Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 355

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 355: Hái Sâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Nơi này có nhân sâm?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nơi này là một triền núi, cây cối rậm rạp thấp bé, tầm nhìn rộng rãi, nơi này nếu có nhân sâm, không phải sớm bị người hái đi rồi?

- Được rồi, chính là chỗ này.

Hồ Hồng Đức gật gật đầu, thực khẳng định nói:

- Tôi đi hái sâm năm kia phát hiện nơi này có sâm chưa đủ năm, tôi lưu lại.

- Nơi này cách bên ngoài hai ngọn núi, bị người thấy được lại không hái đi sao?

Diệp Thiên hỏi ra nghi vấn trong lòng, hơn nữa hắn vẫn nghĩ nhân sâm đều là sinh trưởng ở núi cao trùng điệp, không nghĩ tới nơi như vậy liền có thể gặp được một cây sâm núi.

Phải biết rằng, khi Diệp Thiên ở chợ dược liệu Hà Bắc, nhân sâm núi tuyệt đối là khó gặp, đừng nói sâm trăm năm, chính là vài thập niên, đều bị một số thương gia coi là trấn điếm chi bảo.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức lộ ra vẻ tự hào, nói:

- Bọn tiểu Nhị cũng biết nơi này là địa bàn của tôi, bọn họ cho dù Phóng Sơn, cũng sẽ không đụng đến chày gỗ mà tôi lưu lại!

- Phóng Sơn, là cái gì?

Diệp Thiên lại nghe thấy một danh từ chính mình không hiểu.

- Đi đào củ sâm, chính là Phóng Sơn, những người đó vào núi sợ xảy ra sự cố, thông thường đều là bảy tám người vào núi, trong đó có một người là đầu lĩnh, cũng được gọi là trưởng đoàn...

Khi Hồ Hồng Đức còn trẻ, cũng từng Phóng Sơn, sau này hắn có kinh nghiệm hái sâm mùa đông, một mình một người vào núi, cho nên đối với Phóng Sơn, hắn cũng hiểu biết rất rõ.

Mỗi một câu nói và hành động của những người Phóng Sơn, người ở bên ngoài xem ra đều tràn ngập sắc thái thần bí, nhưng kỳ thật lời nói và việc làm đó, đều là có mục đích.

Phóng Sơn lúc ban đầu, người Phóng Sơn cần xếp hàng, lấy một thanh gỗ gạt cỏ ra, tìm kiếm từ chân núi theo triền núi hướng lên trên, cái này gọi là "Áp Sơn", một loại phương thức khác là "Xuyết Sơn", chính là mọi người phân ra tìm kiếm, lấy cây gỗ làm tín hiệu liên lạc.

Nhưng vô luận loại phương thức nào, đều nghiêm cấm nói chuyện, không cho phép ăn cái gì, dựa theo thuyết pháp của những người Phóng Sơn, một khi kinh động đến dù chỉ là nhân sâm con, nhân sâm sẽ bỏ chạy.

Mà nguyên nhân chân chính là tìm nhân sâm cần hết sức tập trung, nói chuyện, ăn cái gì sẽ phân tán lực chú ý của đoàn người, còn nữa, nếu ở trong núi rừng lớn tiếng hô, thực dễ dàng sinh ra tiếng vọng mà lạc đường.

Ai phát hiện nhân sâm, liền lập tức cắm cây gỗ trên mặt đất, dùng một sợi dây tơ hồng buộc trên thân cây nhân sâm, ở dưới thân nhân sâm trải lên một tấm vải đỏ, nghe nói, nhân sâm con có thể độn đất mà chạy, nhưng buộc dây tơ hồng liền chạy không thoát.

Kỳ thật, buộc tơ hồng chỉ là để bắt mắt, bởi vì nhân sâm sinh trưởng ở trong bụi cỏ dại, không cẩn thận là sẽ dẵm phải. Buộc lên nó một sợi tơ hồng, màu xanh đỏ xen nhau, rất bắt mắt.

Còn về vải đỏ trên đất, đó là dùng để đón những hạt sâm khẽ đụng bị rụng, thứ này cũng rất quý giá, là một loại thuốc đỡ đẻ rất tốt. Làm xong tất cả chuyện này, người may mắn tìm được nhân sâm sẽ hô to một tiếng "Bổng Trùy"!

Sau đó những người cùng đoàn hỏi:

- "Hàng gì?"

Trả lời:

- Ngũ phẩm Diệp!

Mọi người vừa nghe, liền nói: "Đương!". Đây toàn là ngôn ngữ người trong nghề hái sâm Trường Bạch sơn.

- Sao tôi nghe như lệnh của thổ phỉ trên núi vậy? Cái gì gọi là Ngũ phẩm Diệp?

Diệp Thiên có chút hồ nghi nhìn hướng Hồ Hồng Đức, cười nói:

- Lão Hồ, đây không phải ông nói tiếng lóng năm đó học được ở trong sơn trại đấy chứ?

- Haiz, không phải cậu từng mua sâm sao? Như thế nào ngay cả phẩm chất nhân sâm đều không hiểu?

Hồ Hồng Đức này là người không nói lý lẽ, gặp được Diệp Thiên cũng bế tắc, chỉ có thể nhẫn nại giải thích cho hắn đặc tính của nhân sâm.

Thì ra, nhân sâm hoang dại trên 15 năm chỉ là một quả Phục Diệp, tục xưng "Tam hoa", 5-10 năm sau có thể dài ra, một quả Phục Diệp đầy đủ năm trạng, tục xưng "Bàn tay".

Mà 10 - 20 năm sau, chiều dài sâm núi có thể đến hai quả Phục Diệp, thủ lĩnh Phóng Sơn gọi nó là " cái chìa khóa Khai Sơn ", ý là tìm được manh mối, quanh đó rất có thể có thật nhiều "Chày gỗ".

30 năm sau, chiều dài sâm núi là ba quả Phục Diệp, tục xưng "Đế đèn", 50 năm là "Tứ phẩm Diệp", sâm núi dài được đến Tứ phẩm Diệp thường đã được 50 - 80 năm.

Nhân sâm hoang dại chiều dài năm quả Phục Diệp, chính là "Ngũ phẩm Diệp" mà Hồ Hồng Đức vừa nói.

Ngũ phẩm Diệp trên 80 năm, ở Trường Bạch sơn đã rất ít thấy, thủ lĩnh Phóng Sơn gọi là "Một đống", phóng mắt nhìn quanh có thể tìm thấy rất nhiều sâm lớn nhỏ, có cây sâm sáu, bảy mươi năm tuổi, cũng có ba, bốn mươi năm tuổi.

Còn "Lục phẩm Diệp", sâm linh trăm năm trở lên, cực kỳ hiếm thấy, có thể nói quý hiếm như quốc bảo, người Phóng Sơn gọi là "Một mảnh", ngụ ý thấy sâm già như vậy, khắp triền núi sẽ có vô số sâm con, giống như tộc đàn.

Hiện tại trừ phi người hái sâm vào tận sâu trong núi non trùng điệp, căn bản là không thấy được Lục phẩm Diệp tồn tại, đây cũng là sâm hạng thượng đẳng hiện có, còn Thất phẩm Diệp giống trong truyền thuyết, thì ngay cả Hồ Hồng Đức đều chưa thấy qua.

- Lão Hồ, ông nói nơi này có sâm năm mươi năm, không phải là Tứ phẩm Diệp sao?

Diệp Thiên học rất nhanh, thúc giục nói:

- Chỉ cho tôi, cho tôi xem xem Tứ phẩm Diệp là thế nào.

- Tôi nói cho cậu biết, mùa đông thế này nào còn có Diệp? Nhân sâm giống như gấu, mùa đông là ngủ đông!

Hồ Hồng Đức thực không biết mình mang Diệp Thiên vào núi là đúng hay sai, người này ngay cả chút kiến thức về nhân sâm đều không hiểu.

Hàng năm thời kì sinh trưởng của nhân sâm rất ngắn. Một năm giữa ba tháng 6, 7, 8 là mùa thịnh vượng sinh trưởng, từ giữa tháng 9 có sương, tới giữa tháng 5, chúng không họat động đến hơn 240 ngày.

Thời kì sinh trưởng ngắn như vậy, khiến cho hàng năm nhân sâm sinh trưởng chỉ tăng thêm cân nặng gần 1g, gặp phải năm thời tiết không tốt, thậm chí còn không tăng trưởng, đây cũng là một nguyên nhân nhân sâm trở nên quý như thế.

Diệp Thiên nghe thấy không thể thấy được Tứ phẩm Diệp, có chút mất hứng nói:

- Được rồi, trước tiên hãy đào cái cây sâm năm mươi năm này ra đi, nghe nói sâm hoang dại nấu canh, chính là rất thơm!

Hồ Hồng Đức có chút chần chờ nói:

- Diệp Thiên, Tứ phẩm Diệp này còn có thể lớn được, hay là ... tôi mang cậu đi lấy Lục phẩm Diệp nhé? Chắc nó cũng dài ra nhiều rồi.

- Đừng, lão Hồ, coi như nó có thể dài thành Ngũ phẩm Diệp, nhưng liệu ông còn có thể sống bao nhiêu năm đây? Thứ này ông không lấy, sớm muộn gì cũng bị người đào đi!

Nghe được Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên lắc đầu, nhớ ngày đó mình đến chợ dược liệu tìm mua sâm, ngay cả sâm núi ba mươi năm cũng mua không nổi, trước mắt có sâm núi năm mươi năm, Diệp Thiên làm sao có thể buông tha chứ?

- Được, cậu muốn đào thì chúng ta đào!

Hồ Hồng Đức cười khổ một tiếng, may mắn Diệp Thiên không biết phân biệt rõ nhân sâm, nếu không nếu để hắn đến hái sâm, đây tuyệt đối là một tai họa của Trường Bạch sơn, có lẽ nhân sâm, nhung hươu, lông chồn - tam bảo của Trường Bạch sơn, thật sẽ tuyệt tích.

Sâm núi hoang dã năm mươi năm, đã có thể đào rồi, Hồ Hồng Đức cũng không còn tiếc hận, lập tức ngồi xuống cạnh một đống tuyết, dọn sạch tuyết.

- Đây là ông lưu?

Diệp Thiên thấy dưới mặt tuyết chỗ gốc cây, hiện lên một cái dây đỏ, ở dây đỏ còn treo một đồng tiền.

- Được rồi, mặt trên có ký hiệu của tôi, người khác nhìn qua cũng biết là tôi lưu lại.

Hồ Hồng Đức tháo dây xuống đưa cho Diệp Thiên, Diệp Thiên để vào trong tay vừa nhìn, thấy đồng tiền này cũng đã bị mài bằng, sau đó dùng đao khắc ở trước mặt chữ "Hồ".

- Những người hái sâm không phải đều phải cột dây trên lá nhân sâm chứ? Ông buộc trên tàng cây để làm chi?

Diệp Thiên có chút không hiểu.

- Mùa đông nhân sâm rụng lá, tôi làm thế nào tìm được?

Hồ Hồng Đức quả thực là nhức đầu vô cùng đối với những câu hỏi của Diệp Thiên, Trường Bạch sơn này, đứa trẻ tám tuổi đều biết tri thức đó, Diệp Thiên lại không rõ.

- Ồ, vậy theo như lời của ông nói, nhân sâm con ở gần đây cũng nhiều?

Nghe Hồ Hồng Đức vừa nói như thế, Diệp Thiên hiểu ra, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, đem thần khí phóng ra ngoài, nhân sâm là thiên địa linh túy hình thành, có lẽ mình có thể cảm ứng được?

- Ồ? Quả nhiên có thể tìm được?!

Vừa mới phóng ra khí cơ, Diệp Thiên liền cảm ứng được cách chân trái không đến ba mươi cen-ti-mét dưới đất, ẩn chứa một linh khí cực kỳ mạnh.

- Lão Hồ, nhân sâm ở chỗ này?

Diệp Thiên chỉ chỉ mặt đất.

- Hả? Làm sao cậu biết?

Hồ Hồng Đức nghe vậy lặng đi một chút, đưa tay sờ đến ba lô Diệp Thiên đeo, lấy ra tẩu hút thuốc. của hắn.

- Điều này nói ra ông cũng không học được, lão Hồ, chờ xem, xem tôi tìm cho ông một cây Thất phẩm Diệp!

Đã phát hiện có thể sử dụng nguyên khí, Diệp Thiên mừng rỡ trong lòng, tuy rằng công lực của hắn còn thấp, nguyên khí chỉ có thể cảm ứng được phạm vi 10m, nhưng nếu vận may tốt, nói không chừng thực có thể tìm được một ít sâm thượng hạng.

- Trên đời này nào có còn Thất phẩm Diệp?

Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, châm tẩu hút thuốc.

- Nói không chừng tôi vận may tốt lại gặp được đấy?

Diệp Thiên đẩy Hồ Hồng Đức một cái.

- Sao ông cũng hút thuốc vậy? Châm lên rồi thì chúng ta đi đào Lục phẩm Diệp nha!

- Không hút thuốc lá tôi sợ tay sẽ run, chờ tôi hút xong điếu này sẽ đào!

Những người Phóng Sơn trước khi đào sâm, đều cũng hút điếu thuốc, đây là vì hoà dịu căng thắng trong lòng. Phải biết rằng, nếu vô ý làm xước chút vỏ sâm, hoặc làm đứt một đoạn rễ sâm, nước nhân sâm liền chảy ra, giá trị liền giảm đi.

Năm đó Hồ Hồng Đức cũng là người Phóng Sơn, tuy rằng sau này tự mình đi tìm sâm, nhưng cái thói quen này cũng giữ lại, hơn nữa mùa hè đi đào sâm, côn trùng rất nhiều, hút thuốc cũng có tác dụng đuổi côn trùng.

- Lão Hồ, nếu ông sợ tay run, để tôi đào đi.

Dưới cảm nhận của Diệp Thiên, nhân sâm dưới đất đều trình hiện tại trong đầu hắn, hắn tự tin tuyệt đối sẽ không thương tổn đến một cái rễ cây.

- Đừng, Diệp Thiên, đây không phải là chuyện có thể nói giỡn?

Hồ Hồng Đức bị Diệp Thiên hù cho nhảy dựng lên trên đất, thiếu chút nữa ngay cả tẩu hút thuốc cũng đánh rơi. Nhân sâm này năm mươi năm dã là khá hiếm thấy, đào lên không cẩn thận là mất cả trăm tám mươi vạn, nếu như bị Diệp Thiên làm nát bét, vậy rất đáng tiếc.

Hồ Hồng Đức phản ứng như vậy khiến Diệp Thiên rất là khó chịu, mở miệng nói:

- Lão Hồ, không tin tôi phải không? Nếu có sai lầm, tôi bồi thường tiền cho ông!!

*****

Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nói:

- Diệp Thiên, không phải vấn đề có tiền hay không, những nhân sâm này đều là tập trung tinh túy thiên địa mà thành, tổn thương thì rất đáng tiếc!

Tuy rằng mắc nợ nhân tình với Diệp Thiên, nhưng chỉ là một người đào sâm, Hồ Hồng Đức vẫn kiên trì muốn chính mình đào sâm lên.

Phải biết rằng, mùa đông Đông Bắc, ngay cả thổ địa đều có thể bị đông cứng, khi đào nhân sâm nếu so với mùa hạ khó khăn hơn trăm lần, hơi có sai lầm liền làm thương tổn đến rễ nhân sâm.

Diệp Thiên bất mãn nhìn thoáng qua Hồ Hồng Đức, nói:

- Lão Hồ, xem thường tôi có phải hay không? Nói cho ông biết, với khí thuật của chúng tôi, lấy một con sâm tính cái gì chứ?

- Thật sao? Chân khí có thể thấy được nhân sâm?

Hồ Hồng Đức nghe Diệp Thiên nói sửng sốt, chân khí được sử dụng trng phong thuỷ, chẳng lẽ còn có thể sử dụng tìm sâm?

Hồ Hồng Đức cũng không biết Diệp Thiên nói thật hay giả, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên kiên trì như thế, cuối cùng lắc lắc đầu, nói:

- Được rồi, cậu cẩn thận một chút, nhân sâm cũng không phải là sinh trưởng thẳng từ trên xuống dưới, nó là nằm ngang dưới đất, trước tiên cậu cần đào từ bốn phía, ngàn vạn lần không nên làm bị thương rễ sâm!

Không giống các thực vật bình thường thân rễ hướng xuống đất, thân rễ nhân sâm ngược lại lớn lên theo chiều ngang, những cái rễ to tất cả đều hướng về mặt đất, cho nên khi đào sâm nhất định phải đào từ xa mà đến gần, từ dưới lên trên, một chút một chút.

- Tôi biết rồi, lão Hồ, ông xem được rồi.

Diệp Thiên đem ba lô đặt xuống bên cạnh, đưa tay vào bên trong rút ra dụng cụ đào ngắn, trâng tráo nói:

- Lão Hồ, nếu tôi tới Trường Bạch sơn lấy sâm, các ông đã sớm không có cơm ăn!

Nghe Diệp Thiên nói vậy, lại nhìn động tác của hắn, thiếu chút nữa Hồ Hồng Đức đã khóc lên, một phát nắm lấy xẻng, nói như cầu xin:

- Tôi nói này, hay là để tôi đào đi, đào sâm sao có thể sử dụng đồ bằng sắt thép vậy?

- Vậy sao, không cần xẻng thì dùng cái gì?

Diệp Thiên nghe vậy dừng động tác, ánh mắt nhìn lại tay của Hồ Hồng Đức một chút nói:

- Lão Hồ, ông luyện chính là Ưng Trảo công, nhưng Trường Bạch sơn này nhiều người đào sâm như vậy, vị tất đều có thể làm được thế? Bọn hắn chẳng lẽ cũng lấy tay mà đào?

Mấy ngày nay ngoài việc đi cùng bọn Vu Thanh Nhã lên núi du ngoạn, Diệp Thiên cũng cùng Hồ Hồng Đức luận bàn vài lần, đối với cái môn ở Trường Bạch sơn Ưng Trảo công cương mãnh đến cực điểm này, Diệp Thiên cũng rất sùng bái.

Nhất là luyện đến cảnh giới như Hồ Hồng Đức, mười ngón tay quả thực giống như là mười chuôi dao sắc bén, thân cây cỡ khoảng cái bát ăn cơm một phen có thể bẻ gảy, nếu chộp vào thân người, thì phải là năm lỗ thủng máu chảy đầm đìa.

Cho nên lúc này Diệp Thiên mới hoài nghi Hồ Hồng Đức khi lấy sâm, liệu có phải trực tiếp dùng tay hay không, dù sao xẻng này cũng không linh hoạt bằng ngón tay.

- Ai nói bọn họ lấy tay đào?

Hồ Hồng Đức thật sự thực hối hận mang Diệp Thiên vào núi, lắc đầu từ trong ba lô rút ra tiểu đao bằng gỗ, nói:

- Dùng đao gỗ này mà đào, bằng không còn có thể dùng sừng hươu, dù sao cũng không thể dùng đồ bằng sắt thép!

Nhân sâm tươi, bất kể là thân hay rễ, đều rất yếu ớt, chỉ cần gặp phải đồ bằng sắt thép, nhất định sẽ bị tổn thương, cho nên đao gỗ cùng sừng hươu là công cụ người lấy sâm cần chuẩn bị.

Năm đó Hồ Hồng Đức cũng là sử dụng hai loại công cụ này, nhưng hắn luyện công phu được đến như hịên nay, quả như Diệp Thiên nói, hắn đều là dùng hai tay mà lấy sâm.

Lần này vào núi sở dĩ mang theo đao gỗ và sừng hươu, là muốn cho Diệp Thiên đã ghiền, tìm nhân sâm hơn mười năm cho hắn lấy, chính là Hồ Hồng Đức không nghĩ tới, Diệp Thiên này muốn luyện tập với nhân sâm năm mươi năm, không phải bình thường.

- Cần chú ý thật đúng là nhiều, được rồi, dùng đao này đi.

Diệp Thiên vứt bỏ xẻng, tiếp nhận món đồ chơi giống như con dao gỗ, nhịn không được lắc đầu, mùa đông lạnh thế này thổ địa đều bị đông cứng, nếu đổi thành người lấy sâm bình thường, dùng đao gỗ này tới khi nào mới đào được?

Nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, dùng cái gì thật sự không quan trọng, rót chân khí vào đao, chỉ sợ so với xẻng kia còn sắc bén hơn vài phần.

Mặc dù phía trước biểu hiện của Diệp Thiên như chẳng quan tâm, nhưng sau khi bắt tay hành động, cả người đều trở nên trầm tĩnh, hắn cảm ứng một chút vị trí của nhân sâm, đào từ cách nhân sâm hơn ba mươi cen-ti-mét.

Nhìn thấy Diệp Thiên thận trọng như vậy, Hồ Hồng Đức thêm vài phần tin tưởng, hắn tuy rằng không biết cái gì gọi là thái độ quyết định thành bại, nhưng khi đào sâm nhất định cần hết sức tậo trung.

- Thứ này sinh trưởng ở bên trong lòng đất, có thể hấp thu tinh khí trong thiên địa ngưng tụ lại, thật không hổ là Thiên Linh Địa bảo trong truyền thuyết, có điều sinh trưởng quá chậm!

Nhân sâm là dược liệu quý nhất mà Diệp Thiên tu luyện tới nay đã dùng qua, mà thật sự nó cũng không hổ danh vua trong bách thảo, dược tính của nó đối với sự tiến bộ của việc luyện công pháp của Diệp Thiên cũng có tác dụng rất lớn.

Tuy rằng biết rõ mình sẽ không làm tổn thương đến nhân sâm, động tác của Diệp Thiên cũng cực kỳ cẩn thận, nhìn như nhanh chóng kì thực lại rất mềm dẻo, nhẹ nhàng dọn sạch đất chung quanh cấy nhân sâm.

- Cẩn thận một chút, cần đào được nguyên vẹn, đào lên rồi làm sạch đất!

Đất đông cứng chính là tầng ngoài, sau khi đào lên, đất bên trong liền trở nên mềm nhũn ra, động tác Diệp Thiên trở nên nhanh hơn, khiến Hồ Hồng Đức đứng xem không khỏi lo lắng đề phòng.

Diệp Thiên lúc này cũng thấy thoải mái, quay đầu lại cười nói:

- Lão Hồ, ông xem là được rồi!

Với sự khống chế của Diệp Thiên, rất thích hợp làm công việc tỉ mỉ này, sau khi làm sạch đất bán vào sâm, ném đao gỗ đi, dùng tay búng từng cái rễ nhân sâm, đất phía dưới liền bay đi.

Sau khi đào ra cả củ nhân sâm, mười ngón tay Diệp Thiên giống như bay làm sạch bùn đất dính vào thân sâm, Hồ Hồng Đức đứng xem mà trợn mắt há hốc mồm, nhất thời cả người đều choáng váng.

Phải biết rằng, nhân sâm sinh trưởng trong đất, còn dính thật nhiều rễ cỏ, rễ cây, đá sỏi cứng, có những thứ bị rễ sâm bao vây ở bên trong.

Nhưng mười ngón tay Diệp Thiên kia giống như là cái kim thêu, dị thường linh hoạt, đem toàn bộ tạp vật thanh trừ hết, động tác tuy rằng cực nhanh, nhưng lại không làm cho rễ bị chút tổn thương nào.

Hơn mười phút đi qua, một cây nhân sâm đầy đủ, thân rễ chính màu vàng nâu hiện ra trên tay Diệp Thiên.

Rễ của cây nhân sâm này có chừng hơn mười nhánh, to thì như cây tăm, nhỏ thì như sợi tóc, đáng quý chính là, nhiều rễ nhỏ như vậy, không có một cái nào bị gãy.

Ngay cả Hồ Hồng Đức cũng không cách nào lấy sâm được đầy đủ như vậy, lấy sâm mấy chục năm, Hồ Hồng Đức dám nói, cây nhân sâm trong tay Diệp Thiên năm tuổi không phải lâu nhất, nhưng phẩm chất tuyệt đối là tốt nhất.

- Thứ đồ chơi này ngoài màu sắc ra, chỗ khác thật sự là giống cà rốt nhỉ?

Diệp Thiên đem gốc cây nhân sâm cẩn thận đặt ở lòng bàn tay, cẩn thận đánh giá, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân sâm tươi, cùng nhân sâm trước kia mua quả là có sự khác nhau rất lớn.

Diệp Thiên có thể cảm giác được, nước bên trong nhân sâm này, ẩn chứa tinh khí cực kỳ dồi dào, thứ này mà dùng thì nhân sâm khô không thể so sánh được.

Ngửi thấy cái mùi thơm nhè nhẹ này, Diệp Thiên thậm chí có một loại mông muốn cho ngay vào trong miệng nhai.

Đối với người bình thường mà nói có lẽ sẽ quá bổ béo, nhưng đối với sức khỏe của Diệp Thiên mà nói, tuyệt đối sẽ không có cách nói quá bổ như thế, chính là Diệp Thiên lấy Lục phẩm Diệp làm cơm ăn, thì những tinh túy cũng đều sẽ chuyển hóa thành tinh khí trong cơ thể hắn.

- Diệp Thiên, cầm cho chắc, cẩn thận đừng bẻ gẫy các rễ con.

Lúc này Hồ Hồng Đức cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng cầm nhân sâm lại đây xem xét, lại quay đầu lại chạy hai mươi mét về phía rừng Bạch Hoa.

- Lão Hồ, ông làm gì vậy?

Diệp Thiên có chút kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, mới vừa kêu một tiếng, liền thấy tay phải Hồ Hồng Đức chộp một cái, cào một cái trên thân cây Bạch Hoa cao lớn nhất.

"Bộp" một tiếng, một mảnh vỏ cây khá lớn bị Hồ Hồng Đức lôi xuống, ngồi xổm người xuống rồi lại đứng trên mặt đất tuyết đọng, qua một hồi lâu Hồ Hồng Đức mới chạy trở về.

- Diệp Thiên, đưa nhân sâm cho tôi.

Không đợi Diệp Thiên mở miệng hỏi, Hồ Hồng Đức cầm lấy nhân sâm, dùng vỏ cây bọc lại, Diệp Thiên phát hiện, ở trong vỏ cây còn có một chút rêu xanh và bùn đất thối rữa.

Hồ Hồng Đức lại lấy từ trong ba lô ra một cái hộp gỗ, cẩn thận đem vỏ cây đã bọc nhân sâm thả vào, sau khi làm xong, mới nhẹ nhàng thở ra.

Thấy Diệp Thiên ánh mắt nghi hoặc, Hồ Hồng Đức cười nói:

- Thân cây nhân sâm này rời khỏi đất, sẽ rất nhanh trở nên khô quắt, tôi dùng vỏ cây và rêu xanh bọc lấy nó, sẽ bảo đảm tinh khí của nó sẽ không tiết ra ngoài!

- Cần chú ý thật sự không ít, nếu là tôi, trực tiếp làm thịt bổ sung nguyên khí không phải xong sao?

Diệp Thiên liếm liếm môi, nhân sâm thì hắn dùng qua không ít, nhưng loại nhân sâm tươi thế này, Diệp Thiên thật đúng là chưa dùng qua, tinh khí khổng lồ trong cây nhân sâm, khiến Diệp Thiên ngứa ngáy trong lòng.

Thấy ánh mắt Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức nhịn không được lui về phía sau môt bước, ôm hộp gỗ vào trong lòng, nói:

- Cậu đừng phung phí của trời, Tứ phẩm Diệp năm mươi năm đã không thấy nhiều, lưu lại sau này còn có thể giữ mạng đấy!

Cái gọi là giữ mạng, chính là người sắp chết, chỉ còn lại có một chút hơi, đem nhân sâm trăm năm cắt thành từng miếng nhỏ, cho người bệnh ngậm, tinh khí trong nhân sâm liền có thể cho người ta sống lâu thêm một chút, để mà để lại di ngôn.

Thời cổ đại, rất nhiều nhà giàu trong nhà đều có dấu sâm nhiều năm, chính là xuất phát từ duyên cớ này, có điều nhân sâm trăm năm tới hiện đại đã là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nên nhân sâm năm mươi năm cũng miễn cưỡng có thể dùng thay.

- Tôi chỉ muốn nếm thử hương vị mà thôi.

Nhìn thấy Hồ Hồng Đức phòng bị như phòng trộm mà nhìn mình, Diệp Thiên phẫn nộ nói:

- Lão Hồ, quanh đây cũng không thiếu nhân sâm, chẳng qua không to bằng cây này, chúng ta có nên đào nữa hay không?

Thông qua khí cơ cảm ứng, Diệp Thiên có thể nhận thấy được, chung quanh Tứ phẩm Diệp này chừng 10m, còn có một vài thứ ẩn chứa tinh khí, nói vậy chính là nhân sâm con ở chỗ này.

- Ông tổ tông, ngài để lại cho Trường Bạch sơn chút hạt giống nhân sâm được không? Cánh rừng này còn phải nuôi sống không ít người đâu!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức nhất thời nở nụ cười khổ.

Người lấy sâm có quy định của người lấy sâm, trừ phi gặp được Ngũ phẩm Diệp, bọn họ mới có thể đem tứ phẩm Diệp cùng tam phẩm Diệp chung quanh đào ra, nhân sâm khác hơn mười năm, người lấy sâm tuyệt đối sẽ không động vào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)