← Ch.413 | Ch.415 → |
Diệp Thiên mặc dù ít tuổi, nhưng dù sao thân phận địa vị như thế, lên máy bay hắn không nói gì, cũng làm cho không ai dám nói, sau khi máy bay bay khoảng nửa tiếng, Diệp Thiên hướng Liễu Hi Quốc hỏi về một vài chuyện Myanmar, không khí mới có vẻ bớt đi áp lực.
Liễu Định Định vừa vặn ngồi đối diện Chu Khiếu Thiên, tựa hồ còn nhớ chuyện vừa bị gọi là cháu gái, thỉnh thoảng hướng Chu Khiếu Thiên quơ nắm tay nhỏ, nếu không băn khoăn Diệp Thiên cùng cha mẹ đang ở đây, cô thật sự có thể tại ngàn mét trên không diễu võ.
Sau hơn hai giờ, máy bay đáp xuống Rangoon Myanmar, nơi này khí hậu cùng Hồng Kông không khác nhau lắm, tuy rằng đã sắp đến cuối tháng mười hai, nhưng nhiệt độ vẫn hơn hai mươi, so sánh kinh thành lúc này đã là băng tuyết, nơi này có thể thấy được chuối tây và cây dừa, làm cho người ta có cảm giác gió mát nước Nam.
Chưa bao giờ ra khỏi nước nên Chu Khiếu Thiên lại càng đánh giá chung quanh, tựa như Hồ Hồng Đức cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, y cả đời sống trong núi Trường Bạch, đối với cái rét căm căm đã thành thói quen, độ ấm nơi này làm y cảm giác không thích ứng lắm.
Thật là thảm hại, Hi Quốc, các người có xe tới đón sao?
Sau khi ra khỏi sân bay, Diệp Thiên không thể không nhíu mày, dù sao Rangoon cũng là thủ đô Myanmar, xe taxi đợi khách bên ngoài sân bay, lại có thể đều là xe ba bánh, có mấy người, cư nhiên là nhân lực, làm Diệp Thiên không nhịn được có loại cảm giác trở về thời điểm những năm tám mươi trong nước.
Có, tổ ủy sẽ sắp xếp, tiểu sư thúc, chúng ta đợi một chút.
Liễu Hi Quốc cùng Diệp Thiên tiếp xúc không nhiều, nhưng y vẫn là người rất bảo thủ, bởi vì Diệp Thiên là sư đệ nhạc phụ, cho nên Liễu Hi Quốc đối với Diệp Thiên là thập phần cung kính, trong lời nói không có một chút vô lễ.
Hơn nữa lần trước Diệp Thiên ở Hồng Kông tách thạch, lại có thể tách ra một khối Phỉ thúy Đế vương lục thượng hạng, tuy rằng đó không phải thuộc về nhà bọn họ, nhưng mài ra một đôi vòng tay Đế vương lục, đến bây giờ còn trưng bày trong tiệm châu báu, bởi vậy làm cho thanh danh Công ty châu báu Tả Gia Tuấn xây dựng ở Hồng Kông lan truyền xa rộng.
Trong khi hai người đang nói chuyện một chiếc xe, phần đuôi nhả khói đen, xông thẳng vào lối ra của sân bay, một thanh niên da ngăm đen ngậm thuốc lá, cầm một tấm bài hướng sân bay đi tới.
Này anh tới đón chúng tôi sao?
Ánh mắt Liễu Định Định tương đối tinh, liếc mắt đọc chữ trên tấm bài, liền vội kéo người trẻ tuổi kia.
Định Định, làm việc không nên thô lỗ như vậy.
Thấy hành động của con gái, Liễu Hi Quốc đứng bên phải dở khóc dở cười đứng dậy, bởi vì người trẻ tuổi kia lúc này hai mắt đang nhìn đăm đăm Liễu Định Định, cô gái Myanmar đều bị làn da ngăm đen, chỗ y chưa bao giờ gặp được người con gái xinh đẹp như vậy?
Liễu Hi Quốc chặn tầm mắt người trẻ tuổi, chỉ vào tấm thẻ bài trong tay y hỏi:
Tôi là Liễu Hi Quốc, xin hỏi cậu là người đến đón chúng tôi sao?
Sau khi người trẻ tuổi kiễng đầu ngón chân muốn lại nhìn thấy Liễu Định Định không có kết quả, mới không tình nguyện nói:
Đúng vậy, tôi là tổ ủy phái tới, các vị, mời lên xe đi.
Sau khi ngồi lên xe, đám người Diệp Thiên mới thêm một bước cảm nhận được Myanmar nghèo khổ này đến chiếc xe --- quốc gia cũng không biết là hỏng, khỏi phải nói điều hòa, ngay cả cửa kính xe cũng không có, sau khi chạy đến khách sạn, mấy người đều xám mặt mày tro, khỏi phải nói có bao nhiêu chật vật.
Hi Quốc, ngươi không phải nói Myanmar khoáng sản tài nguyên phong phú, sao lại nghèo như vậy?
Xuống xe đi vào khách sạn, Diệp Thiên nhịn không được hướng Liễu Hi Quốc, bởi vì lúc trước Liễu Hi Quốc giới thiệu với hắn, hàm lượng vàng của Myanmar rất lớn, không đến mức có bộ dáng nghèo khổ này chứ?
Liễu Hi Quốc nghe vậy cười nói:
Tiểu sư thúc, có tiền đều trong phạm vi khống chế của chính phủ và quân đội Liên bang cùng Bộ lạc Myanmar, cùng lắm là tới gần Rangoon, hoàn toàn từ đầu không có nhiều tài chính thu vào, căn bản không có cách nào tiến hành xây dựng cơ bản.
Myanmar tuy rằng không lớn, nhưng là mảnh đất nơi nơi đều là rừng rậm đồi núi, mỗi Bộ lạc chiếm cứ trên cơ bản đều không đi, chính phủ mua quân. Mà tài nguyên đất đai phong phú giàu có này, chính phủ lại càng đừng nghĩ nhúng chàm, hầu như dựa vào công việc Phỉ Thúy hàng năm thu vào, nhân viên công vụ không bị chết đói, đã coi như là không tồi rồi.
Chính phủ này như hoa tuyệt thế, ngay cả chính phủ nhà Thanh trước kia cũng không bằng nha?
Đám người Diệp Thiên đi vào khách sạn đến trước bàn làm việc làm thủ tục nhập cư, hắn dùng danh nghĩa đánh cược Thạch đến Myanmar này, ở bề ngoài công việc vẫn phải làm.
Sau khi có được thẻ phòng, Liễu Hi Quốc nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
Tiểu sư thúc, nếu đến đây, ngài cũng đi công vận Phỉ Thúy một chuyến đi, nói không chừng có thể tìm ra thứ tốt.
Đánh cược đều là Phỉ Thúy? Toàn bộ đánh cuộc là bán phải không?
Sau khi nghe lời Liễu Hi Quốc nói, Diệp Thiên không khỏi tim đập thình thịch, phải biết rằng, nếu như hắn định tại đống biệt thự ở Hồng Kông bày ra trận pháp, cần không ít Ngọc thạch phẩm chất tốt, mà tính chất Phỉ Thúy dâng tính năng linh khí, so với Điền ngọc tốt hơn, nếu quả thật có thể đánh cược được mấy khối, thật sự có thể làm Diệp Thiên tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Liễu Hi Quốc nói:
Myanmar bên này hàng là trực tiếp, mới từ mỏ đưa tới, phần lớn đều toàn bộ đánh cược, tiểu sư thúc ngài thấy lần trước, đều là hàng Mao thạch cũ mà các thương nhân tự mình tách ra, mà chủ nhân mỏ quặng đầu tiên, lại càng ưa thích bán ra toàn bộ khối nguyên liệu.
Một khối Nguyên thạch như da thạch, chỉ có thần tiên mới có thể từ trong đó phân rõ có hay không ẩn chứa Phỉ Thúy, cho nên toàn bộ người ở mỏ quặng này, chủ yếu rất ít tách thạch ra bán, như vậy có thể tránh mạo hiểm thổng phồng đánh cược thua.
Nhưng nếu như may mắn, một vài da thạch biểu hiện không tốt bị bán đi giá rẻ, thường thường cũng có thể tách ra Phỉ Thúy có giá trên trời, truy cứu cũng không thể nói rõ ra là ai bồi ai kiếm.
Vậy hay thôi đi, toàn bộ khối nguyên liệu đánh cược tính quá lớn, ta sợ tìm không được.
Nghe Liễu Hi Quốc vừa nói xong, Diệp Thiên lập tức muốn bỏ qua ý niệm đi đánh cược thạch trong đầu, mở miệng nói:
Ta sáng mai đi làm công chuyện, nhanh thì năm ba ngày, chậm thì một tuần có thể trở lại, nếu quá ngày đó, ngươi tự mình quay về Hồng Kông đi.
Mấy ngày nay Diệp Thiên cũng suy đoán qua hành trình Myanmar lần này, suy đoán ra kết quả không khác Cẩu Tâm Gia lắm, tiền đồ khó hiểu không hiểu, Diệp Thiên cũng không biết chuyện gì sẽ phát sinh, hắn cũng không dám chắc chuyện này có thuận lợi hay không.
Liễu Hi Quốc đáp:
Vâng, tiểu sư thúc, nếu cần trợ giúp gì, ngài có thể bất cứ lúc nào gọi điện thoại cho tôi.
Khoát tay, Diệp Thiên cầm thẻ phòng cùng Hồ Hồng Đức hai người lập tức hướng thang máy đi tới, còn
Liễu Định Định tự động đi theo, Diệp Thiên cũng lười nói, chỉ sợ tiên sư Lý Thiện Nguyên tái thế, cũng đối với nha đầu kia không có biện pháp.
Nhưng Liễu Định Định lúc nhỏ luyện tập công pháp chính là nhất mạch ma y, sau khi Diệp Thiên truyền thuật pháp, tu vi Liễu Định Định là Nhất Nhật Thiên Lý, tuy rằng không giống Chu Khiếu Thiên tiến vào ám kình, nhưng đối phó với năm ba người đàn ông vạm vỡ, tuyệt đối không có vấn đề, ít nhiều cũng có thể giúp Diệp Thiên nhanh hơn.
Ông chú, ngài làm gì vậy?
Thấy Diệp Thiên tiến vào phòng liền khoanh chân ngồi trên giường, Liễu Định Định không khỏi kỳ quái hỏi.
Ta mệt mỏi, nghỉ ngơi không được sao?
Nước ngoài không thể so với trong nước, mọi chuyện đều phải cẩn thận, nhất là lượng vàng rất lớn, nếu để lộ tin tức, chỉ sợ các loại Ngưu quỷ Xà thần đều chen chúc tới, cho nên Diệp Thiên đang dùng khí cơ cảm ứng trong phòng có bị người lắp thiết bị theo dõi hay không.
Với tu vi hiện tại của Diệp Thiên, người bên ngoài cách hơn trăm mét nhìn hắn, trong lòng hắn có thể sinh ra báo động, thiết bị theo dõi nghe trộm mặc dù là dụng cụ điện tử, nhưng không thể gạt được giác quan thứ sáu của Diệp Thiên tra xét.
Lừa ai đây?
Liễu Định Định bất mãn than thở một câu.
Oa táo!
Diệp Thiên tức giận nhìn cô trừng mắt một cái, lại nhắm hai mắt lại, qua khoảng năm sáu phút sau mới đứng dậy xuống giường, nói:
Định Định ở một phòng, ông Hồ cùng Khiếu Thiên cùng tôi ở bên này, ngồi đã hơn nửa ngày trên máy bay, mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút.
Myanmar tuy rằng cơ sở căn bản rất kém cỏi, vừa rồi một đường cũng không thấy một tòa nhà nào cao hơn mười tầng, nhưng khách sạn này xây dựng không tồi, đám người Diệp Thiên ở chính là hai phòng vừa có phòng khách, phòng ngủ, nhà tắm vệ sinh độc lập.
Tôi không làm phiền nữa!
Liễu Định Định còn nghĩ ở lại trong phòng Diệp Thiên.
Không làm phiền thì trở về nghỉ đi!
Sau khi đuổi Liễu Định Định đi, Diệp Thiên lấy điện thoại di động mở máy, vừa khởi động máy bốn năm tin nhắn hiện lên, chưa kịp xem, chuông điện thoại di động liên tiếp vang lên.
Tôi là Diệp Thiên.
Diệp Thiên ấn phím nghe.
Diệp tiên sinh, tôi là phụ tá của tướng quân Ba Cương Chương Sơn, có ba chiếc xe quân sự để anh kiểm tra và nhận, không biết anh bây giờ ở đâu?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói phổ thông có hơi khó chịu, mang theo hương vị của miền núi.
Diệp Thiên nghĩ một lát, nói:
Tôi vừa đến Myanmar, hiện tai đang ở Rangoon, hay vậy đi, ngày mai anh có thể đưa ba chiếc xe đến bên ngoài Rangoon không? Đến lúc ấy chúng ta lại liên lạc.
Đang ở nước khác tha hương, hơn nữa lần này lại dẫn theo nhiều người như vậy, Diệp Thiên làm việc không thể không cẩn thận, đây cũng là nguyên nhân hắn không cho đám người Mã Lạp Khải cùng Vũ Thần theo hắn đến Myanmar, sợ bị người một lưới bắt hết.
Không vấn đề, tôi ngày mai liên lạc lại với Diệp tiên sinh cũng được!
Đối phương hẳn là quân nhân, nói chuyện rất ngắn gọn, sau khi đáp ứng thì ngắt điện thoại luôn.
Nghe trong loa truyền đến thanh âm tu tu, Diệp Thiên lập tức gọi điện thoại cho Đường Văn Viễn, sau khi thẩm tra đối chiếu tên Chương Sơn, lúc này mới yên lòng.
Nhìn lướt qua tin nhắn trên điện thoại di động, Diệp Thiên gọi điện cho Vũ Thần, biết đối phương đã sắp hạ cánh, hơn nữa vào khách sạn ở cách phòng mình không xa, sau khi dặn dò Vũ Thần vài câu không được gây chuyện, Diệp Thiên ngắt điện thoại.
Sư phụ, chúng ta lần này rốt cuộc muốn làm gì?
Thấy biểu hiện Diệp Thiên trên đường đến khách sạn, Chu Khiếu Thiên không khỏi tò mò trong lòng.
Vàng, ta lần này đến tìm kiếm vàng được một đám người Nhật Bản giấu kín ở Myanmar trong chiến tranh thê giới thứ hai, ông Hồ, Khiếu Thiên, lúc trước không phải không nói cho mọi người biết, thật sự là quan hệ rất lớn, sợ để lộ tin tức.
Đến nơi này, Diệp Thiên cùng không cần tiếp tục đối với hai người che giấu, lập tức đem ngóc ngách chuyện này giải thích hết.
Diệp Thiên mặc dù ít tuổi, nhưng dù sao thân phận địa vị như thế, lên máy bay hắn không nói gì, cũng làm cho không ai dám nói, sau khi máy bay bay khoảng nửa tiếng, Diệp Thiên hướng Liễu Hi Quốc hỏi về một vài chuyện Myanmar, không khí mới có vẻ bớt đi áp lực.
Liễu Định Định vừa vặn ngồi đối diện Chu Khiếu Thiên, tựa hồ còn nhớ chuyện vừa bị gọi là cháu gái, thỉnh thoảng hướng Chu Khiếu Thiên quơ nắm tay nhỏ, nếu không băn khoăn Diệp Thiên cùng cha mẹ đang ở đây, cô thật sự có thể tại ngàn mét trên không diễu võ.
Sau hơn hai giờ, máy bay đáp xuống Rangoon Myanmar, nơi này khí hậu cùng Hồng Kông không khác nhau lắm, tuy rằng đã sắp đến cuối tháng mười hai, nhưng nhiệt độ vẫn hơn hai mươi, so sánh kinh thành lúc này đã là băng tuyết, nơi này có thể thấy được chuối tây và cây dừa, làm cho người ta có cảm giác gió mát nước Nam.
Chưa bao giờ ra khỏi nước nên Chu Khiếu Thiên lại càng đánh giá chung quanh, tựa như Hồ Hồng Đức cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, y cả đời sống trong núi Trường Bạch, đối với cái rét căm căm đã thành thói quen, độ ấm nơi này làm y cảm giác không thích ứng lắm.
Thật là thảm hại, Hi Quốc, các người có xe tới đón sao?
Sau khi ra khỏi sân bay, Diệp Thiên không thể không nhíu mày, dù sao Rangoon cũng là thủ đô Myanmar, xe taxi đợi khách bên ngoài sân bay, lại có thể đều là xe ba bánh, có mấy người, cư nhiên là nhân lực, làm Diệp Thiên không nhịn được có loại cảm giác trở về thời điểm những năm tám mươi trong nước.
Có, tổ ủy sẽ sắp xếp, tiểu sư thúc, chúng ta đợi một chút.
Liễu Hi Quốc cùng Diệp Thiên tiếp xúc không nhiều, nhưng y vẫn là người rất bảo thủ, bởi vì Diệp Thiên là sư đệ nhạc phụ, cho nên Liễu Hi Quốc đối với Diệp Thiên là thập phần cung kính, trong lời nói không có một chút vô lễ.
Hơn nữa lần trước Diệp Thiên ở Hồng Kông tách thạch, lại có thể tách ra một khối Phỉ thúy Đế vương lục thượng hạng, tuy rằng đó không phải thuộc về nhà bọn họ, nhưng mài ra một đôi vòng tay Đế vương lục, đến bây giờ còn trưng bày trong tiệm châu báu, bởi vậy làm cho thanh danh Công ty châu báu Tả Gia Tuấn xây dựng ở Hồng Kông lan truyền xa rộng.
← Ch. 413 | Ch. 415 → |