← Ch.425 | Ch.427 → |
Ban đầu, gia tộc Bắc Cung tiến vào với tốc độc rất nhanh, mười hai khẩu súng luân phiên phun lửa, biến hang động thành một biển lửa, sát khí lạnh lẽo ngưng kết gần nửa thế kỉ liền bị tiêu trừ hết.
Nhưng sau khi tiến sâu vào thêm ba bốn mươi mét, bọn người Bắc Cung Anh Hùng rõ ràng cảm thấy có gì không đúng, sát khí tràn ngập trong hang, giống như một thực thể, từng luồn khí đen, bủa vây khắp mọi ngõ ngách của hang động.
Vách hang mọc đầy rêu xanh, nước tù đọng trong ổ gà, lại đen như mực, vài người không cẩn thận giẫm phải, hai chân như rơi vào hầm băng, lạnh cóng cả người.
Dù súng phun lửa vẫn tiếp tục phát huy công dụng của mình, thậm chí có thể làm nước đọng trong các vũng nước bốc hơi, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi khi súng ngừng phun lửa, luồng sát khí có ở khắp mọi nơi kia lại dần dần tu hội tại những nơi họ vừa dọn xong.
-Đẩy nhanh tốc độ, nhanh lên, nhanh lên!
Cảm nhận luồng sát khí khiến cả người phải nổi da gà, Bắc Cung Anh Hùng cũng lộ ra vẻ lo lắng, ông ta không thể trách Bắc Cung Đằng Phu trưởng lão, vì nếu không có chủ ý của ông ta, thì có lẽ bây giờ bọn họ ngay cả chỗ này cũng không tiến vào được.
Chỉ là mỗi lần sau khi súng phun lửa phun lửa xong, thì không khí ở chỗ đất trống cũng sẽ bốc cháy, đội ngũ phải đợi một hồi lâu mới có thể tiến lên, nên có muốn nhanh cũng không nhanh được.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Bắc Cung Anh Hùng đổi một vài người trong tiểu đội tử sĩ lên trước, bọn họ có thể tạm thời nín thở đi qua nơi bị thiêu đốt, từ đó mà tốc độ di chuyển của đội ngũ liền nhanh lên rất nhiều.
Theo cách nói của Thakin Ba Thein Tin thì sơn động giấu vàng kia cách lối vào nham động không xa lắm, cũng chỉ có một trăm mười mét, nhưng một trăm mười mét ngắn ngủi này cũng đủ để đám người của gia tộc Bắc Cung đi mất gần nửa tiếng đồng hồ.
-Là...là ở đó, nơi đó chính là kho báu của gia tộc!
Sau khi rẽ qua một ngã rẽ, một khoảng đất rộng trống trải xuất hiện ngay trước mặt họ, chỗ nham động này cao đến hơn ba mươi mét, đá trên đỉnh bị vỡ, nứt thành một cái lỗ lớn với bán kính bảy tám mét.
Ánh sáng của vầng trăng mới mọc rọi vào trong lỗ, giống như mở một cửa sổ trên mái nhà, dù không dựa vào ánh sáng của đèn, cũng có thể lờ mờ nhìn thấy tình hình trong nham động.
Thay vì nói đây là một nham động, thì nó càng giống một cung điện dưới lòng đất hơn, nó chiếm diện tích rất lớn, trong động có bảy, tám cột đá thiên nhiên, từng khối thạch nhũ treo lơ lửng trên đỉnh nham động.
Có lẽ là do đỉnh nham động bị nứt, mặt đất trước mặt Bắc Cung Anh Hùng đọng đầy nước, tạo thành một đầm nước, chỉ có điều đầm nước trong vắt mà Thakin Ba Thein Tin nói giờ đây lại đen như mực, hơn nữa còn kéo dài ra phía sau nham động, không ai biết đầm nước này chảy về nơi nào.
Bị cái đầm nước kì lạ này bao bọc ở chính giữa là một cái đài cao hơn một mét, phía trên đài chất đầy những khối vàng to bằng nắm tay của trẻ sơ sinh, do đã trải qua hàng chục năm mà các rương gỗ đựng vàng đã sớm mục nát, vàng ở bên trong chất chồng trên đài.
Từng tia sáng tỏa ra từ đài, kho vàng bị đóng bụi mấy chục năm tỏa ra ánh vàng chói mắt, làm mọi người phải híp mắt lại, mặt của ai cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Khi tiến vào Myanmar, rất nhiều người không biết mục đích của chuyến đi lần này, nhưng nhìn thấy khối vàng chất chồng như núi ở trước mặt kia, làm sao bọn họ còn không hiểu chứ?
Có vài con cháu gia tộc tuổi còn trẻ đã không kìm được kích động trong lòng, vội vã nhào vào đầm lầy, khi phát hiện nước trong đầm chỉ sâu đến thắt lưng thì bọn họ càng gào thét chạy đến bên đài để vàng.
-Trở về, hừm, toàn bộ trở lại đây cho ta!
Sự xuất hiện của kho vàng khiến đội hình vốn hoàn chỉnh liền trở nên hỗn loạn, đây là điều mà Bắc Cung Anh Hùng không thể ngờ tới, dù ông ta đã lên tiếng quát mắng, nhưng vẫn có hơn mười hậu duệ gia tộc đã đi đến giữa đầm nước.
Khi nhiều người cảm thấy khó hiểu trước sự nổi giận của gia chủ, thì đầm nước vốn tĩnh lặng, đột nhiên nổi sóng, nước đầm đen như mực bắn tóe ra khắp nơi, từng thân hình to lớn nổi lên trên mặt đầm, tiếng kêu thảm liền vang lên.
-Đây...đây là quái vật gì vậy?
Dưới ánh đèn chiếu sáng của mọi người, cả không gian rộng lớn sáng trưng như ban ngày, tất cả những người đứng bên đầm nước đều có thể nhìn thấy rõ ràng, từng con trăn khổng lồ trên người mọc đầy vảy, cả người đen thùi trồi lên mặt nước, hoặc cắn hoặc quấn, kéo hơn mười người tiến vào đầm kia xuống dưới mặt nước.
Không ai biết được dưới đầm kia rốt cuộc có bao nhiêu con trăn khổng lồ, nhưng trong đầm nước lúc này vô cùng náo nhiệt, giống như nước sôi được đun nóng, không ngừng trào ra ngoài, chốc chốc lại có chân tay bị đứt văng khỏi mặt nước, tiếp đó sẽ xuất hiện một cái miệng lớn nuốt hết tất cả.
Cảnh tượng bất ngờ này không những làm những hậu duệ gia tộc bình thường không hề có chút chuẩn bị nào sợ hết hồn, mà ngay cả ncah đã sớm biết có trăn khổng lồ trong đầm nước cũng phải há hốc mồm, chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi mà Thakin Ba Thein Tin phải gánh chịu năm nào.
Biến cố này đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ vỏn vẹn sau một hai phút, đầm nước trào sóng đã yên bình trở lại.
Không biết tại sao mà đám trăn khổng lồ trong đầm nước kia lại không đến bên bờ, nhưng đám người sớm bị dọa đến hết hồn kia, hoàn toàn không cần Bắc Cung Anh Hùng ra lệnh nữa, đồng loạt lùi ra sau, mãi đến khi đã lùi ra hơn mười mét mới lần lượt chỉa thẳng súng vào đầm nước, đứng lại sợ hãi.
-Giết chết chúng nó, giết chết chúng nó!
Không biết có phải là do vũ khí trong tay tạo thêm dũng khi hay ban nãy bị kích thích quá lớn, mà một số người kìm không được chỉa súng vào đầm nước đen kịt kia mà bóp cò, nhất thời tiếng súng nổ vang trong nham động, khói súng tràn ngập, tiếng vọng lớn làm mọi người ù cả tai.
-Hừm, lũ ngu đần này!
Nhìn thấy bộ dạng chạy loạn của đám được gọi là tinh anh gia tộc kia, Bắc Cung Anh Hùng vô cùng tức giận, đưa tay nắm lấy một người đang nổ súng vào đầm nước, tát liên tiếp mười mấy cái bạt tai lên mặt hắn ta.
Mặc dù không biết tại sao đám trăn khổng lồ trong đầm không lên bờ truy kích mọi người, nhưng Bắc Cung Anh Hùng hiểu rõ rằng, lỡ như đám trăn khổng lồ này xông lên bờ, hơn một trăm người của ông ta hoàn toàn không làm được gì, đám ngu xuẩn này chỉ đang chọc giận những sinh vật đáng sợ kia.
Điều khiến Bắc Cung Anh Hùng cảm thấy mừng là những viên đạn bắn vào đầm nước kia, giống như tảng đá chìm xuống đại dương, không gợn nổi sóng, cũng không chọc giận đám trăn khổng lồ, ngoài mùi thuốc súng ra, nham động lại trở nên yên tĩnh.
Nhận thấy việc vào trong đầm nước để tiếp cận đài chứa vàng là chuyện không thể làm được, Bắc Cung Ngạn Tuấn chau mày, nói:
-Gia chủ, hay là chúng ta dựng cầu để qua, được không ạ?
Trước đó cân nhắc địa hình ở Myanmar phức tạp, trong đám con cháu gia tộc đến từ Nhật Bản này cũng có vài người là nhân viên kiến trúc, đầm nước này chỉ rộng hơn mười mét, dùng nửa tiếng đồng hồ là có thể dựng được một chiếu cầu đơn giản.
-Không được, chỉ cần tiến vào phạm vi đầm nước, sẽ bị những con trăn kia công kích.
Bắc Cung Anh Hùng chưa đáp lời thì Đằng Phu trưởng lão đã lắc đầu:
-Khi ta còn trẻ cũng từng thấy qua trăn lớn, có điều hình thể lớn như vậy, có lẽ chỉ tồn tại ở Amazon, ta nghi ngờ đám trăn khổng lồ ở đây đều là động vật biến dị, nếu không thể tóm hết bọn chúng thì tốt nhất là đừng chọc giận chúng.
Trăn khổng lồ Amazon mà Đằng Phu trưởng lão nói là loại rắn có hình thể lớn nhất, mạnh nhất trên thế giới, con đã hoàn toàn trưởng thành có thể đạt đến 30 thước Anh, nặng gần 150 kg, còn đám trăn khổng lồ xuất hiện lúc nãy, hình thể còn to hơn gấp ba lần so với trăn khổng lồ Amzon.
Bản tính trăn khổng lồ thích nước, bình thường sống trong bùn lầy hoặc nơi nước cạn, săn thịt chim nước, rùa, chuột lang khổng lồ, heo vòi, hươu, nai, ...có khi thậm chí còn nuốt cả cá sấu dài đến hai mét rưỡi, có thể nói là sự tồn tại đáng sợ trong các sinh vật trong rừng già, không có bất kì động vật nào có thể uy hiếp đến tính mạng của chúng.
Hơn nữa sức sống của loài rắn rất mạnh, chỉ có chặt mất đầu rắn, bọn chúng mới thật sự chết đi, nên Đằng Phu trưởng lão mới nói ra những lời như vậy, đối với ông ta mà nói, dùng những vũ khí này để đối phó với trăn khổng lồ, chắc chắn là một hành vi ngu xuẩn nhất.
-Vậy phải làm thế nào? Làm sao mới có thể giết chết bọn chúng?
Nhìn kho vàng dưới ánh đèn kia, Bắc Cung Anh Hùng không muốn chờ đợi thêm phút giây nào nữa, vì kho bảo tàng có thể trùng chấn uy danh gia tộc kia, mà mấy chục năm nay ông ta đã gánh chịu biết bao nghi ngờ và chỉ trích, chỉ cần đem bảo vật trở về thành công, ông ta sẽ trở thành gia chủ vĩ đại nhất từ trước tới nay của gia tộc.
-Dùng lửa đốt, đốt chết hết toàn bộ bọn chúng!
Nghe xong câu hỏi của Bắc Cung Anh Hùng, vẻ mặt của Đằng Phu trưởng lão lộ ra sát khí:
-Loài rắn thích nơi râm mát, sát khí ở đây dày đặc là nguyên nhân chủ yếu mà chúng không muốn rời khỏi, nếu chúng ta đốt cái đầm này, nếu bọn chúng không muốn chết, thì chỉ có thể bỏ đi thôi!
Bắc Cung Đằng Phu là lão làng đã than gia thế chiến thứ hai, trên tay cũng không biết đã dính máu tươi của bao nhiêu người, tính mạng con người trong mắt ông ta không có ý nghĩa gì, càng không cần nói là đối phó với đám trăn khổng lồ máu lạnh này rồi, liếc mắt một cái đã nghĩ ra một chủ ý ác độc.
-Được, cứ làm theo lời của Đằng Phu trưởng lão!
Bắc Cung Anh Hùng nghe thế vui mừng, vội ra lệnh cho thuộc hạ ra ngoài đem tất cả thùng xăng dự trữ trên xe ở phía ngoài nham động vào đây, sau nửa tiếng đồng hồ, hơn hai mươi thùng xăng, gần một tấn xăng được xếp ngay ngắn bên đầm nước.
Bắc Cung Anh Hùng vừa ra lệnh, hơn mười thành viên gia tộc gan dạ liền mở nắp thùng xăng, đổ xuống đầm nước, một mùi xăng nồng nặc tràn ngập khắp nham động.
Sau khi để tất cả mọi người lui về sau mấy chục mét, một đội tử sĩ cầm súng phun lửa, đứng ở nơi cách đầm nước hơn mười mét, năm, sáu tia sáng như rồng lửa nhắm thẳng vào trong đầm nước.
← Ch. 425 | Ch. 427 → |