← Ch.559 | Ch.561 → |
- Sư huynh, đệ cũng không biết là chuyện gì.
Diệp Thiên lắc đầu, bây giờ cậu cũng không hiểu rõ được tình trạng cơ thể hiện tại của mình là như thế nào.
Là một người luyện khí tu đạo, chân khí trong cơ thể hoàn toàn không có, lẽ ra đây là dấu hiệu công phu bị phế, nhưng thần thức của cậu lại mạnh hơn trước gấp nhiều lần.
Nhưng hiện tại thì thần thức đối với Diệp Thiên chỉ là giai đoạn ban đầu, cậu cũng không biết thần thức có thể sử dụng thay cho chân khí được hay không nữa.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng không dám khẳng định được rằng mình đã tiến được vào cảnh giới luyện thần phản hư, bởi vì theo như ghi chép của điển tích thì Dương Thần xuất hiện như trẻ con vậy, thần thức của Diệp Thiên chỉ là có thể rời khởi cơ thể, cự li này có trình độ còn kém xa.
- Đại sư huynh, đây là ở đâu?
Diệp Thiên quay đầu nhìn bốn phía, vừa rồi thần thức thoát khỏi cơ thể thiếu chút nữa làm cho hồn phi phách tán, Diệp Thiên cũng không dám tùy tiện sử dụng thần thức.
- Đây là một bệnh viện của Mĩ, mẹ đệ đưa đệ đến đây.
Cẩu Tâm Gia giải thích một câu, nhìn thấy tinh thần Diệp Thiên có chút mệt mỏi, vội vàng nói:
- Tiểu sư đệ, tỉnh dậy là tốt rồi, đệ nghỉ ngơi một lát đi đã, đợi đến chiều ta lại đến thăm.
- Đợi một chút, đại sư huynh.
Thấy Cẩu Tâm Gia muốn đi ra ngoài, Diệp Thiên vội gọi dừng lại:
- Đại sư huynh, nếu như có thể, đệ muốn hay là quay trở lại Hồng Kong để tĩnh dưỡng đi, huynh xem cơ thể này...
Tuy rằng thần thức mạnh lên không rõ ràng, nhưng đối với một cơ thể đến chân khí cũng không có thì Diệp Thiên vẫn thấy canh cánh trong lòng.
Hơn mười năm trở lại đây, sử dụng chân khí đối với Diệp Thiên đã đạt đến trình độ tinh tế, tình cảnh trước mắt này khiến cho cậu cảm thấy có chút không quen, Diệp Thiên muốn dựa vào linh khí tụ trong Linh Trận ở Hông Kong xem có thể hồi phục trở lại được không?
- Tiểu sư đệ, đệ cũng nhìn ra rồi?
Cẩu Tâm Gia nghĩ một lúc, nói:
- Xương sống của em ảnh hưởng quá nghiêm trọng, không thể chịu được một cú xóc nảy, ta xem hay là cứ ở lại đây tu dưỡng một thời gian, đến lúc đó mỗi ngày ta sẽ truyền một chút chân khí vào cơ thể đệ, đợi đến lúc vết thương đỡ đã rồi nói tiếp.
Cẩu Tâm Gia và Diệp Thiên cùng xuất một môn, tính chất chân khí cũng giống nhau, lúc hôn mê Diệp Thiên không thể dẫn dắt chân khí, cậu không dám tùy tiện lấy chân khí để chữa vết thương, nhưng lúc này khi Diệp Thiên tỉnh lại lại cảm thấy lo lắng.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Không cần, đại sư huynh, đệ tự có cách để ổn định lại vết thương, huynh để của đệ đi sắp xếp đi, muộn nhất là sáng mai đệ muốn rời khỏi nơi này.
Nằm ở trên giường cả người không động đậy được, đối với DIệp Thiên mà nói quả thực đây là một loại dày vò, với độ mạnh của thần thức hiện tại của Diệp Thiên không thể phóng ra ngoài được lâu nhưng chỉ cần để ổn định lại vết thương thì cũng thoải mái.
Hơn nữa trong lòng Diệp Thiên cũng có cảm giác cậu dùng thần thức để trị liệu vài đốt xương sống bị thương, nói không chừng có hiệu quả hơn nhiều so với chân khí, đây cũng là nguyên nhân khiến cậu nhất quyết muốn rời khỏi đây.
Phải biết rằng, trước khi xảy ra sự kiện ngày 11/9, năng lực của Diệp Thiên đã thể hiện vượt quá người bình thường, vạn nhất vết thương kia của cậu không thể tự lành thì cũng trở thành chuột bạch.
- Diệp Thiên, trình độ chữa trị của bệnh viện này rất cao, ta thấy đệ cứ ở đây một thời gian nữa đi.
Cẩu Tâm Gia không dám tin hết lời nói của Diệp Thiên, chân khí trong cơ thể cậu hoàn toàn không có, còn có biện pháp nào có thể trị vết thương được nữa chứ? Ngộ nhỡ trên đường đi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì nói không chừng cả đời này phải nằm trên giường thật.
- Đại sư huynh trận pháp ở Hông Kong thực sự có tác dụng đối với đệ, nhất định phải trở về kịp thời, đệ đã quyết định rồi, huynh hãy giúp đệ sắp xếp đi.
Tiếng nói của Diệp Thiên mặc dù vẫn còn rất yếu nhưng thái độ thì rất kiên định, hơn nữa không biết có phải là do cảm giác của mình không đúng hay không, Cẩu Tâm Gia còn cảm thấy trên người cậu có một loại khí thế không để cho người ta làm trái ý.
Chẳng qua là khi Cẩu Tâm Gia muốn giữ cái loại cảm giác này thì khí thế trên người Diệp Thiên lại đột nhiên biến mất hết, Cẩu Tâm Gia cũng không xác định được đấy có phải là ảo giác của mình hay không?
- Được rồi, việc này ta sẽ thương lượng với mẹ đệ, tiểu sư đệ, nghỉ ngơi trước đi.
Dù nói thế nào thì Diệp Thiên cũng là môn chủ của Ma Y Nhất Mạch, phàm là chuyện mà cậu quyết định thì Cẩu Tâm Gia cũng chỉ có thể làm theo.
- Cẩu lão, Diệp Thiên không sao chứ?
Cẩu Tâm Gia vừa mới rời khỏi phòng bệnh đã bị đám người Tống Vi Lan vây quanh, vừa rồi vẻ đau đớn hiện lên trên mặt Diệp Thiên khiến cho mọi người vô cùng đau khổ.
Nhất là Tống Vi Lan, hận không thể chuyển hết những đau thương mà con trai mình phải chịu đựng lên cơ thể mình, như vậy thì cũng có thể khiến cho nội tâm của bà bớt dày vò.
- Giữ được mạng rồi, sau này thế nào tôi cũng không dám chắc.
Cẩu Tâm Gia cười khổ một tiếng, nhìn về phía Tống Vi Lan nói:
- Diệp phu nhân những lời của tiểu Diệp bà cũng nghe cả rồi, cậu ta muốn về Hông Kong, bà thấy thế nào?
- Không... tuyệt đối không được, lão tiên sinh chỉ càn Diệp Thiên thay đổi vị trí thì xương sống của Diệp Thiên sẽ bị trật hoàn toàn, như vậy sẽ không còn một tia hi vọng nào nữa cả.
Để có thể hiểu rõ được trạng thái của Diệp Thiên sau khi tỉnh dậy, lời đối thoại vừa nãy của Diêp Thiên và Cẩu Tâm Gia đều được phiên dịch lại cho bác sĩ Wayman, sau khi nghe lời nói của Cẩu Tâm Gia thì ông ta vội vàng đưa ra ý kiến phản đối.
Theo góc độ y học mà nói vết thương của Diệp Thiên đến 95% là sẽ bị tê liệt, cho dù ở bệnh viện này có những bác sĩ giỏi nhất thế giới, thì hi vọng có thể đứng lên của DIệp Thiên cũng không đến 30%.
Vì vậy theo như bác sĩ Wayman thấy, nếu như Diệp Thiên rời khỏi bệnh viện, thì khả năng hồi phục vết thương ở xương sống của Diệp Thiên là con số 0, bởi vì đi đường sóc sẽ khiến vết thương càng nặng thêm.
- Cẩu Tâm Gia, ông thấy thế nào?
Từ sau khi Cẩu Tâm Gia đến, đầu tiên là làm ổn định lại vết thương của Diêp Thiên, khiến cho vết thương có chuyển biến tốt đẹp hơn, ngay sau đó Diệp Thiên lại tỉnh lại, những điều này khiến cho Tống Vi Lan cảm thấy rất tin tưởng.
Tuy rằng bác sĩ Wayman đã làm rất nhiều việc ở bệnh viện này nhưng so với Cẩu Tâm Gia mà nói, thì những việc họ làm cũng không giúp gì nhiều cho bệnh tình của Diệp Thiên cả.
Cẩu Tâm Gia trầm ngâm một hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Tôi đồng ý cho nó rời đi, tiểu sư đệ đưa đưa ra quyết định này chắc chắn phải có sự suy xét.
Tuy rằng không biết được việc thần thức dị biến của Diệp Thiên, nhưng từ việc đau tận xương cốt của Diệp Thiên có chuyển biến tốt đẹp, Cẩu Tâm Gia cũng đoán được vài phần, tiểu sư đệ nhất định là có cách để bảo vệ tính mạng của mình.
- Tốt lắm, ngày mai chúng ta sẽ đi.
Tống Vi Lan quay mặt nhìn bác sĩ Wayman nói:
- Bác sĩ Wayman, tôt cảm ơn tất cả sự giúp đỡ của ông trong thời gian qua, tôi mong ngày mai bệnh viện sẽ cho một chiếc xe cứu thương tốt nhất đến để đưa con trai tôi ra sân bay.
Việc Diệp Thiên đã kiên trì, đến cuối cùng đã có kết quả tốt, Tống Vi Lan không dám một lần nữa bỏ qua yêu cầu của con trai, ngay cả khi bây giờ Diệp Thiên muốn đi đánh bóng thì bà cũng vì cậu mà sắp xếp cho một sân bóng rổ.
- Được rồi, bà Tống, tôi đồng ý với yêu cầu của bà.
Wayman nhún vai nói tiếp:
- Nhưng tôi hi vọng bà có thể thông qua mạng thông báo bệnh tình của Diệp Thiên cho chúng tôi, nếu cần chúng tôi sẽ cử bác sĩ sang Hông Kong.
Bệnh viện mà Wayman đang làm được xây dựng trước thế kỉ XX, đối tượng phục vụ của họ đều là những nhà giàu và chính khách cao cấp của thế giới, hơn nữa còn hợp tác với tất cả các viện nghiên cứu trị liệu trên thế giới.
Lời nói của ông ta không hề khoa trương, trừ những người mà não đã chết ra những phương pháp trị liệu hiện có của họ có thể kéo dài sinh mạng của con người đến cả nửa năm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để họ có danh tiếng như ngày hôm nay.
Nhưng đối với bệnh tình của Diệp Thiên, bệnh viện của bác sĩ Wayman cũng cảm thấy bó tay, vì thế ông muốn theo dõi tiến triển bệnh tình của DIệp Thiên, nhìn xem cậu có thể hồi phục như thế nào.
- Bác sĩ Wayman, việc này phải có Diệp Thiên đồng ý mới được, tôi không thể đảm bảo với ông.
Tống Vi Lan lắc đầu, người có địa vị giống như bà, lời đã nói ra thì nhất định phải thực hiện cho nên Tống Vi Lan sẽ không dễ dàng gì mà đồng ý yêu cầu kia.
Wayman gật đầu nói:
- Vậy thật là đáng tiếc, nếu như Diệp tiên sinh đồng ý, bà nhất định phải liên lạc với tôi nhá.
Sự kiện ngày 11/9 qua đi được một thời gian rồi, không khí của phần lớn các thành phố lớn ở Mĩ đều rất khẩn trương, nhưng các sân bay đều đã được lưu thông, Tống Vi Lan rất nhanh đã làm xong thủ tục cho chuyến bay ngày mai.
Tục ngữ có câu có tiền dễ hành sự, để khiến cho khi bay ổn định hơn, Tống Vi Lan thậm chí còn thuê một chiếc máy bay chở khách lớn nhất thế giới, hơn nữa tiến hành cải trang trong vòng một đêm.
Trưa hôm sau, Diệp Thiên cùng đoàn người làm thủ tục lên máy bay.
- Tiểu Thiên, con khát nước không? Nếu khát thì nói cho mẹ.
Chỉ trong chiều hôm qua Tống Vi Lan mới có thời gian gặp mặt Diệp Thiên, tinh thần của DIệp Thiên lúc đó rất mỏi mệt, họ cũng không nói chuyện gì nhiều.
Trước mắt nhìn thấy tinh thần của con trai không tệ lắm, Tống Vi Lan bận rộn bưng trà rót nước, nếu như để cho nhân viên trong công ty nhìn thấy, nhất định không tin được đây là một chủ tịch luôn ăn nói có ý tứ.
- Mẹ, con không sao đâu, mẹ ngồi xuống đi, nói cho con xem thời gian này có xảy ra chuyện gì không?
Diệp Thiên có thể cảm nhận được sự áy náy của mẹ, lập tức cười nói:
- Cô bé tên là Ailie kia thế nào rồi? mẹ của cô bé còn sống hay không?
- Ailie thì không sao nhưng mẹ cô bé thì mất trong vụ tai nạn đó rồi.
Tống Vi Lan thở dài nói:
- Lần này nước Mĩ bị tổn thất nghiêm trọng, tổng số người chết và tử vong trong chuyện này cộng lại vượt quá ba nghìn người.
Sự kiện lần này là sự kiện Trân Châu cảng diễn ra trong chiến tranh thế giới lần thứ 2. Lần thứ hai trong lịch sử tạo ra một cuộc công kích gây thương vong lớn cho Mĩ, cũng là sự kiện khủng bố nghiêm trọng nhất của nhân loại tính đến cuối năm 2001.
Mấy giờ sau cuộc công kích, toàn bộ các nước trên thế giới đều đưa ra lời khiển trách đối với sự kiện lần này, đồng thời giá cổ phiếu đồng loạt giảm, thị trường tài chính cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ba ngày trước Tống Vi Lan cũng từng bị ngành bộ liên quan tiến hành điều tra, nguyên nhân là trước khi sự kiện này xảy ra, nhân viên trong công ty đều lần lượt đi ra, điều này khiến cho một số ban ngành hoài nghi.
Nhưng Tống Vi Lan đã sớm sắp xếp ổn thỏa, giải thích của bà không hề có kẽ hở nào, nếu không hiện tại bà không thể có cơ hội để rời khỏi nước Mĩ.
← Ch. 559 | Ch. 561 → |