tuy rằng bất hòa với Mạnh Hạt Tử, nhưng cũng không nói chuyện này cho con cháu nghe, lúc này Hồ Tiểu Tiên vẫn xem hắn ta như trưởng bối.
Đúng trưa hôm đó Hồ Tiểu Tiên ăn cơm nhà Mạnh Hạt Tử, thế nhưng khi cô nhắc đến chuyện săn bắn trộm, Mạnh Hạt Tử cứ ấp a ấp úng không nói.
Sau đó Hồ Tiểu Tiên sốt ruột, Mạnh Hạt Tử tự nhiên nói hắn ta biết mời thần, đây cũng là nghệ thuật dân gian, có thể làm tin tức cho Hồ Tiểu Tiên, Hồ Tiểu Tiên nghĩ cũng phải, để cho Mạnh Hạt Tử nhảy 1 đoạn, cô xem tư liệu sống này có thích hợp hay không.
Mạnh Hạt Tử đồng ý, lấy ra 1 mảnh vải cắm trên cây trúc ở trước cửa, sau đó cầm cái trống da dê trong tay nhảy dựng lên.
Tuy rằng Hồ Tiểu Tiên từng thấy qua người khác nhảy đại thần, nhưng giọng hát Mạnh Hạt Tử đúng là rất ma mị, đặc biệt là lúc Mạnh Hạt Tử mời thần nhập thân, Hồ Tiểu Tiên cảm thấy lạnh run người.
Lúc này Hồ Tiểu Tiên còn tưởng rằng mình sợ quá mà như vậy nên không để ý, ngược lại lại hào hứng với tư liệu sống Mạnh Hạt Tử nhảy đại thần, đến hơn 2 giờ chiều mới quay về đài truyền hình.
Thế nhưng lúc Hồ Tiểu Tiên quay trờ về đến cổng đài truyền hình, đột nhiên cảm thấy hôn mê, toàn thân mất đi ý thức, còn về chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, đều là nghe cha mẹ kể lại.
- Ông nội, Ông... Ông Mạnh là người xấu đó!
Cho tới bây giờ, Hồ Tiểu Tiên còn không tin là mình bị Mạnh Hạt Tử làm cho như vậy, dù sao từ nhỏ đến lơn mỗi lần nhìn thấy Mạnh Hạt Tử đều là bộ dạng hiền lành.
Hồ Hồng Đức không muốn để cho cháu gái biết chuyện xấu xa mà Mạnh Hạt Tử gây ra trước kia, khoát tay nói:
- Cháu còn bé, có 1 số việc mà cháu không biết, được rồi, cháu ra ngoài đón bạn đi, ông nói chuyện với Diệp Thiên 1 lát.
- Thần thần bí bí, cháu cũng không muốn nghe đâu.
Hồ Tiểu Tiên làm cái mặt quỷ với ông nội, thở hổn hển ra khỏi phòng.
Sau khi đợi cho Hồ Tiểu Tiên đi khỏi, sắc mặt Diệp Thiên nghiêm nghị, mở miệng nói:
- Lão Hồ, nói về tên Mạnh Hạt Tử này xem, thuật pháp của hắn kế thừa từ môn phái nào?
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên gặp 1 người trong thuật pháp trong nước, tuy rằng công lực đối phương không bằng cậu, nhưng cũng khiến cho Diệp Thiên có cảnh giác hơn, giang hồ rộng lớn, chẳng lẽ không có cao nhân chân chính nào ư?
- Ông nội Mạnh Hạt Tử từng làm qua đại Tát Mãn hoàng gia của hoàng đế nhà Mạt, cha tôi từng nói, bọn họ kế truyền vu thuật Tát Mãn, hồi còn nhỏ tôi cũng từng thấy qua ông nội hắn nhảy đại thần.
Chỉ có điều cha Mạnh Hạt Tử hình như không học loại này, tôi cũng không biết Mạnh Hạt Tử học ở đâu ra, nhưng chăc là truyền thừa trong nhà hắn, Mạnh Hạt Tự tự mình học được.
Vào thời điểm cha Mạnh Hạt Tử còn sống, hai nhà Mạnh và Hồ rất thân, nên rất rõ tình hình nhà hắn, sau khi cha Mạnh Hạt Tử chết, quan hệ 2 nhà mới bắt đầu xấu đi.
Sau khi nghe được Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên lẩm bẩm:
- Thuật pháp của hắn rất kỳ quái, tôi cũng không biết hắn ta mượn lực gì, thế nhưng tuyệt đối không phải nguyên khí trời đất bình thường, chẳng lẽ trên đời này thực sự có thần tiên ma quỷ hay sao?
Nguyên khí trên người Diệp Thiên đều là do mình khổ luyện ra, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ qua lại có phương pháp không làm mà nhận được, hơn nữa nguyên khí chống đỡ cậu hôm trước kia, Diệp thiên cũng chưa bao giờ thấy qua.
- Làm gì có thần tiên ma quỷ chứ?
Hồ Hồng Đức sinh sống cả đời trong núi cho rằng mấy lời của Diệp Thiên là không đúng:
- Từ nhỏ tôi đã nhìn thấy cha tôi mời thần, lúc ban đầu giống như con dê nổi điên vậy, thế nhưng thân thể trước và sau cũng không khác gì nhau, nếu như thực sự có ma quỷ thì tôi chắc chắn có thể nhận ra.
Lúc còn nhỏ Hồ Hồng Đức không đống ý học thuật pháp đạo Nhật Nguyệt, chính bởi vì bộ dạng mời thần kia hết sức buồn cười, thanh niên lại sợ mất mặt, bây giờ hối hận cũng là quá muộn rồi.
- Chẳng lẽ trên thế giới này còn có nguyên khí khác nữa sao? Chắn chắn là như vậy rồi!
Sau khi Diệp Thiên suy nghĩ 1 hồi, trong đầu bỗng nhiên lóe lên, cậu tu luyện tâm pháp đạo gia, vận dung chính là 2 khí âm dương trong trời đất, thế nhưng đây chỉ là lý luận của phái Đạo gia.
Phật gia nói sức mạnh của tín ngưỡng, hội tụ hàng vạn tín đồ thành 1, có thể xây dựng hình tượng phật vàng thành bất tử, cái này cũng hoàn toàn không giống với lý luận của Đạo gia.
Mà phương Tây thờ phụng chúa Jesus, đạo Hồi thì thờ thánh A La, đây là những lý luận không giống với Đạo giáo, nhưng cũng không ngăn cản sự phát triển của nhân loại, chắc là còn có chỗ huyền bí nào đó.
Đạo Tát Mãn xuất hiện tương đối sớm, vốn là 3 tỉnh Đông Bắc bao gồm giáo phái thịnh hành nhất khu vực Mông Cổ, chỉ có điều sau này dần dần bị phật giáo thay thế.
Nhưng cũng không xóa bỏ được đạo Tát Mãn tồn tại, chỗ thần bí trong giáo phải cổ xưa, chỉ có điều nhân thế không biêt được mà thôi.
Giống như lúc trước Diệp Thiên gặp ma thuật hắc ám châu Âu, loại quyền lực tà ác nguyền rủa này, tuy rằng cậu có thể phá giải, nhưng cũng không có cách nào biết được ảo diệu trong đó.
Diệp Thiên suy nghĩ 1 hồi, ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Hồng Đức, mở miệng nói:
- Lão Hồ, đạo Tát Mãn này còn có truyền nhân sao?
Thời kỳ sớm đạo Tát Mãn cũng có thể trở thành quốc giáo, tuy rằngbây giờ suy tàn, nhưng Diệp Thiên tin tưởng vẫn còn có truyền thừa, lúc này cậu muốn làm sáng tỏ Mạnh Hạt Tử có ai giúp đỡ hay không?
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nói:
- Tôi thực ra biết không ít người biết nhảy đại thần, thế nhưng hình như chỉ có Mạnh Hạt Tử có môn đạo thôi, còn lại đều là kẻ bịp bợm giang hồ!
Nhảy đại thần tên khoa học là điệu nhảy Tát Mãn, người biết môn này ở Đông Bắc rất nhiều, Hồ Hồng Đức quen cũng đên 180 người, thế nhưng người có thể mời thần chân chính, theo như ông biết chỉ có mỗi Mạnh Hạt Tử thôi.
- Haiz, kỳ môn giang hồ thực sự là sắp suy tàn rồi.
Sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên thở dài, cũng cảm thấy có chút mất mát, truyền thừa cổ xưa từng cái một bị diệt vong, khiến cho cậu có cảm giác bi thương.
- Lão Hồ, Mạnh Hạt Tử là người thế nào?
Diệp Thiên trầm giọng hỏi, kỳ môn điêu tàn, cậu cũng không muốn truy sát.
- Mạnh Hạt Tử à?
Hồ Hồng Đức hừ 1 tiếng trong mũi, nói:
- Nếu không nể mặt cha hắn, tôi đã sớm làm thịt hắn rồi, mẹ nó, lão ta giết người cướp của, chuyện gì mà chẳng làm rồi.
Hồ Hồng Đức vào năm 40 cha mới mất, còn chưa có hiềm khích với Mạnh Hạt Tử, lúc ở trên núi Trươngg Bạch, thấy mạnh Hạt Tử giết người đào sâm, cướp nhân sâm trong tay người đó.
Tổ tiên Hồ Hồng Đức và Mạnh Hạt Tử đều làm nghề giết người cướp của, hồi còn nhỏ Hồ Hồng Đức lớn lên trong thổ phỉ, hơn nữa ông cũng không quen người đào sâm đó, lập tức cảnh cáo Mạnh Hạt Tử vài câu, rồi bỏ qua chuyện này.
Thế nhưng 20 năm sau, trong núi Trường Bạch thường xuyên nghe tin người hái sâm chết, trong đó Hồ Hồng Đức cũng quen biết 1 vài người.
Lúc ấy Hồ Hồng Đức liền nghi ngờ Mạnh Hạt Tử, 1 lần theo dõi Mạnh Hạt Tử vào núi, quả nhiên phát hiện hắn ta tàn sát người hái sâm, lần này Hồ Hồng Đức giận giữ, thiếu chút nữa đã động thủ với hắn ta.
Sau sự việc đó, Mạnh Hạt Tử cũng giảm bớt đi, nhưng 2 nhà từ đó về sau cũng không qua lại nữa, hồi nhỏ Hồ Tiểu Tiên cũng gặp Mạnh Hạt Tử vài lân, cho nên cũng không biết oán hận của ông nội với hắn.
Chỉ có điều Hồ Hồng Đức cũng không biết, Mạnh Hạt Tử sở dĩ hận hắn, lại là bởi vì sau khi cha chết, nhà họ Hồ đã không còn tiếp tế cho gia đình hắn nữa.
Sau khi kể quá trình kết oán của mình với Mạnh Hạt Tử xong, Hồ Hồng Đức nói:
- Diệp Thiên, Mạnh Hạt Tử là loại người lòng dạ hẹp hòi, 1 lỗi nhỏ thôi cũng phải trả thù, hôm kia đấu pháp thua, hắn nhất định không từ bỏ ý đồ đâu.
- Lão Hồ, thế nào? Nói những lời này với tôi làm gì?
Nghe thấy Hồ Hồng Đức nói những lời này, Diệp Thiên sắc mặt lộ vẻ cười cười:
- Tôi phủi mông quay về kinh thành, Mạnh Hạt Tử muốn tìm thì chỉ có thể đi tìm ông, liên quan gì đến tôi chứ?
- Khụ khụ, Diệp Thiên, tôi không phải có ý thế.
Nét mặt già nua của Hồ Hồng Đức bị Diệp Thiên nói đỏ bừng lên, biết Diệp Thiên thi pháp như vậy, ông cũng phải kiêng kỵ vài phần.
← Ch. 352 | Ch. 354 → |