Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 633

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 633: Thanh trừ
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Diệp gia, có chương trình gì liền nói cho Sơn, ngài cùng mấy vị vừa rồi kia, cũng chưa thành sự à?

Sau khi được Diệp Thiên nâng lên, Sơn biết Diệp Thiên quả nhiên là danh bất hư truyền, nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chút nghi ngờ, dù sao cũng là xã hội hiện đại, công lực Diệp Thiên lại cao, vậy cũng không địch lại súng ống trên tay người khác.

Năm đó công phu Đại Đao Vương Ngũ xem là đạt đến trình độ siêu phàm, nhưng cuối cùng còn không phải là chết thảm dưới súng đạn, hơn nữa so sánh với niên đại này, uy lực súng ống hiện đại không biết lớn gấp bao nhiêu lần.

Cho nên sau khi nghe được hàm ý trong lời nói của Diệp Thiên, Sơn nhịn không được nói:

- Diệp gia, tuy rằng người Nhật Bản hiện tại đã sắp rời khỏi Moscow rồi, nhưng Hắc bang ở Thổ Nhĩ Kỳ cùng Moscow còn đang tìm chúng ta, Đổng gia đi vắng, ngài hãy chèo chống tổ chức của chúng ta đứng lên đi!

Đồng Thăng Hải khả năng chiếm cứ mấy chục năm ở Moscow, thực lực của hắn tuyệt đối là không thể khinh thường, cho dù ở trong cả Hồng môn mà nói, vũ lực đều có thể xếp hạng ba.

Cho nên lúc này đây tuy rằng bị Flodz đánh trở tay không kịp, nhưng nội tình vẫn còn, Sơn tin tưởng, chỉ cần có thể đem mấy người kia thất lạc tổ chức tốt, nhất định có thể thu hồi vùng đất bị mất.

- Tổ chức cái gì? Đánh ai? Các ngươi còn muốn tiếp tục ở Nga sao?

Diệp Thiên bĩu môi, nếu quả thật dựa theo những lời mà Sơn nói, tụ tập lên trăm tám mươi đệ tử Hồng môn đầy đủ võ trang, thì vẫn không thể làm long trời lở đất ở Moscow?

Hiện tại Nga cũng không phải là mười mấy năm hỗn loạn, cho dù có thể chiếm được một chút lợi, chỉ sợ theo sau liền muốn bị quân đội Nga bao vây tiễu trừ, năm đó vị tổng thống kia xuất thân từ KGB (ủy ban an ninh quốc gia), khẳng định khởi nguồn của tình báo không thiếu.

- Diệp gia, vậy theo như ý của ngài?

Sơn có chút mơ đồ, khó có thể Diệp Thiên đã nghĩ mang theo mấy người nước ngoài đi phản công cướp lại không được? điều này không khỏi có chút quá mức đầm rồng hang hổ, hắn thật sự làm súng trong tay mấy tên Hắc Bang kia đều là thiêu hỏa côn sao?

Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:

- Đem cứ điểm tập kích mấy người kia phân đường Moscow lần này nói cho tôi biết là được rồi, mặt khác tìm người quen thuộc đối với đường Moscow lái xe cho tôi, mặt cần khác kín một chút, đừng để người ngoài nhận ra.

- Diệp gia, lời ngài nói là thật sao? Không phải cùng ông chủ của tôi nói giỡn chứ?

Nếu không phải là Đồng Thăng Hải giao phó Sơn hoàn toàn nghe theo lời Diệp Thiên, hắn giờ phút này nhất định sẽ cho rằng người thanh niên trước mặt này trí não có vấn đề.

- Được rồi. Ở đâu ra những lời vô nghĩa nhiều như vậy? Đem những gì anh biết nói cho tôi là được!

Diệp Thiên tức giận khoát tay áo, nói:

- Từ sau khi dời nơi này anh lập tức rời đi Moscow, tốt nhất trực tiếp rời Nga, chờ tình thế ổn định rồi trở về!

- Vâng, Diệp gia, tôi nghe ngài!

Nhìn thấy bộ dạng có định liệu của Diệp Thiên, Sơn còn tưởng rằng hắn có một số việc không muốn để mình biết đâu, lập tức gật gật đầu. Nói:

- Kỳ thật Hắc Bang ở Thổ Nhĩ Kỳ và Nga, đều là thuộc về một người, ông chính là Rostock Tahoe Ivanov...

Lịch sử Hắc Bang Nga, nhưng thật ra là từ sau chiến tranh lạnh giữa Mỹ và liên bang Xô Viết mới bắt đầu phát triển.

Sau khi chiến tranh lạnh chấm dứt, Hắc Bang Nga rốt cục có thể cùng sáng ngang với Liberdade và nước ngoài luận bàn tài nghệ, song phương tỉnh táo tương tích. Rất có cảm giác gặp nhau muộn màng.

Hắc Bang Nga cung cấp vũ khí cho Nigiêria, mua thuốc phiện từ Colombia, cùng hợp tác với Mafia Italy rửa tiền, cùng các yakuza (phần tử xã hội đen) ở Nhật Bản chung tay khai phá thị trường mại dâm.

Quan trọng nhất là, ý đồ bán tài liệu hạch của bọn hắn, luôn luôn là bóng đè không ngừng vào trung tâm chính phủ Mỹ, hiện tại có mấy quốc gia và khu vực có năng lực chế tạo đạn hạt nhân, kỳ thật đều có quan hệ mật thiết với Hắc bang ở Nga.

Mà Sơn theo lời Rostock Tahoe Ivanov, chính là người xuất sắc trong Hắc bang ở Nga. Một tay của hắn nắm trong tay tổ chức xã hội đen gồm ba nơi chính là Czech, Thổ Nhĩ Kỳ cùng với Nga.

Rostock Tahoe Ivanov năm nay 52 tuổi, sinh ra ở thủ đô Tashkent của Uzbekistan, có được thân phận công dân Nga.

Vào những năm tám mươi của kỷ trước, Rostock Tahoe Ivanov thời kỳ còn thanh niên âm thầm tới thắng cảnh du lịch liên bang Xô Viết trước... hỗn loạn ở thành phố cảng biển Đen Sochi, hắn thường xuyên ở trong tiệm cơm đánh bài đánh bạc, lừa gạt tiền của một vài lữ khách và người qua đường.

Đầu những năm 90, cùng với sự giải thể của liên bang Xô Viết. Rostock Tahoe Ivanov rời đất nước, định cư Italy, thay đổi nhanh chóng thành một vị đại thương nhân quốc tế.

Về phần hắn rốt cuộc kinh doanh làm ăn cái gì, cơ hồ toàn bộ cảnh sát hình sự quốc tế cũng biết, chính là Rostock Tahoe Ivanov không phạm tội ở Italy. Một vài hành vi phạm tội đó ở quốc gia khác, cũng không có cách nào trực tiếp chỉ chứng minh đến hắn.

- Ông chủ. Theo như ngươi nói như vậy, lần này hành vi của Hắc Bang ở Nga, đều là Rostock Tahoe Ivanov gây nên?

Sau khi nghe được lời nói của Sơn, Diệp Thiên nghĩ một chút, mở miệng hỏi:

- Hắn trước mắt ở Nga sao? Ngươi có biết vị trí xác thực hay không?

- Rostock Tahoe Ivanov không rời đi, hắn dựa vào Moscow, Diệp gia, nơi này... Nơi này, còn có nơi này, đều là nơi tập trung nhất của các thành viên bang phái bọn hắn!

Sơn từ trên người lấy ra một tấm bản đồ, trên địa đồ có bốn năm vị trí, đều được dùng đường viền mầu đỏ tô lên, nhìn qua rất là rõ ràng.

- Ông chủ, ngươi đây là chuẩn bị làm gì a?

Diệp Thiên có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Sơn, hắn khẳng định không tin đây là chuẩn bị của Sơn mới làm.

Sơn cười khổ một tiếng, nói:

- Diệp gia, tôi cũng không gạt ngài, ngài nếu không đến, tôi chuẩn bị người phát động một lần phản kích đối với Rostock Tahoe Ivanov...

Lúc trước Hồng môn sở dĩ bị đánh tan, là do ở thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, tứ phương thế lực hợp lực bao vây tiễu trừ, coi như thao túng Hồng môn.

Chính là hiện tại Hắc bang ở Thổ Nhĩ Kỳ đã quay trở về, tay chân của Nhật Bản và Flodz đã đi Seberia, hiện tại còn sót lại thành viên Hắc Bang ở Moscow.

Đồng Thăng Hải có thể giữ thị trường quyền anh ngầm ở Moscow hơn mười năm, thế lực tự nhiên cũng không thể khinh thường, Sơn mấy ngày trước đây mới vừa buôn lậu một lô vũ khí đạn dược từ nước ngoài vào, chuẩn bị đánh bất ngờ mấy cứ điểm của Rostock Tahoe Ivanov.

Diệp Thiên khoát tay áo, nói:

- Đem người của ông đều giải tán đi, theo lời tôi nói, trước tiên rời Moscow, mặt khác đừng quên đưa người lái xe quen thuộc địa hình đến, biển số xe chẳng hạn không cần tôi giao phó chứ?

Sơn tuy rằng hiểu không rõ chủ ý của Diệp Thiên rốt cuộc là gì, nhưng vẫn gật đầu, nói:

- Tôi hiểu rồi, Diệp gia, ngài yên tâm, tôi nhất định sắp xếp tốt!

- Diệp gia, tôi được không?

Một bên A Hoa muốn nói lại thôi nói:

-Diệp gia, kỳ thật tôi có thể lái xe cho ngài, những chỗ đó tôi đều biết rõ!

A Hoa lại là khuôn mặt lạ hoắc, hắn và người trong phân đường cũng không có giao tập gì.

Sơn nhìn về phía A Hoa, nói:

- A Hoa, việc này cũng không phải là đùa giỡn, cậu được không?

Nghe được lời nói của Sơn, A Hoa một vẻ mặt bất mãn nói:

- Sơn gia, tôi đã trải qua sứt đầu mẻ trán ở Hương Đường, ngài đừng khinh thường tôi!

Hồng môn hiện đại và mấy chục năm trước không giống nhau, rất nhiều lão nhân đều hiểu rõ tính quan trọng của nó, cho nên thường thường sẽ khiến con cái nhận được giáo dục rất tốt.

Nhưng lúc nhỏ, cũng tai huân mắt nhiễm những hành vi kia của thế hệ trước, giống cha của A Hoa chính là người đi theo Đường Văn Viễn, ông tuy rằng tốt nghiệp từ Harvard, nhưng từ nhỏ chính là nhìn thấy cha chém người và bị người chém.

- Được, A Hoa, dù sao không nguy hiểm gì.

Diệp Thiên không sao cả gật gật đầu, nói:

- Sơn, ngươi trước tiên đi thôi, nhớ kỹ lời của tôi, lập tức rời nơi này!

- Vâng, Diệp gia, ngài nhất định cẩn thận, tôi nhất định sẽ sai người làm lái chiếc xe khác lại đây!

Nhìn thấy Diệp Thiên nói đuổi người, Sơn không nói thêm cái gì, đứng lên cáo từ rời đi, mặc kệ Diệp Thiên nói thật hay giả, hắn đều phải báo cho các huynh đệ ở Hồng môn phục kích ở chung quanh Moscow mau chóng dời đi.

Nhìn trên mặt của A Hoa có chút kích động, Diệp Thiên cười nói:

- A Hoa, trước tiên anh bản đồ một chút, quen thuộc các con đường, chúng ta cơm nước buổi tối xong chúng ta đi ra ngoài tản bộ một vòng.

Nếu vào một năm trước, đối mặt với những phần tử Hắc bang dùng súng đạn hạt nhân này, Diệp Thiên còn thực không có biện pháp gì, quyền cước càng lợi hại, thì cũng không phải đối thủ của đạn pháo, năm đó những người đao thương bất nhập kia của Nghĩa Hòa Quyền chính là minh chứng tốt nhất.

Nhưng sau khi tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên, Diệp Thiên chỗ đã thấy lại là một mảnh khác của thiên địa, tồn tại nguyên thần và thực khí, phá vỡ rất nhiều nhận thức trước kia của hắn.

Tuy rằng chỉ dựa vào thân thể, Diệp Thiên hiện tại vẫn không thể chống súng ống, nhưng muốn nói ám sát đánh lén, Diệp Thiên tự tin, chính là nửa đêm đến phòng ngủ của tổng thống Mỹ đều không phải là việc gì khó.

Điều này giống như là một người trưởng thành thân thể cường tráng, đối mặt với một đám trẻ con vừa mới học đi, cho dù mấy đứa trẻ con kia trong tay mỗi đứa cầm vũ khí, cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của người trưởng thành, đây cũng không phải là một đánh giá trên mặt.

Thông báo A Hoa một tiếng, Diệp Thiên đi vào trong phòng, nhìn thấy George vừa mới tỉnh lại, nói:

- Lão Mã, buổi tối anh rời phòng trực tiếp đi Seberia, nội trong ba giờ nhất định phải tới, điện thoại vệ tinh mở ra, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng Đổng Đại Tráng về nước.

- Về phần George cùng hai người các anh, hiện tại liền rời khỏi Nga, trước tiên về Mỹ đi!

Hắc bang ở Moscow xảy ra sự cố, Seberia bên kia nhất định sẽ nhận được tin tức, nhưng Diệp Thiên có thể mất một thời gian, hắn chuẩn bị sau khi phiền phức bên này ở Moscow giải quyết, đi suốt đêm hướng Seberia nghĩ cách cứu viện Đổng Đại Tráng.

- Ông chủ, cậu muốn ra tay sao?

Mã Lạp Khải nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà có chút hưng phấn nói:

- Ông chủ, tôi có thể ở lại bên cạnh cậu không?

- Anh? Không được, nắm chắc đường đi nha.

Diệp Thiên day day đầu, hắn sắp sửa để năng lực biểu hiện ra ngoài, đã vượt xa phạm trù lý giải của người thường rồi, nếu Mã Lạp Khải đi theo mình, không chừng liền làm rối loạn thần kinh.

Sau khi dặn dò những sự việc này xong, Diệp Thiên lại gọi điện thoại cho Đường Văn Viễn, dặn dò ông sắp xếp đường bay từ Moscow bay đi Seberia, những chuyện này chính là Diệp Thiên không thể làm.

Moscow ba tháng cuối năm, thời tiết vẫn là rất cực lạnh, đến buổi tối hơn năm giờ, sắc trời đã muốn tối xuống, đèn đường bên đường chiếu sáng cả thành thị này.

Sau khi Diệp Thiên cùng A Hoa ra khách sạn, liền ngồi trên một xe Ford transit dừng đối diện khách sạn, đây là buổi trưa Sơn bảo người ta đưa tới.

*****

Đợi một chút, dừng xe lại.

Đi đến giữ đường qua một cửa hàng quần áo Châu Âu thì Diệp Thiên gọi dừng xe lại.

Diệp gia, ngài muốn làm gì...? Ngài...ngài là Diệp gia?

A Hoa nghe thấy vậy dừng xe lại, lúc anh ta quay đầu nhìn thấy Diệp Thiên thì người ngẩn ra miệng lắp ba lắp bắp nói không ra câu.

Diệp Thiên, đang là người Châu Á sao bây giờ lại giống người Châu Âu, mũi cao, ánh mắt nổi lên màu xanh mờ ảo giống như mắt mèo vậy.

Hơn nữa màu da của Diệp Thiên cũng thay đổi, vỗn dĩ là da vàng thì bây giờ lại chuyển sang giống y như người da trắng, dưới ngọn đèn hôn ám không hề thấy có sự khác biệt.

Nếu không phải là khẩu âm và y phục trên người thì A Hoa nhất định đã cho rằng Diệp Thiên bị đánh tráo nhưng ngay cả khi biết như vậy thì A Hoa cũng bị hù dọa không nhẹ.

Là tôi đây, hóa trang, đeo kính áp tròng, sao không nhận ra tôi hả?

Diệp Thiên cười cười, sau mấy ngày tiến vào tu vi này, khung xương của Diệp Thiên đã vận động tự nhiên dung mạo đổi một chút cũng là chuyện quá dễ dàng.

Thực ra tướng mạo của Diệp Thiên lúc này và Rudolph ở Las Vegas có phần giống nhau, đây là Diệp Thiên không hề đứng trước hắn ta nếu không thì chứ như thể hắn và Rudolph là anh em sinh đôi vậy.

Diệp gia, ngài thay đổi!

Nghe thấy tiếng của Diệp Thiên, lúc này A Hoa mới yên tâm, vẻ mặt anh ta như không thể tin được nhìn Diệp Thiên, hóa trang ở đây. Qủa thực còn lợi hại hơn trong tiểu thuyết Dịch Dung Thuật.

A Hoa, cậu có đồng Rúp không?

Diệp Thiên đang định mở cửa xe thì nhớ ra một chuyện, nói:

Không có đồng Rúp có đôla cũng được, đưa cho tôi một ít!

Diệp Thiên vội vàng đến Hồng Kông, hơn nữa mỗi ngày chỉ có uống nước cơ thể không có nhu cầu về thức ăn cho nên không mang theo tiền như thói quen cũ, bây giờ hai túi trống trơn.

Có, có. Đôla và đồng Rúp, Diệp gia cho ngài này!

Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, A Hoa vội vàng lấy ví ra đưa cho Diệp Thiên một xấp tiền thật dày, ở Nga đôla là đồng tiền mạnh, cho nên A Hoa khi ra ngoài cũng có mang theo một ít.

Cậu xem chạy xe đến phía trước chỗ rẽ ngoặt kia, rồi đợi tôi một lát!

Diệp Thiên dặn A Hoa rồi xuống xe đi vào cửa hàng.

Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì, chúng tôi có thể đáp ứng mọi nhu cầu của ngài!

Vừa mới đi vào trong cửa hàng, hai cô gái Nga dáng cao gầy liền đến chào đón rất nhiệt tình, thậm chí còn có cả một cô dùng tiếng Ý nữa.

Các cô có thể nhìn ra quần áo trên người Diệp Thiên là của Ý, hơn nữa còn là một bộ đặc thù của nhân sĩ phụng sự.

Diệp Thiên nhún vai nói tiếng Anh như người ở Nam Mĩ:

Hôm nay, tôi đến đây không phải là để mua quần áo, tôi cần may không biết các cô có thể thỏa mãn nhu cầu của tôi không?

Mua kim dùng để may?

Hai cô gái xinh đẹp im lặng một chút, các cô biết kẻ nhiều tiền thì thường có những ham mê đặc biệt nhưng người đến đây mua trang phục may thì chỉ có một. Mấy thứ này sao không đến siêu thị mà mua?

Thật là xin lỗi quá, tiên sinh cửa hàng chúng tôi đều có các nhà thiết kế chuyên dụng, chứ không bán ra ngoài!

Một cô nhân viên khéo léo từ chối yêu cầu của Diệp Thiên.

Hả? ở đây có thể thỏa mãn yêu cầu Armani về độc quyền sao?

Diệp Thiên tỏ vẻ hơi buồn, liền hừ lạnh nói:

Chỉ cần khách hàng ra giá thì tôi nghĩ là không có gì là không thể bán được, Giogio Armani là chỗ buôn bán này sao?

Diệp Thiên nói đúng từ tiếng Anh, đúng Armani là người sáng lập ra George Armani, ông ta từng ở Nữ Vương Hào.

Nói Giorgio Armani tôi là Rudolph, xem ông ta có bán hay không?

Diệp Thiên trả đôla ra, cổ khí kia hẳn là dưỡng thành lâu ngày khiến hai cô gái đều ngẩn cả người.

Được... được rồi, tiên sinh, tôi sẽ đi lấy cho ngài!

Không biết vì sao mà lời nói Diệp Thiên dường như có chút ma lực, khiến cho cô gái không kìm nổi lòng, có một cô chạy vào rồi lại chạy ra cầm trong tay một túi châm rất lớn.

Thế này là được rồi, đây là 3000 đôla, còn nhiều hơn cả bán quần áo đấy!

Sau khi Diệp Thiên nhận túi châm cũng không lấy lại tiền ở thu ngân mà thản nhiên đẩy cửa đi ra ngoài.

Annas không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?

Mấy phút đồng hồ sau khi Diệp Thiên đi hẳn một cô gái hét lên, nhìn xấp tiền trước mặt cũng không biết phải làm sao.

Valeria, nhanh lên đi báo với quản lý chuyện này!

Một cô gái thu tiền nói:

Hắn, hắn tên là Rudolph, tôi... tôi thấy hình như chúng ta làm sai chuyện gì đó?

Hai cô bán hàng hết sức lo sợ, sau khi Diệp Thiên rẽ vào chỗ ngoặt tránh Cameras rồi mở cửa xe ngồi vào trong.

Diệp gia, ngài có quay lại không?

Nhìn kính từ trong xe A Hoa rùng mình một cái, vẻ mặt khác khổ nói:

Diệp gia, cái này khiến người ta nhìn thấy cũng phải luống cuống!

Toàn bộ đều trông cậy vào khuôn mặt.

Diệp Thiên nghe thấy vậy cười phá lên, sở dĩ hắn láo loạn như vậy chính là muốn tham dự đến chuyện ghê tởm của Rudolph, tuy không thể đến Lá Vegas để thu thập Rudolph thì Diệp Thiên cũng phải để họ cắn chó một phen.

Diệp Thiên nhìn về phía A Hoa chậm rãi giải thích, nhìn xuống đồng hồ ở tay đã hơn 6h tối, liền nói:

Đươc rồi, đến nơi cách chỗ đó trên bản đồ gần nhất.

Được.

A Hoa gật đầu, hướng vô lăng đi về phía Moscow, ở đây gần trung tâm, là một vùng có mật độ dân cư đông nhất ở Moscow, trước kia cũng là địa bàn của Đổng Thăng Hải, cũng là nơi hắc quyền ở Moscow.

Diệp gia, chính là chỗ đó, võ đài 3 tầng ở dưới đất, không phải là trận đấu hôm nay!

Một nơi rộng lớn chiếm diện tích bằng 3 tòa nhà, A Hoa chỉ vào một tòa nhà nói:

Nơi này trước đây là địa bàn của Hồng môn, tôi cũng đã từng đến đây một lần, trong đó chỗ nào cũng có Cameras, Diệp... Diệp gia ngài muốn làm gì ở đây?

Nói đến đây, đột nhiên A Hoa lặng đi một chút, rồi kịp phản ứng với bộ mặt biến thành người Châu Âu của Diệp Thiên liền hoảng sợ, nói mà run lẩy bẩy.

Cậu lái xe đi xa khoảng 1km rồi chờ tôi.

Diệp Thiên nhìn A Hoa liếc mắt một cái, nói:

Không nên hỏi, không nên hỏi, sau khi giả bộ cũng tốt rồi!

Vâng, Diệp gia!

A Hoa bị cái nhìn này của Diệp Thiên làm cho lãnh toát cả người, chờ cho Diệp Thiên xuống xe rồi cũng ngoan ngoãn đánh xe về phía trước.

Thật ra bọn người kia cũng là Tiểu Dao? Còn có cả nữ quyền thủ ư?

Sau khi xuống xe, Dệp Thiên đút tay trong túi thản nhiên đi vào ngôi nhà, tâm niệm động, toàn bộ tòa nhà và 3 tầng ngầm dưới đất đã bị thần thức của hắn bao phủ.

Bên ngoài tòa nhà 3 tầng này có một khoảng đất rộng, vốn là bãi đỗ xe nhưng lúc này chỉ có 2, 3 chiếc có vẻ hơi trống.

Gần sát chỗ cổng có một thanh niên đang giơ chai Vodka dốc vào miệng, ánh mắt nhìn chằm cằm vào bức họa Sharon Stone trên tường.

Door Shaq, uống chút rượu đi, lão Đại nói gần đây không thái bình rất có thể người Trung Quốc sẽ đến trả thù!

Trong phòng có một người đàn ông khác tuy cũng đang nhìn bức họa nhưng có vẻ như quên lão Đại mà ánh mắt liếc nhìn về cửa chính.

Ồ, Sung sướng quá!

Người đàn ông gọi cái tên Door Shaq có vẻ như hơi áp lực, uống hết chai Vodka rồi lau miệng:

Aojinnieci, ngươi sợ cái gì, nơi này đã là địa bàn của chúng ta, bọn khỉ da vàng không dám đến nữa đâu!

Vẫn nên cẩn thận một chút, ngươi cũng không phải chưa từng biết người Trung Quốc?

Aojinnieci lắc đầu, nếu lần này không hợp sức với lão Đại thì chỉ e bây giờ đây là là địa bàn của người Trung Quốc phản động ở khu Bắc, căn bản bây giờ không có khả năng là khu của người giàu.

*****

Bọn chúng lợi hại không cũng bị ta làm thịt một người rồi?

Door Shaq bũi môi, chợt thấy ngoài cửa xuất hiện bóng người liền tỉnh lại, nói:

Aojinnieci, tôi ra xem một chút, lúc nữa sẽ quay vào, mẹ kiếp dựa vào cái gì mà bọn hắn lại thân thiết với nhóm này, còn chúng ta lại phải ở đây trông cửa?

Door Shaq theo lời nữ quyền thủ, đây là Flozd tiếp nhận võ đài Moscow mới khai trương rất nhiều đại phú hào thích những cô gái cắn xé trên võ đài.

Nhưng địa vị của những cô gái này so với các nam quyền thủ thì không biết cao hay thấp hơn, ngoài trận đấu trên võ đài thì họ cũng chỉ như những món đồ chơi.

Này, tiểu tử, ngươi ở đâu đến đây, đây không phải chỗ của ngươi.

Door Shaq say khướt nhìn Diệp Thiên đứng trước cửa, cái tay trắng trẻo sờ vào vỏ súng.

Trước kia mỗi khi làm động tác này thì những người khác đều sợ chạy mất Door Shaq coi đây cũng là chuyện thường tình.

Mẹ kiếp, đây là phản động Nga?

Thần thức của Diệp Thiên cũng không che hành động của Door Shaq, điều làm cho hắn ghê tởm suýt nữa nhổ nước bọt, may là trong tay hắn có túi châm nếu không đã thật sự là ô uế!

- Đây cũng không phải là địa bàn của ngươi!

Diệp Thiên mỉm cười nhưng câu này hắn nói bằng tiếng Trung, thấy vẻ mặt Châu Ân của Diệp Thiên, lại nói tiếng Trung Door Shaq không khỏi thấy lạnh một chút.

Rượu làm cho con người ta phản ứng chậm chạp, điều này thì Door Shaq lại là người nghiện rượu, sau vài giây mới phân biệt được là đối phương nói tiếng Trung Quốc.

Không đợi Door Shaq lấy súng ra, y chỉ mới cảm thấy lạnh tim, tiếp tục chống đỡ nhưng cũng chịu.

Cổ họng Door Shaq không phát ra lời chỉ còn kêu "Ôi Ôi", toàn thân ngất xỉu trên mặt đât, ánh mắt lờ đờ, người run lên không còn động tĩnh gì nữa.

- Trái lại đồ chơi này rất hiếm!

Diệp Thiên nhìn Door Shaq hiểm ác, đi qua xác chết của y, tay Diệp Thiên bắn ra kim châm, nháy mắt đã xuyên vào tin Door Shaq tuy không hề chảy mọt giọt máu nào nhưng toàn cơ thể y đã bị phá hủy.

- Mẹ kiếp, Door Shaq mày uống nhiều quá rồi!

Sau khi Diệp Thiên đến gần sát cổng Aojinnieci đã thấy rõ khuôn mặt của hắn thấy không phải là người Trung Quốc, liền bớt cảnh giác hơn, trước mắt kẻ thù của bọn Moscow là Hồng môn.

Hơn nữa Diệp Thiên luôn duy trì khoảng cách với Door Shaq 4, 5 thước, hai người hoàn toàn không tiếp xúc, lúc này đây Aojinnieci còn tưởng Door Shaq chỉ ngã do uống say.

- Ngươi là ai? Không được phép đến đây!

Aojinnieci liếc mắt nhìn Diệp Thiên, cúi đầu xuống kéo Door Shaq liền cảm thấy có hơi bất thường.

Cơ thể của người sống mềm còn người chết cứng hơn, tuy Door Shaq này vừa mới chết nhưng cơ thể đã nhanh chóng cứng lại lên Aojinnieci kéo thấy không giống.

Nhanh chóng Aojinnieci phản ứng với Door Shaq nhưng y chưa đứng lên, ông ta trực tiếp đưa tay đỡ đồng thời gọi khẽ.

Nhưng động tác của Aojinnieci chỉ vừa mới còn chưa kịp nói gì thì đã ngã lên người Door Shaq.

Ấn nội đường của Aojinnieci thấy xuất hiện một điểm hồng nhỏ đó chính là cây kim thép của Diệp Thiên bắn vào, sau đó xuyên ra sau đầu, phá hủy toàn não bộ và khung thần kinh của ông ta.

- Thình thình!

Diệp Thiên giơ chân đá vào hai các xác chết.

Khéo léo đặt hai xác chết, một người thì đang ngồi trên ghế solon, một người thì ngủ bên cạnh nhìn họ chỉ như là đang nghỉ ngơi rất bình thường.

Sau khi làm xong, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn, cười với cái Cameras ở sát cửa. Xem ra mặt của Rudolph, ở đây bóng đêm có vẻ rất kỳ dị.

- Phản động, là phản động, thật là xui xẻo!

Theo thần thức Diệp Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng, mấy chục người đang ở đây, trừ hơn 10 người đang đánh bạc ra thì còn mấy cô gái đang làm những động tác kỳ dị và ăn mặc như nguyên thủy.

- Mẹ kiếp, nó đang làm gì vậy?

Thần thức đi vào phòng của một người, Diệp Thiên phát hiện có hai người đàn ông nhìn ra 4 phía, suýt nữa hắn đã phun ra.

Nếu không phải thần thức chứng kiến thì thật sự hắn không thể nào tưởng tượng được, một thanh niên trai tráng mạnh mẽ như vậy mà lại như một người đàn bà ghì sát vào ghế solon, để một người đàn ông khác công phạt.

Diệp Thiên lắc đầu, nhấc chân tiến vào trong tòa nhà, không thấy hắn bước nhanh nhưng chỉ một cú đá hắn đã đi xa hơn 10m sau cái cửa kính.

ở hành lang. Hơn 10 người đàn ông ngồi một chỗ đang nhập cuộc sục sôi nên căn bản là không chú ý Diệp Thiên vừa mới bước vào khi Diệp Thiên đi đến giữa cũng không có ai hỏi gì.

- Khốn nạn, ông đây thua sạch, ta muốn điếu thuốc.

Diệp Thiên đứng bên cạnh một người đán bạc than thở một câu, như là hắn thua tiền rồi lui về phía sau:

- Người đâu, đem bật lửa cho ta.

Người anh em kia cũng không nhìn Diệp Thiên, méo cả mồm chuẩn bị châm lửa cho người kia, chắc là anh ta Đầu Mục phụ trách ở đây.

- Mẹ kiếp, còn không nhanh đi!

Đợi một lúc lâu sau, người kia phát hiện, dường như Diệp Thiên không phản ứng gì với anh ta, y lại thúc giục lần nữa mới nhìn thấy một bàn tay đang giơ ra trước mặt hắn.

Cách tay kia cũng chẳng có gì, y cũng không cần bật lửa, lúc định tránh mắng thì cánh tay đưa dưới hàm hắn, một tiếng "rắc rắc" vàn giòn truyền vào trong đầu y.

- Tiếng gì vậy?

Đầu Mục lặng đi một chút thì đã phát hiện ra đầu của y đã rũ xuống trước ngực, đèn sáng trưng đột nhiên tối sầm.

- Như vậy, đuổi Hồng môn ra khỏi Moscow?

Sau khi bóp nát cổ người này, Diệp Thiên lắc đầu không nói gì, bởi vì đang hận sục sôi lũ tiểu tử này lại không có người nào phát hện ra chuyện của người bên cạnh mình.

Chẳng trách Đổng Thăng Hải có thể duy trì hắc quyền hơn một hai chục năm trời, bọn vô tổ chức, phần tử phản động này, thật đúng là không phải là đối thủ của Hồng môn.

- Bỏ đi!dùng một chút châm này đi!

Diệp Thiên suy nghĩ, thu châm về tuy hắn cầm túi có khoảng một đến hai trăm cái trâm nhưng có mấy chục người, Diệp Thiên không thể chừa ra được.

Hình ảnh mở ra, Diệp Thiên chạy một vòng vay quanh đám người này, hai tay như thiểm điện vỗ vào gáy của từng người, đáng lẽ âm thanh đã ầm ỹ nhưng nó nhất thời biến mất.

- Yval, Tại sao bên ngoài không có tiếng gì?

Trong phòng bên cạnh đại sảnh, có hai người đàn ông cường tráng đang đè lên một cô gái, âm thanh bên ngoài bỗng không có gì khiến họ không quen.

- Không biết, để tôi ra xem!

Yval lắc đầu, đi lên chỗ cô gái quỳ, đập tay liên tục xuống bàn, loạng choạng đi ra ngoài.

Chỉ có nhờ hắn ta mở cửa phòng, ánh đèn bên ngoài không có, cũng cảm giác ấn đường đang tên rân lên, cả cơ thể mất hết cảm giác.

Đúng lúc đó, đang ở trong phòng ra sức vận pít- tông, một người nặng hơn 300kg cũng đang nằm lên một cô gái.

- Im lặng hết đi!

Thấy hai cô gái kia kêu hét, Diệp Thiên gảy nhẹ ngón tay, châm khí đánh trúng huyệt thái dương của họ, khiến họ hôn mê bất tỉnh.

Diệp Thiên như chạy trong bóng đêm, đi vào phòng của một người, không ngừng thu lại những sinh mệnh tươi sống.

Hơn 10 phút ngắn ngủi trôi qua, cả một tòa nhà 3 tầng cùng với 3 tầng ngầm đã không còn một người sống sót, theo dõi 2 người trong phòng đã hưng phấn trong sự đồng sinh cộng tử.

- Đến cảnh giới Tiên thiên, lại không thể trói buộc Thiên đạo nhưng nơi này hỏng rồi, e rằng sau này cũng không thể làm được võ đài nữa.

Sau khi sử dụng Thần thức đã đến tòa nhà điều tra, Diệp Thiên phát hiện, trong các xác chết này đều có oán khí, tất cả đều bị hắn mở thực khí ra, không có tia nào thoát, tràn đầy truyền vào cơ thể hắn.

Thế nhưng khi Diệp Thiên mở Thiên nhãn thì lại phát hiện tử khí chiếm một phần không nhỏ bên ngoài kiến trúc này.

Những người kia vừa mới chết không lâu đã phát ra oán khí, hòa với sát khí ở võ đài dưới 3 tầng ngầm khiến cho toàn bộ phong thủy nơi này đột nhiên thay đổi.

Bên ngoài lại không biết mời Hòa thượng, Đạo sĩ ở đây e rằng sau 10 năm nữa cũng không thíc hợp để làm nhà ở, hoặc có làm thì người trong đó cũng sẽ ốm đau, số phận đen đủi.

Quay đầu nhìn vào chỗ không khí trầm lặng, thân hình Diệp Thiên ẩn vào trong bóng tối.

- Diệp gia, ngài đã quay lại, ngài không sao chứ?

A Hoa đỗ xe dưới một cây đại thụ, bống nhiên cảm thấy xe rung lên quay nhìn thì đã thấy Diệp Thiên ngồi bên trong, A Hoa vôi quay lại hỏi han.

Không có tiếng súng, không có tiếng kêu, xa xa đèn trong tòa nhà kia vẫn sáng trưng, A Hoa nghi ngờ, anh ta không biết tốt cuộc thì Diệp Thiên đi vào đó để làm gì?

- Không sao, đi đến một chỗ khác.

Diệp Thiên liếm môi, sát ý đè nén cổ hắn, ánh mắt đỏ ngầu cả người giống như yêu nghiệt, khiến cho A Hoa sợ đến mức run lẩy bẩy.

- Keng!

Một tiếng chuông reo lên trong lòng Diệp Thiên, nháy mắt trong tiềm thức hắn sát ý này đã bị tan ra.

- Mình... Mình làm sao vây?

Tiếng chuông reo làm cho Diệp Thiên tỉnh lại, toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, cũng không có cảm giác lúc trước bị sát khí nhập vào cơ thể, hắn suy nghĩ?

- Chẳng lẽ là giết người quá nhiều? là lúc trước ở Myanmar ta đã giết quá nhiều người!

Diệp Thiên đưa tay đặt ở Tam Thanh Linh, một cảm giác mát truyền đến sát khí lền biến mất.

- Diệp gia, ngài... Vừa rồi, ngài bị làm sao vậy?

Sát khí trên người Diệp Thiên mất, A Hoa mới dám nói lắp ba lắp bắp, nhìn Diệp Thiên tràn đầy sự sợ hãi vì vừa rồi trông hắn giống như một tử thần đẫm máu vậy vô vùng đáng sợ.

- Không sao. A Hoa, đi đến đó, nhanh lên hôm nay tôi rất bận!

Diệp Thiên kiên định, cũng không phải mà đột nhiên lại xảy ra chuyện này, dù sao thì Tam Thanh Linh cũng có tác dụng định tâm thần, đợi sau khi rửa sạch hắc đạo ở Moscow từ từ suy nghĩ cũng không muộn.

- Được, Diệp gia, ngài ngồi vững nhé!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, A Hoa rùng mình, lời của hắn đậm nồng sát ý, ý định đi dạo một vòng với Diệp Thiên quanh tòa nhà đó cũng không còn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)