← Ch.434 | Ch.436 → |
- Sao... sao lại thế này?
Thân thể bay ra xa hơn 10 mét, nhìn xuống cán kiếm Samurai xuyên qua ngực mình, sắc mặt Kitamiya Mioru tràn đầy khó hiểu, thế nào hắn cũng không hiểu được, Diệp Thiên quay lưng lại phía mình thế mà sao hắn lại phát hiện ra mình? Thanh đao kia sao lại cắm vào ngực mình được.
Kitamiya Mioru cũng không biết, vừa rồi lúc hắn tiến vào trong làn khói kia, Diệp Thiên đã phát hiện ra hắn.
Thời điểm lúc Kitamiya Mioru tiếp cận, Diệp Thiên dùng chân đá hất thanh Samurai dưới đất lên, chân sau đá vào cán đao 1 cái, khoảng cách như vậy, thanh kiếm Samurai dưới lực của Diệp Thiên, Kitamiya Mioru có thể né tránh được sao? Ngay lập tức bị cắm xuyên tim.
Diệp Thiên lững thững bước ra khỏi mảnh đất đầy khói đó, lạnh lùng nhìn về phía Kitamiya Mioru, nói:
- Nhẫn Thuật các ngươi chẳng qua chỉ là 1 vài sợi lông của Kỳ Môn Độn Giáp của Trung Quốc mà thôi, thế mà cũng dám thi triển trước mặt ta, cũng coi như là tự mình làm bậy không thể sống đi.
Trong 1 số tác phẩm điện ảnh trước kia, thường khoác lác Nhẫn Thuật Nhật Bảnvô cùng kì diệu. Thô thiển 1 chút thậm chí cũng không so với kỳ môn độn giáp được, kỳ thực chỉ là thủ thuật che mắt trong dân gian Trung Quốc mà thôi.
Cũng giống như Ngũ Hành Độn Thuật của Ninja, nói trắng ra thì đơn giản cực kỳ.
Kim Độn Thuật chính là dùng kim loại phản chiếu ánh sáng vào mắt đối phương "ve sầu thoát xác" để bỏ chạy, cũng có thể nhân lúc địch chưa chuẩn bị để đả thương.
Mộc Độn Thuật chính là dùng các leo trèo và nhảy, cần phải hỗ trợ 1 vài công cụ, các căn hộ Nhật Bản trước kia xây ở vị trí thấp, người có thể leo lên cây có thể lẻn vào bất kỳ ngôi nhà nói, điều này cũng tạo nên tin đồn nhóm Ninja có võ nghệ cao cường.
Thủy Độn Thuật thì học kỹ năng bơi lội, dùng ống dẫn để thở dưới nước, người không hiểu có thể cho rằng đối phương có bản lĩnh cao cường, cái này có phần giống lão tử Cầu Thiên Trượng trong tác phẩm Anh hùng xạ điêu của Kim đại hiệp.
Còn về Hỏa Độn Thuật, chính là lợi dụng phương thức hóa học để làm đạn khói hoắc 1 vài công cụ để phóng hỏa, thời điểm sớm nhất chưa xuất hiện bom đạn, hỏa khí của hỏa độn chỉ dừng lại ở khói lửa nguyên thủy, vừa rồi thủ đoạn mà Kitamiya Hiro dùng, chính là Hỏa Độn Thuật.
Mà trong điện ảnh Thổ Độn Thuật là thần kỳ nhất, nhưng sự thật thì không như diễn, người vèo 1 cái có thể chui vào lòng đất rồi biến mất, sự thật thì đó là dưới 1 lớp bùn, người đó sớm đào 1 đường hầm hơn nữa ở những nơi có lớp bùn đất mềm mới có thể sử dụng, nếu không thì bạn tìm 1 chỗ xi măng xem họ có thi triển được thổ độn thuật được nữa hay không?
Còn về ngũ hành động thuật chân chính của Đạo gia, đến ngay cả Diệp Thiên cũng không có cửa vào, bây giờ cậu nhiều nhất chỉ có thể lợi dụng hoàn cảnh nguyên khí thay đổi xung quanh để ẩn nấp hành tung mà thôi, chứ không thể thần kỳ như trong truyền thuyết được.
Thế nhưng cho dù như vậy, Kitamiya Hiro biểu diễn những tiểu xảo như vậy vẫn không thể qua nổi mắt Diệp Thiên, nếu không phải muốn xem thủ đoạn của đối phương, Diệp Thiên khi nãy chỉ cần khởi động nguyên khí trởi đất xung quanh mình là có thể giải tán lớp khói đó ngay.
- Kỳ môn Trung Quốc, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Kitamiya Mioru ánh mắt có chút lưu luyến nhìn ngọn núi xanh đằng xa xa, khóe miệng phun ra ngụm máu tươi, đột nhiên giơ 2 tay cầm vào cán đao Samurai trước ngực, dùng sức kéo mạnh 1 cái xuống dưới, toàn bộ khoang bụng lập tức bị mổ ra, ruột vung vãi trên mặt đất.
- Võ sĩ có kiểu chết của võ sĩ!
Kitamiya Mioru cười mà như không cười nhìn Diệp Thiên, thân thể từ từ quỳ trên mặt dất, đầu gục xuống, trút hơi thở cuối cùng.
- Tội gì phải làm khổ mình? Để lài toàn thân không phải tốt hơn sao?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, thế nhưng trong lòng cũng cảm thấy kính nể vị trưởng lão gia tộc này, kiểu rạch bụng tự sát này cần phải có dũng khí lớn, phải biết rằng, ở thế chiến thứ 2, không biết có bao nhiêu quân tướng Nhật Bản vì tránh rạch bụng mà đã chọn cách bắn súng tự sát.
- Kitamiya Hiro ra mặt đi, ta còn có lời muốn nói, đưa giẩy tờ trong ngực ngươi ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Đứng bên cạnh thi thể Kitamiya Mioru suy nghĩ 1 hồi, Diệp Thiên chuyển ánh mắt về phía xe thiết giáp, tuy rằng khi nãy bị khói bao phủ nhưng cậu vẫn cảm nhận được rõ ràng Kitamiya Hiro chạy trốn vào trong xe thiết giáp.
- Rắc rắc!
Đúng lúc Diệp Thiên đang nói chuyện, 1 tiếng động rất nhỏ truyền đến tai Diệp Thiên, tim Diệp Thiên như nhay dựng lên, trái tim như bị 1 bàn tay to bóp, cả người nổi da gà, 1 cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ thấy bao khắp tâm trạng cậu. Căn bản không kịp nghĩ kỹ, thân thể Diệp Thiên không hề báo trước nằm úp xuống mặt đất, tay chân bò giống như loài bò sát, úp mặt xuống đất chạy trốn ra bên ngoài, nếu không phải nhìn kỹ thì Diệp Thiên như là đột nhiên biến mất vậy.
- Pằng pằng... pằng pằng pằng!!!
Hình như đúng lúc Diệp Thiên nằm xuống, 1 loạt tiếng súng đồng loạt vang lên, liếp tiếp 1 loạt đạn đường kính 13mm như vũ bão bay đến.
Thân thể Kitamiya Mioru vốn đang ngồi trên đất đối diện với Diệp Thiên giống như ruộng lúa mạch sau mùa thu hoạch, bị làn mưa đạn kia bắn thành 2 mảnh, thịt máu bay đầy trời.
- Hiro, đánh trúng hắn chưa?
1 tiếng nói yếu ớt phát ra từ xe thiết giáp, xuyên qua làn khói súng kia nhìn lại thì thấy trong xe thiếp giáp 2 người đang ngồi, ngoài Kitamiya Hiro đang bị thương ra vẫn còn trưởng lão Tsuru sau khi bị thương vẫn không thấy đâu kia.
Mà người vừa rồi ngồi trong xe thiết giáp điều khiển họng súng cũng chính là trưởng lão Tsuru, ông lão này sinh mệnh lớn không phải loại vừa, nửa thân dưới bị quái xà nghiền nát thế mà vẫn sống như người bình thường, sinh lực vẫn tràn trề, thậm chí còn nhiều hơn mấy phần so với Kitamiya Hiro.
- Trưởng lão Tsuru, hình như không có.
Kitamiya Hiro lắc đầu, cánh tay phải mất máu nhiều khiến cho mặt mày hắn tái nhợt, thần trí cũng hốt hoảng, nếu không phải hơn 10 năm tu luyện ý trí kiên cường chỉ sợ là lúc này đã sớm hôn mê rồi.
- Ha ha, ngày hôm nay chính là ngày đại hạn của Kitamiya Tsuru ta rồi.
Súng máy trong xe thiết giáp chỉ được trang bị 1 lượt đạn, 2 người 1 bị thương chân, 1 n bị thương tay, hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Thiên.
Trên mặt Kitamiya Tsuru hình như lộ ra 1 tia giải thoát, trong miệng lẩm bẩm:
- Năm đó ở Trung Quốc ta gặp 1 người kỳ lạ, hắn nói có thể sống đến 85 tuổi, nhưng chải chết dưới dưới đao binh chứ không phải chết già, ta... ta lúc đó giận dữ giết hắn luôn, lẽ... lẽ nào đây là báo ứng hay sao?
- Đúng, đây là báo ứng, gieo nhân năm đó, hôm nay hái quả, nhân quả tuần hoàn, không ai có thể tránh khỏi, 2 người các ngươi, có thể lên đường rồi!
Lời nói Kitamiya Tsuru chưa dứt, thân hình Diệp Thiên đã xuất hiện bên sườn xe thiết giáp, trên mặt cậu có vết thương, lúc tránh súng máy bị cỏ dại trên đất cắt qua.
Lúc nhỏ Diệp Thiên ở núi Mao Sơn, tính tình tương đối lương thiện, có lần trên đường từ đạo quán về nhà, nhìn thấy 1 con rắn độc chắn đường, lúc đó Diệp Thiên mới 8 tuổi, chỉ cầm khúc cây đẩy con rắn độc ra, cũng không đánh nó chết.
Nhưng ai biêt được, lúc Diệp Thiên đi qua, con rắn độc đó đột nhiên chui ra, cắn vào chân cậu, nếu không phải tiếng thét của Diệp Thiên kinh động đến lão Đạo, chỉ sợ cậu đã sớm chết vì nọc độc rắn rồi.
Điều này khiến cho Diệp Thiên hiểu được đạo lý đánh rắn không chết nó quay lại cắn mình, cũng giống như đánh bại Nhật Bản năm đó, Trung Quốc vì đủ các nguyên nhân mà không tiến hành bắt đền bù chiến tranh. Bây giờ Nhật Bản qua đây, lại bắt đầu tiến hành đủ các hình thức khiêu chiến với Trung Quốc, đây hoàn toàn là do lúc đó đảng cầm quyền tự chuốc vạ vào thân.
Cho nên Diệp Thiên từ lúc bắt đầu đã không định bỏ qua cho những người Nhật Bản này, theo như lời đại sư huynh và lão Đạo nói, người Nhật Bản đều là súc sinh, giết bao nhiêu cũng không bù đặp lại được, từ hôm qua đến hôm nay giết đến 70, 80 người, Diệp Thiên cũng không có chút áp lực tâm lý nào.
- Đồ đâu, mau đưa ra đây, nếu không tôi cũng không ngại lấy nó từ thi thể của các ông đâu!
Diệp Thiên đi từng bước về phía trước, giơ tay phải lên " keng" 1 tiếng, thanh Samurai trong tay cậu đã cắm vào trong lớp thép xe bọc thép, thân đao và cán đao còn thừa lại nửa thanh ở bên ngoài phát ra những tiếng "ong ong" rung rung.
- Ngươi muốn lấy, thì tự đến mà lấy đi.
Liếc mắt nhìn nhau với trưởng lão Tsuru 1 cái, Kitamiya Hiro cười như điên, đưa cánh tay phải còn lại vào trong lồng ngực, lấy ra 1 tập giấy tờ được gói trong giấy bóng:
- Mẹ nó, đồ điên!
Sau khi nhìn thấy hành động của Kitamiya Hiro, Diệp Thiên cũng không tiến về phía trước, mà mũi chân dùng lực nhấn mạnh về phía trước 1 chút, thân thể nhanh chóng thối lui về phía sau.
Ngay lúc Diệp Thiên lui ra sau, nét mặt Kitamiya Tsuru lộ ra 1 vẻ tiếc nuối, trong tay bay ra 2 làn khói nhẹ, cũng là lựu đạn cao trong 2 tay hắn, thời điểm lúc Kitamiya Hiro nói chuyện cũng ra nhổ ngòi nổ ra.
- Ầm!
Do chỉ cách lối vào núi Ma Quỷ hơn 200, 300 mét, tiếng động lớn như vậy truyền ra ngoài núi, hòn đá trên vách ngoài cửa vào núi bị chấn động rơi xuống, vỡ tan khiến cho mấy người Maracay đang mai phục ở cửa núi phải lui ra sau hơn 10 mét.
- Hồ sư huynh, đây là tiếng gì?
- Chu Khiếu Thiên khẽ chau mày bịt lỗ tai lại, tiếng nổ vừa rồi khiến cho mặt đất rung lên, cũng không biết rốt cục trong núi Ma Quỷ xảy ra chuyện gì. Tiêng bom nổ!
Hồ Hồng Đức trả lời rõ ràng. Chu Khiếu Thiên bất mãn nhìn về phía Hồ Hồng Đức, than thở nói:
- Nói thừa, đệ đương nhiên là biết đây là tiếng bom nổ rồi, chỉ có điều, , , ưy lực quá là lớn. –
- Đây là loại bom xịn, sau khi nổ thì dẫn đạn dược nổ thêm nữa, ta nghĩ... trong núi Ma Quỷ chắc đã xảy ra chuyện gì thú vị?
Suy cho cùng cũng là người chuyên nghiệp, Maracay liền mở mồm phân thích hiện trường bom nổ, đúng như hắn ta đoán, chỉ dựa vào 2 quả lựu đạn cao không đủ để gây tiếng động lớn như vậy, chủ yếu là đạn dược còn lại trong xe thiết giáp cũng đều bị dẫn nổ hết.
← Ch. 434 | Ch. 436 → |