← Ch.604 | Ch.606 → |
Diệp Thiên từ từ tỉnh lại, ngửi thầy mùi cỏ thơm, trong não nhất thời quên mất:
- Mình không hoa mắt chứ, âm tào địa phủ cũng có cảnh sắc thế này sao? Không lẽ mình tích được nhiều công đức nên được lên thiên đường sao?
Do Diệp Thiên năm trên mặt đất, cũng không nhìn thấy mặt hồ trước mặt, mà chỉ thấy mây mù lượn lờ, linh khí xung quanh sung mãn, nhìn y như cảnh tiên vậy.
- Không đúng, đây... đây là trong sơn cốc đó, mình vẫn chưa chết à?!
Sau 1 thời gian ngắn ngủi, Diệp Thiên quay đầu, vội vàng ngồi dậy, chỉ có điều không đợi cậu cảm thấy may mắn sau khi sống sót thì từ chỗ mình đứng dậy đẫ ngửi thấy 1 mùi tanh cực kỳ khó ngửi.
- Đây là chuyện gì?
Diệp Thiên cúi đầu nhìn, phát hiện chỗ chân tay mình lộ ra bên ngoài quần áo phủ 1 lớp bùn màu đen, mùi hôi thối xộc lên quả thực khiên người ta thấy buồn nôn.
Lấy tay cọ cọ 1 chút, lập tức làm lớp bùn rơi xuống, thế nhưng mùi hôi thối đó không ngừng xông lên khiên cho Diệp Thiên vội vàng ngừng thở, thế nhưng nghĩ nhiêu làm gì, Diệp Thiên nhảy luôn vào bên trong hồ.
- A, nước này hình như không nóng?
Mặc dù đang ở trong hồ vẫn bốc lên những bọt khí nhưng sau khi Diệp Thiên vào trong hồ, cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhiệt độ bốc hơi lên trên hồ cực kỳ thích hợp.
- Ấy, sao da mình lại biến thành như vậy?
Sau khi Diệp Thiên chà xát chỗ bùn kia, cậu nhận ra rằng, da thịt mình đã biên thành trắng nõn nà này, giống y như trẻ con vậy.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đến tận lúc này, Diệp Thiên mới nhớ ra xem xét thân thể mình, sau khi não cậu xuất hiện ý nghĩ này, nguyên thần lập tức được khai triên ra mọi ngóc ngách trong thân thể cậu.
- Âm Dương đồ? Cái này sao lại thế?
Nhìn thấy Thái Cực đồ chỗ đan điền của mình, Diệp Thiên ngây cả người.
Hai loại chân khí bất đồng trong cơ thể Diệp Thiên không cái nào động chạm vào cái nào, mà lại còn dung hợp trong âm dương đồ, sinh ra một loại chân khí từ trước đến nay Diệp Thiên chưa gặp qua, nuôi dưỡng thân thể cậu.
Tẩy rửa thân thể lại lần nữa, Diệp Thiên nhảy ra khỏi hồ, trực tiếp khoanh chân ngồi trên mặt đất, nguyên thần vừa động, từ ấn đường phát ra ánh sáng trắng, bay bay quanh đầu Diệp Thiên.
- Dương Thần, cái.. cái này là Dương Thần chân chính, ta đã tiên vào cảnh giới Tiên Thiên rồi!
Nhìn thấy người nhỏ gần như thật chất, sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ vui mừng vô cùng, mà lúc này Dương Thần xuất hiện, nhưng trong người cậu vẫn giữ suy nghĩ này, nhưng nó rất khác so với trước.
-Đi!
Thức thần Diệp Thiên vừa động, Dương Thần chỉ lớn khoảng 40 cm kia đột nhiên biên mất trước mặt Diệp Thiên, mà trên đỉnh đầu Diệp Thiên khoảng hơn 30 mét, hình ảnh Diệp Thiên thu nhỏ xuất hiện ờ. đó
Núi Trường Bạch nhìn vẫn bị tuyết bao trùm như vậy, nhìn âm dương đồ tự nhiên hình thành trên người mình, nguyên thần của Diệp Thiên hình như hiểu ra đĩêu gì, niệm thần 1 cái, trong nháy măt đã quay về trong đầu.
Lúc này Diệp Thiên đã nhận thức rõ ràng, mình đích thực đã tiên đên cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa nguyên thần cô đọng vô cùng, hoàn toàn không bị ảnh hường gì bởi nguyên khí cuồng bạo trong trời đất.
Chỉ có điêu thái cực đồ âm dương trong cơ thể mình cậu vẫn không hiêu lắm, dù sao Diệp Thiên cũng chưa từng tiêp xúc với người tu đạo chân chính, cậu cũng không biết tình huống này đúng là không bình thường.
Diệp Thiên cuối cùng cũng là người kinh nghiệm, hiểu được lúc này không nên vui mừng quá, lập tức hít 1 hơi thật sâu, để cho mình bình tĩnh lại, hơn nữa khời động nguyên thần, cẩn thận xem xét thân thê. mình.
Vẻ mặt Diệp Thiên kinh sợ, phát hiện, mỗi 1 kết cấu trong cơ thê mình đều xuất hiện tiềm thức bên trong, cũng giống như cầm kính hiển vi phóng đại toàn bộ tổ chức kêt cấu trong cơ thể mình.
Tim đập "thình thịch", lá phổi hít vào thở ra, phình lên hạ xuống, máu chảy trong mạch máu như là sông lớn chảy, trong tai Diệp Thiên thậm chí có thê nghe được âm thanh "ào ào".
Mà tế bào tạo thành cơ bắp hình như trở nên trong suốt, bên trong không có tạp chất nào tồn tại, đến ngay cả xương tủy cũng hiện ra rõ ràng trong não Diệp Thiên.
Hơn nữa lỗ chân lông trên ngưởi Diệp Thiên tất cả đều được phong bế hết, toàn bộ thân thể giống như 1 thế giới nhỏ, máu huyết chân khí không tiết ra ngoài, cho dù cậu có tiêu hao lớn hơn nữa cũng không bị thương đến căn nguyên.
Diệp Thiên tin rằng, nếu giờ phút này gặp phẳi sự kiện ngày 11 tháng 9 thì trần nhà đó căn bản sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho cậu, bời vì lục phủ ngũ tạng của cậu lúc này như là săt thép đã được rèn.
- Đây đúng là cảnh giới Tiên Thiên!
Trong lòng Diệp Thiên không thể trấn áp nỗi vui sướng này lại được, mở miệng cười to.
Phải biêt rằng, lúc người còn ở trong bụng mẹ, chỉ dựa vào người mẹ nuôi dưỡng, hoàn toàn chưa tiếp xúc với hoa màu ngũ cốc, đó là nguồn gốc Tiên Thiên, cho nên chúng ta thường dùng từ thuần khiết để so sánh với trẻ con mới sinh.
Nhưng người sau khi được sinh ra, từ 1 thai nhi trở thành miệng mũi biêt hô hấp, tự nhiên mà chuyển từ Tiên Thiên trở thành Hậu Thiên.
Từ đó dần dần lớn lên, không khí Hậu Thiên bao gồm quá trình tích lũy từ từ những chất độc hại và phức tạp trong thực vật vào trong thân thể, đến khi về già, các cơ quan trong cơ thể bị thoái hóa, những chứng bệnh tự nhiên mà đến, đây chính là nguyên nhân gây nên quá trình sinh lão bệnh tử.
Mà người luyện đạo và người luyện võ trước kia, thứ mà cả 1 đời theo đuối chính là thể, thân thê mình 1 lần nữa quay trở lại trạng thái thai nhi, đó chính là cảnh giới Tiên Thiên.
Diệp Thiên giờ phút này mỗi 1 tế bào đêu trở nên trong suốt, cho dù có vận động mạnh, tốc độ phân hóa cũng nhanh hơn bình thường rất nhiêu.
Nói cách khác, thới gian mà Diệp Thiên già yếu cũng chậm hơn ngưới bình thường rất nhiêu, có lẽ 30, 40 năm nửa cậu vẫn có thể duy trì tướng mạo như bây giờ.
Hơn nữa thần kinh, lục phủ ngũ tạng, gân cốt, lỗ chân lông, huyết mạch, đều trải qua 1 phen tái tạo lại, sáng bóng lên, có lẽ là dùng từ tái sinh để miêu tả.
Sau khi đường hoàng bước vào cảnh giới Tiên Thiên, Diệp Thiên từ nguyên thần đén thân thể đêu trải qua thay đối long trời lở đất, sau khi tẩy rửa lớp bẩn trên người kia, Diệp Thiên thậm chí phát hiện ra mình tỏa ra 1 mùi hương thơm ngát.
- A, đây là máu tươi truyền ra?
Diệp Thiên lúc này đã không còn toát mồ hôi ra nữa, cậu cẩn thận cảm ứng, phát hiện ra máu tươi mình màu đỏ sẫm, mà trong tia máu màu đỏ đó còn mang theo tia sáng màu vàng nhạt.
- Tẩy tủy đổi máu à? Mình hiểu rồi, hóa ra là luyện thần phản hư, đây chính là để cho thân thê mình đên trạng thái thăng hoa, đạt tới đỉnh cao nhất trong khả năng giới hạn của con người, sau đó nuôi dưỡng đan điền trở thành Kim Đan Đại Đạo!
Trong lòng Diệp Thiên đột nhiên hiểu ra, những thứ ngày xưa tu luyện không hiểu lúc này bỗng nhiên thông hết, có lẽ đợi cho máu huyết trong cơ thể cậu hoàn toàn biến thành màu vàng óng, thì là thời cơ để tiến vào Kim Đan Đại Đạo!
Cảm nhận được toàn thân thay đổi, Diệp Thiên nhắm mắt lại, cũng không phóng nguyên thần ra, nhưng mỗi 1 quả, cây, hoa, cỏ trong cốc này cậu đêu cảm nhận được.
Toàn bộ thế giới lúc này đều hiện lên rõ ràng trong đầu Diệp Thiên, thậm chí có sinh mạng, ngọn cỏ xanh vừa mới sinh ra ở vách núi kia cậu cũng cảm nhận được.
Tâm niệm vừa động, 2 chấm trắng chỗ đan đĩên đột nhiên chuyên động quay tròn tròn, những sợi lông tơ toàn thân Diệp Thiên mọc ra, từng sợi mang linh khí xuất hiện trên ngưởi Diệp Thiên.
Thân hình chưa động, thế nhưng thân thể Diệp Thiên bay lên không trung.
Hai chân hơi dùng sức, Diệp Thiên tựa như đang đứng trên đám mây trăng, khi chân phải bước lên, lòng bàn chân tự nhiên bốc ra 1 cỗ chân khí, khiến cho thân thê Diệp Thiên bay tiếp lên cao.
Cảm nhận đưực đan đỉên mình không ngừng sinh ra chân khí, Diệp Thiên tin rằng, mình lúc này có thể bay đến mấy trăm dặm chân khí cũng không cạn kiệt, cổ nhân nói ngày đi 800 dặm, không phải là không có căn cứ.
Từ từ hạ thân thể xuống, chỗ chân khí dưới chân Diệp Thiên lập tức lại theo lỗ chân lông quay về thân thể, hoàn toàn không lãng phí chút nào.
- Chả trách trong truyên thuyết có nói đến cưỡi mây đạp gió, hóa ra là phóng chân khí ra ngoài, thật giống với mây bay trên bầu trời, nếu co người lại, ban ngày có bay trên bầu trời chắc là cũng không bị ai nhìn thấy đâu?
Tiến vào trong cảnh giới Tiên Thiên thật ra khiến cho Diệp Thiên có chút hiểu biẽt về những ghi chép trong nhửng sách cổ vê đạo kinh, bởi vì đên cảnh giới này như cậu, trong mắt người bình thường thật không khác gì thần tiên.
Không nói là cưỡi mây đạp gió, chính là thân thể DiệpThiên bây giờ còn cứng hơn sắt thép, nêu như đạn không phẳi bắn vào chỗ mắt cậu sợ là không thể đả thương nổi cậu.
Nhớ lại tình hình người đạo sĩ đó nổ súng bắn Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên không khỏi âm thầm sợ, nếu không phải kỹ thuật bắn súng Hồ Hồng Đức chuẩn, băn vào ấn đường giửa 2 mắt tên đạo sĩ đó, sợ là đối phương đã không sao rồi.
- Lúc mình hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng tiên vào cảnh giới Tiên Thiên nhưng Diệp Thiên hình như vẫn còn chút mơ màng, sờ vào trong ngực, hòn ngọc đen to băng bàn tay trẻ con kia cũng đã không thấy đâu, hòn đá trong lòng bàn tay, lúc Diệp Thiên tĩnh lại cũng không thấy tăm hơi đâu.
- Chằng nhẽ là vận may, ông trời giúp mình sao?
Sau khi suy tư không giải thích được, Diệp Thiên chỉ có thể cho là may măn, chằng qua là cậu không biết, chỗ đầm Hăc Long và hồ nước nóng này ở giữa có 1 vách núi cao đên trăm mét.
Vách núi này như là đương phân biệt hai cực âm dương, bình thường nước sông không phạm nước giêng, nên không có điểm nào giao nhau.
Nhưng lúc hấp thụ linh khí thuộc tính hỏa ở trong hồ, rồi cậu đã tính nhầm, lại hấp thụ nguyên khí linh khí của thuộc tính thủy
Hai linh huyệt này hình thành không biêt đã bao nhiêu năm, chưa bao giờ giao nhau, nhưng sự cân bằng này đã bị Diệp Thiên phá vỡ.
Lúc linh khí thuộc tính thủy ở thế hạ phong, huyệt linh khí trong đầm Hắc Long bị vách núi đó ngăn cách cảm ứng được, thế nên tranh chấp với linh khí thuộc tính hỏa bên vách núi này.
← Ch. 604 | Ch. 606 → |