← Ch.545 | Ch.547 → |
- Thật sự là quá kì diệu, quá uy phong!
Diệp Thiên cảm nhận được đi theo sau là các siêu phú hào đang chăm chú nhìn mình, Chúc Duy Phong giống như đang nằm mơ vậy, mãi đến khi người phục vụ dẫn đến cầu thang máy mới phản ứng trở lại.
Mặc dù ở trong nước đâu đâu cũng được người ta ủng hộ nhưng ở nước ngoài Chúc công tử cũng chưa bao giờ được đãi ngộ đến thế này, điều đó làm cho ông ta rất hưng phấn, không ngờ là Diệp Thiên lại nói ra được những câu thô tục.
- Được tôn trọng là tôi, quan hệ gì tới ông cơ chứ?
Diệp Thiên nhíu mày, lướt nhìn Chúc Duy Phong, thản nhiên nói:
- Lần này không phải là tôi giúp ông mà ông tự giúp mình, trong trận kia không có bảo vệ, muốn xem chính các ông đấy.
Chúc Duy Phong được Đổng Thác Hải chuyển cho mình hơn 10 triệu đôla, Diệp Thiên biết rõ chuyện này.
Chẳng qua là bọn họ gặp phiền toái mới tìm đến mình, nhưng Diệp Thiên sẽ tuyệt đối không làm cho boxing ngầm bởi vì hắn biết bản thân mình muốn gì.
Huống hồ khi Diệp Thiên xuất hiện đều khiến cho các ông chủ kia đứng ngồi không yên, không chừng họ lại cử ra mấy người đui mù ra ám chiêu đối phó với mình, Diệp Thiên cũng không thể ngờ hết được.
- Diệp Thiên, Diệp gia... cậu, cậu không thể như vậy được...Hai quyền thủ võ đài sẽ sao đây?
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Chúc Duy Phong há hốc mồm, boxing ngầm Thái Lan là do Flódz xử lý không cần hắn quan tâm.
Nhưng boxing ngầm ở Trung Quốc và Nhật Bản cũng cần có Chúc Duy Phong chỉ đạo, nếu không có cao thủ thì không chừng trong đại hội boxing ngầm cũng sẽ bị người ta cướp mất.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Yên tâm, trong vòng một, hai năm nữa sẽ không có ai dám đến khiêu chiến với ông đâu, bọn họ còn không phát triển nổi võ đài, có muốn cũng không được, phải để cho người khác.
Trận chiến hôm nay của Diệp Thiên đã đặt hắn lên địa vị cao trong boxing ngầm, bất kể kẻ nào muốn khiêu chiến với Chúc Duy Phong thì đều phải cân nhắc về Diệp Thiên, cho nên trong thời gian ngắn nữa Chúc Duy Phong không phải lo lắng.
Chẳng qua là đã một, hai năm tới Diệp Thiên không lên võ đài e là có người động lòng, đương nhiên Diệp Thiên không thể trở thành quyền thủ, Chúc Duy Phong chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình mà thôi.
Chúc Duy Phong cũng là một người thông minh, mới nghe đã hiểu ngay ý của Diệp Thiên, liền tức giận nói:
- Được rồi, tôi sẽ cố gắng!
Trước sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người về đến phòng của Diệp Thiên, hắn đung đưa người, trầm giọng nói:
- Đóng cửa vào!
Thấy sắc mặt Diệp Thiên vốn hồng hào bỗng trở lên trắng bệch, Chúc Duy Phong vội vàng đỡ hắn hỏi:
- Sao vậy? Cậu bị thương ư? Sao lúc nãy không tìm bác sĩ?
Diệp Thiên khoát tay nói yếu ớt:
- Không sao, ông hãy chuẩn bị bồn tắm nước ấm, càng nóng càng tốt!
Đối chiến với Anthony Marcus, có vẻ như nhìn Diệp Thiên không được khỏe lắm, trong có 10 phút ngắn ngủi hắn đã phải trải qua mấy lần sinh tử, tất nhiên là cơ thể phải chịu tổn thương rất lớn.
Các đốt ngón tay trái của Diệp Thiên bị biến dạng nghiêm trọng, xương bắp chân trái đã sưng lên, gãy mất một sương sườn, nội tạng cũng bị thương, ngũ tạng thì đã lệch vị trí, có thể tự mình về phòng là dựa vào sự chống đỡ của chân khí.
Ẩn bệnh của Anthony Marcus đã tái phát, chân khí của Diệp Thiên cũng bị tiêu hao mất 7 đến 8 phần, tinh thần thả lỏng, suýt nữa Diệp Thiên cũng ngã xuống đất.
Chờ cho Chúc Duy Phong đi xả nước, Diệp Thiên về phòng mình lấy bí thuốc của sư môn ra, vốn dĩ hắn muốn uống ngay lúc trên võ đài nhưng lại thôi, tóm lại là không có cách nào phải giữ lại đến bây giờ.
- Diệp Thiên, được rồi.
Vài phút đồng hồ sau Chúc Duy Phong quay lại, đỡ Diệp Thiên vào phòng tắm.
Mở bình thuốc ra, Diệp Thiên lấy từng viên một cho vào miệng, sau đó lại lấy 2 viên bóp nát cho vào bồn tắm, trong phòng tắm liền tràn ngập một mùi thuốc Đông y.
Hắn lấy tay khuấy đều nước trong bồn tắm, làm cho tính thuốc tỏa ra, lúc này Diệp Thiên mới luyện công cởi quần áo.
Nhìn ngoài Diệp Thiên rất bình thường nhưng khi hắn cởi áo ra, Chúc Duy Phong ngây cả người không ngờ làn da trắng nõn của hắn bây giờ đã chi chít các vết thương.
Vai trái của Diệp Thên bị thương sưng phồng lên, dường như cánh tay trái đã bị biến dạng, ngực và hai sườn tụ máu tím bầm lên, đầu gối và đùi sưng to, dường như cả làn da đã biến thành màu đen.
- Ra ngoài, tôi không gọi thì đừng có vào!
Mất đi chân khí để trấn áp vết thương, trán Diệp Thiên đã lấm tấm những giọt mồ hôi bằng hạt đậu, hắn nhấc chân trái lên một cách nặng nhọc vào bồn tắm.
- Á!
Đầu gối Diệp Thiên vừa mới đưa vào bồn tắm, đau đớn khiến mặt hắn biến sắc, hắn hít lấy một hơi lạnh rồi mặt vàng như nghệ, mồ hôi chảy xuống không ngừng.
- Lần này đúng là tổn thương đến gân cốt rồi!
Diệp Thiên vừa cắn chặt hàm răng vừa nhấc mình vào trong bồn tắm, sau mỗi vết thương trên người bị trầm mình vào nước hắn đều nhe răng, há miệng, máu tươi chảy ra.
- Ôi...
Cuối cùng thì cũng ngâm được mình trong bồn tắm, Diệp Thiên thở dài, động tác đơn giản như vậy mà hắn cũng làm mất 5 phút đồng hồ.
Lúc này toàn thân đang ngâm trong làn nước nóng, Diệp Thiên liên tiếp cảm nhận được tác dụng của dược liệu đang thẩm thấu vào làn da của hắn, tuy có hơi ngứa ngáy khó chịu nhưng cũng có chuyển biến khá lên.
Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Thiên ngậm một ngụm chân khí, lúc vận công cả người hắn đã ngâm trong nước, các vết thương cũng không còn làm khó được hắn nữa.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, đầu Diệp Thiên bốc hơi nước ở chỗ da màu đỏ, máu tụ đều chảy ra từ những lỗ chân lông, nước trong bồn tắm cũng trở nên hôi tanh vô cùng.
- Xem ra không để lại nội thương, mẹ kiếp, chân công của Anthony Marcus cũng khá đấy!
Lúc Diệp Thiên tỉnh lại hắn cũng phải nhảy dựng lên vì cái mùi hôi tanh trong nhà tắm, sau khi đi ra khỏi bồn hắn xả hết chỗ nước tụ huyết đó ra ngoài.
Tuy vẫn còn mệt mỏi nhưng qua ánh mắt hắn đã có vẻ hồi phục hơn trước hơn nữa còn phát ra ánh hào quanh khiến cho người khác không dám nhìn gần.
Các vết thương trên người hắn cũng đã đỡ nhiều, chỗ da bị tụ huyết cũng trở lên mịn màng, máu ra không nhiều nhưng rốt cục vẫn bị tổn thương đến gân cốt, phải nghỉ ngơi một thời gian.
Chỗ ngực, bụng và sườn hắn đều thâm tím lại cũng đã tan hết duy nhất chỉ có một chỗ hơi phiền đó là vết thương trên cánh tay, ngoài các đốt ngón tay bị gẫy ra thì tay hắn cũng dứt thành hai đoạn.
Hắn đững chỗ máu bầm dưới vòi tắm hoa sen rồi lại nhảy vào bồn tắm, làn nước nóng bỏng kích thích làn da hắn, giúp chân khí của hắn tác động lên kinh mạch và các huyệt đạo.
Cho đến lúc này Diệp Thiên mới có suy nghĩ về sinh tử, hắn hơi nhắm mắt lại, cảnh giao đấu với Anthony Marcus đang hiện lên trong đầu hắn.
- Kẻ sống, không chết cũng tàn phế, nhẹ nhàng như cơn gió mà trói buộc con người.
Trong đầu Diệp Thiên bỗng hiện lên "Bản dục sinh kinh", sau cuộc chiến này hắn cũng càng hiểu hơn về vấn đề khó khắn nhất của nhân loại.
Diệp Thiên khôn ngừng nhớ về hồi ức những lúc sinh tử, hắn thở chầm chậm, làn nước ấm vây quanh người hắn, hình như hắn đang nhớ đến mẹ.
Bỗng hắn cảm thấy đau đớn, cảm giác này lóe lên rồi hắn lại như rơi vào bóng tối, một loại trải nghiệm vô cùng dễ chịu.
Đây là không gian tối nhưng chỗ Diệp Thiên đang sống lại không vui sướng cũng chẳng bi ai, hoàn toàn là một khoảng không gian tĩnh lặng.
Bỗng nhiên Diệp Thiên thấy trong đầu hắn sáng lên, hắn bay lên trời lơ lửng trong không trung, nhưng khi hắn nhìn xuống thì lại thấy rõ ràng cơ thể mình đang ở trong bồn tắm.
- Dương Thần xuất khiếu?
Câu đó hiện lên trong đầu Diệp Thiên, quả nhiên hắn suy nghĩ trên không trung mà không hề có một vật dẫn nào.
- Hay là mình đã luyện đến cảnh giới mới?
Diệp Thiên cũng không sợ hãi mà hắn mừng rỡ đến phát điên lên được, nhưng hắn chưa phục hồi tinh thần thì đã xuất hiện một lực hấp dẫn, đem thần thức hút vào cơ thể hắn.
- Mẹ kiếp, không cho ta nhiều hơn được sao?
Thấy mình lại trở về trạng thái trong bóng đêm, Diệp Thiên không nhịn được chửi ầm lên hắn có thể kết luận vừa rồi chính là Dương Thần xuất khiếu, đã dần đến cánh cửa của hư không.
Luyện thần hoàn hư vừa phải 9 năm đóng cửa là giai đoạn tu luyện cao nhất, sau khi vượt qua cửa ải luyện khí Hóa Thần sẽ đạt được trình độ tu luyện tuyệt đỉnh.
Nhưng không có cách nào tu luyện được đến quá trình này, bình tĩnh trở lại phải tu dưỡng Thần Dương hơn nữa.
Nói cách khác trước khi tu luyện thì phải luyện công, tu dưỡng Dương Thần để nó xuất hiện.
Tu luyện trong Đạo gia, có thể luyện đến cảnh giới hư không thì người đó quả là một nhân vật không tầm thường chút nào.
Trong truyền thuyết " Cát Hồng Lữ Động Tân" có Trương Tam Phong cuối cùng đều đạt được đến bước này, bay lên trời là thành tích thật mà Dương Thần cũng phá được hư không tiến vào đến.
Trước kia Diệp Thiên không tin nhưng vừa rồi thấy được Dương Thần xuất khiếu cũng đủ để cho hắn được sự khác nhau của đất trời, cảm giác này như được tháo bỏ gông cùm, xiềng xích vậy, quả là tuyệt vời như thể được phiêu lưu trong cõi tiên vậy.
← Ch. 545 | Ch. 547 → |