Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 491

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 491: Một phái có 3 người siêu phàm
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Lazada


- Đại sư huynh, đệ không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là ổn rồi.

Nhưng vừa rồi sau khi hộc ra máu cũng không hẳn đã làm cho vết thương của Diệp Thiên nặng thêm, chẳng qua là chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một hơn thôi.

Thực ra tình hình vừa rồi, Cẩu Tâm Gia thừa sức đánh bại Thái Dương Thu nhưng Diệp Thiên là chủ môn không có lí gì Diệp Thiên lại đầu hàng.

- Tiểu tử, sát khí của cậu quá nặng, sau này huynh sẽ giới thiệu cho đệ một Đại hòa thượng, cậu cũng cần phải học một chút phật pháp đi.

Cẩu Tâm Gia có vẻ bất đắc dĩ nhìn Diệp Thiên, ông và Tả Gia Tuấn đều đã già rồi, Ma Y chỉ còn hi vọng vào Diệp Thiên ông không muốn hễ cứ Diệp Thiên xuất hiện là lại có chuyện ngoài ý muốn.

- Đại sư huynh, huynh là đạo sĩ mà chuyển sang phật pháp từ khi nào vậy?

Diệp Thiên đùa vậy cho vui, vừa nói chân khí đã hạ chỉ cảm thấy trong bụng có hơi tích tụ chỗ này không có lợi cho hắn tĩnh dưỡng, hắn liến nói:

- Nhị sư huynh, chuyện này đã giải quyết xong, bây giờ chúng ta đi thôi.

Thấy Diệp Thiên mọi người đứng dậy giữ im lặng, Đào Sơn Dịch vội vàng nói:

- Diệp sư thúc, sư bá, sư phụ tôi đã đến, tôi nhanh ra sân bay đón ông cụ, lúc về biết tìm ngài ở đâu đây?

Chứng kiến cảnh vừa rồi, Đào Sơn Dịch mới biết cảm giác của mình là không sai, người thanh niên này có ti vụ cự kì cao cường, nếu là mình trên võ đài thì kết cục hẳn là rất thảm hại.

Điều này làm cho trong lòng Đào Dịch Sơn giấy lên làn sóng không tài nào hiểu được. Diệp Thiên còn trẻ mà sao có thể đạt được trình độ công phu như thế?

Lúc nói chuyện ở đây, Đào Dịch Sơn cũng mơ hồ cảm thấy Diệp Thiên chính là chủ nên không muốn xưng hô trước Diệp Thiên.

- Đại sư huynh, huynh xem đi...

Diệp Thiên quay lại nhìn Cẩu Tâm Gia, hắn không biết đại sư huynh và Nam Hoài Cẩn có quan hệ như thế nào, có đáng để cho ông ta biết câu chuyện về Tụ Linh Trận hay không.

Cẩu Tâm Gia trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Hoài Cẩn lão đệ và huynh là bạn thân đã nhiều năm, năm đó sư phụ cũng dạy cho ông ta một ít món đồ, có chút ngọn nguồn sâu sa với Ma Y.

Tụ Linh Trận ở Hồng Kông này xem như là bí mật lớn nhất, dù Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn có tâm đầu ý hợp thì đó cũng chỉ là quyết định đứng sau.

- Được, ta ở lại đến lúc đón Nam tiên sinh đến là được rồi.

,

Nếu đại sư huynh không lên tiếng, Diệp Thiên sẽ không chút do dự mà báo cho Đào Sơn Dịch, với chuyện của sư phụ Diệp Thiên cũng hơi tò mò.

- Vâng, cảm ơn Diệp sư thúc.

Đào Dịch Sơn trả lời, đi trước rồi lui khỏi võ đài nhưng có vẻ không hài lòng. Chỗ sư phụ và Cẩu Tâm Gia có mối giao tình vậy mà khi đến Hồng Kông đương nhiên phải đến nhà chào hỏi nhưng dường như đối phương còn có chút do dự.

Thấy cha mẹ đang nói chuyện ở phía xa, Diệp Thiên gọi Chu Khiếu Thiên nói:

- Khiếu Thiên, đi cùng ta đến chào hỏi họ rồi hãng đi.

Tuy Tống Vi Lan muốn thân thiết với con trai nhiều hơn nhưng hôm nay người đến thăm họ rất nhiều nên chỉ xin lỗi được con trai từ phía xa.

Có nhiều người chú ý đến Diệp Thiên, thủ đoạn vừa rồi của Diệp Thiên quá mức kì lạ những người đó cũng không dám làm phiền hắn, một đoàn người lặng im không một tiếng động lui ra hội trường.

- Ôi không biết bao giờ mới được tham gia cuộc tụ họp như thế này nữa.

Sau khi ra khỏi hội trường Diệp Thiên thở dài, áp lực trong đó quả thực khiến hắn khó mà chịu đựng được.

- Sợ là ngươi không thể tự chủ được.

Câu nói từ phía sau Diệp Thiên, hắn quay đầu lại thấy Đường Văn Viễn và cháu gái cùng đi ra.

- Diệp Thiên tôi và Dịch Ôn Mậu là chỗ thân tình, đa tạ cậu đã nương tay.

- Lão Đường, vừa rồi tôi xin lỗi, nói chuyện đã không nể mặt ông.

Diệp Thiên khoát tay, nói:

- Việc tranh chấp của môn phái hôm nay, tôi không thể nhường bọn họn nếu không thanh danh của Ma Y sẽ bị hủy hoại, ông có hiểu ý tôi không?

Diệp Thiên làm lên sự nghiệp đúng là có dựa vào vị lão gia này, vừa rồi làm như vậy trước mặt Đường Văn Viễn quả thực hắn cũng có chút áy náy.

- Không sao, cậu không trách ta là được rồi.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Đường Văn Viễn thở phào nói:

- Bữa tiệc này không có ý nghĩa gì, để lái xe tiễn các cậu một đoạn vừa lúc tôi còn chưa đi qua tòa nhà cậu mới xây, hôm nay phải đến đó làm kháck mới được.

Đường Văn Viễn mời Diệp Thiên xem cho một quẻ, biết trong vòng 3 năm nữa mình có kiếp nạn, thời gian càng ngày càng ngắn dù biết trước nhưng ông ta vẫn không bình tĩnh được.

- Đúng vậy, anh Diệp Thiên anh đến Hồng Kông mà chưa mời Tuyết Tuyết đến làm khách đâu nha.

Đường Tuyết Tuyết cũng kéo ống tay áo Diệp Thiên, cô và Diệp Thiên có thời gian đã ở cùng nhau cả tháng trời đối với người anh này quả thực cô không muốn xa.

- Đến chỗ tòa nhà kia?

Diệp Thiên cười trừ, đừng nói là hôm nay có khách chứ mà nếu hôm nay có bất cứ việc gì cũng không thể khiến hắn đi được, hắn lập tức lắc đầu:

- Lão Đường, bây giờ vẫn chưa thích hợp để đến thăm tòa nhà kia, chờ thêm một thời gian ngắn nữa nhất định sẽ mời ông đến thăm.

- Không thích hợp?

Đường Văn Viến nghe xong suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nghĩ đến Tụ Linh Trận ở kinh thành, sắc mặt ông thay đổi hỏi Diệp Thiên với vẻ thăm dò:

- Diệp Thiên không phải cậu cũng bày trận pháp trong tòa nhà kia đấy chứ?

Khi nói chuyện Đường Văn Viễn lại nghĩ đến trụ phong thủy, khẳng định suy nghĩ của mình hơn.

- Được, đoán được thì đoán đi, một chữ chúng tôi cũng không muốn nói ra, chúng tôi đi trước vậy.

Vỗn dĩ Diệp Thiên cũng không muốn gạt Đường Văn Viễn hơn nữa còn muốn giúp ông ta vượt qua kiếp nạn, còn tin tức mới nhất thì sau này ông ta sẽ biết.

Sau khi từ biệt Đường Văn Viễn, Diệp Thiên gọi một chiếc xe đón khách quý, rồi quay về nhà.

Tính toán thời gian hẳn là 1 giờ nữa Nam Hoài Cẩn sẽ đến, Diệp Thiên vào phòng tắm rửa một chút rồi thay quần áo ngồi trên đài ngắm cảnh và trị thương.

ở cảng đảo chỗ biệt thự của các phú hào là cao cấp nhất, một bác sĩ vừa mới chữa trị cho Dịch Ôn Mậu xong nhìn Thái Dương Thu với vẻ lo lắng nói:

- Thái lão tiên sinh, Dịch tiên sinh bị thương không sâu lắm nhưng bị gãy 2 sương sườn trong khoảng thời gian này cần phải nghỉ ngơi nhiều mới được.

Dịch Ôn Mậu kinh doanh ở Hồng Kông đã nhiều năm, bọn họ là trùm các phú hào tích lũy của cải đã mấy năm nay chỉ ít hơn Tả Gia Tuấn mà thôi.

Cho nên cuộc sống của bọn họ cũng cực kỳ xa xỉ, ở trong biệt thự tốt nhất của Hồng Kông, thích gọi bác sĩ lúc nào cũng được.

- Cám ơn bác sĩ Lưu.

Thái Dương Thu nói với phân phó:

- A Quân tiễn bác sĩ Lưu về.

Vẻ mặt Thái Dương Thu có vẻ khá hơn nhưng âm tà đã xâm nhập vào cơ thể võ công có thể hóa giải được không lưu lại nhiều di tốn.

Nhưng thân thủ của ông ta đã đánh thương đồ đệ khiến ông ta có vẻ áy náy, dù sao đồ đệ cũng đã theo mình 40 năm tình cảm cũng không khác gì cha con.

Sau khi bác sĩ Lưu ra cửa, Dịch Ôn Mậu xấu hổ nói:

- Sư phụ... hôm nay đã gây tai họa cho con rồi.

Thực ra mấy năm nay Thái Dương Thu rất ít khi hỏi đến chuyện của môn phái, phần lớn để cho Dịch Ôn Mậu tự xử lý, chuyện hôm nay ông ta cũng không biết bắt đầu là từ đâu.

Sau khi Dịch Ôn Mậu nhìn thấy mấy người Diệp Thiên trong lòng cảm thấy không ổn, lúc đó mới lập tức cho người tìm sư phụ đến nhưng không ngờ lại khiến cho sư phụ chuốc lấy nhục nhã.

- Sư phụ, người yên tâm, con sẽ không tha cho bọn chúng đâu, Thất Tinh phái chúng ta đông như vậy nhất định sẽ đòi lại được.

Dịch Ôn Mậu cũng không muốn chống lại Diệp Thiên, ông ta cũng không biết chuyện gì xảy ra với Thái Dương Thu cho nên vẫn oán hận đám Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn.

- Ngươi nói gì?

Vốn dĩ muốn xem vết thương của đồ đệ nhưng khi nghe thấy vậy Thái Dương Thu trợn mắt tát vào đầu Dịch Ôn Mậu rồi nói:

- Muốn chết để ta cho đập cho một chưởng, tỉnh lại đi đừng có làm liên lụy đến Thất Tinh phái.

- Sư phụ, người... người làm gì vậy?

Dịch Ôn Mậu mơ hồ không biết mình bị đánh vì cái gì?

- Tiểu tử thối, ba huynh đệ bọn họ đều đã tiến đến cảnh giới cao, ngươi lấy cái gì mà đòi lại công bằng?

Thái Dương Thu thở dài, xã hội đều giảng giải pháp luật nhưng từ trước đến nay trong môn phái đều tuân theo một đạo lý nắm tay người nào to thì quyền ở người đó.

Diệp Thiên đang bị thương nặng mà vẫn làm cho ông ta lâm vào ảo ảnh, Thái Dương Thu nhớ lại Diệp Thiên mới hơn 20 tuổi sợ là tu ci cũng đã tiến vào được đến bên trong mức siêu phàm.

Một phái mà có đến 3 người trình độ tuyệt vời, đủ để quét sach các môn phái khác, Thái Dương Thu cũng không có gan tiếp tục đòi lại địa bàn nữa.

- Trình độ siêu phàm?

Dịch Ôn Mậu vẫn còn mơ hồ, toát cả mồ hôi lạnh.

Sư phụ có ba mươi năm lám ám khí đến giờ cũng chưa có cách nào tiến được vào nơi tuyệt hảo bên trong thậm chí đối phương có đến 3 cao thủ nếu mình cứ đến làm phiền thì quả là liều lĩnh.

- Sau này nếu thấy 3 người này, ngươi phải lễ độ đừng có trêu chọc họ.

Thái Dương Thu suy nghĩ một lúc nói:

- Ngày mai triệu tập mọi người trong phái, để bọn họ chú ý một chút, mặt khác phải đặt khách sạn tốt nhất ở Hồng Kông, ta phải hóa giải ân oán này.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-798)