← Ch.378 | Ch.380 → |
Tuy rằng Tống Hạo Thiên được hưởng sự chăm sóc sức khỏe tốt nhất theo tiêu chuẩn cao nhất của quốc gia, nhưng nói thế nào thì cũng 80 tuổi rồi, các cơ quan chức năng cũng bị thoái hóa, khiến cho cơ thể của ông cũng không thể được như trước.
Đáng nhẽ nếu như có bác sĩ đi theo, thì Tống Hạo Thiên đến 1 chén rượu cũng đừng mong được uống vào bụng. Nhưng hôm nay gặp được bạn cũ của nửa thế kỉ không gặp, ông cũng không đếm xỉa đến, hơn nữa còn chuẩn bị trước tinh thần là sẽ bị uống say.
Chỉ là Tống Hạo Thiên không hề nghĩ tới rằng sau khi uống hết chỗ rượu, thì đầu óc của ông dường như lại còn minh mẫn hơn mấy phần, đồng thời cũng chú ý đến điểm khác của tứ hợp viện, mặc dù bên ngoài gió lạnh gào thét, nhưng bên trong tứ hợp viện này lại ấm áp như khí trời mùa xuân vậy.
-Ta có bố trí vài trận pháp trong ngôi nhà này, không khí tốt hơn so với bên ngoài một chút, Văn Hiên lão đệ à, ta lớn hơn ông gần mười tuổi nhưng cũng không có vẻ già hơn ông nhá.
Nghe thấy nghi vấn của Tống Hạo Thiên, Cẩu Tâm Gia ôm sự tình lên người mình, ông ta đây là do muốn bảo vệ Diệp Thiên, thanh niên mà đã thể hiện ra điểm mạnh như vậy thực sự không phải là chuyện tốt.
Thủ đoạn của anh Nguyên Dương thật là khó lường, nếu có thể sống lâu ở đây, thực sự là rất may mắn đó...
Đến thân phận này của Tống Hạo Thiên những bí mật trên đời này đối với ông ta mà nói thực ít rồi, tự nhiên sẽ biết được sự tồn tại của kì môn, có điều gần mười năm nay quốc gia cố ý đả kích phân hóa, kì môn giang hồ sớm đã không còn chỗ đứng như trước khi giải phóng nữa rồi.
Cho nên những lời này của Cẩu Tâm Gia ông ta không hề hoài nghi. Ông biết Cẩu Tâm Gia là một kì nhân đương thời, cho dù là Tương tiên sinh năm đó, cũng đều có chút nể trọng đối với ông, có thể bố trí được trận pháp như thế này cũng chẳng có gì là lạ.
-Sống lâu ở nơi này? Nếu không muốn chết sớm thì em thì vào đây ở thử xem?
Lời của Tống Hạo Thiên còn chưa dứt, thanh âm lạnh lùng của Diệp Thiên đã truyền tới, trận pháp của cậu có thể tiêu trừ bệnh tật, kéo dài tuổi thọ, nhưng lại không thể cứu được người chết.
-Cháu... cháu... đứa trẻ này...
Tống Hạo Thiên bị những lời nói của Diệp Thiên khiến cho dở khóc dở cười, làm ông ngoại như này thật thất bại, lại bị chính cháu ngoại của mình nguyền rủa chết sớm, không biết có phải là người độc nhất vô nhị trên đời này không nữa.
Nhưng ngẫm lại thì Tống Hạo Thiên ngoại trừ có cái danh nghĩa là ông ngoại ra thì không hề có quan hệ gì đến Diệp Thiên nữa cả.
Mặc dù ông ta đã sớm biết có sự tồn tại của Diệp Thiên, nhưng lúc đó bộn bề việc quốc gia, nên không để trong lòng, bây giờ thái độ của Diệp Thiên đối với ông như vậy hoàn toàn đều do Tống Hạo Thiên gây tội thì phải chịu tội mà thôi.
Thấy Diệp Thiên có thái độ như vậy, Cẩu Tâm Gia cũng thở dài, bắt đắc dĩ nói:
- Diệp Thiên, nên lấy chữ hiếu làm đầu, Văn Hiên sư đệ cho dù có nhiều điểm không đúng âu cũng là có nguyên do của nó, em cũng không cần phải quá cố chấp như vậy, có chuyện gì thì hôm nay hãy giải quyết cho xong đi.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Sư huynh, mẹ là người sinh ra em, cha là người nuôi dưỡng em, còn ông ta thì có liên quan gì chứ?
Lời này Diệp Thiên vừa nói ra, Tống Hạo Thiên sắc mặt xấu hổ, cả cuộc đời ông mặc dù có trải qua nhiều thăng trầm, nhưng phần lớn thời gian đều giữ chức vị cao, cũng chưa từng bị ai chỉ trích qua như vậy bao giờ.
Còn lại là bị chính cháu ngoại của mình nói thẳng vào mặt nữa chứ, trong lòng ông cảm thấy rất khó chịu, nhưng những lời chỉ trích của DIệp Thiên lại khiến cho Tống Hạo Thiên khó lòng mà phản bác được.
Tống Hạo Thiên thở dài một tiếng, nói với DIệp Thiên:
-DIệp Thiên, năm đó, ông thực sự có lỗi với cha con cháu, lão già ta tại đây xin lỗi cháu.
Hưởng hết phú quý trên nhân gian, cũng từng nắm được ngọn núi quyền lực cao nhất, Tống Hạo Thiên sau khi nghỉ hưu cũng hiểu rõ nhiều điều, mặc dù hối hận về những việc mình đã làm năm đó nhưng trong lòng cũng ấy náy hơn đối với Diệp Thiên.
Còn Tống Hạo Thiên sở dĩ không màng đến thân phận cúi đầu giải thích với Diệp Thiên còn có một nguyên nhân khác, chính là như lời Cẩu Tâm Gia vừa nói, ông muốn hóa giải ân oán kia với Diệp Thiên.
Trước khi giải phóng kì môn giang hồ khắp nơi hưng thịnh, Tống Hạo Thiên cũng có thể tiếp xúc với cái vòng luẩn quẩn kia, biết rõ thủ đoạn thần bí của những kì môn này, bị một người như vậy ghi nhớ, bất luận là ai cũng đừng mong có một giấc ngủ yên lành.
Chính như lời nói của Cẩu Tâm Gia, nếu đầu Diệp Thiên bị xúc động phát hỏa lên, chạy đến mộ tổ tiên động chân động tay, thì Tống Hạo Thiên có chết cũng không có mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên.
Chẳng qua TốnG Hạo Thiên khom người lần này, khiến cho mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, đặc biệt là Chu Khiếu Thiên, sớm đã choáng váng đầu óc, ông ta chưa từng nghĩ rằng lúc sinh thời lại có thể nhìn thấy một màn ly kì như vậy?
Tống Hạo Thiên là ai? Đây chính là một trong những lãnh đạo cso quyền lực tối cao trong việc quyết định con đường phát triển của đất nước, nếu trong quá khứ, nếu như không phải là hoàng đến thì cũng là thượng thư đại thần, ông ta lại có thể cúi đầu giải thích với Diệp Thiên hay sao? Điều này khiến cho đầu óc Chu Khiếu Thiên có chút không bình thường.
-Đừng, tôi không nhận được đâu.
Mặc dù trong lòng Diệp Thiên tràn đầy sự phẫn nộ, nhưng cũng không nghĩ rằng Tống Hạo Thiên có thể làm ra một hành động như thế, vội vàng nhoài người tránh Tống Hạo Thiên.
Diệp Thiên không thể nhận lễ này được, dĩ nhiên nguyên nhân thân phận hau bên nằm ở bên trong, nhưng cậu không muốn dễ dàng tha thứ cho Tống Hạo Thiên như vậy, nếu không lấy thân phận của Tống Hạo Thiên, cho dù là tiếp tục oán hận thì cũng đủ để hóa giải rồi.
-Diệp Thiên, cháu rốt cuộc là bắt lão già này làm gì mới có thể tha thứ cho ta chứ?
Nhìn thấy DIệp Thiên tránh lễ này, Tống Hạo Thiên cũng cười khổ không thôi, tuổi tác cao như vậy mà cúi đầu xin lỗi, nhưng Diệp Thiên vẫn không chịu tha thứ.
Chỉ là Tống Hạo Thiên lại không nghĩ rằng mình gây ra thưởng tổn cho DIệp Thiên như vây, ông khiến cho một đứa trẻ từ lúc hiểu chuyện đã mất đi mẹ mình, mất đi tình thương của mẹ.
Ông ta không thể tưởng tượng nổi, lúc nhỏ nhìn thấy Diệp Thiên kiên cường là vậy, từng bao lần tưởng tượng hình dáng của mẹ trong mơ, sau mỗi khi tỉnh dậy nước mắt ướt đẫm gối, điều này đối với một đứa trẻ mà nói, không thể nghi ngờ rằng nó quá tàn khốc.
Oán hận nhiều năm chất chứa, muốn dùng một câu hoặc khom người xin lỗi mà hóa giải được, hiển nhiên là điều không thể, huống chi Diệp Thiên cũng chẳng phải là người có lòng dạ độ lượng, cậu từ trước đến nay cũng đều là kì môn được mọi người kính trọng, còn là một người giải quyết đạo.
Gieo gió gặt bão, Tống tiên sinh, theo như cá nhân tôi mà nói thì cả đời này cũng không muốn có bất kì quan hệ nào với ông cả.
Diệp Thiên lắc đầu chậm rãi nói:
-Tống gia các người quyền thế ngập trời cũng tốt, phú giáp thiên hạ cũng được thôi, cũng chẳng có chút quan hệ nào tơi Diệp Thiên cả, muốn tôi tha thứ cho ông, không cần phải nói nhiều nữa!
-Diệp Thiên, năm đó để cho Vi Vi ra nước ngoài, là ta không đúngm cháu có yêu cầu gì cứ việc nói.
Tống Hạo Thiên không nghĩ rằng thái độ của DIệp Thiên lại quật cường đến thế, thở dài nói:
Vi Vi ở nước ngoài đã tạo ra của cải, có quan hệ không nhỏ đối với Tống gua, số tiền đó đều muốn do cháu kế thừa, Tống gia sẽ không can thiệp nữa.
So sánh với việc hóa giải oán hận trong lòng Diệp Thiên thì số tài sản kia không thấm vào đâu cả, Tống Hạo Thiên năm đó có thể quyên tài sản tặng cho quốc gia, thì sớm chỉ coi tiền là một con số mà thôi.
Hơn nữa mấy năm nay Tống Hạo Thiên chủ trì kinh tế trong nước, một cường quốc có hơn mười triệu dân cư như vậy thì số tiền trăm tỉ USD với ông cũng chỉ là mây khói.
-TIền? Bản thân tôi cũng quên rồi, Tống gia các người lúc nào cũng muốn lấy tiền để đong đếm tình cảm.
Diệp Thiên cười lạnh một tiếng:
-Từ nhỏ cha tôi đã dạy, tự làm tự ăn, số tiền của nữ nhân họ Tống là số tiền của bà ấy, không liên can gì đến tôi cả.
Với bản lĩnh của Diệp Thiên muốn kiếm tiền thật dễ như trở bàn tay, chục tỉ hay ngàn vạn gia tài kì thật cũng không mấy khác nhau. Kì thật tài khoản ngân hàng cũng chỉ là một chuỗi con số mà thôi.
-cháu... cháu không cần số tiền đó? Cháu có biết số tiền đó đáng giá cả chục tỉ USD không?
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thiên không có gì là giả vờ, khiến cho Tống Hạo Thiên thật sự kinh ngạc, ông ta sống đến bảy tám chục tuổi đầu nhưng cũng không thể nhìn thông sự việc này làm sao có thể châm phá cửa ải danh lợi được đây?
Diệp Thiên cười như không cười nhìn Tống Hạo Thiên, mở miệng nói:
-Tôi cho ông chục tỉ ông có thể mua một người mẹ đẻ không?
-Sao cơ?
Lời này Diệp Thiên vừa nói ra, nhất thời mấy người nghe bên cạnh trợn tròn mắt, nhưng khi nghĩ kĩ, lời nói này của DIệp Thiên cũng có lí, có những việc không thể dùng tiền mà mua được.
-Ta biết cháu lo lắng điều gì.
Vừa rồi Tống Hạo Thiên tiến vào tứ hợp viện nói chuyện cùng với Cẩu Tâm Gia, không hề lọt vào lỗ tai của Diệp Thiên, cậu đối với cử chỉ của Tống Hạo Thiên, trong lòng cũng biết rõ, biết rằng đối phương lo sợ bản thân mình phá hủy phong thủy của Tống gia.
-Tống tiên sinh, hai nhà Diệp Tống trở mặt, sự việc xảy ra trên người ông, năm đó Tống gia đưa hối lộ giao thiệp với Diệp gia, tổ tiên của tôi đã đáp ứng rồi, nhưng sự việc sau này xảy ra thế nào ông cũng biết rõ, không phải là do tổ tiên tôi không giữ chữ tín mà đây là chuyện không thể làm.
Tống gia các người lại vì chuyện này mà ghét hận lên tổ tiên tôi, sau đó lại giậu đổ bìm leo, làm cho Diệp gia suy bại đến như thế này, nguyên do chuyện này đều là do lòng dạ hẹp hòi của Tống gia các người.
Nếu dựa vào ân oán hai nhà Tống Diệp, tôi sớm đã hủy địa khí của nhà các người, hủy đi phong thủy của Tống gia, ông hẳn là may mắn, ông đã sinh ra một người con gái tốt.
Diệp Thiên giơ lên một ngón tay cái nói:
-Thứ nhất, Tống Chi Kiện lấy danh nghĩa nhà Tống gia, đăng báo ở Cảng Đảo xin lỗi Diệp gia, đây là biện pháp duy nhất mà nhà Tống gia các người có thể hóa giải ân oán.
Ân oán giữa Diệp Thiên và Diệp Đông Bình với Tống gia cũng chỉ là ân oán cá nhân.
Diệp gia bị Tống gia chèn ép từ thế kỉ hai mươi ba mươi, cơn tức này Diệp Thiên nhất định phải trút.
-Ta đồng ý với yêu cầu này, cháu còn điều kiện gì nữa không, nói ra hết đi.
Tống Hạo Thiên trầm ngâm một lúc, gật đầu đồng ý, ông đến Diệp gia lần này vốn dĩ là muốn hóa giải ân oán khắc sâu trong lòng giữa hai nhà Tống Diệp.
Diệp Thiên lại giơ ra thêm một ngón tay nói:
-Thứ hai, tài sản của Tống Vi Lan tôi không thể kế thừa.
Người nhà Tống gia cũng đừng mong tranh giành, số tài sản này nhát định sẽ do bà Tống quyết định, nếu như để cho tôi biết được các người dùng thủ đoạn can thiệp vào, đừng trác tôi tuổi nhỏ dễ kích động.
-Được, ta đồng ý, cho dù Vi Vi có quyên số tiền đó ra bên ngoài, Tống gia cũng không có người nào dám nói một câu.
Nghe điều kiện của Diệp Thiên, Tống Hạo Thiên không thể không có cảm giác hoang đường.
Với thân phận lãnh đạo đất nước, lại có thể đàm phán như một tên giang hồ như vậy, hơn nữa còn bị đối phương uy hiếp nữa.
*****
- Họ Tống nhà mình sao lại có tên tiểu tử cứng đầu thế này chứ?
Đối mặt với đứa cháu ngoại này, Tống Hạo Thiên đúng là dở khóc dở cười, mà cũng xúc động trong lòng, đừng có thấy hành động này của Diệp Thiên có chút không lên được bậc nhưng lại khiến mình phải cúi đầu.
Hành động Diệp Thiên nhìn như kẻ vô lại, nhưng cố tình đứng chặn cửa nhà Tống Hạo Thiên, Diệp Thiên là người trong kỳ môn nên Tống Hạo Thiên rất dè dặt.
Có lẽ có người sẽ nói, Diệp Thiên có mạnh lắm chẳng qua cũng chỉ là 1 người, dựa vào thân phận của Tống Hạo Thiên, bắt hoặc giết chết cậu cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Nhưng người như vậy phải là những người không phải là cha mẹ bạn bè thân thích, dù không thân thiết nhưng Tống Hạo Thiên vẫn là ông ngoại, làm những việc như vậy, đúng là bôi nhọ thanh danh Tống Hạo Thiên.
Đừng thấy Diệp Thiên gan to làm càn, vừa rồi lúc ở ngoài cửa trong đầu còn có ý định giết người, nhưng người mà cậu muốn giết chẳng qua là mấy người cảnh vệ uy hiếp cậu, chứ không dám động vào 1 sợi lông của Tống Hạo Thiên.
- Diệp Thiên, cháu nói điều kiện thứ 3 của cháu là gì? Cứ nói ra đi.
Tống Hạo Thiên bây giờ đúng là có chút hối hận, nếu mình sớm quan tâm đến đứa cháu ngoại này 1 chút, mặc dù nó không mang họ Tống, nhưng rất có thể sẽ có lợi cho sự phát triển của nhà họ Tống.
- Điều kiện thứ 3 à?
- Diệp Thiên trầm ngâm 1 chút, cũng chưa nghĩ ra có nên nói rõ với Tống Hạo Thiên hay không. Cháu cứ nói đi, chỉ cần ông làm được thì làm gì cũng đồng ý hết!
Nhìn thấy Diệp Thiên có chút do dự, Tống Hạo Thiên lại tò mò, cái tên tiểu tử ngang ngược này, còn có cái gì phải kiêng kỵ nữa chứ? - Nhà họ Tống từng có người ám sát cháu vài lần, thậm chí thuê cả lính đánh thuê truy đuổi cháu, người này...
Diệp Thiên nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn qua Tống Hạo Thiên, ý đồ trong đó không cần nói cũng biết, dòng sát ý đó ngay cả Tống Hạo Thiên cũng có chút không chịu nổi.
Sau khi sửng sốt 1 chút, Tống Hạo Thiên nói to:
- Không... không thể nào, người nhà họ Tống tôi không làm những chuyện như thế đâu! Từ xa xưa mà nói, Tống gia vẫn luôn hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh, 20 năm nay mới tiến vào giới chính trị.
Thương gia thì coi trọng hòa khí phát tài, mặc dù thương trường cũng có nhiều tranh đấu, nhưng trên căn bản vẫn phải tôn trọng những quy tắc tuần hoàn, chứ không thể đấu đá chém giết giống bọn xã hội đen được.
Chuyện mà Diệp Thiên nói đã vượt qua giới hạn tâm lý của Tống Hạo Thiên, thế nào ông cũng không tin nhà họ Tống lại có loại người như thế.
- Văn Hiên lão đệ, Diệp Thiên nói đều là sự thật đấy, lúc đó tôi cũng ở hiện trường, nếu mà không gặp được tôi có khi cái mạng nhỏ của Diệp Thiên này đã không còn rồi ấy chứ.
Nói đến chuyện này, Cẩu Tâm Gia cũng không còn đứng về phía Tống Hạo Thiên nữa, ông rất ghét kiểu người trong gia tộc đấu đá lẫn nhau, người của Tống gia làm chuyện thế này, thì khoảng cách đến gia tộc suy tàn không còn xa rồi.
- Nguyên Dương đại ca, ông nói là thật à?
Nhìn thấy Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, Tống Hạo Thiên không còn đứng thẳng được nữa, đột nhiên lưng trở nên gù xuống, cả người trong nháy mắt hình như già đi rất nhiều, lúc nói chuyện môi còn run run.
Cả đời dốc sức để Tống gia được yên ổn và rạng danh, Tống Hạo Thiên không ngờ rằng sắp đến lúc lâm chung rồi mà Tống gia lại thành ra thế này, cố gắng cả đời của ông, thoáng chốc lại trở nên buồn cười như vậy.
Gia nhập vào giới chính trị, chỉ là do 1 vài nhu cầu chính trị mà thôi, chứ từ trong sâu thẳm mà nói, Tống Hạo Thiên vẫn muốn được làm 1 thương nhân, chỉ có điều mục tiêu phấn đấu cả đời của ông đến giờ phút này lại hoàn toàn bị phá sản.
Loại đả kích này, khiến cho Tống Hạo Thiên tuy là 1 người mạnh mẽ quen với sóng to gió lớn rồi mà vẫn không thể chịu đựng được.
Nhìn thấy sắc mặt Tống Hạo Thiên cực kỳ khó coi, Cẩu Tâm Gia vội vàng nói:
- Văn Hiên lão đệ, Tống gia lớn vậycó vài ba loại người như thế cũng là điều dễ hiểu, ông cũng đừng tức giận như vậy. Tống Hạo Thiên hít 1 hơi thật sâu vào, cảm kích nhìn về phía Cẩu Tâm Gia, gật đầu nói:
- Nguyên Dương, cảm ơn ông, Diệp Thiên, cháu nói tên nó là gì đi? Chuyện này ông sẽ làm cho ra nhẽ cho cháu! - Cháu không cần ông làm cho ra nhẽ cho cháu.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Chuyện của cháu không quen nhờ người khác giải quyết giùm, Tống tiên sinh, điều kiện của cháu không phải là cần ông làm cho ra nhẽ đâu. - Vậy cháu... đây là ý gì?
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, không chỉ có Tống Hạo Thiên không hiểu là ý gì mà ngay cả Cẩu Tâm Gia cũng mơ hồ nhìn Diệp Thiên, cậu nói ra chuyện này, không phải muốn để Tống Hạo Thiên can thiệp vào hay sao?
- Người khác cái gì nợ cháu thì cháu thích tự mình đến đòi hơn, thế nhưng chuyện này là do Tống gia gây nên, yêu cầu của cháu là nhà họ Diệp ở kinh thành sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì hết.
Diệp Thiên cười cười, nói tiếp:
- Con người cháu rất ích kỉ, cũng thù rất dai, tật xấu cũng nhiều, nhưng có 1 điểm, nếu ai động đến người thân của cháu, cháu sẽ đuổi giết hắn đến tận cùng cuối đất, không chết không ngừng. Diệp Thiên nói ra những lời này, Tống Hạo Thiên lập tức hiểu được, nói chuyện vòng vo tam quốc nửa ngày, cũng chỉ là muốn mình đảm bảo an toàn cho người nhà họ Diệp.
Nếu là người khác nói những lời hổ báo này với mình, Tống Hạo Thiên tuyệt đối chỉ cười trừ, chỉ cho rằng con nít chưa hiểu chuyện, nhưng từ miệng Diệp Thiên nói ra, ông sẽ cẩn trọng ghi nhớ.
Bởi vì nếu Tống Hạo Thiên đồng ý với Diệp Thiên, ông nhất định sẽ phải làm đến nơi đến chốn, nếu không người nhà họ Diệp mà có bất kỳ thương tổn nào thì cái tên tiểu tử không phân biệt trắng đen kia nhất định sẽ đổ lên đầu nhà họ Tống.
- Được rồi, ông đồng ý, trong khả năng lớn nhất của ông sẽ đảm bảo an toàn cho người nhà họ Diệp ở Bắc Kinh.
Trầm ngâm 1 hồi lâu, Tống Hạo Thiên rốt cục cũng gật đầu đồng ý, tuy rằng ông là lãnh đạo đã về hưu, nhưng sắp xếp 1 vài người bảo vệ Diệp gia, cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có điều sau khi đồng ý điều kiện của Diệp Thiên, tâm lý của Tống Hạo Thiên có cảm giác không biết nên vui hay buồn nữa.
Bởi vì 20 năm trước, hai nhà Diệp Tống là kẻ thù không đội trời chung, thế nhưng sau này mình lại phải nghĩ mọi cách để đảm bảo an toàn cho nhà họ Diệp, thế sự khó đoán trước, đều là như vậy.
- Được, nếu Tống tiên sinh đã đồng ý rồi, ân oán hai nhà Diệp Tống, từ nay về sau xóa bỏ!
Không đề cập đến chuyện của mẹ, Tống Hạo Thiên có thể đáp ứng 3 điều kiện nàymcũng đã thể hiện đủ thành ý, tuy rằng oán khí trong lòng Diệp Thiên vẫn chưa tiêu biến hết, cậu vẫn nâng chén rượu lên hướng về Tống Hạo Thiên ở xa xa, nói:
- Tiểu tử hôm nay có nhiều mạo phạm, mong rằng ông đại nhân đại lượng sẽ không so đo với cháu. Kiệu có người khiêng, người có người nâng đỡ, Diệp Thiên đã nói ra điều bất mãn của mình với Tống gia rồi, nếu còn tiếp tục nữa, e là hơi thái quá.
Diệp Thiên dù vô tình không nhận ông ngoại, nhưng dù sao đối phương cũng đã 80, nhường 1 bước cũng là đạo làm người.
- Ông... ông so đo với cháu?
Tống Hạo Thiên bị đứa cháu vô lại này chọc cho dở khóc dở cười, nó biến mình thành đứa con nít 3 tuổi chắc? Tát 1 cái rồi lại dùng kẹo ngọt dỗ.
- Được rồi, Văn Hiên lão đệ, theo tôi nói, ông cũng sắp xuống hố rồi, còn quan tâm nhiều đến chuyện gia tộc làm gì chứ?
Nhìn thấy Diệp Thiên thương lượng với ông bạn già mình xong rồi, Cẩu Tâm Gia thở phào nhẹ nhõm, kéo Tống Hạo Thiên qua 1 bên, nói:
- Đến đây, đến đây, kể cho tôi nghe chuyện ngày trước 1 chút đi! Được, lát nữa tôi cùng nói với ông, thế cánh tay này rốt cuộc là chuyện gì?
Cuối cùng cũng gỡ được nút thắt trong lòng Diệp Thiên, tâm trạng Tống Hạo Thiên đúng là thoải mái hơn rất nhiều, cầm chén rượu lên uống cùng mấy người Cẩu Tâm Gia. Mà Diệp Thiên lúc này lại có chút xấu hổ, đang nghĩ có nên quay lại vườn sau hay không thì trong phòng chợt vang lên tiếng điện thoại.
- Sư huynh, các anh uống trước đi, em đi nhận điện thoại đã!
Diệp Thiên đứng dậy đi vào phòng, trong sân này tràn ngập linh khí, sóng di động không thông, có thể có số điện thoại bàn, thì chắc là người rất thân thiết với Diệp Thiên. - Diệp Thiên, tên tiểu tử thối này làm cái quái gì thế? Sao ngoài sân bị người vây quanh thế, đến ba... ba cũng không được vào à?
Vừa mới nhấc điện thoại lên, bên trong đã vọng ra tiếng giận dữ của Diệp Đông Bình, cả cửa nhà mình cũng không được vào, thế thì ai mà chẳng nổi cáu.
- Khụ khụ, ba, ba đừng nóng, con ra ngoài đón ba đây!
Sau khi nghe được giọng cha, Diệp Thiên liền dập điện thoại, thế nhưng vừa ra đến cửa Tứ Hợp Viện thì dừng chân lại. Sau khi Diệp Thiên đưa ra cái điều kiện khi nãy, nhìn thấy Tống Hạo Thiên vui vẻ đồng ý, cậu liền tiện mồm thay cha hóa giải luôn mâu thuẫn hai nhà Diệp Tống.
Thế nhưng lúc này Diệp Thiên mới nhớ ra, mình có phải chủ nhà họ Diệp đâu, nếu như cha không đồng ý, thì chuyện đó không thể như thế được đâu.
- Thôi, lo nhiều làm gì, cha mình không thích thì cũng phải làm rõ với nhà họ Tống đi.
Diệp Đông Bình trang phục ngay ngắn đang tranh luận trước cổng, vội vàng hô:
- Diệp Thiên, chuyện gì thế? - Đó là ba tôi, để ba tôi vào đi!
Diệp Thiên liếc mắt nhìn Phục Tranh Minh, khiến cho ông sợ tới mức lui sau vài bước, tục ngữ nói hảo hán không ăn mối thiệt trước mắt, người dám đối đầu gat gắt với thủ trưởng, cho dù đánh hắn cũng là vô ích mà thôi.
- Ba, dạo này ba bận cái gì? Sao bây giờ mới qua đây?
Sau khi Diệp Thiên quay về kinh thành, đây là lần đầu tiên Diệp Đông Bình xuất hiện, cũng không biết bận việc gì mà lúc này mới qua đây, Diệp Thiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Sau khi Diệp Thiên kéo Diệp Đông Bình vào sân, thoáng nhìn sắc mặt của cha, lập tức nhíu mày lại, mở miệng hỏi:
- Ba, có phải ba gặp chuyện gì rồi không? Con thấy khí sắc cha không được tốt lắm. Diệp Đông bình cười khổ nói:
- Có chuyện rồi, lần này ba con gặp chuyện không nhỏ, thế nên mới đến bàn bạc cùng con đây.
- Ba đợi chút.
Diệp Thiên ngắt lời cha, nói:
- Trong sân còn có chuyện lớn hơn, chờ giải quyết xong đã rồi hẵng nói.
← Ch. 378 | Ch. 380 → |