← Ch.561 | Ch.563 → |
- Đúng là đệ rất liều lĩnh, lỗ mãng, mấy huynh ngàn vạn lần đừng học đệ!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn nghĩ tu vi cao thâm, lại không ngờ thi đấu trong boxing ngầm thật gian nan, nhưng vẫn còn sống. Sau đó lại gặp tai nạn thiếu chút nữa bỏ mạng tạo hiện trường, hiện tại hồi tưởng lại, Diệp Thiên vẫn còn có chút nghĩ lại mà sợ trong lòng.
Cổ nhân muốn khám phá sinh tử, phần lớn là xuất gia làm tăng, ẩn cư ở danh sơn hun đúc tâm tính, hiểu được thiên địa đạo lý, hoặc giả như Trương Tam Phong và Đông Phương Sóc ... dạo chơi nhân gian, nhưng giống như Diệp Thiên thì cũng cực kỳ hiếm thấy.
Cẩu Tâm Gia cũng hiểu được, chuyện phát sinh ở trên người Diệp Thiên, chính mình là làm không được, lập tức mở miệng hỏi:
- Tiểu sư đệ, tinh thần của đệ sau khi chuyển hóa thành thần thức có cái gì... không bất đồng?
Mỗi người đều có được suy nghĩ và trí tuệ của mình, tinh thần có lối suy nghĩ nhu vậy, theo góc độ ngành nghiên cứu mà nói, có thể gọi là sóng điện não.
Khi người ta tiến hành tự vấn, từ trường sẽ phát sinh thay đổi, hình thành một dòng điện sinh vật thông qua từ trường, loại luồng điện sinh vật này ở lý luận Đạo gia, lại được gọi là một người thần.
Đạo gia tu luyện, chú ý tinh khí thần, trên đan điền chỗ ấn đường làm Đốc mạch, làm nơi luyện thần, trong đan điền làm huyệt Thiên Trung trong lồng ngực, làm chỗ tụ tông khí, dưới đan điền là Nnhâm mạch huyệt Quan Nguyên, xuống ba tấc, là ẩn tinh.
Ba cái này bổ trợ cho nhau, hình thành hệ thống thể chất người tu luyện, mà khi tu vi tiến vào đến cảnh giới luyện thần phản hư, người có lối suy nghĩ, cũng chuyển biến thành Dương Thần, đúng là cái gọi là thần thức.
Đạo gia đối với Dương Thần có rất nhiều truyền thuyết.
Giống như bát tiên trong Lý Thiết Quải, vốn là một hậu sinh tuấn tú, cũng là bởi vì Dương Thần xuất khiếu không thể đúng lúc quay lại thân thể, cuối cùng không thể không đem thần thức trốn vào cơ thể một người ăn mày vừa mới chết không lâu, lúc này mới biến thành bộ dáng lôi tha lôi thôi đó.
Mà như Phật giáo, kỳ thật cũng có tu thần. Luôn luôn không vì thế nhân giấu truyền Phật giáo chuyển sang kiếp khác. Kỳ thật chính là thân thể sau khi tử vong thần thức bất diệt, thông qua đủ loại thần thông hồi sinh chuyển sang kiếp khác, cùng với trong truyền thuyết Lý Thiết Quải có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Nhưng tới cận đại. Ngành nghiên cứu hưng thịnh, nguyên khí thiên địa biến hóa rất lớn, cho dù giống như Lý Thiện Nguyên thiên phú dị bẩm. Cũng chỉ tiến vào tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần, cả đời không thể khám phá cánh cửa luyện thần phản hư.
Trước mắt, có thể nói là Diệp Thiên là người duy nhất Cẩu Tâm Gia chứng kiến mò tới cánh cửa luyện thần phản hư, đây đối với hắn - chưa tiến vào cảnh giới này có tác dụng rất quan trọng, lúc này người không hề chú ý đối với thế sự, vẻ mặt cũng có vài phần kích động.
- Đại sư huynh, thần thức của đệ chính là Hỗn Độn một loạt, không giống như Dương Thần xuất khiếu thật sự!
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, nghĩ một chút lúc sau nói tiếp:
- Nhưng vận dụng thần thức cần nguyên khí sử dụng chân khí càng thêm dễ dàng. Hơn nữa thần thức không bị hạn chế không gian, có thể xuyên tường mà qua, điểm này chân khí khó có thể làm được...
Lúc này đám người Diệp Thiên nói chuyện. Nếu như bị người thường nghe được. Không thể nghi ngờ như là đang nghe chuyện thần thoại, xuyên tường mà qua, không phải là thuật xuyên tường độn thổ sao? Trong Phong Thần diễn nghĩa Thổ Hành Tôn, nói đến nhiều nhất đúng là cái này.
Sau khi nghe xong Diệp Thiên giải thích, Cẩu Tâm Gia thở dài một hơi, nói:
- Đáng tiếc, tu luyện thiếu một thứ cũng không được, chân khí của đệ hoàn toàn biến mất, sợ là cũng không thể tiến vào đến cảnh giới luyện thần phản hư chân chính.
Mạch trên thân thể người, mỗi một chỗ đều có tác dụng tương quan, đối với người thường mà nói không phải rõ ràng lắm, nhưng là người Luyện Khí, cũng rất chú trọng điểm này.
Giống như là Cẩu Tâm Gia, lúc trước hắn tuy rằng tiến vào tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần, nhưng cánh tay trái bị cụt, khiến cho hắn vận công chung quy không thể đạt tới đỉnh điểm.
Sau khi nhận ra Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia mới tìm được phương pháp từ bí thuật sư môn, bổ sung điểm thiếu sót đáng tiếc ấy, hơn nữa hai cái Tụ Linh Trận của Diệp Thiên phát huy tác dụng, tu vi của Cẩu Tâm Gia mới hoàn toàn củng cố được.
Mà Diệp Thiên hiện tại hai cái đan điền trung hạ bị hư hết, cho dù thần thức hắn tiến nhanh, nhưng sợ là còn không thể cùng cổ được, không thể chân chính tiến vào đến luyện thần phản hư như cao nhân.
- Sư huynh, trước đây đệ tiết lộ Thiên Cơ, có thể bảo trụ cái mệnh này, đã là tổ tiên ba đời phù hộ.
Diệp Thiên tâm tình tuy rằng cũng có tiếc nuối, nhưng đúng như hắn nói, lần này có thể cứu được mẹ không việc gì, Diệp Thiên đã thoả mãn.
Còn người chết trong tai nạn, Diệp Thiên chỉ có thể dùng câu của Đạo gia: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu" để an ủi chính mình, sinh mệng những người đó không tránh được cửa ải khó khăn.
Chu Khiếu Thiên vẫn luôn không lên tiếng nói chuyện, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Sư phụ, thương thế xương sống của người làm sao bây giờ? Có thể trị được không?
Tuy rằng tuổi xấp xỉ Diệp Thiên, nhưng Chu Khiếu Thiên cũng là cái người rất có tình nghĩa, đích thật coi Diệp Thiên là sư phụ mà đối đãi, trong lòng luôn luôn vướng bận thương thế Diệp Thiên.
- Đúng ... đúng, tiểu sư đệ, thần thức có thể chữa thương hay không?
Nghe được Chu Khiếu Thiên nói vậy, nét mặt già nua đám người Cẩu Tâm Gia cũng nhịn không được nữa hồng một chút, bọn hắn quá mức chú ý Diệp Thiên tiến vào cảnh giới mới kia, đã quên hết thương thế Diệp Thiên.
- Hẳn là có thể, ít nhất thức thần biết bao trùm vết thương, đau đớn có thể giảm bớt rất nhiều.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- nNưng thần trí của đệ còn chưa đủ cô đọng, lúc trước xuất khiếu lại đã bị một ít tổn thương, còn chưa hiểu hết tác dụng của nó.
Chính là nguyên khí lớn, khi tiến vào đến cảnh giới luyện thần phản hư, cũng sẽ bế quan nuôi Dương Thần, đợi cho Dương Thần cô đọng rất nặng, mới có thể thử cho Dương Thần xuất khiếu.
Nhưng Diệp Thiên lúc ấy căn bản là không hiểu cái này, tùy tiện đã để Dương Thần cứ thế mà ra, nếu không phải thu về kịp thì sợ thật sự sẽ trở thành một người sống đời sống thực vật rồi.
- Đáng tiếc, sư môn cũng không có điển tịch tu luyện tới cảnh giới luyện thần phản hư, nếu không đến lúc đó có thể cho đệ tìm hiểu một phen.
Ở cổ nhân lưu lại Đạo Kinh trong điển tịch, mặc dù có Dương Thần xuất khiếu miêu tả, nhưng đối với tu luyện phương pháp cũng khó hiểu không sâu, tới đời sau càng ngày càng ít có người chạm đến đến này nhất khu vực, dần dà cũng hoàn toàn thất truyền.
- Sư huynh, chờ thương thế của đệ chuyển biến tốt đẹp rồi, sẽ đi du lịch một phen, có lẽ nơi nào đó còn có thể tìm được một ít kiến thức thất truyền.
Diệp Thiên cũng thở dài, trong đầu hắn có được truyền thừa tuy rằng huyền ảo tinh thâm, nhưng phần lớn là thuật pháp công phạt, mà thuật tu luyện cũng không nhiều lắm, đủ cho hắn tu luyện tới cảnh giới luyện thần phản hư, nhưng lại không thể hướng lên.
Nghe được mấy người nhắc tới tu luyện công pháp, Nam Hoài Cẩn đột nhiên nói:
- Diệp sư đệ, chờ thương thế của đệ lành, có thể đến Thanh Thành sơn du ngoạn, có lẽ sẽ có chút thu hoạch!
- Ồ? Nam Sư huynh, lời nói đó là vì cớ gì??
Diệp Thiên đem ánh mắt nhìn về phía Nam Hoài Cẩn, đối với người này, hắn luôn luôn có chút nhìn không thấu.
Khi mới quen, Diệp Thiên từng suy diễn qua mạng của hắn, lại phát hiện mạng của Nam Hoài Cẩn rất khó hiểu, lại có thể có vài phần giống Vu Thanh Nhã, tựa hồ bị cao nhân làm phép chặt đứt Thiên Cơ rồi, nói vậy trước kia cũng là có qua tương ngộ.
- Khụ khụ, Diệp sư đệ, đệ đừng hỏi nhiều, ta cũng không thể nhiều lời!
Nam Hoài Cẩn ho khan hai tiếng, nói:
- Chư vị đều là bạn chí giao của Nam Hoài Cẩn tôi, Nam mỗ vốn không nên giấu diếm chuyện này, nhưng tôi đã đáp ứng vị tiền bối kia, cả đời không đem việc này nói ra, hi vọng các vị thông cảm.
Lúc này, trên mặt Nam Hoài Cẩn tràn đầy vẻ khó xử, không nói đến giao tình hắn cùng với Cẩu Tâm Gia, chính là dựa vào ân huệ của Lý Thiện Nguyên năm đó đối với hắn, hắn cũng không nên có điều giấu diếm, chỉ là năm đó đã có lời thề, làm cho hắn không thể nói ra sự thật.
Mỗi người đều có bí mật của mình, Diệp Thiên cũng không phải vẫn giấu mấy sư huynh chuyện truyền thừa Ma Y đó sao? Nghe được lời này của Nam Hoài Cẩn, lập tức mặt mang áy náy nói:
- Nam Sư huynh, là tiểu đệ không đúng, việc này cũng không nên nhắc lại!
- Ôi, đã nhiều năm như vậy, vị tiền bối kia còn không biết có còn sống hay không đây!
Nam Hoài Cẩn lắc lắc đầu, nói:
- Cũng đành thế, chờ trở lại Hồng Kông, ta sẽ về nội địa một lần, nếu có may mắn tìm được vị tiền bối kia, đến lúc đó vấn đề dĩ nhiên là được giải quyết.
- Không có gì lớn!
Cẩu Tâm Gia đứng dậy, nói:
- Được rồi, tiểu sư đệ, đệ nghỉ ngơi thật nhiều đi, có chuyện gì máy bay hạ cánh lại nói chuyện!
Chuyện cá nhân của Nam Hoài Cẩn, mọi người cũng sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng bọn hắn mơ hồ cũng đã hiểu, hình như Nam Hoài Cẩn từng kết bạn với một vị tiền bối, tu vi hẳn là ở cảnh giới luyện thần phản hư, nếu không hắn sẽ không gọi là tiền bối, càng không chỉ điểm Diệp Thiên đi Thanh Thành sơn một cách khó hiểu.
Mặc dù là máy bay riêng, nhưng từ Newyork đến Hồng Kông, vẫn mất hơn mười giờ.
Bởi vì Diệp Thiên luôn phải dưỡng thương, xuống phi cơ là lúc cả người cũng đã uể oải, trực tiếp bị Đường Văn Viễn phái ra một chiếc xe có các loại trang bị chữa bệnh đến biệt thự trên núi.
Bởi vì biệt thự của Diệp Thiên quá mức cổ quái, xe cứu thương chỉ dừng ở trước cửa, do Chu Khiếu Thiên và Tả Gia Tuấn hai người đưa Diệp Thiên đi vào.
- Ơ? Tại sao có thể như vậy?
Nằm ở trên băng ca, Diệp Thiên mới vừa vào vào đến trong biệt thự, sắc mặt không lý do biến đổi, mặt sau Tả Gia Tuấn vội vàng nói:
- Tiểu sư đệ, làm sao vậy? Chấn động đến miệng vết thương sao?
- Không có, thương thế của đệ không thay đổi!
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, sắc mặt tràn đầy ngạc nhiên, nói:
- Tả sư huynh, linh khí trong biệt thự này đối với đệ có lợi thật lớn, đừng vào phòng trước, trực tiếp đi ngắm cảnh ngoài kia đi!
Chứng kiến bộ dáng này của con trai, còn muốn đi ngắm cảnh cái gì, Tống Vy Lan nhịn không được nói:
- Tiểu Thiên, con mới ngồi máy bay mười mấy giờ, trước tiên ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi một chút đi nhé?
- Mẹ, mọi người đi nghỉ trước đi, khuya hôm nay không cần đi ra ngoài, con đương nhiên có lý của con!
Diệp Thiên không muốn cùng mẹ nhiều lời, nói một câu sau, thúc giục nói:
- Tả sư huynh, Khiếu Thiên, nhanh lên đưa đệ qua!
Vừa tiến vào đến trong biệt thự, Diệp Thiên cũng cảm giác được thần thức của chính mình dù vẫn còn rất yếu ớt, như là có được thuốc bổ trân quý, điên cuồng cắn nuốt linh khí trong biệt thự này.
Nhưng ngắn ngủn vài giây, Diệp Thiên liền nhận thấy được thần thức của chính mình kia vốn đang mỏi mệt không chịu nổi, biến hóa khiến hắn cũng nói không rõ ràng.
← Ch. 561 | Ch. 563 → |