Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 697

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 697: Tai họa trên trời
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lôi Hổ cũng không hiểu biết gì về binh đoàn Black Widow, nhưng ông ta biết Miêu Tử Long đã trả 1 cái giá rất cao mời đội quân đến từ Congo, tuy rằng cái gọi là 1 đội quân có chút khoa trương nhưng vẫn là 1 đội quân 600, 700 người có kinh nghiệm chiến đấu.

Thế nhưng 1 đội quân giết người như ngóe như vậy lại bị Diệp Thiên giết chết hơn 400 người, vả lại đó cũng chỉ là tin tức mà chính phủ Nam Phi công bố ra ngoài còn có những tin tức bị giấu nhẹm đi, chắc hẳn số người chết trong tay Diệp Thiên có thể còn nhiều hơn thế nữa.

Nếu không phải Đường Văn Viễn gọi điện thoại đến, Lôi Hổ bất luận thế nào cũng không ngờ được, ngày hôm qua lúc xuất hiện trước mặt hắn, sắc mặt Diệp Thiên vẫn như thường, thế mà đã gây nên 1 chiến trường chết chóc như vậy, thể loại bình tĩnh này càng làm tôn thêm cho Diệp Thiên lúc này, quả thực giống như 1 con yêu quái vậy.

Hiện tại Lôi Hổ thật sự đến cả chút ý định chống lại Diệp Thiên cũng không có, hắn ta hoàn toàn nhận thức được khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên, nếu đối phương muốn giết hắn, sợ là cũng không khó hơn nghiền nát 1 con kiến là mấy.

Ngồi xuống đi, không biết thì thôi!

Nhìn khuôn mặt Lôi Hổ như sắp khóc, Diệp Thiên khoát tay, nói vào ống nghe:

Lão Đường, tôi chưa từng gặp gã Carlo đó, có thể điều tra ra hắn đang ở đâu không?

Diệp Thiên, Lôi Hổ cũng ở trên máy bay sao?

Đường Văn Viễn cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Thiên, mà mở miệng nói:

Quan hệ giữa tôi và Lôi Hổ cũng khá tốt, cũng coi như là tôi nhìn thấy Lôi Hổ lớn lên, cho dù tên tiểu tử thối đó có làm gì có lỗi với cậu, cậu coi như là nể mặt lão già này, để cho hắn 1 đường sống đi nha?

Đại hội Hồng Môn mấy năm trước, Đường Văn Viễn cũng ở đó nên biết ân oán của Lôi Hổ với Diệp Thiên, thế nhưng ông ta quen biết Lôi Hổ Thiên cũng gần được 1 giáp rồi, tự nhiên không đành lòng nhìn thấy người con cháu Lôi Hổ phải chết dưới tay Diệp Thiên.

Ừ, tôi biết rồi.

Diệp Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lôi Hổ đang thấp thỏm không yên, ậm à ậm ừ nói:

Lão Đường, dạo này thiên cơ khó lường, tôi cảm thấy không tốt cho lắm, ông lập tức điều tra tung tích của Carlo cho tôi, nhanh nhanh 1 chút.

Được, vậy tôi đi sắp xếp đây.

Đường Văn Viễn nghe thấy Diệp Thiên nói nghiêm túc, lập tức không nói nhiều nữa, trả lời 1 tiếng rồi cúp điện thoại. Nhìn thấy Diệp Thiên cúp điện thoại, Lôi Hổ giống như 1 đứa trẻ đứng dậy, nói:

Ông Diệp, ông... ông xem...

Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, coi như mạng ngươi lớn đấy!

Diệp Thiên hừ lạnh 1 tiếng, Lôi Hổ Thiên trong Hồng Môn mặc dù đã lui về ở ẩn, nhưng đệ tử ông ta ở Hồng Môn đầy rẫy, giết chết Lôi Hổ có thể hết giận thế nhưng lại để lại cho người nhà mình 1 cái họa ngầm, không tránh khỏi mất nhiều hơn là được.

Huống chi Diệp Thiên cũng có thể nhận ra, Lôi Hổ không giống nhau như Tống Hiểu Long người mà luôn muốn dồn mình vào chỗ chết, lần này hắn thực sự tâm phục khẩu phục, cậu để Lôi Hổ Thiên dạy dỗ cậu ta, chắc hẳn sau này sẽ không gây ra chuyện hại mình nữa.

A, quái lạ, tại sao đường mệnh lại hiện ra trên mặt Lôi Hổ nhỉ?

Ngay tại thời điểm Diệp Thiên mới nói xong câu này, cậu đột nhiên phát hiện, ánh mắt màu đen gian tà của hắn nhạt đi rất nhiều, những tia tử khí đã biến mất không còn thấy nữa, thế nhưng ở bên má bên phải lại xuất hiện 1 đường vân màu xanh.

Đây là biểu hiện của người có tàn tật?

Nhìn thấy đường vân màu xanh trên mặt của Lôi Hổ, tay phải Diệp Thiên âm thầm bấm bói mấy cái, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, đó hình như là biểu hiện nhất thời của thiên cơ, đột nhiên lại biến mất, cậu cũng không thôi diễn ra được điều gì. Bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào mặt mình, trong lòng Lôi Hổ lại sợ hãi, cắn chặt răng, nói:

Diệp gia, ngài nói thẳng ra đi, 3 đao 6 lỗ, Lôi Hổ tôi nhận hết!

Lôi Hổ tuy rằng theo cha ở ẩn, nhưng vẫn là người trong Hồng Môn, đồng môn tương tàn, vẫn phải qua xử án, 3 đao 6 lỗ vẫn là nhẹ, nếu để Diệp Thiên truy cứu, hình phạt nhẹ nhất là mất 1 tay 1 chân.

3 đao 6 lỗ? Ông cho rằng tự mình lên công đường sao?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:

Chuyện của ông thuận theo ý trời là được rồi, tôi sẽ không ra tay với ông, ông không phải lo lắng nữa.

Diệp Thiên 1 lần nữa viết 1 dãy số lên trên tờ giấy, vẫy vẫy cô nữ tiếp viên, nói:

Giúp tôi ấn số này với.

Sau khi điện thoại thông, Diệp Thiên đi thằng vảo vấn đề, nói:

Lão Mã, giúp tôi điều tra tên Carlo 1 chút, xem xem hắn bây giờ đang ở đâu.

Không thành vấn đề 5 phút sau sẽ có câu trả lời cho ngài! .

Maracay đương nhiên biết Carlo mà Diệp Thiên đang nói là ai, sau khi đồng ý, mở miệng nói:

Ông chủ, ông đúng thật là đại cao thủ, binh đoàn Black Widow đều bị ông tiêu diệt hết rồi!

Trong mắt giới lính đánh thuê như Maracay, mấy trăm người chết ở mỏ vàng Johannesburg căn bản không là gì cả, nhưng binh đoàn Black Widow bị tiêu diệt thì lại là 1 sự kiện long trời lở đất, trong khắp giới lính đánh thuê bây giờ đều đang bàn luận về chuyện này.

Đừng nói nhảm nữa, điều tra xong thì lập tức thông báo cho tôi nha!

Diệp Thiên dập điện thoại, cậu vẫn còn đang chờ Đường Văn Viễn gọi trả lời lại. Diệp Thiên vừa mới dập điện thoại, Đường Văn Viễn đã gọi điện thoại đến, chỉ có điều lại khiến Diệp Thiên thất vọng, Đường Văn Viễn cũng không điều tra ra tin tức của Carlo, chỉ có thể hy vọng nhờ cậy vào Maracay.

Đến thời điểm 5 phút sau, điện thoại cạnh tay Diệp Thiên vang lên, giọng Maracay truyền tới:

Ông chủ, có người 3 ngày trước gặp Carlo ở Luân Đôn, nhưng tung tích sau này của hắn thì không điều tra ra được!

Tiểu đội lính đánh thuê của Maracay mặc dù không bằng binh đoàn Black Widow, nhưng cũng được xếp top 5 trong giới lính đánh thuê, ông ta cũng có 1 hệ thống tình báo cực kỳ đặc biệt, đó chính là phải mua chuộc những nhân viên công tác ở những sân bay trọng điểm mỗi nước, giúp hắn điều tra thăm dò mà không bị những người bình thường chú ý.

Ở sân bay Luân Đôn, Maracay cũng có 1 người nằm vùng, điều trùng hợp chính là người đó trước kia cũng từng gặp qua Carlo, lúc này mới có thể nói hành tung Carlo ra, đến cả Maracay cũng không ngờ nhanh như vậy đã điều tra ra tin tức mà Diệp Thiên yêu cầu.

Diệp Thiên rùng mình, mở miệng nói:

Được rồi, tôi biết rồi, lão Mã, cảm ơn ông!

Ngắt điện thoại, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía cô nữ tiếp viên hàng không đó, nói:

Máy bay đến sân bay Luân Đôn là hôm nào nhỉ?

Đã được 4 ngày rồi ạ, Diệp tiên sinh, có vấn đề gì không?

Đối với nhân viên trên máy bay mà nói, chuyến đi lần này là kỳ nghỉ không tồi, sau khi đến Luân Đôn, bọn họ có thể đến bờ biển Nam Phi, nếu không phải Diệp Thiên quyết định hôm nay đi, mấy cô tiếp viên còn muốn đi đến Johannesburg 1 chuyến nữa.

- 4 ngày?

-

Ánh mắt Diệp Thiên sáng lên, hỏi:

Trong 4 ngày này, công tác àn toàn cho máy bay do ai phụ trách?

Do sân bay Luân Đôn ạ, bảo vệ cùng bảo dưỡng máy bay đều la do sân bay phụ trách.

Nữ tiếp viên hàng không có chút khó hiểu với câu hỏi của Diệp Thiên, bọn họ đến mỗi nơi đều phải trả 1 khoản phí không nhỏ cho sân bay, dùng cho tiếp nhiên liệu và bảo dưỡng cho máy bay. Sao mình cảm thấy không bình thường, hóa ra là có con cá lọt lưới như vậy.

Diệp Thiên vỗ tay phải thật mạnh vào tay vịn ghế, tay vịn hợp kim, bên ngoài bọc da bị cậu đám vào lõm 1 lỗ xuống, toàn bộ máy bay hình như nghiêng nghiêng 1 chút, nhất hời khiến mấy cô tiếp viên hàng không biến sắc.

Nhìn thấy tay vịn biến dạng, trong ánh mắt cô tiếp viên hàng không cũng không còn tia quyến rũ nữa, nơm nớp lo sợ nói:

Diệp tiên sinh, ngài... ngài nếu có chỗ nào không hài lòng, có thể nói với chúng tôi, còn... còn xin ngài đừng làm tổn hại những thiết bị của máy bay ạ.

Cô lập tức liên lạc với phi cơ trưởng, bảo ông ta lập tức hạ cánh xuống sân bay gần nhất!

Sau khi biết được Carlo từng xuất hiện tại sân bay Luân Đôn, sự bất an trong lòng Diệp Thiên ngày càng mãnh liệt, cậu hầu như có thể kết luận Carlo chắc chắn đã động tay động chân vào chiếc máy bay này.

Nhớ đến lời nói tràn ngập oán hận của Jerry trước khi chết, trong lòng Diệp Thiên nhất thời có cảm giác không rét mà run.

Cậu thế nào cũng không ngờ tới được Jerry lại điều tra ra cậu mượn chiếc máy bay này, hơn nữa còn nắm chuẩn xác thời gian máy bay cất cánh hạ cánh, tính toán cẩn thận, vượt xa tưởng tượng của người thường.

Nữ tiếp viên hàng không nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Diệp Thiên, lập tức thông báo lời nói của cậu đến phi cơ trưởng, sau đó trong khoang cabin vang lên giọng nói của phi cơ trưởng:

Diệp tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì ạ? Máy bay hiện giờ đang đi qua vùng mưa bão, xin các vị đừng đi lại!

Trong lòng Diệp Thiên nhảy dựng lên, cướp lấy bộ đàm đeo bên tai của nữ tiếp viên hàng không, quát lớn:

Mẹ nó, tôi muốn ông lập tức đáp xuống sân bay gần nhất, có nghe hiểu lời của tôi không hả?

Diệp Thiên lúc này, giống như ở vụ 11 tháng 9 ở New York, cảm giác cũng không khác gì nhảy từ tầng cao xuống bị trần nhà đè lên, cảm giác kích thích giữa sự sống và cái chết, khiến cho 108. 000 lỗ chân lông quanh cậu đồng thời nổ tung, 1 làn khí thay đổi đột ngột xông thẳng lên não.

Diệp tiên sinh, thực sự xin lỗi, chúng ta đã tiến vào khu vực mưa bão trên không rồi, sau khi xuyên qua khu vực sấm chớp mưa bão này, 2 tiếng nữa có thể tạm thời đáp xuống sân bay trên 1 hòn đảo nhỏ ở Ấn Độ được ạ.

Tuy rằng Diệp Thiên quát lớn, phi cơ trưởng biết rõ thân phận cậu không phải là bình thường nhưng vẫn kiên kiết giải thích cho Diệp Thiên, bọn họ mới bay khỏi Nam Phi xấp xỉ có 4 tiếng, lúc này đang ở trên biển Ấn Độ Dương, bên dưới là biển rộng mênh mông, căn bản không thể hạ cánh được.

Haiz, ông trời ơi, ông trêu tôi à?

Diệp Thiên đang định nói, bất thình lình, máy bay xóc nảy 1 cái, đẩy lời nói cậu ngược trởi lại, đồng thời máy bay bắt đầu rung lên, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy rõ từng tia sét to như cánh tay trẻ con, đang tàn phá bên dưới, thời gian lúc này có phải sắp hết rồi?

Trong 1 quán rượu bình dân ở Luân Đôn, 1 người trung niên hơn 40 tuổi hòa lẫn trong đám đàn ông đó, đang nhìn vào chiếc đồng hồ trong tay, trong mắt lộ ra 1 tia bi thương.

Jerry, anh từng nói chắc chắn sẽ kéo kẻ địch cuối cùng đó xuống địa ngục, yên tâm đi, tôi nghĩ người đó không lâu nữa có thể gặp được anh rồi!

*****

Jerry mưu kế tính toán cẩn thận, vượt xa tưởng tượng của Diệp Thiên, ngay ngày đầu tiên Diệp Thiên đến khách sạn, hắn đã cho Kelvin xâm nhập vào hệ thống máy tính khách sạn, nắm giữ hồ sơ thông tin liên lạc bên ngoài của Diệp Thiên.

Diệp Thiên trò chuyện cùng Đường Văn Viễn cũng đều bị ghi âm lại, chuyện Đường Văn Viễn mượn máy bay của Lý Siêu Nhân cũng bị Jerry biết được, hơn nữa thời gian chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Luân Đông cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Năng lực chiến đấu của Carlo không được tốt lắm, nhưng về phương diện thu thập, phân tích thông tin tình báo cũng như làm gián điệp ngầm thì hắn ta có thiên phú người thường khó mà có được.

Ngày đầu tiên sau khi máy bay hạ cánh ở sân bay Luân Đôn, Carlo đã hóa trang thành nhân viên bảo vệ sân bay, tiếp cận chiếc máy bay tư nhân này, đem thuốc nổ C4 đặt vào trong chỗ bình nhiên liệu động cơ máy bay.

Quả bom mà Carlo cài trên máy bay là do chính chuyên gia thuốc nổ Clyde đích thân chế tạo ra, đó chính là quả bom C4 bên ngoài được bọc lớp vỏ nhựa cây có tính hòa tan, khi gặp gió mạnh, lớp nhựa cây ngoài bom sẽ dần dần bị hòa tan.

Sau khi lớp nhựa cây bên ngoài bị hòa tan hoàn toàn, quả bom sẽ được khởi động, Clyde chỉnh là 5 phút đồng hồ, sau 300 giây, chiếc máy bay tư nhân mà Diệp Thiên đang ngồi này sẽ hóa thành 1 quả cầu lửa trên bầu trời.

Có thể nói, phương thức ám sát này rất khó lòng phòng bị, bởi vì Clyde sử dụng loại nhựa cây có tính hòa tan có thể ngăn cách nhiều phương tiện khoa học kỹ thuật hiện đại thăm dò, đây cũng là lý do mà vì sao Diệp Thiên cảm thấy không ổn nhưng cuối cùng cũng không thể nào tìm ra được nguyên nhân.

Đã 3 giờ rồi, Jerry, binh đoàn Black Widow chúng ta vẫn là binh đoàn mạnh nhất thế giới này, có 1 không 2!

Carlo cầm lấy chai rượu trên bàn, tu "ừng ực ừng ực", binh đoàn Black Widow giải tán cũng có nghĩa là kiếp sống lính đánh thuê của hắn đã kết thúc, nếu như hắn hoàn thành được nguyện vọng của Jerry thì có nghĩa là tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của binh đoàn Black Widow là 100 %.

Dựa theo thiết kế của Cycle, nhựa cây này nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được 3 tiếng đồng hồ, nói cách khác, lưỡi đao của tử thần đang quét ngang qua chiếc máy bay đó, mà sinh mệnh của tất cả mọi người trên máy bay cũng đang được đếm ngược dần.

Diệp tiên sinh, mặc dù ngài là khách quý, nhưng thân làm 1 phi cơ trưởng, tôi không thể đồng ý với yêu cầu của ngài được

Trên cao hàng ngàn dặm, phi cơ trưởng chiếc máy bay tư nhân của Lý Siêu Nhân đã xuất hiện ở khoang cabin, bây giờ máy bay do phi cơ phụ lái đang xuyên qua vùng sấm chớp.

Ngài cơ trưởng, tôi nghi ngờ có người đặt bom trong máy bay này, hơn nữa thời gian bom nổ cũng sắp đến rồi, nếu không hạ cánh, tất cả chúng ta sẽ chết hết.

Nét mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ lo lắng, cho dù là ở sự kiện 11 tháng 9, cậu cũng không có cái cảm giác bất lực thế này, dù sao thân cũng ở hàng ngàn mét trên cao, cho dù Diệp Thiên có thể phá vỡ máy bay mà thoát được, nhưng còn những người khác trên máy bay chắc chắn là không thể thoát được.

Lôi Hổ và tốp nhân viên máy bay không nói làm gì, thế nhưng Giang Sơn thì Diệp Thiên không thể bỏ qua được, người có thiên phú về khả năng bói toán như cô bé, sợ là sau này khó có thể gặp thêm, cho nên bất luận thế nào Diệp Thiên cũng muốn bảo vệ tính mạng của cô bé.

Diệp tiên sinh, đây là điều không thể!

Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, cơ trưởng nói 1 câu rồi quay về:

Trước khi máy bay cất cánh đã trải qua 2 lần kiểm tra an toàn rồi, tôi dám bảo đảm trên máy bay không có bom.

Thân làm 1 giàu có nhất Trung Quốc, thân phận và địa vị Lý Siêu Nhiên không cần phải nói nhiều, đối với sự an toàn của mình đương nhiên là càng coi trọng, bất kể là ông ta ngồi ô tô hay là máy bay, trước mỗi lần sử dụng đều có 1 đội ngũ bảo vệ an toàn kiểm tra đo lường.

Công việc này là do nhân viên bảo vệ của Lý Siêu Nhiên phụ trách, thế nhưng lần này là máy bay mượn, kiểm tra đo lường chỉ do mỗi cơ trưởng tự mình tiến hành, ông ta sử dụng những thiết bị tiên tiến nhất thế giới, cho dù là 1 vật kim loại bằng sợi tóc cũng đều bị kiểm tra hết.

Chiếc máy bay này quả thực là vận mệnh của phi cơ trưởng, ông ta còn quý trọng nó hơn Diệp Thiên, lúc kiểm tra luôn tự hỏi không biết có quên chỗ nào không, cho nên lúc này phi cơ trưởng mới có cảm giác là Diệp Thiên đang cố tình gây sự.

Ông đảm bảo à?

Nhìn thấy bộ dạng của phi cơ trưởng, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

Ông biết Tả Gia Tuấn không?

Tả Gia Tuấn?

Cơ trưởng chần chừ 1 chút, hỏi:

Ngài nói chính là Tả đại sư ở Hongkong à? Tôi đương nhiên là đã nghe qua tên ông ấy.

HongKong, từ quan lớn quyền quý cho tới người dân bình thường, hầu như không có ai là không biết danh tính của Tả Gia Tuấn, đặc biệt là trong xã hội thượng lưu, thanh danh Tả Gia Tuấn còn nổi tiếng hơn cả đám minh tinh HongKong kia.

Tôi là sư đệ của Tả Gia Tuấn, bói ra trên máy bay này có bom, ông có tin hay không?

Diệp Thiên không đợi cơ trưởng trả lời, nói tiếp:

Tôi biết chiếc máy bay này của ông có thể trực tiếp hạ cánh xuống biển, chúng ta có thể hạ cánh cách ly máy bay trước, sau đó nếu bình an vô sự, thì bay lại cũng không muộn mà, ngài phi cơ trưởng, tôi nghĩ trước tiên chúng ta hãy có trách nhiệm với mạng sống của mình đi?

Người giống như Lý Siêu Nhân, đương nhiên cũng phải phòng bị 1 số chuyện xảy ra, lúc lên máy bay, Diệp Thiên từng chú ý đến khoang đáy của máy bay, cậu phát hiện bên cạnh bánh xe còn có 1 cái giá, chắc là để hạ xuống biển.

Ngài là sư đệ của Tả đại sư?

Nét mặt cơ trưởng có chút do dự không yên, việc Tả đại sư bói toàn hỏi quẻ cả HongKong đều biết, những lời mà sư đệ ông ấy nói ra đương nhiên cũng có vài phần thuyết phục. Giúp tôi gọi điện thoại đi!

Diệp Thiên ghi nhanh 1 dãy số lên giấy, đưa cho cô nhân viên đang luống cuống đứng bên cạnh. Diệp Thiên, huynh vừa mới ở chỗ Đường tiên sinh biết đệ gọi điện thoại tới, đang định tìm đệ đây.

Trong ống nghe truyền lại tiếng của Tả Gia Tuấn:

Đại sư huynh sáng nay bói cho đệ 1 quẻ, cảm thấy ở đó có chuyện xảy ra, đệ phải để ý 1 chút, sóng ta biển lớn đều vượt qua rồi, tuyệt đối đừng để sóng ngầm làm lật thuyền!

Đại sư huynh tính ra vậy à?

Đệ bây giờ đang ở trên máy bay phải không? Đại sư huynh bảo đệ nhanh chóng ra khỏi đó đi!

Giọng Tả Gia Tuấn truyền tới, bên cạnh còn có giọng của Cẩu Tâm Gia và Đường Văn Viễn nữa. Diệp Thiên cười khổ 1 tiếng, nói:

Tả sư huynh, đệ cũng cảm thấy không ổn, nghi ngờ có người đặt bom trên máy bay, phi cơ trưởng là người HongKong, đệ muốn bảo ông ấy hạ cánh trên biển thế nhưng ông ấy không tin đệ.

Tôi là Đường Văn Viễn đây, nhanh hạ cánh xuống, có chuyện gì tôi sẽ nói với Lý tiên sinh, kể cả vứt máy bay đi cũng không phải lo đâu!

Tả Gia Tuấn còn chưa nói, Đường Văn Viễn đã cuống cuồng lên, chiếc máy bay này của Lý Siêu Nhiên đương nhiên là giá trị vô cùng, nhưng kể cả là 100 chiếc cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Diệp Thiên.

Đường tiên sinh?

Giọng nói trong ống nghe rất lớn, cơ trưởng cũng nghe được rõ ràng, ông ta biết cái máy bay này là do Đường Văn Viễn mượn của ông chủ mình, lập tức do dự, không biết có nên nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thiên hay không.

Tôi gọi điện thoại cho Lý tiên sinh ngay đây, Diệp Thiên, nói vị trí của cậu cho tôi, tôi liên lạc với bên Nam Phi đến giúp đỡ các cậu!

Đối với năng lực Diệp Thiên, Đường Văn Viễn không có nghi ngờ gì nữa, nếu cậu ta nói trên máy bay có bom thì đó chính là chuyện không còn cách nào khác, Đường Văn Viễn làm việc nhanh chóng, thậm chí đã bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo rồi.

Được tồi, đợi qua khỏi khu vực mưa bão, tôi sẽ hạ cánh!

Cơ trưởng cắn răng đồng ý, ông ta chỉ là 1 người làm công, bất kể thân phận hay là gia thế cũng không thể so sánh với đám người Diệp Thiên được, huống hồ có Đường Văn Viễn, cho dù xảy ra chuyện gì ông chủ cũng không trách cứ ông ta. TruyệnYY -

Được rồi, Tả sư huynh, đệ ngắt máy đây, huynh bảo lão Đường sắp xếp nhanh nha!

Nhìn thấy thái độ của cơ trưởng thay đổi, trong lòng Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm, cậu mặc dù lúc đối đầu với kẻ địch lòng dạ độc ác, nhưng đám nhân viên này chỉ là người bình thường, Diệp Thiên vẫn duy trì thái độ tôn trọng sinh mệnh, không muốn nhìn thấy bọn họ vì liên lụy đến mình mà phải chết.

Nghe thấy Diệp Thiên nói chuyện cùng Tả Gia Tuấn, cơ trưởng có vài phần tin theo lời Diệp Thiên, người có thể mở miệng gọi Đường Văn Viễn là lão đường, sợ trên thế giới này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thân phận Diệp Thiên đương nhiên là cao thế nào không cần nói cũng biết.

Diệp gia, ở đây thực sự có bom à?

Đợi cho Diệp Thiên nói chuyện 1 hồi với cơ trưởng, Lôi Hổ lúc này mới mở miệng nói 1 câu, cuộc nói chuyện điện thoại khi nãy cũng khiến hắn toát mồ hôi hột. Ừ, có, tên này đúng là khó đối phó.

Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn thoáng qua Giang Sơn ngồi bên cạnh, nói:

Lôi Hổ, ông cũng thật là bản lĩnh, con bé này nếu không phải gặp tôi, đổi lại là người khác sợ là đã mất mạng trong tay các ông rồi.

- Năng lực Giang Sơn vô cùng kỳ lạ, cô bé có thể phát ra sóng ý thức cưỡng bức hành động của người bình thường, nếu không phải thực lực của Diệp Thiên rất mạnh, nói không chừng đã trở thành bia sống cho binh đoàn Black Widow ngắm bắn rồi.

Khụ khụ, ông diệp, đó là Lôi Hổ tôi không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng, coi như đánh cho tôi 1 cái rồi tha cho tôi đi!

- Sau khi nghe thấy mọi chuyện mà Diệp Thiên làm, Lôi Hổ không còn 1 chút ý định chống lại Diệp Thiên. Nếu đổi lại là người khác, sợ là không dám tin người nói ra những lời này lại đã từng là đại lão Hình Đường của Hồng Môn.

- Diệp Thiên bị Lôi Hổ nói cho dở khóc dở cười, đối phương tốt xấu gì cũng là người hơn 40 tuổi rồi, thế mà có thể nói ra những lời này trước mặt mình.

Ấy, không xong rồi!

Diệp Thiên đang định nói chuyện, đột nhiên máy bay lắc lư, Diệp Thiên đột nhiên biến sắc.

*****

- Sao lại thế nay? Ai za!

Máy bay rung lên, 1 cô nữ tiếp viên hàng không đứng trước Diệp Thiên chúi đầu vào trong lòng Diệp Thiên, lần này không phải cô ta cố tình quyến rũ gì mà thực sự là sớm chớp ác liệt khiến cả máy bay như quay cuồng trong không trung. :

Thế nhưng Diệp Thiên cũng không có lòng dạ thương hoa tiếc ngọc, 1 tay cầm lấy cánh tay của cô tiếp viên đó, thuân tay kéo cô ta lên ghế ngồi bên cạnh, dùng dây an toàn cố định cô ta lại.

Diệp Thiên lúc này, vẻ mặt nghiêm trọng, cái mà cậu lo lắng không phải là sấm chớp hay dòng khí máy bay gặp phải mà là vừa rồi, cậu đột nhiêm có cảm giác nổi gai ốc, tim đập cũng nhanh hơn vài phần.

- Không xong rồi, bom sắp nổ rồi!

Ánh mắt Diệp Thiên bỗng nhiên nhìn vào 1 chỗ máy bay, tựa như nhìn xuyên thấu qua thân máy bay phát hiện ra lớp nhựa cây bọc ngoài quả bom c4 đã tan chảy ra, quả bom giữa lớp nhựa đó, trên đó có 1 dụng cụ kích thước chỉ bằng đầu ngón tay trỏ, con số đang đếm lui dần.

- Mẹ nó, đây đúng là nhà giột gặp mưa mà!

Diệp Thiên đứng mạnh dậy, dây thắt an toàn trói chặt trên người cậu cũng không chịu nổi lực mạnh mẽ đó, đột nhiên bị đứt đoạn, thuận tay cậu với lấy bộ đàm của nữ tiếp viên hàng không bên cạnh, Diệp Thiên hô lên:

- Lập tức hạ xuống, ông chỉ có thời gian 3 phút thôi!

- Diệp tiên sinh, ngài định làm gì? Nhanh chóng ngồi xuống đi, máy bay đang rất xóc.

Nữ tiếp viên hàng không không biết xảy ra chuyện gì, trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thiên, đầu óc cô nhất thời không hiểu dược, Diệp Thiên làm sao có thể thoát khỏi sợ dây thắt an toàn chịu được lực kéo đến mấy ngàn kg kia.

- Đợi không xóc nảy nữa chỉ sợ là cái mạng nhỏ của ngươi đã không còn rồi.

Diệp Thiên đứng vững trên máy bay, 2 chân giống như đinh dính chặt vào sàn, mặc cho máy bay có nghiêng ngả thế nào, thân thể cậu vẫn không chuyển động. Mẹ nó, hạ cánh cũng không kịp rồi!

Phóng ra 1 tia thần thức, Diệp Thiên phát hiện thời gian cho cậu tổng cộng chỉ có hơn 200 giây, vội vàng nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không, hỏi:

- Máy bay có trang bị dù không? Có đủ mỗi người 1 cái không?

Diệp Thiên biết, hàng không dân dụng sở dĩ không chuẩn bị dù là có nguyên nhân của nó, bởi vì dù rất nặng, mấy trăm cái dù để ở trên máy bay căn bản là không chở được bao nhiêu khách nữa, ngoài ra còn có 1 điểm, hàng không dân dụng bình thường bay cao hàng vạn mét trên trời.

Với độ cao đó, 1 là do nguyên nhân áp suất không khí thấp, cabin căn bản là không mở ra được, 2 là cho dù cabin có mở ra được, trên cao hàng ngàn mét nhiệt độ - 40 độ gây chết đông, đợi cho người nhảy dù có thể rơi xuống độ cao có thể sống sót được, sợ là đã biến thành 1 khối thi thể rồi.

Thế nhưng loại máy bay tư nhân này, quan trọng nhất là tính năng an toàn, Diệp Thiên tin rằng, trên máy bay chắc chắn là trang bị đủ dù, chỉ cần bay máy bắt đầu hạ xuống, tất cả vẫn còn kịp.

- Diệp tiên sinh, cậu định làm gì? Tôi hy vọng là cậy ngay lập tức trở về chỗ của mình.

Cửa lớn khoang điều khiển mở ra, cơ trưởng vẻ mặt phẫn nộ nhìn Diệp Thiên, ông đã đã đồng ý sau khi máy bay qua vùng mưa bão sẽ lập tức hạ cánh xuống biển, không ngờ Diệp Thiên lúc này lại làm nháo nhào cả lên.

Tuy rằng chỉ là 1 người làm công, nhưng cơ trưởng cũng có nguyên tắc nghề nghiệp của mình, ông ta không cho phép 1 người hoàn toàn không biết gì về bay trên không khoa chân múa tay trước mặt mình được.

- Máy bay sắp nổ rồi, nhanh giảm độ cao xuống, mang dù ra cho bọn họ mặc vào!

Ngữ khí Diệp Thiên lúc này thực sự rất mãnh liệt, lúc này ở độ cao gần chục ngàn mét trên trời mà nhảy dù sợ là ngoài cậu cùng Lôi Hổ có công lực không kém ra thì tất cả những người khác sẽ trở thành đống băng hết.

- Cậu điên rồi sao? Bên dưới là sấm sét, giảm độ cao lúc này tất cả chúng ta đều chết!

Ánh mắt cơ trưởng mở trừng trừng, nhìn Diệp Thiên như là người ngoài hành tinh, từ trước đến nay ông ta chưa từng nghe thấy chuyện điên khùng như vậy.

- Ít nói nhảm đi, nguyên liệu lớp ngoài của máy bay là vật liệu cách điện, đừng cho rằng là tôi không biết!

Diệp Thiên cúi người xuống, nhìn lên chỗ đỉnh đầu Giang Sơn 1 chút, giơ tay ấn 1 cái nút, phía dưới chỗ ngồi Giang Sơn nẩy ra 1 bao dù:

- Đừng nhúc nhích, chú mặc lên cho cháu, lát nữa lúc nhảy dù thì ấn nút này là được rồi.

Diệp Thiên vừa đeo dù cho Giang Sơn, vừa quay lại nhìn Lôi Hổ, nói:

- Lôi Hổ, ông cũng tự mặc đi, bọn họ muốn ở lại chỗ này thì cứ ở, tin tôi thì lát nữa nhảy cùng tôi!

- Ông Diệp, tôi tin ông!

Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Lôi Hổ nhất thời chân tay luống cuống lấy dù ra, ông ta đã chơi qua trò này rồi, trong vòng 10 giây đã đeo nó lên người xong. Diệp tiên sinh, hành vi của ngài đã làm nguy hiểm đến sự an toàn của máy bay, xin mời ngài quay lại chỗ ngồi của mình.

Ngay tại lúc Diệp Thiên mặc xong dù cho Giang Sơn, trên tay phi cơ trưởng đột nhiên xuất hiện khẩu súng, họng súng tối đen nhằm ngay đúng Diệp Thiên.

- Con mẹ nó, ít nói nhảm đi, lập tức hạ độ cao cho tôi!

Thời gian trong thần thức càng lúc càng ít, Diệp Thiên làm gì có thời gian nói những lời vô nghĩa với phi cơ trưởng, thân thể đi đến bên cạnh phi cơ trưởng, không đợi ông ta có phản ứng gì, khẩu súng trong tay ông ta đã đổi chủ, họng súng lạnh lẽo dí thằng vào huyệt Thái Dương trên đầu cơ trưởng.

- Bĩnh tĩnh, Diệp tiên sinh, ông nhất định phải bình tĩnh, tôi lập tức hạ độ cao!

Cơ trưởng bị Diệp Thiên dọa cho hồn bay phách lạc, hắn không dám nghi ngờ, nếu mình còn không tuân theo mệnh lệnh của Diệp Thiên, 1 giây nữa đầu hắn sẽ giống như trái dưa hấu nổ tan tành.

Dưới sự chèn ép của Diệp Thiên, 2 người cùng vào phòng điều khiển, phó trưởng lái nhìn hành động của Diệp Thiên đang định đối phó lại thì bị cơ trưởng ngăn lại, đánh nhau trong này thì chết sẽ càng nhanh thôi.

- Không được, chậm quá!

Nhìn thấy cơ trưởng từ từ hạ độ cao, chân mày Diệp Thiên cau lại, tiến lên trước 1 bước, giơ tay gạt điều khiển đến mức thấp nhất, lập tức máy bay rung lên, lảo đảo, đầu chúc xuống, giống như 1 mũi tên nhọn đang lao xuống tầng mây đen ngòm.

Đột nhiên giảm xuống, mang đến cảm giác mất trọng lực, khiến cho mọi người trong cabin kinh hãi, cơ trưởng không có bất kỳ phòng bị nào cũng thành 1 đống trên mặt đất, chỉ có Diệp Thiên vẫn đứng vững vàng nơi đó, 2 chân giống như xúc tua bám vào sàn nhà.

Lúc máy bay tiến vào trong tầng mây, mưa to lập tức trút xuống máy bay, tầm nhìn gần như bằng 0, thế nhưng đúng như lời Diệp Thiên, sét cũng không đánh vào máy bay, chỉ có điều đập vào mắt lúc này lúc là những ánh chớp nhoáng, vẫn khiến cho người ta kinh hãi.

- Vẫn còn tốt, vẫn còn kịp!

Sau khi nhìn vào con số trên bảng điều khiển là 3000 mét, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm, bời vì động cơ dẫn bom đó vẫn còn thời gian 50 giây nữa mới nổ.

- Chuẩn bị mở cửa!

Diệp Thiên nghiêng đầu về phía cơ trưởng. Nhìn thấy Diệp Thiên đúng là muốn nhẩy dù, trên mặt cơ trưởng lộ ra nụ cười chua sót, nói:

- Diệp tiên sinh, kỳ thực không cần phải mở cửa, ghế ngồi trên máy bay này có trang bị chạy trốn!

Thiết bị bắn ra chạy trốn thường được lắp trên máy bay chiến đấu, để cho người chiến đấu trên máy bay có thể chạy trốn trong thời gian ngắn nhất, thế nhưng Lý Siêu Nhân cho người chế tạo chiếc máy bay này cũng trang bị tính năng như vậy.

Ngay sau khi ghế được bắn ra, phao cứu sinh dưới ghế thậm chí có thể tự động bơm đầy khí, hơn nữa bên trong còn có túi cấp cứu khẩn cấp và ít đồ ăn nước uống.

Không chỉ có như thế, trong mỗi cái dù còn có tín hiệu vô tuyến cầu cứu phát ra ngoài, có thể khiến cho đội cứu hộ nhanh chóng tìm được mình, thân làm 1 tỉ phú giàu nhất thế giới người Hoa, Lý Siêu Nhân cực kỳ coi trọng an toàn của mình.

- Mẹ nó, sao không nói sớm?

Diệp Thiên tức giận chửi 1 câu, nói:

- Đợi tôi trở về chỗ ngồi, lập tức bắn ghế ra, tôi khuyên ông đừng có đùa giỡn, nếu không tôi không ngại cho cái máy bay này đi đời luôn đâu.

Nói chuyện, Diệp Thiên tay phải bóp chặt khẩu súng, khẩu súng đó trong bàn tay cậu nhanh chóng biến thành 1 đống mảnh vụn, từ khe ngón tay của Diệp Thiên chảy ra, 2 viên phi cơ nhìn thấy trợn tròn mắt, nếu không phải tiếng sấm ầm ầm bên ngoài, bọn họ thực sự cho rằng mình đang nằm mơ.

Nếu 2 người các ông không muốn chết, tôi khuyên 2 ông tốt nhất là cũng nhảy dù đi!

Báo động nguy hiểm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, Diệp Thiên vỗ vỗ tay, bước ra khỏi khoang điều khiển, ngồi lên chỗ của mình, thế nhưng có điều làm cho Diệp Thiên bất ngờ, đó là 3 cô nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp cũng đã mặc áo dù xong rồi, sắc mặt trắng bệch đang ngồi trên ghế.

- Mẹ nó, nhanh lên chút đi!

Sau khi Diệp Thiên ngồi xuống, thì phát hiện ghế ngồi từ từ bắn ra, lập tức tay phải nhấc lên, 1 dòng chân khí bắn ra, sàn bằng kim loại nổi lên 1 trận lửa, rồi sàn nhà bị tách ra 1 vết sâu.

Thế nhưng đúng vào lúc Diệp Thiên còn chưa nói xong, 2 bên cabin trên đỉnh đầu bỗng nhiên tách ra, sắc mặt mọi người trong cabin căng thẳng, những trận gió thật mạnh táp vào mặt, cơ thể họ có chút thay đổi, toàn bộ âm thanh bên tai là tiếng gió và tiếng sấm sét, bộ quần áo trên người trong nháy mắt đã ướt hư chuột lột.

Cùng lúc đó, Diệp Thiên cảm thấy thân thể đẩy mạnh lên, chỗ ngồi dưới mông cũng tách khỏi máy bay, 1 cỗ lực mạnh mẽ bắn cậu ra ngoài.

Nhờ 1 tia chớp sáng, Diệp Thiên nhìn thấy rõ ràng đám người Giang Sơn cũng bị bắn ra khỏi cabin, mà 2 vị phi cơ tựa như muốn sống chết với chiếc máy bay đó cũng mặc chỉnh tề bay từ đầu máy bay ra, đương nhiên Diệp Thiên với thân phận là sư đệ của Tả đại sư cũng đương nhiên có tác dụng.

- Chết mẹ rồi, mình vẫn còn chưa đeo dù!

Sau khi ra khỏi cabin, Diệp Thiên mới nhớ ra, sau khi mình ngồi lên ghế hình như còn chưa kịp đeo dù, không khỏi chửi ầm lên, cậu tu vi mặc dù rất cao, ở thời cổ đã được xưng hô là thần tiên lục địa, nhưng ở đây lại là hàng ngàn mét trên không.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)