← Ch.049 | Ch.051 → |
- Bộp chộp, uống nước cũng không biết đường uống chậm một chút...
Diệp Đông Bình bất mãn trừng mắt nhìn con trai, nhưng lúc này sự chú ý đang đặt cả ở Phong Huống, Phong Huống lại không chú ý ám thị này của Diệp Thiên.
Răn dạy và quở mắng Diệp Thiên vài câu, Diệp Đông Bình đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Phong Huống, nói:
- Phong, chạu chuẩn bị làm gì đấy? Chú nói nhé, bất kể như thế nào, không thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề...
Diệp Đông Bình sống ở nông thôn cũng được hơn mười năm, biết nông dân không ưa điều gì là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, huống chi nhà họ Phong ở quê cũng là một đại tộc, nói không chừng chính là chịu không nổi oan khuất này, chuẩn bị kêu người đến đánh nhau.
- Chú Diệp, cháu chưa nói đi tìm bọn họ đánh nhau mà...
Phong Huống cũng biết vừa rồi mình quá đắc ý suýt để lộ, trộm nhìn Diệp Thiên một cái, nhìn thấy Diệp Thiên không có biểu hiện khó chịu gì, mới mở miệng nói:
- Chú Diệp, vừa rồi cháu hỏi Diệp Thiên, nó nói trước khi chúng ta đi, lão thần tiên đã tính cho chung nhất ta một quẻ, quẻ nói là có nạn thành hỉ, đều có quý nhân tương trợ...
Lời này là trên đường trở về hai đứa đã thống nhất với nhau, Diệp Thiên biết, cha nó không muốn cho nó tham dự vào chuyện người lớn, hơn nữa ông cũng khá có thành kiến với phong thủy, tướng thuật, nên nó mới tìm cách nói như vậy.
- Quý nhân tương trợ? Phong à, chúng ta ở thị trấn này có quen ai đâu?
Đã nghe thấy Diệp Thiên nói những lời đó, trên mặt Diệp Đông Bình lộ ra cười khổ, không hứng thú xua tay, nói:
- Không còn sớm, đi ngủ đi, Phong à, ngày mai chú và cháu cùng đi ra ngoài thu mua phế phẩm, chú cũng không tin, chúng ta không thể chống đỡ được?
Hạ quyết tâm như vậy, đối với Diệp Đông Bình mà nói, thật là gian nan, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng qua, chính mình sẽ có một ngày lôi xe ba gác đi khắp hang cùng ngõ hẻm để thu mua phế phẩm?
Nhưng tình thế đã như vậy, chỉ dựa vào một mình Phong Huống ra ngoài thu mua phế phẩm, nhiều nhất chỉ có thể duy trì chi tiêu cho trạm thu mua, căn bản là không thể phát triển được.
Cho nên Diệp Đông Bình cũng đành chịu, chuẩn bị cbước vào cái nghế này, hiện tại thủ tục nhập học cho Diệp Thiên đều xong xuôi, không phải thời khắc quá khó khăn, Diệp Đông Bình cũng không muốn đi Thượng Hải ăn nhờ ở đậu.
- Ba, một mình anh Phong đi là được rồi, ba chưa từng làm việc này, hay là ba đừng đi vội?
Nghe cha muốn đi ra ngoài thu mua phế phẩm, trong lòng Diệp Thiên nhất thời cảm thấy không đành lòng, nó rất khó tưởng tượng nổi cha mình trong hình dáng phải lôi xe đẩy tay thét to thu mua đồ đồng nát.
- Vâng ạ, chú Diệp, chú ở nhà lo việc nhà là được ạ, chuyện này không phải là việc của chú...
Phong Huống cũng khuyên can, hắn là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, chỉ cần có thể kiếm tiền, không sợ bị người chê cười, nhưng Diệp Đông Bình là người có học vấn, lại có thể diện, vạn nhất bị người châm chọc vài câu, còn không tức chết hay sao?
- Có gì to tát chứ? Phong à, cháu làm được, chú lại không thể làm được sao? Chú lại không làm được bằng cháu à?
Nghe thấy Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình nói lại, vốn dĩ ông ta đã uống nhiều rượu, lúc này cảm giác rượu đã ngà ngà, lại hơi thất thố.
Thấy Diệp Đông Bình đã uống nhiều quá, Phong Huống bất đắc dĩ nói:
- Vâng, chú Diệp, sáng mai chúng ta cùng nhau đi, cùng đi là được mà?
- Nói vậy còn nghe được, đi ngủ, sáng sớm ngày mai dậy sớm...
Diệp Đông Bình nghênh ngang trở về phòng đi ngủ, lưu lại Diệp Thiên và Phong Huống ngồi đó đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Thiên biết cha từ trước đến nay là nói một là một, mặc dù là rượu nói, nhưng ngày mai nhất định ông sẽ đi thu mua phế phẩm, lập tức nói với Phong Huống:
- Anh Phong, sáng mai anh để ý ba em nhé, đúng rồi, đừng đi Đông Thành, trong khoảng thời gian này cũng không được đi...
- Anh hiểu, ôi chú Diệp ...
Phong Huống lắc lắc đầu thở dài, hắn căn bản là nhìn không vào mắt dáng vẻ thư sinh của Diệp Đông Bình phải đi thu phế phẩm, chỉ sợ bị những người đó thét to vài tiếng "người thu rác, lại đây", là ông đã chịu không nổi.
Quả nhiên đúng như Diệp Thiên đoán, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Đông Bình liền dậy sớm, nấu xong cháo, ăn một chút, rồi cùng Phong Huống lôi một chiếc xe đẩy tay đi ra ngoài.
Diệp Thiên thật ra cũng không lo, ấn đường của cha nó sáng ngời, cũng không phải sợ xảy ra chuyện gì, chỉ là Diệp Đông Bình và Phong Huống đều đi ra ngoài, nó chỉ có một thân một mình ở trạm thu mua.
- Anh Phong, ba của em đâu?
Đến 5-6 giờ tối năm, Diệp Thiên nhìn thấy Phong Huống lôi một xe sách báo cũ vào trong sân, vội vàng ra xem, nhưng nó nhìn thoáng qua phía sau, cũng không thấy bóng dáng cha nó đâu.
- Chúng ta tách ra, chú Diệp còn chưa có trở về sao?
Phong Huống nghe vậy lặng đi một chút, lúc sáng, Diệp Đông Bình khăng khăng nên tách ra đi thu phế phẩm, nói như vậy có thể đi được nhiều chỗ hơn, vì thế Phong Huống để ông lại bên Tây thành, chính mình thì chạy xa một chút, đi Nam thành.
Theo lý thuyết, trạm thu mua ngay tại Tây thành, Diệp Đông Bình sẽ về sớm hơn so với chính mình chứ? Nghĩ đến đây Phong Huống cũng có chút sốt ruột, để xe đẩy trong sân, nói:
- Diệp Thiên, anh đi tìm xem chú Diệp ở đâu...
- Anh Phong, không cần, ba của am hẳn là không có việc gì...
Diệp Thiên liền kéo Phong Huống lại, hỏi:
- Em bảo anh mua thứ đó, anh mua chưa?
Vốn dĩ Diệp Thiên không hận nhà họ Đới nhiều lắm, nhưng nhìn thấy cha già bị bức phải đi thu mua đồng nát, trong lòng nó cũng có chút nảy sinh thù hận, hận không thể lập tức liền phá hủy phong thuỷ nhà Đới Vinh Thành, nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Diệp Thiên năm nay mới 10 tuổi, thế giới của con nít rất đơn giản, người thân của mình đương nhiên là tốt nhất, sớm một chút bố trí xong phong thuỷ, người thân cũng có thể nhanh chóng bớt khổ.
- Khụ, em không nói thiếu chút nữa anh đã quên rồi, mua đồ, anh sợ không đủ, còn mua mấy cái!
Nghe được Diệp Thiên hỏi vậy, Phong Huống cũng không muốn đi ra ngoài tìm Diệp Đông Bình, từ đầu xe đẩy tay lấy ra một cái túi nhựa, đưa cho Diệp Thiên.
- Em xem xem, to nhỏ có thích hợp không?
- Được, anh Phong, tối nay anh tìm lý do, chúng ta lại ra ngoài...
Diệp Thiên mở túi nhựa ra, nhìn thoáng qua, bên trong lên hơn mười cái gương nhỏ bằng lòng bài tay, thứ này thông thường vô cùng nhiều, trước kia khi đến trường, Diệp Thiên từng dùng cái gương này, thừa dịp bạn nữ cùng lớp không để ý liền lấy ra chơi đùa.
- Được rồi, ồ, hình như là chú Diệp đã trở về, em cất kỹ đồ đi...
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa lại có tiếng động, Phong Huống vội vàng lấy cái túi trong tay Diệp Thiên, nhét lại trên xe.
- Ba, sao ba trở về trễ như vậy?
- Chú Diệp, thế này... làm sao mà mua được, sao nhiều sách như thế ạ?
Diệp Thiên và Phong Huống đồng thời ra đón, nhưng nội dung câu hỏi của hai người cũng không tương tự, Diệp Thiên quan tâm cha, Phong Huống thì bị chiếc xe tràn đầy sách cũ làm cho kinh ngạc.
- Đừng hỏi điều này vội, Tiểu Thiên, đi rót cho ba chén nước, Phong, ... giúp một tay, mệt chết được...
Diệp Đông Bình khoát tay, mồ hôi trên mặt theo hai gò má chảy xuống.
Nói như vậy, nếu trên xe đồ vật này nọ không nhiều lắm, xe đẩy tay đều là đẩy được, nhưng Diệp Đông Bình lại buộc cả hai dây chằng hai bên lên người để mà kéo, như vậy có thể thấy được sức nặng của đồ vật trên xe.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |