← Ch.458 | Ch.460 → |
- Anh Cát, có phải anh bị con quỷ nhỏ nào mê hoặc không? Đi thời gian dài như vậy, em nhớ anh muốn chết...
Người phụ nữ bị Cát Lão Đại Đại trêu ghẹo, lấy tay vuốt tiểu đệ đệ mềm nhũn kia, sau một lúc lâu cũng không có phản ứng, trong lòng nhịn không được lại chủi thầm,
- Đồ vô dụng, ở trên giường sẽ không quá năm phút, lát nữa ta lại phải tự mình giải quyết.
- Có phải chỉ có anh mới có thể làm em thỏa mãn hay không?
Cát Lão Đại cảm giác rất thích thú, nhưng nếu hắn biết trong lòng người phụ nữ bên cạnh đang thầm rủa hắn, không biết có thể lập tức bóp chết cô ta hay không?
- Đương nhiên, anh Cát là lợi hại nhất.
Thân thể người phụ nữ kia mềm mại giống như con rắn bên Cát Lão Đại, nói:
- Anh Cát, anh sẽ không mang mấy người phụ nữ khác đến chứ?
Người phụ nữ kia biết về thân thế của Cát Lão Đại, hôm nay tiền thì khỏi phải nghĩ, tuy rằng ngoài miệng nói về người phụ nữ khác, nhưng ánh mắt lại đang ngắm nhìn túi của Cát Lão Đại đặt ở đầu giường.
- Ha ha, anh Cát thích em điểm này nhất, đưa tay xin tiền là nói xa nói gần, không giống mấy đứa đê tiện, cởi quần liền xòe tay đòi tiền!
Cát Lão Đại là nhân vật nào? Từ bảy tám tuổi đã làm tên móc túi ngay tại nhà ga, đoán ý qua lời nói và sắc mặt không phải người bình thường có thể bì kịp được, lập tức đưa tay lấy ra từ túi xách đầu giường một khối ngọc màu xanh biếc, nói:
- Cầm đi, thứ này cũng đáng mấy vạn đồng.
- Cám ơn anh Cát.
Người phụ nữ hôn lên mặt Cát Lão Đại một cái, tiếp nhận miếng ngọc, ánh mắt lại vẫn nhìn một chồng nhân dân tệ thật dày trong xách tay kia.
- Mẹ nó, trong ánh mắt cũng chỉ có tiền?
Cát Lão Đại vỗ một cái trên cái mông người phụ nữ kia, đem tập tiền ra, phân ra một nửa ném cho người phụ nữ đó.
Người phụ nữ mừng rỡ, mắt giống như tơ quấn trên người Cát Lão Đại, vẻ mặt thâm tình nói:
- Anh Cát, hay là... Buổi tối đừng đi?
Thấy giá trị mặt tiền, người phụ nữ không ngại xuất ra tất cả vốn liếng làm cho Cát Lão Đại tiếp tục thích một lần, đương nhiên, mắt của cô ta chủ yếu vẫn nhìn theo nửa tiền khác trong bao.
- Nếu không đi chắc sẽ bị em hút khô và cũng bị lột sạch sẽ.
Cát Lão Đại lắc lắc đầu, tóm tóc người phụ nữ đó, dí mặt của cô ta xuống phía thân dưới, đợi cho vết bẩn nửa dưới mình đều được liếm sạch sẽ, thuận tay thả người phụ nữ kia, mặc quần áo vào.
Cát Lão Đại rất háo sắc, đây là chuyện mọi người trong giang hồ ở Giang Tây đều biết.
Nhưng không ai biết, khi mười ba tuổi Cát Lão Đại bắt đầu ngủ với phụ nữ. Đến hiện tại, suốt hơn bốn mươi năm, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng ngủ qua suốt một đêm cùng bất kỳ một người phụ nữ nào.
Nguồn gốc chính là từ chuyện xảy ra với cha hắn kia.
Cha của Cát Lão Đại là truyền nhân chi thứ Chu thị ở Giang Tây, sau khi trộm được công pháp truyền thừa nhất mạch của Chu thị, rất nhanh chóng lớn lên, trở thành lão Đại trong kỳ môn.
Nhưng từ cha đến ông nội của Cát Lão Đại, đều là người tâm thuật bất chánh. Ở thời kì quân Nhật xâm lược Trung Quốc, bọn họ rất nhanh đã bị Nhật Bản Hắc Long hội dùng số tiền lớn mua chuộc, đã trở thành đầu lĩnh Hán gian.
Người trong kỳ môn đi làm chuyện ác, nguy hại không phải người thường có thể so sánh được, Chu gia không chỉ có mang theo người Nhật Bản bao vây tiễu trừ kỳ môn quốc nội, còn lợi dụng bí thuật đánh cắp tình báo, khiến cho quân đội Trung Quốc trên chiến trường liên tiếp chiến bại, tổn thất thảm trọng.
Đối với cái dạng kỳ môn bại hoại này, tự nhiên không được giang hồ khoan dung. Cẩu Tâm Gia dẫn theo đông đảo môn phái quốc nội, tiến hành rồi một trận tập kích trí mạng với Chu gia.
Lần đó coi như là một lần đấu pháp kỳ môn quốc nội cường thịnh nhất, mấy trăm cao nhân tề tụ, các loại thuật pháp đều xuất hiện, khiến lúc ấy cái thành nhỏ của Chu gia kia đã bị hủy một nửa.
Thậm chí hiện tại cũng có thể tra được năm nào tháng nào ngày nào đã xảy ra. Đương nhiên, chân tướng sớm mất đi trong dòng sông lịch sử.
Lần tiến công này, chi thứ Chu gia cơ hồ bị nhổ tận gốc, nhưng riêng chỉ có một người bởi vì lúc ấy đi vắng, mà thoát được ra ngoài. Hắn cũng là một người trọng yếu của Chu gia.
Người này, chính là cha của Cát Lão Đại - Chu Đại Ma Tử. Hắn vốn là ác quỷ háo sắc, lúc ấy tuy rằng cũng trở về cúng tổ tiên, nhưng nghi thức còn vẫn chưa xong, liền chạy tới kỹ viện trong thành tìm gái.
Nửa đêm có tiếng nổ lớn, đánh thức Chu Đại Ma Tử trong kỹ viện, khi hắn thấy nơi phát sinh nổ mạnh là vị trí gia tộc mình, chưa nghĩ ra điều gì, mặc xong quần áo liền chạy trốn.
Người của gia tộc lớn như vậy đều bị tiêu diệt, Chu Đại Ma Tử cũng không còn dám đi tìm ông chủ Nhật Bản, trực tiếp về nông thôn ẩn cư, trong lúc đó tìm cô thôn nữ kết hôn, sinh ra Cát Lão Đại.
Không đầy hai năm Nhật Bản chiến bại đầu hàng, Chu gia cũng đã trở thành quá khứ, ở trong trí nhớ rất nhiều người đã mất hết, lúc này nội chiến Trung Quốc lại dấy lên, thế cục lại hỗn loạn cả lên.
Từ nhỏ Chu Đại Ma Tử liền sống sướng quen rồi, khi đó mới vừa hơn bốn mươi tuổi, đương nhiên không chịu ở nông thôn cả đời.
Vì thế Chu Đại Ma Tử mang theo con mới sinh, lên thị trấn, đổi họ Chu thành họ Cát, thủ hạ Hán gian năm đó, nhanh chóng biến hoá thành Tư lệnh phó thị trấn.
Ở nông thôn đã nhiều năm, Chu Đại Ma Tử vừa về đến huyện thành liền về lại đường cũ, cả ngày lưu luyến trong kỹ viện, trong nhà vợ khuyên bảo vài câu, lại bị hắn đánh chết.
Chu Đại Ma Tử còn là một hoa tuyệt thế, con không có mẹ quản, hắn lại liền dẫn theo con trai đi kỹ viện, cuộc sống như vậy qua hai ba năm, Cát Lão Đại cũng năm sáu tuổi.
Chu Đại Ma Tử trốn tuy rằng rất kỹ, nhưng một lần vô tình, hắn vẫn bị một vị người trong kỳ môn thấy mặt, một đêm Chu Đại Ma Tử đang ở kỹ viện, bị người bổ xuống đầu.
Cảnh tượng này bị Cát Lão Đại ngay lúc đó xem rõ ràng. Hắn cả đời đều không thể quên được làn da trắng nõn của phụ nữ dính đầy máu tươi của cha, còn có cha hắn chết không nhắm được mắt.
Đã không có cha, Cát Lão Đại thành trẻ mồ côi, cũng may sau giải phóng, hắn cũng được chính phủ đưa tới cô nhi viện.
Nhưng ở cô nhi viện học vài năm, Cát Lão Đại chịu không nổi quản thúc, liền trốn chạy ra ngoài, trà trộn ở đám người trong nhà ga đi trộm, tự nhiên thông luyện được một tài nghệ.
Tới mười ba mười bốn tuổi, Cát Lão Đại đã là đầu lĩnh bọn trộm địa phương, thân thể cũng dậy thì như người lớn, trong lòng có rung động đối với phụ nữ.
Lần đầu tiên qua đêm với phụ nữ, trong đầu hắn không tự giác nhớ lại cảnh tượng khi còn bé, tiểu đệ đệ không chống đỡ được hai phút liền ngã xuống, hoàn toàn không có uy phong.
Nhưng Cát Lão Đại cũng hồi tưởng lại một số chuyện rất trọng yếu, hắn nhớ rõ cha hắn từng mang mình đi qua một sơn động, đem một số vàng và một cái hộp chôn ở nơi đó.
Dựa vào trí nhớ lúc nhỏ, Cát Lão Đại mất một năm, chạy quanh sơn mạch dò la, cuối cùng tìm được cái sơn động kia, đem vàng và hộp cha hắn chôn ở dưới đó ra.
Trong số này, có 10 thỏi vàng hình cá, mặt khác trong hộp có xếp mấy quyển sách Cát Lão Đại xem hoàn toàn không hiểu.
Lúc ấy Cát Lão Đại không có hứng thú đối với những thứ sách vở kia, nhưng đây là di vật của cha, hắn vẫn bảo tồn lại, còn số vàng thì bị hắn dùng cho phát triển bang hội.
Từ nhỏ đi theo cha đã nhìn quen lừa gạt, Cát Lão Đại không chỉ có bụng dạ nham hiểm, thái độ làm người lại phi thường cẩn thận, tới khi hắn hơn hai mươi tuổi, liền trở thành lão Đại trong Thiên Môn chung quanh mấy thị trấn.
Nhưng vận khí Cát Lão Đại cũng không có gì đặc biệt, ngay khi hắn tràn đầy nhiệt huyết chuẩn bị, cuộc vận động xưa nay chưa từng có bắt đầu, biết cha Cát Lão Đại không phải là người tốt, mình khẳng định chịu không nổi thẩm tra, chỉ có thể lặng lẽ ẩn trốn.
Ở trong mấy năm này, Cát Lão Đại rỗi rãnh nên rất nhàm chán, đem quyển sách cha để lại cẩn thận nghiên cứu một hồi, bởi vậy cũng biết chân tướng Chu gia này vài thập niên trước vì sao bị người ta diệt.
Điều này làm cho Cát Lão Đại lại càng cẩn thận hơn, mãi cho đến khi cuộc vận động kết thúc đã nhiều năm, hắn mới bắt đầu âm thầm thành lập thế lực, nhưng bản thân mình cũng ẩn thân phía sau màn.
Cát Lão Đại đúng là có vài phần thiên phú, chỉ dưa vào mấy quyển bí thuật truyền thừa Chu gia, hắn lại có thể học được một số tinh túy trong xem bói hỏi quẻ, giống như những chuyện năm tám ba, hắn bình yên vô sự trốn được.
Tục ngữ nói giang hồ càng già lá gan càng nhỏ, Cát Lão Đại tin vào một câu, đó là câu Đỗ Nguyệt Sinh nói năm đó: " Người nhát gan, mới có thể làm thành đại sự!"
Cát Lão Đại tin những lời này như lời vàng ngọc, mười mấy năm qua làm việc đều rất cẩn thận, hơi chút có vấn đề, lập tức cao chạy xa bay đến nước ngoài, mãi đến khi bình ổn lại mới trở về.
Lúc nhỏ cha chết ở trên bụng nữ nhân, càng làm cho Cát Lão Đại sinh vừa yêu vừa hận đối với nữ nhân, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn cả đời chưa bao giờ cùng nữ nhân ngủ qua một đêm.
Mặc quần áo tử tế xong, Cát Lão Đại lưu luyến, lại hung hăng nhéo vào bộ ngực cao ngất của người phụ nữ kia, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
- Anh Cát, đi đâu vậy?
Một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Cát Lão Đại đi ra, vội vàng đứng lên, nhưng ánh mắt cũng thực khó hiểu liếc một cái hướng vào trong phòng.
Cảm giác được ánh mắt cực nóng bên ngoài kia, nữ nhân trên giường cố ý giương bộ ngực, trong miệng phát ra tiếng cười "Khanh khách", nghe thấy vậy người thanh niên bên ngoài thấy khô hết cả miệng.
- Đi về biệt thự bờ sông, mẹ nó, hỏi lại Lưu lão nhị, xem họ Bao còn có nơi nào ẩn thân không?
Cát Lão Đại nhìn như không để ý, kỳ thật hành động của thủ hạ, tất cả đều bị hắn đặt vào trong mắt, chẳng qua trong lòng Cát Lão Đại, nữ nhân cùng với quần áo không khác nhau, không mặc liền có thể ném đi, để cho thủ hạ chạm vào cũng không sao.
← Ch. 458 | Ch. 460 → |