← Ch.392 | Ch.394 → |
Trương Tam năm nay 36 tuổi, là người ở thị trấn Nhiêu Dương, Hà Bắc, cũng là nơi mà vào thời cận đại Trạc Cước phát triển, ông còn trẻ đã rất thích đấu nhau, đã từng 1 lần say rượu rồi xảy ra xung đột, móc mắt của 1 người, sau đó mới biết người đó vốn là 1 cảnh sát chìm.
Sau đó, Trương Tam trên đường chạy trốn, nhờ thân thủ và khôn ngoan hơn người, đã nhanh chóng gây dựng được danh tiếng trên giang hồ, nhưng vì vụ án năm đó, Trương Tam không dám dùng tên thật, thậm chí đến cả võ tay cũng không dám dùng nữa.
Mà sau khi gia nhập vào boxing ngầm 2 năm trước, cuộc sống của Trương Tam lập tức thay đổi 1 trời 1 vực, Chúc Duy Phong không biết nhờ quan hệ gì, mà giải quyết xong vụ án của hắn, khiến cho cuộc đời Trương Tam lần đầu tiên quang minh chính đại quay về quê hương mình.
Hiện nay Trương Tam cũng tiết kiệm được mấy chục vạn, nếu như rút lui khỏi giới boxing ngầm, cũng có thể sống 1 cuộc sống bình dị, chỉ có điều vì muốn báo đáp Chúc Duy Phong, hắn mới ở lại đấu trường này, ngay cả trận đấu đầu tiên trên đấu trường với Andreyebich này, cũng là Trương Tam tự nguyện.
Đương nhiên, Chúc Duy Phong đưa ra mức thưởng kếch xù cho trận đấu này, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trương Tam lên sàn, bởi vì nếu thắng được trận này, hắn có thể kiếm được 50 vạn, cho dù là đánh bại cũng có được phí ra khỏi sàn là 20 vạn, đây cũng là điều mà Trương Tam khó có thể từ chối.
Bởi đã sớm từng trải, Trương Tam bất luận là lúc nổi tiếng trên giang hồ hay là lúc đánh boxing ngầm, từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ dùng qua võ tay, đây cũng là cơ hội cuối cùng đồng thời cũng là đòn sát thủ để bảo vệ mạng sống mình, phải đối diện với tên Andreyebich bất khả chiến bại, Trương Tam mới phải sử dụng đến.
1 luồng khí lực từ đầu ngón tay Trương Tam phóng ra, đừng nói là đôi mắt, mà ngay cả 1 tấm gỗ, Trương Tam cũng có thể chọc thủng 2 lỗ, mà hơn nữa người mạnh mẽ đến đâu mất đi đôi mắt, cũng biến thành 1 người bất lực.
Trên mặt Trương Tam lộ ra nụ cười ác độc, trong đầu hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh 2 con mắt của Andreyebich lăn lông lốc dưới sàn, mọi người trên khán đài lúc này như ngừng thở, bởi vì thắng bại... sắp rõ rồi.
- Bốp!
1 tiếng kêu giòn tan từ võ đài vang ra, dưới hiệu quả đặc biệt của âm thanh đó, như có tiếng lanh lảnh lạ thường, mà miệng Trương Tam phát ra 1 tiếng kêu đau đớn, thân hình nhanh như chớp lui ra phía sau.
Chỉ có điều Trương Tam mới đặt cược toàn bộ vốn liếng vào chiêu đó, thân hình dựa quá mức về phía trước, thân thể hắn mặc dù đã bay về phía sau, nhưng bàn tay phải còn chưa kịp rút về.
Tay của Andreyebich kia giống như 1 cái quạt, lúc này đột nhiên linh hoạt lạ thường, nắm chặt cổ tay Trương Tam, kéo vào trong lòng.
Đợt kéo này, Trương Tam sợ tới mức hồn vía lên mây, hắn biết khí lực của mình cũng hoàn toàn không thể so sánh với Andreyebich được, dưới tình thế cấp bách, toàn thân Trương Tam nghiêng người bay lên, đầu chúc xuống dưới, chân hướng lên trên, 2 chân giống như lưỡi kéo, kẹp vào 2 huyệt thái dương của Andreyebich.
Huyệt thái dương của người đánh võ, chắc chắn là 1 bộ phận yếu nhất trên cơ thể con người, Trương Tam thầm nghĩ chỉ cần làm cho Andreyebich thả cánh tay đó của mình ra, sau đó sẽ chạy ra khỏi võ đài, hắn đã bị Andreyebich dọa cho hết hồn rồi, cũng không còn dũng khí đấu tiếp nữa.
Chỉ có điều những chuyện phát sinh trong trận đấu ngày hôm nay, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Trương Tam, vốn cho rằng Andreyebich sẽ phải rút tay lại đỡ, thế nhưng hắn không chút động đậy hứng trọn 1 cước của Trương Tam, 1 ánh sáng lóe lên, mũi chân của Trương Tam dừng đúng chỗ huyệt thái dương của Andreyebich.
- Người... người này điên rồi sao?
Lúc đá trúng đối phương, trong lòng Trương Tam dâng lên 1 cảm giác hoang đường, theo hiểu biết của hắn, không có bất kỳ 1 người học võ nào lại có thể đem huyệt thái dương – 1 điểm yếu ra cho kẻ địch đánh.
Kinh nghiệm đấu võ của Trương Tam cũng cực kỳ phong phú, trong lòng trong nháy mắt đã có ý định chuyển bại thành thắng, nhưng vào lúc 2 chân của hắn đá trúng đầu, thuận thế móc vào cổ của Andreyebich, hắn muốn dùng toàn bộ lực của 2 chân cắt đứt cổ cảu Andreyebich.
Chỉ có điều mặt Trương Tam hướng xuống mặt đất, hắn cản bản là không có cách nào nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Andreyebich, nếu không hắn nhất định đã hối hận với sự lựa chọn của mình.
Đương nhiên, Trương Tam cũng không có cơ hội để hối hận.
Ngay lúc 2 chân Trương Tam kẹp lấy cổ của andreyebich, 2 bàn tay to như cái quạy đồng thời nắm chặt vào chỗ mắt cá chân 2 chân của Trương Phong, trên nét mặt của Andreyebich lộ 1 nụ cười nham hiểm, cùng với chỗ máu chảy trên đầu đó, toàn thân giống như 1 con quỷ trong địa ngục.
- Hắn... sao hắn không sao?
Đây là ý nghĩ cuối cùng trên thế gian này của Trương Tam, ngay tại thời điểm hắn vừa ý thức được sai lầm của mình, 1 cỗ lực mạnh mẽ đột nhiên xé toạc 2 chân Trương Tam ra, trong nháy mắt sự đau đớn truyền lên não bộ Trương Tam, sau đó suy nghĩ của hắn cũng chìm dần vào bóng tối.
Tên Andreyebich vạm vỡ như 1 con gấu bắc cực, sau khi nắm lấy 2 chân Trương Tam, căn bản cũng không ngừng lại, 2 tay giơ lên trên, 2 chưởng hướng phát ra, hắn chỉ đơn giản dùng lực cánh tay xé toạc đôi người Trương Tam ra.
Máu tươi cùng nội tạng văng tung tóe khắp nơi, trong nháy mắt ướt đẫm mà khuôn mặt Andreyebich, hắn giống như là 1 con tinh tinh đẫm máu, 2 tay còn kéo 1 nửa thân thể, ngửa mặt lên trời gào thét, chấn động đến mức mọi người xung quanh khán đài đều cảm thấy đau nhức cả lỗ tai.
Trương Tam còn chưa cảm nhận thấy sự đau đớn, lúc này lại biến thành sự sợ hãi, khiến cho mọi người trong hội trường, trừ Diệp Thiên ra đều sợ hãi, lúc này bất kể là đại gia giàu có hay là thiên kim tiểu thư đều mặt trắng bệch.
Có vài người còn không chịu được kích động bất ngờ lúc này, nhìn thấy cảnh trên võ đài lúc này không ngừng nôn mửa, lần đầu tiên họ biết, hóa ra muốn theo đuổi sự kích thích, thì phải cần có 1 trái tim mạnh mẽ.
Toàn bộ hội trường lúc này đều rơi vào khủng hoảng, 1 vài người thậm chí còn đừng lên chạy về phía thang máy, bọn họ sợ tên Andreyebich trên võ đài phát điên chết chết bọn họ giống như là giết gà thì chết.
Có người có thể cảm thấy không đúng, bọn họ tới vốn là để tìm kích thích, nhìn thấy cảnh máu me này, nên hoan hô cổ vũ tên Andreyebich này mới là đúng.
Nhưng phải biết rằng, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, bọn họ có thể chấp nhận người sống bị đánh chết, nhưng kiểu như 1 người đang sống sờ sờ mà bị tách làm 2 thế kia, mà trên võ đài khắp nơi còn tung tóe nội tạng, loại kích thích mạnh thế này, thực sự vượt xa sức chịu đựng của bọn họ.
Sau khi sức chịu đựng đến cực điểm, thì điều còn lại là sự tan vỡ, nhất là tiếng la khóc của những vị phu nhân, lại càm tăng thêm cảm giác tan vỡ, 1 vài người vốn có thể chịu đựng được, cũng không chịu được la hét ầm lên.
Trong nháy mắt, toàn bộ hội trường nhốn nháo ầm lên, ai cũng không biết được đây là tiếng kêu hoảng sợ đến tột cùng hay là tiếng cổ vũ cho Andreyebich, hay là dùng cách này để giảm bớt sự sợ hãi của bản thân.
- Yên lặng nào, xin mọi người yên lặng ạ. Andreyebich tiên sinh là 1 quyền thủ chuyên nghiệp, anh sẽ không làm tổn hại đến mọi người đâu, xin mọi người bình tĩnh!
Vào lúc này, vị MC hơn 40 tuổi đó đứng dậy, thế nhưng hắn cũng đứng cách xa võ đài, trường hợp này, cho dù đã làm MC cho boxing ngầm 3 năm rồi, những cũng cảm thấy 2 chân mềm nhũn, lấy hết dũng khí toàn thân, cũng không dám đến gần con người như con quỷ đấy.
Theo tiếng nói của MC, 1 đội bảo vệ hơn 20 người mang súng, cũng lần lượt đứng lên ở trong các góc của hội trường, sự xuất hiện của bọn họ, làm cho mấy người như muốn ngất xỉu dần dần bình tĩnh lại, rốt cuộc trong lòng những người này, 1 người có võ mạnh mẽ đến đây cũng khó có thể chống lại được vũ khí hiện đại.
Chỉ có điều sau khi mấy người đó xuất hiện, thân thể Andreyebich trên võ đài run rấy đứng bật dậy, cầm trong tay 2 mảnh thân thể khắp nơi đều là máu tươi, thế nhưng rốt cục thì hắn vẫn có thể đè nén được thứ dục vọng đó xuống, sau khí vửt 2 mảnh thân thể đó ra, lẳng lặng đứng giữa võ đài.
- Người này tuyệt đối không đơn giản, hắn đã từng có kinh nghiệm tay không đấu với súng, hơn nữa kinh nghiệm còn cực kỳ phong phú!
Sau khi nhìn thấy hành động của Andreyebich, tâm thần Diệp Thiên chấn động, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Andreyebich, cực kỳ giống với cậu, Diệp Thiên trước kia lúc bị súng dí vào người, phản ứng đầu tiên là phải giết sạch những người đó để bảo vệ chính mình.
Từ điểm này mà nói, Diệp Thiên cũng là loại người giống như Andreyebich, bọn họ chỉ bằng lòng tự mình nắm giữ vận mệnh chính mình, bất kỳ cử chỉ nào bọn họ cho là bị uy hiếp, đều phải hứng chịu đòn trí mạng.
Thế nhưng hoàn cảnh xung quanh Diệp Thiên lúc đó chỉ toàn là cây cối, mà Andreyebich lại trực tiếp đối diện với hơn 20 người có vũ khí, nếu hắn mà có hành động gì bất thường, sợ là trong nháy mắt sẽ bị bắn thủng như cái sàng, đứng yên bất động mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất lúc này.
2 người châu Âu đi theo Andreyebich đó, cũng lần lượt đi qua sợi dây thừng trên võ đài, 1 người cầm thùng nước, 1 người cần bông băng rửa sạch vết thương trên trán của Andreyebich.
Thế nhưng toàn thân Andreyebich lúc này đều là máu tươi, sau khi dội thùng nước đó lên đầu, toàn bộ sàn võ đài đều biến thành màu đỏ, 1 dòng nước đỏ tươi chảy xuống, dần dần ngập hết cả sàn.
Theo lý mà nói, chuyện rửa sạch vết thương thì nên đến phòng nghỉ mà làm, chỉ có điều Andreyebich đứng đó bất động, ai cũng không dám mở miệng đuổi hắn đi, 2 người châu Âu này ra hiệu, lại có thêm 3 thùng nước được đưa lên võ đài dội lên đầu Andreyebich.
Vết máu trên đầu sau khi được rửa sạch, 1 vài người mắt tinh phát hiện, 1 mảnh da ở chỗ trán của Andreyebich đã bị tróc ra, mọi người lúc này mới biết được, hóa ra bị Trương Tam đánh chiêu bất ngờ, Andreyebich cũng bị thương.
Đối với điểm này, Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức đã sớm nhìn thấy, thực lực Andreyebich thực sự rất mạnh, nhưng công phu ngón tay của Trương Tam cũng không thể khinh thường, nếu không phải vào lúc nguy cấp đầu hắn ở dưới thấp, thì thắng bại trận này đúng là khó đoán trước được.
← Ch. 392 | Ch. 394 → |