Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 060

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 060: Chuyện cũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Chú Diệp, đây là tâm ý của Tiểu Thiên, nói cái gì đáng tiền hay không làm gì...

Vương Doanh cũng mặc kệ khối ngọc này giá trị bao nhiêu tiền, lập tức tỏ ra phấn chấn, ngây ngất đeo ngay ngọc bội hình cá lên trên cổ, sau đó dùng chân đá Phong Huống, nói:

- Anh Phong, đem thứ chúng ta chuẩn bị cho Tiểu Thiên ra đi...

- Chú Diệp, Tiểu Thiên thi lên đại học, chúng cháu cũng không biết mua thứ gì cho nó cả, chú xem... Chút tiền ấy cho nó đi dùng bên ngoài vậy...

Sau khi nhận được chỉ thị của vợ, Phong Huống lấy ra tờ chi phiếu đặt ở trên bàn.

Thấy tờ chi phiếu này, Diệp Đông Bình ngây ra một lúc, khi phản ứng được, vội vàng nói:

- Cháu... Các cháu làm cái gì vậy? Mau, mau cầm lại, tiền cho Tiểu Thiên đến trường chú đều chuẩn bị xong rồi...

Tục ngữ nói anh em thân tiền bạc cần rõ ràng, Diệp Đông Bình trước đây có quan hệ rất tốt với Phong Huống, tuy rằng tình cảm tốt, nhưng về tài chính ông vẫn là rất rõ ràng, mấy năm nay Phong Huống đến chơi với Diệp Đông Bình cũng tặng nhiều đồ, đưa tiền thế này thật đúng là lần đầu tiên.

- Chú Diệp, chú chuẩn bị cho Tiểu Thiên là chuyện của chú, tiền cháu và Phong Huống cho Tiểu Thiên đó là tâm ý hai vợ chồng chúng cháu, tiền cũng không nhiều, chỉ một vạn đồng mà thôi, con trẻ ra ngoài không thể túng quẫn, đúng rồi, Diệp Thiên, mật mã là sinh nhật của em...

Vương Doanh vừa nói chuyện vừa móc trong bao ra cái hộp giấy, nói:

- Mặt khác, di động này Tiểu Thiên ngươi cũng phải cầm, đây là chỗ nhét thẻ Sim, em đến Bắc Kinh lo kiếm thẻ đút vào, sau đó gọi điện thoại trở về, anh Phong của em sẽ nạp tiền điện thoại cho em...

Vương Doanh lấy ra di động này là Motorola đời mới nhất, tuy rằng vẫn có chút lớn, nhưng là so với hai năm điện thoại to bằng cục gạch thì cũng tốt hơn nhiều.

Hơn nữa di động này có thể sử dụng mạng G mới lưu hành trong nước, tín hiệu tốt hơn nhiều nếu so với loại máy 9 số khác, cái loại điện thoại đó tín hiệu cực kém, thường xuyên bị người dùng chê cười là điện thoại di động nhất định phải di động mới dùng được.

Ở năm 1995 này, di động còn là một đồ vật rất ít người sử dụng, Vương Voanh mua món đồ này, ít nhất cần hai ba vạn đồng, so sánh với di động này, một vạn đồng thật không coi vào đâu.

- Diệp Thiên, đãi ngộ với em còn cao hơn so với anh đấy, thấy không, anh Phong của em còn đang sử dụng loại to như cục gạch đây...

Nhìn thấy vợ lấy ra món đồ này, Phong Huống cười, nới đùa cùng Diệp Thiên.

Không chỉ có mình hắn, ngay cả Diệp Đông Bình dùng cũng vẫn là cái loại to bự này, loại mới này đưa ra thị trường không lâu, rất nhiều người cũng cảm giác có chút không quen, nên lúc này vẫn thông dụng lắm.

Nhìn thấy Vương Doanh không riêng gì tặng tiền, cả di động cũng đều lấy ra cho, Diệp Đông Bình lần này là thật sự mất hứng, mặt lạnh băng nói:

- Ôi, để chú nói, vợ chồng các cháu tiêu hoang quá mức, Tiểu Thiên mới là lên đó học, mang điện thoại làm gì? Đây vẫn còn là sinh viên mà?

Kỳ thật ài sản và địa vị của Diệp Đông Bình hiện tại, mặc dù là "Tiền" có túng, nhưng là muốn trích ra mấy vạn mua đồ, cho Diệp Thiên năm ba vạn đồng vẫn là không vấn đề, chỉ là Diệp Đông Bình không muốn làm cho con trai trở thành kẻ tiêu tiền như nước mà thôi.

- Chú Diệp, có một cái điện thoại liên hệ cũng tiện, cháu muốn là muốn lúc nào cũng có thể tìm được Tiểu Thiên...

Nghe thấy Diệp Đông Bình nói như thế, Phong Huống không dám lên tiếng, nhưng Vương Doanh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô còn chưa sinh đứa con của mình này, mấy năm nay, tình mẹ luôn dồn trên mình Diệp Thiên.

- Không được, ở nhà đều có điện thoại, để cho nó mỗi cuối tuần gọi điện thoại về nhà là được, không thể chiều nó, sẽ thành tật xấu...

Tục ngữ nói dưỡng thói quen tốt thì lâu, dưỡng thói quen xấu thì nhanh, nếu dưỡng thành thói quen xài tiền hoang phí, muốn thay đổi liền không dễ dàng, cho nên mấy năm nay, tuy rằng buôn bán trong tay có chút của cải, nhưng Diệp Đông Bình cũng rất khi cho con trai tiền dùng.

Như lời Diệp Đông Bình nói, bỏ ra mồ hôi của mình, ăn cơm của mình, tiêu tiền chính mình kiếm được mới thư thái, dựa vào may rủi, dựa vào cha mẹ, cũng không phải thật tốt.

Nhìn thấy cha và chị Doanh Doanh tranh luận, Diệp Thiên nở nụ cười, tiếp nhận di động hỏi:

- Chị Doanh Doanh, di động này tín hiệu thật sự tốt lắm sao? Trên núi cũng có thể dùng ạ?

- Đương nhiên có thể sử dụng, Diệp Thiên, ngay cả trên núi Mao Sơn gần nhà chúng ta đều đã xây tháp tín hiệu, Bắc Kinh là thủ đô, tín hiệu còn tốt hơn...

Nghe được Diệp Thiên hỏi vậy, Phong Huống cướp lời nói, hắn gần đây cũng muốn đổi một cái dùng mạng G, bởi vì tín hiệu của máy này thật sự quá kém, có đôi khi phải cầm cái điện thoại chạy ra hai dặm mới có sóng.

- Hả? Mao Sơn cũng có thể dùng ư?

Diệp Thiên nghe vậy lông mi chợt hơi dựng một chút, nói:

- Cái di động này em thích, anh Phong, lúc nào nhờ anh mua cho em cái Sim, rồi đưa điện thoại cho sư phụ của em nhé, mình ông lão trên núi, vạn nhất xảy ra chuyện gì chuyện chúng ta cũng không biết...

Tuy rằng Diệp Thiên đã mất tiền nhờ một vị bác gái trong thôn, cách một ngày lại đi lên núi xem một chút, cũng tiện thể đem muối tương dấm chua linh tinh gì đó cho sư phụ nó, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, giờ có di động này, coi như mình ở Bắc Kinh, thì liên lạc cùng sư phụ cũng tiện hơn.

- Em không không cần à? Vậy được, ngày mai anh liền trở về một chuyến...

Nghe được là biếu lão thần tiên, Phong Huống cũng không còn nói thêm cái gì, lập tức gật đầu đồng ý.

Phong Huống có thể có được ngày hôm nay, ngoài sự giúp đỡ của ông ngoại hắn, thầy trò Diệp Thiên cũng giúp không ít, nếu không khi xảy ra chuyện tám năm trước, cũng đủ để cho hắn phải đau đớn hồi hương, làm việc nhà nông.

Nhìn thấy Diệp Thiên nói không cần di động này, Vương Doanh có chút mất hứng, Diệp Thiên cười nắm bả vai của cô, nói:

- Chị ơi, Bắc Kinh cách nhà không xa, mấy tháng nữa nghỉ đông em có thể trở lại, đến lúc đó, có thể cháu em đã sinh ra rồi...

- Ừ, nếu không đủ tiền tiêu, gọi điện thoại cho chị nhé, ôi, nếu không có đứa nhỏ này, chị sẽ đưa em đi đến trường...

Vương Doanh cũng là cô gái tính tình sảng khoái, nghe Diệp Thiên nói vậy cũng không còn nói thêm gì, cầm lấy tấm chi phiếu kia bỏ vào trong lòng bàn tay Diệp Thiên.

- Nha đầu kia, thật đúng là chiều nó quá...

Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, cũng không còn ngăn cản Diệp Thiên lấy tiền này, trong lòng hắn hiểu được, mình cho Diệp Thiên một vạn đồng, đối với sinh viên bình thường thì không tính thiếu, nhưng với Diệp Thiên, có thể cũng không nhiều lắm.

Buổi trưa, sau khi cùng Phong Huống và Vương Doanh ăn cơm xong, Phong Huống liền lái chiếc xe Santana mới vừa mua rời đi, tàu của Diệp Thiên là chuyến hơn bốn giờ chiều, lúc này cũng phải bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng con, sắc mặt Diệp Đông Bình có chút phức tạp,

- Tiểu Thiên, đi đến Bắc Kinh, nếu là có thời gian rảnh, hãy đi thăm các cô của con, nhiều năm như vậy, cũng không biết các cô còn ở nơi đó không...

- Ba, con biết rồi, ba yên tâm, con nhất định có thể tìm được các cô, đúng rồi, thật là ba không cùng đi với con sao?

Đang nhét quần áo vào trong một cái túi du lịch hiệu Riese, Diệp Thiên nghe được lời cha nói, động tác hơi dừng lại một chút.

- Ba... ba, ôi, ba thực có lỗi với các cô, tốt hơn là không đi...

Tiếng nói của Diệp Đông Bình đã tràn ngập đau khổ, mấy năm nay làm kinh doanh đồ cổ, bước chân ông đã vào Nam ra bắc, nhưng chỉ có thành Bắc Kinh, ông cũng chưa bước trở lại.

- Ba, đều là chuyện thủơ nào rồi, con tin tưởng các cô sẽ không trách ba...

Diệp Thiên trộm nhìn cha một cái, đột nhiên nhỏ giọng nói:

- Ba, ba... hay là ba nói cho con chuyện về mẹ con đi?

*****

- Mẹ của con ...?

Diệp Đông Bình nghe vậy, thần sắc chợt ngưng lại, ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn Diệp Thiên, nhiều năm như vậy, Diệp Thiên vẫn không hỏi qua chuyện về mẹ nó một câu, lúc nào lại không muốn quên chuyện này sao?

Không chỉ là con trai, Diệp Đông Bình tự vấn lòng, chính ông làm sao quên được người đàn bà kia? Bằng không tại sao cho tới hôm nay, Diệp Đông Bình cũng không có một lần nữa đi tìm một nửa khác của mình.

Trầm mặc một hồi lâu, Diệp Đông Bình giương mắt nhìn về phía con trai, nói:

- Diệp Thiên, mẹ con hẳn là không ở trong nước, hiện tại nói cho con biết cũng không có ý nghĩa gì, để sau này tiếp tục nói...

Mười mấy năm qua, Diệp Đông Bình đều không phải là không có nghe tin tức về mẹ của Diệp Thiên, thông qua một vài bạn đồng học biết được mẹ Diệp Thiên đã ra nước ngoài từ những năm tám mươi, mấy năm nay không có tin tức bà trở về.

Hơn nữa, nỗi oán hận đối với gia đình bên mẹ Diệp Thiên, Diệp Đông Bình cũng không muốn cho con trai cùng bọn họ có mối quan hệ gì, có đôi khi trải qua cuộc sống yên bình, chính là một loại hạnh phúc.

Thấy vẻ mặt thống khổ của cha, Diệp Thiên cũng không hỏi tới, buông tay đang gấp quần áo, Diệp Thiên tiến lên ôm vai cha, nói:

- Ba, khi con tìm thấy các cô, đến lúc đó ba cũng đi Bắc Kinh nhé, dù sao đều là người một nhà, cũng không thể cả đời không thấy mặt?

Đối với chuyện cũ của cha, Diệp Thiên thật ra cũng hiểu một ít.

Năm đó khi cha với mẹ kết hôn, dường như hai bên gia đình đều không đồng ý, ông nội Diệp Thiên liền mắng cha nó mấy lần, còn các cô của Diệp Thiên lại điện báo ông lão bệnh tình nguy kịch.

Nhưng khi Diệp Đông Bình mệt mỏi chạy về Bắc Kinh, lại phát hiện ông lão không sao, chỉ là không đồng việc hôn sự này, tức giận đến nỗi Diệp Đông Bình cùng người nhà cãi nhau to, sau đó Diệp Đông Bình lại quay trở về nông thôn.

Năm sau, khi Diệp Đông Bình trở về lần thứ hai, Diệp Thiên được sinh ra, ngay khi Diệp Đông Bình phải làm lụng vất vả kiếm sống, còn phải nuôi nấng mẹ con Diệp Thiên, trong nhà lại đánh tới một bức điện, nội dung cùng một năm trước vừa sờ giống nhau, chỉ có vài chữ: bệnh tình cha nguy kịch, mau trở về!

Trong hơn một năm này, Diệp Đông Bình cùng người trong nhà thư từ qua lại cơ hồ đều là khắc khẩu, lúc ấy thấy bức điện này, còn tưởng rằng lại là giả.

Hơn nữa đội sản xuất lúc này xây dựng thêm đập chứa nước, phải thêm lao động, vì muốn cho mẹ con Diệp Thiên sống tốt một chút, Diệp Đông Bình hơn nửa năm đều làm việc ở đập chứa nước, cũng không còn cơ hội đi xác minh nội dung bức điện này là thực giả.

Nửa năm sau, khi Diệp Đông Bình từ công trường đập chứa nước về đến nhà, lại thấy người chị em mang chữ hiếu trên cánh tay, bị tát cho một cái, Diệp Đông Bình mới biết mình phạm sai lầm lớn cỡ nào.

Diệp Đông Bình cảm thấy hổ thẹn, cũng không có được sự thông cảm là tha thứ của người chị em từ nhỏ rất thương yêu mình, sau này, có gửi thư tín về nhà cũng đều là đá chìm đáy biển, điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ông chưa có trở về Bắc Kinh.

- Với lại, năm đó là ba không đúng, cũng không oán trách các cô giận ba...

Diệp Đông Bình cười có chút miễn cưỡng, nếu các chị em trong nhà không chịu tha thứ cho mình, cái chết của cha ông chính là vết thương mà cả đời ông đều không thể lành.

- Được rồi, không nói nữa, sau khi con tới Bắc Kinh, chớ có gây chuỵên, ba biết con có võ, nhưng không cho phép con ra tay đánh người khác...

Diệp Đông Bình không nhịn được, lại dặn dò con trai, hắn biết con trai mình thế nào, lại thêm chuyện biết xem tướng, thật sự là có thể gặp rắc rối nhiều hơn so với bất kỳ ai khác.

Hành lý của Diệp Thiên rất đơn giản, chỉ vài bộ quần áo bình thường và đồ lót đựng trong túi du lịch, ăn mặc theo mùa, quần áo và đệm chăn hắn tính đến Bắc Kinh tiếp tục mua, nhiều năm qua đã thành thói quen khiến hắn thực không thích bao lớn bao nhỏ ra khỏi nhà.

Nhìn đồng hồ, đã là một giờ rưỡi buổi chiều, thị trấn nhỏ không tiện tàu, tới nhà ga cũng ohải mất hơn một giờ, hai cha con khóa chặt cửa, liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Mang theo túi du lịch của con trai, Diệp Đông Bình liếc mắt một cái thấy Diệp Thiên cất ví ngay túi sau quần bò, bất mãn nói:

- Tiểu tử ngươi không thể cất kỹ tiền một chút sao?

Diệp Thiên lấy một vạn đồng cha cấp cho chia làm hai phần, tám nghìn đồng đặt ở túi du lịch, còn hai ngàn cất vào ví, nhét ở sau mông, căng phồng vô cùng dễ thấy.

Nghe thấy cha nói vậy, Diệp Thiên nở nụ cười, chẳng hề để ý nói:

- Ba, người có thể trộm tiền của con trai ba, còn chưa sinh ra đâu...

Không phải Diệp Thiên khoe khoang, trên tàu từ Giang Nam đến Hà Bắc, thật không có người nào không có mắt dám ra tay đối với hắn.

Đi theo sư phụ vào Nam ra Bắc, tuy rằng Diệp Thiên rất ít khi ra tay đi quản chuyện người khác, nhưng là bị người ta chủ động trọc vào, Diệp Thiên cũng không để yên, liền theo như quy củ giang hồ, mấy năm nay ít nhất đã chặt đứt vài bàn tay.

Tục ngữ nói chuột có đường của chuột, tặc có đường của tặc, Diệp Thiên hàng năm đều đi ra ngoài một vòng như vậy, trên đường đã sớm truyền đi cái tin về người này, ngàn vạn lần không thể trêu chọc người này, mấy năm nay ra ngoài cũng rất ít khi gặp chuyện.

Nghe được lời của con rồi, Diệp Đông Bình gõ một cái thật vang:

- Tiểu tử, mấy năm nay không sợ tặc trộm, không sợ chúng nhớ mặt à, con chỉ là một đứa bé có thể có bản lĩnh gì chứ? Làm người cần khiêm tốn, hiểu hay không hả?

Mặc dù biết con trai không phải người chưa từng ra ngoài, nhưng Diệp Đông Bình bắt Diệp Thiên đặt ví tiền trong túi áo trên, lúc này mới mở cửa xe, đưa Diệp Thiên chạy tới nhà ga.

Mỗi nhà ga các thành thị, đều là nơi hỗn loạn nhất và hay xảy ra các vụ nhất trong thành phố, nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, nơi hỗn tạp này, cũng cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.

Khi mang theo túi xách đi vào đại sảnh đợi xe ánh mắt thì Diệp Thiên đảo qua, có thể thấy mấy thanh niên lấm la lấm lét chuyên nhìn túi người khác xem xét, những ngày tháng này chính là thời gian sinh viên các trường chuẩn bị khai giảng, tự nhiên cũng là thời kỳ bọn trộm cắp họat động sinh động nhất.

Nhưng bọn trộm cắp giống như bọn giết người, hiểu được luật giang hồ Diệp Thiên cũng sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này, cảnh sát cũng không quản, hắn dựa vào cái gì đi làm công dân tốt cho thành phố?

- Tàu từ Thượng Hải đi Bắc Kinh chuyến số XXX đã vào ga, mời hành khách kiểm vé chuẩn bị lên xe...

Ở nhà ga đợi hơn một giờ, cuối cùng đài phát thanh nhà cũng vang lên thông báo về chuyến tàu của Diệp Thiên.

- Ô, ba đâu nhỉ?

Diệp Thiên đứng lên xếp hàng, lại phát hiện cha vừa mới ngồi bên người đã không thấy đâu, bởi vì tàu chỉ dừng lại ga này mười phút, Diệp Thiên có chút bất đắc dĩ, đành mang tùi đi qua cửa soát vé.

- Diệp Thiên, Diệp Thiên, mở cửa sổ ra...

Vừa tìm được vị trí ngồi ở trong xe, Diệp Thiên liền nghe thấy tiếng cha gọi, ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, tay phải Diệp Đông Bình cầm một tờ giấy, tay trái còn mang theo túi nước quả, trên mặt đầy mồ hôi, đang lo lắng sờ các cửa kính xe.

Hạ kiếng xuống, nhận hoa quả trong tay cha, chuyến tàu cũng chậm rãi khởi động, nhìn thấy khuôn mặt người cha đã không còn trẻ và mái đầu điểm bạc, dần dần khuất đi trong tầm mắt, trong mắt Diệp Thiên không biết từ khi nào thì đã đầy nước mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)