Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 424

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 424: Bọ ngựa bắt ve
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Shopee


-Ra vẻ thần bí, đồ là do Cẩu Tâm Gia giấu đi, còn có thể mất được hay sao?

Hồ Hồng Đức nhìn thấy Diệp Thiên chỉ nói một nửa, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm, trong lòng của ông ta, Cẩu Tâm Gia không gì là không thể làm được, thứ mà ông ta giấu kín, đương nhiên cũng không phải người bình thường có thể tìm được.

-Ông thì biết gì chứ? Đi nghỉ đi, tịnh dưỡng tinh thần cho tốt!

Diệp Thiên không hài lòng, trừng mắt nhìn Hồ Hồng Đức một cái, năm đó hơn hai mươi người mà Cẩu Tâm Gia dẫn đi gần như đều là cao thủ kỳ môn trong nước lúc bấy giờ, dù là như vậy vẫn tổn thất ba người, những người mà hắn mang theo chẳng qua chỉ là những người bình thường có công phu thô thiển, chỉ cần một phút bất cẩn là mất mạng như chơi.

Hơn nữa năm đó lúc Cẩu Tâm Gia rời khỏi, đã lợi dụng vị trí địa lý đặc biệt trong nham động của Ma Quỷ Sơn để bày ra trận pháp Cửu Quỷ Khóa Sát, gom tất cả sát khí trong bán kính mấy km ở xung quanh vào nơi cất giấu bảo vật, mấy chục năm qua, sát khí tích tụ ở nơi này có thể giết chết bọn người Võ Thần trong chớp mắt.

Tinh thần của Thakin Ba Thein Tin thất thường kì thật có liên quan chặt chẽ đến trận pháp này, chỉ là lúc đó trận pháp mới hình thành, sát khí tích tụ không nhiều, nếu không thì Thakin Ba Thein Tin không chỉ tinh thần không tỉnh táo mà có lẽ cũng khó lòng sống sót, thoát khỏi Ma Quỷ Sơn.

Mặc dù thuật pháp của Cẩu Tâm Gia lúc bấy giờ không bằng được với Diệp Thiên hiện nay, trận pháp cũng khá đơn giản, chỉ là sự tích tụ sát khí trong mấy chục năm nay cũng có thể khiến nơi đó trở thành một nơi đầy âm khí, dù Diệp Thiên muốn phá giải, e rằng cũng phải gặp nhiều trắc trở.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức cũng không dám nói đùa nữa, bọn Võ Thần sau khi ăn uống no nê cũng đã vào lều nghỉ ngơi, cả đêm không nói lời nào. Hơn năm giờ sáng hôm sau, tiếng động cơ của hai xe thiết giáp xé toang sự yên tĩnh của núi rừng, chạy về hướng Ma Quỷ Sơn.

Khoảng cách hơn 300km, nếu là nơi có đường đi tốt, cũng chỉ mất ba đến năm tiếng đồng hồ, chỉ là ở nơi đồi núi rừng rậm thế này, xe có thể đi qua được đã là điều không dễ dàng rồi, tốc độ chạy vô cùng chậm chạp, chạy đến buổi trưa, cách Ma Quỷ Sơn trên bản đồ còn những sáu, bảy mươi kilomét đường đi.

-Rè rè...ông chủ, gọi ông chủ!

Trong lúc bọn người Diệp Thiên xuống xe chuẩn bị bữa trưa, máy bộ đàm bên hông của Diệp Thiên đột nhiên vang lên tiếng rè rè, tiếp đó là tiếng gọi của Mã Lạp Khải.

Diệp Thiên lấy mấy bộ đàm xuống, hỏi:

-Lão Mã, Diệp Thiên đây, có chuyện gì vậy? Bây giờ mọi người đến đâu rồi?

-Chúng tôi đã đến ngoài núi Ma Quỷ Sơn rồi, có điều hình như tình hình có chút không ổn!

Lúc này Mã Lạp Khải đang đứng ở một gò đồi cao hơn mười mét, xe thiếp giáp mà họ lài dừng ở khu rừng dưới đồi, xe được ngụy trang bởi các loại thực vật màu xanh, dù có tiến đến gần, người bình thường cũng khó mà phát hiện ra được.

Nơi đây cách lối vào Ma Quỷ Sơn và làng nhỏ trên núi kia khoảng 1000m, nhưng cầm kính viễn vọng quân dụng, Mã Lạp Khải có thể thấy rõ tình hình nơi đó.

Mặc dù các lều trại quanh làng đã được thu vào, nhưng trong lùm cỏ giữa rừng ở lối ra quanh làng, vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy vài người trẻ tuổi thân hình dũng mãnh mặc đồ tác chiến, trên vai bọn họ đều vác vũ khí tự động, Mã Lạp Khải đếm ước chừng, tổng cộng có ba mươi hai người mang súng, bọn họ phong tỏa cả thôn làng.

-Quân nhân chuyên nghiệp!

Sau khi nhìn thấy những người này, trong lòng Mã Lạp Khải liền dấy lên một suy nghĩ như vậy, ông ta liền dùng máy bộ đàm gọi cho Diệp Thiên.

-Lão Mã, ông hãy nghĩ cách bắt lấy một người, làm rõ lai lịch của bọn họ, tổng cộng có bao nhiêu người!

Sau khi nghe Mã Lạp Khải nói rõ tình hình, Diệp Thiên trầm lòng xuống, hắn ta không ngờ rằng bản thân hắn vội vàng đuổi đến đây lại bị người khác nhanh chân đến trước.

-Vâng ông chủ, tôi hiểu rồi!

Mã Lạp Khải đáp một câu liền tắt máy bộ đàm, ra dấu với bên dưới, mấy tháng nay đi theo Diệp Thiên, bọn người Mã Lạp Khải bứt rứt chết được, bây giờ lại có thể trở lại với cuộc sống thân thuộc, bọn họ đều phấn khởi ra mặt.

Bọn lính gác Nhật nhìn thì có vẻ canh gác nghiêm ngặt nhưng đều là nhằm vào thôn làng bị chúng bao vây, còn đối với bên ngoài thì tính cảnh giác của chúng không cao, Mã Lạp Khải đích thân ra tay, lẻn vào nơi cách thôn làng chỉ có năm mươi mét, lặng lẽ đánh ngất một tên cảnh vệ có vác súng.

Một đội viên trong tiểu đội bốn người của Mã Lạp Khải, trước đây từng trú đóng ở Okinawa, nghe và nói tiếng Nhật đương nhiên là không có vấn đề gì.

Đám lính được phái ở ngoài canh gác thôn làng đương nhiên không cần phải là quân lính tinh nhuệ gì, dưới sự nghiêm hình bức cung của Mã Lạp Khải, sau năm, sáu phút ngắn ngủi, bọn họ đã biết rõ nhân số và trang bị, hỏa lực của đối phương, điều này cũng khiến cho bọn người Mã Lạp Khải phải giật mình.

Thì ra lần này gia tộc Bắc Cung đã huy động tổng cộng hơn một trăm tám mươi thành viên gia tộc, mô, mỗi người đều được trang bị vũ khí tự động và một trái bom, ngoài ra bọn họ còn có một chiếc xe thiết giáp cùng với mười lăm cây súng phun lửa.

Quan trọng nhất là, trong hơn một trăm người này thì đa số đều từng có kinh nghiệm đánh thuê ở nước ngoài, thậm chí có hơn mười người còn xuất thân từ trường quân sự West Point nổi tiếng của Mỹ, không phải là chinh chiến trăm trận, cũng là người từng tham gia chiến trường, từng gặp qua giết chóc, võ trang như vậy nếu là ở Myanmar mà nói đã có thể xem là lực lượng quân sự hùng mạnh rồi.

Đường nhiên, Bắc Cung Anh Hùng cũng không nói rõ với người trong gia tộc về nhiệm vụ lần này, giống như đám người canh gác bên ngoài này chỉ biết mọi người đều đã vào trong núi, còn về chuyện vào đó làm gì lại không nói rõ được.

-Ông chủ, rốt cuộc chúng ta đến đây để làm gì vậy?

Sau khi làm rõ tình trạng của đối phương, mạnh mẽ như đám người Mã Lạp Khải cũng phải cười khổ, bọn họ có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ bốn người, muốn tác chiến với hơn một trăm quân nhân chuyên nghiệp Nhật Bản không thua kém gì mình, trong lòng Mã Lạp Khải thật sự cũng không nắm chắc.

Đặc biệt là thôn làng này được dựng trên một triền dốc thoai thoải, tiến sâu vào trong chính là lối vào Ma Quỷ Sơn, còn phía dưới lại là vùng đất bằng phẳng, chỉ có mấy lùm cây thấp bé, ngoài năm trăm mét mới có rừng rậm, vô cùng bất lợi cho việc tập kích, lúc nãy Mã Lạp Khải cũng gần như phải nằm rạp người xuống đất, bò cả năm trăm mét mới không bị đám lính canh gác phát hiện ra.

Diệp Thiên không trả lời câu hỏi của Mã Lạp Khải, mà lại cất tiếng hỏi:

-Lão Mã, tôi thuê ông ở cấp bậc nào vậy?

Lính đánh thuê quốc tế có phân cấp bậc, cấp bậc của lính đánh thuê càng cao, tiền thuê họ cũng sẽ càng đắt, trong hợp đồng thuê, trách nhiệm đối với các lính đánh thuê cũng được phân chia và quy định rõ ràng, trả thù lao tương ứng mới có thể sai những lính đánh thuê chuyên nghiệp này đi thực hiện trách nhiệm tương ứng.

Điều này giống với việc mua đồ, tiền nào của đó, bạn không thể trông chờ vào việc tốn ngót nghét một vạn thuê bảo tiêu thì hắn ta sẽ bán mạng cho bạn, người như thế cùng lắm cũng chỉ có thể đem theo bên người làm tay sai thôi.

-Ông chủ, cái mà bà Tống và chúng tôi kí kết là hợp đồng thuê cao cấp nhất, ông có quyền ra lệnh cho chúng tôi tác chiến!

Nghe xong câu hỏi của Diệp Thiên, Mã Lạp Khải cười khổ, ông ta hiểu ý của Diệp Thiên, xem ra trận chiến hôm nay khó lòng tránh được rồi.

-Lão Mã, ông không cần lo lắng, tôi sẽ không để cho mọi người đi làm những việc ngoài khả năng của mình đâu.

Nghe được tiếng cười khổ của Mã Lạp Khải, Diệp Thiên nói qua mấy bộ đàm:

-Lão Mã, tôi muốn ông giải quyết mấy tên lính gác ngoài Ma Quỷ Sơn kia, sau đó dùng hỏa lực phong tỏa lối vào Ma Quỷ Sơn, chỉ cần có thể làm được những điều này, nhiệm vụ lần này của mọi người coi như đã hoàn thành.

Mặc dù lần này gia tộc Bắc Cung đã huy động hơn một trăm người, nhưng bọn họ cũng mới chỉ đến nơi này, Diệp Thiên hoàn toàn không lo lắng, điều hắn sợ nhất là gia tộc Bắc Cung sau khi đã lấy được bảo vật thì rời khỏi, như vậy thì dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng không cách nào đuổi đến Nhật Bản đoạt lại vàng.

-Ông chủ, ông nói thật chứ?

Nghe xong lời của Diệp Thiên, tinh thần của Mã Lạp Khải phấn khởi trở lại, bắt bọn họ đánh giáp lá cà với hơn một trăm người, Mã Lạp Khải tự hỏi mình không có bản lĩnh đó, nhưng tập kích mấy chục lính gác không có tính cảnh giác cao, thì ông ta vẫn chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này.

-Không sai, chỉ cần ông có thể giải quyết bọn lính gác, đồng thời phong tỏa lối vào Ma Quỷ Sơn, hợp đồng thuê giữa tôi và ông coi như đã được hoàn thành!

Sau khi Diệp Thiên lặp lại lời nói của mình một lần nữa qua máy bộ đàm thì quay về phía mọi người vừa ăn uống no say, hô to:

-Nắm bắt thời gian, trong vòng ba tiếng đồng hồ phải đuổi kịp đến nơi đã được chỉ định!

Ma Quỷ Sơn tĩnh mịch trăm ngàn năm nay, trong buối sáng mờ sương này, giống như bị một lũ ma quỷ xông vào, rừng núi yên tĩnh trở nên huyên náo, tiếng ồn từ động cơ của các loại xe vang dội cả núi đồi, một chiếc thiết giáp đi đầu, nghiền nát từng cái cây to.

Có điều tốc độ di chuyển của đội ngũ không được nhanh, bởi vì ngoài việc phải chặt đi những cây thô to ra, ở một vài nơi còn phải dựng cầu tạm bợ để xe thiếp giáp đi qua.

Hơn nữa một vài động vật vốn dĩ hoạt động về đêm cũng bị tiếng vang lớn làm thức giấc, đi vào trong đội ngũ đang theo sau xe thiết giáp, chốc chốc lại phát ra tiếng kêu thét, bọn họ không có đồ phòng hộ như tiểu đội tử sĩ tinh nhuệ kia.

May là trước khi đến có chuẩn bị đầy đủ, các loại huyết thanh kháng nọc độc rắn đều có đem theo, mặc dù trên đường đi có hơn hai mươi người không cẩn thận mà vị rắn độc cắn bị thương, nhưng lại không có người nào mất mạng, ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua, xe chạy đến chỗ trước đó xuất hiện hoa ăn thịt người.

Đứng trước hoa ăn thịt người bị thiêu rụi kia xem một hồi lâu, Bắc Cung Anh Hùng cho người đưa Thakin Ba Thein Tin đến, nói với giọng hằn hộc:

-Thakin Ba Thein Tin, chính vì sự không thành thật của ông, các con của ta đã phải gánh chịu sự hy sinh rất lớn, ta muốn biết, ông còn có chuyện gì giấu ta nữa không?

Thakin Ba Thein Tin vẻ mặt sợ hãi nhìn địa hình xung quanh, la lớn:

-Tôi xin thề, mỗi câu tôi nói ra đều là sự thật, tiếp tục đi về trước năm trăm mét sẽ tiến vào trong nham động đó rồi, ông...các ông không thể tiếp tục đi tiếp nữa, ma quỷ sẽ giáng lời nguyền xuống!

Thật ra cái chết của tiểu đội tử sĩ hoàn toàn không thể trách Thakin Ba Thein Tin được, bởi vì loại hoa ăn thịt người trên Ma Quỷ Sơn này nở hoa vào ban đêm, bọn chúng chuyên bắt những sinh vật hoạt động về đêm.

*****

-Rất tốt, hy vọng những lời ông nói đều là sự thật.

Ánh mắt sắc bén của Bắc Cung Anh Hùng nhìn chằm chằm vào người Thakin Ba Thein Tin, làm ông ta phát run, giống như trở về tình cảnh nhìn thấy đàn rắn nhảy múa năm nào, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán không ngừng rơi xuống

-Thưa gia chủ, phía trước xuất hiện hang động, tiểu đội ảnh tử đã tiến vào rồi ạ!

Bắc Cung Anh Hùng vừa dứt lời, phía trước đã truyền lại tin tức, khiến ông ta chuyển sự chú ý sang nơi khác, Thakin Ba Thein Tin thì mềm nhũn cả người, áp lực mà lúc nãy Bắc Cung Anh Hùng tạo ra cho ông ta quá lớn.

Bắc Cung Anh Hùng trầm ngâm hồi lâu, nói:

-Bảo tiểu đổi ảnh tử không được tự ý tiến vào, toàn bộ rút khỏi hang, phía sau tăng nhanh tốc độ tiến về trước!

Tiểu đội ảnh tử là tổ chức chuyên phụ trách ám sát của gia tộc Bắc Cung, tinh thông nhẫn thuật Nhật, giỏi ẩn nấp, số lượng của bọn họ thậm chí còn ít hơn tiểu đội tử sĩ, tổng cộng chỉ có mười hai người, Bắc Cung Anh Hùng không thể mất một ai trong số đó được.

Dưới mệnh lệnh của Bắc Cung Anh Hùng, tốc độ di chuyển của đội ngũ lại được tăng lên mấy phần, không biết là do nguyên nhân gì, khi cách lối vào hang còn những hơn ba trăm mét thì cây cối bỗng nhiên trở nên thưa thớt hẳn.

Lùm cây dưới đất cũng ít đi, có nơi thậm chí còn lộ ra bùn đen, tiếp túc tiến lên trước hơn một trăm mét, mọi người vốn dĩ đầm đìa mồ hôi, đột nhiên cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng lạnh đi, ngay cả mặt trời chói chang trên đầu kia dường như cũng không còn oi ả nữa.

Những thay đổi này tuy có làm vài người chú ý, nhưng bọn họ đều tưởng rằng là do khí hậu đặc biệt trong núi mà ra, nên không để tâm, ngược lại người nào người nấy mở rộng vạt áo để cảm nhận sự mát mẻ kia.

-Ma quỷ, đây nhất định là lời nguyền của ma quỷ!

Không ai phát hiện, Thakin Ba Thein Tin loạng choạng đi theo đội ngũ lúc này sắc mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm thổ ngữ địa phương, nếu không được người phụ trách canh giữ ông ta đỡ, e rằng Thakin Ba Thein Tin không còn sức lực để đi tiếp rồi.

Mặc dù đã hơn bốn mươi năm kể từ lần đầu tiên ông ta đến đây, nhưng Thakin Ba Thein Tin nhớ rất rõ, trước khi ông ta vô tình bước vào hang, dọc đường đi đâu đâu cũng có thực vật, cả vùng tràn trề sức sống.

Nhưng lúc này ở trước mắt, những thực vật vốn dĩ phủ đầy mặt đất lại đột nhiên biến mất, đi hơn một trăm mét, Thakin Ba Thein Tin thậm chí còn không nhìn thấy một con kiến hoặc một con côn trùng nào, cả một vùng yên lặng như tờ.

Địa hình của Ma Quỷ Sơn vô cùng quái dị, những cửa vào hang động trong núi kia càng giống một khe núi rộng mở, lúc mới vào, trên đầu còn có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng sau khi tiến vào được một đoạn sẽ phát hiện bản thân đã ở trong núi rồi.

Hơn nữa sau khi bạn đi được một quãng ở trong hang, trên đầu có lẽ còn có ánh sáng rọi vào, nên dù không dùng đuốc hoặc đèn, cũng có thể nhìn rõ tình hình trong hang, điều này cũng làm cho nhiều người không hay biết gì mà tiến sâu vào trong hang.

Cái địa hình không biết đã được hình thành như thế nào này, hình dạng ở nhiều nơi đều giống nhau, rối rắm phức tạp giống như mê cung vậy, khi ánh sáng trên đầu trở nên yếu ớt, Bắc Cung Anh Hùng kêu đội ngũ dừng lại, bởi vì ông ta cũng đã cảm thấy được sự âm u lạnh lẽo.

Ở đây thậm chí cả một luồng gió nhẹ cũng không có, nhưng mọi người lại cảm thấy từng luồng hơi lạnh thấu xương thổi tốc vào tận tim gan, hoàn toàn không giống với cảm giác mát mẻ khi nãy. Vài người thể trạng không tốt đã không chịu được mà bắt đầu run rẩy.

Bắc Cung Anh Hùng sầm mặt lại, trên mặt lộ ra vẻ sửng sốt.

Chính là lúc này, vào giờ Tý mỗi ngày, kinh mạch của Bắc Cung Anh Hùng đều phải chịu đựng nỗi đau thấu tim gan, tâm lý biến thái kia của ông ta kì thật cũng là một cách để ông ta giải tỏa đau khổ. Nếu không thì e là Bắc Cung Anh Hùng đã sớm chịu đựng không nổi rồi.

Cảm nhận luồng hơi lạnh lẽo giống luồng khí lạnh độc nhất vô nhị trong cơ thể mình, suy nghĩ của Bắc Cung Anh Hùng bất giác lại trở về mấy chục năm trước.

Lúc bấy giờ Bắc Cung Anh Hùng chỉ là một hậu duệ vô danh tiểu tốt trong gia tộc, cha ông ta bản thân là gia chủ, giống như một con ngựa nòi sinh liền mười mấy đứa con trai.

Bắc Cung Anh Hùng không được xuất chúng, để có được sự chú ý của cha mới gia nhập vào đội tìm bảo vật ở Myanmar, chỉ là khi bọn họ theo chỉ dẫn của một vị tiền bối trong gia tộc, người đã hy sinh trong thế chiến thứ hai tìm đến nơi cất giấu bảo vật, thì mới phát hiện bảo vật đã bị người ta cướp mất rồi.

Điều này khiến cho người trưởng lão dẫn đội vô cùng tức giận, sau khi phái người giỏi về truy lùng đi điều tra thì phát hiện có một nhóm người Trung Quốc từng hoạt động ở nơi này, hơn nữa còn là không lâu trước đó.

Vị trưởng bối này dứt khoát dẫn quân đội đuổi theo, hơn nữa còn tốn nhiều tiền tìm một người dẫn đường bản địa, khi những người Trung Quốc này sắp tiến vào biên giới Trung Quốc, thì chặn đứng bọn họ tại một nơi địa thế hiểm yếu.

Bắc Cung Anh Hùng sẽ không bao giờ quên được, đó là buổi chiều tối với ánh hoàng hôn đỏ như máu, ông ta cùng với hơn một trăm tinh anh của gia tộc trốn ở hai bên khe núi, đây cũng là con đường mà những người Trung Quốc muốn về nước kia phải đi qua.

Chỉ là điều khiến Bắc Cung Anh Hùng không ngờ tới là đội ngũ chỉ có hơn hai mươi người kia vô cùng cẩn thận, đặc biệt là người đứng đầu đội ngũ, càng giống như có giác quan thứ sáu vậy, khi đội ngũ vừa tiến vào khe núi, liền quay đầu xông lại ra ngoài.

Chỉ là phía sau cũng có phục binh của gia tộc Bắc Cung mai phục, để biết rõ tăm tích của những bảo vật kia, vị trưởng bối gia tộc lúc đó không ra lệnh nổ súng mà đem mấy chục người bao vây lấy đám người Trung Quốc kia.

Nhưng sự việc xảy ra tiếp sau đó khiến ai nấy đều không ngờ được, đám người Trung Quốc vốn đã ở thế hạ phong, lại có thể ra tay trước, người Trung Quốc dẫn đầu kia tay nắm thanh Thanh Phong ba thước, chỉ một cái giáp mặt đã giết chết vị trưởng lão kia.

Còn những người Trung Quốc mà ông ta dẫn theo, người nào người nấy hùng mãnh vô cùng, hơn bốn mươi tinh anh của gia tộc Bắc Cung, dưới tình trạnh hai đánh một, trong vòng mấy phút ngắn ngủi lại bị những người Trung Quốc này giết sạch.

Biến cố đột ngột này khiến các thành viên gia tộc còn mai phục sau núi kia phải trợn tròn mắt.

Rất nhiều người trong số họ từng tham gia cuộc chiến tranh xâm lược Trung Hoa, trong ấn tượng của họ, người Trung Quốc yếu ớt như cừu non vậy, dù là người Trung Quốc cường tráng nhất, khi đấu kiếm cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhưng tình hình trước mắt lại phá vỡ mọi nhận thức của bọn họ trước đó, bọn người Trung Quốc này có điểm nào giống cừu non chứ? Kẻ nào kẻ nấy đều giống như sát thần vậy, có mấy người sau khi giết chết người thân của bọn họ thậm chí còn dùng đao móc tim gan của họ ra bỏ vào mồm nhai nhóp nhép.

Vị trưởng lão dẫn dắt đội đã bị giết, thủ đoạn tàn nhẫn của quân địch khiến đám quân Nhật đã quen nghe mệnh lệnh của cấp trên trong nhất thời không biết phải làm gì, tâm trạng sợ hãi chiếm lấy tâm trí của bọn họ, nhìn thấy sắp đánh mất thời cơ, để đám người Trung Quốc kia chui vào lùm ở hai bên khe núi.

-Nổ súng bắn chết bọn họ!

Vào lúc này, một tiếng súng vang lên, cùng với đó là mệnh lệnh của Bắc Cung Anh Hùng, bọn người Nhật kia liền tìm thấy người tâm phúc, nhắm thẳng vào người Trung Quốc mà bắn.

Nếu nói về năng lực tác chiến độc lập của người Nhật, thì thật sự rất mạnh, đạn mà họ bắn ra trong tình trạng hoảng loạn và không có chuẩn bị, trong phút chốc đã quật ngã mười bảy, mười tám người Trung Quốc, năm sáu người còn lại, lại núp vào sau một tảng đá lớn, giằng co qua lại với người của gia tộc Bắc Cung.

Tấn công thành công cũng khiến cho đám người Nhật Bản lấy lại tự tin, đồng thời cũng tự trách mình về sự sợ hãi ban nãy.

Thế nên khi thấy đối phương chỉ còn lại năm sáu người, bọn người Nhật Bản kẻ nào kẻ nấy kêu gào lên, rút kiếm Katana từ hông ra, xông xuống khe núi, bọn họ quyết định phải dùng phương pháp của võ sĩ để rửa nỗi nhục trong lòng lúc nãy.

Chỉ là hiện thực lại một lần nữa đả kích bọn họ, mặc dù đối phương chỉ còn lại năm sáu người, nhưng không có người nào là chưa từng thân chinh trăm trận, sự tấn công của bốn mươi, năm mươi người đều không thể khiến họ rối loạn trận tuyến, ngược lại người Nhật lại bị mấy người Trung Quốc kia liên tiếp chém chết mười mấy người.

Nhưng lần này, người Nhật cũng nổi sát khí không còn sợ nữa, ưu thế về mặt nhân số khiến mấy người Trung Quốc kia dần dần không chống đỡ được, cuối cùng chỉ còn lại người cầm đầu cùng với một người to con khác ra sức chống chọi, nhưng cũng bị bọn họ bao vây.

Bắc Cung Anh Hùng vốn tính xảo quyệt, lúc đầu khi mới công kích, ông ta trốn ở phía sau cùng, giờ nhìn thấy người Trung Quốc cầm kiếm kia chống cự không nổi, liền bước dần về phía ông ta, khi đối phương có sơ hở liền một đao chặt đứt cánh tay trái của ông ta.

Chỉ là đối phương phản ứng rất nhanh, không đợi Bắc Cung Anh Hùng tiếp tục lập công, liền vung nhanh một kiếm đâm vào ngực của Bắc Cung Anh Hùng, nếu không có người bên cạnh lấy đao đỡ cho, thì lúc này Bắc Cung Anh Hùng đã sớm trở thành một đống xương khô rồi.

Nhưng trong lòng người đó rõ ràng vô cùng tức giận, lại quăng kiếm đi, dùng tay phải chưởng vào người Bắc Cung Anh Hùng, lúc đó Bắc Cung Anh Hùng chỉ cảm thấy có một luồng lực lớn, miệng ọc máu, cả người bị đánh bay về phía sau.

Qua tầm nhìn mơ hồ, Bắc Cung Anh Hùng nhìn thấy người tráng sĩ cường tráng kia hét lên giận dữ, liều chết xông ra tạo lối thoát, bảo vệ người mất tay kia thoát khỏi vòng vây, còn về chuyện xảy ra sau đó thì Bắc Cung Anh Hùng không thể tận mắt nhìn thấy rồi, bởi vì lúc đó ông ta đã hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, Bắc Cung Anh Hùng liền cảm thấy cả người lạnh toát, điều này cũng khiến cho tính cách của ông ta có sự thay đổi lớn.

Cảm nhận luồn khí lạnh giống hoàn toàn với luồng khí phát tác trong cơ thể của mình, Bắc Cung Anh Hùng đứng ở đó, cả người hơi run rẩy, ông ta không biết rằng lúc này bản thân ông ta đang sợ hãi hay là đang kích động.

-Hừm, Cẩu Tâm Gia, lẽ nào nhà ngươi vẫn chưa chết sao?

Bắc Cung Anh Hùng biết rõ, cách gần nửa thế kỷ, ông ta sẽ dùng một cách khác để giao đấu với người Trung Quốc mà sau này ông ta biết tên là Cẩu Tâm Gia một lần nữa.

*****

Nhật Bản kể từ sau khi Thiên Hoàng nắm quyền trở lại vào thế kỉ trước vẫn không nguôi dã tâm với các nước Châu Á, đã phái rất nhiều nhân viên tình báo đến các nước này.

Sau khi không lấy được vàng, gia tộc Bắc Cung đã nhanh chóng điều tra ra lai lịch của đám người làm bọn họ trắng tay, do đó Bắc Cung Anh Hùng cũng biết được tên của Cẩu Tâm Gia, và biết thêm rằng, con người này chính là con át chủ bài của Trung Quốc từng khiến quân đội Nhật Bản tổn thất nghiêm trọng vào thời kì Nhật Bản chiếm Trung Quốc.

Sau đó Bắc Cung Anh Hùng đã điều động rất nhiều nhân lực, phái người lẻn vào Đài Loan, muốn biết được tăm tích của kho vàng kia từ miệng của Cẩu Tâm Gia, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là một Cẩu Tâm Gia trăm trận không chết lại mất mạng trong một trận hỏa hoạn ly kì.

Cảm nhận luồng khí lạnh lẽo ở xung quanh, hậu duệ Bắc Cung sau khi vào hang mặt liền biến sắc, cũng may bọn họ đều là người đã được trui rèn từ nhỏ, khí huyết trong người vẫn dồi dào, trong nhất thời vẫn không bị ảnh hưởng đến thần chí.

Nhưng dù là như vậy, có vài người thể chất kém cũng cảm thấy không gượng nổi, luồng sát khí giống như làn sóng thổi quét qua người bọn họ, không ngừng tấn công vào tinh thần của họ, người đứng ở phía trước mặt mày đã trắng bệch, nhợt nhạt.

-Gia chủ, nơi đây thật kì lạ, hay là tạm thời chúng ta không vào đó ạ?

Bắc Cung Ngạn Tuấn đứng phía sau Bắc Cung Anh Hùng, sắc mặt cũng hết sức khó coi, ông ta là thiên tài thương nghiệp hiếm có của gia tộc Bắc Cung, mấy năm nay nếu không phải ông ta ra sức chống đỡ, e rằng kinh phí của gia tộc Bắc Cung đã sớm không còn rồi.

Chỉ là thường ngày công việc của Bắc Cung Ngạn Tuấn quá nhiều nên không rảnh để luyện kiếm, công phu của ông ta cũng chỉ ở mức bình thường, có lẽ còn không bằng với một vài hậu duệ gia tộc bình thường, nếu không phải ý chí của ông ta kiên định thì lúc này e rằng đã không giữ được tinh thần rồi.

-Rút lui, toàn bộ rút ra ngoài!

Nghe xong lời cỉa Bắc Cung Ngạn Tuấn, Bắc Cung Anh Hùng mãi đắm mình trong hồi tưởng liền thay đổi sắc mặt, lần này những người đến Myanmar đều là tinh anh của gia tộc, nếu đều bị "bất lực" như ông ta, không thể làm đàn ông, vậy thì Bắc Cung Anh Hùng sẽ trở thành tội đồ của gia tộc rồi.

Thật ra Bắc Cung Anh Hùng đã quá lo lắng rồi, chưởng năm xưa của Cẩu Tâm Gia được chưởng ra trong nỗi oán hận, đem toàn bộ công lực tích tụ trong một chưởng, đồng thời đưa một luồng sát khí vào người ông ta, còn về chuyện luồng sát khí này cuối cùng khiến cho Bắc Cung Anh Hùng không làm được đàn ông lại là chuyện vô tình, ngay cả bản thân Cẩu Tâm Gia cũng không biết được.

Lúc này sát khí mà trận pháp Cửu Quỷ Tỏa Sát tích tụ chỉ ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh của con người, nó sẽ trực tiếp phá hoại trung khu thần kinh, khiến người ta nảy sinh ảo giác, không có ảnh hưởng lớn đến mặt sinh lý của cơ thể.

Nghe được lời nói của gia chủ, đám hậu duệ gia tộc vốn đã lo sợ bất an liền nhanh chóng lùi ra phía sau.

Nói ra cũng kì lạ, bọn họ chỉ lùi ra năm mươi bước, cảm giác lạnh lẽo trên người đột nhiên biến mất, ánh mặt trời rọi từ đỉnh đầu làm cả người ấm áp vô cùng, so với lúc nãy có sự khác biệt rất lớn như nước với lửa vậy.

-Hửm, sao ông ta còn chưa trở về?

Khi mọi người đã đứng lại, Bắc Cung Anh Hùng phát hiện vẫn còn có một người ở lại nơi họ vừa mới đứng, miệng cười cười, mắt nhìn chằm chằm vào nơi sâu thẳm trong hang động, người này chính là Thakin Ba Thein Tin.

-Đi, kéo ông ta ra!

Bắc Cung Anh Hùng quay đầu lại, căn dặn một câu, hai người trong gia tộc bước khỏi hàng ngũ, chạy về phía Thakin Ba Thein Tin.

Chỉ là không đợi hai người chạy đến bên Thakin Ba Thein Tin, Thakin Ba Thein Tin đứng ở đó đột nhiên vung tay loạng xạ, miệng lớn tiếng gào thét:

-Ma quỷ, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!

Cùng với tiếng hét, Thakin Ba Thein Tin nhấc bước, loạng choạng chạy vào trong hang sâu, hai tay cứ quơ quào trong không trung, giống như đang đánh nhau với một người nào đó, bọn người trong gia tộc Bắc Cung nhìn thấy mà trong lòng rợn tóc gáy, ngay cả hai người chạy ra ngoài kia cũng dừng chân lại.

Mặt đất trong hang không bằng phẳng, sau khi chạy hơn mười mét, Thakin Ba Thein Tin bị một hòn đá dưới chân làm vấp ngã, sau khi vấp té Thakin Ba Thein Tin đột nhiên dùng hay tay bóp chặt lấy cổ mình, miệng phát ra tiếng thở dốc "grừ grừ" như tiếng kêu của dã thú.

Cũng không biết làm sao Thakin Ba Thein Tin lại có nhiều sức lực đến vậy, sau cú ngã này, khí huyết trào lên mặt đỏ bừng bừng, hai mắt lồi ra ngoài như mắt cá, nhìn chừng chừng về phía sau.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Thakin Ba Thein Tin đã ngừng giãy giụa, ngũ quan thất khiếu trào ra máu tươi, làm vẻ mặt chết không nhắm mắt của ông ta càng trở nên quái dị và khủng khiếp, mọi người nhìn thấy đều bất giác lui về sau một bước, trong lòng sửng sốt.

Tự sát không đáng sợ, hiện nay mỗi năm trên thế giới có chín trăm ngàn người chết vì tự sát, trung bình bốn mươi giây có một người tự sát, hơn nữa còn có vô vàn cách chết, có uống thuốc độc, treo cổ, bắn súng, nhảy sông, sờ tay vào công tắc điện, còn có cách mổ bụng tự sát truyền thống của người Nhật Bản, nhưng cách tự mình bóp cổ mình đến chết thì mọi người ở đây mới thấy lần đâu.

-Hừm!

Nhìn thấy người duy nhất vào hang động này đã chết, Bắc Cung Anh Hùng không khỏi giận dữ, bước đến bên hai người vừa chạy ra lúc nãy, tát liên tiếp bốn bạt tai lên mặt họ.

Trong lúc Bắc Cung Anh Hùng còn định tát tiếp mấy bạt tai thì đột nhiên trong hàng ngũ vang lên một âm thanh già nua:

-Anh Hùng, kiềm chế cơn giận, tâm tình gần đây của cậu càng lúc càng không ổn định rồi!

Nghe thấy trong gia tộc lại có người dám gọi thẳng tên của Bắc Cung Anh Hùng khiến đám hậu duệ gia tộc này vô cùng kinh ngạc, nhôn nhao nhìn về nơi phát ra tiếng nói, lại phát hiện, giữa hàng ngũ có ba ông cụ dáng người khom khom.

Ba người già này có lẽ luôn đi theo mọi người, nhưng lạ là, mãi đến khi một người trong số họ lên tiếng thì mọi người bên cạnh mới phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

Giọng nói này không vang dội nhưng lại khiến cho người đang tức giận như Bắc Cung Anh Hùng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, quay đầu lại, nhìn về phía mọi người, nói:

-Đằng Phu trưởng lão, là Anh Hùng bất tài, nhiều năm như vậy vẫn không thể tìm được món đồ đó, làm cho gia tộc phải sa sút!

-Đằng Phu trưởng lão, ông ta lại là Bắc Cung Đằng Phu à?

-Trời ạ, Đằng Phu trưởng lão vẫn còn sống?

Bắc Cung Anh Hùng vừa dứt lời, trong hàng ngũ liền vang lên tiếng kêu la kinh ngạc, mọi cặp mắt đều đổ dồn về ba ông lão kia, bọn họ muốn biết rốt cuộc người nào mới là Bắc Cung Đằng Phu, người được Bắc Cung Anh Hùng gọi là Đằng Phu trưởng lão?

-Không thể trách cậu được, kỳ nhân Trung Quốc nhiều vô kể, không phải một đất nước Nhật Bản chúng ta có thể chinh phục được.

Ông lão đứng ở giữa lắc đầu, đôi mắt đục ngầi đột nhiên lóe sáng, nói:

-Nơi này hơi kì lạ, rất có thể đã bị người ta bày kỳ môn trận pháp!

-Kỳ môn trận pháp?

Bắc Cung Anh Hùng nghe vậy sửng sốt, cất tiếng hỏi:

-Đằng Phu trưởng lão, vậy có cách hóa giải hay không?

Bắc Cung Anh Hùng biết, ông lão trước mắt này, dù là trong gia tộc Bắc Cung cũng là một nhân vật truyền kì, ông ta sinh ra trước chiến tranh thế giới thứ nhất, ba tuổi đã bắt đầu chịu huấn luyện Ninja, lúc tám tuổi theo cha đến Trung Quốc cũng không ngừng luyện tập nhẫn thuật.

Ở Trung Quốc vào thời kì quân phiệt hỗn loạn, lúc trẻ Bắc Cung Đằng Phu đã lăn lộn ở Thượng Hải, từng gia nhập Thanh Bang, sau đó lại giả danh là người Trung Quốc đi khắp nơi bái sư học võ.

Lúc ba mươi tuổi, Bắc Cung Đằng Phu đã dung hợp kiếm thuật Trung Quốc vào kiếm đạo của gia tộc, làm cho đao pháp của gia tộc Bắc Cung, ngoài sự cương mãnh cũng có thêm vài chiêu thức phòng ngự, gây ra trấn động lớn ở Nhật Bản lúc bấy giờ, được tôn là tông sư của kiếm đạo, khi ba mươi lăm tuổi đã được vào hội đồng trưởng lão của gia tộc.

Trong thời kì Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc, Bắc Cung Đằng Phu với tư cách là một thành viên trong Hắc Long Hội, đã gieo rắc rất nhiều tộc ác ở Trung Quốc, nhiều lần dẫn dắt cao thủ kiếm đạo Nhật Bản, bao vây những người mà ông ta đã từng bái sư học nghệ trước đó, tàn sát các nhân sĩ võ lâm Trung Quốc.

Nhưng sau khi Nhật Bản thua trận đầu hàng, Bắc Cung Đằng Phu đột nhiên mai danh ẩn tích, thậm chí cả người trong gia tộc cũng không biết tăm tích của ông ta, nhiều người đều cho rằng ông ta đã chết trong biển lửa chiến tranh, sự xuất hiện của Bắc Cung Đằng Phu vào lúc này thật sự khiến cho những hậu bối kia vô cùng kinh ngạc.

-Đây có lẽ là trận pháp mà ông bạn già bày ra, là Ma Y Nhất Mạch của Trung Quốc.

Bắc Cung Đằng Phu tiến về trước hơn hai mươi bước, nhắm mắt cảm nhận luồng sát khí dày đặc này, hồi lâu mới mở miệng nói:

-Tương truyền Trung Quốc có một kỳ nhân tên là Lý Thiện Nguyên, ta chưa từng gặp qua, nhưng đồ đệ của ông ta chínhg là Cẩu Tâm Gia, Anh Hùng cậu cũng biết người này đấy!

Vào thời kì Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc, Bắc Cung Đằng Phu cũng có ít nhiều quan hệ với Cẩu Tâm Gia, ông ta dẫn dắt Ninja Nhật Bản còn Cẩu Tâm Gia lại dẫn đầu người trong kỳ nhân tiến hành một trận tranh đấu mà không ai biết được.

Mặc dù đôi bên đều có thắng bại nhưng Bắc Cung Đằng Phu biết rằng, nếu không có binh lực vững mạnh của quân Nhật lúc đó làm hậu thuẫn, thì e rằng quân đoàn Ninja do ông ta dẫn dắt đã sớm bị Cẩu Tâm Gia giết sạch rồi.

-Nếu là ông ta, Bắc Cung Đằng Phu, nơi đây là do ông ta bày trận pháp, vậy thì bên trong nhất định có bảo vật mà gia tộc chúng ta để lại rồi!

Trong mắt Bắc Cung Anh Hùng dấy lên sự thù hận, sự đau khổ mà ông ta phải gánh chịu mỗi ngày trong mấy chục năm nay khiến ông ta căm hận Cẩu Tâm Gia thấu xương.

-Kỳ môn trận pháp của Trung Quốc biến hóa vô lường, ta cần có chút thời gian!

Ngày trước khi Bắc Cung Đằng Phu học lóm nghề ở Trung Quốc, do xương cốt đã rắn chắc, dù học được một vài võ thuật và kỳ môn độn giáp hưng lại không được tiếp xúc với điều cốt lõi nhất của các phái kỳ môn, trận pháp trước mắt này, không phải nói phá là có thể phá được.

-Được, vậy tất cả đều nhờ vào Đằng Phu trưởng lão rồi!

Bắc Cung Anh Hùng lại bảo người trong gia tộc lui về sau thêm mấy chục mét, hỏi Bắc Cung Ngạn Tuấn:

-Vẫn chưa liên lạc được với đám người bên ngoài sao? Tại sao lại như vậy?

Khi tiến vào bên trong Ma Quỷ Sơn, không hiểu sao bọn họ lại mất hết liên lạc với đám người bên ngoài, chỉ là nơi đây hẻo lánh, Bắc Cung Anh Hùng hoàn toàn không ngờ rằng, "bọn ngựa bắt ve, chim sẽ rình phía sau".


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-798)