Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 584

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 584: Cảnh Giới
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Lazada


Diệp Thiên cũng không còn nhiều lời, chỉ nói chính mình có chút cơ duyên, cần lưu lại ở trong núi mấy ngày, hắn bảo Chu Khiếu Thiên đi về chỗ lão Tề chờ hắn một thời gian ——

- Tiền bối, chúng ta có thể đi rồi, không biết khư thị cách nơi này có xa lắm không?

Đem một áo khoác lông choàng trên người Chu Khiếu Thiên, lại đi đến bên đống lửa trại thêm củi lửa, nhìn thấy có thể chống đỡ đến hừng đông, lúc này Diệp Thiên mới nhìn về phía Bạch viên.

- Khoảng 100 km, tiểu tử, chỉ dựa vào chân, chạy ba ngày cũng chưa chắc có thể tới.

Bạch viên nhíu mày, nói:

- Nhìn tiểu tử ngươi coi như thuận mắt, đạo gia ta vất vả một chút, đúng rồi, trong bao ngươi rượu kia cho là lộ phí đi!

Bạch viên đã sớm ngửi thấy được hương vị bình rượu thuốc Diệp Thiên mang theo kia, nếu đổi thành người thường, nó nhất định cầm rượu đi, chẳng qua Diệp Thiên đều là người trong tu luyện, Khỉ Trắng không thể không biết xấu hổ làm như thế.

- Không thành vấn đề, tiền bối sau này nếu muốn uống rượu chỉ cần nói, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, không nghĩ Khỉ Trắng không chỉ có tham ăn, còn tham rượu? Nhưng Diệp Thiên chỉ sợ nó không thích, chỉ cần Khỉ Trắng có cầu ở chính mình, ngày sau sớm muộn gì có thể từ trên người hắn được chút ưu đãi, động phủ hậu nhân Tư Đồ không ở nơi này, không phải quá lãng phí.

- Ừm, tiểu tử ngươi không tệ, không giống những Lão bất tử đó, đem rượu trở thành bảo bối tự đắc...

Khỉ Trắng nghe vậy nở nụ cười, năm đó nó uống trộm rượu của một vị lão tiền bối, bị lão đạo kia đánh một trận.

Mấy năm nay Khỉ Trắng cũng chỉ là ngẫu nhiên trộm được một ít rượu kém ở trong thôn dưới chân núi, trước mắt Diệp Thiên lại muốn tặng rượu cho nó, Khỉ Trắng nhất thời cười miệng không thể ngậm lại.

- Ta mang ngươi đi. Bọn ngươi không nên cử động!

Diệp Thiên ưng thuận, thái độ Khỉ Trắng nhất thời lại tốt lên vài phần, lập tức thân thể nhỏ bé lại, lông xù lên, hai tay ở dưới xương sườn Diệp Thiên, thanh âm chưa dứt, Diệp Thiên chỉ cảm thấy thân thể bay lên trời.

Cúi đầu nhìn xuống, Diệp Thiên thấy rõ ràng một loạt mây màu trắng bao trùm hai người, không đợi Diệp Thiên há miệng, một trận gió núi gào thét táp vào.

Mê man. Ngay cả ánh mắt hắn đều không thể mở.

- Chít chít!

Mao Đầu cũng bị gia tốc này đột nhiên làm cho giật mình, thân thể mạnh mẽ co thành một khối, gắt gao cuốn tại trên cổ Diệp Thiên.

- Không cần thả nguyên thần ra. Nguyên thần của ngươi chưa thành hình, bị trúng gió núi này, nói không chừng chịu tổn thương!

Đang lúc Diệp Thiên muốn phóng xuất ra nguyên thần tra xét, trong đầu vang lên truyền âm của Khỉ Trắng, cũng làm cho Diệp Thiên bỏ qua ý nghĩ này.

- Mẹ nó, tốc độ này thật là nhanh?

Tuy rằng hai mắt nhắm nghiền, nhưng Diệp Thiên có thể cảm giác được cơ trên mặt bị gió thổi đều biến dạng, gió núi kia tựa hồ giống dao găm, một đao cắt lên cơ thể của hắn, nếu không phải hơn mười năm chân khí nuôi dưỡng, sợ là ngay cả cửa ải này Diệp Thiên đều thấy trở ngại.

- Tới rồi!

Diệp Thiên cũng không biết dày vò bao lâu, trong tai chỉ nghe Khỉ Trắng phát ra một tiếng kêu, sau đó tốc độ chợt chậm lại, hai chân dẫm lên đất hiện trường.

Không thèm đi xoa nắn khuôn mặt đã muốn chết lặng kia, Diệp Thiên vội vàng mở to mắt.

Khi vừa nhìn, đồng tử phóng đại vài phần.

Ở dưới mặt đất chỗ Diệp Thiên cùng Khỉ Trắng đứng, tất cả đều là một màu sương mù trắng, đều bao phủ cả Diệp Thiên, nhưng lúc này, khí thể đang sút giảm.

Từng đợt từng đợt chui vào trong cơ thể Khỉ Trắng.

Ngắn ngủn vài giây đi qua, quanh người Diệp Thiên không còn một tia sương trắng tồn tại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Diệp Thiên thậm chí tưởng chính mình đã xảy ra ảo giác.

Nhìn chung quanh xuống, Diệp Thiên phát hiện mình đang ở một chỗ sườn núi, phía trước hắn 10m, có một cái cửa động đen nhánh, lại không biết là có phải chính là khư thị hay không?

- Tiền... Tiền bối, tôi... Chúng ta vừa rồi là cưỡi mây sao?

Diệp Thiên nhìn xuống đồng hồ tay, cách chỗ mà Khỉ Trắng dẫn hắn rời đi, mới là hơn mười phút, thời gian ngắn ngủi như vậy có thể đi cả trăm dặm, đây không phải cưỡi mây cưỡi gió thì là cái gì a?

- Cưỡi mây gió? Cũng coi là vậy đi...

Khỉ Trắng nghiêng cái đầu nghĩ một chút, nói:

- Ta xem tiểu tử ngươi cái gì cũng u mê, ta giải thích cho ngươi một chút vậy, trong phàm trần có không ít người tập võ, thích đem tu vi tự thân đến cảnh giới cái gì mà luyện tinh hóa khí, luyện khí Hóa Thần, luyện thần phản hư, Luyện Hư hợp đạo...

- Kỳ thật trong Đạo gia chính thức mà nói, đây chính là phân chia bước đầu, luyện tinh hóa khí, luyện khí Hóa Thần đều thuộc về tu vi thấp, cơ thể bình thường có thể tu luyện tới, chỉ là chân khí, người khỏe mạnh là được, nhưng còn không tính là người tu luyện.

- Mà luyện thần phản hư và Luyện Hư hợp đạo, là tiến vào tới Tiên Thiên, chân khí chuyển hóa trở thành chân nguyên, cũng có thể gọi là "Ninh bảo". Còn Tiên Thiên là tinh tế của lục phủ ngũ tạng, tu luyện ra mới xem như tiến vào tới cảnh giới bên trong.

Khỉ Trắng bỗng nhiên hít vào một hơi, từ bên trong đạo bào, toát ra từng đợt từng đợt màu trắng nháy mắt liền trở nên như là một đám mây, nâng hắn lên.

- Tiên Thiên cũng chia ba cảnh giới tiền, trung, hậu, mới vừa gia nhập Tiên Thiên, nhiều nhất có khả năng ba thước, mà tiến vào trung hậu kỳ, liền có thể đi trên trời!

Khỉ Trắng vừa nói chuyện, vừa nhấc chân hướng lên không trung, theo một cước nó bước ra, dưới chân trống rỗng hiện ra một đám mây, thân thể chợt lên cao 10m, áo xanh đạo bào đầu bạc phiêu phiêu, Khỉ Trắng cũng giống như nhân vật thần tiên.

Trên không trung dừng lại chỉ chốc lát, Khỉ Trắng hạ thân hình xuống, nói:

- Ngươi không bị thương làm cho đan điền mất đi, chân khí cũng sẽ biến thành mạnh mẽ, cho nên miễn cưỡng cũng coi là người đồng đạo, ta mang ngươi tới đây, cũng không tính vi phạm quy củ tiền bối!

- Ta lại có thể chỉ miễn cưỡng tính là tiến vào Tiên Thiên?

Nghe xong Khỉ Trắng giải thích, Diệp Thiên chua sót trong lòng, hắn vốn cho là tu vi của mình, ở đương thời không nói là đệ nhất, cũng tuyệt đối có thể xếp vào bên trong ba người đứng đầu.

Chính là sau khi nghe được Khỉ Trắng phân tích đối với cảnh giới, Diệp Thiên mới biết, cảm nhận mình chính là con ếch ngồi đáy giếng, ngồi đáy giếng nhìn trời, không biết bầu trời rộng rãi.

- Ngươi ngay cả miễn cưỡng đều không tính.

Khỉ Trắng tiếp tục đả kích Diệp Thiên.

- Tuy rằng tu đạo nặng thần, lấy hình thành nguyên thần hay không để định nghĩa Tiên Thiên, nhưng không có thực chất, ngươi thậm chí còn không bằng những người ở bước đầu đó đâu.

- Tiền bối, ngài không thể nói dễ nghe chút sao?

Diệp Thiên nghe vậy khổ sở nổi lên mặt, bị một con khỉ khinh bỉ lại thêm đả kích, Diệp Thiên hận không thể đem đầu đụng vào trên vách tường kia.

Khỉ Trắng bĩu môi, không cho là đúng nói:

- Dễ nghe? Cũng đúng, nếu ngươi có công pháp luyện thần, nói không chừng trực tiếp có thể nguyên thần hóa tinh anh đâu, đến lúc đó có thể bồi bổ thân thể, tu vi dĩ nhiên là sẽ trở lại.

- Hóa tinh anh? Vậy là cảnh giới gì?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Khỉ Trắng cưỡi mây gió, Diệp Thiên nhất định há miệng cãi, đến hiện tại trong lòng hắn còn có một cảm giác rất vớ vẩn, chẳng lẽ trên đời này thực sự có thần tiên trong truyền thuyết tồn tại?

- Tu vi tới hậu kỳ Tiên Thiên, liền ngưng kết thành đan, mà Kim Đan thoát phá, liền hóa thành Nguyên Anh, lại hướng lên, ngươi cũng đừng hỏi, đạo gia ta cũng không biết!

Thấy bình rượu Diệp Thiên kia, Khỉ Trắng khó được kiên nhẫn một hồi, nói giải thích cho hắn một chút phân chia cảnh giới chân chính ở tu luyện.

Diệp Thiên hiện tại xem như hiểu được, chính mình vẫn lấy tu vi mà kiêu ngạo, ở trong mắt Khỉ Trắng, sợ là cái rắm cũng không bằng.

Nhưng điều này cũng làm cho Diệp Thiên sinh lòng hướng lên, cái gì mà cảnh giới nguyên thần hóa tinh anh thì hắn không dám muốn, nhưng chỉ cần có thể cưỡi mây gió như Khỉ Trắng này, Diệp Thiên cũng thoả mãn.

- Tiền bối, ngài tu vi như thế này, ít nhất cũng tiến vào Kim Đan rồi chứ?

Khó được gặp được một "Người" hiểu được như vậy, Diệp Thiên há có thể không truy hỏi kỹ càng sự việc?

- Ngươi cho là Kim Đan dễ dàng luyện như vậy à? Chính là Lão bất tử đó, cũng không có mấy người có thể đi vào cảnh giới kia, đạo gia... Đạo gia ta còn kém nhiều!

Khỉ Trắng sợ Diệp Thiên xem thường hắn, mở miệng nói tiếp:

- Chủ nhân lúc rời đi, cũng chính là Tiên Thiên hậu kỳ, đương nhiên, so với ta hiện tại cao hơn một chút, trên đời này có cao nhân Kim Đan hay không còn không nhất định đâu!

- Thì ra là thế, tiền bối ngài làm tôi giật cả mình...

Nghe được Khỉ Trắng nói lời nói này, Diệp Thiên nới lỏng khẩu khí trong lòng, cảm thấy tới được Tiên Thiên hậu kỳ, cũng đã là đỉnh phong người tu đạo có khả năng đạt tới, vậy mình và bọn họ cách nhau tựa hồ còn không phải quá xa.

Nhưng Diệp Thiên cũng không biết, tiến vào Tiên Thiên, cần tinh luyện hàng năm.

Chỉ có khi đem lực toàn thân luyện được tinh thuần vô cùng, mới có thể tiến một bước, mà lúc này, thường thường đều là lấy hơn mười thậm chí trăm năm mà tính toán, kém một chữ cũng cách biệt một trời.

- Được rồi, chuyện đạo gia hôm nay kể quá nhiều, tiểu tử ngươi tùy tiện tìm một chỗ ngủ đi, không cần quấy rầy ta!

Khỉ Trắng mở bình rượu Diệp Thiên mang đến kia, sợ Diệp Thiên tranh cướp cùng với hắn, hơi ngẩng cổ đem cả một bình rượu rót vào trong bụng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-798)