Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 482

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 482: Trung tâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Từ ngoài cửa chính nguy nga tráng lệ có 2 người đang bước vào, đúng là cha mẹ Diệp Thiên rồi, chỉ có điều bọn họ trang điểm ăn mặc khác ngày trước rất nhiều.

Tống Vi Lan mặc 1 bộ váy dạ hội màu đen, trên cổ đeo 1 chuỗi kim cương màu đỏ, cổ tay tráicủa bà thì đeo chiếc vòng tay xanh Đế Vương mà diệp Thiên tặng, cử chỉ vô cùng quý phái sang trọng.

Còn Diệp Đông Bình thì mặc 1 bộ comple vừa khít, bên trong mặc áo sơ mi trăng toát, còn thắt 1 cái nơ tinh tế, cặp mắt kính vàng trên sống mũi, nhìn cực kỳ nho nhã.

Diệp Thiên lớn thế này mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy cha mình ăn mặc đàng hoàng như vậy, lúc mình đính hôn, cha cũng mặc bộ tây phục những lại xộc xệch, cà vạt thì thắt xiêu thắt vẹo.

Sau lưng hai người còn có cả Anna nữa, thế nhưng cô gái này hình như lúc nào cũng mặc đồ bó, kể cả tham dự buổi tiệc như hôm nay cũng không ngoại lệ.

- Hai người đó là ai? Sao chưa gặp bao giờ nhỉ?

- Người đàn ông đó nhìn rất lạ, còn người phụ nữa kia hình như gặp ở đâu rồi?

- Chắc là người nước ngoài đến? Có thể là con cháu nhà nào đó?

Chỗ ghế bên cạnh Diệp Thiên, có 1 vài tiếng bàn luận vọng lại, người có thể tham dự buổi hôm nay không ai không phải là các bậc đại gia ở Hồng Kông, bọn họ đa số là quen biết nhau rồi, trơ mắt nhìn vợ chồng Diệp Đông Bình, nhưng cũng không có mấy người biết.

Thế nhưng rất nhiều con cháu bậc đại gia ở Hồng Kông từ sớm đã phải ra nước ngoài sinh sống, thỉnh thoảng cũng gặp vài người lạ, lúc này bọn họ liền cho rằng vợ chồng Diệp Đông Bình là con cháu của gia tộc nào đó.

Chu Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Diệp Thien cũng nhìn thấy Diệp Đông Bình, cậu cho rằng Diệp Thiên không để ý tới, vội vàng huých tay Diệp Thiên, nói:

- Sư phụ, vợ chồng chú Diệp cũng đến kia!

Do tuổi Chu Khiếu Thiên cũng xấp xỉ tuổi Diệp Thiên, cho nên xưng hô với người nhà Diệp Thiên cũng rất lung tung, cậu gọi Diệp Thiên là sư phụ, nhưng lại gọi Diệp Đông Bình là chú. Còn về Diệp Thiên, thì gọi mẹ Chu Khiếu Thiên là dì, tóm lại khiến cho người ngoài nghe không hiểu gì cả.

- Cha mình không có cơ hội này đâu, là ai mời mẹ mình nhỉ?

Diệp Thiên đứng dậy, đúng lúc đang chuẩn bị ra đón thì có 1 dám người đi trước cậu.

Người đi đằng trước nhất kia dáng người không cao lắm, trán rộng, chính là 1 trong những đại gia người hoa giàu nhất Lý Siêu Nhiên, đi sau hắn là 5 trùm đại gia người hoa.

- Bà Tống, thật vui vì bà đã đến tham dự buổi tiệc hôm nay, nhiệt liệt chào mừng!

Lúc Lý Siêu Nhiên đứng cách 3, 4 mét, tay phải giơ ra, sau khi bắt tay Tống Vi Lan, nhìn về phía Diệp Đông Bình, có chút chần chừ nói:

- Bà Tống, vị này là?

Phàm là bậc giàu có người hoa đầu tư ở Bắc Mĩ hay châu Âu rất ít người không biết đến chủ tịch hội đồng quản trị Tống Thị, nhưng bọn họ cũng biết hơn 20 năm qua Tống vi Lan vẫn độc thân, hình như chưa từng lập gia đình.

Cho nên người có trình độ như Lý Siêu Nhiên cũng khỏi nghi ngờ, bởi vì cánh tay trái của Tống Vi Lan có cánh tay phải của người đàn ông đó vòng vào, quan hệ hai người thật sự không phải là bình thường.

- Lý tiên sinh, đây là ông xã tôi Diệp Đông Bình, chúng tôi kết hôn từ rất lâu rồi!

Tống Vi Lan cười nhẹ nhàng, nói:

- Lý tiên sinh chắc không chỉ chào mừng mỗi tôi thôi chứ?

- Đâu có, đâu có, 2 vợ chồng cùng đến, Lý mỗ có cầu cũng không được ấy chứ.

Lý Siêu Nhiên rốt cuộc cũng là người từng trải, đối với người khác không có nhiều hứng thú, lập tức cười ha ha, nói:

- Bà Tống, nếu không phải nghe Đường tiên sinh nói, tôi thật không biết bà cũng đến Hồng Kông, đây đúng là coi thường bạn bè quá đấy?

Tập đoàn của Lý Siêu Nhiên ở những năm 80 đầu tư nhiều hạng mục ở nước ngoài, cũng nhiều lần hợp tác với Tống Vi Lan, cũng coi như là quen biết đã lâu, lần này tới tham dự tiệc rượu cũng chính là do hắn ta mời.

- Lần này tôi cùng nhà tôi đến Hồng Kông là vì chuyện riêng nên không quấy rầy đến Lý tiên sinh, hôm khác tôi sẽ uống 1 ly tạ tội với Lý tiên sinh.

Tống Vi Lan mỉm cười xinh đẹp, bỏ câu hỏi tội của Lý Siêu Nhiên sang 1 bên, rồi chào người bạn quen biết Đường Văn Viễn.

- Mẹ mình đúng là lợi hại, đối với người đứng đầu giới kinh doanh người Hoa mà còn có thể nói đùa như thế.

Biểu hiện của Tống Vi Lan khiến cho Diệp Thiên biết thêm 1 mặt nữa về mẹ mình, thế nhưng mắt nhìn thấy cha mẹ bị nhiều người vây quanh như vậy, cậu cũng không tiếp tục bước về trước nữa mà ngồi lại ghế sô pha.

- Cặp vợ chồng này là ai thế? Lý tiên sinh cũng qua đó đón tiếp.

- Đúng vậy, nhìn dáng người, chắc không thua kém Lý tiên sinh đâu, thế... thế nhưng ở Hồng Kông chưa nghe qua có người nào như vậy.

Mấy người ngồi bên cạnh Diệp Thiên thấy cảnh như vậy, đều nhỏ giọng bàn luận.

Bọn họ mặc dù cũng là người có mặt mũi trong giới thương nhân ở Hồng Kồng, thế nhưng vẫn thua kém hơn Lý Siêu Nhiên 1 chút, nhìn thấy những bậc hào phú khách khí với đôi vợ chồng này như vậy, bọn họ bắt đầu suy đoán.

- Bà Tống, dự án ở Australia đó, bà thấy thế nào?

Lý Siêu Nhiên là 1 người cuồng công việc, sau khi hàn huyên vài câu cùng Tống Vi Lan, liền chuyển đề tài sang vấn đề kinh doanh, kỳ thực những buổi tiệc rượu thế này, chính là nơi tốt nhất để bàn chuyện kinh doanh.

- Lý tiên sinh, tôi gần đây quyết định rút khỏi tập đoàn rồi, những chuyện thế này ông nói chuyện với nhân viên cấp dưới đi, chúng ta hôm nay không bàn chuyện kinh doanh.

Tống Vi Lan cười cười, ánh mắt đột nhiên xem xét, bỗng nhiên mắt sáng bừng lên, nói:

- Lý tiên sinh, tôi xin thất lễ.

- Cái... cái này...

Lý Siêu Nhiên ngẩn tò te nhìn Tống Vi Lan kéo Diệp Đông Bình hướng vào 1 góc của hội trường.

- A, đi đến chỗ chúng ta đấy.

Những người ngồi bên cạnh bàn Diệp Thiên đều ngồi ngay ngắn lại, cũng không ngờ Tống Vi Lan đi đến bàn bên cạnh bọn họ, đến trước bàn Diệp Thiên.

- Ba, 2 người đến đây làm gì?

Diệp Thiên cười mếu đứng dậy, vậu vốn định lặng lẽ tham dự buổi tiệc rượu này, kết giao vài người trong kỳ môn là được rồi, nhưng như thế này, cậu có không muốn làm trung tâm cũng không được nữa rồi.

- Không liên quan đến ba, là mẹ con muốn đến.

Diệp Đông Bình thả lỏng tay, ông và con trai giống nhau, đều không thích tham dự những buổi tiệc như thế này.

- Mẹ đến xem thương thế của con đã đỡ hơn chưa?

Tống Vi Lan trước tiên là chào Cẩu Tâm Gia, sau đó thả lỏng cánh tay chồng mìn ra, nói:

- Thân thể con không được khỏe ở nhà tĩnh dưỡng đi, đến đây làm gì?

Kỳ thực Tống vi Lan định từ chối tham dự bữa tiệc này, thế nhưng nghe Liễu Định Định nói Diệp Thiên cũng đến nên mới quyết định tham gia, nhìn sắc mặt bệnh tật của con trai, Tống Vi Lan có chút đau lòng.

- Nhị sư huynh nói lần này có người trong kỳ môn đến, con đến để kết giao 1 chút.

Diệp Thiên không muốn nhiều lời, ánh mắt nhìn về phía Anna đằng sau 2 người, hỏi:

- Anna, thời gian này cô có làm theo phương pháp hít vào thở ra của tôi bảo hay không?

Lúc ở kinh thành, Diệp Thiên dạy cho Anna 1 vài phương pháp thở ra, thông qua phương pháp tập luyện này có thể cải thiện tình trạng sức khỏe dần dần, hóa giải thương thế trong cơ thể.

Anna vô cùng kính cẩn đáp:

- Thiếu gia, mỗi sáng ôi đều tập luyện, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi!

Sức đề kháng người phương Tây khá tốt, nhưng sức chịu đựng lại kém người phương Đông hơn 1 chút nhưng thời gian mấy tháng Anna luyện phương pháp mà Diệp Thiên dạy cho cảm thấy sức chịu đựng tốt hơn trước kia rất nhiều.

Diều này khiến cho Anna thực sự cảm thấy Diệp Thiên rất mạnh, mấy lần muốn bái Diệp Thiên làm sư phụ, chỉ có điều đều bị Diệp Thiên lấy đủ các lý do từ chối.

- Ừ, sau này cần tăng cường luyện tập mới có lợi cho cô.

Diệp Thiên gật gật đầu, lúc đang chuẩn bị mời cha mẹ ngồi xuống, Đường Văn Viễn dẫn theo cháu gái đi tới, khi ông ta nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên, cũng không khỏi kinh hãi, mở miệng nói:

- Diệp Thiên, sắc mặt của cậu sao khó coi thế này?

- Đúng thế? Anh Diệp Thiên, anh mắc bệnh sao?

Sắc mặt trắng bệch của Diệp Thiên ngay cả Đường Tuyết Tuyết cũng nhận thấy, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Thiên, nắm lấy 1 cánh tay cậu.

- Không sao đâu, Tuyết Tuyết, chỉ là mấy ngày nay anh thấy không thoải mái thôi.

Diệp Thiên biết Đường Tuyết Tuyết đơn giản, mình cũng coi bé như là em gái, lập tức giải thích vài câu, thế nhưng sắc mặt Tống Vi Lan có chút kỳ quái, bà không biết con trai mình từ lúc nào lại thân thiết với cháu gái nhà họ Đường thế?

- Hix, trước kia Tuyết Tuyết bị bệnh, con có trị bệnh giúp em ấy.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của mẹ, Diệp Thiên đàng miễn cưỡng giải thích 1 câu, nếu không đến tai Vu Thanh Nhã, cậu cũng không giải thích được.

- Chào Diệp Tiên sinh, ngài đến Hồng Kông sao không nói với tôi 1 tiếng?

Diệp Thiên đang nói chuyện cùng mẹ, bên tai vang lên tiếng chào, đúng là Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng, vừa rồi ánh mắt bọn họ bị vợ chồng Tống Vi Lan hấp dẫn, tiện đó nhìn qua bên này thấy Diệp Thiên.

- Văn Sinh, ông chủ Hoa, lần này đến đây là việc riêng, sợ làm phiền đến 2 vị.

Diệp Thiên buông 2 cô gái ở 2 cánh tay ra, bắt tay cùng Văn Loan Hùng là Hoa Thắng, chuyện xảy ra ở Đài Loan lần trước, Hoa Thắng cũng tốn 1 chút khí lực, tính ra Diệp Thiên vẫn còn nợ lần đó.

- Nói gì thế, sao có thể bị Diệp tiên sinh quấy rầy được, đó là vinh dự của chúng tôi.

Hoa Thắng cười sang sảng nói:

- kỹ thuật biểu diễn của Sầm tiểu thư cực kỳ tốt, công ty chúng tôi dang muốn mời cô ấy diễn xuất trong 1 bộ phim, Diệp tiên sinh nếu có thời gian, có thể thông báo đến cô ấy.

Tin Diệp Thiên hạ sát hơn 10 lính đánh thuê ở Đài Loan, Hoa Thắng là người rõ nhất, đối với những người tâm địa độc ác lại có gia thế như vậy, hắn cũng không dám chậm trễ, nói những lời tốt với Diệp Thiên.

Bất kể là ở trong nước hay là ở Hồng Kông, đại gia luôn muốn bao các minh tinh, cách tốt nhất là ngoài tặng xe tặng nhà, thì chu cấp tiền nong cho nàng, Hoa Thắng muốn Diệp Thiên thông báo cho Sầm Tĩnh Lan nhận vai diễn chính là muốn lấy lòng Diệp Thiên.

- Ông chủ Hoa, hay là ông thông báo đi, tôi lâu rồi không gặp cô ấy.

Diệp Thiên thế nào cũng không hiểu ý Hoa Thắng, chỉ có điều cậu thực sự không có qua lại với Sầm Tĩnh Lan, chẳng qua là vào mấy dịp lễ tết nhận được điện thoại của cô ta mà thôi.

- Con trai, cô Sầm tiểu thư đó là ai? Mẹ không cảm thấy con rất có duyên với phụ nữ đấy,

Tống Vi Lan nhỏ giọng nói bên tai Diệp Thiên.

*****

- Hix, con nói, mẹ đừng có đùa kiểu này nha?

Diệp Thiên bị mẹ nói hoảng sợ.

Quan hệ của cậu với Đường Tuyết Tuyết, Vu Thanh Nhã cũng biết, nhưng còn ngôi sao điện ảnh Sầm Tĩnh Lan, mặc dù Vu Thanh Nhã cũng biết, nhưng đàn bà có lúc còn chua hơn chanh, thế rất khó có thể giải thích rõ ràng.

- Được rồi, nhìn con bị dọa kia, mẹ chỉ đùa với con thôi.

Lời nói của Tống Vi Lan khiến Diệp Thiên yên tâm, đồng thời cũng có chút bực bội, đây có phải là mẹ mình hay không sao cứ thích trêu chọc mình thế?

- Bà Tống, đây là?

Bên Diệp Thiên vui vẻ còn chưa dứt, sau khi Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng đến, Lý Siêu Nhiên đã dẫn đám đệ tử qua đây.

Mấy người đằng sau ông đều biết thân phận của Tống Vi Lan, nên cũng muốn đến làm quen với người đứng đầu vương quốc Tống Thị ở hải ngoại, để sau này tiện bề phát triển trên thị trường Âu Mĩ.

Nhìn thấy Lý Siêu Nhiên qua chào Tống Vi Lan, 2 người Văn Loan Hùng mới để ý đến 2 mẹ con Diệp Thiên, có thể khiến cho người giầu nhất người Hoa này qua đây, thân phận cha mẹ Diệp Thiên quả không đơn giản.

- Lý tiên sinh, đây là con trai tôi, Diệp Thiên, gọi chú đi.

Tống Vi Lan kéo Diệp Thiên qua, mặc dù biết con trai không có quan hệ gì với giới thương Nhiên, nhưng có thể kết giao với đứng đầu giới thương Nhiên người Hoa như thế này cũng rất có lợicho cậu.

- Chú Lý, chào.

Diệp Thiên lễ phép gọi 1 tiếng chú, cảm thấy cực kỳ thiệt thòi, ở cùng với mẹ, vai vế của mình bỗng nhiên giảm xuống bao nhiêu, phải biết rằng, Đường Văn Viễn còn lớn tuổi hơn Lý Siêu Nhiên vài tuổi mà Diệp Thiên cũng chỉ gọi là lão Đường.

- Được... được, tuổi trẻ có triển vọng, bà Tống này, bà có người kế nghiệp rồi đấy!

Lý Siêu Nhiên cười cười với Diệp Thiên, thế nhưng trong lòng cũng không quan tâm đến chuyện ấy, dù sao hắn cũng có quan hệ rất tốt với anh trai Tống Vi Lan nên tiểu bối như Diệp Thiên cũng không lọt vào con mắt của hắn.

Hơn nữa dáng người Diệp Thiên tuy rằng mặt mày khôi ngô, nhưng vẻ mặt bệnh tật cũng khiến cho Lý Siêu Nhiên không coi trọng cậu, người yếu ớt thì có thể làm nên trò trống gì được chứ.

- Đương nhiên, đứa trẻ Diệp Thiên này cũng không tệ đâu...

Không giống với những người mẹ khác, Tống Vi Lan trực tiếp khen ngợi con trai mình chẳng có chút khiêm tốn nào, nét mặt cũng lộ vẻ rất tự hào.

- Hix, đây gọi là chuyện gì chứ?

Diệp Thiên đứng nghe ở 1 bên xẩu hổ.

Có đến 10% ánh mắt ở hội trường là tập trung vào góc này khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không thoải mái.

- Tống tiên sinh đến rồi.

Chính vào lúc này, phía sau vang lên 1 tiếng chào đón lập tức lôi kéo sự chú ý của mọi người, Diệp Thiên mới nhìn, hóa ra chính là kẻ thù của mình, không khỏi bĩu môi.

Tống Chi Kiện mặc dù có rất nhiều tiền, nhưng chỉ mới đến Hồng Kông hơn 20 năm, có thể coi như là đại gia mới, thế nhưng thế lực trong nước của hắn ta vẫn có tác dụng rất lớn, dọc đường đi không ngừng có người chào hỏi.

- Chú Chi Kiện, số lần chú xuất hiện cùng em gái cũng chẳng được mấy lần đấy.

Lý Siêu Nhiên quay người lại tiếp đón, cùng Tống Chi Kiện bắt tay, 2 người cũng coi như là bạn bè tốt, lúc Tống Chi Kiện mới gây dựng sự nghiệp hắn đã từng trợ giúp rất nhiều.

- Em gái, em cũng đến à?

Tống Chi Kiện nghe vậy sửng sốt 1 chút, lúc nhìn mới nhìn thấy Tống vi Lan đứng cùng chỗ với Diệp Đông Bình, sắc mặt không khỏi đanh lại. Năm đó hắn cũng cật lực phản đối em gái mình kết giao với Diệp Đông Bình.

- Anh cả, chào!

Tống Vi Lan lạnh lùng chào lại, ngữ khí có chút bất hòa, mặc dù là anh em ruột, nhưng bà cũng không qua lại nhiều với Tống Chi kiện, quan hệ cũng không thân thiết như người ngoài nghĩ.

Còn về Diệp Đông Bình, căn bản là không có phản ứng gì với Tống Chi Kiên.

Ông và con trai giống nhau, căn bản là không có thiện cảm với người nhà họ Tống, ngoài Tống Hạo Thiên mình không thể không cúi cúi đầu, còn lại Diệp Đông Bình đều không đếm xỉa tới ai.

- Em gái, em đến Hồng Kông sao không nói với anh 1 tiếng?

Tống Chi Kiện mặc dù trách cứ em gái, nhưng lại bất mãn nhìn về phía Diệp Đông Bình.

- Có gì đáng nói chứ? 2 người nhà người ta đi du lịch cũng phải báo cho ông hay sao?

Giọng nói uể oải của Diệp Thiên vang lên trong hội trường nghe có chút chói tai.

- Câu... cậu cũng đến đây ư?

Nghe thấy giọng Diệp Thiên, Tống Chi Kiện bất giác lùi lại phía sau 1 bước, nhà mình không ít lần phải thẹn trước mặt hắn, trong lòng Tống Chi Kiên vẫn còn khiếp sợ Diệp Thiên.

- Thanh niên này, không biết lễ phép hay sao?

Mọi người vừa mới biết được quan hệ 2 mẹ con Diệp Thiên và Tống Vi Lan, nhìn về phía Diệp Thiên không khỏi quái lạ, chưa thấy đứa cháu ngoại nào nói chuyện với bác như vậy?

Những người ở đây lúc này, căn bản là đã trên 50 tuổi, bọn họ rất coi trọng lễ phép truyền thống, cho nên câu nói kia của Diệp Thiên đã phá hỏng ấn tượng của họ đối với Diệp Thiên.

- Diệp Thiên, đừng có thất lễ như vậy!

Diệp Đông Bình nhìn thấy sắc mặt mọi người bên ngoài thay đổi, răn dạy con trai 1 câu, xoay mặt nhìn về phía Tống Chi Kiện, nói đều đều:

- Tôi và vợ đến Hồng Kông du lịch, ở nhà con trai, không quấy rầy đến ông!

Diệp Đông bình nói ra lời này khiến những người xung quanh bớt cảm giác chói tai đi, cảm thấy thái độ 2 cha con này hình như đang có mâu thuẫn với Tống Chi Kiện.

Có vài người đầu óc nhanh nhạy lập tức nhớ đến bài báo xin lỗi đăng trên báo Hồng Kông trước kia, trên đó nói hình như là nhà họ Diệp.

Như vậy, ác cảm của mọi người đối với Diệp Thiên cũng giảm đi chút ít, 2 nhà thân thích không có qua lại với nhau, mâu thuẫn giữa 2 nhà cũng không phải chuyện gì khó hiều.

- Ha ha, Diệp Thiên, vừa đúng lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi cháu, chúng ta nói chuyện 1 lát đi?

Nhìn thấy không khí trong hội trường có phần kỳ lạ, Đường Văn Viễn cười giảng hòa, ông biết mâu thuẫn giữa hai nhà Diệp Tống, dựa vào tính khí Diệp Thiên nếu mà chọc giận cậu ta, Tống Chi Kiện không có nước đầu thai nữa ấy chứ.

Thế nhưng lời nói của Đường Văn Viễn vẫn khiến cho những người ở đây cảm thấy mơ hồ, địa vị của Đường lão gia ở Hồng Kông này không phải thấp, cũng hơn tuổi mấy người Lý Siêu Nhiên, thế mà ngữ khí nói chuyện với Diệp Thiên lại có phần cung kính thế chứ?

Cũng chỉ có mấy người Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng hiểu được, người thiếu niên sắc mặt tái nhợt này tuyệt đối không phải dựa hơi cha mẹ đại gia, bọn họ biết rõ chỗ đáng sợ của Diệp Thiên.

- Được, Đường lão gia, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.

Diệp Thiên gật gật đầu, nếu không phải có tay mẹ giữ lại, cậu đã sớm tìm cơ hội trốn rồi, mình không phải là quốc bảo gấu trúc gì, dựa vào cái gì mà đứng đây cho bao nhiêu người xem chứ?

- Đúng rồi, Chi Kiện lão đệ, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.

Lý Siêu Nhiên nhận thấy quan hệ giữa Tống Chi Kiện và Diệp Thiên không ổn, lập tức kéo Tống Chi Kiên về phía bên mình.

Thế nhưng lúc mấy người chuẩn bị giải tán, lại có 2 người đi tới bên này, đi trước đầu là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay Tả Gia Tuấn.

- Diệp Thiên, ấy, Lý Sinh, Chi Kiện huynh, mọi người sao lại đều ở đây hết thế này?

Tả Gia Tuấn vừa mới bàn chuyện bữa tiệc hôm nay với người dẫn chương trình, bây giờ vốn qua đây để chuẩn bị giới thiệu người cùng nghề cho 2 huynh đệ, đi tới gần mới phát hiện ra đại bộ phận các hào phú người Hoa trên thế giới hình như đều tập trung ở góc này hết.

- Sao, Tả đại sư, ông cũng quen biết Diệp Thiên à?

Trong lòng Lý Siêu Nhiên cực kỳ kinh ngạc, bất kể là nhìn tuổi hay là thân phận, Diệp Thiên hình như đều không có quan hệ gì với Tả Gia Tuấn.

- Diệp Thiên là tiểu sư đệ của tôi, chúng tôi là đồng môn.

Tả Gia Tuấn tiện mồm nói ra, quan hệ này có gì mà không được, hơn nữa ở Hồng Kông này rất nhiều người cũng biết.

Đương nhiên, những người như Lý Siêu Nhiên lại không biết, bọn họ mỗi này đều bận việc kinh doanh tất nhiên cũng không nghe người khác bàn tán những chuyện thế này.

- Huynh đệ ư?

Những người không biết trong đầu hiện ra 1 dấu chấm hỏi, bây giờ là thời đại nào rồi, mà còn có chuyện bái sư?

Hơn nữa thân phận Tả Gia Tuấn là thầy tướng phong thủy, những người trẻ khó mà trách được bọn họ không hiểu được thuậtt bói thuật phong thủy là thế nào?

- Anh Lý này, để bọn họ nói chuyện đi, chúng ta qua bên đó trò chuyện.

Nhìn thấy Lý Siêu Nhiên còn có điều muốn hỏi, Tống Chi Kiện vội vàng kéo hắn đi, tên tiểu tử Diệp Thiên cũng không phải là hiền, hơn nữa thủ đoạn lại vô cùng quỷ dị, cha mình đã từng cảnh cáo là không được trêu chọc đến nó.

- Ờ, được, được...

Lý Siêu Nhiên bị Tống Chi Kiện kéo đi, lập tức tính lại, đúng là hôm nay mình hơi tò mò quá.

Lý Siêu Nhiên rời đi, dẫn theo 1 đám người, hơn nữa Tả đại sư nói chuyện cùng tiểu sư đệ, mấy người Văn Loan Hùng và Hoa Thắng cũng nói lời cáo từ, 1 góc vốn đang náo nhiệt bỗng dưng yên tĩnh trở lại.

Thế nhưng cảnh xảy ra vừa rồi cũng khiến rất nhiều người để ý đến Diệp Thiên, dựa vào khí cảm ứng, Diệp Thiên cũng tự cảm nhận được những ánh mắt dò xét kia.

- Tôi nói tiểu tử cậu đến đâu cũng là trung tâm hết.

Tả Gia Tuấn cười nói với Diệp Thiên 1 câu, sau đó quay đầu, nói:

- Để tôi giới thiệu với mọi người, đây chính là đệ tử của Nam Hoài Cần tiên sinh – Đào Sơn Dịch, cũng là môn đồ chân truyền của Nam tiên sinh.

Mời 1 người hơn 40 tuổi ở phía sau bước lên, Tả Gia Tuấn tiếp tục giới thiệu nói:

- Tiểu Đào, vị này là đại sư huynh của tôi, tên hiệu là Nguyên Dương, còn đây là tiểu sư đệ của tôi, cậu gọi là Diệp Thiên là được rồi!

- Kính chào Nguyên Dương chân nhân, kính chào tiểu sư thúc Diệp Thiên.

Người trung niên bước lên trước 1 bước, cúi người hành lễ với Cẩu Tâm Gia và Diệp Thiên, mặc dù Diệp Thiên rõ ràng trẻ hơn, nhưng thân phận thế nào chứ, hắn ta cũng không dám thất lễ.

Hơn nữa hắn phát hiện, mặc dù sắc mặt Diệp Thiên trắng bệnh, trong người hình như không còn chút nguyên khí nào, nhưng mình vẫn cảm thấy 1 cảm giác cực kỳ nguy hiểm, lúc này lại cúi thấp thêm vài phần.

- Không phải khách khí đâu, không ngờ cách nửa thế kỷ rồi lại còn gặp được đệ tử của cố nhân.

Tay phải Cẩu Tâm Gia đỡ Đào Sơn Dịch, hỏi:

- Sư phụ cậu có khỏe không?

- Nguyên Dương chân nhân có quen biết sư phụ tôi ư?

Đào Sơn Dịch chỉ cảm thấy 2 bàn tay mạnh mẽ nâng mình lên, thân không tự chủ được đứng thẳng lên, cảm thấy không khỏi kinh hãi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)